Vân Trung Phủ, đoàn người nhốn nháo, ngựa xe như nước. Cây bên đường rụng lá khô vàng, đầu mùa đông đã tới, không khí tiêu sát không thể len lỏi vào tòa thành lớn phồn hoa này.
Xe ngựa chạy qua đầu đường, Trần Văn Quân ngồi trong xe vén rèm lên nhìn thành phố lớn tiếng ồn ào này, tiếng rao hàng của các tiểu thương từ bên ngoài truyền vào.
- Bánh chiên đến từ lão Biện Lương đây! Đến từ lão Biện Lương đây! Bánh chiên nổi tiếng! Đến ăn thử đi!
- Thịt đầu heo đây! Thịt đầu heo tay nghề phương Nam chính tông đây! Đậm vị . . .
- Đầu bếp ngự yến Nam triều, bổn tiệm chuyên có . . .
Người Nữ Chân xuất thân từ thợ săn, những năm trước sống gian khổ, tuy có truyền thống và văn hóa nhưng phần lớn đơn sơ. Sau khi họ diệt Liêu diệt Vũ, lúc đầu hơi kiêng kỵ đồ vật của hai triều này, nhưng tùy theo Tĩnh Bình bị bẻ gãy nghiền nát, nhiều Hán nô mặc họ ta cần cứ lấy, dần dà người Nữ Chân không còn e ngại nhiều thứ trong văn hóa Liêu, Vũ nữa. Dù sao bọn họ là ngang nhiên chinh phục rồi mới hưởng dụng, tội gì trong lòng e dè chứ?
Đến hiện giờ, nhiều vật phẩm xa xỉ, nhà hàng lấy danh nghĩa Liêu quốc, Vũ triều cũ đã quá quen thuộc trong Tây Kinh này.
Hai nhi tử ngồi phía đối diện, nghe âm thanh bên ngoài, con trai thứ Hoàn Nhan Hữu Nghi cười bình luận ưu điểm và khuyết điểm của mấy hàng quán.
Trưởng tử Hoàn Nhan Đức Trọng hỏi:
- Có phải mẫu thân nhớ phương Nam không?
Trần Văn Quân nhìn nhà cửa san sát nối tiếp nhau vụt qua bên đường, mỉm cười nói:
- Vân Trung Phủ này không lâu sau e rằng sẽ không khác gì với Biện Lương. Nhưng bánh chiên lão Biện Lương, rồi còn thịt đầu heo phương Nam chính tông gì đó đều là nói bừa.
Hoàn Nhan Đức Trọng nói:
- Chờ làm xong việc, nếu thiên hạ bình định, nhi tử sẽ cùng mẫu thân đi phía Nam nhìn xem, không chừng phụ thân cũng đồng ý đi cùng. Đến lúc đó nếu thấy phía Nam có cái gì không ổn thì mẫu thân hãy chỉ điểm cho, tin tưởng nhiều chuyện đều sẽ được phương pháp ổn thỏa.
Trong lời nói của Hoàn Nhan Đức Trọng có ẩn ý, Trần Văn Quân cũng nghe hiểu được, cười gật đầu.
Tương lai người Nữ Chân chiếm cả thiên hạ, với mặt mũi của Cốc Thần gia, dù muốn Biện Lương hoặc cắt mảnh đất lớn của Trung Nguyên ra chơi thì cũng không phải việc lớn gì. Mẫu thân thương cho người Hán cực khổ, nếu mẫu thân đi phía Nam mở miệng thì nhiều người sẽ nhờ thế mà sống tốt hơn, chắc mẫu thân cũng sẽ được yên lòng. Đối với tấm lòng muốn chia sẻ nỗi lo cho mẫu thân của hai huynh đệ Đức Trọng, Hữu Nghi, trên thực tế cũng phải vấn đề lớn gì.
Xe ngựa xuyên qua thành thị, ngừng lại trước cửa Trịnh quốc công phủ. Trịnh quốc công là phong hào của Thời Lập Ái, lão nhân chống gậy từ cửa chính cười nghênh đón, dành tặng lễ ngộ lớn nhất cho phu nhân và hài tử của Cốc Thần chính thức bái phỏng.
Năm xưa Kim diệt Liêu, Thời Lập Ái vào Kim quốc làm quan, bản thân ông là đại nho có danh vọng, tuy bái dưới danh nghĩa của Tông Vọng, trên thực tế tiếp xúc nhiều với Hi Doãn có tạo nghệ Hán học thâm sâu hơn. Trần Văn Quân theo bên cạnh Hi Doãn cũng là người Hán, tuy người Hán Liêu Đông phổ biến xem thường Nam Hán, nhưng Trần Văn Quân biết đọc sách hiểu lễ nghĩa, qua lại mấy lần với Thời Lập Ái, cuối cùng nhận được sự tôn trọng của đối phương.
Đương nhiên, Thời Lập Ái là quan lớn, Trần Văn Quân là nội quyến, về mặt lý luận thì hai người vốn không nên dính líu gì với nhau, nhưng chuyện phát sinh trong Vân Trung Phủ lần này chung quy là có chút phức tạp.
Sau khi đại quân nam chinh, từ phía Nam đưa tới nhóm tù binh người Hán đầu tiên có khoảng hơn năm trăm người, vài ngày nữa sẽ đến Vân Trung Phủ.
Trong chiến tranh hơn mười năm, nô lệ bị quân đội bắt từ phía Nam thảm không tả xiết, tạm không nói tỉ mỉ. Lần này nam chinh, nhóm Hán nô đầu tiên bị áp tới có ý nghĩa tượng trưng, hơn năm trăm người này đều là quan viên hoặc gia quyến của tướng lĩnh tham dự chống cự Nữ Chân xuôi nam lần này.
Đối với người Nữ Chân thì bọn họ là con cháu của kẻ thù, khiến bọn họ sống không bằng chết có công hiệu giết gà dọa khỉ.
Nhưng với người Hán thì những người này là dòng dõi của anh hùng.
Tin tức truyền tới, Trần Văn Quân đã nhiều năm chưa từng ra ngoài giao tiếp cũng lộ mặt, lấy thân phận thê tử của Cốc Thần, hy vọng cứu ra năm trăm tù binh. Mấy năm trước Trần Văn Quân không làm được những việc này, nhưng hiện giờ thân phận, địa vị của nàng đã vững chắc, hai nhi tử Đức Trọng và Hữu Nghi đã lớn, tỏ rõ tương lai là phải kế thừa vương vị làm ra chuyện lớn. Lúc này Trần Văn Quân ra mặt, dù thành công hay không thì nàng cũng sẽ không bị cuốn vào.
Trần Văn Quân trước tiên thả ra tiếng gió ở mỗi đường tin tức trong Vân Trung Phủ, sau đó viếng thăm mấy nhà quan nha và cơ cấu làm việc trong thành, lấy cờ hiệu là kim thượng ra ý chỉ nghiêm lệnh phải ưu đãi người Hán, thiên hạ một thể, thuyết phục quan viên các nơi. Trần Văn Quân không mắng người, nàng khuyên bảo quan viên các cấp nhẹ tay, đôi khi còn rơi lệ. Phu nhân của Cốc Thần bày ra tư thái như vậy, một đám quan viên vâng dạ nhưng không dám đồng ý, không lâu sau, Đức Trọng và Hữu Nghi thấy cảm xúc của mẫu thân kích động như vậy thì cũng tham dự vào cuộc du thuyết này.
Hoàn Nhan Đức Trọng lôi ra giáo dục thường ngày của phụ thân, giảng đạo nhân đức với đám quan viên Nữ Chân. Hoàn Nhan Hữu Nghi cũng cho rằng bên Nam Vũ đã bị diệt, chống cự yếu ớt, lúc này giết gà dọa khỉ đã không phải chuyện quan trọng nhất, càng nên bày ra nhân từ và rộng lượng của Kim quốc cho người trong thiên hạ thấy, đây mới là nền móng dựng nước thiên thu vạn đời của Nữ Chân về sau.
Ba mẫu tử cứ như thế làm đủ dư luận, bày tư thái xong xuôi bèn đi bái phỏng Trịnh quốc công Thời Lập Ái, cầu tình với ông. Có lẽ hai huynh đệ đơn giản là muốn trợ giúp mẫu thân, còn Trần Văn Quân thì làm rất kiên quyết, tất cả du thuyết chỉ là đánh tiếng trước với Thời Lập Ái, cho lão nhân có đủ thời gian suy nghĩ mới chính thức đến cửa viếng thăm.
Thời Lập Ái dành cho đủ sự tôn trọng, mọi người đi vào trong ngồi xuống, trò chuyện một buổi, lão nhân lại hỏi thăm suy nghĩ của Hoàn Nhan Đức Trọng, Hữu Nghi gần đây, sau đó Trần Văn Quân mới nhắc chuyện tù binh.
Thời Lập Ái chống gậy, trầm ngâm thật lâu sau mới cất giọng khàn khàn hỏi:
- Lão hủ cũng đã suy nghĩ chuyện này mấy hôm nay, không biết phu nhân muốn kết quả như thế nào?
- Nếu được thì tự nhiên hy vọng triều đình có thể đại xá hơn năm trăm người này, mấy năm nay hành động bỏ qua ân oán chuyện cũ đã là xu hướng đại thế. Đại Kim ta quân lâm thiên hạ là xu hướng tâm lý bình thường, người Hán phía Nam cũng là con dân của bệ hạ. Huống chi lúc này khác với ngày xưa, đại quân ta xuôi nam, Vũ triều truyền hịch mà định, hiện giờ phía Nam chủ yếu là chiêu an, nếu đối đãi tốt với hơn năm trăm người này thì có công nền móng muôn đời cho họ Kim.
Làm người Hán phía Nam, ban đầu Trần Văn Quân bị bài xích trong giới phu nhân Đại Kim, đến khi Kim quốc đã định thiên hạ, địa vị của nàng trong phủ Hi Doãn dần vững chắc, ngẫu nhiên tham dự tụ hội luôn cẩn trọng không gây chú ý, dù buộc phải mở miệng cũng chỉ nói chút trời trăng mây gió, chỉ số ít người biết nàng có trí tuệ và bản lĩnh cân quắc không thua tu mi. Lúc này Trần Văn Quân mở miệng, lý luận rõ ràng đầy sức thuyết phục, hai tay Thời Lập Ái cầm gậy lẳng lặng nghe.
- Tất nhiên, những nguyên do này chỉ là đại thế, thiếp thân cũng không muốn giấu giếm trước mặt lão đại nhân. Nguyên nhân chủ yếu nhất thiếp thân cầu tình cho năm trăm người này không chỉ hoàn toàn vì thiên hạ này, mà là bởi vì thiếp thân dù sao đến từ phía Nam. Vũ triều tồn tại hơn hai trăm năm nay mất đại thế, như mây khói thoảng qua, thiếp thân trong lòng khó tránh có chút trắc ẩn. Hi Doãn là đại anh hùng, gả cho chàng nhiều năm như vậy, ngày xưa không dám nói ra nói vào chuyện này, hiện nay . . .
Trần Văn Quân hít sâu, nói:
- Hiện nay . . . Vũ triều dù sao mất rồi, những người còn lại có thể giết, cũng có thể thả, thiếp thân đành phải đến cầu lão đại nhân suy nghĩ biện pháp. Tuy người Hán phía Nam vô dụng, giày xéo thiên hạ của tổ tông thành như vậy, nhưng người chết thì đã chết, còn sống chung quy nên sống sót. Đại xá năm trăm người này, người phương Nam bớt đi số người chết, những người còn sống về sau cũng dễ sống hơn. Thiếp thân . . . sẽ nhớ kỹ ân đức của lão đại nhân.
- Về hai chữ ân đức thì phu nhân nói quá lời.
Thời Lập Ái cúi đầu, trước tiên là nói một câu như thế, sau đó ngẫm nghĩ nói:
- Phu nhân tâm sáng như gương, có một số lời lão hủ cũng không quanh co làm gì.
Trần Văn Quân gật đầu, nói:
- Thỉnh lão đại nhân nói thẳng.
- Lão hủ vào Đại Kim làm quan, trên danh nghĩa tuy đi theo Tông Vọng điện hạ, nhưng nói đến thời gian làm quan thì ở Vân Trung là lâu nhất. Cốc Thần đại nhân học thức uyên bác, chăm sóc nhiều cho lão hủ, cũng là cấp trên khiến lão hủ ngưỡng mộ nhất, có phần nguyên nhân này, theo lý thuyết, phu nhân hôm nay tới cửa, lão hủ không nên do dự nửa phần mà phải cố gắng làm tốt việc này cho phu nhân. Nhưng . . . thứ lỗi lão hủ nói thẳng, trong lòng lão hủ có băn khoăn lớn, phu nhân cũng không nói thật lòng.
Trần Văn Quân nhìn lão nhân, cũng không cãi lại, nhẹ gật đầu chờ nghe Thời Lập Ái nói tiếp.