Làm thế nào để miêu tả sự khởi đầu của một cuộc chiến đây?
Cũng giống như ngươi vẫn luôn trải qua cuộc sống bình thường mà dài đằng đẵng, vào một ngày nào đó trong quá trình dài đằng đẵng đến gần như khô khan kia, ngươi gần như đã thích ứng được tất cả vốn nên có. Ngươi đi bộ, trò chuyện, ăn cơm, uống nước, cày ruộng, thu hoạch, ngủ nghê, sửa chữa, nói chuyện, vui chơi, lướt qua vai hàng xóm, trong cuộc sống ngày qua ngày, nhìn thấy cảnh sắc rập khuôn, dường như vĩnh viễn không thay đổi...
Có người đột nhiên kéo ngươi ra khỏi sự đương nhiên như vậy.
Không có chuẩn bị tâm lý —— đương nhiên đó gần như là thứ bất luận xây dựng trước thế nào cũng sẽ không có được. Ngươi cảm thấy tức giận, phẫn nộ... sau đó thứ nhìn thấy chính là đầu người hàng xóm và máu tươi đỏ tươi, đầu óc và linh hồn của ngươi vẫn không cách nào tiếp nhận và dung nạp tất cả những thứ này, trong cuộc đời dài dằng dặc phảng phất mang theo chân lý trong trời đất của ngươi, máu nhiều nhất từng thấy cũng chẳng qua là hậu quả của người hàng xóm xô đẩy khi đánh nhau tạo thành, hoặc là cuộc hành hình mang đến tiếng reo hò khi trong huyện nói về sát thủ thổ phỉ. Trên đời thật sự có ác như thế sao? Tại sao nó lại đến vào ngày này? Vì sao lại để cho bản thân sinh ra trên thế gian gặp được chứ?
Muốn rõ ràng tất cả, cần thời gian dài đằng đẵng...
Chu Nguyên Phác là một tiểu viên ngoại ở ngoại ô huyện Thanh Xuyên mạn tây Kiếm Các. Chu gia đời đời định cư ở Thanh Xuyên, tổ tiên từng có cử nhân, sống ở địa phương nhỏ này, trong nhà có ruộng tốt mấy trăm mẫu, thập bát lý hương khi nhắc đến cũng coi như là thi thư gia truyền.
Tuy rằng tiếp giáp Kiếm Các hiểm quan, nhưng một vùng tây nam, sớm đã hai trăm năm chưa từng gặp phải chiến sự, Kiếm Các xuất Xuyên địa thế gập ghềnh, trong núi thỉnh thoảng có đạo tặc, nhưng cũng không gây ầm ĩ. Những năm gần đây, bất luận là đoàn thể lợi ích có giao thương qua lại với tây nam hay là Tư Trung Hiển trấn thủ Kiếm Các đều cố ý bảo vệ trật tự trên con đường này, vùng đất Thanh Xuyên càng bình an giống như thế ngoại đào nguyên.
Chu Nguyên Phác sống đến năm hai mươi bốn tuổi, tiếp nhận gia nghiệp cũng được coi như giàu có, cưới một thê một thiếp, sinh một trai một gái, nữ nhi sáu tuổi, nhi tử bốn tuổi. Một đường đi qua, bình an vui vẻ.
Tất cả những thứ này cũng không phải chậm rãi mất đi.
Trước đó mấy ngày, những người ở hương huyện phụ cận vẫn thỉnh thoảng nhắc tới chiến sự dường như cực kỳ xa xôi đó, có người nhắc tới sự tàn bạo của người Nữ Chân, cân nhắc có nên rời đi hay không, cũng có người nói tới, mặc kệ người Nữ Chân chiếm nơi nào, chẳng phải đều phải lưu lại người trồng chút lương thực?
Nghị luận như vậy chỉ là lác đác, không làm cho phần lớn mọi người sinh ra phản ứng quá độ, Chu Nguyên Phác cũng chỉ nghiêm túc suy nghĩ vài lần trong đầu.
Đêm khuya ngày mười bảy tháng mười, trong giấc ngủ mơ màng màng, hắn đột nhiên bị kéo xuống giường. Đám thổ phỉ xông vào trong sân đa số nhìn qua vẫn là Hán binh, chỉ có mấy người dẫn đầu mặc trang phục ngoại tộc kỳ quái. Lúc này trong thôn bên ngoài đã khóc thành một mảnh, những người này dường như cho rằng Chu Nguyên Phác là viên ngoại gia cảnh khá tốt, dẫn nhóm "đại nhân" Nữ Chân tới cướp bóc.
Chu Nguyên Phác và thê thiếp, con cái, người hầu trong nhà bị kéo ra khỏi phòng, một người Hán cầm đầu hỏi hắn để lương thực ở đâu, tiền vật trong nhà đều giấu ở đâu, Chu Nguyên Phác vẫn ngây ngốc, người ngoại tộc cũng không nhiều lời, bọn họ kéo một người hầu trong nhà, treo người lên cây, liền cầm dao mổ bụng người ta, hơi thở máu tanh dọa ngã tất cả mọi người.
Chu Nguyên Phác liền giao ra nơi cất giữ lương thực trong nhà, nơi cất giữ tranh chữ, đồ cổ, vàng bạc, hắn khóc nói:
- Cái gì ta cũng đưa ngươi hết, đừng giết người.
Khi đám người đi cướp bóc, người ngoại tộc bèn kéo theo thê tử của hắn, muốn vào phòng.
Thê tử khóc lóc phản kháng, người ngoại tộc tát một cái vào đầu nàng, đầu nữ nhân đập lên bậc thang, miệng hộc máu, ánh mắt lúc ấy liền rã rời. Nữ nhi mắt thấy mẫu thân xảy ra chuyện xông lên, ôm lấy chân đối phương muốn cắn, người ngoại tộc kia một đao giết bé gái, sau đó kéo thiếp thất của hắn vào trong.
Thiếp thất không dám phản kháng, mấy tên ngoại tộc lần lượt đi vào, sau đó là những người khác cũng thay phiên đi vào, thê tử nằm trên mặt đất thân thể co quắp, ánh mắt dường như vẫn còn phản ứng, Chu Nguyên Phác muốn qua đó, bị đánh ngã xuống đất, hắn ôm lấy đứa con trai bốn tuổi, đã hoàn toàn không có phản ứng, trong lòng thầm nghĩ: Đây không lẽ là ác mộng ban đêm sao.
Đêm tối càng lúc càng đậm, tiếng gào khóc bên ngoài dần dần trở nên rất nhỏ, Chu Nguyên Phác không thể nhìn thấy thiếp thất trong phòng lần nữa, thê tử trên đầu chảy máu tươi nằm dưới mái hiên trong sân, ánh mắt như đang nhìn hắn, cũng nhìn hài tử nhỏ tuổi, Chu Nguyên Phác quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc, khẩn cầu, không lâu sau, hắn bị kéo ra khỏi mảnh sân đẫm máu này. Hắn ôm chặt nhi tử nhỏ tuổi vào trong ngực, thứ cuối cùng nhìn thấy, vẫn là thê tử ngã xuống dưới mái hiên lạnh lẽo, thiếp thất trong phòng, hắn chưa từng gặp lại.
Sương mù dâng lên trên con đường núi dài dằng dặc, mọi người bị trói bởi dây thừng, bị xua đuổi đến cùng một chỗ. Trong quá trình đi về phía trước, lại có người bị giết chết ven đường.
Tất cả đều có vẻ không chân thật như thế.
Mấy ngày sau đó, trong đầu Chu Nguyên Phác không chỉ một lần nghĩ đến, con gái đã chết rồi sao? Thê tử đã chết rồi sao? Trong đầu hắn hiện lên tình cảnh mọi người bị mổ bụng —— đây có lẽ nào là tình cảnh nên có trong nhân thế gian chứ?
Không phải đã nói, bất kệ chiếm chỗ nào, đều phải giữ người trồng chút lương thực sao?
Bản thân mình đưa lương thực, đưa ra trân ngoạn, đưa tất cả tích lũy. Sao vẫn chưa đủ?
Sương mù trong núi tới rồi lại đi, hắn ôm hài tử đi về phía trước trên con đường núi trơn trượt, trong khoảng thời gian đó được phát chút cháo loãng như heo rừng. Đứa nhỏ dường như cũng bị dọa đến choáng váng, cũng không khóc quấy quá nhiều.
Bọn họ theo quân đội một đường đi về phía trước, sau đó cũng không biết là vào lúc nào, trước mắt mọi người xuất hiện sự vật kỳ quái, tường thành thấp bé của thị trấn cổ xưa, từng dãy khe hở trên núi nhỏ bên ngoài huyện thành, quân kỳ kéo dài màu đen, bọn họ bị vây lại, trông coi một hai ngày, sau đó, có người xua đuổi bọn họ đi về phía trước...
Huyện thành Hoàng Minh.
Lúc mắt thấy trận địa đối diện bắt đầu di chuyển, Bàng Lục An đứng ở phía trên tường thành buông kính viễn vọng xuống.
Toàn thể sư đoàn Hai quân đoàn Năm Hoa Hạ từ Tử Châu chạy tới, hiện giờ đã ở bên này hoàn tất phòng thủ, thời gian mấy ngày qua, đại đội Nữ Chân lục tục mà đến, trong tinh kỳ san sát đối diện có thể nhìn thấy, phụ trách áp trận trên chiến trường huyện Hoàng Minh, chính là đội ngũ nòng cốt của Bạt Ly Tốc, túc tướng Nữ Chân.
Bãi đất trống, giữa núi non phía trước huyện Hoàng Minh, không chứa nổi quá nhiều quân đội, khi quân đội Nữ Chân lục tục chạy tới, cây cối trên núi xung quanh đổ rạp xuống, nhanh chóng hóa thành công sự và hàng rào phòng ngự, khinh khí cầu hai bên bay lên, đều đang quan sát động tĩnh đối diện.
Bàng Lục An quan sát trên tường thành, đồng thời cũng có thể mơ hồ nhìn thấy tướng lĩnh tuần tra trên sườn núi đối diện. Đối với động viên chiến trường, hai bên đều đang làm, các binh sĩ Hoa Hạ phụ trách phòng thủ trong ngoài trận địa huyện Hoàng Minh trong lúc trầm mặc đều tự làm tốt chuẩn bị phòng thủ, trong quân doanh đối diện, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng từng đội từng đội dũng sĩ tập kết gào thét.
Khí giới công thành, xe ném đá, cũng nhanh chóng được lắp ráp lại trong phạm vi thị lực có thể nhìn thấy.
Cuộc đối đầu trực diện với chủ lực của đội quân chiến tích mạnh nhất thời đại này chính thức được đưa vào tầm nhìn.
Hai mươi lăm tháng mười, buổi sáng, Bạt Ly Tốc trong quân doanh hạ mệnh lệnh.
- Thử bọn chúng.
Dân chúng làm bia đỡ đạn liền bị xua đuổi.
Bàng Lục An buông kính viễn vọng xuống, nắm chặt tay:
- Chết tiệt.
Khẩu pháo trên đầu thành hơi điều chỉnh phương hướng, trống trận vang lên...
Trên chiến trường hai quân đối chọi, mọi người khóc rống lên.
Chu Nguyên Phác ôm đứa bé, bất tri bất giác bị đám người chen chúc đẩy lên phía trước nhất. Hai bên tầm nhìn đều có thanh âm lạnh lẽo đáng sợ đang vang lên.
Đầu Chu Nguyên Phác hơi tỉnh táo lại.
- Tha cho con ta ——
Hắn giơ đứa con trai bốn tuổi lên, dùng hết sức gào khóc trước mặt hai đội quân. Nhưng mà vô số người đều đang gào khóc, thanh âm của hắn lập tức bị vùi lấp.
Không lâu sau đó, đứa bé bốn tuổi đã bị giẫm chết trong lúc chen chúc và chạy loạn.
Trong thời gian ngắn ngủi bỗng dưng trôi qua, cảnh ngộ nhân sinh, cách xa nhau khoảng cách giữa trời và đất. Hai mươi lăm tháng mười, trong thời gian chiến tranh huyện Hoàng Minh bắt đầu không đến nửa canh giờ, toàn bộ gia tộc từng lấy Chu Nguyên Phác làm trụ cột đã hoàn toàn biến mất trên thế giới này. Không có đến điểm là dừng, cũng không có ưu đãi đối với phụ nữ và trẻ em.
Đây là hình ảnh thu nhỏ của hàng ngàn hàng vạn gia đình, người dân xung quanh Kiếm Các, cho dù có người may mắn sống sót, trải nghiệm này cũng sẽ hoàn toàn thay đổi cuộc đời của bọn họ.
Nhưng mà, phẫn nộ lớn hơn nữa cũng sẽ không kích động lên chút gợn sóng nào trong chiến trường trước mắt. Những người xen lẫn lợi ích, khuynh hướng, ý chí của vô số gia đình trời nam biển bắc, đang đối chọi dưới bầu trời này...
Mùa đông năm Kiến Sóc cuối cùng của Vũ triều, một trận đại chiến bùng nổ giữa dãy núi tây nam, quyết định xu thế toàn bộ thiên hạ, vừa giống như bài ca phúng điếu cho một đại đế quốc kéo dài hơn hai trăm năm, lại vừa giống như tiếng vang của một thời đại mới đang thai nghén trong lúc bùng nổ. Nó giống như sông lớn từ xa tới, mãnh liệt cuồn cuộn, nhưng lại ổn trọng dày đặc.
Mọi người biết, tất cả tích lũy và trầm mặc, đều sẽ được tiết lộ ở chỗ này.
Vì trận chiến này, người Nữ Chân đã chuẩn bị tốt tất cả.
Theo mệnh lệnh của Hoàn Nhan Tông Hàn, hàng trăm ngàn quân bắt đầu tiến lên đâu vào đấy. Lúc này, nhóm công binh đầu tiên đã thăm dò và dựng xong con đường, bộ đội tiên phong với tinh nhuệ Nữ Chân làm chủ lực cũng đã chiếm được vị trí mấu chốt trên đường.
Hai con đường từ Kiếm Các tới huyện thành Hoàng Minh, tới Vũ Thủy Khê đều có hơn năm mươi dặm, đường núi nói dài không dài nói ngắn không ngắn trong quá khứ vỏn vẹn chỉ gánh vác trách nhiệm cho thương đội thông hành, dưới khối lượng mấy chục vạn đại quân lập tức liền lộ ra vẻ yếu ớt không chịu nổi.
Chỉ là ngày thứ ba sau khi quân đội chính thức nhổ trại, bộ đội tiên phong do Bạt Ly Tốc, Ngoa Lý Lý suất lĩnh ai nấy tự đến vị trí giao chiến dự định, bắt đầu chọn địa điểm hạ trại. Mà vô số quân đội lan rộng và phát triển thành con rồng dài trên những con đường núi dài hàng chục dặm, mùa đông trong núi lạnh lẽo, đường núi vốn vẫn được coi là rắn chắc không lâu sau liền trở nên lầy lội không chịu nổi, nhưng các tướng lĩnh như Hàn Xí Tiên, Cao Khánh Duệ cũng đã sớm chuẩn bị tốt cho chuyện này.
Đội công binh và tinh nhuệ Hán quân quy thuận khá tốt nhanh chóng lấp đất, sửa đường, củng cố nền móng, tại một số nút khá thông thoáng kéo dài về phía trước của đường núi mấy chục dặm —— như Thập Lý Tập, Thương Hỏa Dịch, Hoàng Đầu Nham vốn đã có người tụ cư —— bộ đội Nữ Chân hạ quân doanh, sau đó liền thúc giục bộ đội Hán quân chặt cây cối, san bằng mặt đất, thiết lập cửa ải.
Cho dù Hoa Hạ quân thật sự hung hãn dũng nghị, tiền tuyến một lúc không thắng, từng cửa ải do tinh nhuệ tạo thành trên các điểm mấu chốt này, cũng đủ để ngăn trở quân đội có tố chất không cao hoảng sợ lui về phía sau, tránh xuất hiện đại bại kiểu cuốn ngược rèm châu. Mà dưới sự chống đỡ của những điểm nút này, một ít Hán quân tương đối tinh nhuệ phía sau liền có thể bị đẩy về phía trước, phát huy ra sức mạnh bọn họ có thể phát huy.
Nữ Chân khai quốc hơn hai mươi năm, Hoàn Nhan Tông Hàn đã từng vô số lần đánh ra chiến tích lấy ít thắng nhiều, tướng lĩnh phía dưới hắn cũng đã quen với cảnh tượng đánh cược tính mạng một đợt tấn công mãnh liệt, đối diện tháo chạy như thủy triều. Trong tác chiến thực tế bày ra thái độ trầm ổn như thế, đối với Tông Hàn mà nói có lẽ cũng là lần đầu tiên phá lệ, nhưng cân nhắc đến cảnh ngộ của Lâu Thất và Từ Bất Thất, trong quân Nữ Chân cũng không có bao nhiêu người cảm thấy dư thừa.
Tác chiến trong núi, trong lúc nhất thời binh lực có thể triển khai cũng không nhiều, Hoa Hạ quân chen ngang mấy điểm nút mấu chốt trong núi, khiến cho bọn họ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không gặp phải sự nghiền ép do chênh lệch binh lực, nhưng mà chỉ cần duy trì thông lộ không xuất hiện vấn đề lớn, binh lực tinh nhuệ Nữ Chân lên từng đợt từng đợt, đây là thế công hung mãnh mà toàn bộ thiên hạ đều sẽ không có ai chống lại được —— ít nhất ở trước mắt, ý nghĩ này vẫn là nhận thức chung của toàn thiên hạ.
Xe chạy ầm ầm ngựa hí vang, thân ảnh binh lính kéo dài dưới chân núi như bầy kiến, đủ loại quân kỳ phấp phới như rừng rậm, khí cầu khổng lồ thỉnh thoảng bay lên trên bầu trời, phía trên rừng rậm, thỉnh thoảng có Hải Đông Thanh bay lượn. Đại quân mười vạn như nước lũ tràn vào khe hẹp, chỉ cần đột phá điểm chốt chặn phía trước, trước mặt bọn họ sẽ là một vùng đất rộng lớn bằng phẳng.
Hoặc ít nhất là một nửa chiến thắng.
Cuối tháng mười, đợt thăm dò đầu tiên trên chiến trường chính diện, xuất hiện ở điểm ra khỏi núi của huyện Hoàng Minh trên chiến tuyến đông lộ. Hôm đó là ngày hai mươi lăm tháng mười.
Mà từ ba ngày trước, trong dãy núi gập ghềnh kéo dài từ tuyến giằng co huyện thành Hoàng Minh, Vũ Thủy Khê đi về hướng Kiếm Các, cuộc chiến thám báo phức tạp vô cùng, cũng đã không hẹn mà cùng bắt đầu thăng cấp...
Từ xưa đến nay, bất luận trong nhánh bộ đội nào, người có thể đảm nhiệm thám báo, đều là tâm phúc và tinh nhuệ đáng tin cậy nhất trong quân.
Đặ trong thời đại ý thức quân đội hiện đại chưa thức tỉnh, đạo lý này cực kỳ dễ hiểu: người ăn lương bán mạng hèn mọn, đê tiện, dưới tình huống không có tính năng động chủ quan, trên chiến trường cho dù muốn thúc đẩy binh lính đi tới, đều có thể dùng quân pháp cực độ nghiêm khắc để ước thúc, nếu như muốn thả binh lính ra, không quản thúc mà vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ, binh lính như vậy, chỉ có thể là một nhóm tinh nhuệ nhất trong quân đội.
Người là thân vệ sát sườn của người làm tướng, gia đinh trong thế gia đại tộc hoặc là dũng sĩ được nuôi dưỡng, ít nhất có thể nhận được lợi ích theo sự phát triển của chiến cuộc, mới có thể sinh ra tâm tư chủ động tác chiến như vậy.
Trâu Hổ năm nay ba mươi hai tuổi chính là một trong những thám báo của quân đội Vũ triều, dưới tay dẫn một trung đội thám báo gồm chín người, bán mạng dưới trướng tướng lĩnh Hầu Tập của Vũ triều, một bận cũng từng tham dự qua phòng tuyến chống cự của Tương Phàn, sau đó quân đội Hầu Tập vi phạm quân pháp quá nhiều, chịu khiển trách không ít trước mặt Nhạc Phi. Hắn tự xưng hai mặt thụ địch, áp lực cực lớn, rốt cuộc bèn đầu hàng người Nữ Chân.
Trâu Hổ cũng không có ý kiến đối với việc này.
Hắn xuất thân từ thợ săn trong núi, khi còn bé nghèo khổ, nhưng dưới sự dạy dỗ hết lòng của phụ thân, luyện được một phen bản lĩnh xuyên núi vượt đèo. Hơn mười tuổi tòng quân, thân thể hắn không tệ, cũng đã sớm thấy máu, được bồi dưỡng như dũng sĩ tinh nhuệ trong quân của Hầu Tập.
Hầu Tập là tướng quân tính tình truyền thống, luyện binh chú trọng đến hung tính. Cho rằng không có tính tình hổ lang, làm sao ra trận giết địch? Hơn mười năm qua, tài nguyên của Vũ triều bắt đầu nghiêng về phía quân đội, Hầu Tập dẫn binh như vậy cũng chiếm được sự ủng hộ của một bộ phận quan viên, dưới trướng Hầu Tập, binh lính ngông nghênh ương ngạnh, khi dễ hương nhân, cũng không phải là chuyện hiếm thấy. Tính tình Trâu Hổ lúc đầu vẫn coi như thuần phác, trong hoàn cảnh như vậy qua hơn mười năm, tính tình cũng sớm trở nên hung tàn.
Sói đi ngàn dặm ăn thịt, chó đi ngàn dặm ăn phân, trên đời này vốn là cá lớn nuốt cá bé, người cầm không nổi đao, vốn nên bị người ta khi dễ.
Những người ăn lương như mình đây đánh cược tánh mạng ở phía trước đánh giặc, những người khác trốn phía sau hưởng phúc, dưới tình huống như vậy, nếu mình còn không có được lợi lộc gì, vậy thật sự là thiên lý bất công.
—— Tinh nhuệ dưới trướng Hầu Tập, xưa nay đều sống trong thanh âm như vậy, đến một số khâu va chạm, tỉ thí, đám người hổ lang hung tàn thô bạo dưới tay hắn, ít nhiều cũng có thể kiếm được một ít thể diện. Điều này làm cho bọn họ càng thêm kiên định tín niệm.
Về sau, đại quân điều động phòng tuyến Tương Phàn, Nhạc Phi lục thân không nhận chỉnh đốn quân kỷ, Hầu Tập liền trở thành một trong những trọng điểm bị nhắm vào. Đại chiến Tương Phàn vốn đã kịch liệt, áp lực tiền tuyến không nhỏ, Trâu Hổ tự nhận mỗi lần bị phái đi —— tuy rằng số lần không nhiều —— đều là buộc đầu vào thắt lưng quần cầu sinh, làm sao chịu đựng được phía sau còn có người kéo chân mình.
Về sau chiến cuộc phát triển, các doanh trại xung quanh Tương Phàn được rút ra gần hết, Hầu Tập ở tiền tuyến đầu hàng, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Ngày thường nếu còn nhắc tới, càng thêm mắm dặm muối đối với hành vi đám người mình bán mạng ở tiền tuyến, triều đình trọng dụng những tiểu quan miệng xanh răng trắng chỉ huy lung tung như Nhạc Phi, thậm chí còn nói Nhạc Phi tiểu nhi này hơn phân nửa là gian díu với trưởng công chúa trời sinh tính dâm đãng trong triều đình kia, bởi vậy mới được đề bạt —— hoặc là có quan hệ không rõ ràng với thái tử chó má kia...
Triều đình mê muội như thế, sao có thể không vong!
Tham dự vào bộ đội Nữ Chân, cuộc sống dễ chịu hơn nhiều. Dọc theo đường từ Tương Phàn đi Kiếm Các, tuy rằng thành trấn lớn chân chính giàu có đều thuộc về người Nữ Chân vơ vét, nhưng làm bộ đội thám báo tinh nhuệ dưới trướng Hầu Tập, rất nhiều lúc mọi người cũng có thể vớt được một ít dầu mỡ —— hơn nữa gần như không có kẻ địch. Đối mặt với sự tiến quân của lão soái Nữ Chân Hoàn Nhan Tông Hàn, sau khi phòng tuyến Tương Phàn tan tác, tiếp theo chính là một đường thế như chẻ tre, cho dù thỉnh thoảng có người dám chống cự, trên thực tế phản kháng cũng cực kỳ yếu ớt.
Nam nhi sinh ra trên đời, đánh trận như vậy, mới có vẻ sảng khoái!
Mọi người mỗi ngày đều nhắc tới, nói với nhau đây mới là nương nhờ vào một ông chủ tốt. Hầu Tập không có bao nhiêu tình cảm đối với Vũ triều, hắn từ nhỏ nghèo khổ, ở trong núi cũng luôn bị địa chủ khi dễ, sau khi tham gia quân ngũ bèn ức hiếp người khác, trong lòng đã sớm thuyết phục mình đây là chân lý trong trời đất.
Mấy tháng sau khi đầu hàng Nữ Chân, lúc Hầu Tập nói chuyện với huynh đệ dưới trướng, lại dần dần có thể nói ra một ít ngôn từ càng có "đạo lý", tỷ như Vũ triều mục nát, diệt vong là số trời đã định, Đại Kim quật khởi chính phù hợp định số luân chuyển của thế đạo, lần này theo Đại Kim, con cháu đời sau cũng có hai ba trăm năm phúc hưởng —— đối chiếu với Vũ triều bèn có thể nghĩ được rõ ràng. Mọi người kịp thời chọn phe, lập công tích, tương lai sẽ có một chỗ đứng trong thiên hạ này.
Tóm lại, đánh xong trận này, là sẽ hưởng phúc rồi!
Giữa tháng tám tháng chín, đại quân lục tục đến Kiếm Các, một đám Hán quân trong lòng tự nhiên cũng có sợ hãi. Hùng quan Kiếm Các dễ thủ khó công, một khi bắt đầu đánh, đám Hán quân quy thuận này của mình hơn phân nửa sẽ bị coi là người lên trước ra trận. Nhưng không lâu sau, Kiếm Các vậy mà lại mở cửa đầu hàng, đây chẳng phải càng thêm chứng minh thiên mệnh thuộc về Đại Kim quốc ta sao?
Không có Kiếm Các, cuộc chiến tây nam đã thành công một nửa.
Trong tháng mười quân đội lục tục qua ải, chủ lực dưới trướng Hầu Tập được an bài ở phía sau Kiếm Các áp trận vận chuyển lương thực, những thám báo tinh nhuệ như Trâu Hổ được phái vào đầu tiên. Mười hai tháng mười, quan văn trong quân đăng ký và phúc thẩm danh sách, tư liệu của mỗi người, Trâu Hổ hiểu, đây là chuẩn bị để phòng ngừa bọn họ phản bội hoặc đi theo địch. Sau đó, thám báo của các quân đội đều được tập hợp lại.
Thám báo tinh nhuệ được động viên lên phải có tận vạn người, lão tốt tinh nhuệ trong người Nữ Chân đã vượt qua hai ngàn, phụ trách thống lĩnh bộ đội thám báo, là túc tướng Dư Dư của Kim quốc.
- ... Chỉ riêng thám báo đã hơn một vạn... cuộc chiến diệt quốc, tư thế đã bày ra rồi...
Lúc nói chuyện với huynh đệ bên cạnh, Trâu Hổ phỏng theo giọng điệu bình thường nghe được khi xem kịch, ngôn ngữ có chút ngả ngớn, nhưng trong lòng cũng không khỏi chấn động và vinh dự.
- ... Hắc Kỳ phía trước kia, cũng không phải thứ dễ chọc.
Trong đội có người nói như vậy, Trâu Hổ cũng gật đầu, lấy ra câu cửa miệng:
- Sói đi ngàn dặm ăn thịt, chó đi ngàn dặm ăn phân. Đạo lý trên đời này, mọi người còn chưa nhìn đủ sao, đại soái nuôi chúng ta nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng bao che, vì sao? Ngươi đủ hung hãn ngươi sẽ có đồ ăn... Vũ triều sớm đã không còn hy vọng, họ Ninh kia quả thật hung hãn, giết hoàng đế, chúng ta chẳng phải cũng không nhịn được đám người kia mới phản sao. Bên cạnh các ngươi, cũng đều là người hung ác nhất trên đời này... tương lai các ngươi ăn thịt hay là ăn phân, đánh xong trận tây nam này, không ai có thể nói bàn ra tán vào nữa.
- ... Tại sao người tiến vào là chúng ta, những người khác được sắp xếp bên ngoài Kiếm Các vận chuyển lương thực? Bởi vì... đây là nơi người hung dữ nhất mới có thể tiến vào!
Trâu Hổ cứ thế cổ vũ binh lính dưới trướng, trong lòng vừa sợ hãi vừa kích động. Sau khi đầu quân cho Nữ Chân, trong lòng hắn đối với tiếng xấu Hán gian, vẫn khá để ý. Mình không phải Hán gian gì, cũng không phải quỷ nhát gan, mình là dũng sĩ hung tàn giống như người Nữ Chân, triều đình mê muội, mới ép đám người mình làm phản! Giống như Tâm Ma Ninh Nghị vậy!
Mà nay mọi người đều tụ tập ở tây nam, đây chính là chiến trường của người lợi hại nhất trên đời, đánh xong một trận này, kiếm được công danh thật lớn, người trong thiên hạ tự nhiên phải nhìn mình với cặp mắt khác xưa. Đương nhiên, đến lúc đó, cũng không cần bản thân đi giải thích cái gì, thiên hạ đều là của Đại Kim, bản thân mình trước mắt tự nhiên cũng sẽ có một hồi phú quý đang chờ đợi.
Đội quân thám báo tập kết, thời khắc túc tướng Nữ Chân Dư Dư tuần tra trên đài cao, Trâu Hổ liền xác định điểm này. Trên giáo trường tiếp nhận tuần tra, trước sau trái phải chỗ nào cũng là dũng sĩ tinh nhuệ. Đội thám báo thuộc về người Nữ Chân vừa nhìn đã biết là lão binh khó chơi nhất từng đi qua từ trong núi thây bể máu —— đây là một trong những bộ đội mà ngay cả Hoàn Nhan Tông Hàn đều phải nể trọng nhất.
Ngoài ra, đội ngũ người Bột Hải, người Liêu, người Liêu Đông Hán, cũng đều là thành viên thám báo tinh nhuệ nhất thiên hạ lúc này. Ngay cả những người được chọn ra trong đám quân đội quy thuận của mình, lại có người nào không phải là tinh anh trong tinh anh trên tay từng nhuốm vô số máu tươi —— kẻ hơi kém một chút, chỉ xứng ở phía sau cướp bóc và áp giải lương thực, ngay cả Kiếm Các cũng không vào được, bởi vì bên này quá con mẹ nó chen chúc.
Đội hình như vậy giết qua, bên mình làm sao thua?
Người Nữ Chân tuyên bố với nhóm thám báo chi tiết lập công giết địch, đội quân thám báo không lâu liền được phái ra ngoài. Ở phụ cận đường núi dài đến hơn mười dặm, thứ đầu tiên mà những thám báo xung quanh phải xây dựng là một phòng tuyến dài đến trăm trượng —— điều này là để ngăn chặn đội quân thám báo Hắc Kỳ đánh lén tướng lĩnh Nữ Chân, phá hoại con đường, mà một nhóm người tinh nhuệ nhất, được cử đến trong núi gập ghềnh tìm kiếm đường nhỏ có thể đi qua.
Vùng phụ cận của Kiếm Các được bao quanh bởi những ngọn núi, khiến xe và ngựa đi lại khó khăn, nhưng sau khi vượt qua cửa núi Đại Kiếm Sơn Tiểu Kiếm Sơn gập ghềnh nhất, mặc dù cũng có vách đá cheo leo, nhưng cũng không phải nói là hoàn toàn không thể đi được, bộ đội Nữ Chân nhân thủ dồi dào, nếu có thể tìm ra một con đường hẹp, sau đó để cho Hán quân không quan trọng gì đi qua —— bất luận tổn thương có cực lớn hay không —— đều sẽ triệt để phá vỡ mưu đồ ngăn chặn của Hắc Kỳ quân nhân thủ không đủ.
Bởi vì lực lượng của bản thân còn chưa được tín nhiệm, Trâu Hổ và người bên cạnh ban đầu vẫn được sắp xếp trên một ít trạm cố định ở nơi khá xa về phía sau, bọn họ ngồi chồm hổm canh giữ trên đỉnh núi gập ghềnh, nhân thủ hô ứng vẫn rất đầy đủ. Sắp xếp như vậy nguy hiểm cũng không lớn, cùng với sự va chạm phía trước không ngừng tăng lên, trong đội ngũ có người cảm thấy may mắn, cũng có người xao động —— bọn họ đều là tinh nhuệ trong quân, cũng phần lớn có tuyệt kỹ sinh tồn trong núi, không ít người liền hận không thể thể hiện ra, làm ra một phen thành tích chói mắt.
Bộ đội Hán quân trên chiến trường có lẽ kém xa người Nữ Chân, đó đều là một đám binh bùn loãng không thể trát tường, nhưng nếu luận kỹ xảo đơn binh, trong thám báo dù sao cũng có một lượng lớn nhân vật tâm khí cao tồn tạo. Có người chạy nhanh trong núi một ngày không thấy mệt mỏi, có người xuyên núi vượt đèo như giẫm trên đất bằng, có người giỏi ẩn nấp, có người sát khí lộ ra ngoài mãnh thú thấy đều phải run lẩy bẩy, có người bố trí cạm bẫy tinh xảo người thường khó tránh, bọn họ ngày xưa cũng từng được coi trọng, lúc này nếu đã hàng, tự nhiên cũng muốn lộ bản lĩnh làm khiếp hãi đám người Nữ Chân mắt cao hơn đỉnh kia.
Từ Kiếm Các xuất phát đi huyện thành Hoàng Minh, đi qua nơi mười dặm, có một điểm tụ cư tương đối rộng rãi gọi là Thập Lý Tập, lúc này đã được mở rộng thành quân doanh. Nơi tiểu đội Trâu Hổ canh giữ chính là trong núi gần đó, mỗi ngày nhìn binh lính dày đặc chặt cây cối, mỗi ngày một biến dạng, thật sự giống như có uy lực dời núi lấp biển.
Mỗi ngày đến đêm hắn đều nghỉ ngơi ở quân doanh phụ cận Thập Lý Tập, cách đó không xa là nơi đóng quân của một nhóm tinh nhuệ khác: đó là nơi tụ tập của người giang hồ quy phục dưới trướng người Nữ Chân, ước chừng hơn tám trăm người, đều là cao thủ lục lâm mấy năm nay lục tục quy phục dưới trướng Tông Hàn, trong đó có một bộ phận có thù oán với Hắc Kỳ, có một bộ phận thậm chí tham dự qua đại chiến Tiểu Thương Hà năm đó, đám người dẫn đầu trong đó, đều từng lập được công huân lớn lao trong cuộc đại chiến năm ấy.
Đám người lục lâm này cũng đa số là người Hán, nhân viên hai bên thỉnh thoảng có lui tới, trên tay lục lâm có nhiều tuyệt kỹ võ nghệ, vốn mắt cao hơn đỉnh, trên người thám báo tinh nhuệ như Trâu Hổ cũng có tuyệt kỹ, trong lúc thể hiện cho nhau xem, đều tồn tại một phần kính ý. Một gã đại hào lục lâm đối diện là một trong những đầu mục tên Nhậm Hoành Xung, ngoại hiệu "Phúc Huyết Thần Quyền", gặp gỡ hợp ý với Trâu Hổ, lúc tán gẫu nhắc tới Hoa Hạ quân phía trước, bèn nói:
- Ninh Nghị kia cũng chẳng có gì ghê gớm, năm đó ở Biện Lương bị chèn ép không ngóc lên nổi, cho dù là Tiểu Thương Hà, lão tử cũng giết đầy bọn oắt con dưới tay hắn.
Trâu Hổ thế mới biết được đối phương lúc trước ở Biện Lương đã biết Ninh Nghị kia, cuộc chiến Tiểu Thương Hà lại có chiến tích, lập tức ra sức thỉnh giáo, Nhậm Hoành Xung liền nói đến cuộc chiến với Hoa Hạ quân lúc ở Tiểu Thương Hà, lại nhắc đến kết oán với Ninh Nghị ở kinh thành năm ấy, sau đó bèn lập lời thề với mục tiêu phải giết chết Ninh Nghị.
—— Trước đó không ít nhân sĩ lục lâm đều vì chuyện này mà thiệt mạng tay Ninh Nghị, Nhậm Hoành Xung tổng kết giáo huấn, cũng không lỗ mãng đối mặt với Ninh Nghị. Trong cuộc chiến Tiểu Thương Hà, hắn suất lĩnh một đám đồ tử đồ tôn vào núi, dưới tay giết không ít thành viên Hoa Hạ quân, ngoại hiệu ban đầu của hắn là "Hồng Quyền", sau đó bèn thành "Phúc Huyết Thần Quyền", để tỏ rõ bá khí.
Sau cuộc chiến Tiểu Thương Hà, Nhậm Hoành Xung được người Nữ Chân thưởng thức, âm thầm giúp đỡ, chuyên môn nghiên cứu chuyện đối nghịch với Hoa Hạ quân. Sau khi Hoa Hạ quân chuyển hướng tây nam, Nhậm Hoành Xung còn tới phá hoại vài lần, đều không bị bắt, năm ngoái Hoa Hạ quân hạ lệnh trừ gian, danh sách liệt kê ra có Nhậm Hoành Xung trong đó, giá trị con người càng tăng cao, lần nam chinh này coi hắn như tinh nhuệ dẫn tới.
Nhậm Hoành Xung là người rất có tâm khí, hắn luyện võ có thành tựu, nửa đời đắc ý. Năm đó thế cục Biện Lương gió mây biến ảo, giáo chủ Đại Quang Minh giáo phát động quần hào thiên hạ vào kinh, Nhậm Hoành Xung lên kinh với tư cách là nhân vật lĩnh quân của lục lâm Hoài Nam. Khi đó hắn thành danh đã hơn mười năm, được xưng là danh túc (lão tiền bối có tiếng tăm) lục lâm, trên thực tế chẳng qua chỉ hơn ba mươi, thật sự có thể nói là ý chí bừng bừng tiền đồ rộng lớn, lúc ấy một số nhân vật vào kinh tuổi tuổi tác đã cao, cho dù võ nghệ cao cường hơn hắn, hắn cũng không để vào mắt.
Trong mắt Nhậm Hoành Xung khi đó, tương lai mình sẽ trở thành đại tông sư võ lâm như Chu Đồng, Phương Lạp, Lâm Tông Ngô. Khi đó Tần Tự Nguyên quyền khuynh một thời xuống đài, Nữ Chân lại bị đánh lui, nhiều việc còn đang đợi làm lại, vùng đất kinh thành có thể là nói trời cao biển rộng, chỉ chờ hắn lên đài biểu diễn. Ai ngờ sau đó một đám người đuổi giết Tần Tự Nguyên, tất cả đều bị chôn vùi trong trận tàn sát kia.
Ngày đó trên mặt đất hoang ngoài thành Biện Lương, đám người Nhậm Hoành Xung nhìn thấy Tâm Ma Ninh Nghị đứng ở sườn núi phía xa, sắc mặt tái nhợt mà oán giận nhìn bọn họ, đám người Lâm Tông Ngô đi lên cười nhạo hắn, trong lòng Nhậm Hoành Xung liền muốn đi qua khiêu chiến với đại ma đầu có thân phận "tông sư" trong lời đồn này, trong lòng hắn đều nghĩ đến chuyện thể hiện bản lĩnh, nhưng mà một khắc sau chính là vô số kỵ binh từ phía sau nhảy ra.
Cho dù là Lâm Tông Ngô thiên hạ đệ nhất, lúc ấy cũng phải quay đầu bỏ chạy, Nhậm Hoành Xung ngoại hiệu "Hồng Quyền", nhưng đối mặt với sự tấn công của kỵ binh, quyền pháp thật sự là vô ích không chống đỡ nổi. Hắn bị chiến mã va chạm, ngã xuống đất đập nát một cái răng, miệng đầy máu, sau đó lại bị kéo trên mặt đất ma sát, quần đều bị mài mòn, toàn thân đầy vết thương. Một đám nhân sĩ lục lâm bị kỵ binh đuổi giết đến tối, hắn trần truồng giả chết bên trong đống thi thể, trên mông bị đâm một thương cũng không dám nhúc nhích, lúc này mới bảo toàn được một tính mạng.
Đối với Nhậm Hoành Xung từ nhỏ an nhàn sung sướng mà nói, đây là thời khắc khuất nhục nhất trong cuộc đời hắn, không ai biết, nhưng từ đó về sau, hắn trở nên càng thêm tự tôn. Hắn hao tổn tâm cơ đối nghịch với Hoa Hạ quân —— khác với người lục lâm lỗ mãng, sau lần tàn sát đó, Nhậm Hoành Xung liền hiểu được sự quan trọng của quân đội và tổ chức, hắn huấn luyện đồ tử đồ tôn phối hợp với nhau, ngầm tùy thời giết người, dùng phương thức như vậy làm suy yếu thế lực của Hoa Hạ quân, cũng bởi vậy, hắn từng được Hoàn Nhan Hi Doãn tiếp kiến.
Cho dù là đối mặt với người Nữ Chân mắt cao hơn đỉnh, Nhậm Hoành Xung tự nhận cũng không rơi vào thế hạ phong. Đại quân rốt cuộc giết tới tây nam, trong lòng hắn dồn sức muốn giết thêm một nhóm thành viên Hoa Hạ quân để lập uy giống như Tiểu Thương Hà năm đó, trong lòng đã sớm sôi trào. Nhắc tới chuyện này với đám người Trâu Hổ, mở miệng khích lệ phải để cho đám Nữ Chân kia xem thử,"cái gì gọi là giết người".
Mấy ngày qua, thám báo Nữ Chân tinh nhuệ dò đường phía trước lục tục đều có người bị thương được khiêng trở về, một số là bị địa lôi nổ bị thương, một số là rơi vào trong phối hợp mai phục giết của Hoa Hạ quân, đối với sự hung ác của Hoa Hạ quân, đã lục tục có người cảm nhận được.
Ngay sau đó, họ đã có cơ hội để tiến lên phía trước.
Mười chín tháng mười, bộ đội tiên phong đã hạ doanh trại, cấu trúc công sự trên tuyến giằng co, Dư Dư truyền đạt mệnh lệnh cho càng nhiều thám báo, để cho bọn họ bắt đầu đẩy mạnh về phía tuyến giao giới, yêu cầu lấy ưu thế nhân số, sát thương lực lượng thám báo của Hoa Hạ quân, phá vỡ phòng tuyến trên núi của Hoa Hạ quân bằng sức mạnh tàn bạo.
Nhậm Hoành Xung dẫn theo hơn trăm đồ tử đồ tôn dưới trướng, cùng ngày liền xuất phát.
Trâu Hổ là nhóm sau đó, lúc này, hắn còn chưa cảm nhận được quá nhiều thứ, thân là đội thám báo đã trì trệ, trên lý thuyết mà nói, cho dù bọn họ chạy tới phía trước, cơ hội còn lại cho bọn họ cũng không nhiều. Xuyên Thục thế núi phức tạp, đường có thể đi chung quy cũng chỉ có từng ấy, mấy ngàn người phân mấy trăm đợt cày tới phía trước, chẳng còn bao nhiêu thứ có thể dư cho phía sau.
Đường núi khó đi, áp lực do thám tinh nhuệ đẩy về phía trước, hai ngày sau mới truyền tới vị trí tiền tuyến.
Lúc này tổng quản bộ đội thám báo Hoa Hạ quân chính là Phương Thư Thường xuất thân Bá Đao, buổi chiều ngày hai mươi hôm đó, khi hắn gặp mặt tham mưu trưởng sư đoàn Bốn Trần Điềm, nhận được mệnh lệnh tấn công đối phương mang đến. Cách nói của Ninh Nghị và Cừ Chính Ngôn là:
- Chuẩn bị đánh rồi, cho họ mù con mắt.
Lúc này, bộ đội thám báo được phân đến tay Phương Thư Thường thống nhất điều phối tổng cộng có hơn bốn ngàn người, một nửa là tiểu đội tác chiến đặc chủng đến từ thủ hạ Cừ Chính Ngôn của sư đoàn Bốn chuyên huấn luyện xâm nhập, săn giết, chém đầu. Đường núi, địa hình phụ cận Kiếm Các nửa năm trước cũng đã trải qua nhiều lần thăm dò, do Bộ Tham Mưu sư đoàn Bốn quy hoạch xong xuôi gần như dự án tác chiến và phối hợp của mỗi một địa điểm mấu chốt. Đến ngày hai mươi, mọi thứ đã được xác định hoàn toàn.
Buổi chiều và buổi tối cùng ngày tổ chức sắp xếp và hội nghị động viên trước khi xuất phát. Hai mươi mốt, ngoại trừ hơn một ngàn năm trăm người vốn dĩ đã tác chiến trong núi, cũng như đội dự bị năm trăm người Phương Thư Thường giữ lại trong tay, tổng cộng có hai trăm đơn vị tác chiến đặc chủng cơ bản với quy mô tiểu đội, được đưa vào trong dãy núi phía trước từ các phương hướng khác nhau.