- Vừa rồi phu nhân nói, không cần thiết dùng năm trăm tù binh giết gà dọa khỉ cho người Hán xem, điều này là đúng. Thiên hạ đương thời, tuy còn có Hắc Kỳ chiếm cứ Tây Nam, nhưng người Hán Vũ triều đã không còn sức mạnh lớn lao, nhưng mà quyết định hướng đi của thiên hạ này chưa chắc chỉ có người Hán. Thiên hạ hiện nay khiến người lo âu nhất là bên trong Đại Kim ta. Hơn ba mươi năm nay Kim quốc với thế tiên hoa cẩm, liệt hỏa phanh du* nay đã đi đến phút nguy cấp nhất. Quan viên cấp thấp và cấp trung mơ hồ về chuyện này, nhưng chắc chắn phu nhân phải hiểu biết.
(*) So sánh đã tốt càng tốt hơn, hình dung càng náo nhiệt, càng phô trương.
Thời Lập Ái vừa nói vừa nhìn huynh đệ Đức Trọng và Hữu Nghi ở bên cạnh, trên thực tế có ý dạy dỗ và nhắc nhở hai người. Ánh mắt Hoàn Nhan Đức Trọng xa cách, gật đầu. Hoàn Nhan Hữu Nghi hơi nhíu mày, cho dù nói rõ lý do nhưng hắn cũng hiểu ý từ chối trong lời nói của đối phương. Hai huynh đệ ít nhiều gì cảm thấy khó chịu, dù sao bọn họ cùng mẫu thân tới cửa thỉnh cầu, lúc trước tạo thế thật lâu, nếu Thời Lập Ái từ chối thì hơi mất thể diện của Hi Doãn gia.
Nếu Hi Doãn gia mất mặt thật, Thời gia cũng khó được yên ổn.
Ánh mắt của Thời Lập Ái hiền hòa, giọng hơi khàn chậm rãi nói:
- Kim quốc ta xuất chinh lần thứ tư với Vũ triều bắt nguồn từ ma sát giữa hai bên Đông Tây, dù hủy diệt Vũ triều, người ngoài bàn luận về cuộc chiến triều đình Đông Tây của Kim quốc ta có thể tùy thời bắt đầu. Bệ hạ nằm trên giường đã lâu, hiện nay khổ sở chống đỡ, chờ khoảnh khắc đại chiến lần này kết thúc, khi đó Kim quốc sẽ gặp thử thách lớn nhất trong ba mươi năm nay, thậm chí sống còn trong tương lai cũng đều quyết định từ giây phút đó.
Lão nhân nói:
- Đầu tiên áp năm trăm người lại đây không phải làm cho người Hán xem, là cho người trong Đại Kim ta nhìn. Từ khi đại quân xuất chinh, nội bộ Kim quốc ta có người rục rịch, bên ngoài thì có quân cướp làm loạn, tôn nhi của ta . . . Viễn Tế qua đời, luôn có người ngầm bài bố, kẻ không thấy rõ thế cục thì cho rằng Thời gia ta có người chết, tất nhiên có người đang làm gì đó trong Vân Trung Phủ, kẻ thiển cận hấp tấp đặt cược sớm, đây vốn là trạng thái bình thường. Có kẻ đâm thọc mới là nguyên nhân khiến tình hình trầm trọng thêm.
- Từ sau khi Viễn Tế chết, từ Thượng Kinh đến Vân Trung bùng nổ sống mái với nhau nhiều vô số kể. Tháng bảy, Trung Thắng Hầu Hoàn Nhan Hưu Chương thậm chí bởi vì tham dự tranh đấu mà bị cường đạo thừa dịp giết sạch cả nhà sáu mươi mốt người. Cường đạo giết Trung Thắng Hầu xong lại chết gần hết trong tranh đấu, quan phủ không thể tra ra manh mối. Nhưng nếu không phải có người làm khó dễ, với sức mạnh hiện tại của Đại Kim ta, mấy kẻ cường đạo đó sẽ ăn no rửng mỡ giết cả nhà của một quận hầu sao? Thủ pháp trong chuyện này hơi giống với cái chết của Viễn Tế . . . đệ tử tốt của vị Tâm Ma phương Nam kia . . .
Ánh mắt của lão nhân bình tĩnh như mặt nước, khi nói lời này thì dường như chỉ thuận tiện nhìn Trần Văn Quân, nàng cũng thản nhiên nhìn qua. Lão nhân rũ mí mắt.
- Đại Kim ta loạn trong giặc ngoài, nếu ở trước mặt người ngoài thì lão hủ sẽ không nói những lời này. 'Hán phu nhân' lòng dạ Bồ Tát, mấy năm nay làm sự tình khiến lão hủ thầm khâm phục, năm ngoái Viễn Tế chết, lão hủ cũng vẫn không khiến người quấy rầy phu nhân . . .
Lão nhân nói đến đây rõ ràng trong câu nói có gai.
Hoàn Nhan Đức Trọng ở bên cạnh đứng lên, chắp tay nói:
- Lão đại nhân nói lời này hơi không ổn.
Trần Văn Quân phất tay với nhi tử:
- Lão đại nhân lòng chứa đại cục, khiến người khâm phục. Những năm gần đây, thiếp thân đúng là có âm thầm cứu nhiều người phía Nam chịu khổ, Cốc Thần cũng biết việc này. Không giấu lão đại nhân, người của Vũ triều, Hắc Kỳ từng lén hỏi thăm thiếp thân mấy lần, nhưng thiếp thân không muốn qua lại nhiều với họ, một là vì làm người không thể làm chuyện như vậy, thứ hai là có lòng ích kỷ muốn che chở bọn họ, ít nhất không hy vọng lỗi tại thiếp thân hại những người này xảy ra chuyện. Mong lão đại nhân minh xét.
Thời Lập Ái chống gậy xuống đất, chậm rãi gật đầu:
- Đây là lẽ thường.
Lão nhân khẽ thở dài:
- Một người so với quốc gia thì thật là nhỏ bé, chuyện đời như nước sông sóng biển hùng dũng ập tới, ai cũng khó mà ngăn cản. Viễn Tế là tôn nhi mà ta thương yêu nhất, vốn cho rằng có thể kế thừa gia nghiệp của Thời gia, giờ bỗng ra đi. Lão hủ đã tám mươi mốt, gần đây thường cảm thấy số trời sắp đến, e rằng không thể nhìn thấy trận mưa gió sắp tới, nhưng phu nhân cần nhìn, Đức Trọng, Hữu Nghi, các ngươi cũng phải nhìn, và phải cố gắng xoay chuyển, thật là khó khăn.
Lão nhân nói đến đây, mấy người mới biết sắc bén trong lời nói của ông là vì nhắc nhở Hoàn Nhan Đức Trọng, Hoàn Nhan Hữu Nghi. Trần Văn Quân kêu hai con cảm ơn, hai huynh đệ đứng lên vái chào.
Thời Lập Ái tạm dừng rồi nói tiếp:
- Vội vàng áp năm trăm tù binh đến là vì cho mọi người xem, đánh thắng trận phía Nam, kẻ địch của Nữ Chân ta đều gặp kết cục này, cũng là để tương lai nếu có ma sát, khiến người nhìn thấy năng lực của phía Tây. Bởi vậy nên phu nhân đòi thả người thì khó mà đồng ý, Vân Trung Thành phải cho đám tù binh này dạo phố, bày ra cho người bên ngoài thấy đây là gia quyến của tội nhân, sẽ có một số bị đánh chết, không chừng sẽ bán ra một số, tóm lại việc này là phải làm.
Nói tới đây, Thời Lập Ái móc một tờ danh sách ra khỏi ngực, còn chưa mở ra Trần Văn Quân đã lên tiếng:
- Lão đại nhân, về việc Đông Tây thì ta đã từng hỏi thăm cái nhìn của Cốc Thần, mặc dù mọi người cảm thấy hai bên Đông Tây tất nhiên sẽ có một trận đại loạn, nhưng cái nhìn của Cốc Thần lại khác.
- Ồ?
- Cốc Thần từng nói, đại soái tâm tư cao ngạo, cả đời làm việc chỉ vì tính cho Nữ Chân chứ không phải vì quyền lợi địa vị. Dù thật sự có một ngày thế cục biến đổi, đại soái cũng sẽ không tham dự cuộc tranh đoạt. Lần này nam chinh, đại soái muốn lấy chiến tích đè xuống những tai họa ngầm kia.
- Vậy nếu như hai vị điện hạ Tông Phụ, Tông Bật làm khó dễ, đại soái sẽ ngồi chờ chết sao?
- Nếu đại soái thắng trận chiến này thì có lẽ hai vị điện hạ sẽ không làm khó dễ.
- . . .
Thời Lập Ái trầm mặc giây lát, sau đó đặt danh sách lên bàn trà, đẩy qua:
- Nếu đúng như lời phu nhân nói thì phía Tây có phần thắng, thiên hạ mới không gặp đại nạn. Bắt năm trăm tù binh dạo phố thị chúng là để tăng thêm tiền cược cho phía Tây, vì việc này, xin thứ lỗi cho lão hủ không thể dễ dàng nhả ra. Nhưng dạo phố thị chúng qua đi, trừ một ít người quan trọng không thể buông tay, lão hủ liệt kê danh sách hai trăm người, phu nhân có thể lĩnh bọn họ đi, tự động sắp xếp.
Thả bốn phần trong năm trăm tù binh, đây là mặt mũi của Hi Doãn phủ. Trần Văn Quân nhìn danh sách, trầm mặc vẫn không vươn tay, nàng còn muốn cứu càng nhiều người.
Lão nhân đã thả tay ra:
- Không chỉ có năm trăm người này, một khi đại chiến kết thúc, phía Nam áp giải người Hán đến sẽ nhiều cỡ mười vạn, so sánh mạng của năm trăm người và hơn mười vạn người, có ai tính rõ được? Tuy phu nhân đến từ phương Nam, nhưng khác tập tính bè lũ xu nịnh, nhát như chuột của người Hán phía Nam, trong lòng lão hủ khâm phục. Nhưng trước đại thế thiên hạ, dù phu nhân cứu được nghìn người, vạn người cũng chỉ là một cuộc chơi. Có tình đều chịu khổ, Văn Quân phu nhân tự giải quyết cho tốt.
Trần Văn Quân chậm rãi giơ tay cầm lên danh sách:
- Giống như lão đại nhân đã nói, một người thật là nhỏ bé, chuyện đời như nước sông lớn ập đến, nhỏ bé như chúng ta trừ làm chút sự tình cảm thấy an ủi bản thân thì còn làm được gì hơn nữa? Dù sao ta đến từ phía Nam, không thể sửa đổi, gả cho người Nữ Chân, e rằng đời này cũng không thể thay đổi. Những thinh cầu tùy hứng này khiến lão đại nhân khó xử, thiếp thân biết rõ không nên, mong lão đại nhân tha thứ.
Nàng mang theo uy thế của Hi Doãn phủ ép tới cửa, chắc chắn lão nhân khó xử. Nhưng Thời Lập Ái cũng là người trí tuệ, lời ông nói hơi gai góc, chọc thủng một số chuyện, phớt lờ vài điều khác, thí dụ như Trần Văn Quân và Nam Vũ, Hắc Kỳ rốt cuộc có quan hệ gì không, trong lòng Thời Lập Ái nghĩ như thế nào nào thì người ngoài tự nhiên không biết được. Dù tôn nhi chết đi, ông chưa từng trách tội Trần Văn Quân, điểm này cũng thể hiện lòng dạ và trí tuệ tính cho đại cục.
Danh sách hai trăm người, mặt mũi của hai bên đều giữ được. Trần Văn Quân cất vào danh sách, trong lòng hơi cay đắng, nàng biết tất cả nỗ lực của mình có lẽ chỉ đến đây.
Thời Lập Ái cười nói:
- Nếu phu nhân không thông minh như vậy, tùy hứng một chút đánh tới cửa thì có lẽ tương lai sống thoải mái hơn.
Trần Văn Quân cười khổ không đáp lại, nói:
- Sau khi xong việc, với ba trăm người còn lại nếu có thể tha được thì mong lão đại nhân chăm sóc một chút.
Thời Lập Ái gật đầu:
- Nhất định.
Nói đến đây, kế tiếp cũng không còn việc chính gì để đàm luận. Trần Văn Quân quan tâm sức khỏe của Thời Lập Ái, trò chuyện vài câu rồi lão nhân đứng lên, chống gậy chậm rãi tiễn ba người mẫu tử đi. Lão nhân dù sao lớn tuổi, nói chuyện một buổi đã thể hiện rõ sự mệt mỏi, lúc đưa tiễn còn thỉnh thoảng ho khan, có người hầu bưng thuốc lại đây nhắc nhở lão nhân uống thuốc, ông phất tay, kiên trì đưa mẫu tử Trần Văn Quân ra khỏi cửa mới uống thuốc.
Mặc dù từ thân phận lai lịch thì mỗi người có lập trường riêng, nhưng bình tĩnh mà xem xét, Đại Kim trong thời đại này vô luận là người Nữ Chân hay quan Liêu, quan Hán, trên thực tế đều có mặt dũng mãnh của mình. Năm xưa Thời Lập Ái làm quan lớn cuối thời Liêu quốc, về sau Liêu diệt Kim hưng, thiên hạ biến động lớn, Vũ triều dốc hết sức chiêu lãm quan Hán đất Bắc, Trương Giác bởi vậy đầu thành qua, Thời Lập Ái lại ý chí kiên định không dao động. Tuy ông là người Hán nhưng luôn gai mắt tập tính của người Hán phía Nam.
Mấy năm nay Thời Lập Ái đầu nhập vào Kim quốc, hiến kế hiến mưu cho triều đình, làm ra việc lớn, hiện giờ tuy rằng tuổi tác đã cao nhưng vẫn kiên định đứng ở vị trí cuối cùng, xem như trụ cột vững chắc của Vân Trung Phủ.
Năm ngoái Thang Mẫn Kiệt giết nhi tử của Thời Lập Ái, âm thầm khuấy động mưa gió, các loại châm ngòi ly gián, nhưng đa số âm mưu thực thi đều dời ra bên ngoài Vân Trung Phủ, phải công nhận là vì thủ đoạn của Thời Lập Ái tạo áp lực lớn cho đối phương.
Tháng bảy năm ngoái, mấy nhóm người tham dự buôn bán người ở phía Đông Vân Trung Phủ có ma sát lớn, Trung Thắng Hầu Hoàn Nhan Hưu Chương từng làm tướng trong quân, cả nhà sáu mươi mốt người bị lan đến, nam nữ già trẻ cơ hồ bị đồ sát không còn ai. Loại này sự tình, cho dù chưa từng hỏi trực tiếp nhưng Trần Văn Quân cũng có thể đoán được, chỉ có Thang Mẫn Kiệt giống kẻ điên kia mới làm ra chuyện này được.
Nếu không có Thời Lập Ái trấn giữ Vân Trung Phủ, không chừng tên điên đó ở trong thành làm mưa làm gió, đã lật tung nơi này.
Trong lòng Trần Văn Quân nghĩ như vậy, lặng lẽ cất kỹ danh sách mà Thời Lập Ái đưa cho.