Sau bữa tối, tin tức chiến đấu đang tập trung trong bộ chỉ huy thành Tử Châu.
Ánh đuốc nhuộm đỏ phố dài cây thấp, tường xanh tiểu viện sau cơn mưa. Mặc dù đã vào đêm, nhưng nửa thành Tử Châu đã bắt đầu chuyển động, đối mặt với thế cục chiến trường càng ngày càng rõ ràng, đội dự bị bất chấp bóng đêm xuất phát, người của Bộ Tham Mưu tiến vào công tác trù hoạch tình thế sau đó.
Làm thế nào để thu nhận chữa trị người bị thương, làm thế nào để an bài tù binh, làm thế nào để củng cố tiền tuyến, làm thế nào để chúc mừng tuyên truyền, làm thế nào để phòng ngự sự phản công không cam lòng của kẻ địch, có khả năng nhân cơ hội đại thắng triển khai tiến công một lần nữa hay không... rất nhiều chuyện tuy rằng lúc trước đã có dự án đại khái, nhưng đến trước mặt hiện thực, vẫn cần tiến hành rất nhiều thương nghị, điều chỉnh, cũng như tỉ mỉ đến các bộ phận ai phụ trách công tác an bài và phối hợp ở khu vực nào.
Rất nhiều chuyện, đêm nay nên định ra.
Bành Việt Vân vội vàng chạy tới đường phố ở phụ cận bộ tổng chỉ huy, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người mặc trang phục giống hắn đi trên đường, có những người tốp năm tốp ba, vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện, có người một mình chạy như bay, khuôn mặt vội vàng rồi lại hưng phấn, thỉnh thoảng có người chào hỏi với hắn.
Tình huống này không giống với miêu tả trong câu chuyện diễn xuất.
Trong lòng hắn nghĩ như vậy.
Từ nhỏ lớn lên ở Tây Bắc, thân là hài tử của cao tầng Tây quân, cuộc sống thời thơ ấu của Bành Việt Vân phong phú hơn so với những gia đình nghèo khổ bình thường. Hắn thuở nhỏ thích đọc sách nghe kể chuyện, thời niên thiếu rất có hảo cảm đối với Trúc Ký, sau đó gia nhập Hoa Hạ quân, thói quen thích xem kịch, thích nghe người ta kể chuyện cũng vẫn luôn giữ lại.
Cho dù trong rất nhiều câu chuyện diễn xuất của Trúc Ký, khi miêu tả chiến tranh, thường cũng là mấy tướng quân mấy quân sư bày mưu nghĩ kế, kỳ mưu liên tục xuất hiện hai bên chiến trường. Mọi người sau khi nghe xong trong lòng vì đó mà kích động, hận không thể lấy thân thay thế. Sau khi Bành Việt Vân gia nhập tổng tham, tham dự vào việc lên kế hoạch và chấp hành của mấy âm mưu, một bận cũng tưởng tượng mình trở thành trí tướng giao thủ với đám người Hoàn Nhan Hi Doãn ở đối diện.
Nhưng với sự bùng nổ của chiến tranh, sau khi Hoa Hạ quân toàn diện tập trung vào chiến cuộc, cảm giác mà bên này cho người ta là hoàn toàn thoát ly hình ảnh oai phong một cõi của trí tướng. Tình hình của Bộ chỉ huy, Bộ tham mưu càng giống như máy móc mà Hoa Hạ quân những năm qua lục tục đưa vào xưởng sản xuất, nêm gỗ nối với hàn sắt, bánh răng nối với bánh răng, bánh xe nước thật lớn quay, làm cho máy móc khổng lồ chuyển động trong lôi kéo lẫn nhau.
Trong lời đồn đãi bên ngoài, mọi người cho rằng Ninh tiên sinh được gọi là "Tâm Ma" suốt ngày đều lên kế hoạch cho một lượng lớn âm mưu. Nhưng trên thực tế, ở Tây Nam mấy năm nay,"âm mưu quỷ kế" do Ninh tiên sinh chủ đạo trong quân đội Hoa Hạ đã cực ít, điều hắn càng quan tâm hơn là nghiên cứu truy nguyên và việc xây dựng nhà xưởng lớn nhỏ phía sau, là một số vấn đề thành lập cơ cấu phức tạp và quy hoạch quy trình, trên phương diện quân đội, hắn chỉ làm một số lượng nhỏ công việc điều phối và gõ thước tay (để thoả thuận công việc mua bán, ví với người chủ trì đã quyết định).
Cũng bởi vậy, trong mắt người ngoài, cục diện Tây Nam có lẽ là Ninh tiên sinh của Hoa Hạ quân một mình đối mặt với một đám hùng kiệt Nữ Chân như Tông Hàn, Hi Doãn, Cao Khánh Duệ, Hàn Xí Tiên, Bạt Ly Tốc, trên thực tế ở phương diện đầu óc, vận trù, phe càng phức tạp và "người đông thế mạnh" hơn, ngược lại là phe Hoa Hạ quân.
Đương nhiên, đám người Tông Hàn, Hi Doãn, Cao Khánh Duệ, Hàn Xí Tiên, Bạt Ly Tốc vân vân đều là một đời hùng kiệt, trong mắt rất nhiều người thậm chí là tài năng ngút trời không xuất thế. Mà "chiến thuật biển người" ở Tây Nam cũng phải đối mặt với phiền phức của sự phối hợp tổng thể, của nhiều ý kiến khác nhau. Trước khi sự tình chưa kết thúc, Bộ Tham Mưu Hoa Hạ quân có thể so sánh với tài năng ngút trời của đối phương hay không, vẫn là một chuyện khiến nhân viên nội bộ tổng tham lâm vào khẩn trương. Có điều, khẩn trương cho tới hôm nay, chiến sự Vũ Thủy Khê rốt cuộc có manh mối, tâm tình Bành Việt Vân mới trở nên thoải mái.
Trong lòng hắn suy nghĩ chuyện này, một đường đến gần cửa hông bộ chỉ huy, thấy có người đang từ nơi đó đi ra. Nữ tử đi đằng trước lưng đeo cổ kiếm, ôm một chiếc áo tơi, dẫn theo hai nhân viên đi về phía chiến mã đã chuẩn bị sẵn ở ngoài cửa. Bành Việt Vân biết đây là thê tử của Ninh tiên sinh Lục Hồng Đề, nàng võ nghệ cao cường, xưa nay hơn phân nửa đảm nhiệm công tác bảo vệ bên người Ninh tiên sinh, lúc này xem ra lại giống như muốn nhân lúc đêm khuya ra khỏi thành, hiển nhiên có chuyện gì quan trọng phải đi làm.
Hồng Đề còn chưa lên ngựa, phía sau lại có người chạy chậm đuổi theo, thấp giọng kêu:
- Hồng Đề tỷ.
Người này cũng là nữ tử, là Quyên Nhi cô nương đi theo bên cạnh Ninh tiên sinh, những năm gần đây vị nữ tử tướng mạo xinh đẹp, lạnh lùng nghiêm túc này tổng lĩnh một nửa công việc trong phòng thư ký của Ninh tiên sinh, cũng đã giao tiếp nhiều lần với tổng tham mưu.
Chỉ thấy Quyên Nhi cô nương trong tay cầm một tay nải nhỏ, sau khi đuổi tới thấp giọng nói vài câu với vị Hồng Đề phu nhân kia, Hồng Đề phu nhân cười cười, cũng không biết đã nói gì, nhận lấy tay nải. Bành Việt Vân từ bên kia đường đi về phía cửa hông, Quyên Nhi lại nhìn thấy hắn, ở đằng đó phất tay:
- Tiểu Bành, ngươi đợi một chút, có chút chuyện.
Bành Việt Vân vì thế dừng lại, bên kia hai nữ tử thấp giọng nói vài câu, Hồng Đề dẫn theo hai nhân viên đi cùng cưỡi ngựa rời đi, Quyên Nhi vẫy tay đưa mắt nhìn chiến mã rời đi, đi về phía Bành Việt Vân bên này. Vừa đi, ánh mắt của nàng vừa lạnh xuống. Mấy năm nay Quyên Nhi đi theo Ninh Nghị làm việc, chuyện tham dự vận trù nhiều hơn, lúc này khóe mắt mang theo một phần sầu lo, hai phần sát khí, có vẻ lãnh diễm khiếp người. Cũng không phải nhằm vào Bành Việt Vân, hiển nhiên trong lòng có chuyện khác.
- Quyên tỷ, có chuyện gì?
- Chuyện của Vũ Thủy Khê đã được thông báo rồi chứ?
Hai người cùng đi vào bên trong, Bành Việt Vân gật gật đầu:
- Ừm, chính là tới họp.
- Buổi chiều, có hơn hai mươi người đánh lén doanh trại thương binh phía sau Vũ Thủy Khê, là nhắm tới Ninh Kỵ.
- ... Không sao chứ?
Bành Việt Vân lúc này hiểu được sát khí trong khóe mắt Quyên Nhi cô nương từ đâu mà đến. Trong người nhà Ninh tiên sinh, Quyên Nhi cô nương và mẫu thân Tiểu Thuyền của Ninh Kỵ tình như tỷ muội, vị tiểu Ninh Kỵ kia cũng giống như hài tử của nàng. Lúc này nghĩ lại, vừa rồi Hồng Đề phu nhân hẳn là bởi vì lúc này chuẩn bị đi tiền tuyến, cũng khó trách Quyên Nhi cô nương mang theo tay nải đi ra...
Trong đầu hắn hiện lên những ý niệm này, Quyên Nhi bên cạnh lắc đầu:
- Bên kia hồi báo là bị thương nhẹ một chút... thám báo thương thế nặng nhẹ trước mắt đều được sắp xếp trong tổng doanh địa thương binh, người đi vào cho dù Chu Đồng tái thế, hoặc là Lâm Ác Thiền mang theo người đến, cũng không có khả năng chạy trốn. Có điều bên kia trăm phương ngàn kế an bài người tới, chính là vì ám sát hài tử, ta cũng không thể để cho bọn họ sống yên ổn.
Bành Việt Vân gật đầu, hiện giờ thám báo hai bên đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nhóm thám báo Hoa Hạ quân này còn bao gồm nhân viên tác chiến đặc chủng, không ít đều là cao thủ thành danh trong lục lâm lúc trước, hoặc là đệ tử do những cao thủ này dạy dỗ, lôi chủ lôi đài một người tỷ võ trong quân gần như bị những người này chiếm hết. Phần lớn người trong bọn họ đại bộ phận nếu gặp được cái gọi là thiên hạ đệ nhất Lâm Ác Thiền đều có thể đỡ được mấy chiêu, hơn hai mươi người tiến vào doanh địa như vậy, cho dù là hai mươi thiên hạ đệ nhất, chỉ sợ đều rất khó toàn thân trở ra.
Có điều dưới tình huống như vậy vị nhị công tử kia còn bị thương, đoán chừng lại ngứa tay trực tiếp nhào tới —— trận phản sát xảy ra ở Tử Châu trước đó, người thân cận Ninh gia ít nhiều đều nghe nói.
Mắt thấy Quyên Nhi cô nương thần sắc hung ác, Bành Việt Vân không nói ra những suy đoán này, chỉ nói:
- Quyên tỷ định làm thế nào?
- Nếu đã có chuyện này, Tiểu Bành ngươi lên kế hoạch một chút, bắn tiếng ra đối với người Nữ Chân, chúng ta muốn cái đầu của Trân Châu và Bảo Sơn.
Ác thật... Bành Việt Vân âm thầm líu lưỡi:
- Thật sự tổ chức trả thù?
- Để trả thù mà bồi thêm người thì không cần thiết, bắn tiếng ra, dọa bọn họ sợ, chúng ta giết hay không giết cũng được, tóm lại nghĩ cách làm cho bọn họ phập phồng lo sợ một trận.
Bành Việt Vân gật đầu, đầu óc khẽ chuyển:
- Quyên tỷ, thế này đi... nhân dịp lần này Vũ Thủy Khê đại thắng, bên chỗ ta tổ chức người viết một bản hịch văn, lên án Kim cẩu vậy mà phái người hành thích... hài tử mười ba tuổi. Làm cho bọn họ cảm thấy, Ninh tiên sinh rất tức giận —— đã mất đi lý trí. Không chỉ tổ chức người hành thích Hoàn Nhan Thiết Dã Mã và Hoàn Nhan Tà Bảo bất cứ lúc nào, còn treo thưởng, treo giải thưởng hai cái đầu chó này đến tất cả ngụy quân bằng lòng đầu hàng, chúng ta nghĩ cách đưa hịch văn đến tiền tuyến. Như vậy, thừa dịp Kim binh suy tàn, vừa vặn ly gián ngụy quân bên cạnh bọn họ một chút...
Nghe được ý nghĩ này của Bành Việt Vân, trên mặt Quyên Nhi dần lộ ra nụ cười, một lát sau ánh mắt trở nên lạnh lùng:
- Vậy thì nhờ ngươi rồi, về phía phần thưởng ta đi hỏi xem đưa ra bao nhiêu là thích hợp, binh hoang mã loạn, nói không chừng trời xui đất khiến thật sự khiến bọn họ nội chiến, vậy là tốt nhất.
- Ừm, vậy ta chính thức đưa ra ý tưởng này trong cuộc họp.
Hai người bàn bạc một lát, ánh mắt Bành Việt Vân nghiêm túc, chạy đi họp. Hắn nói ra ý nghĩ như vậy cũng không thuần túy là phụ họa Quyên Nhi, mà thật sự cảm thấy có thể có tác dụng nhất định —— ám sát hai đứa con trai của Tông Hàn vốn là kế hoạch khó khăn cực lớn mà có vẻ không thực tế, nhưng đã có lý do này, có thể làm cho bọn họ nghi thần nghi quỷ kiểu gì cũng tốt.
Trong lòng ngược lại cảnh cáo chính mình: Về sau ngàn vạn lần không nên đắc tội nữ nhân.
Bành Việt Vân có hội nghị của mình phải đi, Quyên Nhi đang ở phòng thư ký tự nhiên cũng có rất nhiều công việc phải làm, toàn bộ động tác của Hoa Hạ quân đều sẽ tiến hành một vòng báo cáo trù tính chung ở chỗ nàng. Tuy rằng tin tức buổi chiều truyền đến cũng đã quyết định phương hướng lớn của toàn bộ sự việc, nhưng theo đó mà đến, cũng sẽ chỉ là một đêm không ngủ.
Không khí sau cơn mưa trong suốt, sau khi vào đêm trên trời có ánh sao mỏng manh. Quyên Nhi tổng hợp tin tức đến một trình độ nhất định, xuyên qua sân bộ chỉ huy, mấy hội nghị đều đang được mở ra trong gian phòng phụ cận, bên phía ban bếp núc kia mùi thơm của bánh nướng chuẩn bị cho ăn khuya mơ hồ bay tới. Tiến vào mảnh sân Ninh Nghị lúc này ở tạm, trong phòng không sáng đèn, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, đặt hai tờ tổng hợp báo cáo trong tay lên bàn sách, trên giường ở đầu kia của bàn sách, Ninh Nghị đang ôm chăn ngủ say khò khò.
Nàng cười cười, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, bên kia truyền đến thanh âm:
- Lúc nào rồi... đánh xong chưa...
- Còn chưa tới giờ Hợi, tin tức không nhanh như vậy... chàng tiếp tục nghỉ ngơi.
Quyên Nhi nhẹ giọng nói.
- Ờ... nàng đừng thức khuya nữa, cũng ngủ một chút đi.
- Mọi người đều chưa ngủ, xem ra muốn chờ tin tức, ta đi xem bữa khuya.
- Người trẻ tuổi... không biết giữ bình tĩnh...
Ninh Nghị ở trên giường lầm bầm một tiếng, Quyên Nhi khẽ cười đi ra ngoài. Bên ngoài sân vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, hội nghị kết thúc, lục tục có người rời đi có người lại đây, nhân viên bộ tham mưu ở lại đóng giữ một mặt chờ đợi, một mặt nghị luận trong sân.
Tới gần giờ Tý, Quyên Nhi từ bên ngoài trở về, đóng cửa lại, vừa đi về phía giường, vừa cởi cúc áo bông màu lam, cởi áo khoác, ngồi vào bên giường, cởi giày tất, cởi váy dài, Ninh Nghị ở trong chăn nhường sang một bên, thân hình Quyên Nhi nhìn trở nên thon thả liền chui vào trong chăn ngủ.
Qua hết giờ Sửu, ba giờ sáng. Ninh Nghị từ trên giường lặng lẽ ngồi dậy, Quyên Nhi cũng tỉnh lại, được Ninh Nghị ra hiệu tiếp tục nghỉ ngơi.
Ra cửa rửa mặt một chút, Ninh Nghị lại trở về phòng cầm lấy báo cáo tổng hợp trên bàn làm việc, đến phòng bên cạnh mượn đèn dầu xem qua một chút. Giờ Dần ba khắc, rạng sáng bốn giờ rưỡi, có người từ ngoài viện vội vàng vàng vàng đi vào.
- Báo cáo...
- Nhỏ tiếng một chút, Vũ Thủy Khê đánh xong rồi?
- Phải, giờ Tý đêm qua, cuộc chiến của Vũ Thủy Khê kết thúc, Cừ soái lệnh cho ta trở về báo cáo...
Người trong viện thấp giọng, nói một hồi. Bóng đêm im ắng, Quyên Nhi trong phòng từ trên giường đi xuống, mặc áo bông, váy, giày tất cẩn thận, sau khi đi ra khỏi phòng, Ninh Nghị liền ngồi trên ghế thấp ở hành lang dưới mái hiên, trong tay cầm một ngọn đèn dầu, chiếu lên lá thư trên tay.
Quyên Nhi nghe được tiếng hoan hô kỳ dị từ xa xa truyền đến, nàng bê một chiếc ghế lại, cũng ngồi xuống bên cạnh.
- Vũ Thủy Khê đánh thắng rồi.
Ninh Nghị đưa lá thư cho nàng, Quyên Nhi cầm xem, phía trên ghi lại kết quả chiến trường sơ bộ: giết địch hơn vạn, bắt tù binh, xách động hơn hai vạn hai ngàn người, trong thế tiến công phát động tới đại doanh Nữ Chân vào ban đêm, đám người Cừ Chính Ngôn dựa vào quân Hán bị xách động trong doanh địa, đánh vỡ nơi đóng quân vòng ngoài của đối phương. Trong quá trình chém giết trong đại doanh, vài lão tướng Nữ Chân cổ động quân đội liều chết ngoan cố chống cự, bảo vệ nơi đóng quân vòng trong đi thông đường núi, lúc đó lại có bại binh Nữ Chân bị vây trong núi chưa kịp quay lại thấy đại doanh bị đánh vỡ, được ăn cả ngã về không đến cứu viện, Cừ Chính Ngôn tạm thời từ bỏ kế hoạch suốt đêm nhổ bỏ toàn bộ đại doanh Nữ Chân.
Số liệu thống kê sơ bộ về số người hy sinh của Hoa Hạ quân đã vượt quá hai ngàn rưỡi, số người bị thương cần điều trị lên tới bốn ngàn, một bộ phận số người trong này từ nay về sau còn có thể được liệt vào danh sách hy sinh, người bị thương nhẹ, người mệt mỏi không chịu nổi khó có thể đếm được... cục diện như vậy, còn phải trông coi hơn hai vạn tù binh, cũng khó trách khi bên Tử Châu nhận được tin tức kế hoạch bắt đầu, cũng đã lục tục phái ra đội dự bị, ngay lúc này, sư đoàn Bốn, sư đoàn Năm trong núi Vũ Thủy Khê cũng đã nguy hiểm như sợi tơ kéo căng.
- ... Cừ Chính Ngôn gọi kế hoạch chủ động xuất kích là "Nuốt lửa", là muốn hung hăng đánh cho người ta sụp đổ ở chỗ mạnh nhất của đối phương. Sau khi đánh tan kẻ địch, mình cũng sẽ bị tổn thất lớn, là điều đã sớm dự đoán được. Tỷ lệ trao đổi lần này, còn có thể xem, tốt lắm...
Ninh Nghị ngồi đó, nói như vậy, Quyên Nhi suy nghĩ một chút, thấp giọng nói:
- Cừ soái giờ Hợi thu binh, cho tới bây giờ còn phải trông coi hơn hai vạn tù binh, không có việc gì chứ.
- Hắn tự mình chủ động rút lui, không sao đâu. Cừ Chính Ngôn đó, lại đi trên dây thép một lần nữa.
Ninh Nghị nở nụ cười:
- Vũ Thủy Khê gần năm vạn binh, trong đó có hai vạn chủ lực Nữ Chân, bị một vạn năm ngàn người chúng ta chính diện đánh bại, cân nhắc đến tỷ lệ trao đổi, hai mươi vạn chủ lực của Tông Hàn, không đủ lấy ra đổi, hắn lần này khóc cũng khóc không nổi...
Dưới mái hiên đêm đông trong suốt, Ninh Nghị nói lời này, ánh mắt đã trở nên thoải mái mà thản nhiên. Hơn mười năm mài giũa, tích lũy của máu và lửa, hai tháng trù hoạch trong đại chiến, cuộc chiến lần này của Vũ Thủy Khê, còn có ý nghĩa sâu sắc và phức tạp hơn nhiều so với những gì đã nói trước mắt, nhưng lúc này không cần nói ra.
Quyên Nhi ôm tờ giấy kia ngồi một lúc, khẽ cười nói:
- Tông Hàn nên chạy trốn rồi nhỉ.
- Hắn sẽ không chạy trốn.
Ninh Nghị lắc đầu, ánh mắt như xuyên qua bóng đêm trùng trùng điệp điệp, nhìn vào sự vật gì đó cực lớn trên không:
- Gian khổ khi lập nghiệp, mút máu nghiến răng, dựa vào một thế hệ này của Tông Hàn chém giết mấy chục năm, người Nữ Chân mới tạo ra được cơ nghiệp như vậy của Kim quốc, Tây Nam một trận chiến không thắng, uy thế của Nữ Chân sẽ phải từ đỉnh cao ngã xuống, Tông Hàn, Hi Doãn không còn một lần mười năm hai mươi năm khác, bọn họ sẽ không cho phép Đại Kim do chính tay mình tạo ra cuối cùng hủy trên tay mình, con đường bày ra trước mặt bọn họ, chỉ có được ăn cả ngã về không. Đợi xem đi...
- ... Tiếp theo sẽ là phản công càng thêm bình tĩnh.
Ninh Nghị lẳng lặng nói, đối với chuyện nhất định sẽ xảy ra, hắn không có gì để oán trách.
Con người trên thế giới này sẽ gặp phải hổ.
—— Vậy, cứ đánh chết hổ.