Qua một ngày, Trần Văn Quân lén hẹn người liên lạc của Hắc Kỳ tại đây, lần này Lư Minh Phường càng không ở Vân Trung, khi lần thứ hai nàng gặp Thang Mẫn Kiệt làm người phụ trách ra mặt đối thoại thì đối phương mặc đồ rách rưới, mặt mày rũ xuống, người lọm khọm trông giống như Hán nô khổ sai, chắc hắn đã sớm nghỉ việc ở quán rau kia, gần đây không biết đang mưu đồ những chuyện gì.
Trần Văn Quân hy vọng hai bên có thể hợp sức, cố gắng hết sức cứu năm trăm gia quyến anh hùng lần này bị áp giải lại đây. Bởi vì bàn việc chính nên Thang Mẫn Kiệt không biểu hiện ra hình tượng láu cá như lúc trước.
Hắn yên lặng nghe xong đề nghị của Trần Văn Quân, gật đầu, nói:
- Chuyện như vậy, nếu Trần phu nhân có ý, chỉ cần có kế hoạch làm việc và hy vọng thì Hoa Hạ quân tự nhiên cố gắng giúp đỡ.
Trần Văn Quân cười nói móc:
- Chắc Hề gia sẽ không có thêm chữ nhưng chưa nói chứ?
Một, hai năm trước, tùy theo Thang Mẫn Kiệt làm việc càng lúc càng nhiều, biệt danh Thằng Hề ở đất Bắc không chỉ là kẻ cướp tầm thường, mà là họa lớn ngập trời khiến nhiều người nghe tái mặt. Trần Văn Quân gọi một tiếng Hề gia cũng xem như quy củ người bề trên giao tiếp.
Ánh mắt của Thang Mẫn Kiệt bình tĩnh nói:
- Nhưng nếu sự tình phát sinh trong Vân Trung Phủ, tất nhiên Thời Lập Ái đã chuẩn bị sẵn sàng, chắc Trần phu nhân cũng hiểu rõ điểm này. Nói cứu người, Hoa Hạ quân tin tưởng phu nhân, nếu phu nhân có kế hoạch vẹn toàn, cần giúp gì phu nhân cứ nói, chúng ta ra sức. Còn nếu chưa có sách lược vẹn toàn, vậy thì ta còn phải hỏi vấn đề tiếp theo.
- Năm trăm người này qua ải lên Bắc đến Vân Trung, tác động các mặt, quân đội áp giải họ không dưới năm nghìn, làm sao có kế vẹn toàn được. Hề gia giỏi mưu đồ, càng có tài trêu đùa lòng người, ta rất muốn nghe ý tưởng của Hề gia.
- Vậy phải xem Trần phu nhân có bao nhiêu kiên quyết muốn làm việc này.
- Có ý gì?
- Ta muốn nói là ở trong lòng phu nhân, làm những chuyện này là để tiêu khiển khi nhàn rỗi, cảm thấy điều tiết tâm tình tự an ủi bản thân, hay xem thành hai nước giao chiến, dùng bất cứ thủ đoạn nào, chém giết không chết không ngừng.
Trong lần gặp mặt này, vẻ mặt của Thang Mẫn Kiệt nghiêm túc mà thâm trầm, biểu hiện vừa nghiêm túc vừa chuyên nghiệp khiến quan cảm của Trần Văn Quân tốt hơn nhiều, nhưng khi nói đến đoạn này thì Trần Văn Quân hơi cau mày.
Thang Mẫn Kiệt không để ý tới nàng, hắn ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn đầu ngón tay của mình:
- Đương nhiên, tâm tư của phu nhân thế nào thì tại hạ cũng không xen vào, vô luận là lựa chọn nào phu nhân đều đã làm được hết mọi thứ mình có thể làm được, thân là người Hán, tất nhiên xem phu nhân là người hùng. Những ý tưởng này chẳng qua là để phân loại phương pháp làm việc.
Thang Mẫn Kiệt nói:
- Nếu là cái thứ nhất, phu nhân muốn cứu năm trăm người này nhưng không muốn tổn hại nhiều cho bản thân, ít nhất không muốn mình bị kéo vào thì bên chúng ta làm việc sẽ dừng lại đúng mực, nếu không còn cách cứu chúng ta sẽ thu tay về, gắng đạt tới an toàn rút lui.
- Còn nếu là cái thứ hai . . .
Thang Mẫn Kiệt dừng một chút:
- Nếu phu nhân xem những chuyện này là dùng bất cứ thủ đoạn nào chém giết, nếu phu nhân dự liệu được chuyện của mình là đang tổn hại ích lợi của Kim quốc, chúng ta phải xé nát nó, đánh gục nó, mục đích cuối cùng là vì hủy diệt Kim quốc, khiến mọi thứ mà trượng phu của ngài gây dựng lên cuối cùng thành bọt nước, vậy thì người của chúng ta sẽ cố gắng mạo hiểm nhiều một chút, sẽ suy xét giết người, bắt cóc, uy hiếp . . . thậm chí chính mình dấn thân vào. Lão sư của ta từng nói phải giảm thấp mức tổn hại xuống, nếu phu nhân muốn làm đến thế thì chúng ta sẵn lòng theo tới cùng.
Thang Mẫn Kiệt cúi đầu, Trần Văn Quân nhìn chăm chú vào hắn, trong phòng im lặng thật lâu.
Trần Văn Quân rốt cuộc mở miệng:
- Ngươi không hổ là đệ tử của Tâm Ma.
- Chẳng qua là phối hợp với nhau dễ làm việc, nếu làm lớn chuyện mà có người xông lên trước, có kẻ thụt lùi thì cuối cùng sẽ chết một đám người. Làm việc mà thôi, phu nhân nói quá lời.
- . . . Các ngươi thật sự cảm thấy chính mình có thể hủy diệt toàn bộ Kim quốc sao?
- Chúng ta đến nơi này cũng vì vậy, không đúng à?
- Các ngươi . . . làm được không?
Thang Mẫn Kiệt ngẩng đầu nhìn Trần Văn Quân, cười khẽ, lại cúi xuống xem đầu ngón tay:
- Lúc này khác với ngày xưa, quan hệ giữa Kim quốc và Vũ triều, với Hoa Hạ quân đã khó giữ cân bằng như Liêu Vũ, chúng ta không thể nào có hai trăm năm hòa bình. Cho nên kết quả cuối cùng tất nhiên là ngươi chết ta sống. Ta từng tưởng tượng tình cảnh lúc Hoa Hạ quân bại vong, tưởng tượng cảnh mình bị bắt, tưởng tượng hàng trăm, hàng nghìn lần, nhưng mà Trần phu nhân, ngài có có từng tưởng tượng hậu quả việc làm của mình không? Hoàn Nhan Hi Doãn sẽ chết, hai nhi tử của ngài cũng sẽ chết. Ngài tuyển một bên, đây là hậu quả của sự lựa chọn đó, nếu ngài không tuyển thì . . . chúng ta ít nhất phải biết điểm dừng là ở đâu.
Trần Văn Quân siết chặt nắm tay đến nỗi móng tay đâm vào lòng bàn tay, người khẽ run, nàng nhìn Thang Mẫn Kiệt:
- Nói toạc ra những chuyện này vui lắm sao? Thể hiện ngươi rất thông minh? Có phải là ta không làm việc này thì ngươi cảm thấy vui?
- Ngược lại mới đúng, ta bội phục hy sinh mà ngài làm ra.
Thang Mẫn Kiệt nhìn nàng:
- Ngài đi đến bước này rất không dễ dàng, lão sư của ta từng nói nhiều lúc người đời đều hy vọng trùm chăn một cái, hôm sau mọi thứ sẽ tốt lên, nhưng trên thực tế không thể nào. Thứ hôm nay ngài tránh né, một ngày nào đó sẽ quay lại, tính cả vốn lẫn lãi. Ngài là anh thư giỏi giang, sớm suy nghĩ rõ ràng, biết chính mình đang làm cái gì, về sau . . . sẽ dễ thở hơn.
Lời của Thang Mẫn Kiệt làm Trần Văn Quân đau nhói, nàng đứng lên đi hai bước trong phòng, nói:
- Ngươi thật sự cảm thấy có có tương lai sao? Tây Nam sắp đại chiến, ngươi ở Vân Trung từng từ xa thấy Niêm Hãn, thấy Hi Doãn, ta và Hi Doãn sống cả đời! Chúng ta biết bọn họ là ai! Ta biết bọn họ đánh đánh sập Liêu quốc như thế nào! Bọn họ là nhân kiệt đương thời! Cứng cỏi bất khuất bễ nghễ thiên hạ! Nếu Hi Doãn không phải phu quân của ta mà là kẻ địch thì ta đã sợ đến mức toàn thân run rẩy!
Ngữ khí của Trần Văn Quân nặng nề, rít qua kẽ răng:
- Kiếm Các đã hàng! Tây Nam đã đánh nhau! Lĩnh quân là Niêm Hãn, một nửa giang sơn của Kim quốc là hắn đánh hạ! Hắn không phải hạng tài trí bình thường như Tông Phụ, Tông Bật, lần này bọn họ xuôi nam, Vũ triều chỉ là tiện tay! Tây Nam Hắc Kỳ mới là nơi bọn họ quyết tâm tiêu diệt! Không tiếc hết thảy giá đắt! Ngươi thật sự cảm thấy có tương lai nào sao? Người Hán tương lai không còn giang sơn, các ngươi còn phải đa tạ lòng tốt của ta!
- Nếu thật sự đến một bước kia, người Hán may mắn sống sót có lẽ chỉ có thể nương tựa vào lòng tốt của phu nhân. Nhưng phu nhân cũng biết lão sư của ta là loại người như thế nào, Niêm Hãn hay Hi Doãn cũng thế, cho dù A Cốt Đả sống lại, ta tin tưởng đồng bạn của ta ở Tây Nam nhất định sẽ chiến thắng trận này.
Thang Mẫn Kiệt không bị lời nói của Trần Văn Quân làm dao động, chỉ là thản nhiên nói:
- Trần phu nhân, nếu Hoa Hạ quân thật sự thất bại thảm hại, đối với phu nhân có lẽ là kết quả tốt nhất. Nhưng nếu như sự tình hơi có sai lệch, lúc đại quân quay về phía Nam sẽ là khởi nguồn nội loạn Đông Tây Kim quốc, chúng ta sẽ làm rất nhiều sự tình, dù không thành công, tương lai có một ngày Hoa Hạ quân cũng sẽ đánh tới. Phu nhân mới hơn bốn mươi tuổi, sẽ còn sống nhìn thấy ngày đó. Nếu thật sự có ngày Hi Doãn bỏ mạng, hai nhi tử của phu nhân cũng không thể may mắn thoát khỏi, ngài có thể tiếp thụ là chính mình khiến bọn họ đi đến bước này sao?
- Nếu ngài nghĩ đến kết quả như vậy, ngài muốn hợp tác, chúng ta giao mạng cho ngài. Nếu ngài không muốn có kết quả như vậy, đơn giản là muốn an ủi bản thân, chúng ta đương nhiên cũng cố gắng giúp đỡ cứu người. Nếu vẫn lùi bước, Trần phu nhân dùng mặt mũi của Cốc Thần gia cứu hơn hai trăm người đã rất giỏi, Hán phu nhân cứu khổ cứu nạn, vạn gia sinh Phật, mọi người đều sẽ cảm tạ ngài.
Thang Mẫn Kiệt nói đến đây thì không nói thêm nữa, yên lặng chờ đợi những lời này lên men trong lòng Trần Văn Quân.
Trần Văn Quân trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nhớ hôm trước đi Thời Lập Ái phủ nói chuyện, lão nhân kia nói:
- Dù tôn nhi xảy ra chuyện, lão hủ cũng vẫn không khiến người quấy rầy phu nhân . . .
Câu nói này ngấm ngầm hại người, ban đầu Trần Văn Quân cảm thấy là Thời Lập Ái phản kích một chút và lộ ra mũi nhọn vì bị nàng ép tới cửa, đến lúc này nàng lại mơ hồ cảm thấy là lão đại nhân đó cũng nhìn thấy Kim quốc ở trong mưa gió, nhìn thấy nàng băn khoăn hai bên tương lai tất nhiên sẽ gặp cảnh khó xử, nên mới mở miệng điểm tỉnh.
Đương nhiên, mục đích Thời Lập Ái vạch ra việc này là hy vọng nàng từ nay nhận rõ vị trí phu nhân Cốc Thần, đừng làm ra chuyện lớn gì. Lúc này Thang Mẫn Kiệt chọc thủng có lẽ là hy vọng ý chí phản Kim của nàng càng kiên quyết, có thể làm ra càng nhiều chuyện ghê gớm hơn, cuối cùng thậm chí có thể lay động căn cơ của Kim quốc.
Cách làm của người thông minh dù lập trường khác nhau thì phương thức tương tự đến đáng sợ.
- Ngươi thật sự cảm thấy . . . các ngươi có khả năng thắng?
- Ta không biết.
- . . .
Trần Văn Quân khép mắt lại, không thể nào lựa chọn, mạch đập phồn hoa của Vân Trung Phủ đang từ dưới chân, từ trong gió truyền đến, đây là tích lũy hơn hai mươi năm dựng nước của Đại Kim, vô số người chinh chiến chém giết, giàu có thiên hạ mới biến thành vật khổng lồ như vậy, ít ai tưởng tượng ra được cảnh nó sụp đổ.
- Ta cần suy nghĩ.
Thang Mẫn Kiệt phụ họa:
- Đúng là cần nghĩ kỹ.