- Mao thúc, không nói những thứ kia nữa. Chỉ nói chuyện thúc giết Ngoa Lý Lý này, thúc đoán ai nghe xong sẽ ngồi không yên nhất?
Trời đã vào đêm, trong gian phòng đơn sơ còn lộ ra chút lạnh lẽo của ngày đông, nói đến việc này, Mao Nhất Sơn cùng Hầu Ngũ nhìn người trẻ tuổi mở miệng một chút, lại nhìn nhau một cái, đã không hẹn mà cùng nở nụ cười.
- La huynh đệ a...
- Nói ra thì, hắn đến Sơn Đông, theo Chúc Bưu quân đoàn trưởng Chúc lăn lộn, đó cũng là một người lợi hại, nói không chừng tương lai có thể lấy xuống cái đầu của kẻ đại đầu lĩnh nào đó?
- Năm trước nghe nói đã giết một người tên là Lưu Quang Kế.
- Đó là lão đại của ngụy quân, không được tính. La huynh đệ vẫn luôn muốn giết đại đầu lĩnh của Nữ Chân... Thát Lại? Người đứng đầu Đông lộ Nữ Chân lưu lại Trung Nguyên là cái tên này nhỉ...
Mao Nhất Sơn và Hầu Ngũ hiện giờ chức hàm trong Hoa Hạ quân cũng không thấp, rất nhiều chuyện nếu muốn thăm dò, đương nhiên cũng có thể biết rõ ràng, nhưng bọn họ một người chuyên tâm đánh trận, một người đã chuyển sang phương hướng hậu cần, không đi sâu nghiên cứu đối với tin tức tiền tuyến vẫn mơ hồ. Lúc này ha ha nói hai câu, Hầu Nguyên Ngung trước mắt ở bộ phận tình báo tiếp lấy chủ đề của bậc cha chú.
- La thúc hiện tại quả thật đang ở một dải Lương Sơn, tuy nhiên muốn công kích Thát Lại chỉ sợ còn có chút vấn đề, bọn họ trước đó đánh lui mấy chục vạn ngụy quân, sau lại đánh bại Cao Tông Bảo. Ta nghe nói La thúc chủ động xuất kích muốn cướp đầu Cao Tông Bảo, nhưng người ta thấy tình thế không ổn chạy trốn quá nhanh, La thúc cuối cùng vẫn không lấy được đầu người này xuống.
Hầu Nguyên Ngung nói đến buồn cười:
- Không riêng gì Cao Tông Bảo, năm ngoái ở Từ Châu, La thúc còn đề nghị chủ động xuất kích chém giết Vương Sư Đồng, đã lên kế hoạch xong hết, Vương Sư Đồng bị xách động. Kết quả La thúc đến bây giờ cũng chỉ giết được một Lưu Quang Kế, nếu thúc ấy nghe nói công lao của Mao thúc, khẳng định hâm mộ không thôi.
Trong năm người còn lại sau khi chém chết Hoàn Nhan Lâu Thất năm đó, La Nghiệp luôn lải nhải chí hướng muốn giết một tên đại tướng Nữ Chân, mấy người còn lại cũng là về sau mới từ từ biết. Trác Vĩnh Thanh tự dưng chém được Lâu Thất, bị La Nghiệp lải nhải tận mấy năm, trong quân có ai thỉnh thoảng có thu hoạch, La Nghiệp thường cũng hâm mộ mãi. Chuyện này ngay từ đầu cũng được cho là sở thích cá nhân vô hại toàn cục, càng về sau liền trở thành đề tài câu chuyện trêu chọc của mọi người.
Đương nhiên, vui đùa thì vui đùa, La Nghiệp xuất thân đại tộc, tư duy tiến bộ, văn võ song toàn, là nòng cốt trong các tướng lĩnh trẻ tuổi do Ninh Nghị dạy dỗ ra, dưới trướng dẫn dắt, cũng là trung đoàn mũi đao thực sự trong Hoa Hạ quân, trong từng lần luận võ nhiều lần giành được vị trí thứ nhất, thực chiến cũng tuyệt đối không có nửa điểm mơ hồ.
Trong Hoa Hạ quân, lời đồn tương đối rộng chính là hơn hai vạn người huấn luyện ở khu vực Tây Tạng chiến lực cao nhất, nhưng chiến lực cao nhất này là nói đến giá trị trung bình, bộ đội Đạt Ương tất cả đều là lão binh tạo thành, bộ đội Tây Nam trộn lẫn rất nhiều tân binh, có vài chỗ khó tránh khỏi có khuyết điểm. Nhưng nếu rút ra bộ đội có chiến lực cao nhất, song phương vẫn ở đỉnh cao tương tự.
Đại diện cho giá trị đỉnh cao này, một trung đoàn công phòng của Mao Nhất Sơn đều cực kỳ vững chắc, có thể liệt vào, đoàn đội do La Nghiệp dẫn dắt trên cơ sở trung đoàn Mao Nhất Sơn còn gồm nhiều tố chất linh hoạt, là đội hình đỉnh cao vững chãi. Thu hoạch của hắn trong mỗi lần tác chiến tuyệt đối không thua Mao Nhất Sơn, chỉ là thường không giết được đại đầu mục nổi danh gì, trong thời gian ba năm của Tiểu Thương Hà, La Nghiệp mỗi lần làm bộ thở ngắn than dài, dần dà, liền trở thành một đề tài thú vị.
Lúc này Mao Nhất Sơn, Hầu Ngũ, Hầu Nguyên Ngung đều không nhịn được cười, cười đến một hồi, Mao Nhất Sơn mới nói:
- Vậy... Sơn Đông bên kia rốt cuộc là tình huống gì, Tiểu Ngung tại sao ngươi lại nói, hắn không giết được Thát Lại?
- Cũng là phỏng đoán.
Nụ cười của Hầu Nguyên Ngung thu lại:
- Chỗ mà La thúc, sư đoàn trưởng Lưu, quân đoàn trưởng Chúc ở, quá khổ, xem từ tin tức về từ tiền tuyến, dân sinh cơ bản đã bị bại hết rồi, không có hoa màu, giống cây sang năm có thể cũng đã không còn, người phụ cận Lương Sơn dựa vào đồ trong nước miễn cưỡng cầm cự, nhưng cũng đều đói không chịu nổi.
Hầu Nguyên Ngung thở dài:
- Sư đoàn Ba của chúng ta đánh ở Từ Châu vốn không tệ, thuận tay còn thu nạp mấy vạn nhân mã, nhưng trước khi qua Hoàng Hà, lương thực tiếp tế đã thấy đáy rồi. Tình huống bên Hoàng Hà càng khó xử, không có đường tiếp ứng, qua sông rất nhiều người phải chết đói, cho nên nhân thủ hợp nhất cũng không có cách nào đưa qua, cuối cùng vẫn là mở miệng với đất Tấn, năn nỉ ỉ ôi mượn chút lương thực, mới để cho chủ lực sư đoàn Ba thuận lợi đến Lương Sơn Bạc. Sau khi đánh bại Cao Tông Bảo bọn họ cướp chút hậu cần, nhưng cũng chỉ đủ dùng mà thôi, hơn phân nửa vật tư còn dùng để trả nợ cho vị nữ tướng đất Tấn kia.
- Khó như vậy sao...
Mao Nhất Sơn lẩm bẩm nói.
Hầu Nguyên Ngung gật đầu:
- Một mảnh Lương Sơn kia, dân sinh vốn đã gian nan, hơn mười năm trước vẫn chưa chiến tranh đã dân chúng lầm than. Hơn mười năm đánh nhau, tình huống ăn thịt người mỗi năm đều có, năm kia người Nữ Chân nam hạ, Thát Lại vét một lần nữa ở Trung Nguyên, hắn chính là nhắm vào không cho người ta sống sót. Cho nên hiện tại chính là tình trạng như vậy, ta nghe mấy bằng hữu của tổng tham nói, đầu xuân sang năm, hình thức lý tưởng nhất là có thể mượn đất Tấn chút giống cây, chịu đựng đến mùa thu nguyên khí có lẽ còn có thể khôi phục một chút, nhưng trong lúc này lại có một vấn đề, trước mùa thu, quân Đông lộ của Tông Phụ Tông Bật, sẽ từ phía nam trở về, có thể ngăn trở đợt sóng này hay không, cũng là một vấn đề lớn.
Hầu Nguyên Ngung cầm củi vẽ một bản phác thảo đơn giản trên mặt đất:
- Tình huống hiện tại là, Sơn Đông rất khó chịu đựng, xem ra chỉ có thể đánh ra, nhưng đánh ra cũng không thực tế. Sư đoàn trưởng Lưu, quân đoàn trưởng Chúc, cộng thêm quân đội Vũ triều do vị Vương Sơn Nguyệt kia dẫn đầu, còn có người nhà, vốn không có bao nhiêu đồ ăn, xung quanh bọn họ mấy chục vạn ngụy quân cũng không có đồ ăn, những ngụy quân này không có đồ ăn, chỉ có thể ức hiếp bách tính, thỉnh thoảng còn gây rối một chút cho bọn La thúc, muốn nói đánh, La thúc có thể đánh bại bọn họ một trăm lần, nhưng đánh bại rồi thì làm sao đây? Không có cách nào hợp nhất, bởi vì căn bản không có đồ ăn.
- Hiện tại Thát Lại canh giữ Đại Đồng. Từ Lương Sơn đến Đại Đồng, đi qua như thế nào là một vấn đề, hậu cần là một vấn đề, đánh cũng rất thành vấn đề. Chính diện công nhất định không công được, giở chút âm mưu quỷ kế, con người Thát Lại này nổi tiếng cẩn thận. Cuộc chiến Đại Danh Phủ lúc trước, hắn chính là lấy bất biến ứng vạn biến, thiếu chút nữa kéo chết tất cả bọn người quân đoàn trưởng Chúc ở bên trong. Cho nên hôm nay nói ra, thế cục Sơn Đông, chỉ sợ sẽ là một khối gian nan nhất kế tiếp. Điều duy nhất mong đợi là sau khi phá cục ở đất Tấn, có thể để vị nữ tướng kia tiếp tế một chút lần nữa hay không.
Trong Hoa Hạ quân, những lão chiến sĩ có phong cách đã định hình như Hầu Ngũ, Mao Nhất Sơn, tâm tư cũng không kín đáo, phần nhiều là thông qua kinh nghiệm chứ không phải phân tích để làm việc. Nhưng trong đám thanh niên, bởi vì Ninh Nghị cố ý dẫn dắt, chiến sĩ trẻ tuổi tụ hội đàm luận thời cuộc, trao đổi tư tưởng mới đã là chuyện khá thời thượng.
Lúc này mắt thấy dáng vẻ ăn nói đĩnh đạc của Hầu Nguyên Ngung đối với thế cục, trong lòng hai người tuy có ý kiến khác, nhưng cũng cảm thấy vui mừng. Mao Nhất Sơn nói:
- Đó vẫn là... cuối năm đó tạo phản, thời điểm Nguyên Ngung đến Tiểu Thương Hà, mới mười hai tuổi nhỉ, ta vẫn còn nhớ... hiện giờ thật sự thành tài rồi...
Hầu Ngũ cười lắc đầu:
- Người trẻ tuổi, khuyết điểm bốc đồng, nếu đã không có đường khác đi, nên giở âm mưu thì giở âm mưu đi, nói không chừng đám người Sơn Đông kia đã có chủ ý với Đại Đồng rồi.
Hầu Nguyên Ngung cũng cười:
- Cha, không thể nói như vậy, tên Thát Lại kia quả thật làm việc vô cùng kín kẽ, người ta quyết tâm thủ, khinh địch là phải chịu thiệt thòi lớn.
- Vậy cũng phải đi thử xem, nếu không chờ chết sao.
Hầu Ngũ nói:
- Hơn nữa ngươi là một tiểu hài tử, luôn muốn dựa vào người khác, đám Hán gian Liêu Nghĩa Nhân ở đất Tấn làm loạn, cũng bại kha khá rồi, cầu xin một nữ nhân người ta giúp đỡ, không hay ho gì, dựa theo lời của ngươi mà phân tích, ta đoán chừng, Đại Đồng có rủi ro vẫn phải bất chấp.
Trong lòng hắn mặc dù cảm thấy nhi tử nói không sai, nhưng lúc này nhắc nhở hài tử, coi như là hành vi bản năng của phụ thân. Ai ngờ sau những lời này, biểu cảm trên mặt Hầu Nguyên Ngung đột nhiên đặc sắc ba phần, vô cùng hào hứng ngồi xích lại một chút.
- Không phải, không phải, cha, Mao thúc, đây chính là lão bảo thủ các người không biết rồi, Ninh tiên sinh và vị nữ tướng kia, có quan hệ mờ ám...
Hai tay hắn làm động tác hèn mọn, lập tức buông xuống:
- ... Là có câu chuyện.
- Câu chuyện gì?
- Ninh tiên sinh và Lâu Thư Uyển của đất Tấn, trước kia... lúc còn chưa đánh trận, đã biết nhau rồi, đó là chuyện khi Phương Lạp tạo phản ở Hàng Châu, hai người không biết nhỉ... lúc ở Tiểu Thương Hà ban đầu vị nữ tướng kia đại diện cho Hổ Vương tới đây buôn bán, nhưng câu chuyện của bọn họ rất dài... Ninh tiên sinh lúc trước đã giết cha huynh Lâu Thư Uyển...
Đây chính là tai hại do tần suất trao đổi thông tin do Ninh Nghị chủ đạo quá cao. Một nhóm những người trẻ tuổi thích trao đổi thông tin và tìm kiếm manh mối đã tập hợp lại với nhau, chuyện liên quan đến cơ mật quân sự có lẽ không có cách nào nói ra một cách thoải mái, đến phương diện đưa chuyện, rất nhiều chuyện không khỏi bị thêm mắm dặm muối truyền đến vô cùng kỳ diệu. Những chuyện này năm đó đám người Mao Nhất Sơn, Hầu Ngũ có lẽ chỉ là nghe được một chút manh mối, tới trong miệng thế hệ của Hầu Nguyên Ngung nghiễm nhiên trở thành câu chuyện truyền kỳ cẩu huyết xúc động.
Hai gã trung niên lúc đầu nửa tin nửa ngờ, càng về sau, tuy rằng đáy lòng chỉ coi như nghe kể chuyện, nhưng cũng không khỏi mặt mày hớn hở.
- ... Đây cũng không phải là ta gạt người đâu, năm đó... cuộc chiến Hạ Thôn vẫn chưa tới nữa, thời điểm phụ thân, Mao thúc hai người vẫn chưa hoàn toàn gặp qua Ninh tiên sinh, Ninh tiên sinh cũng đã quen biết với Hồng Đề phu nhân của Lữ Lương Sơn rồi... lúc ấy vị phu nhân kia ở Lữ Lương có một cái tên vang dội lắm, gọi là Huyết Bồ Tát, người từng giết qua còn nhiều hơn Mao thúc giết nhiều...
- Là có chuyện này là có chuyện này, danh tiếng của Huyết Bồ Tát ta cũng nghe nói qua...
Hầu Ngũ vuốt cằm liên tục gật đầu.
- ... Khi đó, Ninh tiên sinh đã lên kế hoạch đến Lữ Lương Sơn luyện binh, cái lần đến bên này đó, Lâu cô nương đại diện cho Hổ Vương lần đầu tiên đến trại Thanh Mộc... ta cũng không phải nói bừa, rất nhiều người đều biết, quân đoàn trưởng Chúc của Sơn Đông hiện giờ lúc ấy phụ trách bảo vệ Ninh tiên sinh nữa đấy... còn có người tận mắt thấy qua chuyện này, là Vũ Văn lão sư dạy bắn súng, Vũ Văn Phi Độ ấy...
- Giáo quan Vũ Văn đúng là đã đi theo Ninh tiên sinh từ rất sớm...
Cái bóng của Mao Nhất Sơn liên tục gật đầu.
- ... Cho nên a, chuyện này chính miệng giáo quan Vũ Văn nói với người ta, có người chứng thực... ngày đó Lâu cô nương gặp lại Ninh tiên sinh, là len lén tìm một gian phòng nhỏ, vừa gặp mặt, vị nữ tướng kia tính tình nóng nảy a, liền cầm nào chén trà nào gối ném vào Ninh tiên sinh, người bên ngoài còn nghe được... nàng ta khóc nói với Ninh tiên sinh, đồ khốn nhà ngươi, sao ngươi không chết đi... cha, ta cũng không phải nói bừa...
- Ngươi nói ngươi nói...
- ... Cho nên mảnh sản nghiệp đất Tấn kia, chúng ta không phải cũng có người đang trông nom sao... năm đó Hổ Vương muốn giết Lâu Thư Uyển, đại chưởng quỹ Đổng Phương Hiến đều đi cả, răng rắc, xử lý Hổ Vương... cha, Mao thúc, nội tình hai người còn không biết, lúc ấy Ninh tiên sinh ở bên này không phải giả chết sao, trên thực tế là tự mình đi đến đất Tấn. Thời điểm đất Tấn náo động, Ninh tiên sinh đã ở đó, thăm dò được đấy... Ninh tiên sinh, Đổng chưởng quỹ đều ở đấy, đội hình lớn cỡ nào, Hổ Vương làm sao đối phó được...
Líu ra líu ríu.
- ... Cho nên ấy, trong tổng tham đều nói, Lâu cô nương là người mình...
- Ta cũng chỉ tiết lộ một chút như vậy với cha và Mao thúc thôi...
- ... Ninh tiên sinh da mặt mỏng, chuyện này không cho nói, có điều cũng không phải đại sự gì...
- ... Cho nên xin chút lương thực với đất Tấn, có quan hệ gì chứ...
- Khụ, vậy cũng không được nói thế.
Trong bóng cắt do ánh lửa chiếu ra, Hầu Ngũ vuốt cằm, nhịn không được muốn dạy dỗ nhi tử đạo lý đời người:
- Mở miệng kiểu này với nữ nhân của mình, dù sao cũng có chút mất mặt.
- Ngũ ca nói có chút đạo lý.
Mao Nhất Sơn phụ họa.
- Cái này có gì phải ngượng ngùng.
Hầu Nguyên Ngung cau mày, nhìn hai lão bảo thủ:
- ... Đây đều là vì Hoa Hạ mà!
Ba người ở trong phòng nói mấy chuyện tầm phào nhàm chán như vậy, đêm đông có gió lạnh cũng trở nên ấm áp. Lúc này Hậu Ngũ lớn tuổi nhất đã dần già đi, lúc ôn hòa vết sẹo trên mặt đều có vẻ không còn dữ tợn, hắn trong quá khứ rất có sát khí, bây giờ ngược lại cười lên giống như lão nông. Mao Nhất Sơn trên người quấn băng vải, thể trạng rắn chắc, hắn mấy năm nay giết địch rất nhiều, đối mặt với kẻ địch không còn chút do dự, đối mặt với người thân bằng hữu, cũng đã là trưởng bối và người tâm phúc đặc biệt đáng tin cậy.
Hầu Nguyên Ngung đã hai mươi bốn tuổi, trước mặt bậc cha chú ánh mắt của hắn vẫn mang theo một chút non nớt, nhưng dưới cằm đã có chòm râu, trước mặt đồng bạn, cũng đã có thể làm chiến hữu đáng tin cậy bước lên chiến trường. Thời gian hơn mười năm này, hắn đã trải qua sự phát triển của Tiểu Thương Hà, trải qua những năm tháng ở lại trông giữ khi bậc cha chú gian khổ ác chiến, trải qua sự chuyển dời thê lương, trải qua sự bức bối, hoang vu và kiến thiết lớn của ba huyện Hòa Đăng, trải qua sự hào hùng khi nhảy ra khỏi Lương Sơn, cũng cuối cùng, đi tới nơi này...