Ánh nắng rạng rỡ, trên đường núi từ Tử Châu đến huyện Hoàng Minh, khắp nơi đều là người.
Đội chữa bệnh, đội hậu cần tiến về phía trước, thường dân, người bị thương được đưa tới từ chiến trường huyện Hoàng Minh, quân nhân đội thông tin chạy trước chạy sau đưa tin... đủ loại thân ảnh, tràn ngập trên con đường quanh co, tiếng hiệu lệnh, tiếng khóc than, tiếng la hét hợp thành một mảnh.
- Các đội tất cả tiến lên nép về bên phải! Bên phải! Bên phải! Đồng hương, bên này là bên phải, nhường một chút ——
Đội băng đỏ phụ trách khai thông giao thông hô to giữa đường, miễn cưỡng duy trì toàn bộ thông lộ thông suốt.
Trong quá trình tới tới lui lui, quân nhân đã sớm trải qua các loại huấn luyện khi chỉ huy không có quá nhiều áp lực. Khó chỉ huy nhất đương nhiên là thường dân rút lui khỏi chiến trường huyện Hoàng Minh, bọn họ mới trải qua một màn kinh khủng nhất trong cuộc đời, có rất nhiều người trên người dính máu, có lẽ còn trải qua cú sốc người nhà chết đi, có người ngây ngốc đi về phía trước, không còn nghe thấy gì nữa, thỉnh thoảng có người lảo đảo lao lên đội ngũ đối diện, sau khi bị đụng phải, quỳ rạp trên mặt đất khóc lớn.
Nhóm băng đỏ phụ trách khai thông phải kịp thời chỉ huy người đỡ bọn họ về trong đội ngũ.
Dưới một số ít tình huống, những người mất đi lý trí này thậm chí sẽ lớn tiếng cãi nhau với người bên ngoài, lúc này cũng chỉ có thể áp dụng một ít biện pháp cưỡng chế. Mặc dù vô nhân đạo, nhưng trước mắt tự nhiên là cần thiết.
Vì nhiều kế hoạch đã được chuẩn bị trước, mặc dù có nhiều va chạm vào thời điểm này, nhưng những sự chậm trễ lớn khiến mọi thứ bị trì hoãn chưa từng xảy ra một lần.
Đoạn đường từ huyện Hoàng Minh đến Tử Châu này, dù sao đã tương đối dễ đi. Một đoạn đường từ Kiếm Các đến huyện Hoàng Minh nơi người Nữ Chân di chuyển lúc này, nếu gặp phải đương nhiên sẽ có càng nhiều rắc rối hơn. Trong số các so sánh về các kế hoạch khác nhau do Bộ Tham Mưu Hoa Hạ quân đưa ra, bên mình với số người ít hơn vẫn chiếm được lợi thế về giao thông.
Trên mặt đất trống trải gần giữa đường, lều trại phụ trách thu giữ thường dân kéo dài.
Thường dân Vũ triều có thể may mắn sống sót trên chiến trường huyện Hoàng Minh đi tới bên này, đầu tiên sẽ tiếp nhận sự trông coi và cách ly, trong quá trình này, Hoa Hạ quân đã sắp xếp một số lượng lớn các nhân viên tuyên truyền tổ chức một cuộc họp để thuyết trình cho họ, để bọn họ chỉ ra một số người trong đám đông có thể là gian tế Nữ Chân, như thế lọc một lần, tiếp theo mới có thể được đưa đến nơi tụ cư phía sau.
Trong mấy chục vạn người làm bia đỡ đạn, chỉ cần tướng lĩnh Nữ Chân hơi thông minh một chút, đều sẽ trà trộn gian tế vào trong đó, những gian tế này, hơn phân nửa cũng là thành viên Hán quân đầu hàng Nữ Chân. Thái độ của bọn họ mơ hồ, lựa chọn khó khăn, nếu Hoa Hạ quân chiếm thượng phong, bọn họ thậm chí đều bằng lòng gia nhập bên này, nhưng trong việc người Nữ Chân treo giải thưởng và sự biến hóa của thế cục bên ngoài, những người này cũng đều sẽ là bom hẹn giờ có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.
Dù sao mạng của Hán quân không đáng tiền, tiện tay nhét người vào một quân đưa đến đối diện, đau đầu sẽ chỉ là kẻ địch.
Nếu như ta là kẻ khốn, ta nhất định làm như vậy —— tuy rằng từ trước tới nay đều là người tốt, nhưng Ninh Nghị coi như tương đối có tâm đắc đối với loại chuyện này.
- ... Trên chiến trường Hoàng Minh, Bạt Ly Tốc phát động tấn công toàn diện vào khoảng giờ Mùi buổi chiều... lấy Mãnh An Ngột Lý Thản làm tiên phong dẫn ngàn người lên thành, sau khi công thành không có kết quả, đội ngàn người này khó có thể rút lui, Bạt Ly Tốc nhanh chóng lệnh cho quân Hán phát động tổng tiến công, công kích chính diện bị trung đoàn pháo binh ngăn chặn, tử thương vô cùng nghiêm trọng...
Cạnh đại lộ có một tháp canh cao sừng sững trên ngọn núi, Ninh Dịch cùng tiểu đội tuần tra một đường leo lên. Từ ngọn núi bên này nhìn về phía trước, có thể lờ mờ nhìn thấy phần cuối của biển cây nhấp nhô ở huyện Hoàng Minh, sâu trong dãy núi còn có cột khói bốc lên —— cháy rừng vẫn đang lan rộng —— Từ Thiếu Nguyên ở Phòng thư ký thuật lại tình hình chiến đấu hôm qua.
- ... Để cứu đội Ngột Lý Thản, từ đó về sau Bạt Ly Tốc trước sau phát động ba lần tiến công quy mô lớn, đồng thời hạ lệnh nã pháo vào thường dân, quấy rối toàn bộ thế cục chiến trường, người Nữ Chân dưới đợt tấn công này lần nữa tới gần tường thành huyện Hoàng Minh, lên thành tác chiến, tạo thành một ít tổn thương... tin tức mà sư đoàn trưởng Bàng truyền tới là, vào ngày hai mươi lăm, quân ta thương vong gần trăm người, đa số vẫn là thương vong do cự thạch và bom bọn họ ném tới.
- ... Mà thương vong của bộ đội Nữ Chân đoán chừng bảo thủ, vượt quá năm ngàn người, một bộ Vu Tiên sau khi gặp phải ba vòng pháo kích bão hòa, xuất hiện hiện tượng chạy tán loạn quy mô lớn, đội quân pháp Nữ Chân cũng giết một số người, ngoài ra, lúc ấy Bạt Ly Tốc ra lệnh nã pháo vào thường dân...
- Một chọi năm mươi!
Nghe được con số này, Ninh Hi trong đội ngũ khó nén hưng phấn, Ninh Nghị khẽ mỉm cười:
- Đa số người chết là đội quân Hán của Vu Tiên nhỉ.
Tham mưu trưởng Lý Nghĩa ở bên cạnh lúc này gật gật đầu:
- Ngột Lý Thản là tinh nhuệ của Nữ Chân, Bạt Ly Tốc lệnh cho hắn công thành, có dự định một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, nhưng thủ hạ của Bàng Lục An đa số là lão binh, bọn họ lên thành không chiếm được chút hời nào. Nhìn thấy tình cảnh này, Bạt Ly Tốc lập tức ra lệnh cho Hán quân và bộ đội phụ thuộc khác tấn công bão hòa*, lại nã pháo vào thường dân trên chiến trường, quấy rối cục diện. Thứ nhất, để cho bộ đội tinh nhuệ Ngột Lý Thản có thể đục nước béo cò lui ra, thứ hai, hắn là muốn thăm dò lực sát thương của đại pháo trên tường thành.
*Tấn công bão hòa lần đầu tiên được phát triển bởi Nguyên soái Gorshkov, nguyên Tổng tư lệnh Hải quân Liên Xô, trong thời kỳ tranh giành quyền bá chủ giữa Mỹ và Liên Xô, ông đã hình thành phương thức tác chiến khi nghiên cứu sử dụng tên lửa chống hạm để tấn công các nhóm tác chiến tàu sân bay Mỹ. Lời giải thích thông thường là trong một khoảng thời gian rất ngắn cùng một lúc, một số lượng lớn tên lửa chống hạm được phóng từ các hướng khác nhau, không bị gián đoạn và từ mọi góc độ để tấn công, khiến đối phương "không chống đỡ nổi" trong kênh hỏa lực phòng không hạn chế và đạt được khả năng xuyên thủng của tên lửa chống hạm đánh trúng mục tiêu.
Lý Nghĩa nói tới đây, nhìn Ninh Hi:
- Trong này để lộ ra một cách nghĩ mấu chốt, Ninh Hi ngươi có nhìn thấy không?
Ninh Hi nhíu mày, suy nghĩ một lát:
- Bọn họ, bọn họ... có thể chấp nhận tổn thất như vậy sao?
- ... Chứng minh bọn họ, không coi thường chúng ta.
Ninh Nghị thở dài, vỗ vỗ bả vai hài tử:
- Người Nữ Chân đánh trận thuận lợi hai ba mươi năm, trong lòng bọn họ, đương nhiên cảm thấy mình là quân đội mạnh nhất thiên hạ. Với tâm lý như vậy, về mặt lý thuyết, họ sẽ không chấp nhận thiệt hại trong trận chiến quá lớn, việc sử dụng mãnh tướng tiên phong như Ngột Lý Thản để thực hiện đợt tấn công đầu tiên là một biểu hiện của tâm lý này. Nếu mọi thứ diễn ra bình thường, quân của Ngột Lý Thản có thể đứng vững trên tường thành, ngày hai mươi lăm đó, huyện Hoàng Minh hẳn đã bị công phá.
- Nhưng tình huống như vậy không xuất hiện, Bạt Ly Tốc lập tức sai bia đỡ đạn của Hán quân xông về phía trước, sau đó liên tục phát động ba đợt thế công, đẩy tấn công trên chiến trường đến bão hòa, sau đó nữa, không huy động lực lượng tinh nhuệ chủ lực, rút lui sau khi trả một cái giá thương vong cực lớn... chứng tỏ ít nhất trong mắt cao tầng quân đội Nữ Chân như Bạt Ly Tốc, cho rằng cần thiết phải dùng tổn thương như vậy để thăm dò cực hạn sức chiến đấu của Hoa Hạ quân ở đâu. Điều "cần thiết" này chứng tỏ họ không hề đánh giá thấp ta trong cuộc chiến này, thậm chí còn đánh giá quá cao ta, mới phát động trận chiến dịch tây nam này.
Ninh Hi gật đầu, Lý Nghĩa nói:
- Tông Hàn và Hi Doãn cho rằng, sự quật khởi của người Nữ Chân đã đến đỉnh cao, nội bộ đã có vấn đề hủ hóa, mà Hoa Hạ quân quật khởi trong người Hán trước mắt vẫn đang không ngừng tăng lên, tình huống như vậy tiếp tục, Nữ Chân sẽ có mối họa vong quốc, do đó, họ coi chiến dịch tây nam là trận chiến mấu chốt nhất đối với sự tồn vong lâu dài của Nữ Chân. Hoàng Minh ngày đầu tiên đánh xuống, là có thể biết, bọn họ có thể chấp nhận chiến thắng nhanh chóng, nhưng cũng có thể chấp nhận sự chênh lệch về sức chiến đấu giữa hai bên, chấp nhận khả năng phải dây dưa từ từ, như vậy mới là phiền toái nhất.
Ninh Nghị đưa mắt nhìn về phía doanh trại dân tị nạn phía dưới:
- Thương vong của dân thường là bao nhiêu?
- Thống kê của sư đoàn Hai là một con số đại khái, thường dân bị xua đuổi lên trước cả một ngày trời đại khái vào khoảng giữa một vạn năm đến một vạn tám, cuối cùng chúng ta cứu được...
Từ Thiếu Nguyên nhìn thống kê, nhìn xuống phía dưới:
- ... Hơn ba ngàn sáu trăm người. Trong đó có hơn bảy trăm người bị thương.
Đội ngũ bên tháp canh trầm mặc một lát, Ninh Nghị sau đó bật cười:
- Nói ra thì, lúc Bộ Tham Mưu thảo luận kế hoạch thời kỳ đầu, thằng cha Trần Điềm này giúp người Nữ Chân nghĩ ra một chiến lược rất bẩn, hắn cho rằng, khi người Nữ Chân tấn công tây nam, thiên hạ đã thuộc về bọn họ, bọn họ có thể nhét bộ đội Hán quân đầu hàng vào trong bia đỡ đạn dân tị nạn, chúng ta còn không thể không nhận, muốn lọc ra lại vô cùng phiền phức.
- Theo quan điểm này, Trần Điềm nói rằng người Nữ Chân có thể cân nhắc xua đuổi hơn trăm vạn, thậm chí mấy trăm vạn thường dân ở một dải Tương Hồ, Xuyên Thục, xét nhà, cướp lương thực và mọi thứ, sau đó từ cửa Kiếm Các xua đuổi trăm vạn, hai trăm vạn, ba trăm vạn người đến bên ta, bất luận là dùng làm bia đỡ đạn hay là trực tiếp đưa đi, chỉ cần người Nữ Chân cân nhắc mở ra một con đường, chúng ta căn bản không tiêu hóa nổi. Không quá một năm, tất cả chúng ta đều chết hết...
Trại tị nạn bên dưới sườn núi trông thật thê thảm, nhưng những điều như vậy mới chỉ là khởi đầu mà thôi. Ninh Nghị nói đến chuyện của Trần Điềm để sôi động bầu không khí, trong nụ cười mang theo cảm thán, Lý Nghĩa ở một bên cũng lộ ra nụ cười phức tạp. Ninh Hi nhíu mày suy nghĩ một lát:
- Nếu thật sự như vậy, vậy làm sao bây giờ... có điều Chu Quân Vũ mới đánh một cái cuộn ngược rèm châu bên bờ Trường Giang...
- Nơi này không đánh nhau được, bất kể là cửa núi các nơi như Kiếm Các hay Kim Ngưu Đạo, chỉ cần người Nữ Chân trấn thủ, trăm vạn thường dân nhất định không trở về được.
- Vậy... có cách nào đối phó không?
- Dương mưu rất khó đối phó.
Ninh Nghị cười nói:
- Lúc Trần Điềm nói ra, tất cả mọi người có chút trợn mắt há mồm. Khả năng xảy ra chuyện này rất nhỏ, bởi vì diễn biến dự kiến sẽ không thể kiểm soát được, người Nữ Chân có thể tùy thời phát động mấy chục vạn hơn trăm vạn đại quân, cũng không cần thiết đánh loại trận khiếp nhược như vậy, nhưng nếu bọn họ thực sự hèn nhát đến mức này, vừa đánh vừa liều mạng đưa người vào bên trong, mọi người thật sự khóc cũng không khóc nổi, khả năng sụp đổ là rất cao... cho nên tại sao trong Bộ Tham Mưu đều nói Trần Điềm một bụng xấu xa, với Cừ Chính Ngôn là trời sinh một đôi...
Ninh Nghị nhìn trại tị nạn phía dưới, nói xong chuyện cười này, ánh mắt mới dần dần nghiêm túc.
- Lạc quan không nổi, huyện Hoàng Minh một so với năm mươi, nói là tấn công bão hòa, trên thực tế sự tấn công của người Nữ Chân căn bản không bão hòa, tinh nhuệ ra trận, xe ném đá thiết pháo toàn bộ đẩy lên, toàn bộ thương vong sẽ kéo gần lại trên diện rộng. Bạt Ly Tốc là lão tướng Nữ Chân, nếu đã có chuẩn bị tâm lý, rất nhanh có thể tìm được điểm giới hạn của lực lượng phòng ngự huyện Hoàng Minh. Vũ Thủy Khê bên kia, Ngoa Lý Lý án binh bất động, cũng là đang chờ kết quả động thủ của Bạt Ly Tốc, đến lúc đó mới thật sự là khảo nghiệm đối với chúng ta.
Ninh Nghị nhìn chiến báo, sau đó đưa tay búng búng, cười khổ giao cho Lý Nghĩa:
- Ầy, nhìn xem, còn có người đòi nợ phía sau. Trước khi chiến đấu đã nói đi nói lại, đạn pháo dùng tiết kiệm chút cho ta, hai tên Bàng Lục An và Lý Đông này, bại gia bại nguyên một ngày, đại pháo oanh tạc hơn năm ngàn người, đây là đắc ý quá đây mà... quay đầu tính lại, báo cáo liền đưa tới, báo cáo với chúng ta vấn đề đạn pháo có thể không đủ.
Trong Hoa Hạ quân, chuyện tác chiến thuần túy do Bộ Tham Mưu và lãnh đạo các quân quản lý, Ninh Nghị tuy rằng phụ trách thao tác toàn cục, thỉnh thoảng cũng phân tích một phen, nhưng không trực tiếp nhúng tay nhiều. Tuy nhiên hậu cần cung cấp quân sự, sản xuất, gom góp, điều phối các loại vật tư đều vẫn nằm trong tay Ninh Nghị, lúc trước phân tích tình hình chiến đấu của Hoàng Minh, Ninh Nghị tuy nói đến nghiêm túc, trên thực tế cũng không lo lắng nhiều, lúc này bị người ta đòi nợ đến đầu, Ninh Nghị ngược lại cụp vai xuống, giận quá hóa cười.
- Tích lũy mấy năm đều móc ra hết cả, sau đó ngày đêm toàn lực đẩy nhanh tốc độ, ta lấy đâu ra mà tăng thêm cho bọn họ... Từ Thiếu Nguyên, quay về viết thư mắng chết bọn họ cho ta, kế hoạch chính là kế hoạch, nhiều hơn không có.
Hắn vỗ vỗ hai tay:
- Được, ta biết ngay mà, trận này đánh ba tháng, tất cả đều uống gió tây bắc.
Phía trước dãy núi rậm rạp, đường xá uốn lượn, khi Ninh Nghị nói những chuyện này trên núi, vẫn mang theo nụ cười như vậy. Ninh Hi bên cạnh cau mày vất vả tính toán sổ sách, đến nơi yên tĩnh mới tìm đến phụ thân hỏi:
- Cha, đồ đạc thật sự không đủ sao?
Ninh Nghị nhìn đứa con trai đã dần trưởng thành, cũng buồn cười:
- Đi, đưa con đi tính sổ sách.
Đến buổi chiều, phụ tử hai người liền trở về Sở chỉ huy, cầm bàn tính vùi đầu tính sổ sách. Bàng Lục An bắn đại pháo một ngày bèn bắt đầu cậy vào chiến tích xin càng nhiều vật tư hơn, kỳ thực muốn xin thêm ít thứ, đâu chỉ có một nhánh quân đội này.
Trong quá trình điều phối nhiệm vụ trước chiến tranh, vật tư của các quân đều đã phân chia rõ ràng, sản xuất mấy tháng sau cũng đã phân xong. Trong tay Ninh Nghị chỉ để lại một chút dư lượng, nhưng mỗi nhánh quân đội cũng muốn móc từ trên tay Ninh Nghị ra bằng mọi cách, khoảng thời gian vừa qua khiến Ninh Nghị than thở vỗ bàn nhất, cũng chính là loại chuyện này.
Chuyện tác chiến với người Nữ Chân này, đối với hắn mà nói cảm giác càng giống như một địa chủ tuổi cao bị nhi tử bên dưới phân chia gia sản vậy, có loại cảm giác thê lương tích cóp cả đời không còn dư lại được chút nào. Hắn thỉnh thoảng bị các quân báo cáo tức giận đến bật cười, mua vui trong khổ.
Đương nhiên trong chuyện này mọi người cũng không có tư tâm, thậm chí loại đánh cờ này cũng cực kỳ cần thiết. Chuyện Ninh Nghị có thể làm cũng chỉ là thỉnh thoảng gửi thư mắng chửi các sư đoàn trưởng phía trước một phen, nói bọn họ tiêu xài hoang phí, sau đó lại quay ra phía sau đốc thúc công nhân tăng ca làm thêm giờ, đốc thúc bộ phận tuyên truyền không ngừng cổ vũ mọi người phát huy tính năng động chủ quan. Hắn thỉnh thoảng tự giễu, bản chất tư bản đen tối của mình, ngược lại xem như được phát huy đến cực hạn.
Dù vậy, lượng vật tư thiếu hụt vẫn rất lớn. Mấy năm trước để duy trì hoạt động của ba huyện Hòa Đăng, về cơ bản những gì có thể bán được đều đã bán đi. Mua bán lớn là thiết pháo, bị Ninh Nghị đè xuống trên tay là lựu đạn. Sau khi đánh hạ bình nguyên Thành Đô thì dư dả một chút, bắt đầu toàn lực chuẩn bị chiến đấu, nhưng tổng lượng quân tư tồn kho vẫn không nhiều, trận chiến này suy cho cùng đã đánh sớm.
Phụ tử hai người ở trong phòng tính toán sổ sách nửa buổi chiều, đến lúc ra khỏi cửa, bên ngoài đã đang tuyên truyền và chúc mừng đại thắng một đổi năm mươi của huyện Hoàng Minh. Đội tuyên truyền khua chiêng gõ trống đi qua, vẻ mặt Ninh Hi giống như một đứa con trai ngốc đột nhiên phát hiện nhà mình hóa ra là một nhà địa chủ rỗng tuếch, vẻ mặt có chút chột dạ và xấu hổ.
- Đều là tiền... sức sản xuất đó.
Ninh Nghị cảm khái một phen, vỗ vỗ bả vai nhi tử:
- Thành Đô có một nhà máy mới, ta định cho con đi học hỏi một chút, những quản lý này, mới là ưu tiên hàng đầu trong tương lai.
- ... Con, con không đi.
Ninh Hi kịp phản ứng:
- Cha, cha lại gạt con.
- Đều là nói thật cả.
Ánh mắt Ninh Nghị thành khẩn và bình tĩnh:
- Có điều con có suy nghĩ của mình, cũng tốt, vậy cứ ở lại Tử Châu trước đi.
Biểu cảm của Ninh Nghị không lộ ra chút sơ hở nào, huyện thành Hoàng Minh ngày hai mươi sáu, lại trải qua một vòng đại chiến, Bàng Lục An giảm bớt tần suất pháo kích, tổn thương trên chiến trường được giảm bớt. Mà cho dù không nã pháo, chiến lực đầu thành huyện Hoàng Minh vẫn kiên cường hơn sắt thép. Đây mới chỉ là khởi đầu của chiến tranh, Bạt Ly Tốc truyền kết quả và một phần kết luận của tấn công về từng vị thủ lĩnh của quân đội Nữ Chân.
Ngọn lửa bắt đầu trong cuộc đối đầu giữa bộ đội thám báo trong núi ngược lại ngày càng lan rộng, trao đổi khoảng một sáu, đối với bộ đội phụ thuộc vì tiền thưởng mà vào núi mà nói, là uy hiếp cực lớn khó có thể chịu đựng, cho dù cao tầng Nữ Chân đã hạ lệnh không cho phép dễ dàng phóng hỏa, nhưng một khi bị tập kích, sống chết trước mắt ai còn quản được mệnh lệnh, bất luận là đục nước béo cò hay quay đầu chạy trối chết, phóng hỏa đều là sách lược lựa chọn hàng đầu.
Thám báo Hoa Hạ quân tạm thời lựa chọn án binh bất động để duy trì chiến tuyến, một bộ phận thám báo tinh nhuệ Nữ Chân từ từ bắt đầu thích ứng với tác chiến của Hoa Hạ quân, thỉnh thoảng khi xông lên trước chiếm lĩnh vị trí mấu chốt thì bị lửa lớn của người mình ngăn cách, sau khi trở về chửi cha mắng mẹ không ngừng, có một bộ phận lại vĩnh viễn không thể trở về.
Tất cả mọi người đều hiểu, thăm dò và giằng co của mở đầu, sẽ không duy trì thời gian quá lâu, một khi thăm dò xong, thứ chờ đợi Hoa Hạ quân, tất nhiên sẽ là xung phong và đổi quân lặp đi lặp lại với quy mô lớn, cường độ cao của người Nữ Chân, pháo trận đôi bên oanh tạc vào nhau, cho dù ngươi trên ta dưới, người Nữ Chân cũng không đến mức sẽ ở vào thế xấu tuyệt đối. Quan trọng nhất là: bất luận nhân lực vật lực, bọn họ đổi được.
Đêm ngày hai mươi sáu xử lý xong sự tình, Ninh Nghị lấy giấy ra viết thư cho người nhà phía sau, trong thư cho Tô Đàn Nhi viết như thế này:
Ta phát hiện, hài tử sau khi lớn lên, không còn đáng yêu như khi còn bé nữa, nói cho Văn Văn, Ninh Kha, Ninh Sương, Ninh Ngưng, cha thích mấy đứa nhất, ca ca của mấy đứa đều không đáng yêu.
Ừm, Ninh Hà còn nhỏ, cũng đáng yêu như mấy đứa...
Không lâu sau Tô Đàn Nhi cũng viết thư tới:
Hôm qua nhận được thư của Hi nhi, nói chàng luôn muốn lừa nó đi hậu phương, thật sự là có chút thói quen cổ hủ của lão nhân gia, nó muốn làm một thanh niên lanh lẹ, nói về mặt này không nên học chàng.
Nó có khả năng phân biệt của mình, trong lòng ta cảm thấy vui, đương nhiên, trong thư đã mắng nó rồi.
Nên chàng đừng tức giận với nó nữa...
—— Ta sẽ tức giận với nó!
—— Vui cái khỉ nàng ấy!
Ninh Nghị bị thư của thê tử chọc tức đến đen mặt.
Nhưng so với chiến tranh, những chuyện này xem như là chuyện vui vẻ không thể tả.