Khí cầu bay lên bầu trời, tiếng gió gào thét, thổi qua dãy núi nhấp nhô trong tầm nhìn.
Núi non đầu đông đập vào mắt xám xịt, trong chập trùng nhấp nhô giống như một mảnh đại dương kỳ dị, con đường trong núi giống như cự long phá vỡ đại dương, lan tràn về phía trước cùng với sự tiến lên của quân đội. Rừng cây xa xa nhấp nhô trầm bổng, trong rừng ẩn giấu vực sâu nuốt người.
Địa thế đất Thục hùng vĩ lạ lùng, Lý Bạch từng nói: Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh. Nhưng trên thực tế, con đường được hình dung là khó hơn lên trời này, đã thuộc về cửa khẩu tiến vào đất Thục tương đối dễ đi rồi.
Kiếm Các đi về phía tây, Kim Ngưu Đạo đi về phía bắc, hậu thế được gọi là vùng đứt gãy Long Môn Sơn, thuộc về lạch trời chân chính. Đại Tiểu Kiếm Sơn đi về phía nam, tuy rằng cũng là đường gập ghềnh, vách núi dày đặc, nhưng Kim Ngưu Đạo băng đèo vượt núi, không ít trạm dịch, thôn xóm gần kề bên đường, tiễn đưa khách thương lui tới, trong núi cũng có thể có thợ săn ra vào.
Trước kia có thể đi xuyên qua dãy núi gập ghềnh như vậy, dù sao cũng chỉ là hộ săn già nghèo khó không nhà ở phụ cận. Núi rừng dày đặc, địa hình gập ghềnh, người bình thường vào rừng không lâu sẽ có thể lạc đường trong núi, cũng không cách nào quay lại. Trung tuần tháng mười, đợt chiến đấu thành quy mô đầu tiên liền bộc phát trong địa hình như vậy.
Khí cầu bay lên không trung hoặc tháp canh xây ở chỗ cao, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy động tĩnh nổ tung xuất hiện trong rừng rậm hoặc khe núi xa xa.
Thám báo Hoa Hạ quân mang theo bên mình vật liệu nổ tên là lựu đạn, bộ đội thám báo Nữ Chân cũng mang theo bên mình hỏa lôi có thể lấy lửa dẫn cháy. Ngoại trừ tiếng vang kịch liệt do hai thứ này gây nên, đa số chém giết trong rừng bên ngoài cũng không dễ dàng nhìn thấy, chỉ là sẽ có tiếng kêu thảm thiết xa xa truyền đến, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy trong rừng dâng lên sương khói, hoặc là tiếng vang "bùm" không biết từ nơi nào xa xa truyền đến, bộ đội trên đường lớn bèn biết được chém giết kia đang tiến hành.
Mấy ngày đầu tiên, chiến đấu phát sinh trong rừng tuy rằng kịch liệt nhưng có vẻ phân tán, hai nhánh bộ đội bắt đầu giao thủ cẩn thận thăm dò lực lượng của đối thủ, nổ tung lẻ tẻ xa xa gần gần, một ngày đại khái hơn mười lần, thỉnh thoảng có người bị thương từ trong rừng rút ra, thám báo Nữ Chân cầm đầu liền báo cáo chiến lực thám báo của Hoa Hạ quân lên tướng quân.
Những thám báo này đều là lão binh tinh nhuệ nhất trong quân Nữ Chân, bọn họ hoặc là thợ sặn được rèn luyện ra từ trong môi trường khắc nghiệt nhất trong núi phương bắc, hoặc là chiến sĩ may mắn sống sót từ trong núi thây biển máu, cảm giác nhạy bén, cho vào trong núi rừng bất luận là sinh tồn tìm đường, hay là đâm giết gấu hổ, đều không thành vấn đề. Hơn nữa rất nhiều người rất có danh vọng trong quân, đặt trong nhánh bộ đội nào cũng đều là tâm phúc được tướng lĩnh tín nhiệm. Dư Dư ngay từ đầu đã sử dụng những tâm phúc này, thứ nhất là tín nhiệm bọn họ, thứ hai là vì nhận được phản hồi chuẩn xác nhất.
Phản hồi lần đầu giao thủ nhanh chóng truyền về cùng với người bị thương và đội thám báo rút lui, thám báo Hoa Hạ quân phát triển ở tây nam mấy năm không chút xa lạ nào đối với vùng núi Xuyên Thục, nhóm thám bao tinh nhuệ đầu tiên tiến vào núi rừng đồng thời giao thủ với Hoa Hạ quân lấy được một chút thành quả chiến đấu, nhưng thương vong cũng không nhỏ.
Trong mấy ngày đầu va chạm, kỳ thực không cách nào phán đoán tỷ lệ thương vong chính xác —— nhưng tình huống như vậy ngược lại cũng không ngoài ý muốn của thượng tầng Nữ Chân —— trong xung đột quy mô nhỏ dưới trăm người, cho dù là quân đội Vũ triều cũng thường có thể đánh ra được chút chiến tích, người Hán không thiếu kẻ sĩ dũng nghị, huống chi là Hắc Kỳ quân từng chém chết Lâu Thất và Từ Bất Thất.
Ngày hai mươi, thám báo tiếp theo được sắp xếp trước đó lục tục vào núi, đối với những thám báo không phải hệ Nữ Chân này, cao tầng quân đội đưa ra phần thưởng cực cao: giết một binh sĩ Hắc Kỳ quân thưởng trăm quan tiền, quan quân thì tăng lên trên cơ sở này, cấp đại đội trở lên có ruộng đất, quan hàm thậm chí ban phong tước vị, bắt sống sẽ gấp ba lần.
Xã hội Vũ triều chênh lệch giàu nghèo rất lớn, người nghèo khổ một năm chi tiêu không quá mấy quan tiền, lương tháng của huyện lệnh từ bát phẩm khoảng mười lăm quan, đã tương đối giàu có. Nơi này một cái đầu người bình thường đã có giá trăm quan tiền, thám báo lại phần lớn là tinh nhuệ trong quân, giết được mấy tên trên vai đeo hoa*, vậy thì cả đời giàu có không phải lo nghĩ.
*Trong văn hóa truyền thống thời xưa của Trung Quốc, mọi người thường đeo hoa trên quần áo để biểu thị thân phận, địa vị, công tích của mình.
Vàng bạc dùng để thưởng đặt ở trong rương bày bên cạnh mấy trạm dịch quân doanh trên đường, lấp lánh đến hoa mắt, đây là thứ thám báo của các quân có thể lĩnh trực tiếp. Về phần quân đội giết địch trên chiến trường, ban thưởng đầu tiên quy về quân công các quân, sau khi đánh trận xong thống nhất phong thưởng, nhưng trên cơ bản cũng sẽ không chênh lệch bao nhiêu so với giá đầu người mà thám báo lĩnh, cho dù chết trận sa trường, chỉ cần quân công quân đội đúng chỗ, ban thưởng trong tương lai vẫn sẽ phát tới tận nhà mỗi người.
Xét về phần thưởng như vậy,"mua" hết đầu người của toàn bộ Hoa Hạ quân, số tiền Hoàn Nhan Tông Hàn cần tiêu ra ít nhất là mấy ngàn vạn quan trở lên, nhưng hắn cũng không bận tâm.
Khi Liêu quốc còn tồn tại, tuế tệ mà hàng năm Vũ triều nộp cho Liêu quốc chỉ riêng tiền bạc đã vượt quá trăm vạn quan, mà dựa vào mậu dịch Vũ triều vừa qua tay lại kiếm về gấp bội. Đồng Quán năm đó chuộc lại mười sáu châu Yến Vân, cùng với các gia tộc lớn nhỏ ở đất bắc và các lộ quan lại trong triều gom góp tài vật giá trị lên tới mấy ngàn vạn quan, đến cuối cùng hắn phạt Liêu có công, thu phục Yến Vân, danh tiếng được nâng cao rất nhiều, mấy ngàn vạn quan tài vật này đám người đó chẳng phải vẫn sẽ vớt lại từ trong tay bách tính sao?
Cho đến khi Kim quốc san bằng Trung Nguyên, tiêu diệt Vũ triều, cả một đường phá gia diệt tộc, vàng bạc tịch thu được cũng như nô lệ có thể bắt về đất bắc sản xuất ra vàng bạc đâu chỉ có vậy. Nếu có thể dùng mấy ngàn vạn bạc vàng "mua" Hoa Hạ quân, đám người Tông Hàn, Hi Doãn lúc này thật sự sẽ không có chút keo kiệt nào.
Đây là trận chiến cuối cùng bình định thiên hạ.
Lợi ích và vinh quang to lớn như vậy, không chỉ là thám báo, thậm chí các binh sĩ trung tầng hạ tầng đều xoa tay, rục rịch.
Ngày hai mươi hai, cuộc xung đột của thám báo trong núi rừng mênh mông kia đột nhiên bắt đầu trở nên kịch liệt, binh lực người Nữ Chân đưa vào, binh lực Hoa Hạ quân đưa vào lựa chọn gia tăng trên cùng một thời gian, cùng một điểm nút.
Bắt đầu từ buổi chiều ngày hai mươi hai, đặc điểm xung đột rõ ràng nhất có thể nhìn thấy giữa những ngọn núi hiểm trở không phải là tiếng nổ thỉnh thoảng truyền tới, mà là những cột khói đen và lửa núi bốc lên từ trong rừng: Đây là một chiến lược được không ít người lựa chọn để làm rối loạn tình hình sau khi chiến đấu trong môi trường hỗn loạn của rừng núi, một số đám cháy rừng xoáy lên và dập tắt, cũng có một số đám cháy lan rộng dữ dội trong môi trường tương đối khô hạn vào đầu đông, mượn gió bắc gào thét, tạo ra thanh thế lớn lao.
Khói dày đặc cuồn cuộn nhảy múa trong núi, cách xa hơn mười dặm vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết cháy, động vật sống trong rừng chạy tứ tán, chém giết thỉnh thoảng bộc phát được triển khai trong tình huống hỗn loạn như vậy.
Lửa lớn trong rừng đa số do người Bột Hải, người Liêu Đông, thám báo Hán quân bên Nữ Chân gây ra.
Tuy rằng treo thưởng kếch xù do người Nữ Chân đưa ra khiến cho đám tinh nhuệ trong quân tài cao gan lớn này sốt sắng vào núi giết địch, nhưng tiến vào trong khu rừng rậm rạp kia, khi thật sự triển khai đối kháng với quân nhân Hoa Hạ, áp lực cực lớn mới rơi xuống trên người mỗi người.
Núi rừng Xuyên Thục xem ra rộng lớn bát ngát, kẻ am hiểu di chuyển trong núi cũng xác thực có thể tìm được rất nhiều con đường, nhưng địa hình gập ghềnh dẫn đến những con đường này đều có vẻ chật hẹp mà nguy hiểm. Chưa gặp phải địch tất cả đều dễ nói, một khi gặp địch, thứ triển khai ra chính là chém giết kịch liệt và biến hoá kỳ lạ nhất.
Với mười người một tổ, các thám báo của Hoa Hạ quân vốn được huấn luyện để chiến đấu trong rừng hầu hết đều mặc quần áo có màu tương tự với cảnh sắc núi non, mỗi người đều mang theo một chiếc nỏ cầm tay uy lực cực mạnh. Khi bất ngờ gặp mặt, mười thành viên phong tỏa con đường từ các phương hướng khác nhau, chỉ là đợt nỏ tiễn đầu tiên bắn ra từ các góc độ khác nhau cũng đủ để cho người ta sợ hãi.
Ngoại trừ nỏ tiễn, lựu đạn ném ra mỗi người đều mang theo hai ba quả, trên con đường chật hẹp nếu gặp phải vụ nổ như vậy, thật sự khiến người ta tiến thoái lưỡng nan.
Ngoài nỏ tay, hỏa lôi ra, mười thành viên đều có trọng điểm và phối hợp khác nhau, một bộ phận thành viên tiểu đội mang theo móc câu thép tinh dễ dàng leo lên, có ròng rọc khối có thể làm cho người ta lên xuống núi như vượn, cũng có một số ít nhóm tinh nhuệ mang theo súng bắn tỉa hành động về phía trước, bọn họ chiếm lĩnh chỗ cao, lợi dụng kính viễn vọng quan sát, phát ra tín hiệu với tiểu đội phụ cận.
Trong thám báo Nữ Chân tất nhiên cũng có Hải Đông Thanh, có không ít thần xạ thủ bách phát bách trúng, có người am hiểu tuyệt kỹ leo núi đỉnh gập ghềnh, nhưng dưới sự phối hợp có hệ thống của những tiểu đội Hoa Hạ quân này, ngày hôm đó mấy đội ngũ thám báo gặp địch đầu tiên liền gặp phải thương vong cực lớn.
Hàng trăm đến hơn ngàn bộ đội thám báo còn có vẻ đông đúc và sôi nổi trên con đường lớn vào cửa núi, tiến vào núi rừng, lựa chọn những con đường khác nhau phân tán ra, thỉnh thoảng sẽ còn gặp phải bóng dáng những thám báo tinh nhuệ của người Nữ Chân đã vào núi mấy ngày trước và rút lui. Bọn họ làm sinh lực quân thay thế bổ sung lên, mấy trăm nhánh tiểu đội tác chiến đặc chủng của Hoa Hạ quân cũng lục tục giết tới, đến chiều chém giết trong rừng hỗn loạn, một bộ phận thám báo may mắn sống sót đốt lửa lớn, một số ngọn lửa bốc cháy ngùn ngụt.
Bộ phận quân thám báo quy thuận Nữ Chân khóc lóc chửi cha mắng mẹ, bọn họ ở trong rừng này cố nhiên là "người đông thế mạnh", nhưng chiến lực của các đội ngũ có cao có thấp, phong cách đều không giống nhau, sự điều phối và tiến độ tiến lên giữa các bên cũng khác. Một số bộ đội đang chém giết phía trước, mắt thấy phía sau ngọn lửa đã tràn tới...
Mà mặt khác, các tiểu đội tác chiến đặc chủng của Hoa Hạ quân trước đó đã có một kế hoạch tác chiến đại khái, đây vẫn là thời kỳ đầu của khai chiến, các tiểu đội có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, các đội nòng cốt chiếm lĩnh các điểm cao với các khu vực khác nhau để điều phối, tiến lùi đều có trật tự, trên cơ bản vẫn chưa xuất hiện đội ngũ quá mức liều lĩnh.
Những ngày này, tuy rằng cũng từng gặp qua các nhân vật lão binh, thợ săn lợi hại dị thường trong đội ngũ đối phương, có kẻ đột nhiên xuất hiện, một mũi tên phong hầu, có kẻ ẩn nấp trong đống lá khô, bộc phát giết người, sinh ra không ít thương vong, nhưng xét về tỷ lệ trao đổi, Hoa Hạ quân thủy chung đang chiếm hời cực lớn.
Theo thống kê sau đó, vào ngày hai mươi hai, ước chừng hơn sáu trăm quân thám báo phụ thuộc Nữ Chân đã chết trong trận chiến trong rừng, Hoa Hạ quân thương vong hơn trăm người. Vào ngày hai mươi ba, hai mươi bốn, thương vong của cả hai bên đều giảm, chiến tuyến thám báo của Hoa Hạ quân nhìn chung tiến lên phía trước, nhưng cũng có mấy nhánh bộ đội của thám báo Nữ Chân ngày càng quen thuộc với rừng núi, chiếm giữ một số điểm quan sát quan trọng trước rừng. Đây vẫn là một tổn thất nhỏ trước khi khai chiến.
Dư Dư thích ứng với tình huống này, thực hiện mấy hạng mục điều chỉnh đối với tác chiến trong núi, nhưng nói tóm lại, đối với phản ứng cứng nhắc của một bộ phận quân đội phụ thuộc khi tác chiến, hắn cũng sẽ không quá để ý.
Ngày hai mươi lăm, mấy vạn quân đội do Bạt Ly Tốc suất lĩnh đã chuẩn bị sẵn sàng bên ngoài huyện thành Hoàng Minh, mấy ngàn tù binh người Hán bị xua đuổi đi về phía tường thành huyện thành.
Huyện Hoàng Minh được phát triển lên từ một trấn nhỏ trạm dịch vốn tọa lạc ở chỗ này, cũng không phải là thành kiên cố. Tường thành của nó chẳng qua chỉ cao ba trượng, tổng chiều dài của mặt đối diện với cửa núi là bốn trăm sáu mươi trượng, tương đương với một ngàn năm trăm mét ở đời sau. Tường thành từ vùng đất trống trải uốn lượn đến sườn núi phía nam, địa thế sườn núi khá dốc, khiến cho đoạn phòng ngự này và phía dưới hình thành một góc giáp hình chữ L, mấy chiếc xe ném đá cự ly phòng ngự khá xa với cả đại pháo triển khai ở chỗ này, khinh khí cầu phụ trách quan sát cũng bay cao phía trên đầu thành bên này.
Tường thành phía bắc tiếp giáp một khe núi sáu bảy trượng, nhưng ở nơi gần tường thành cũng có đường nhỏ qua thành. Khi tù binh bị xua đuổi tới, binh sĩ trên đầu thành lớn tiếng kêu gọi, để những tù binh này vòng qua phía thành bắc tìm đường sống. Người Nữ Chân phía sau đương nhiên sẽ không cho phép, bọn họ đầu tiên dùng mũi tên đuổi những tù binh này chạy về phía nam, sau đó dựng đại pháo, xe bắn đá bắt đầu bắn vào đám người ở đầu bắc.
Đám người gào khóc, chen chúc đi xuống phía dưới tường thành, mũi tên, hòn đá, đạn pháo rơi vào trong đám người phía sau, nổ tung, gào khóc, tiếng kêu thảm thiết hòa trộn cùng một chỗ, mùi máu tanh lan tràn khắp nơi.
Đám tù binh chen chúc đến phía dưới tường thành mới xem như thoát ly khỏi tầm bắn của các vật như đạn pháo, xe bắn đá, bọn họ có người ở dưới thành hô to hi vọng Hoa Hạ quân mở cửa thành, có người hi vọng bên trên ném dây thừng xuống, nhưng binh sĩ của Hoa Hạ quân trên tường thành không vì thế mà dao động, một bộ phận người tràn đi về phía bắc, cũng có người chạy tới triền núi gập ghềnh phía thành nam.
Trên thực tế, lúc này chỉ có khe núi phía bắc thành và con đường nhỏ giữa tường thành là lối thoát duy nhất. Trong quân trận Nữ Chân, Bạt Ly Tốc lẳng lặng nhìn những tù binh bị đuổi đến tận chân tường thành, trong khoảng thời gian đó không có quả địa lôi nào phát nổ, khi đám đông bắt đầu chen chúc đến phía bắc, hắn ra lệnh đuổi tốp tù binh thứ hai ước chừng một ngàn người ra.
Trong đám tù binh này xen lẫn một đội cung tiễn chừng trăm người, bọn họ dựa vào sự yểm hộ của đám tù binh Hán để kéo gần khoảng cách với tường thành, bắt đầu bắn tên về phía các tù binh đang tháo chạy về phía bắc dưới tường thành, một số mũi tên rải rác rơi lên đầu thành.
Bàng Lục An hạ lệnh nã pháo.
Ba phát đạn pháo từ trên tường thành huyện Hoàng Minh gào thét bắn ra, rơi vào trong đám người có trà trộn cung tiễn thủ. Lúc này người Nữ Chân cũng nã pháo thưa thớt về phía sau đám tù binh chạy trốn, ba phát đạn pháo này bay tới, trộn lẫn với tiếng la hét và khói thuốc súng, không hề thấy rõ, Bạt Ly Tốc ngồi trên chiến mã vỗ đùi, trong mắt lộ ra vẻ khát máu.
Hắn phất tay ra lệnh cho bộ hạ thả nhóm tù binh thứ ba ra.
Nhóm tù binh này cũng có ngàn người, khác với lúc trước chính là, người Nữ Chân phát cho những tù binh này mấy chục thang mây thô ráp.
- ... Muốn chạy về phía bắc thành, các ngươi không qua được! Tường thành huyện thành phía trước không cao, Hắc Kỳ quân tự cho mình là Hoa Hạ, các ngươi chỉ cần lên được đó, bọn họ sẽ không giết người! Vác theo thang chạy trốn đi! Kẻ nào chạy chậm, coi chừng đạn pháo của Nữ Chân!
Người bị áp giải lên phía trước tù binh và đang la hét là một quan lại Vũ triều cũ, trên người hắn có máu, mặt mũi bầm tím đang truyền đạt ý tứ của người Nữ Chân tới các tù binh. Trong tù binh có một lượng lớn kẻ dắt díu theo người nhà, vác theo thang khóc lóc chạy về phía trước. Có người ôm lấy hài tử, trong miệng là tiếng cầu xin nghe không ra ý nghĩa.
Giờ khắc này, quân nhân Hoa Hạ trên tường thành đang thả các thứ tấm khiên, đao thương, ván cửa xuống đám người phía dưới thành, để bọn họ tự vệ trước những mũi tên. Mắt thấy đầu kia chiến trường có người khiêng thang mây tới, Bàng Lục An và tham mưu trưởng Quách Sâm cũng chỉ trầm mặc một lát.
- ... Sai người kêu gọi, bảo bọn họ đừng mang thang mây, trong đám người có gian tế, đừng để trúng kế sách của người Nữ Chân.
Quách Sâm hạ lệnh như thế, sau đó lại truyền lệnh cho pháo binh bên kia:
- Đánh dấu khoảng cách.
Binh lính lớn giọng ở đầu thanh cầm chiếc loa đơn giản ra sức hô to về phía trước.
Trên "chiến trường" phía trước, không có binh lính, chỉ có đám người chen chúc chạy trốn, đám người la hét, đám người khóc lóc, mùi tanh của máu tươi bốc lên, xen lẫn vào trong khói thuốc súng và nội tạng.
Đây là sự bắt đầu "dịu dàng" nhất của toàn bộ chiến trường, trong mắt Bạt Ly Tốc mang theo sự cuồng nhiệt khát máu, đang nhìn tất cả ở đây.
Đối với người Nữ Chân mà nói, đây chỉ là một hồi tàn sát đơn giản thậm chí còn chưa dùng hết sức, nhưng hắn hưởng thụ sự tiến thoái lưỡng nan của kẻ địch, thứ mà tướng lĩnh đối diện sẽ thể hiện ra —— bất luận là quả quyết hay phẫn nộ đều sẽ làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn.
Đối với Hoa Hạ quân mà nói, đây cũng là khảo nghiệm tâm lý nói ra thì tàn khốc trên thực tế lại vô cùng bình thường, trước đó từ thời kỳ Tiểu Thương Hà rất nhiều người cũng đã trải qua, cho tới bây giờ, một lượng lớn binh sĩ cũng phải trải qua một lần nữa.
Người Nữ Chân quét ngang thiên hạ, nếu như cần tù binh, hàng trăm hàng ngàn đối với bọn họ mà nói căn bản không thành vấn đề, Bạt Ly Tốc xua bọn họ về phía trước, đuổi theo bọn họ, tàn sát bọn họ. Nếu binh lính trên tường thành vì thế mà biểu hiện ra chút nương tay hoặc sơ hở nào, sau ngàn vạn người này, đám người Bạt Ly Tốc, Tông Hàn sẽ không ngại đuổi thêm mười vạn, trăm vạn người tới, chém giết phía trước chiến trận.
Tù binh ôm lấy thang mây bị xua đuổi tới, kéo gần khoảng cách, bắt đầu hội nhập vào nhóm tù binh trước đó. Những người lính la hét trên tường thành đã khàn cả giọng. Bàng Lục An hít một hơi.
- Bắn đi.
Trên tường thành, binh lính hạ đuốc xuống, họng pháo sắt phát ra tiếng vang ầm ầm, đạn pháo từ trong ánh lửa lao ra, từ trên dòng người như biển kia bay qua.
Sau một phát đạn pháo, lại là một phát, tiếp theo là phát thứ ba, sóng khí dâng lên, một số người bị nổ bay ra ngoài, có người đứt tay đứt chân, kêu khóc thê lương.
- Ha ha ha ha...
Bạt Ly Tốc cười rộ lên trên chiến mã, mệnh lệnh tiếp theo được phát đi đâu vào đấy.
Thừa dịp hỗn loạn, máy bắn đá từ các phương vị trên chiến trường chậm rãi đẩy mạnh về phía trước, pháo trận đẩy mạnh, nhóm tù binh thứ tư bị đuổi ra ngoài... trong đại doanh của người Nữ Chân, Mãnh An (Thiên phu trưởng) Ngột Lý Thản cùng một đám bộ hạ chuẩn bị xong xuôi, cũng đang chờ xuất phát.
Đây là chiến tướng tiên phong trải qua trăm trận trong người Nữ Chân, trước kia từ lúc A Cốt Đả vẫn còn, Ngột Lý Thản chính là dũng tướng tâm phúc dưới trướng Bạt Ly Tốc. Lần này tiến công Hoa Hạ quân, đối với Tông Hàn, Hi Doãn mà nói ý nghĩa to lớn, rất nhiều người cũng coi đây là trở ngại cuối cùng để chinh phục thiên hạ, nhưng dùng binh cẩn thận, chuẩn bị đầy đủ cũng không có nghĩa là mọi người trong quân đội mất đi nhuệ khí ban đầu.
Đối mặt với trở ngại này của huyện Hoàng Minh, sau khi Bạt Ly Tốc triển khai trận thế, Ngột Lý Thản bèn xin lệnh với chủ tướng, hy vọng có thể suất trận lên trước trong trận chiến này, cướp lấy công đầu mở cửa trong cuộc chiến báo thù cho các nguyên soái Lâu Thất, Từ Bất Thất. Bạt Ly Tốc đồng ý.
Khi tù binh bị đuổi ra hết nhóm này tới nhóm khác, trận hình quân đội Nữ Chân cũng chậm rãi đẩy mạnh. Khoảng vào giờ Ngọ, xe ném đá với tầm bắn xa nhất lục tục đưa vào phạm vi công kích của tường thành huyện Hoàng Minh, phía Hoa Hạ quân dùng khỏe ứng mệt đầu tiên dùng xe ném đá triển khai công kích nơi đóng quân của Nữ Chân, Nữ Chân thì nhanh chóng cố định khí giới triển khai phản kích. Lúc này, dân chúng có thể thoát khỏi chiến trường từ con đường nhỏ phía bắc huyện Hoàng Minh còn chưa tới một phần mười, trên chiến trường đã hóa thành cối xay thịt thường dân.
Giờ Mùi một khắc, trên thời gian khiến người ta phiền muộn và mệt mỏi nhất sau giờ Ngọ, làn sóng cao trào đầu tiên bùng phát trên chiến trường đẫm máu, đội ngàn người do Ngột Lý Thản suất lĩnh hơi thay đổi trang phục, lôi theo thêm một nhóm thường dân bắt đầu đẩy mạnh về hướng tường thành. Hắn đã lên kế hoạch trước về địa điểm công kích, chia đội ngàn người thành mười nhóm, giết tới phía trước từ các con đường khác nhau.
Bạt Ly Tốc cưỡi trên chiến mã, ánh mắt bình tĩnh nhìn chiến trường, một khắc nào đó, lông mày của hắn hơi nhíu lại.
Trên chiến trường vẫn gào khóc ầm ĩ như trước, xe ném đá của hai bên tiến công lẫn nhau, xe ném đá do người Nữ Chân dựng lên đã bị đập nát năm chiếc, mà dưới tường thành huyện Hoàng Minh, không biết bao nhiêu người bị cự thạch bay tới lăn thành thịt vụn. Tảng đá múa lượn mang đến sự phá hoại cực lớn, không hề dừng lại một khắc nào. Nhưng ở đầu thành huyện thành Hoàng Minh, vào một thời điểm nào đó, bầu không khí lại giống như đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Bạt Ly Tốc cảm nhận được khoảnh khắc yên tĩnh này.
Trên tường thành, Bàng Lục An đột nhiên xông về phía trước, hắn cầm lấy kính viễn vọng, nhanh chóng quét nhìn chiến trường. Một số lão binh canh giữ ở đầu thành trong Hoa Hạ quân cũng dường như cảm giác được gì đó, bọn họ dưới tấm khiên yểm hộ nhìn ra ngoài, một bộ phận tân binh trong quân đội vẫn chưa có quá nhiều kinh nghiệm nhìn theo động tĩnh của những lão binh đã trải qua thời kỳ Tiểu Thương Hà này.
- Há há... con mẹ nó, cuối, cùng, dám, tới, đây, rồi...
Trường đao được rút ra khỏi vỏ, cổ họng phát ra tiếng vang, đè nén đến trong xương tủy, thứ lan tràn ở đầu thành chính là khí tức dữ tợn giống như lò mổ.
- ... Tới đây rồi, cần bắn pháo không?
Tường thành huyện Hoàng Minh chẳng qua chỉ có ba trượng, nếu như kẻ địch tới gần, bèn có thể lên thành tác chiến một cách nhanh chóng, ánh mắt Bàng Lục An đảo qua chiến trường bị máu tanh và tiếng gào khóc thê lương tràn ngập này, nghiến răng ken két.
- ... Thấy máu trước.