Đi qua lịch sử, không có bao nhiêu người sẽ quan tâm đến quá trình tâm lý của kẻ thất bại.
Ba mươi sáu năm trước, Tư Trung Hiển sinh ra ở Tú Châu, Chiết Giang. Nơi này là nơi ở của Gia Hưng đời sau, từ xưa đến nay đều được cho là nơi phồn hoa phong lưu Giang Nam, văn nhân xuất hiện lớp lớp, dòng dõi thư hương Tư gia, mấy đời tới nay đều có người làm quan trong triều, phụ thân Tư Văn Trọng ở Lễ bộ, chức vị mặc dù không cao, nhưng ở địa phương vẫn là quan lớn được người tôn trọng, gia học sâu xa, có thể nói thâm hậu.
Lúc Tư Trung Hiển sinh ra, chính là thời kỳ lên cao đầy vẻ phồn vinh sung túc của Vũ triều, ngoại trừ Hắc Thủy chi minh sau này làm nổi bật vẻ mệt mỏi của binh sự Vũ triều, tất cả trước mắt đều hiện ra quang cảnh thịnh thế.
Thịnh thế đến, cũng cho người ta nhiều lựa chọn, Tư Trung Hiển thuở nhỏ thông minh, đối với quy củ trong nhà, ngược lại không thích tuân thủ cho lắm. Hắn từ nhỏ nghi vấn rất nhiều, đối với chuyện trong sách, cũng không tiếp nhận toàn bộ, rất nhiều vấn đề đưa ra, thậm chí khiến lão sư trong học đường đều cảm thấy tai quái.
Phụ thân mặc dù là quan viên lễ bộ bảo thủ nhất, nhưng cũng là người có chút chân tài thực học, đối với một chút "trái luân thường đạo lý" của tiểu hài tử, ông ta không chỉ không tức giận, ngược lại thường ở trước mặt người khác khen ngợi: Đứa con này tương lai sẽ là Kỳ Lân Nhi của Tư gia ta.
Tư gia tuy rằng dòng dõi thư hương, nhưng sau Hắc Thủy chi minh, Tư Trung Hiển có tâm tập võ, Tư Văn Trọng cũng ủng hộ. Lại càng về sau, Hắc Kỳ tạo phản, binh họa Biện Lương, nỗi nhục Tĩnh Bình nối gót mà đến, khi triều đình muốn chấn hưng võ bị, loại nho tướng như Tư Trung Hiển thông hiểu binh pháp mà lại không mất quy củ này, trở thành đối tượng mà hai bên hoàng tộc cùng văn thần đều thích nhất.
Hắc Kỳ vượt qua trùng trùng điệp điệp sơn lĩnh cắm rễ ở Lương Sơn, đất Thục trở nên nguy cấp, lúc này, thả Tư Trung Hiển ra ngoài tây nam, trấn giữ Kiếm Các, là thể hiện sự tín nhiệm nhất đối với hắn.
Thời gian mấy năm ở Kiếm Các, Tư Trung Hiển cũng không phụ sự tín nhiệm và mong đợi như vậy. Các loại vật tư hàng hóa chảy ra từ trong thế lực Hắc Kỳ, hắn nắm chắc một cửa ải trên tay. Chỉ cần là thứ có thể tăng cường thực lực Vũ triều, Tư Trung Hiển sẽ tạo rất nhiều thuận lợi.
Đối với các loại xa xỉ phẩm có thể mang đến lợi ích lớn cho Hoa Hạ quân, Tư Trung Hiển cũng không một mực chèn ép, hắn chỉ tiến hành ước thúc. Đối với một bộ phận thương hiệu thanh danh khá tốt, trung võ yêu nước, Tư Trung Hiển mấy lần khổ sở khuyên bảo đối phương, phải lần mò và học được phương pháp chế tạo vật phẩm của Hắc Kỳ quân, ở phương diện này, hắn thậm chí còn có hai lần chủ động ra mặt, uy hiếp Hắc Kỳ quân giao ra một bộ phận kỹ thuật mấu chốt.
Trước mặt Tư Trung Hiển, phía Hoa Hạ quân cũng nhượng bộ không ít, dần dà, danh tiếng của Tư Trung Hiển càng lớn.
Trong lúc trấn thủ Kiếm Các, hắn cũng không chỉ theo đuổi danh dự trên phương hướng lớn như vậy, Kiếm Các thuộc quyền quản lý của Lợi Châu, Tư Trung Hiển trên danh nghĩa lại là quan kinh thành, không thuộc sự tiết chế của địa phương. Ở địa phương như Lợi Châu, hắn cơ bản là một vua cỏ có quyền hạn độc lập. Lợi dụng quyền lực như vậy, Tư Trung Hiển không chỉ bảo vệ trị an địa phương mà còn lợi dụng sự thuận tiện trong giao thương, hắn cũng vận động cư dân địa phương cung cấp một số dịch vụ đồng bộ, ngoài điều này ra, binh lính trong thời gian nhàn rỗi ngoài luyện binh, Tư Trung Hiển học hỏi từ Hoa Hạ quân, điều động quân nhân khai khẩn đất hoang và canh tác cho bách tính, phát triển thủy lợi, không lâu sau đó, cũng lập được nhiều công tích được người ngợi khen.
Những chuyện này, kỳ thực cũng là do lực lượng quân đội bành trướng trong thời Kiến Sóc, Tư Trung Hiển văn võ kiêm tu, quyền lực lại lớn, cũng có mối quan hệ tốt với đông đảo quan văn, những quân đội khác nhúng tay vào địa phương có lẽ hàng năm còn phải bị hạch tội mấy lần, ở chỗ Tư Trung Hiển này —— Lợi Châu cằn cỗi, ngoại trừ Kiếm Môn Quan ra cũng chẳng có quá nhiều ý nghĩa chiến lược —— hầu như không có bất cứ kẻ nào khoa tay múa chân đối với hành vi của hắn, cho dù nhắc tới, cũng đều giơ ngón cái lên khen ngợi, đây mới là tấm gương thay đổi của quân đội.
Người làm quan, vì thiên hạ vì triều đình vì bách tính, trước đó, Tư Trung Hiển kỳ thực đều làm được, đây cũng là trọng tâm văn hóa hắn học tập từ nhỏ. Mãi đến mùa thu năm thứ mười một, lựa chọn khó khăn nhất mới bày ra trước mặt hắn.
Người Nữ Chân đến, Kiến Sóc đế đã chết, người nhà bị bắt, phụ thân bị phái tới, Vũ triều chỉ còn trên danh nghĩa, mà Hắc Kỳ cũng không phải nơi đại nghĩa quy về. Từ góc độ thiên hạ mà nói, có một số việc rất dễ lựa chọn: Nương tựa Hoa Hạ quân, sự xâm nhập của Nữ Chân đối với tây nam sẽ gặp trở ngại lớn nhất. Nhưng mà mình là quan của Vũ triều, cuối cùng vì Hoa Hạ quân mà trả giá tính mệnh cả nhà, vì đâu chứ? Đây tự nhiên cũng không phải nói chọn là có thể chọn được.
Đối với chuyện này, mặc dù hỏi phụ thân xưa nay hiên ngang lẫm liệt, phụ thân cũng hoàn toàn không thể đưa ra quyết định. Tư Văn Trọng đã già, ông ta ở nhà ngậm kẹo đùa cháu:
- ... Nếu là vì Vũ triều ta, Tư gia cả nhà bị diệt, ta và ngươi... cũng nhận. Nhưng hiện giờ, Hắc Kỳ giết vua, đại nghịch bất đạo, vì bọn họ mà bồi cả nhà, ta... không cam lòng.
Tư Văn Trọng đã nói như thế trước mặt nhi tử. Đối với cách nói vì Vũ triều bảo vệ tây nam, sau đó tùy thời trở về, lão nhân cũng có đề cập tới:
- Tuy nói Vũ triều ta đến nay, đều có thù oán với người Kim và Hắc Kỳ, nhưng dù sao cũng đã đến nước này. Tiểu triều đình trong kinh, hiện giờ chịu khống chế của người Nữ Chân, nhưng trên dưới triều đình, vẫn có một lượng lớn quan viên lòng hướng về Vũ triều, chỉ là giận mà không dám nói gì... tân quân kế vị mặc dù gặp vây khốn, nhưng ta thấy vị bệ hạ này giống như mãnh hổ, chỉ cần thoát khỏi khó khăn, tương lai chưa hẳn không thể dậy nữa.
Trong Kiếm Các, Tư Văn Trọng hạ giọng, nói đến chuyện Quân Vũ với nhi tử:
- Tân quân chỉ cần có thể thoát khỏi khó khăn, Nữ Chân bình định tây nam, là không thể ở lâu chỗ này, đến lúc đó người có lòng với Vũ triều tất sẽ kêu gọi hô ứng, cơ hội duy nhất để thiên nam quay về Vũ triều, có lẽ cũng sẽ ở đây... đương nhiên, ta đã già cả, đầu óc có lẽ lẩm cẩm, mọi quyết định, vẫn phải do Trung Hiển ngươi định đoạt. Bất luận đưa ra quyết định gì, đều có đại nghĩa ở đó, Tư gia ta hoặc vong hoặc tồn... không sao cả, ngươi không cần phải để ý.
Có điều, lão nhân tuy nói chuyện độ lượng, trong âm thầm cũng không phải không có khuynh hướng. Ông ta cũng lo lắng cho người nhà ở Giang Nam, lo lắng cho mấy hài tử tư chất thông minh trong tộc —— ai có thể không lo lắng chứ?
Trên thực tế, mãi cho đến trước khi đưa ra quyết định mở cửa ải, Tư Trung Hiển vẫn luôn suy xét hợp mưu với Hoa Hạ quân, dẫn người Nữ Chân vào ải vây mà tiêu diệt.
Đến cuối tháng chín, du thuyết khắp nơi càng ngày càng nghiêm trọng, bên ngoài Kiếm Môn Quan, mỗi ngày hàng trăm hàng ngàn người cứ như vậy trơ mắt mà chết đi, nơi xa hơn người Nữ Chân mỗi ngày đều khua chiêng gõ trống chuẩn bị cường công. Ngày tháng cần đưa ra quyết định đã tới gần.
Mùng ba tháng mười, phụ thân lại tới nói với hắn chuyện đưa ra quyết định, lão nhân ngoài miệng bày tỏ ủng hộ tất cả hành động của hắn, Tư Trung Hiển nói:
- Đã như vậy, con nguyện giao Kiếm Môn cho Hắc Kỳ.
Lão nhân không khuyên bảo, chỉ là nửa ngày sau, lén lút nói sự tình cho sứ giả Nữ Chân, nói cho bộ phận nhân viên trong ải có khuynh hướng hàng Kim, bọn họ ý đồ phát động binh gián, bắt lấy Tư Trung Hiển, nhưng Tư Trung Hiển đã sớm có chuẩn bị, toàn bộ sự tình đều bị hắn đè xuống. Sau đó khi gặp lại phụ thân, Tư Trung Hiển khóc nói:
- Nếu phụ thân khăng khăng như vậy, vậy thì hàng Kim đi. Chỉ là hài nhi có lỗi với phụ thân, từ nay về sau, tội danh hàng Kim này tuy do nhi tử gánh vác, nhưng tội nghiệt hàng Kim lại phải rơi xuống đầu phụ thân rồi...
Ngày mùng năm, Kiếm Môn Quan chính thức đầu hàng Kim quốc. Trời mưa bay bay, Hoàn Nhan Tông Hàn đi qua bên cạnh hắn, chỉ tiện tay vỗ vỗ bả vai hắn. Mấy ngày sau đó, cũng chỉ là các loại yến tiệc cùng nịnh bợ, không còn ai quan tâm bụng dạ Tư Trung Hiển trong lần lựa chọn này nữa.
Như vậy cũng tốt.
Trong sắc trời hoặc nắng hoặc mưa, trên Kiếm Môn Quan nhanh chóng thay đổi cờ xí, xe ngựa Nữ Chân như nước lũ không ngừng đi tới, quân đội Vũ triều dời ra khỏi quan ải, đi đến huyện thành Thương Khê gần đó cảnh vệ, Tư Trung Hiển trong lúc tê liệt chờ đợi dòng nước lịch sử lặng lẽ đi qua bên người hắn, chỉ hy vọng vừa mở mắt ra, thiên hạ đã có một loại hình dạng khác.
Nhưng mà tất cả cũng không thể như hắn mong muốn.
Ngày mười lăm tháng mười, Hoàn Nhan Tà Bảo tới tìm hắn. Là nhi tử của Hoàn Nhan Tông Hàn, Hoàn Nhan Tà Bảo được phong làm Bảo Sơn đại vương là một hán tử diện mạo thô kệch nói năng không kiêng dè, trong yến tiệc mấy ngày qua, hắn và Tư Trung Hiển đã từng chuyện trò thân mật chén chú chén anh, lần này sau khi chào hỏi trong quân doanh, bèn bá vai bá cổ kéo hắn ra ngoài cưỡi ngựa.
Đội ngựa chạy lên gò núi phụ cận, phía trước chính là huyện thành Thương Khê.
Huyện thành cũng không lớn, bởi vì ở nơi xa xôi, trước khi Tư Trung Hiển đến Kiếm Các, trong núi phụ cận thỉnh thoảng còn có thổ phỉ tập kích quấy nhiễu, mấy năm nay Tư Trung Hiển tiêu diệt thổ trại, chiếu cố bốn phương, cuộc sống huyện thành ổn định, nhân khẩu có tăng trưởng. Nhưng cộng lại cũng chẳng qua hơn hai vạn.
Đối với hành động của Tư Trung Hiển mang lại lợi ích cho láng giềng, Hoàn Nhan Tà Bảo cũng có nghe nói, lúc này nhìn cảnh tượng an bình của huyện thành này, khen ngợi một phen, sau đó vỗ bả vai Tư Trung Hiển nói:
- Có một việc, đã quyết định, cần Tư đại nhân phối hợp.
- Chuyện gì?
Tư Trung Hiển nhíu mày.
- Chính là vì đến vì huyện Thương Khê.
Tà Bảo cười:
- Tư đại nhân cũng biết, đại chiến sắp tới, lương thảo đi trước. Trận chiến với Hắc Kỳ, là đoạn đường cuối cùng Đại Kim ta bình định thiên hạ, chuẩn bị như thế nào cũng không quá đáng. Mà nay ngày thu vừa qua, lương thảo phải trưng thu, dân phu làm việc cho đại quân phải lôi kéo, Thương Khê cũng phải xuất lực a. Tư đại nhân, chuyện này nếu đặt ở nơi khác, người chúng ta sẽ phải giết một nửa lôi kéo một nửa, nhưng cân nhắc đến thể diện của Tư đại nhân, chăm sóc lâu ngày đối với Thương Khê, hôm nay trong đại trướng đã quyết định, chuyện này, liền giao cho Tư đại nhân xử lý. Trong này cũng có một con số, Tư đại nhân mời xem, hơn ba vạn đinh, sáu mươi vạn thạch lương thực...
Tư Trung Hiển nghe xong, dần dần mở to hai mắt:
- Cả thành chỉ có hơn hai vạn người ——
Tà Bảo nói:
- Cả huyện không chỉ có vậy.
- ... Còn có sáu mươi vạn thạch lương thực, bọn họ phần lớn là dân miền núi, hơn ba vạn người một năm lương thực có lẽ chỉ có vậy! Đại vương ——
Tư Trung Hiển chắp tay, còn muốn nói chuyện, cánh tay Tà Bảo đã vỗ xuống, ánh mắt không kiên nhẫn:
- Tư đại nhân, huynh đệ! Ta coi ngươi là huynh đệ, không cần hiểu rõ còn giả vờ hồ đồ, nơi mạn tây của Kiếm Môn Quan, lui tới mật thiết với Hắc Kỳ, những hương dân này, ai biết được có phải cầm đao lên sẽ thành binh, nếu thật sự để chư vị thúc bá của ta tới, nơi này sẽ không còn người sống. Hơn nữa, đây là cơ hội cho ngươi, khảo nghiệm đối với ngươi a, Tư đại ca.
Ánh mắt Tư Trung Hiển run rẩy, tâm tình đã cực kỳ kịch liệt:
- Tư mỗ... trông nom nơi đây mấy năm, mà giờ, các ngươi bảo ta... hủy nơi này!
- Đầu, danh, trạng.
Hoàn Nhan Tà Bảo cúi người xuống, vỗ mu bàn tay Tư Trung Hiển, thanh âm cực thấp:
- Làm chuyện này rồi, sẽ đều là người một nhà.
- ... Ta đã nhường ra Kiếm Môn.
- Ngươi nhường ra Kiếm Môn, là tự biết không địch nổi, nhưng trong âm thầm có cùng một lòng với chúng ta hay không, ai biết chứ?
Tà Bảo lắc lắc đầu, sau đó lại cười:
- Đương nhiên, huynh đệ ta tin ngươi, phụ thân cũng tin ngươi, nhưng các vị thúc bá trong quân thì sao? Lần này chinh tây nam, đã xác định rồi, những gì đồng ý với ngươi thì phải làm được. Binh dưới tay ngươi, chúng ta sẽ không dịch chuyển lên phía trước, nhưng tây nam đánh xong, ngươi chính là Thục vương, địa vị tôn vinh cao quý như vậy, muốn thuyết phục các thúc bá trong quân, ngài phải hơi hơi, hơi làm chút chuyện là được...
Hoàn Nhan Tà Bảo ra dấu tay tương đối "hơi chút", chờ đợi Tư Trung Hiển trả lời. Tư Trung Hiển nắm dây cương chiến mã, bàn tay đã run rẩy, cứ vậy trầm mặc hồi lâu, thanh âm của hắn khàn khàn:
- Nếu như... ta không làm thì sao? Các ngươi lúc trước... không nói những thứ này, ngươi nói thì hay lắm, tới bây giờ lật lọng, được voi đòi tiên. Sẽ không sợ những người khác trong thiên hạ này nhìn vào, sẽ không thỏa hiệp với người Nữ Chân của ngươi nữa sao?
Lời này của hắn hiển nhiên cũng là lấy dũng khí thật lớn mới nói ra, Hoàn Nhan Tà Bảo khóe miệng dần dần hóa thành cười lạnh, ánh mắt hung lệ, sau đó hít sâu một hơi:
- Tư đại nhân, đầu tiên, người Nữ Chân ta tung hoành thiên hạ, trước giờ cũng không phải là dựa vào đàm phán! Ngài là người đặc biệt nhất đấy. Sau đó, Tư đại nhân à, ngài là huynh trưởng của ta, tự ngài nói xem, nếu ngài là chúng ta, sẽ làm thế nào? Đất Thục đất đai mênh mông phì nhiêu, trận chiến này qua đi, ngươi chính là chư hầu một phương, hôm nay là muốn đưa cho ngươi những thứ này, nhưng mà ngươi nói, Đại Kim ta tín nhiệm ngươi, cho ngươi mảnh địa phương này tốt hơn, hay là nghi kỵ ngươi, cho ngươi mảnh đất này tốt hơn đây?
- Tư đại nhân, huynh trưởng à, đệ đệ đây là lời tâm huyết tận đáy lòng. Làm chuyện này, đất Thục cầm trên tay mới không bị bỏng. Nếu không, cho ngươi đương nhiên sẽ cho ngươi, có thể lấy được hay không, Tư đại nhân tự mình suy nghĩ đi —— chư vị thúc bá trong quân cho ngài phần công việc này, thật sự là bảo vệ ngài, cũng là hi vọng tương lai ngài làm Thục vương, là thực sự một lòng với Đại Kim ta... không nói cá nhân ngài, hai vạn huynh đệ dưới tay ngài, cũng đều đang chờ ngài mưu cầu một hồi phú quý cho họ đây.
Hoàn Nhan Tà Bảo nói tới đây, nhìn về phía huyện thành, hơi dừng một chút, gió hơi lạnh đang từ nơi đó thổi tới, Tư Trung Hiển nghe hắn nói:
- Hơn nữa, cho dù ngài không làm, sự tình lại có gì khác biệt đâu chứ...
Những lời này của hắn hời hợt, thân thể Tư Trung Hiển run rẩy hầu như muốn từ trên lưng ngựa ngã xuống. Sau đó lại nói thêm đôi câu không mặn không nhạt, Hoàn Nhan Tà Bảo chắp tay cáo từ Tư Trung Hiển cũng không có phản ứng gì, hắn cũng không cho là ngỗ nghịch, cười giục ngựa mà đi.
Lúc này hắn đã nhường ra Kiếm Các mấu chốt nhất, hai vạn binh sĩ dưới tay nói là tinh nhuệ, trên thực tế bất luận so sánh với Nữ Chân hay so sánh với Hắc Kỳ, đều có sự chênh lệch tương đối, sau khi không có vốn liếng then chốt, nếu người Nữ Chân thật sự không có ý định giữ chữ tín, hắn cũng chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.
Sau khi đội ngựa của Hoàn Nhan Tà Bảo hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, Tư Trung Hiển lại lẳng lặng ngây người trên sườn núi hồi lâu, mới trở về quân doanh. Dáng vẻ hắn đoan chính, không giận mà uy, người bên ngoài rất khó nhìn ra quá nhiều cảm xúc từ trên mặt hắn, cộng thêm thay cờ đổi màu cờ, tình hình phức tạp trong khoảng thời gian gần đây, dung nhan hắn hơi tiều tụy cũng là hiện tượng bình thường, buổi chiều gặp mặt với phụ thân một lần, Tư Văn Trọng vẫn thở dài khuyên bảo như cũ.
- ... Chuyện đã đến nước này, người làm đại sự, ngoại trừ nhìn về phía trước còn có thể như thế nào? Trung Hiển à, con là Kỳ Lân Nhi của Tư gia, con bảo vệ tất cả người nhà, người trong nhà, đời đời kiếp kiếp đều sẽ nhớ đến con...
- ... Kỳ thực, vi phụ ở Lễ bộ nhiều năm, đọc chút văn chương thánh hiền, giảng chút quy củ lễ chế, nhưng đọc sách nhiều, mới có thể phát hiện trong những thứ này, tất cả chính là mấy chữ, được làm vua thua làm giặc...
- ... Đợi đến tương lai khi con trả Xuyên Thục về cho Vũ triều, người trong thiên hạ sẽ phải cám ơn con...
Tư Trung Hiển dường như cũng nghĩ thông suốt, hắn trịnh trọng gật đầu, hành lễ với phụ thân. Đến đêm hôm đó, hắn trở lại trong phòng, lấy rượu uống một mình, bên ngoài liền có người được đưa vào, đó là sứ giả Hắc Kỳ Cơ Nguyên Kính trước đó đại diện cho Ninh Nghị đến Kiếm Môn Quan đàm phán, đối phương cũng là người có tướng mạo nghiêm túc, xem ra còn thêm mấy phần dã tính so với Tư Trung Hiển, lúc Tư Trung Hiển quyết định dâng ra Kiếm Môn Quan, đã đuổi hết tất cả sứ giả Hắc Kỳ ra khỏi Kiếm Môn Quan.
- Hoa Hạ quân đúng là thần thông quảng đại.
Đối với chuyện Cơ Nguyên Kính có thể len lén lẻn vào, Tư Trung Hiển cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn đặt một ly rượu xuống, rót rượu cho đối phương, Cơ Nguyên Kính ngồi xuống, cầm ly rượu trước mặt lên, đặt sang một bên:
- Tư tướng quân, dừng cương trước bờ vực, chưa muộn, ngươi là người biết nguyên tắc lo cho đại cuộc, ta đặc biệt tới khuyên giải ngươi.
Tư Trung Hiển cười cười:
- Ta tưởng Cơ tiên sinh chỉ là bộ dạng nghiêm túc, bình thường đều cười... đây mới là dáng vẻ vốn có của ngươi nhỉ?
- Người của Trần gia đã đồng ý dâng cả Thanh Xuyên cho người Nữ Chân, tất cả lương thực đều sẽ bị người Nữ Chân cuốn đi hết, tất cả mọi người đều sẽ bị đuổi lên chiến trường, Thương Khê thiết nghĩ cũng là vận mệnh như vậy. Chúng ta muốn phát động bách tính đi vào trong núi trốn tránh trước khi người Nữ Chân kiên quyết ra tay, bên phía Thương Khê này, nếu Tư tướng quân bằng lòng quay về chính nghĩa, bách tính có thể cứu vớt nhiều vô số kể. Tư tướng quân, ngươi bảo vệ bách tính nơi này nhiều năm, chẳng lẽ lại giương mắt nhìn bọn họ cửa nát nhà tan?
Tư Trung Hiển ngồi ở đó, trầm mặc một lát, ánh mắt giật giật:
- Cứu bọn họ, người nhà của ta sẽ phải chết hết.
- Tư tướng quân quả nhiên có ý quay về chính nghĩa, có thể thấy hôm nay Cơ mỗ mạo hiểm cũng xứng đáng.
Nghe Tư Trung Hiển dao động, ánh mắt Cơ Nguyên Kính càng thêm rõ ràng, đó là ánh mắt thấy được hy vọng.
- Có liên quan đến người nhà của Tư tướng quân, không thể cứu được, là lỗi của chúng ta, nhóm người thứ hai đã điều động qua đó, lần này phải không được sai sót chút nào. Tư tướng quân, giang sơn người Hán sắp diệt vong, Nữ Chân hung tàn không thể làm bạn, chỉ cần ta và ngươi có chung nhận thức này, cho dù hôm nay không ra tay quay về chính nghĩa, cũng không sao, ta và ngươi song phương có thể định ra minh ước, chỉ cần hành động của Tú Châu thành công, Tư tướng quân bèn ở phía sau đâm một đòn hung hãn cho người Nữ Chân. Lúc này đưa ra quyết định, vẫn chưa quá muộn.
- ... Ý chí thành khẩn của Hoa Hạ quân, ta đã biết.
Trên mặt Tư Trung Hiển lộ ra nụ cười châm biếm, uống một ly rượu.
- Chỉ là đến lúc này, sự tình còn có thể vãn hồi bao nhiêu? Cơ tiên sinh, ta từ bỏ Kiếm Môn Quan, đã sớm tạo ra sai lầm lớn, dây dưa không dứt, lúc này lại muốn quay về chính nghĩa, nói không chừng còn liên lụy đến người nhà chết sạch... ta tội gì phải khổ vậy chứ?
- Nếu Tư tướng quân ban đầu có thể mang theo Kiếm Môn Quan cùng Hoa Hạ quân ta đối kháng Nữ Chân, đương nhiên là chuyện vô cùng tốt. Nhưng nếu chuyện tồi tệ đã xảy ra, chúng ta không nên oán trời trách đất, có thể vãn hồi phần nào hay phần ấy. Tư tướng quân, vì bách tính thiên hạ này —— cho dù chỉ là vì mấy vạn người Thương Khê này, quay đầu là bờ. Chỉ cần Tư tướng quân có thể nghĩ thông suốt vào thời điểm cuối cùng, Hoa Hạ quân ta đều coi tướng quân là người một nhà.
Lời nói của Cơ Nguyên Kính thành khẩn. Trên thực tế, mấy năm nay qua lại nhiều với Hoa Hạ quân, Tư Trung Hiển cũng sớm có hiểu biết đối với phong cách làm việc của đối phương, biết lời đối phương nói, đúng là chân thành tha thiết. Hắn cứ ngồi như vậy, không lâu sau, bật cười "ha ha", sau đó biến thành "há há", cuối cùng thành tiếng nghẹn ngào "ô ô".
Cảm xúc này không khống chế được quá lâu, Cơ Nguyên Kính lẳng lặng ngồi chờ đối phương trả lời, Tư Trung Hiển thất thố một lát, ngoài mặt cũng bình tĩnh lại, trong phòng trầm mặc hồi lâu, Tư Trung Hiển nói:
- Cơ tiên sinh, mấy ngày nay ta vắt óc suy nghĩ, truy cứu đạo lý trong đó. Ngươi có biết, vì sao ta phải nhường ra Kiếm Môn Quan không?
Cơ Nguyên Kính cân nhắc một chút:
- Người nhà của Tư tướng quân rơi vào trong tay Kim cẩu, bất đắc dĩ mà làm, cũng là chuyện thường tình của con người.
- Há há, chuyện thường tình của con người...
Tư Trung Hiển lặp lại một câu, lắc đầu:
- Ngươi nói chuyện thường tình của con người, chỉ là để an ủi ta, phụ thân ta nói chuyện thường tình của con người, là để lừa gạt ta. Cơ tiên sinh, ta từ nhỏ xuất thân dòng dõi thư hương, Khổng viết thành nhân Mạnh viết giữ nghĩa, bên ngoài xâm lược tới, nên lựa chọn như thế nào, ta vẫn hiểu. Ta hiểu quá nhiều đạo lý lớn, nghĩ quá rõ ràng, lợi hại khi đầu hàng Nữ Chân ta rõ ràng, lợi hại khi liên hợp với Hoa Hạ quân ta cũng rõ ràng, nhưng xét cho cùng... đến cuối cùng ta mới phát hiện, ta là một người yếu đuối, vậy mà không lấy ra nổi dũng khí để đưa ra quyết định.
Hắn lặng lẽ rót rượu cho mình:
- Nương tựa Hoa Hạ quân, người nhà sẽ chết, lòng lo lắng cho người nhà là chuyện thường tình, cúi đầu trước Nữ Chân, tương lai người trong thiên hạ đều phải mắng ta, ta phải bị đặt ở trong sử sách, để người ta mắng ngàn vạn năm trên cột sỉ nhục, đây cũng là chuyện đã sớm nghĩ tới. Cho nên là, Cơ tiên sinh, cuối cùng ta cũng không tự mình đưa ra quyết định này, bởi vì ta... yếu đuối vô năng!
Cơ Nguyên Kính nhíu mày:
- Tư tướng quân không tự mình đưa ra quyết định, vậy ai là người đưa ra quyết định?
- Không nói ông ấy nữa. Quyết định không phải ta làm ra, mà hối hận hôm nay, lại phải do ta gánh vác. Cơ tiên sinh, bán đứng các ngươi, người Nữ Chân hứa hẹn tương lai do ta làm Thục vương, ta sẽ biến thành đại nhân vật dậm chân chấn động toàn bộ thiên hạ, nhưng mà ta rốt cuộc đã nhìn thấy rõ ràng, muốn tới tầng diện này, phải có dũng khí nhìn thấu chuyện thường tình của con người. Chống lại người Kim, người trong nhà sẽ chết, cho dù như vậy, cũng chỉ có thể lựa chọn kháng Kim, ở trước mặt thế đạo, phải có dũng khí như thế.
Hắn uống ly rượu.
- Nhưng dũng khí này ta lại không có.
- ... Cách nói này cũng hơi cực đoan một chút.
Cơ Nguyên Kính có chút do dự.
- Ta đã không lựa chọn kháng Kim lúc ở Kiếm Môn Quan, Kiếm Môn Quan đã mất, hôm nay kháng Kim, người nhà chết sạch, ta lại là một trò cười, bất luận thế nào, ta đều đã là một trò cười... Cơ tiên sinh à, sau khi quay về, ngươi gửi một câu nói của ta cho Ninh tiên sinh, được không?
- ...
Cơ Nguyên Kính trầm mặc một lát, trịnh trọng gật đầu.
Tư Trung Hiển cười rộ lên:
- Ngươi thay ta nói với hắn, hắn giết hoàng đế, quá nên rồi. Hắn dám giết hoàng đế, thật quá lợi hại!
- Tư tướng quân...
Rượu một ly tiếp một ly, sắc mặt Tư Trung Hiển chỉ thỉnh thoảng cười lạnh, thỉnh thoảng đờ đẫn, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đêm tối, trên mặt có nước mắt chảy xuống:
- Ta chỉ là một kẻ nhu nhược vào thời điểm mấu chốt ngay cả quyết định cũng không dám đưa ra, nhưng... nhưng vì sao chứ? Cơ tiên sinh, thiên hạ này... quá khó khăn rồi, tại sao phải có thế đạo như vậy, khiến cho người ta ngay cả loại chuyện cả nhà chết sạch cũng phải ung dung đối phó, mới có thể xem như người tốt... thế đạo này ——
Cảm xúc của hắn đè nén tới cực điểm, nắm đấm nện lên bàn, trong miệng phun ra bọt rượu. Sau khi phát tiết như vậy, Tư Trung Hiển yên tĩnh một hồi, sau đó ngẩng đầu lên:
- Cơ tiên sinh, làm chuyện các ngươi nên làm đi, ta... ta chỉ là một tên hèn nhát.
- Tư tướng quân, biết xấu hổ là đã gần đến dũng cảm, rất nhiều chuyện, chỉ cần biết vấn đề nằm ở đâu, đều có thể thay đổi, ngươi lo lắng cho người nhà, cho dù ở tương lai trong sử sách, cũng chưa hẳn không thể cho ngươi một...
- Người đâu, đưa hắn ra ngoài!
Tư Trung Hiển hét lớn một tiếng, vệ sĩ thân cận đi vào, Cơ Nguyên Kính còn muốn nói vài lời, nhưng Tư Trung Hiển phất phất tay:
- Đưa hắn ra! Một cách an toàn!
Cơ Nguyên Kính biết lần thương lượng này đã thất bại.
Hắn xoay người rời đi, trong lòng vẫn có chút hy vọng. Tư Trung Hiển tối nay rõ ràng tâm tình hỗn loạn, nhưng trong lòng hắn đã có hối hận, trận chiến tranh này tiếp tục, sớm muộn hắn sẽ bị xách động —— đội ngũ hơn hai vạn người, ở thời điểm mấu chốt, cũng còn có thể phát huy tác dụng không nhỏ.
Chỉ có thể gửi gắm vào lần gặp sau.
Trăng sao thưa thớt, núi xa lay động, sau khi rời khỏi quân doanh, nhìn về phía huyện Thương Khê cách đó không xa, đây là buổi đêm còn có vẻ thanh bình yên tĩnh.
Đêm hôm đó, Tư Trung Hiển mài xong lưỡi dao sắc bén. Hắn tự cắt cổ họng mình, tự tử chết trong phòng.
Đi đến một bước này, đi về phía trước và về phía sau, hắn cũng đã không thể nào lựa chọn, lúc này đầu hàng Hoa Hạ quân, kéo theo người trong nhà, hắn là một trò cười, phối hợp với người Nữ Chân, đưa hết cư dân lân cận lên chiến trường, hắn tương tự cũng không thể nào xuống tay. Hắn giết chết chính mình, không còn phải chịu trách nhiệm đối với chuyện của Thương Khê, chịu đựng sự dày vò của tâm linh, mà người nhà của mình, từ nay về sau cũng không còn giá trị lợi dụng, bọn họ rốt cuộc có thể sống sót.
Tin tức này truyền tới đại doanh Nữ Chân, Hoàn Nhan Tông Hàn gật đầu:
- Ừm, là một hán tử... tìm người thay hắn đi.
- ... Vậy Tư Trung Hiển.
Phó tướng có chút do dự.
Tông Hàn ngẫm nghĩ:
- Lấy danh nghĩa của ta viết một bản chia buồn, cứ nói Tư tướng quân đại nghĩa quay về chính nghĩa, bị kẻ phỉ Hắc Kỳ hành thích mà chết, trên dưới Nữ Chân, nhất định sẽ diệt Hắc Kỳ báo thù cho Tư tướng quân. Ngoài ra...
- —— Lập một tấm bia tốt, hậu táng Tư tướng quân.
- Vâng.
Đi qua lịch sử, không có bao nhiêu người sẽ quan tâm đến quá trình tâm lý của kẻ thất bại.
Không lâu sau, Tư Trung Hiển bèn bị người ta quên lãng.