Mùa đông đã tới, trong núi dâng lên hơi ẩm rợn người.
Kiếm Các đổi cờ xí, trong dãy núi phía đông nam Kiếm Các, quân doanh Kim quốc kéo dài, liếc mắt một cái nhìn không thấy điểm cuối.
Các loại quân kỳ lẫn lộn, nhiều nhất chính là cờ tam giác vẽ mặt trời đỏ viền vàng, còn lại tháp sắt năm màu, hoa văn rồng viền đen vân vân, đều là cờ xí chính gốc của quân đội Nữ Chân.
Ngoài ra, người Hề, người Liêu, người Hán Liêu Đông đều có cờ xí khác nhau. Có người lấy các đồ đằng như chim ưng Hải Đông Thanh, sói, ô thước làm hiệu, bảo vệ xung quanh từng tấm soái kỳ thật lớn. Mỗi một tấm soái kỳ, đều tượng trưng cho một cái tên anh hào từng khiếp sợ thiên hạ.
Trong đó, hai vạn Diên Sơn Vệ Nữ Chân từng được chiến thần Hoàn Nhan Lâu Thất thống lĩnh cùng với hơn vạn quân đội trực thuộc năm đó Từ Bất Thất thống lĩnh vẫn giữ lại biên chế. Thời gian mấy năm tới nay, dưới tay Tông Hàn, hai nhánh quân đội cờ xí nhuộm trắng, huấn luyện không ngừng, coi lần nam chinh này như một chiến dịch rửa nhục, người trực tiếp thống lĩnh bọn họ, chính là Bảo Sơn Đại Vương Hoàn Nhan Tà Bảo.
Hoa Hạ quân và Nữ Chân có thù oán, phe Nữ Chân cũng coi sự hy sinh của Lâu Thất và Từ Bất Thất là vô cùng nhục nhã. Một đường nam chinh tới nay, nhánh quân đội này đều đang chờ đợi đòi lại nợ máu năm đó chủ tướng bị giết với Hoa Hạ quân.
Đại trướng trung quân, sau khi các phương vận chuyển mấy ngày, buổi sáng hôm đó, văn thần võ tướng quan trọng nhất trong quân Tây Lộ nam chinh lần này đều đến đông đủ.
Ngoại trừ Hi Doãn và Ngân Thuật Khả lúc này vẫn đang chủ trì sự vụ tuyến đông, tướng lĩnh Nữ Chân tụ tập ở đây trước mắt này, do Hoàn Nhan Tông Hàn cầm đầu, dưới có Bạt Ly Tốc, Hoàn Nhan Tát Bát, Trân Châu Đại Vương Hoàn Nhan Thiết Dã Mã, Bảo Sơn Đại Vương Hoàn Nhan Tà Bảo, Cao Khánh Duệ, Ngoa Lý Lý, Đạt Lãi, Dư Dư... phần lớn đều là lão tướng tham dự một hai lần nam chinh, mặt khác, Hán thần Hàn Xí Tiên được Tông Hàn trọng dụng, phụ trách tổng quản vật tư, vận trù lương thảo.
Ngoài ra, còn có không ít tướng lĩnh Vũ triều đầu hàng Nữ Chân cả đường này như Lý Hoán, Quách Đồ Nhiễm, Hầu Tập... vân vân bị triệu tập lại đây, dự thính hội nghị.
Bản đồ khổng lồ vẽ tình trạng các nơi từ Kiếm Các đến Thành Đô được treo lên, phụ trách thuyết minh, là Cao Khánh Duệ văn võ song toàn. So với Hán thần Hàn Xí Tiên tâm tư kín đáo, tính cách Cao Khánh Duệ cường hãn cương liệt, là ngoại thần có thể trấn áp một phương nhất dưới trướng Tông Hàn. Trong kế hoạch nam chinh lần này, Tông Hàn và Hi Doãn vốn định để hắn ở lại canh giữ Vân Trung, nhưng sau đó vẫn dẫn hắn theo, tổng lĩnh ba vạn tinh binh Bột Hải trong đội ngũ nam chinh lần này.
- Kiếm Các đã hạ, đại chiến sắp tới!
Đi tới trước mặt mọi người, Cao Khánh Duệ thân mặc nhuyễn giáp hai hàng lông mày cực kỳ rậm rạp, hắn trước đây từng là Liêu thần, sau đó lại được trọng dụng dưới trướng Tông Hàn, thường ngày lo việc văn, thời chiến lại có thể lĩnh quân xung trận, là nhân tài cực kỳ khó có được. Ấn tượng sâu sắc nhất của mọi người đối với hắn có thể là mặt mày quanh năm rũ xuống của hắn, nhìn qua vô thần, mở mắt liền có sát khí, một khi ra tay, hành sự quả quyết, mạnh mẽ vang dội, cực kỳ khó chơi.
- Mấy ngày qua, chư vị đều đã làm tốt cái gọi là chuẩn bị giao chiến với Hoa Hạ quân, hôm nay đại soái triệu tập, chính là muốn nói với chư vị, trận chiến này, gần ngay trước mắt. Chư vị đã qua Kiếm Các, nhất cử nhất động, xin tuân thủ chặt chẽ theo quân pháp hành sự, nếu còn ai có chút gì vi phạm, quân pháp không dung tình. Đây là điều kiện tiên quyết của đại chiến lần này.
Đôi mắt Cao Khánh Duệ quét qua phía sau đại doanh, không có giọng điệu tăng thêm quá mức, sau đó bèn nhấc gậy lên, đưa mắt về phía bản đồ phía sau.
- Phía trước chúng ta, là quân đoàn Năm Hoa Hạ trấn thủ tây nam của Hắc Kỳ, tổng số sáu vạn, hiện giờ đã ép một cách toàn diện tới một tuyến Tử Châu, huyện Hoàng Minh, Vũ Thủy Khê. Phạm vi hơn bốn mươi dặm từ Hoàng Minh, Vũ Thủy Khê phía trước nhất tới Tử Châu chính là một đoạn mấu chốt nhất của nam chinh lần này.
Hắn dùng gậy gỗ vẽ một vòng tròn, từ Kiếm Các đến Tử Châu, tổng lộ trình trăm dặm, đại lộ có hai con đường, huyện Hoàng Minh, Vũ Thủy Khê gần sát điểm phân giới của hai con đường này. Hoa Hạ quân ép tiền tuyến tới đây, hiển nhiên, không chỉ dự định đánh một hồi thủ thành chiến ở Tử Châu.
Đối với các túc tướng chinh chiến nhiều năm mà nói, binh lực lần này so với chiến lược mà đối phương áp dụng, là một loại tình huống tương đối khó lý giải. Quân Tây lộ Nữ Chân nam hạ vốn có ba mươi vạn người, trên đường có tổn thương có phân binh, chủ lực đến Kiếm Các chỉ có chừng hai mươi vạn, nhưng trên đường hợp nhất mấy nhánh quân đội Vũ triều, lại bắt hai ba mươi vạn người Hán thường dân ở phụ cận Kiếm Các làm bia đỡ đạn, nếu như tổng thể đẩy mạnh về phía trước, thời xưa đã có thể xưng là đại quân trăm vạn.
Mà Hoa Hạ quân ở đối diện, chủ lực cũng chỉ có hơn sáu vạn.
Tử thủ thành trì còn không đủ dùng, huống chi đẩy chiến tuyến tới giữa đường, cho dù giữa Kiếm Các và Tử Châu có nhiều núi non hiểm yếu, muốn phòng thủ, sao có thể dùng tốt bằng tường thành.
Nhưng đối mặt với Hoa Hạ quân trước "trận chiến cuối cùng", tướng lĩnh Nữ Chân cũng không mù quáng qua loa, ít nhất trong cuộc họp này, Cao Khánh Duệ cũng không có ý định đưa ra đánh giá đối với chuyện đó. Hắn sai người treo một bức tranh chữ có ghi danh sách bên cạnh bản đồ.
- Trong Hắc Kỳ quân, quân đoàn Năm Hoa Hạ chính là chủ lực dưới trướng Ninh Nghị, cách xưng hô trong quân đội của bọn họ đều khác với Vũ triều và Đại Kim ta, dưới quân đoàn là sư đoàn, mà sau đó là lữ đoàn, trung đoàn... đại tướng tổng lĩnh sư đoàn Năm, Hà Chí Thành, người Ninh Hóa Hà Đông, là tướng trong Võ Thụy Doanh dưới trướng Tần Thiệu Khiêm trong những năm Cảnh Hàn, sau theo Ninh Nghị tạo phản. Trận chiến Tiểu Thương Hà, hắn là phó soái Hoa Hạ quân, theo Ninh Nghị rút lui về phía nam cuối cùng. Xem hắn dùng binh, làm bài bản từng bước, cũng không có điểm sáng, nhưng chư vị không thể sơ suất, hắn là một quân cờ Ninh Nghị dùng thuận tay nhất, đối đầu hắn, có nghĩa là chư vị đối đầu với Ninh Nghị.
- Sư đoàn Một dưới quân đoàn Năm, sư đoàn trưởng Hàn Kính, vốn là đầu lĩnh trại Thanh Mộc Lữ Lương Sơn, hiện giờ chính là thủ lĩnh một hệ Lữ Lương Sơn trong Hoa Hạ quân. Theo ta được biết, đây là nơi Ninh Nghị bày bố trận tuyến luyện binh sớm nhất, đại chiến Biện Lương lần đầu tiên, chính là người này dẫn hai ngàn kỵ binh Thanh Mộc xuôi nam, rút củi dưới đáy nồi đánh lén Mưu Đà Cương... người này dụng binh mạnh mẽ linh động, năng lực ứng biến mạnh, có mưu lược nhận thức đại cục, cực kỳ khó chơi, một khi tả hữu khai chiến, người này rất có khả năng được an bài thành đội ngũ dự bị, phối hợp tác chiến cứu viện.
- ... Sư đoàn Hai quân đoàn Năm Hoa Hạ, sư đoàn trưởng Bàng Lục An, nguyên tướng lĩnh Võ Thụy Doanh, dòng chính tạo phản của Tần Thiệu Khiêm, xem người này dùng binh, vững vàng, giỏi thủ, cũng không giỏi công, dễ tác chiến chính diện, nhưng không thể khinh địch, theo tình báo lúc trước, trong sư đoàn Hai thiết pháo nhiều nhất, nếu thật sự giao chiến chính diện, đối đầu với trận thiết pháo của họ, chỉ sợ không ai có thể lao tới trước mặt hắn... đối đầu với người này, cần có kỳ binh (đội quân đánh úp).
- Sư đoàn Ba, sư đoàn trưởng Lưu Thừa Tông, năm ngoái dẫn người đi Từ Châu, tháng chín năm nay chuyển sang một dải Lương Sơn, là phiền toái của Lỗ Vương (Hoàn Nhan Xương) điện hạ. Mấy tướng lĩnh dưới trướng Tần Thiệu Khiêm của Võ Thụy Doanh, duy nhất người này có tài tướng soái, nếu ở nơi này, có lẽ là nhóm người khó đối phó nhất, nhưng hiện giờ, không cần để ý tới hắn.
- Sư đoàn trưởng sư đoàn Bốn, Cừ Chính Ngôn, đây là dòng chính sau khi Hắc Kỳ quân tạo phản mới gia nhập vào trong, do Ninh Nghị đề bạt lên, sau Vũ Tĩnh Bình, hắn gia nhập Hắc Kỳ quân, bắt đầu từ làm binh ở tầng dưới cùng, nhanh chóng nhảy vọt lên trong thời kỳ mấy năm đại chiến giữa Tây Bắc và Tiểu Thương Hà.
- ... Hiện giờ chư tướng Hoa Hạ quân, phần lớn vẫn là thần có công theo Ninh Nghị khởi sự, chúng tướng Võ Thụy Doanh năm đó, Hà Chí Thành, Lý Nghĩa, Bàng Lục An, Lưu Thừa Tông đều ở địa vị cao, nếu nói thật sự là nhân tài bất thế, năm đó Võ Thụy Doanh dưới tay bọn họ cũng không có điểm sáng đáng nói, sau này Tần Thiệu Khiêm cậy vào bối cảnh của phụ thân, chuyên tâm huấn luyện, lại đến cuộc chiến Hạ Thôn, Ninh Nghị dốc sức dùng thủ đoạn mới kích lên một chút chí khí của bọn họ. Những người này hiện giờ có thể có địa vị và năng lực tương ứng, có thể nói là đám người Ninh Nghị giỏi biết người biết tài sử dụng hợp lý, dần dần dẫn dắt ra, nhưng Cừ Chính Ngôn này cũng không giống...
- Sau khi gia nhập Hắc Kỳ quân, người này trước tiên là bộc lộ tài năng trong trận chiến với Tây Hạ, nhưng lúc đó chẳng qua lập công trở thành tiểu đội trưởng một tiểu đội của Hắc Kỳ quân, tức Thập phu trưởng. Mãi đến khi đại chiến ba năm Tiểu Thương Hà kết thúc, hắn mới dần dần tiến vào trong tầm mắt mọi người, trong ba năm đại chiến kia, hắn hoạt động sôi nổi ở các nơi Lữ Lương, Tây Bắc, mấy lần tiếp nhận mệnh lệnh trong thời điểm nguy nan, sau đó lại hợp nhất một lượng lớn Hán quân Trung Nguyên, tới khi đại chiến ba năm kết thúc, người này lĩnh quân gần vạn, trong đó có bảy phần là quân đội Trung Nguyên vội vàng hợp nhất, nhưng dưới tay hắn, vậy mà có thể đánh ra một phen thành tích.
Ánh mắt Cao Khánh Duệ đảo qua bốn phía, hơi dừng một chút:
- Năm đó đại soái Từ Bất Thất lĩnh quân tấn công Tây Bắc, phá Diên Châu, Ninh Nghị dẫn binh nhanh chóng bọc đánh, Đạt Lãi tướng quân lĩnh binh hơn vạn ở ngay gần đó, muốn kết hợp với Từ Bất Thất tấn công Ninh Nghị, kết quả bị một nhánh Hoa Hạ quân ngăn chặn, nhánh quân này chiến lực mặc dù không mạnh, nhưng chặn đánh quấy rầy không ngớt, cuối cùng kéo chân Đạt Lãi tướng quân tận một ngày một đêm, thế cho nên Ninh Nghị từ trong mật đạo phá thành, đại soái Từ Bất Thất bỏ mình ở Diên Châu.
- Nhánh quân đội lúc đó, chính là một đám binh dũng Trung Nguyên do Cừ Chính Ngôn vội vàng kết thành, trong đó Hoa Hạ quân trải qua huấn luyện không tới hai ngàn... những tin tức này, về sau thăm dò nhiều bên dưới sự chủ trì của Cốc Thần đại nhân, mới biết được rõ ràng.
Lời này của hắn vừa nói ra, đám đông đang ngồi không khỏi hơi lộ ra vẻ xúc động. Đạt Lãi song quyền nắm chặt, ánh mắt kiên nghị, nhưng không nói lời nào, lúc ấy vì báo thù cho Lâu Thất, Từ Bất Thất dẫn đại quân chinh phạt Tây Bắc, hắn là một phó tướng trong đó, đến chỗ thủng Tiểu Thương Hà, Từ Bất Thất bị giết, Tây Bắc thật sự là bị giết đến máu chảy thành sông, song phương ngươi tới ta lui, không chết không thôi.
Khi đó Hoa Hạ quân đã giết đến đỏ mắt, người mỗi ngày ít đi, nhưng sĩ khí lại ngày một cao hơn, đối mặt với thế công luân phiên của Nữ Chân và viện binh Trung Nguyên lục tục mà đến, Hoa Hạ quân không ngừng triển khai phản kích, thật sự là mang theo cảm giác tuyệt vọng muốn kéo cả thiên hạ chôn cùng.
Đối với kẻ điên như vậy, người có chút lý trí cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, trăm vạn Hán quân Trung Nguyên đến kỳ sau bị dọa vỡ mật, sau khi Từ Bất Thất chết Đạt Lãi nhận lệnh trong lúc nguy cấp, dẫn theo quân đội Nữ Chân quần nhau với Hoa Hạ quân, lúc đó hắn cũng đang suy nghĩ làm thế nào để không bị đám người này kéo đồng quy vu tận.
Đương nhiên, sau đó bọn họ mới biết, nửa chặng sau đại chiến Tiểu Thương Hà, Ninh Nghị đã sắp xếp chuyển dời về phía nam, hắn sắp xếp gián điệp trong trăm vạn quân Hán, triển khai dư luận chiến, thổi phồng bầu không khí Hoa Hạ quân đã bất chấp tất cả kéo người chôn cùng, trong âm thầm lại nhân uy thế chém chết Từ Bất Thất để chuyển dời lực lượng. Đám người Đạt Lãi bị thế công mãnh liệt của tiền tuyến làm cho mơ hồ, rốt cuộc không thể ngăn cản Hoa Hạ quân bứt ra chạy về phía nam.
Sau đó, mặc dù đám người hắn, Ngân Thuật Khả dẫn quân tàn sát hết toàn bộ mảnh đất Tây Bắc cho hả giận, nhưng toàn bộ chuyện này, lại vẫn là nhục nhã khó quên nhất trong sinh mệnh của hắn.
Đối chiến Hoa Hạ quân, đối chiến Cừ Chính Ngôn, Đạt Lãi sớm đã lén lút mấy lần thỉnh chiến, lúc này tự nhiên không mở miệng thêm. Mọi người thấp giọng trao đổi một hai câu, Cao Khánh Duệ liền nói tiếp.
- ... Cừ Chính Ngôn này trong Hoa Hạ quân, được coi là đệ tử của Ninh Nghị, hắn từng tham gia bài giảng của Ninh Nghị, nhưng có thể làm được tới mức độ này trên chiến trường lại hoàn toàn nhờ vào thiên phú của bản thân hắn. Người này vũ lực không mạnh, nhưng trên khoản dùng binh lại hiểu được sâu sắc chỗ kỳ diệu của việc "Hàn Tín điểm binh, càng nhiều càng tốt", không thể khinh thường, thậm chí có khả năng là một vị tướng quân khó chơi nhất trong Hoa Hạ quân tây nam.
- ... Mặt khác, sư đoàn Bốn của quân đoàn Năm Hoa Hạ này, nghe đồn được xưng là sư đoàn tác chiến đặc chủng, tham mưu trưởng Trần Điềm bày mưu tính kế cho Cừ Chính Ngôn, chấp hành quân vụ, là đệ tử của Ninh Nghị, Ninh Nghị mỗi khi có ý tưởng mới mẻ kỳ lạ, cũng thường xuyên nghiệm chứng trong sư đoàn Bốn này, đại chiến tiếp theo đây, đối đầu với Cừ Chính Ngôn, chiến pháp cỡ nào cũng có thể xuất hiện, chư vị không thể xem thường.
- ... Sư đoàn Năm của quân đoàn Năm, sư đoàn trưởng Vu Trọng Đạo, người Tây Bắc, xuất thân từ Chủng gia Tây quân, cũng được coi là trọng thần được ủy thác sau khi Chủng Liệt chết. Người này trong Tây quân cũng không bộc lộ tài năng, sau khi gia nhập Hoa Hạ quân cũng không có chiến tích quá mức nổi bật, nhưng lo liệu quân vụ gọn gàng ngăn nắp, Ninh Nghị đối với chỉ huy sư đoàn Năm này cũng như cánh tay sai khiến. Lúc trước Hoa Hạ quân ra khỏi Lương Sơn, cuộc chiến đánh với Lục Kiều Sơn, chính là sư đoàn Ba, sư đoàn Năm Hoa Hạ phụ trách chủ công, mười vạn quân đội Vũ triều nghiền nát dễ như trở bàn tay, không hề phiền phức. Nếu chúng ta quá mức khinh địch, tương lai chưa chắc đã tốt hơn họ.
- Ngoài ra, phía tây truyền đến tin tức, hai vạn tinh nhuệ Ninh Nghị an bài ở bộ lạc Đạt Ương giao giới với Thổ Phiên, Đại Lý, đã nhổ trại tiến về phía đông, hơn hai vạn người này đều đã từng tham dự đại chiến Tiểu Thương Hà, hơn nữa phần lớn là đội ngũ tinh nhuệ rút lui cuối cùng. Cốc Thần đại nhân đã phái sứ thần, ý đồ xúi giục Quách Dược Sư hiện giờ trốn ở Thổ Phiên, quét sạch Đạt Ương... nhưng Quách Dược Sư nghe tới liền biến sắc, không dám động thủ...
Cao Khánh Duệ giảng giải về những người tham gia đại chiến lần này, cao tầng của Hoa Hạ quân hiện giờ —— mà đây mới chỉ là mở đầu, thường ngày người Nữ Chân có lẽ đã có không ít nghị luận, các tướng lĩnh Vũ triều đầu hàng phía sau lại không khỏi líu lưỡi.
Đối với rất nhiều chuyện trong Hoa Hạ quân, hiểu biết của bọn họ đều không chi tiết tường tận như Cao Khánh Duệ, trong từng tin tức này, có thể tưởng tượng được sự chuẩn bị của người Nữ Chân cho trận đại chiến, chỉ sợ cũng đã bắt đầu mọi mặt từ sớm mấy năm trước.
Hơn mười năm qua, mặc dù ở Vũ triều thường có người tuyên truyền không tốt về Kim quốc, nói bọn họ sẽ nhanh chóng đi lên kết cục sống trong gian nan khổ cực chết trong an lạc, nhưng lần nam chinh này, chứng minh lực lượng của bọn họ vẫn chưa suy giảm quá nhiều. Mà từ sự coi trọng của những tướng lĩnh như Tông Hàn, Cao Khánh Duệ, bọn họ cũng dần dần có thể thấy rõ ràng, lá cờ đen đối diện, rốt cuộc có hình dáng và diện mạo như thế nào...
Sau khi hội nghị tác chiến buổi sáng kết thúc, đội ngũ sư đoàn Hai của quân đoàn Năm sẽ bắt đầu xuất phát từ Tử Châu.
Lúc giữa trưa, hơn vạn binh sĩ Hoa Hạ quân đang tụ tập ở nhà ăn bên cạnh quân doanh, quan quân cùng các binh sĩ đều đang nghị luận tình huống có thể xảy ra trong lần đại chiến này.
Một bên của lều dài, Ninh Nghị và đông đảo quan quân cao tầng tương tự cũng ngồi xuống dùng cơm ở bên này, đám người tổng tham mưu trưởng Lý Nghĩa, sư trưởng sư đoàn Hai Bàng Lục An, sư trưởng sư đoàn Một Hàn Kính, Cừ Chính Ngôn của sư đoàn Bốn đều tụ tập ở đây, ngoài ra, còn có một bộ phận lữ đoàn trưởng, trung đoàn trưởng của sư đoàn Hai. Mọi người tụ tập nghị luận chiến sự, cũng không kiêng dè binh lính chung quanh.
- Trận chiến lần này, kỳ thực không dễ đánh ...
- Nhiều năm như vậy, cũng không thấy lần nào dễ đánh.
- Từ sau khi Hoàn Nhan A Cốt Đả chết đến bây giờ, trong khai quốc công thần của Kim quốc vẫn còn người còn sống, cơ bản đều ở đây cả... ừm, chỉ thiếu Ngô Khất Mãi, Hi Doãn, Ngân Thuật Khả...
- Chủ lực hai mươi vạn, quân Hán đầu hàng tùy tiện gom góp hai ba mươi vạn, năm mươi vạn người... bọn họ cũng không sợ trên đường bị chen chết.
- Bọn họ còn bắt mấy chục vạn bách tính, cộng lại được coi là một lần Hộ Bộ Đạt Cương rồi, ha ha.
- Lạc quan có thể, không nên khinh địch... Bạt Ly Tốc, Tát Bát, Dư Dư, Ngoa Lý Lý, Cao Khánh Duệ, một nhà Tông Hàn... đều là túc tướng mười năm trước đã công phá Biện Lương, trên tay mạng người vô số, không phải người mà lão gia binh so được. Người trước kia từng cười bọn họ, hiện giờ trên mộ cây đều ra quả rồi.
- Không có khinh địch, giờ trên tay ta đang đổ mồ hôi đây này, nhìn xem, có điều, đều rõ cả, không có đường lui... năm mươi vạn người, bọn họ không nhất định thắng.
- Không đúng, mộ nhà ai đi trồng cây chứ...
- ... Phải nghĩ thế này, Tiểu Thương Hà đánh nhau ba năm, sau đó bên này co cụm năm sáu năm, Trung Nguyên đổ một mảnh, cũng đến lúc chúng ta biểu hiện bản thân rồi. Nếu không khi người ta nhắc tới, đều nói Hoa Hạ quân, vận khí tốt, tạo phản chạy đến Tây Bắc, Tiểu Thương Hà đánh không lại, một đường chạy tây nam, sau đó thì đánh một tên Lục Kiều Sơn, rất nhiều người cảm thấy thế không tính... lần này cơ hội tới rồi...
- Trên lý thuyết mà nói, binh lực cách xa, thủ thành quả thật tương đối ổn thỏa...
- Không có cách nào đâu... năm sáu vạn người tính cả Ninh tiên sinh đều canh giữ ở Tử Châu, quả thật bọn họ đánh không được, nhưng ta nếu là Tông Hàn, liền dùng tinh binh vây quanh Tử Châu, quân đội Vũ triều toàn bộ thả hết về phía sau Tử Châu, đốt giết cướp bóc. Tử Châu về phía sau là một vùng đất bằng phẳng, chúng ta chỉ có thể nhìn, đó mới là một chữ chết. Lấy ít đánh nhiều, chẳng qua là mượn địa thế, khuấy nước đục, xem có thể mò được chút cá hay không... ví dụ như, kiếm lợi ích trên người hai đứa con trai Tông Hàn, há há há há...
- Ây dà... quân đoàn Bốn các ngươi đầy một bụng xấu xa, chủ ý này có thể dùng...
- Cái này gọi là công kỳ tất cứu (tấn công chỗ yếu hại mà bên địch bắt buộc phải cứu viện, để điều động kẻ địch), cơ mật, cơ mật a... khặc khặc khặc...
- Hiểu, hiểu... khặc khặc khặc khặc khặc khặc...
Trong quan quân cao tầng Hoa Hạ, tư tưởng cơ bản đối với đại chiến lần này đã thống nhất, lúc này tán gẫu trên bàn cơm, đương nhiên cũng không phải cơ mật chân chính, chẳng qua là trước khi khai chiến tất cả mọi người khẩn trương, mấy quan quân quân đội khác nhau gặp mặt thì thuận miệng trêu chọc cho sảng khoái.
Ninh Nghị đối với loại chuyện này cũng không ngăn cản, thỉnh thoảng chính hắn cũng sẽ tham gia cho chút ý kiến phá rối. Nhìn các trung đoàn trưởng, các tham mưu bàn bên cạnh ai nấy đều đang nói bừa, hắn và đám người Hàn Kính, Cừ Chính Ngôn cũng đang trêu chọc cãi cọ.
Người Nữ Chân giết tới, tử thủ Tử Châu cũng không thực tế, chỉ có thể từ Tử Châu đi về phía trước, trước nhắm vào địa thế núi rừng gập ghềnh. Sư đoàn Hai do Bàng Lục An suất lĩnh là chủ lực ngăn chặn, buổi chiều liền nhổ trại, sau khi sư đoàn Hai nhổ trại, tiếp theo đó là một nhánh đội ngũ cưỡi ngựa do hơn năm ngàn người hợp thành, đây vốn là toàn bộ gia sản ngựa của Bộ Thương Nghiệp Hoa Hạ quân, hiện giờ rút về quy Hàn Kính chỉ huy.
Tây Nam mặc dù có bình nguyên Thành Đô, nhưng bên ngoài bình nguyên Thành Đô, đều là đường núi gập ghềnh, đi đường núi như vậy chính là cần loại ngựa Điền chân ngắn, xung trận chiến trường tuy rằng không dễ dùng, nhưng thắng ở chỗ sức chịu đựng xuất chúng, thích hợp đi đường núi hiểm trở. Trên chiến trường từ Tử Châu đến Kiếm Các, nếu như xuất hiện tình huống cần cứu viện cấp bách gì đó, nhánh đội ngựa này sẽ cung cấp lực lượng vận chuyển tốt nhất.
Trong Hoa Hạ quân, Hàn Kính dùng binh linh động, cũng từng chỉ huy đội ngựa, thích hợp làm đội cứu hỏa ở giữa này, có điều mấy ngày gần đây, sư đoàn trưởng sư đoàn Bốn Cừ Chính Ngôn bèn quấn lấy hắn, bám dính không thôi lấy của hắn ba trăm con ngựa, sau đó lại muốn thêm hai trăm con. Mỗi ngày còn bám lấy Hàn Kính nói:
- Ta có một ý tưởng, tương lai rất có thể hữu dụng, Hàn huynh xem xét một chút giúp ta...
Đối với "tiểu lão đầu" Cừ Chính Ngôn cả ngày nhíu mày nhăn mặt mà lại nghiêm túc suy nghĩ sự tình này, Hàn Kính có đôi khi bằng lòng giúp đỡ, có đôi khi khá là suy sụp:
- Đùa gì chứ, vì cái loại kế hoạch phải đầy đủ cả thiên thời địa lợi nhân hòa của ngươi mà ta phải hạ mệnh lệnh xuống cấp đại đội, ngươi tránh ra ngươi tránh ra, ngươi để cho người dưới chuyên tâm chiến đấu có được hay không!
- Không cần không cần, sư đoàn trưởng Hàn, ta chỉ là chọn mấy điểm ở bên chỗ mà ngươi trông giữ kia, người Nữ Chân cực kỳ có khả năng sẽ mắc lừa, ngươi chỉ cần trước đó đánh tiếng chào hỏi với mấy vị cán bộ trung đoàn mà ngươi sắp xếp, ta có cách truyền tín hiệu, kế hoạch của chúng ta ngươi có thể xem thử...
- Xem cái cóc khô nhà ngươi ấy, quá phức tạp, kẻ thô lỗ như ta xem không hiểu.
- Không đúng không đúng, sư đoàn trưởng Hàn dùng binh linh hoạt không bám theo khuôn mẫu, vừa hay phối hợp... phối hợp một chút.
- Lão tử trước đây xuất thân thổ phỉ! Không hiểu mấy cái tính kế của đám người đọc sách các ngươi! Ngươi chớ khen ta!
- ... Vậy ngươi chia cho ta hai trăm con ngựa.
- ... Ta...
Hàn Kính giận quá.
- Chia cho ngươi cái cóc khô ấy!
Chuyện như vậy thỉnh thoảng phát sinh, Hàn Kính liền thừa dịp ăn cơm đến chỗ Ninh Nghị cáo trạng, Ninh Nghị phất tay cũng không tham dự:
- Chuyện không liên quan đến ta, không liên quan đến ta, nếu không ngươi đánh hắn một trận đi, Cừ Chính Ngôn nhìn là thấy không chịu nổi đòn...
Kỳ thực chuyện như vậy cũng không phải là Cừ Chính Ngôn đang làm loạn, trong Hoa Hạ quân, phong cách hành sự của vị sư đoàn trưởng này tương đối đặc thù. Thay vì nói là quân nhân, phần lớn thời gian hắn ngược lại giống như là một kỳ thủ đều đang suy tư bất cứ lúc nào, thân hình đơn bạc, cau mày, biểu cảm nghiêm túc, trên phương diện thống lĩnh quân đội, huấn luyện, chỉ huy, vận trù, hắn có thiên phú cực kỳ xuất sắc, đây là phẩm chất riêng được bộc lộ ra trong mấy năm đại chiến Tiểu Thương Hà.
Trong ba năm đại chiến tàn khốc nhất ấy, thành viên Hoa Hạ quân đang rèn luyện, cũng đang không ngừng chết đi, nhân tài rèn luyện ra rất nhiều, Cừ Chính Ngôn là một nhóm nổi bật nhất. Hắn đầu tiên tiếp nhận chức vị trung đội trưởng trong lúc nguy nan của một trận đại chiến, sau đó cứu mấy vị thành viên tham mưu do Trần Điềm cầm đầu, sau đó luân chuyển bắt mấy trăm tên Hán quân Trung Nguyên sợ vỡ mật, hơi biên chế lại và đe dọa một chút, rồi đưa bọn họ vào chiến trường.
Với vốn liếng là mấy trăm quân Hán này, hắn cứu hơn trăm quân nhân Hoa Hạ bị vây khốn, sau đó song phương kề vai chiến đấu. Trong bôn ba chiến đấu của từng trận chiến tàn khốc, phán đoán chiến lược, chiến thuật của Cừ Chính Ngôn đối với kẻ địch gần như hoàn hảo, sau đó lại từng lần một qua lại bên bờ sinh tử dưới sự giúp đỡ của đám người Trần Điềm, có đôi khi thậm chí giống như đang cố ý thăm dò giới hạn của Diêm Vương gia.
Ví dụ như lấy đội ngũ không đến hai ngàn người xúi giục hơn bảy ngàn quân Hán Trung Nguyên tiến công hơn vạn chủ lực của Đạt Lãi, hai ngàn người này còn bị chia làm hai nhóm, một nhóm đóng vai chủ lực, một nhóm đóng vai viện binh, mỗi khi đến lúc tiền tuyến sắp bị đánh tan,"viện binh" liền vừa vặn xuất hiện tiêm thuốc trợ tim cho người mình. Trong mấy lần chiến đấu nguy hiểm nhất của Tiểu Thương Hà, hắn giả thần lại giả quỷ, không chỉ lừa gạt kẻ địch, hơn nữa còn lừa gạt chính mình —— đương nhiên lừa được nhiều nhất vẫn là Hán quân đầu hàng, mà những người may mắn còn sống sót trong Hán quân này, hiện giờ cũng đều là thành viên chính thức của Hoa Hạ quân.
Mỗi một lần đi dây thép này chỉ là bất đắc dĩ, rất nhiều lần vỏn vẹn chỉ chênh lệch một ly, khả năng chính bên này của mình sẽ phải sụp đổ toàn tuyến, nhưng mỗi một lần đều khiến Cừ Chính Ngôn kiếm lợi thành công, có đôi khi Ninh Nghị đều phải líu lưỡi đối với thao tác của hắn, hồi tưởng lại sống lưng phát lạnh.
Cũng bởi vì chiến tích như vậy, sau khi đại chiến Tiểu Thương Hà kết thúc, Cừ Chính Ngôn thăng chức lữ đoàn trưởng, sau đó binh lực gia tăng, bèn cú thế thuận lợi đi tới vị trí sư đoàn trưởng, đương nhiên, cũng là bởi vì phong cách như vậy, nội bộ Hoa Hạ quân nói đến sư đoàn Bốn quân đoàn Năm, đều đặc biệt thích dùng "một bụng ý đồ xấu xa" để hình dung bọn họ.
Những hành vi này của Cừ Chính Ngôn có thể thành công, tự nhiên cũng không chỉ là may mắn, thứ nhất là sự phán đoán và nắm chắc của hắn đối với vận trù chiến trường và ý đồ của bên địch, thứ hai là sự nhận thức và khống chế rõ ràng của hắn đối với binh sĩ dưới tay mình. Ở phương diện này Ninh Nghị càng chú trọng lấy số liệu đạt thành những thứ này, nhưng trên người Cừ Chính Ngôn, nhiều hơn vẫn là thiên phú thuần túy, hắn càng giống như một kỳ thủ tỉnh táo, nhận thức ý đồ của kẻ địch một cách chuẩn xác, nắm giữ hành động của quân cờ trong tay một cách chuẩn xác, đưa bọn họ vào vị trí thích hợp một cách chuẩn xác.
Mà mặt khác, nằm ở sự phụ trợ của đám người Trần Điềm trong Bộ Tham Mưu đối với hắn.
Ninh Nghị giảng bài trong Hoa Hạ quân, thời kỳ đầu coi trọng thuật, thời kỳ sau coi trọng đạo. Đám người Trần Điềm, Thang Mẫn Kiệt, đều sinh ra trong khuynh hướng trọng về thuật giai đoạn trước, phân tích các loại thủ đoạn, nhấn mạnh đối với mục đích, vì đạt được mục đích mà dùng bất cứ thủ đoạn nào... trong Bộ Tham Mưu sư đoàn Bốn, Ninh Nghị có rất nhiều học sinh, tín điều bình thường là "không có ý tưởng nào không thể dùng, chỉ xem ngươi chứng thực như thế nào", Trần Điềm là phái thiết thực, cả ngày cau mày nghĩ đến việc chứng thực các loại ý tưởng như thế nào.
Bọn họ cũng không theo đuổi cơn bão trí tuệ, mà là bất luận là vấn đề như thế nào, Trần Điềm chỉ cân nhắc chứng thực, ở đời sau có lẽ có thể xưng là đại sư hành động. Cũng là có sự phò tá của Trần Điềm, rất nhiều hành vi tìm đường chết của Cừ Chính Ngôn mới có thể được chứng thực thỏa đáng hơn.
Đôi cộng sự này cả ngày nhíu mày suy tư, thỉnh thoảng sẽ bị Ninh Nghị nói thành tổ hai người mặt ủ mày chau, có điều Cừ Chính Ngôn càng giống như là kỳ thủ đơn thuần, cảm quan của người bên ngoài đối với hắn là chính diện, Trần Điềm thỉnh thoảng sau khi kế hoạch thành công sẽ hài lòng cười hắc hắc, thì bị một đám người cho rằng "là một kẻ tiện nhân".
Kế hoạch và dự án của sư đoàn Bốn không ít, có cái chỉ có thể tự mình hoàn thành, có cái cần phối hợp với quân bạn, Cừ Chính Ngôn chạy tới quấy rầy Hàn Kính, kỳ thực cũng là một loại phương thức trao đổi, nếu kế hoạch đáng tin cậy, trong lòng Hàn Kính hiểu rõ, nếu Hàn Kính phản đối kịch liệt, Cừ Chính Ngôn cũng có sự hiểu biết đầy đủ đối với thái độ và khuynh hướng của sư đoàn Một.
Lúc trước hắn cũng quấy rầy Bàng Lục An và Vu Trọng Đạo, Bàng Lục An phóng khoáng, Vu Trọng Đạo đôn hậu, sự thương lượng của đôi bên không kịch tính hóa như với Hàn Kính.
- Đúng rồi, ta vẫn còn một ý tưởng, trước đó không nói rõ ràng...
- Nói cái khỉ khô nhà ngươi ấy, ăn cơm đi.
- Đạt Lãi bên kia, trong cuộc chiến Tiểu Thương Hà, vốn muốn cứu viện Diên Châu, ta giữ chân hắn một ngày một đêm, kết quả Từ Bất Thất bị lão sư làm thịt, hắn nhất định không cam lòng, lần này ta không đối mặt với hắn, hắn đi bên trái ta liền cân nhắc đi bên phải, hắn đi bên phải, ta liền chọn bên trái. Nếu có chuyện gì, Hàn huynh giúp ta giữ hắn lại. Ta cũng chỉ nói vậy thôi, đương nhiên đến khai chiến, vẫn là đại cục làm trọng.
- Làm gì đó? Ngươi sợ hắn?
- Trần Điềm nói, để mặc hắn một chút trước đã, tương đối dễ động thủ. Ta thấy có lý.
- ... Há há, các ngươi quả nhiên một bụng ý đồ xấu xa.
- ... Chúng ta còn có một ý tưởng, hắn xuất hiện, có thể lấy ta làm mồi nhử, dụ hắn mắc câu.
- ... Ừm, làm thế nào?
- Chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt, cụ thể tự nhiên đến lúc đó hãy nói, có điều ta phải chạy nhanh một chút. Hàn tướng quân chia thêm cho ta hai trăm con ngựa...
- ... Ngươi xéo đi.
- Đều là vì Hoa Hạ mà.
Cừ Chính Ngôn cau mày, vẻ mặt chân thành.
Cứ như vậy, hai bên cãi cọ với nhau, Ninh Nghị thỉnh thoảng tham dự. Không lâu sau, mọi người thu xếp lại tâm tình chơi đùa, quân đội trên giáo trường quân doanh xếp thành trận vuông, bên tai các binh sĩ vang vọng lời động viên, trong đầu có lẽ sẽ nghĩ đến người thân của bọn họ ở phía sau.
Khói lửa trang nghiêm, sát khí ngút trời, chủ lực sư đoàn Hai cứ như vậy mà xuất phát. Ninh Nghị và đám người Lý Nghĩa, Cừ Chính Ngôn, Hàn Kính đứng ở trên đài gỗ ven đường, trang nghiêm cúi chào.
Tiền tuyến ngoài mấy chục dặm, cũng sớm có binh lực ở phòng thủ. Giữa núi non trùng điệp càng phức tạp và rộng lớn hơn, sự xung đột và chém giết của nhóm thám báo, lại đã triển khai và kéo dài được mấy ngày rồi...
Trong lều lớn của quân doanh Nữ Chân, Cao Khánh Duệ hạ gậy gỗ xuống bản đồ.
- ... Thời điểm này, thám báo bên ta, đã ở trong núi rừng phạm vi ba mươi đến sáu mươi dặm của tây nam, đánh giáp lá cà với thám báo Hắc Kỳ quân. Theo trinh sát hồi báo, bọn họ đã gài mìn đất trên hầu hết các con đường hơi có thể đi được ở vùng rừng núi tây nam...
- ... Những năm gần đây Hắc Kỳ quân phát triển ở phía tây nam, hỏa khí là mạnh nhất, trực diện chiến đấu ngược lại không sợ mìn, xua đuổi Hán dân cày qua một hồi là được. Nhưng nếu bất ngờ không kịp đề phòng gặp phải trận mìn đất này, tình huống có thể sẽ vô cùng nguy hiểm...
Cao Khánh Duệ nói tới đây, Tông Hàn ở phía sau nhìn mọi người trong doanh trướng, cất tiếng:
- Nếu Hoa Hạ quân quá lệ thuộc vào mìn đất này, trong núi ở phía tây nam, ngược lại có thể đi cày thêm nhiều một chút.
- Đại soái nói rất phải.
Cao Khánh Duệ gật đầu, sau đó lại giơ gậy lên:
- Trừ mìn đất ra, thứ mà trong Hoa Hạ quân cậy vào, đầu tiên là thiết pháo, Hoa Hạ quân thủ công lợi hại, thiết pháo đối diện, tầm bắn có thể phải hơn bên ta mười bước...
- ... Giống như bên ta, lúc này trong Hoa Hạ quân đã có một lượng lớn hỏa lôi ném tay, một tay ném ra, có thể tới hơn mười bước, gặp phải vật này, bộ binh xung trận đã không còn chút uy lực nào...
- ... Thêm nữa, các vị tướng quân đều cần cẩn thận, trong Hoa Hạ quân, có hỏa thương đặc chế, đạn bắn ra có thể xa tới trăm trượng. Theo thám tử hồi báo, cũng may Hoa Hạ quân bắn vật này trong rừng rậm, nên khi các quân tiến về phía trước, thám báo theo quân đều phải phân tán ra trăm trượng, dọn sạch tai họa ngầm, không thể lơ là xem thường...
- ... Khí cầu...
- ... Trận hỏa thương...
Trong doanh trướng to lớn, Cao Khánh Duệ liệt kê ra từng hạng mục đòn sát thủ mà Hoa Hạ quân đối diện sở hữu, thanh âm kia giống như gõ vào đáy lòng mỗi người, Hán tướng phía sau dần dần biến sắc, tướng lĩnh Kim quân phía trước phần lớn đều hiện ra thần sắc khát máu, kiên quyết.
Gió thổi qua, dường như còn có sương mù ở trong núi chảy xuôi, nhóm thám báo Kim quốc từng là lão thợ săn cẩn thận đi về phía trước trong rừng, khi nhìn thấy động tĩnh và địa mạo không tầm thường bèn ném hòn đá qua. Nhóm thám báo Hoa Hạ quân thân mang theo trường đao, cũng đang từ các nơi khác nhau lẻn tới.
Chém giết nổi lên, thỉnh thoảng thậm chí sẽ xen lẫn tiếng nổ mạnh của mìn đất, có đôi khi thậm chí sẽ nhìn thấy trong rừng vẫn có chim chóc hiếm lạ bay lên.
Những âm thanh này, chính là khúc dạo đầu của trận đại chiến này.
Trong quân doanh kéo dài của mấy chục vạn đại quân đồn trú, người Nữ Chân đã chuẩn bị tốt hết thảy, đây là dưới sự chủ trì của đám người Tông Hàn, Hi Doãn, người Nữ Chân từ mấy năm trước cũng đã bắt đầu tích lũy. Đợi đến khi Cao Khánh Duệ tường thuật rõ ràng toàn bộ thế cục, Hoàn Nhan Tông Hàn từ chỗ ngồi đứng dậy, sau đó, bắt đầu bài binh bố trận của hắn...
Mạn bắc Hoàng Hà, sư đoàn Ba quân đoàn Năm Hoa Hạ do Lưu Thừa Tông suất lĩnh đã vượt qua Đại Danh Phủ.
Một hồi cứu viện đám người Vương Sơn Nguyệt vào năm ngoái, một bộ Hoa Hạ quân ở Sơn Đông do Chúc Bưu suất lĩnh tổn thất hơn phân nửa ở Đại Danh phủ, người Nữ Chân lại tàn sát thành, dẫn đến ôn dịch. Hiện giờ tòa thành trì này chỉ là phế tích thê lương dưới ánh trăng cô độc.
Quân đội tế bái đồng chí tử nạn trước đống đổ nát, sau đó rẽ về phía Lương Sơn Bạc vẫn bị quân Hán bao vây, muốn giáp công trong ngoài với đám người Chúc Bưu, Vương Sơn Nguyệt bên trong Lương Sơn, đục thủng tầng phong tỏa này.
Dọc đường đói lả đầy đất, Sơn Đông đã thành địa ngục trần gian...
Phản kích của đất Tấn đã triển khai.
Đầu tháng mười, Vu Ngọc Lân dẫn binh giết về Uy Thắng, đám người Liêu Nghĩa Nhân hoảng sợ chạy tán loạn.
Lâu Thư Uyển trở lại tòa thành trì đã từng dành trọn tâm huyết vô hạn, tòa thành trì từng bị lửa lớn thiêu đốt vẫn chưa khôi phục, chỉ còn lại một ít dân đói như những cô hồn dã quỷ trong đống đổ nát của ngọn lửa.
Nhưng không lâu sau, nghe nói tin tức nữ tướng giết về Uy Thắng, nhóm dân đói ở lân cận dần dần bắt đầu tụ tập về phía Uy Thắng. Đối với đất Tấn, đại tộc như Liêu Nghĩa Nhân vì cầu thắng lợi, không ngừng trưng binh, bóc lột không ngớt, nhưng chỉ có nữ tướng tâm địa Bồ Tát này, sẽ quan tâm dân sinh của mọi người —— mọi người đều đã bắt đầu biết được điểm này.
Những cánh đồng khai khẩn ban đầu đã bị bỏ hoang, những cung điện lộng lẫy đã sụp đổ, nhưng chỉ cần có người, tất cả sẽ được xây dựng lại.
Tin tức đại chiến tây nam gần ngay trước mắt cũng đã truyền tới nơi này.
Lâu Thư Uyển định ra kế hoạch xây dựng lại Uy Thắng, nhưng tiền đề của tất cả, vẫn xây dựng dưới điều kiện tây nam có thể chống đỡ được.
- Đừng làm ta thất vọng đấy... Ninh Nghị.
Mùa đông sắp tới, ruộng đất không thể trồng nữa, nàng ra lệnh cho quân đội tiếp tục công thành chiếm đất, trong hiện thực thì vẫn bôn ba rầu rĩ vì miếng ăn của dân đói. Trong khe hở như vậy, nàng cũng sẽ không tự chủ mà ngóng nhìn tây nam, hai tay nắm chặt, cổ vũ cho kẻ thù giết cha xa tận chân trời...
Trên biển đông nam, hạm đội thuyền rồng ghé hải đảo nghỉ ngơi và hồi phục, bổ sung vật tư.
Chu Bội thanh trừng một số kẻ chân trong chân ngoài, từ đó về sau phong quan cầu nguyện, phấn chấn sĩ khí, quay đầu chờ đợi một đội tàu khác đuổi tới phía sau.
Hạm đội Thái Hồ, tướng quân dẫn đầu tên là Hồ Tôn Minh, sau khi hàng Kim đã dẫn đội ra biển truy kích, lúc này đã đến gần.
Không thể vĩnh viễn chạy trốn, dưới uy thế của người Nữ Chân, cũng không dễ dàng cập bến. Chu Bội nắm chặt lực lượng cuối cùng trong tay, biết nhất định phải đánh thắng trận này!
Giờ khắc này, nàng cũng bất chấp tất cả...
Cùng một thời khắc, Quân Vũ mang binh giết ra Giang Ninh, dưới sự bao vây chặn đánh của đám người Ngột Truật, bắt đầu hành trình chạy trốn về phía Phúc Kiến.
Hành trình khuất nhục này, vừa là rèn luyện, cũng là luyện binh, bất kể thế nào, hắn không thể lại bị đại quân Nữ Chân vây chết bên bờ Trường Giang...
Giang Nam Tây lộ.
Sau khi đánh tan ba nhánh Hán quân, Trần Phàm dẫn theo quân đội dưới trướng hắn bắt đầu nhanh chóng chuyền dời rút về phía tây, tránh né sự truy sát của kỵ binh Thuật Liệt Tốc một đường đuổi theo.
Đội ngũ trèo qua chân núi thật cao, Trác Vĩnh Thanh nghiêng đầu nhìn thấy trời chiều tráng lệ, ánh sáng màu đỏ chiếu lên ngọn núi nhấp nhô.
Cừ Khánh từ phía sau đi tới:
- Núi sông đẹp quá.
Nói một câu như thế, nam nhân trung niên này bước chân thoăn thoắt đi về phía trước.
Trác Vĩnh Thanh chạy hai bước, đuổi lên phía trước trong đội ngũ kéo dài...
Tây nam.
Khí tức trước đại chiến cũng không phải lúc nào cũng khẩn trương lạnh lẽo.
Cửa ải phụ cận Ưng Chủy Nham, lô vật tư chuẩn bị cuối cùng trước chiến tranh được đội ngựa đưa tới, trông coi áp giải đội ngựa còn có người của đội phụ nữ —— nguồn nhân lực Hoa Hạ quân khan hiếm, nữ nhân đã sớm bắt đầu làm việc trong xưởng, một ít người nhà quân nhân cũng gánh vác trách nhiệm của các nàng trong chiến sự —— Mao Nhất Sơn mang theo thuộc hạ đóng quân nơi này nhìn thấy thê tử Trần Hà cũng lẫn trong đội ngũ.
Điều này khá giống dùng quyền hành mưu cầu việc riêng.
- Đã lâu rồi chàng không về, người ta muốn đến thăm chàng một chút trước khi chiến trận nổ ra.
Trần Hà là nữ tử Tây Bắc tính cách hỏa liệt, người nhà đã chết trong đại chiến năm đó, sau đó gả cho Mao Nhất Sơn, trong ngoài nhà đều lo liệu thỏa đáng. Trung đoàn mà Mao Nhất Sơn suất lĩnh này là tinh nhuệ của sư đoàn Năm, đoàn công kiên cực kỳ được nể trọng, đối mặt với trạng thái người Nữ Chân sắp tới, thời gian mấy tháng qua, hắn được phái lên phía trước, cơ hội về nhà cũng không có, có lẽ ý thức được lần đại chiến này không tầm thường, thê tử liền chủ động tìm tới như vậy.
- Ừm, cái này cũng không có gì.
Mao Nhất Sơn ngầm đồng ý hành vi như vậy của thê tử.
- Trong nhà có chuyện gì không? Thạch Đầu có chuyện gì không?
Hài tử của Mao Nhất Sơn và Trần Hà nhũ danh Thạch Đầu —— Tiểu Thạch Đầu (hòn đá nhỏ) dưới chân núi —— năm nay ba tuổi, giống như Mao Nhất Sơn, không tỏ ra thông mình lắm, nhưng thật thà cũng không cần phải bận tâm quá nhiều.
Trần Hà lắc đầu:
- Không sao, Thạch Đầu vẫn ổn.
- Ừm...
Mao Nhất Sơn gật đầu.
- Phía trước là trận địa của chúng ta.
Vùng núi phía tây nam hơi lạnh và ẩm ướt, phu thê hai người đi bên ngoài trận địa, Mao Nhất Sơn giới thiệu trận địa của mình cho thê tử, lại giới thiệu cho nàng Ưng Chủy Nham hiểm yếu nhô lên cách đó không xa, Trần Hà chỉ nghe như vậy. Trong lòng nàng có lo lắng, sau đó cũng không khỏi nói:
- Cuộc chiến như vậy, rất nguy hiểm nhỉ.
- Đánh được mà, yên tâm đi.
- Đánh được, cũng rất nguy hiểm phải không. Người Nữ Chân có hơn năm mươi vạn.
- À... lúc nào cũng có người chết.
Mao Nhất Sơn nói.
- Không còn cách nào.
- Đến khi nào mới kết thúc đây...
Mao Nhất Sơn trầm mặc một hồi.
- ... Hơn mười năm trước ta đã đi lính, lúc ở Hạ Thôn, vẫn còn là một thằng nhóc, trận đó đánh rất khó... nhưng Ninh tiên sinh nói đúng, ngươi thắng một trận còn có mười trận, sau mười trận còn có một trăm trận, dù sao cũng phải đánh cho kẻ địch của ngươi chết sạch, hoặc là ngươi chết mới được...
- Quân đội tạo phản, lên trại Thanh Mộc, đến Tiểu Thương Hà, một trận chiến ở Đổng Chí Nguyên, người bên cạnh đã chết gần một nửa... đánh với Lâu Thất, đánh với người Nữ Chân, đánh từng trận từng trận, chết đến bây giờ, người ban đầu đi theo khởi sự, bên cạnh giờ chẳng còn mấy ai...
Mao Nhất Sơn nhớ lại những chuyện này, hắn nhớ tới trận chiến đấu ở Hạ Thôn đó, hắn từ một tiểu binh vừa mới thức tỉnh, đến bây giờ, từng trận chiến đấu này, dường như vẫn vô cùng vô tận như cũ... trong mắt Trần Hà tràn ra nước mắt:
- Ta, ta sợ chàng...
- ... Nhưng nếu không có người đi đánh, chúng ta vĩnh viễn là kết cục của Tây Bắc... nào, vui lên một chút, ta đánh trận nửa đời người, ít nhất bây giờ chưa chết, cũng chưa chắc tiếp theo sẽ chết... kỳ thực quan trọng nhất, nếu ta còn sống, đánh thêm nửa đời người cũng không có gì, Thạch Đầu không nên bỏ nửa đời người cả đời người vào trong này. Chúng ta vì Thạch Đầu. Hửm?
Hắn nâng mặt thê tử làn da thô ráp, có chút mập mạp lên, thừa dịp bốn bề không có người, cụng nhẹ vào trán đối phương, gương mặt nữ nhân đang chảy nước mắt ửng hồng, đưa tay lau nước mắt.
- Hơn nữa, lúc trước Ninh tiên sinh đã nói, nếu như trận chiến này có thể thắng, cuộc chiến cả một đời này của chúng ta...
- Cuộc chiến cả một đời này của chúng ta...
Mao Nhất Sơn nhìn Ưng Chủy Nham xa xa:
- Cũng nên đi được nửa đường rồi.
Bầu trời ảm đạm sắp bị đá trong núi hút vào, phu thê hai người đi bộ đến đây, ngắm nhìn cảnh sắc hết sức bình thường, cứ vậy trải qua khoảng thời gian yên bình cuối cùng trước chiến tranh.
Sau khi thê tử rời đi, Mao Nhất Sơn theo thường lệ mài sáng thanh đao của mình, cho dù sau khi trở thành trung đoàn trưởng, hắn đã rất ít khi lên tiền tuyến xung trận, nhưng lần này, có lẽ sẽ có cơ hội.
Mỗi một lần gặp mặt người nhà, đều có thể trở thành vĩnh biệt.
Nhưng quan trọng là, có người nhà ở phía sau.
Bọn họ cũng chỉ có thể trở thành một đạo Trường Thành ở phía trước nhất, kết thúc tất cả trước mắt.
Bất luận là sáu vạn người, sáu ngàn người, sáu trăm người... thậm chí hoặc là sáu người...
Hạ tuần tháng mười, kẻ địch gần gấp mười lần, lục tục đến chiến trường. Chém giết, đốt lên bức màn của mùa đông này...