Chém giết trên chiến trường ngàn vạn người, chiến trường hỗn độn không có thứ tự, rất khó làm cho người ta sinh ra cảm giác nghiện.
Mũi tên bay múa, đao thương tung hoành, vô số người có đầu óc hoặc khí lực kiệt xuất, có hi vọng trở thành anh hùng, dễ dàng ngã vào bất trắc hết lần này đến lần khác. Khoảng cách giữa người với người cũng không lớn, hơn nữa đặc biệt bình đẳng trong các loại bất trắc trên chiến trường, thường sẽ chỉ khiến người ta cảm nhận được sự nhỏ bé của mình.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ.
Mãnh An Ngột Lý Thản của Nữ Chân theo đại quân chinh chiến đã có thời gian gần ba mươi năm.
Thời gian ba mươi năm, hắn đi theo lịch trình quật khởi của người Nữ Chân, một đường chém giết, đã trải qua thắng lợi của chiến tranh hết lần này tới lần khác.
Đại thắng Xuất Hà Điếm, đại thắng Hộ Bộ Đạt Cương, công Thượng Kinh, đánh Vân Trung, diệt Liêu quốc, phạt Vũ triều... Ngột Lý Thản từng được hiểu biết sự anh minh hùng vĩ của A Cốt Đả khí nuốt thiên hạ, từng mắt thấy sự dũng vũ kinh người của Ngô Khất Mãi sức đấu hổ gấu, từng cảm nhận sự kịch liệt cuồng phóng khi chiến đấu của Hoàn Nhan Lâu Thất, từng chứng kiến sự bày mưu nghĩ kế của Tông Hàn khi suất binh...
Một đường đi tới, trên trăm trận chiến lớn nhỏ, Ngột Lý Thản thường xuyên đảm nhiệm vai trò tướng lĩnh lên trước tấn công đầu thành hoặc tiền trận của kẻ địch. Xét theo lý thuyết, đây là một trong những bộ đội có thương vong lớn nhất, nhưng dường như khi thời thế thuận lợi thì trời đất cũng đồng tâm hiệp lực, trong những chiến dịch này, quân đội mà Ngột Lý Thản suất lĩnh đa số đều có thể có thu hoạch.
Ngay cả trong một bộ phận chiến dịch nhất thời không có công hoặc thương vong nặng nề, vị dũng tướng Nữ Chân tác chiến dũng mãnh này cũng chưa bao giờ mất mạng hoặc làm lỡ quân cơ. Mà cho dù tiến công không có kết quả, sự dũng mãnh hung tàn khi tác chiến của một đội Ngột Lý Thản cũng thường có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho kẻ địch, thậm chí là tạo thành bóng ma tâm lý cực lớn.
Trong quân Nữ Chân, hắn thật ra cũng là tướng lĩnh thâm niên như đám người Tông Hàn, Hi Doãn. Trong quân đội chức quan chỉ đến Mãnh An (Thiên phu trưởng), là bởi vì năng lực lĩnh quân của bản thân Ngột Lý Thản chỉ đến đây, nhưng thuần túy xét về năng lực công thành, hắn trong mắt mọi người là mãnh tướng đủ để so sánh với Chiến thần Lâu Thất.
Sau khi đánh hơn trăm trận chiến, chiến tranh liền trở thành toàn bộ cuộc đời của Ngột Lý Thản. Trong khe hở chiến tranh hắn cũng sẽ tiến hành một ít giải trí khác điều hòa thể xác và tinh thần, nhưng điều khiến mãnh tướng Nữ Chân này khát vọng nhất, vẫn là loại cảm giác suất lĩnh quân đội đánh tan phòng ngự kẻ địch, đặt chân lên đầu thành kẻ địch với tư thái hung mãnh nhất.
Giống như năm đó Lâu Thất công thành Bồ Châu, tiên phong tiến công không được, Lâu Thất mang theo ba tráng sĩ thân khoác giáp trụ tự mình lên thành, chỉ có bốn người ở đầu thành giết cho binh sĩ Vũ triều đến kinh hồn bạt vía, quân đội phía sau chen chúc lên —— chiến tích như vậy, trong quân Nữ Chân, cũng không tính là độc nhất vô nhị.
Xuất Hà Điếm hơn ba ngàn người đánh tan đại quân Liêu quốc được xưng là mười vạn, Hộ Bộ Đạt Cương hai vạn người giết cho bảy mươi vạn người quay đầu chạy tán loạn, Ngột Lý Thản cũng từng chính diện đánh tan kẻ địch được xưng tử chiến, xông lên đầu thành trông có vẻ như kiên cường hết lần này đến lần khác, phía trước hắn, kẻ địch bị giết đến run rẩy. Thời khắc như vậy, có thể làm cho người ta chân chính cảm nhận được sự tồn tại của mình.
Thời khắc như vậy, có thể làm cho người ta cảm giác được mình thật sự đứng ở đỉnh cao thiên hạ này. Vạn người không thể địch của người Nữ Chân, sự kiệt xuất của người Nữ Chân đều được biểu lộ một cách rõ ràng trong thời khắc như vậy.
Điều này cho phép hắn đúng lý hợp tình cướp bóc và tận hưởng mọi thứ do thiên hạ này cung dưỡng. Đối với một bản thân xuất sắc như vậy, sở hữu và tận hưởng mọi thứ chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?
Hắc Kỳ quân là kẻ địch mà người Nữ Chân hiếm khi gặp phải trong những năm qua. Lâu Thất do tai nạn trên chiến trường mà chết, Từ Bất Thất trúng kế sách đối phương bị trộm mất đường lui, đối thủ quả thực không giống gà đất chó ngói của Liêu quốc và Vũ triều, nhưng tương tự cũng khác với sự dũng mãnh của Đại Kim —— bọn họ vẫn giữ được sự gian trá và tính toán của người Vũ triều.
Đây có lẽ là cực hạn mà Vũ triều yếu đuối có thể đạt tới dưới sự uy hiếp diệt quốc. Đối mặt với quân đội như vậy, Ngột Lý Thản giống với rất nhiều tướng lĩnh Nữ Chân, không hề cảm thấy sợ hãi, bọn họ tung hoành cả đời, cho tới bây giờ, muốn đánh tan một đám kẻ địch cũng coi như ra dáng này, lần nữa chứng minh cho cả thiên hạ thấy sự vô địch của Nữ Chân, Ngột Lý Thản lúc này bốn mươi bốn tuổi chỉ cảm nhận được sự kích động đã lâu không thấy.
Nếu như để cho Trung Nguyên, Vũ triều, thậm chí là đám người ý chí bạc nhược đã bắt đầu hủ hóa của phía đông triều đình kia đánh trận, bọn họ có lẽ sẽ sai khiến đông đảo bia đỡ đạn đánh cho đối phương thành lính mệt mỏi trước. Nhưng Tông Hàn không làm như vậy, Bạt Ly Tốc cũng không làm như vậy, một đường đi về phía trước luôn là tinh nhuệ chân chính phụ trách công thành, điều này cũng làm cho Ngột Lý Thản cảm thấy thỏa mãn, hắn thỉnh cầu tư cách và vinh dự lên thành trước với Bạt Ly Tốc, Bạt Ly Tốc gật đầu, cũng khiến hắn cảm nhận được vinh quang và kiêu ngạo.
Đám người này đầy âm mưu và tính toán, chung quy là kém hơn chính mình trước dũng vũ thật sự. Lần này, thời điểm để đánh bại đối thủ chính diện và chiếu cáo với thế nhân một cách đường đường chính chính, cuối cùng đã đến ——
Ngày hai mươi hai tháng mười, hơn nửa giờ Mùi, Ngột Lý Thản leo lên tường thành huyện Hoàng Minh, trở thành tướng lĩnh Nữ Chân đầu tiên leo lên đầu thành Hoa Hạ quân trên chiến trường Hoàng Minh thậm chí trong toàn bộ chiến dịch tây nam...
Ánh mặt trời giữa trưa đầu đông phảng phất như muốn biểu lộ sự tồn tại của mình trên bầu trời, ánh sáng và nhiệt độ mang đến lại không áp chế được sát khí tích lũy trên chiến trường trong núi này chút nào.
Trong cảnh tượng hỗn loạn hơn vạn thường dân bị tàn sát chạy trốn, quân đội Nữ Chân khiêng thang mây, cột gỗ mượn sự yểm hộ của đám đông, ép gần huyện thành Hoàng Minh. Dường như đang kiêng kỵ thường dân bị tử thương, đạn pháo trên tường thành bắn ra, từ đầu đến cuối vẫn còn tiết chế, từng phát từng phát có ý xua tan thường dân đi.
Đội ngũ thang mây thứ nhất tới gần tường thành bị cung tiễn và nỏ đầu thành tiếp đãi, nhưng hai đội ngũ xung quanh đã nhanh chóng áp lên, dũng sĩ tinh nhuệ nhất trong quân đội leo lên thang mây do các đồng bạn nâng lên, có người trực tiếp ôm lấy một đầu cột gỗ.
- Lên trước đã ——
Trong đám người phát ra tiếng hô to như sấm, trên bốn thang mây, tám cây cột gỗ nhóm thứ nhất đều có binh lính, đã ngẩng đầu lên trong sự xung phong.
Tường thành cao ba trượng, không thể trực tiếp leo lên được, nhưng mượn thang mây hoặc gậy gỗ, gậy tre nâng lên trong xung phong là có thể lên tới đỉnh.
Mũi tên cung nỏ bay lượn trên không trung, đạn pháo xẹt qua bầu trời chiến trường, mùi máu tanh tràn ngập, máy ném đá khổng lồ đang ném đá qua bầu trời, trong tiếng gào thét phát ra tiếng nổ khiến người ta sợ hãi, có người từ trên gậy gỗ rơi xuống. Đối với lần xung phong sau khi thay đổi trang phục này, trên đầu thành vẫn chưa triển khai toàn lực ngăn cản giống như vẫn chưa phát hiện ra vậy, làm cho Ngột Lý Thản có chút nghi hoặc.
Nhưng giờ khắc này, đều không quan trọng nữa.
- Xông lên ——
- Ban tước phong hầu, ở ngay phía trước ——
Giờ khắc này, trong lòng của hắn chỉ có sôi trào nhiệt huyết. Lộ ra kế hoạch, quân đội xung phong cuối cùng đã tách ra hoàn toàn khỏi thường dân khóc lóc. Bạt Ly Tốc ở giữa nơi đóng quân mặt đông nhìn tất cả những thứ này, Bàng Lục An trên tường thành phía tây yên lặng quan sát, binh lính trên tường thành hít thở ra mùi máu tanh.
Bên trong tường thành, một binh sĩ nắm chặt đầu mâu trên tay, hơi tích lực. Vào khoảnh khắc bóng dáng trèo trên thang mây xuất hiện trong tầm mắt, hắn mãnh liệt ném cây mâu trong tay ra ngoài!
Mâu bay qua tường chắn mái, bay qua đỉnh đầu bóng người dưới thành, đột nhiên chui vào trước mặt binh lính trên thang mây. Tiếng gào thét của người Nữ Chân dưới thành đột nhiên như sấm, trên tường thành, cũng có người hô to lên.
- Tới đi ——
Mấy tên binh sĩ Nữ Chân như hổ sói nhảy lên tường chắn mái, thứ đang chờ đợi bọn họ chính là đao thương lộ ra răng nanh, binh sĩ Hoa Hạ quân giơ cao khiên, đẩy lên trên, trong tiếng va chạm phát ra tiếng nổ ầm ầm, có người giống như bị xe ngựa băng băng đâm vào, phun ra máu tươi ngã xuống phía sau.
Binh sĩ leo lên thành vào khoảnh khắc này đều không sợ chết, bọn họ thân hình vạm vỡ cao lớn, là quân nhân hung tàn nhất trong quân đội hung tàn, bọn họ nhào lên tường thành, trong mắt hiện lên hào quang máu tanh, muốn lao thẳng về phía trước, mỗi một ngôn ngữ tiềm tàng trên thân thể bọn họ đều đang biểu lộ ra sự không sợ hãi và hung tàn.
Nhưng chờ đợi bọn họ, là lão binh chiến trường có khí thế giống như bọn họ, lại mong mỏi đã lâu và đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công!
- Thấy —— máu!
Những tiếng hét tương tự vang lên trên tường thành, những người lính đầu tiên xông lên đầu thành trong nháy mắt đã bị một đòn phủ đầu đau đớn, có kẻ bị kiếm chém nát đầu và mặt trong đao quang, có kẻ bị từng cây trường mâu đâm xuyên thân thể, xuyên lên trên tường thành, thậm chí khi rơi xuống bên dưới thành, hắn vẫn đang la hét vung đao, có kẻ bị một tấm khiên cực lớn đánh gục giữa các khe hở của tường chắn mái, lúc phản kháng liền bị đao quang chém nát xương tay, tấm khiên dời đi, thiết chùy khổng lồ vung xuống, lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị đánh nát một cách nặng nề trong tiếng vang bức bối.
Nhóm người đầu tiên bị tường thành nuốt chửng trong nháy mắt, nhóm người thứ hai lại nhanh chóng và hung hãn leo lên đầu tường, Ngột Lý Thản vừa chạy vừa leo lên phía trước thang mây bên cạnh, hắn một thân thiết giáp, tay cầm thiết chùy bát giác có răng nhọn, hét lên như sấm!
Trong chém giết trên tường thành, tham mưu Quách Sâm đi về phía trận pháo binh ở một mé tường thành:
- Đánh dấu đường lui của chúng! Không thể để cho bất cứ kẻ nào quay về!
Trên trận địa máy ném đá ở phía sau một chút trên tường thành, binh lính mang những tảng đá đã được cân đo chính xác và mài nhẵn cho vào túi ném, trên chiến trận bên Nữ Chân, các binh sĩ khiêng những quả bom có tên Thiên Nữ Tán Hoa tới.
Phía trước Bạt Ly Tốc, đã có tướng lĩnh chuẩn bị sẵn sàng đang chờ đợi mệnh lệnh xung phong, Bạt Ly Tốc nhìn về tường thành bên kia.
Ngột Lý Thản nửa ngồi xổm trên thang mây đi tới phía trước, đã được nâng lên thật cao, trong nháy mắt, phía trước thang mây, vượt qua tường chắn mái!
- Ta là Ngột Lý Thản, tiên phong của Đại Kim! Kẻ nào tới nhận cái chết ——
Tiếng quát to như sấm này thật sự có khí thế hung mãnh như Trương Phi quát gãy cầu Đương Dương*, nó vang lên trên đầu thành, thu hút ánh mắt của mọi người, binh sĩ Nữ Chân xung phong gần đó cũng liền có người đáng tin cậy, bọn họ dựa hết về bên này.
*Điển tích này nói về trận Đương Dương – Trường Bản. Trương Phi đứng chặn trên cầu Trường Bản, phá bỏ cầu và cầm mâu chờ nghênh địch. Quân Tào Thuần truy kích đuổi đến nơi. Một mình Trương Phi hùng dũng đứng cầm xà mâu quát lớn, không ai trong quân Tào dám tiến lên sang sông giao phong.
Tam Quốc diễn nghĩa kể rằng Trương Phi đứng trên cầu Trường Bản quát to tới mức làm viên tướng Hạ Hầu Kiệt của Tào Tháo sợ hãi ngã ngựa mà chết, bản thân Tào Tháo cũng sợ luống cuống bỏ chạy. Quân Tào phải rút lui.
Trong nháy mắt đặt chân lên tường thành, Ngột Lý Thản vung thiết chùy, ầm một tiếng, đập cho tấm khiên của một binh sĩ Hoa Hạ quân phía trước vỡ tan, lảo đảo lui ra, bên cạnh có người cầm nỏ xạ kích, nhưng mấy mũi tên đều bật khỏi khôi giáp, Ngột Lý Thản cười to một tiếng, một bước xông đến lại chém một chùy, chỉ thấy phía trước cũng là một binh sĩ Hoa Hạ quân thân hình vạm vỡ, hai tay hắn giơ tấm khiên lên, dùng sức ngăn cản sự vung đập của thiết chùy này. Tấm khiên là kết cấu bằng gỗ sắt, mảnh gỗ bên ngoài bay tứ tung, nhưng binh sĩ kia nâng khiên chắn, đột ngột lao về phía trước, đá vào bộ giáp dưới bụng của Ngột Lý Thản một phát.
- A ——
Ngột Lý Thản lùi lại một bước, cũng không cảm thấy có chút đau đớn nào, hắn xoay ngược thiết chùy lại vung lên, chỗ còn chưa tới lực đạo lớn nhất lại nghe ầm một tiếng, bị binh sĩ Hoa Hạ quân cầm khiên sắt ngăn cản một chút. Một đạo hàn quang đột nhiên đánh úp tới, chém vào khôi giáp Ngột Lý Thản, Ngột Lý Thản cũng không bị thương tổn, chỉ là trên đùi lại bị đạp mạnh một cước.
Ngột Lý Thản nhấc chân đá văng binh sĩ vung đao kia, thiết chùy trong tay lại muốn vung đánh, hai binh sĩ Hoa Hạ quân cầm khiên gần đó một người tựa lên khiên đụng vào cánh tay hắn, lệnh cho một người vung khiên lên đập vào giữa cổ họng hắn, Ngột Lý Thản vung quyền ngăn cản, tay kia buông thiết chùy ra, trở tay rút đao chém mạnh, một đao này lại chém lên khiên.
Lúc này Ngột Lý Thản đang đối mặt với ba binh sĩ Hoa Hạ quân, hai người cầm khiên sắt lớn, một người cầm đao đã bị đá văng ra. Một gã binh sĩ Nữ Chân leo lên thành ở mặt bên nhảy tới bên này, binh sĩ cầm khiên sắt bên cạnh vung khiên rút đao nghênh đón.
Trong thời gian ngắn ngủi, Ngột Lý Thản và binh sĩ Hoa Hạ quân cầm khiên phía trước giao thủ mấy lần, hắn sức lớn trầm mạnh, trong lúc vung đao hoặc ra quyền, đối phương phải dùng khiên sắt toàn lực ngăn cản mới có thể chống đỡ nổi, nhưng mỗi lần ngăn cản tiến công của Ngột Lý Thản, đối phương cũng phải lao mạnh vào người Ngột Lý Thản, Ngột Lý Thản một thân mũ sắt, đối phương không làm gì được hắn, mà hắn trong chốc lát cũng không làm gì được đối phương. Ngay trong lúc giao thủ chỉ một nhịp hô hấp này, vai trái Ngột Lý Thản vang lên rầm một tiếng, binh sĩ vung đao lúc trước bị hắn đá văng kéo thiết chùy đập tới.
- Chết đi ——
Ngột Lý Thản vung đao va chạm, không để ý tới khiên sắt phía trước nữa, binh sĩ vung chùy sắt kia lui về phía sau một bước, sau đó lại vung chùy về phía trước, rầm lại là một tiếng nổ đánh vào sườn của hắn, sau đó là cạnh khiên chắn sắt lật ngược đánh vào đầu gối hắn, Ngột Lý Thản lại lui về bên cạnh một bước, thiết chùy gào thét đánh lên mũ sắt trên đỉnh đầu hắn.
- Các tướng sĩ ——
Trong đầu của hắn ong lên một tiếng, đao quang vung mạnh, sau đó trên người lại trúng một đòn, rồi một đòn nữa, mũ sắt hỗ trợ rất lớn cho phòng ngự của hắn, nhưng không biết tại sao, binh sĩ nhào tới xung quanh thủy chung không lao tới bên cạnh hắn, hắn bị đánh tới mức chèn đến bên cạnh tường chắn mái, sau khi trên đầu gối liên tục bị khiên sắt nện vài cái, chân dường như đã gãy, hắn vung đao phản kháng, thiết chùy lại nện lên đầu hắn, trong tầm mắt nhuốm máu, binh lính Nữ Chân hai bên trái phải muốn lao tới đều bị chém ngã trên mặt đất.
- Chết tiệt ——
- Rùa sắt ——
Một binh sĩ cầm khiên trước đó sau khi đánh ngã tiên phong Nữ Chân có ý đồ cứu viện, đã nhặt thiết chùy của Ngột Lý Thản rơi dưới đất lên, hai thiết chùy một khiên sắt vung đập xuống tướng lĩnh Nữ Chân đang co rúc bên trong tường thành hết nhát này đến nhát khác, nghe như tiếng rèn sắt đang vang lên.
Đây thực ra đều là lão binh hung hãn nhất trong Hoa Hạ quân, bọn họ có lẽ không mặc thiết giáp toàn thân, nhưng chương pháp đánh trận hung mãnh và thành thạo, mỗi một nhát vung đao phản kháng của Ngột Lý Thản đều bị bọn họ né tránh hoặc đập ra. Lên thành còn chưa tới một phút đồng hồ, tiếng quát lớn của Ngột Lý Thản dừng như vẫn đang quanh quẩn bên tai mọi người, hắn núp bên trong tường thành, mũ sắt trên đầu bèn bị đập bẹp từng nhát một, đầu của hắn tự nhiên cũng vỡ nát trong mũ sắt.
Người Nữ Chân dẫn người lên thành, chính là dựa vào những binh sĩ kiên định tinh nhuệ nhất lấy mạnh đánh yếu, ổn định trận tuyến trên tường thành trong chốc lát, mở ra lỗ hổng cho đội quân tiếp theo. Nhưng nếu chỗ lên thành đối mặt với tinh nhuệ tương tự, vài người hoặc hơn chục người lần lượt lên thành, trận thế tác chiến không thể kết được, không có bất cứ sự phối hợp nào, ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Bạt Ly Tốc quan sát trong chốc lát, cự thạch bên kia bay tới, có hai chiếc xe ném đá đã lục tục ngã xuống trong thoáng chốc này, sau đó là chiếc xe ném đá thứ ba bị tách rời, trong lòng hắn đã có sự lĩnh ngộ.
Trước đó song phương ngươi tới ta đi đánh hai ba canh giờ, xe ném đá bên mình đổ không quá năm chiếc, ngay tại thời khắc tiến công rốt cuộc khai hỏa này, xe ném đá lục tục đổ xuống —— đối phương cũng đang chờ đợi mình tiến thoái lưỡng nan.
- Vu Tiên.
Bạt Ly Tốc gọi một gã Hán tướng,
- Lập tức tiến công!
Hiệu lệnh xung phong vang lên, lúc này, trên đoạn tường thành Ngột Lý Thản tiến công kia, đã có gần trăm người bị nuốt chửng, sát khí ngút trời, lúc này mới có người từ trên tường thành hắt dầu lửa nước phân ra, ném gỗ lăn đá vụn xuống. Bọn họ thấy máu đã đủ, không chuẩn bị đợi người lên nữa, càng nhiều cung tiễn cũng bắt đầu bắn từ trên thành xuống, thang mây bị đập nát ào ào, muốn đẩy quân đội tiến công phía dưới lâm vào hiểm địa tiến thoái lưỡng nan.
Trên trận địa Nữ Chân, trạng thái tấn công đã triển khai, hai đầu huyện thành Hoàng Minh, pháo trận cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, Lý Đông, trung đoàn trưởng phụ trách pháo binh ánh mắt mãnh liệt:
- Đều chuẩn bị sẵn sàng cho ta, sư đoàn trưởng có lệnh, bên kia muốn tới, bên này muốn chạy trốn, vậy đem nấu hết thành một nồi thập cẩm cho ta ——
Khi binh lính xung phong giết tới như thủy triều, tiếng pháo trên tường thành đã vang lên, vô số đóa hoa nở rộ trong đám người xung phong, trong nháy mắt, hàng trăm hàng ngàn người rơi vào địa ngục ——
Bạt Ly Tốc trầm mặc một lát trong tiếng ồn ào náo động cực lớn.
Thiết pháo của Nữ Chân không bắn được tới đầu thành, sau đó hắn hạ lệnh, toàn lực nã pháo vào thường dân trên chiến trường.