Năm Vũ Kiến Sóc thứ mười một, mười chín tháng mười hai, trận chiến Vũ Thủy Khê, trận chiến có tính chất bước ngoặt đối với toàn bộ thiên hạ Kim quốc trong quan điểm của đời sau, chủ thể chiến đấu của nó đã hạ màn trước khi ngày này kết thúc.
Mà trạng thái chiến đấu kéo dài đương nhiên sẽ không dừng lại ở đây.
Trận chiến Vũ Thủy Khê, về bản chất là kết quả sau khi Cừ Chính Ngôn triển khai tấn công chính diện lần đầu tiên trên chiến trường, lợi dụng điểm mù tâm lý mà người Kim vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận nhận thức này, dưới tiền đề tố chất binh lực của Hoa Hạ quân đã vượt qua Kim binh. Hơn một vạn bốn ngàn Hoa Hạ quân chính diện đánh tan gần năm vạn liên quân nhiều phương như Kim, Liêu, Hề, Bột Hải, Ngụy, nhân khoảng thời gian mà đối phương còn chưa kịp phản ứng, mở rộng thành quả chiến đấu.
Yếu tố trung tâm chống đỡ trận chiến này, chính là sự thật Hoa Hạ quân đã có thể chính diện đánh bại tinh nhuệ chủ lực Nữ Chân. Dưới yếu tố trung tâm này, rất nhiều chi tiết về việc sử dụng kế hoạch và âm mưu trong cuộc chiến đấu, ngược lại trở thành chi tiết vụn vặt.
Trong đó, ngăn chặn đẫm máu ở Thắng Lợi Hiệp cũng được, đánh chết Ngoa Lý Lý ở Ưng Chủy Nham cũng tốt... đều chỉ có thể xem như một khúc nhạc đệm dệt hoa trên gấm. Xét từ đại cục, chỉ cần tố chất Hoa Hạ quân vượt qua Nữ Chân đã trở thành hiện thực, vậy thì tất nhiên sẽ tỏ rõ ra kết quả này ở trên chiến trường của một ngày nào đó —— hoặc là dưới sự tích lũy của rất nhiều chiến tích. Mà điều đám người Cừ Chính Ngôn lựa chọn, là lật quân bài tẩy lớn nhất này trên điểm chủ động, nhân tiện một tiếng trống nâng cao tinh thần, chém xuống Vũ Thủy Khê.
Chiến tranh giằng co thời gian hai tháng, lúc này người Nữ Chân đã không thể lui nữa, ngay tại thời điểm này chiếu cáo với tất cả mọi người: Sức mạnh của quân Hoa Hạ thủ Tây Nam, không hề nằm ở chỗ quân đội vất vả xuất chinh ở nơi rất xa của người Nữ Chân, cũng không nằm ở chỗ địa lợi phòng thủ Tây Nam, lại càng không cần thừa dịp nội bộ Nữ Chân có vấn đề mà dùng thời gian dài dằng dặc kéo sụp lần xuất chinh này của đối phương.
Sức mạnh tác chiến giữa Hoa Hạ quân và Nữ Chân nằm ở chỗ: Cho dù chính diện tác chiến, các ngươi cũng không phải đối thủ của ta.
- ... Nghĩ thế này, ta mà là Niêm hãn, bây giờ phải đau đầu muốn chết...
Rạng sáng ngày hai mươi tháng mười hai này, cùng lúc với một đám người của bộ chỉ huy Tử Châu đang chờ đợi tin tức của Vũ Thủy Khê, trên chiến trường tiền tuyến, hai vị sư đoàn trưởng Cừ Chính Ngôn và Vu Trọng Đạo cũng ở trong phòng nhỏ tiền tuyến quấn chăn sưởi ấm, chờ đợi bình minh đến. Đêm nay, trong núi bên ngoài, đều là một mảnh hỗn loạn.
Tác chiến ban ngày, mang đến một hồi thắng lợi kiên quyết, không ai nghi ngờ. Có hơn ba vạn người hoặc bị chém giết hoặc bị bắt làm tù binh ở vùng núi phụ cận, trong đó, số người chết trận vẫn lấy người Nữ Chân, người Khiết Đan, người Hề, người Bột Hải, người Liêu Đông làm chủ thể.
Trong chiến dịch lần này của Kim binh, để tránh cho quân ngụy Hán tác chiến bất lợi mà tạo thành ảnh hưởng đối với mình, quân Hán mà Tông Hàn điều động vào Kiếm Môn Quan cũng không vượt qua hai mươi vạn. Quân đội tiến công Vũ Thủy Khê gần năm vạn, trong đó số lượng ngụy quân đại khái khoảng hơn hai vạn, lực lượng trung kiên trên chiến trường do người Kim, Khiết Đan, Hề, Bột Hải, Liêu Đông tạo thành.
Có thể được người Nữ Chân dẫn theo xuôi nam, năng lực tác chiến của những người này cũng không yếu, cân nhắc đến việc Kim quốc thành lập đã gần hai mươi năm, lại là thời kỳ hoàng kim thuận buồm xuôi gió, lòng trung thành của các dân tộc chủ thể vẫn coi như mãnh liệt, người Bột Hải vốn đã giao hảo với Nữ Chân, cho dù là người Khiết Đan từng bị diệt quốc, trong thời gian sau đó cũng có một nhóm lão thần được trọng dụng, người Hán Liêu Đông lại cũng không coi người Nam là đồng tộc mà đối đãi.
Thời gian hai mươi năm trôi qua, người Nữ Chân phần lớn đều có nơi nương tựa tốt, mấy dân tộc còn lại thì có lòng cầu tiến dồi dào hơn —— cái này giống như nếu ngươi không có một người cha tốt, vậy phải chịu khổ nhiều một chút —— lần nam chinh này được mọi người coi là cơ hội lập công cuối cùng, quân đội mấy tộc bên ngoài người Nữ Chân, tại rất nhiều thời điểm thậm chí sẽ thể hiện ra dục vọng lập công cùng ý chí tác chiến mãnh liệt hơn so với người Nữ Chân.
Năm vạn đại quân Nữ Chân —— ngoại trừ Hán ngụy quân vốn là hàng binh ra —— rất nhiều người thậm chí còn chưa từng chuẩn bị tâm lý bị đánh tan hoặc là đầu hàng quy mô lớn trên chiến trường, điều này dẫn đến sau khi rơi vào hoàn cảnh tồi tệ không ít người vẫn triển khai tác chiến liều chết, tăng thêm thương vong của Hoa Hạ quân khi công kiên.
Đến khi hôm đó hoàn toàn trôi qua, doanh địa bên ngoài của Kim binh ở Vũ Thủy Khê đã bị hủy, doanh địa bên trong tụ tập hơn năm ngàn người lấy người Nữ Chân làm trung tâm, dựa vào hỏa lực dày đặc triển khai chống cự ngoan cường, trong núi bên phía ngoài thì phân tán mấy ngàn đào binh. Lúc này, cân nhắc đến độ khó của việc tiêu diệt toàn bộ đối phương, Cừ Chính Ngôn duy trì lý trí triển khai lui về phía sau.
Trên thực tế, tuy rằng con đường từ Vũ Thủy Khê đến Hoàng Đầu Nham lúc này vẫn chưa tu sửa thông suốt, hai tướng lĩnh cùng cấp bậc với Ngoa Lý Lý trong người Nữ Chân —— Dư Dư và Đạt Lãi —— lúc này đã mang theo mấy trăm người xuyên núi băng đèo đi tới Vũ Thủy Khê.
Với một vạn bốn ngàn người cường công đại quân năm vạn ở đối diện, ngày hôm đó lại bắt hơn hai vạn người làm tù binh, bên phía Hoa Hạ quân cũng đã kiệt sức, gần như đạt đến giới hạn. Ba giờ sáng, cũng chính là sau khi qua giờ Sửu, Đạt Lãi suất lĩnh hơn sáu trăm người gian nan vòng ra khỏi đại doanh Vũ Thủy Khê, ý đồ đánh lén doanh địa Hoa Hạ quân, mong muốn của hắn là làm cho Hoa Hạ quân đã kiệt sức phải binh doanh rối loạn, hoặc ít nhất phải làm cho hơn hai vạn tù binh còn chưa hoàn toàn bị áp giải đến hậu phương bất ngờ làm phản.
Điều không ngờ được là, mạng lưới giám sát mà Cừ Chính Ngôn sắp xếp ở tiền tuyến vẫn duy trì công việc của nó. Vì phòng ngừa người Nữ Chân phản công vào đêm nay, Cừ Chính Ngôn và Vu Trọng Đạo trắng đêm không ngủ, thậm chí là dùng phương thức tự mình điểm danh không ngừng đốc thúc đội ngũ tuần tra quy mô nhỏ đến tiền tuyến triển khai giám sát nghiêm khắc.
Thám báo quan sát trong đêm tối phát hiện bộ đội Đạt Lãi lén lút mà đến, tình huống nhanh chóng được phản hồi trở về, trung đoàn trưởng phụ trách gần đó lặng lẽ tập trung mấy khẩu pháo, thừa dịp đối phương đi vào, bất ngờ triển khai một vòng pháo kích.
Bởi vì vào ban đêm, tổn thương do pháo kích tạo thành khó có thể phán đoán, nhưng dẫn tới động tĩnh cực lớn rốt cụộc khiến cho đoàn người Đạt Lãi từ bỏ kế hoạch đánh lén, dọa chúng trở lại quân doanh.
Đây là khúc nhạc đệm nho nhỏ phát sinh vào rạng sáng ngày hai mươi. Đến lúc bình minh, bộ đội chi viện từ Tử Châu chạy tới đã lục tục tiến vào Vũ Thủy Khê, lúc này việc còn lại chính là hành động tiếp theo thanh lý bại binh trong núi, tiến thêm một bước mở rộng chiến quả, mà nền tảng cơ bản cho toàn bộ thắng lợi chiến đấu của Vũ Thủy Khê, cuối cùng đã hoàn toàn ổn định.
Mấy ngày sau đó, thương binh, tù binh được lục tục chuyển dời về phía sau, trong đường núi từ Vũ Thủy Khê tới Tử Châu, mỗi một ngày đều chật ních đám người lui tới. Thương binh, tù binh di chuyển về phía Tử Châu, đội tuyên truyền, đội tiếp tế hậu cần, bộ đội tân binh đã trải qua huấn luyện nhất định lại lục tục bổ sung cho tiền tuyến. Lúc này tết Ông Táo đã tới, hậu phương giết chút heo, thịt chút gà vận chuyển tới phía trước khao thưởng quân đội, đoàn thể văn công cũng tới, mà thành quả chiến đấu, ý nghĩa của cuộc chiến ở Vũ Thủy Khê, lúc này đã được bộ phận tuyên truyền của Hoa Hạ quân khuếch đại lên. Tin tức truyền đến hậu phương cùng với các nơi trong quân, toàn bộ Tây Nam đều xao động trong kết quả trận chiến này.
Huyện Hoàng Minh, tiến công của Bạt Ly Tốc đã tạm thời dừng lại, trong núi hơn mười dặm từ Kiếm Các tới tiền tuyến, bộ đội người Nữ Chân do Tông Hàn cầm đầu, rơi vào trong trời đông giá rét thực sự.
Đi đến đoạn đường cuối cùng của cuộc đời, những anh hùng Nữ Chân tung hoành cả đời này, lâm vào cục diện xấu hổ đâm lao phải theo lao, tiến thoái lưỡng nan.
Tất nhiên bọn họ sẽ đưa ra quyết định.
Hoa Hạ quân cũng đang chờ đợi quyết định của bọn họ.
Buổi chiều ngày hai mươi sáu tháng mười hai, sau khi trải qua trị liệu sơ bộ, Mao Nhất Sơn được coi là đại biểu anh hùng triệu hồi về hậu phương. Lúc này thống kê thương vong trong trung đoàn, sắp xếp tiếp theo đều đã hoàn thành, hắn mang theo hai trợ thủ, trước ngực đeo hoa hồng, cùng mấy nhân viên bộ phận tuyên truyền trở về.
Ngày trở về cũng không có tiêu chuẩn cứng nhắc, trên đường trở về quân nhân rất nhiều, Mao Nhất Sơn đeo hoa hồng tự thấy xấu hổ, ra khỏi cửa núi Vũ Thủy Khê liền ngượng ngùng tháo xuống. Khi đi qua tổng doanh địa thương binh, hắn xua mấy người của bộ tuyên truyền đi trước, còn mình mang theo trợ thủ đi vào thăm đồng bạn bị thương nặng, lúc chạng vạng gặp phụ tử Hầu Ngũ và Hầu Nguyên Ngung ở doanh địa tù binh phụ cận.
Hắn chính tay giết Ngoa Lý Lý, chính là đại anh hùng lập công, khi được an bài tạm rời tiền tuyến, sư đoàn trưởng Vu Trọng Đạo thuận tay cầm bình rượu xua hắn đi, chạng vạng hôm nay Mao Nhất Sơn liền lấy ra chia cho Hầu Ngũ, Hầu Nguyên Ngung uống. Hầu Ngũ phụ trách công tác trại tù binh, phất tay từ chối, bèn do Hầu Nguyên Ngung uống hết bình rượu này với hắn. Sau bữa cơm rượu, Mao Nhất Sơn hết sức phấn khởi tham quan doanh địa tù binh, trực tiếp đi về phía tinh binh Nữ Chân bị bắt làm tù binh.
Lúc này trong doanh địa cũng đang dùng cơm tối đơn giản, khi Mao Nhất Sơn đi qua một lượng lớn tù binh đang hóng gió sau khi ăn xong, mặt đất vuông vức được vây quanh bởi dây thừng, để cho các tù binh đi qua một vòng là xong chuyện. Mao Nhất Sơn đi lên bục gỗ bên cạnh:
- Đám người này... đều hiểu tiếng Hán sao?
- Có một số... biết vài câu.
- Ồ, Ngũ ca, ngươi gọi người tới, phiên dịch cho ta.
Mao Nhất Sơn hăng hái ngẩng cao, hai tay chống nạnh:
- Này! Đám cháu chắt Nữ Chân! Nhìn ta đây! Người giết Nga Lý Lý lão đại các ngươi, chính là lão tử ——
Hầu Ngũ dở khóc dở cười:
- Nhất Sơn ngươi cũng không uống bao nhiêu...
- Cái gì mà vạn người không thể địch, đồ hèn nhát!
Mao Nhất Sơn cười kéo ống tay áo Hầu Ngũ:
- Ngũ ca, ngươi phiên dịch giúp ta.
Đám tù binh Nữ Chân dưới đài lục tục nhìn sang bên này, có một số ít người nghe hiểu lời Mao Nhất Sơn, khuôn mặt liền trở nên không tốt, sắc mặt Hầu Ngũ lạnh lẽo, vung tay về xung quanh, binh sĩ vây quanh đều dựng cung nỏ lên.
- Làm gì đó! Không phục! Có gan lên đây đấu tay đôi với lão tử! Tên của lão tử, gọi là Mao Nhất Sơn, so với lão đại các ngươi... cái tên thối nát gì mà Nga Lý Lý, nghe hay hơn nhiều!
Hầu Ngũ nhìn chằm chằm động tĩnh trong đám người, Hầu Nguyên Ngung bên cạnh che mặt đã lén nở nụ cười, Mao Nhất Sơn năm xưa tương đối hướng nội, sau này thành gia lại làm quan quân, tính tình có tiếng là đôn hậu, rất ít khi ngông nghênh như vậy. Hắn gọi vài tiếng, chê đám tù binh nghe không hiểu, lại đòi phụ tá hoa hồng lớn đeo ở ngực, khoa tay múa chân:
- Lão tử! Răng rắc! Nga Lý Lý!
- Ha ha ha! Ngươi không vui...
Càn rỡ một lúc như thế, Hầu Ngũ mới kéo Mao Nhất Sơn rời đi, đợi đến khi mấy người lại trở về bên đống lửa trong phòng, tâm tình Mao Nhất Sơn mới hụt hẫng, hắn nói đến trận chiến Ưng Chủy Nham:
- Đánh xong điểm quân số, người bên cạnh, đã chết ba trăm ba mươi hai người. Tuy rằng nói, chậu sành lấy nước ở miệng giếng dễ bị vỡ, tướng quân lên trận chiến đấu khó tránh tử vong, có điều... lần này trở về còn phải đưa tin cho người nhà bọn họ.
Chinh chiến hơn mười năm, người bên cạnh chết hết một vòng lại một vòng, nhưng bất luận trải qua bao nhiêu lần, chuyện như vậy đều thủy chung giống như dao mềm khắc chữ vào trong lòng. Đó là thống khổ lâu dài, xuyên tim, thậm chí không thể dùng bất kỳ phương thức cuồng loạn nào phát tiết ra ngoài, Mao Nhất Sơn ném củi vào đống lửa, biểu cảm thâm trầm, đáy mắt chỉ hiện lên một chút màu đỏ ướt át.
Hầu Ngũ liền vỗ vỗ bả vai hắn. Hầu Nguyên Ngung bật cười:
- Mao thúc, không nói những thứ kia nữa. Chỉ nói chuyện thúc giết Ngoa Lý Lý này, thúc đoán ai nghe xong sẽ ngồi không yên nhất?
Mao Nhất Sơn và Hầu Ngũ nhìn người trẻ tuổi, lại nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng nở nụ cười...