Bầu trời trong xanh, mưa từ trên trời rơi xuống, thấm vào áo người, mang theo cái lạnh kỳ dị của mùa đông.
Bên ngoài Kiếm Môn Quan, đội ngũ dân chạy nạn chen chúc lấp đầy sơn cốc, tiếng khóc của nữ nhân và hài tử ở trong mưa hòa tan thành một mảnh thê lương, các lão tẩu leo lên sườn núi cao ngất phía trước Kiếm Môn Quan, quỳ trên mặt đất, khẩn cầu tướng thủ quan nội cho đi.
Cảnh tượng thê thảm đã giằng co hơn mười ngày, dân chạy nạn bị đuổi tới phía bắc quan ngoại đa số đã ngã bệnh, có cả già yếu tàn tật, bọn họ cơm áo đều ít, thuốc men cũng thiếu, mỗi một ngày đều có hàng trăm hàng ngàn người chết đi như vậy —— cho dù cuộc sống trong núi Xuyên Thục gian nan, một vùng Kiếm Các, cũng nhiều năm rồi chưa từng thấy qua cảnh tượng thê lương như thế.
Binh lính khoác áo tơi trên tường thành cầm thương mà đứng, không đành lòng nhìn. Khi cơn mưa lớn này đổ xuống, những người già yếu, bệnh tật và tàn tật ở thung lũng phía trước sẽ từ từ ngã xuống trước mắt họ, nuốt hơi thở cuối cùng. Cảnh tượng hiện ra trước mắt họ này chẳng khác nào địa ngục trần gian.
Nhưng mà không thể cho qua.
Hơn hai mươi vạn đại quân của Hoàn Nhan Tông Hàn đã tiến vào Lợi Châu, đóng quân cách đó mấy chục dặm. Mà Kiếm Môn quan là cửa ải quan trọng nhất của đất Thục.
Hiện giờ hai vạn tinh binh dưới tay Tư Trung Hiển cùng với hơn vạn quân đội địa phương trấn thủ ở đây. Chỉ cần Kiếm Môn Quan còn trong tay, muốn đánh có thể đánh, muốn nói có thể nói, bất luận lựa chọn gì, đều có giá trị chiến lược cao độ.
Trong bối cảnh như vậy, cho dù trong quá trình đàm phán, song phương tham dự cũng đều đang không ngừng thăm dò giới hạn của Tư Trung Hiển.
Một phe Hoa Hạ quân tương đối quân tử —— cũng là bởi vì không cần thiết phải cưỡng ép lấy cho bằng được, bọn họ nhiều nhất là không ngừng lấy danh nghĩa đại nghĩa du thuyết khắp nơi, phối hợp ngang dọc trong bóng tối.
Người Nữ Chân lại tiến hành đồng bộ, một mặt, Hoàn Nhan Hi Doãn bày mưu đặt kế phái ra sứ đoàn, dưới sự dẫn dắt của phụ thân Tư Trung Hiển là Tư Văn Trọng, đưa ra điều kiện hậu đãi khó có thể tưởng tượng đối với Tư Trung Hiển. Mặt khác, Hoàn Nhan Tông Hàn đưa binh đến bên ngoài Kiếm Các biểu hiện ra ý chí chiến đấu kiên quyết và sự mất kiên nhẫn ngày sau tệ hơn ngày trước, trong quá trình sứ đoàn vẫn đang đàm phán, bọn họ xua đuổi một lượng lớn dân chúng ốm yếu tới cửa khẩu Kiếm Môn, hơn nữa xách động bọn họ, chỉ cần qua cửa ải, Hoa Hạ quân sẽ cho bọn họ lương thực, chữa bệnh cho bọn họ.
Mở ra quan ải, cẩn thận thả người qua ải, trong mắt người bình thường xem ra là một lựa chọn, cho dù trong đám đông trà trộn vào một hai người hoặc thậm chí một hai đội gian tế, dường như cũng không phá được hùng quan trấn thủ hơn ba vạn người. Nhưng trên chiến trường chưa bao giờ tồn tại logic như vậy, các thợ săn lão luyện sẽ dùng các loại thủ đoạn thăm dò giới hạn của con mồi, có đôi khi, một bước lui về phía sau có lẽ sẽ quyết định thấy máu phong hầu của mấy bước sau đó.
Hoàn Nhan Tông Hàn và một loại tướng lĩnh Nữ Chân ở bên ngoài Kiếm Môn Quan, hiển nhiên đều là tướng lĩnh lão luyện như vậy, cho dù đàm phán chiếm được thượng phong trên thực chất, bọn họ cũng đang tận hết sức lực truyền đạt đi hung tàn và tự tin của mình: Cho dù ngươi không hàng, chúng ta cũng sẽ hung hăng đánh bại ngươi!
Về phần cuối tháng chín, người Hán ốm yếu bị xua đuổi tới phía bắc Kiếm Môn Quan, đã lên tới hơn ba vạn.
Từ hùng quan Kiếm Các đi về hướng đông bắc, mưa râm kéo dài hơn ba mươi dặm. Thành cổ Chiêu Hóa đã rơi vào tay giặc là trung tâm đóng quân của Hoàn Nhan Tông Hàn, đại doanh Chiêu Hóa ước chừng có tám vạn chủ lực Nữ Chân đóng quân, bên ngoài thành Chiêu Hóa thiên về mé tây, hơn mười vạn người bị Nữ Chân xua đuổi về phía trước đang trốn ở trong doanh địa cũ nát, dưới trướng bồng, run lẩy bẩy.
Trong mưa dầm, có hơn hai ngàn người bị quân đội Nữ Chân đuổi ra ngoài từ nơi đóng quân, đây là tù binh đã ngã bệnh nhưng không cách nào chữa trị trong trại nạn dân. Vì tránh cho bọn họ chết trong nơi đóng quân, người Nữ Chân đuổi bệnh nhân và người nhà bệnh nhân ra ngoài, đuổi bọn họ chạy về Kiếm Các ở phía tây.
Đối với những người Hán bị thương lại yếu ớt này, quân đội Nữ Chân cũng không giám sát quá nhiều. Đội tuần tra cố nhiên là có, một khi gặp phải, sẽ bắn tên giết người ở đằng xa, trốn tránh, đi vòng ở vùng núi lân cận cũng không phải không có khả năng né tránh đại quân của người Nữ Chân, nhưng một là sức khỏe bệnh nhân ngày càng sa sút, thứ hai, ít nhất ở nơi quân đội Nữ Chân đi qua, làm gì có chỗ nào không phải phế tích và tử địa. Mùa thu này đại quân Nữ Chân từ phương hướng Tương Phàn một đường quét tới, vì trận đại chiến tiếp theo này, những gì cần vơ vét cũng đã sớm vơ vét hết.
Trở về là chết, trốn ở trong núi là từ từ chết, đi đến Kiếm Các, có lẽ một ngày nào đó tướng quân người Hán thủ vệ Kiếm Môn Quan thật sự phát từ bi, cho bọn họ lương thực, cho phép bọn họ trị liệu. Hoặc là mở ra quan ải, cho bọn họ đi đến một bên khác nương nhờ vào Hoa Hạ quân mà nghe nói đang giương cờ nhân nghĩa thì sao?
Có lẽ theo hy vọng xa vời từng ngày hóa thành đường cùng, mọi người mới có thể phát hiện, thực ra đường cùng đã sớm giáng xuống.
Đội ngựa màu xanh đen đứng trên đỉnh núi phía tây thành, Hoàn Nhan Tông Hàn mặc áo choàng lớn, nhìn mấy ngàn người rời khỏi nơi đóng quân, lảo đảo đi về phía trước. Tiếng khóc nổi lên bốn phía, có người rơi xuống bùn, quỳ xuống đất cầu khẩn.
Lúc bị bắt, bọn họ còn có một chút gia sản, trong nơi đóng quân, người Nữ Chân mỗi ngày cũng sẽ cung cấp một chút thức ăn, nhưng khi bị xua đuổi ra, trên người bọn họ chẳng còn lại thứ gì. Đội mưa, một bộ phận người mang bệnh, không có thuốc không có thức ăn, chung quanh là núi non của đất Thục, tất cả bệnh nhân —— cho dù chỉ là cảm mạo nho nhỏ —— trong vài ngày đều sẽ dần dần chết đi dưới con mắt chăm chú của người thân.
Trân Châu đại vương Hoàn Nhan Thiết Dã Mã mang theo tùy tùng từ một đầu khác của sườn núi đi lên, hắn là trưởng tử của Hoàn Nhan Tông Hàn, từ nhỏ theo Niêm Hãn xuất chinh. Khi Nữ Chân diệt Liêu, hắn hơn mười tuổi, chưa bộc lộ tài năng, đến cuộc chiến Biện Lương lần thứ hai, Hoàn Nhan Thiết Dã Mã hai mươi bảy tuổi cùng đệ đệ Bảo Sơn đại vương Hoàn Nhan Tà Bảo đã là đại tướng trong quân.
Trong một đoạn lịch sử khác, lúc mối nhục Tĩnh Khang của Kim diệt Bắc Tống, Tống Huy Tông bị bắt vào trong đại doanh Nữ Chân, từng có ý đồ cầu xin Hoàn Nhan Tông Vọng, Tông Vọng nhân cơ hội cầu hôn cho Hoàn Nhan Tà Bảo, con trai của Niêm Hãn, thỉnh cầu Tống Huy Tông gả con gái thứ mười ba của mình Huệ Phúc đế cơ cho Tà Bảo làm thiếp, Huy Tông đáp ứng.
Không lâu sau đó sự biến Tĩnh Khang càng ngày càng nghiêm trọng, hoàng tộc nữ quyến, đại thần thê thiếp nhi nữ trong cung đều biến thành nô lệ kỹ nữ, Huy Khâm nhị đế cùng hoàng hậu công chúa đều trải qua cuộc sống nô lệ không bằng heo chó ở Kim quốc, chỉ có Huệ Phúc đế cơ tên là Châu Châu này ngược lại trở thành thiếp thất duy nhất mà người Nữ Chân cưới về. Chuyện này trở thành khuôn mẫu tuyệt hảo của văn tướng quân bá đạo ở đời sau, ra đời một số câu chuyện dưới góc nhìn của hậu cung nữ giới, nhưng vào lúc ấy, vị thiếp thất duy nhất cưới về này liệu có cuộc sống và cảnh ngộ tốt hơn phụ mẫu tỷ muội của mình không, lại khó tra cứu rõ ràng.
Bất luận như thế nào, ở thế giới này, nỗi nhục Tĩnh Bình cũng đã qua hơn mười năm, hiện giờ hai huynh đệ Trân Châu và Bảo Sơn hơn ba mươi tuổi mặc dù danh tiếng không sánh bằng các lão tướng như Ngân Thuật Khả, Bạt Ly Tốc, nhưng cũng đã là trụ cột vững vàng trong tướng lĩnh Kim quốc. Lần này quân Tây lộ nam hạ, kiếm chỉ thẳng tây nam, hai huynh đệ cũng đều đi theo bên cạnh phụ thân. Đây cũng có thể là lần cuối cùng Tây viện Nữ Chân đến đầy đủ như thế, cũng đủ có thể thấy được sự trịnh trọng của bọn họ đối với lần chinh phạt này.
- Ở lâu trên đất bắc, khó có thể nhìn thấy những phong cảnh này. Phụ thân, nhi tử đã tới.
Thiết Dã Mã nói rồi, xoay người xuống ngựa hành lễ với Tông Hàn, Tông Hàn nhìn hắn một cái, giơ tay lên:
- Xe bắn đá chuẩn bị còn cần bao nhiêu ngày nữa?
- Nếu hoàn toàn sẵn sàng, theo như lời phụ thân và chư vị thúc bá yêu cầu, thì phải mất nửa tháng.
- Được.
Tông Hàn gật đầu, sau đó nhìn về phía trước:
- Xuyên Thục cố nhiên nhiều núi, nhưng qua một mảnh này, liền có bình nguyên phì nhiêu, được trời ưu ái. Đất Hán bao la, phong cảnh cũng xinh đẹp tuyệt trần, nếu Cốc Thần ở đây, có lẽ cũng cảm thán giống như ngươi, chỉ là sau lần đại chiến này, ta và Cốc Thần chỉ sợ sẽ không trở lại nơi này, ngươi và Bảo Sơn, nhất định sẽ có ngày trở lại. Chỉ hy vọng đến lúc đó, vạn dân Nữ Chân ta khỏe mạnh, các ngươi có thể xứng đáng với mảnh non sông này.
Thiết Dã Mã chắp tay:
- Xin ghi nhớ lời dạy của phụ thân. Có điều nhi tử mới vừa nói, cũng không phải là chỉ sắc núi trước mắt, điều nhi tử đề cập, là đám người phía dưới. Người nam thấp bé yếu đuối, tâm tư đê tiện, miệng thì ôn hòa lễ nghĩa, trên thực tế lại đều nhát gan sợ phiền phức, đến tình hình bực này, vẫn chỉ biết khóc nỉ non, làm người ta khinh thường. Nhi tử thầm nghĩ, cảnh tượng như thế, xem như là lời khuyên can lớn nhất đối với Nữ Chân ta.
Lúc trước Thiết Dã Mã nói năng khá ngạo mạn, Tông Hàn thoáng nhìn chung quanh, đợi hắn nói xong, lúc này mới gật đầu. Trong người Nữ Chân, Hoàn Nhan Tông Hàn từ trước đến nay là phái chủ chiến kiên quyết nhất cũng cường thế nhất, thái độ khuếch trương tiến mạnh của hắn, trên thực tế xuyên suốt từ đầu đến cuối cuộc nổi dậy của người Nữ Chân.
Năm đó thế lực Nữ Chân còn yếu, vốn bị áp bức, dưới tay tay A Cốt Đả chỉ có đội ngũ hơn hai ngàn người, đối với việc tạo phản có chút do dự, là Hoàn Nhan Tông Hàn vì A Cốt Đả mà kiên định quyết tâm. Về sau Nữ Chân phản Liêu phe cánh còn yếu, cũng là Tông Hàn khuyên A Cốt Đả xưng đế, lên cao hiệu triệu, liền khiến lòng người quy phục. Sau đó nữa Thiên Tộ Đế trốn về phía tây, Tông Hàn thậm chí không đợi mệnh lệnh, tự tiện khởi binh truy kích, cuối cùng bức Thiên Tộ Đế vào đường cùng, bắt sống Lâu Thất, tiêu diệt Liêu quốc...
Trên con đường Nữ Chân quật khởi, sự dũng quyết của Tông Hàn chính là một trong những tiêu chí nổi bật nhất trong tinh thần Nữ Chân. Thiết Dã Mã thân là trưởng tử của Tông Hàn, từ trước đến nay đều là nhìn bóng lưng phụ thân đi về phía trước, hắn bề ngoài có tính tình cuồng ngạo ngông nghênh, trên tầng diện thao tác thực tế cũng không mất đi sự cẩn thận và ổn thỏa, mà từ phương hướng lớn mà nói, toàn bộ bầu không khí của quân Tây lộ Nữ Chân cũng là như thế. Mặc dù Hoàn Nhan Hi Doãn điều khiển đàm phán Kiếm Các, nhưng trong quân Tây lộ, một đám tướng lĩnh như Bạt Ly Tốc, Tát Bát chưa từng có chút qua loa đối với việc chuẩn bị chiến tranh. Động viên liên quan đến tác chiến mỗi một ngày đều đang tiến hành, trong quân doanh cũng có khí tức cuồng nhiệt đang di động.
- Trận chiến này qua đi, trời nam biển bắc, trong ánh mắt nhìn thấy đều là nơi quản hạt của Nữ Chân ta, san bằng góc này, thiên hạ không còn đại chiến nữa! Người Nữ Chân ta, xây dựng công lao sự nghiệp bất thế, các ngươi làm rạng rỡ tổ tông, công lao muôn đời, ở ngay giờ phút này. Phía trước là Kiếm Môn Quan, chúng ta liền san bằng Kiếm Môn Quan! Phía trước là Hắc Kỳ quân, chúng ta sẽ san bằng Xuyên Tứ Lộ, giết xuyên trời nam biển bắc ——
Đúng vậy, chinh phục tây nam, nơi có chủ giàu có và đông đúc của trời nam bể bắc, cơ bản đều sẽ nhét vào trong túi của người Nữ Chân rồi. Trong quá trình động viên cuồng nhiệt và chuẩn bị trước cuộc chiến, các lão tướng kinh nghiệm sa trường tự nhiên có cân nhắc độ khó của Kiếm Môn Quan, nhưng cũng sẽ không nói ra với phía dưới, nam chinh bắc chiến cả đời, trước quan ải cuối cùng, sẽ không bởi vì hiểm yếu của nó, nó không đầu hàng mà chùn bước, trong kinh thành, Ngô Khất Mãi cũng vì trận đại chiến này mà vất vả chống đỡ, đây là chuyện trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.
Đối với chinh phạt tây nam, Tông Phụ và Tông Bật cũng không nhiệt tình, cũng là cảm thấy ngoài tầm tay với, cũng là dũng quyết của đám người Tông Hàn cùng Hi Doãn, sẽ quyết định vận mệnh tương lai của Kim quốc!
Cuối tháng chín, đầu tháng mười, phía đông đã truyền đến tin tức khuất nhục.
Hi Doãn điều động hơn mười vạn quân Hán vây kín hướng Trường Sa, Trần Phàm suất lĩnh bộ đội không quá tám ngàn người chủ động xuất kích, trước sau đánh tan ba nhánh quân Hán tổng cộng mười bốn vạn binh lực này, ba trận đại chiến liên tục hoặc tập kích hoặc dùng gian, chiến liên tục thắng liên tục, chấn kinh thiên hạ, Trần Phàm của Hoa Hạ quân khinh kỵ ra trận, trong lúc nhất thời lại mơ hồ đánh ra thanh thế thiên quân vạn mã tị bạch bào*.
*Tạm dịch: Ngàn binh muôn ngựa tránh áo choàng trắng, đây là câu nói hình dung Trần Khánh Chi, là tướng lãnh nhà Lương thời Nam Bắc triều. Năm 529, ông đem theo chưa đến một vạn binh, nhận mệnh hộ tống Bắc Hải vương Nguyên Hạo của nhà Bắc Ngụy quay về Ngụy đô Lạc Dương, trong khoảng 140 ngày, đánh hạ 32 tòa thành, chiến thắng 47 trận, là kỳ công hiếm có trong lịch sử Trung Quốc.
Lúc này chiến trường Trường Sa phía đông còn có chủ lực kỵ binh của Ngân Thuật Khả vẫn chưa tham chiến, nhưng sự thất bại của hơn mười vạn quân Hán giống như một cái bạt tai đánh vào mặt người Nữ Chân. Tin tức truyền tới Chiêu Hóa, một đám tướng lĩnh Nữ Chân cảm thấy khuất nhục bội phần, tinh thần cuộn trào mãnh liệt, hận không thể lập tức công kích Kiếm Môn Quan để tìm lại thể diện.
Ồn ào náo động như vậy kéo dài mấy ngày, mùng năm tháng mười, Tư Trung Hiển mở cửa ải hàng Kim.
Trong lòng đám người Tông Hàn, Bạt Ly Tốc, Tát Bát, Thiết Dã Mã, Tà Bảo đều mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.
Ngày vào ải nhận hàng này, trời đổ mưa dầm, Hoàn Nhan Tông Hàn cưỡi chiến mã cao cao đi tới trước Kiếm Môn Quan, thấy được vị tướng lĩnh người Hán sắc mặt tái nhợt, nghe nói rất có danh tiếng trung nghĩa trong mưa kia, hắn từ trên ngựa xuống, nhìn đối phương một lát, sau đó vỗ vỗ bả vai của hắn, đi qua bên cạnh đối phương.
Hùng quan Kiếm Môn, đã bị hắn đạp dưới chân.
Con đường đánh bại Hắc Kỳ, cũng đã hoàn thành một nửa.
Hai mươi hai tháng mười năm Vũ Kiến Sóc thứ mười một, đầu đông năm Chu Ung chết đi, Vũ triều chỉ còn trên danh nghĩa, chiến dịch tây nam ở biên giới Lợi Châu, Tử Châu mạn nam Kiếm Môn Quan, đã khai hỏa mà không chút trì hoãn. Không có thăm dò, không có tập kích, không có ngoài ý muốn, không có tất cả những thứ màu mè giống như du thuyết Tư Trung Hiển chiêu hàng Kiếm Môn Quan, song phương chỉ là chuẩn bị sẵn sàng, sau đó quyết đoán và kiên quyết lao vào chiến đấu...