Trong mấy bộ phận của Hoa Hạ quân, Hầu Nguyên Ngung nhậm chức ở bộ tổng tình báo, xưa nay tin tức linh thông. Đưa chuyện đêm nay quy về đưa chuyện, đã nói La Nghiệp, cũng không khỏi nhắc tới tình hình gần đây của Cừ Khánh và Trác Vĩnh Thanh đang ở Trường Sa.
Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, mặc dù nói ra Hoa Hạ quân trên dưới đều là một thể, bầu không khí trong ngoài quân đội vẫn coi như tốt đẹp, nhưng chỉ cần là người, luôn sẽ vì lý do thế này thế khác mà sinh ra đoàn thể nhỏ càng thêm thân cận càng thêm tán đồng lẫn nhau.
Hơn mười năm trôi qua, đoàn thể nhỏ mang theo tính chính trị hoặc không mang theo tính chính trị trong Hoa Hạ quân thỉnh thoảng xuất hiện, mỗi một vị quân nhân, cũng đều sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân sẽ càng thêm quen thuộc, càng thêm đoàn kết với một số người nào đó. Nhưng tình cảnh tàn khốc trải qua hơn mười năm này khó có thể nói thành lời, quần thể nhỏ bởi vì chém giết Lâu Thất may mắn còn sống sót mà đến gần nhau gần như trở thành người thân giống như Mao Nhất Sơn, Hầu Ngũ, La Nghiệp, Cừ Khánh, Trác Vĩnh Thanh, lúc này vậy mà còn hoàn toàn khỏe mạnh, đã tương đối hiếm thấy.
- ... Nếu như nói, những huynh đệ của Võ Thụy Doanh năm đó cùng nhau kháng Kim, thủ Hạ Thôn, rồi sau đó cùng nhau tạo phản, sống đến bây giờ, sợ là... ba ngàn người cũng không đến nhỉ...
Lúc này đã trò chuyện tới đêm khuya, Mao Nhất Sơn dựa vào vách tường, hơi híp mắt, Hầu Ngũ ở một bên lắc đầu.
- Đừng nói ba ngàn, có được hai ngàn hay không cũng khó nói. Không nói ba năm của Tiểu Thương Hà, ngẫm lại, chỉ riêng Đổng Chí Nguyên, đã chết bao nhiêu người...
- Đánh thêm mười năm nữa, đánh tới Kim quốc.
Mao Nhất Sơn nói:
- Ngươi nói xem chúng ta còn ở đây không?
- Ta nghĩ ngươi quá nửa là không còn. Ngươi lúc nào cũng xông lên phía trước.
Hầu Ngũ nhìn bàn tay có chút tàn tật của mình, lại ném một cây củi vào trong lửa:
- Ta thì không giống, ta đều ở hậu phương cả rồi. Ngươi yên tâm, nếu ngươi chết, Thạch Đầu và Trần Hà trong nhà, ta giúp ngươi nuôi... bằng không cũng có thể để Cừ Khánh giúp ngươi nuôi, ngươi phải biết rằng, Cừ Khánh kia có một ngày đã nói với ta, hắn thích kiểu mông to.
- Ầy, tính cách đó của Trần Hà, ngươi không khuất phục được, Cừ Khánh cũng không được, hơn nữa, Ngũ ca thân thể già nua này của ngươi, cũng sắp rã rời rồi, gặp Trần Hà, trực tiếp giày vò ngươi đến chết già, hai huynh đệ chúng ta có khi sẽ gặp nhau sớm đấy.
Mao Nhất Sơn cầm một nhánh cây nhỏ nhai nuốt trong miệng, nếm chút vị đắng kia, cười nói:
- Nguyên Ngung, khuyên nhủ cha ngươi.
Hầu Nguyên Ngung liền cười bên đống lửa, không tiếp lời.
- Nói ra thì, hai tên La Nghiệp và Cừ Khánh này, tương lai sống với ai, là một vấn đề lớn.
- Ngươi đã nói Cừ Khánh thích mông to.
- Ta nghe nói, hắn và muội muội của Ung phu tử có chút gì đó...
- Ồ? Là ai?
- Ung phu tử mà, muội muội của Ung Cẩm Niên, gọi là Ung Cẩm Nhu, đã thành thân rồi, là một quả phụ, hiện giờ đang làm lão sư ở trường học tại Hòa Đăng...
- Ồ, mông to?
- Há há, cái này ta nói với ngươi a, đó không chỉ mỗi chuyện cái mông nữa, hai chữ: Phong vận...
Chủ đề sống hay chết đối với người trong phòng mà nói, cũng không phải là một loại giả thiết, thời gian hơn mười năm, cũng sớm làm cho mọi người quen thuộc với thủ đoạn bình thường hóa nó.
Đề tài xoay vài vòng trên mấy câu chuyện cười sắc dục từ phần thân dưới trở xuống, mọi người trong bóng tối đều hi hi ha ha...
Còn có thể sống bao lâu, có thể đi đến cuối cùng hay không, là mệnh đề làm cho người ta có chút thương cảm, nhưng đến sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, khi tiếng kèn bên ngoài, tiếng tập thể dục buổi sáng vang lên, chuyện này liền bị đám người Mao Nhất Sơn, Hầu Ngũ vứt ra sau đầu.
Sự sát phạt trên chiến trường chưa từng có chút ôn nhu nào đáng nói, nếu như chiến trường không thể tiêu tan ảo tưởng của con người, từng hồi thảm kịch tàn sát cũng sẽ uốn nắn con người theo hướng tương tự.
Trải qua năm tháng như vậy, càng giống như là trải qua gió mạnh trên sa mạc, hoặc là bão tuyết ngày đông giá rét, gió kia sẽ giống như dao nhỏ rạch da người ra, xé rách linh hồn người. Cũng vì vậy, quân đội, quân nhân đi theo hướng đó, trong tác phong đều giống như gió mạnh, bão tuyết. Nếu không phải như vậy, người suy cho cùng cũng không sống sót được.
Cho dù trên người có thương tích, Mao Nhất Sơn cũng chạy vài vòng trên sân thể dục đơn sơ chật chội. Sau khi ăn xong bữa sáng vẫy tay tạm biệt phụ tử Hầu Ngũ, bước lên đường núi, đi về phía Tử Châu.
Ngày hôm đó thời tiết lại âm u, trên đường núi tuy rằng người đi đường rất nhiều, nhưng bước chân Mao Nhất Sơn nhẹ nhàng, buổi chiều, hắn liền vượt qua mấy đội ngũ áp giải tù binh, đến thành Tử Châu cổ xưa rắn rỏi. Mới chỉ là giờ Mùi, mây trên trời tụ tập lại, có thể qua không lâu lại bắt đầu mưa, Mao Nhất Sơn nhìn thời tiết, có chút nhíu mày, sau đó đi đến bộ chỉ huy báo danh.
Không lâu sau, liền có người dẫn hắn đi gặp Ninh Nghị.
Đám người trong bộ chỉ huy ra ra vào vào, ồn ã, khi nhìn thấy Ninh Nghị trong sân nhỏ phía sau, còn có vài quan quân của Bộ tham mưu đang báo cáo sự tình với Ninh Nghị, Ninh Nghị rót chén trà cho Mao Nhất Sơn, sau khi xua quan quân đi, mới cười đi tới trò chuyện với Mao Nhất Sơn.
- Vết thương không sao chứ?
Ninh Nghị đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Hai người cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, năm đó sau khi giết Lâu Thất, Trác Vĩnh Thanh là nhân vật chính, nhưng Mao Nhất Sơn tác chiến dũng mãnh, về sau lúc đại chiến Tiểu Thương Hà cũng từng qua lại không ít với Ninh Nghị. Sau khi lên làm trung đoàn trưởng, làm chủ lực công kiên của sư đoàn Năm, đám người Mao Nhất Sơn và La Nghiệp sở trường đánh chắc cũng thường xuyên gặp mặt Ninh Nghị, trong lúc này, Cừ Khánh nhậm chức ở tổng tham, Hầu Ngũ tuy rằng đi hậu phương, nhưng cũng là quan quân đáng tin cậy. Năm người giết Lâu Thất, kỳ thực đều là tinh nhuệ can tướng trong mắt Ninh Nghị.
Nói chuyện đơn giản vài câu, Ninh Nghị lại hỏi một chút chuyện của Ưng Chủy Nham, sau đó cũng không khách sáo:
- Thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn, ta biết ngày nghỉ lần này cũng không nhiều, sẽ không giữ ngươi ở lại lâu. Thê tử ngươi Trần Hà hiện đang làm việc ở Thành Đô, dù sao cũng sắp sang năm mới rồi, ngươi đưa nàng về, ở bên hài tử. Ta bảo người chuẩn bị cho ngươi một ít đồ tết, sắp xếp một chiếc xe ngựa tiện đường đến Thành Đô, đúng rồi, chỗ này còn một chiếc áo khoác, y phục của ngươi hơi mỏng, áo khoác này tặng cho ngươi.
Ninh Nghị cầm lấy áo khoác mới của mình trong phòng đưa đến tay Mao Nhất Sơn, Mao Nhất Sơn từ chối một phen, nhưng rốt cuộc không lay chuyển được sự kiên trì của Ninh Nghị, đành phải mặc chiếc áo khoác quân đội đó vào. Hắn nhìn bên ngoài, lại nói:
- Nếu như trời mưa, người Nữ Chân lại có thể tiến công tới, tiền tuyến tù binh quá nhiều, Ninh tiên sinh, thực ra ta có thể lại đi tiền tuyến, thủ hạ của ta dù sao đều ở nơi đó.
Ninh Nghị lắc đầu:
- Trong người Nữ Chân không thiếu kẻ ra tay quyết đoán, cũng có khả năng lập tức mạo hiểm một đòn sau khi thất bại một trận vừa rồi, nhưng lần này khả năng không cao. Căng thẳng ở bộ chỉ huy là quy trình thường lệ, tiền tuyến đã phòng ngừa cao độ, không thiếu một mình ngươi, ngươi trở về còn có người ở bên tuyên truyền tìm ngươi, chỉ là thuận đường đón năm mới, đừng cảm thấy đã rất nhẹ nhàng, nhiều nhất là mùng ba, sẽ gọi ngươi trở về báo danh.
Mao Nhất Sơn hơi do dự:
- Ninh tiên sinh... ta có thể... không hiểu lắm về tuyên truyền...
Ninh Nghị ha ha gật đầu:
- Yên tâm đi, Trác Vĩnh Thanh lúc trước hình tượng không tệ, cũng thích hợp tuyên truyền, bên này mới luôn để cho hắn phối hợp cái này phối hợp cái kia. Ngươi là dũng tướng trên chiến trường, sẽ không để cho ngươi cả ngày chạy chỗ này chạy chỗ kia khoác lác với người khác... có điều nói tóm lại, trận đại chiến Tây Nam này, bao gồm cả kế hoạch nuốt lửa lần này của Cừ Chính Ngôn, nguyên khí của chúng ta cũng rất tổn thương. Chuyện ngươi giết Ngoa Lý Lý, rất có thể phấn chấn lòng người, có lợi cho việc trưng binh, cho nên ngươi phối hợp một cách thích hợp, cũng không cần có bất cứ sự chống đối nào.
Người tính cách giản dị đôn hậu trong Hoa Hạ quân rất nhiều —— trên thực tế, đối với đại bộ phận người trong toàn bộ thời đại này mà nói, lén lút khoác lác không có gì, gặp phải mấy chuyện lớn kiểu như "tuyên truyền" thì ít nhiều có chút mơ hồ cũng là trạng thái bình thường, Ninh Nghị rất có kinh nghiệm trong việc an ủi người ta. Mao Nhất Sơn nhận được lời hứa của hắn, lúc này cũng yên lòng.
Sau đó có người dẫn hắn ra bên ngoài đi nhờ xe, đây là xe ngựa vốn đã dự định vận chuyển hàng hóa đi trạm dịch phía nam thành, Tử Châu, lúc này vận chuyển hàng hóa đến trạm dịch, sáng mai đưa theo Mao Nhất Sơn đi Thành Đô. Người đánh xe vốn cảm thấy có chút lo âu vì thời tiết, nhưng sau khi biết được Mao Nhất Sơn là anh hùng đã chém chết Ngoa Lý Lý, vừa đánh xe, vừa thân thiện nói chuyện với Mao Nhất Sơn. Dưới bầu trời âm u lạnh lẽo, xe ngựa liền chạy như bay ra ngoài thành...
Lúc tiễn Mao Nhất Sơn, Ninh Nghị đứng ở ngoài cửa bộ chỉ huy đưa mắt nhìn vị trung đoàn trưởng cùng tuổi với hắn một hồi lâu.
Tướng mạo Mao Nhất Sơn giản dị đôn hậu, trên tay, trên mặt đều có rất nhiều vết sẹo nhỏ nhỏ, những vết sẹo này ghi lại hành trình mà hắn đã đi qua những năm nay.
Chiến tranh lúc này, không giống với chiến tranh vũ khí nóng đời sau, đao không trí mạng như hỏa thương, thường sẽ lưu lại càng nhiều dấu vết trên người lão binh trải qua trăm trận chiến. Trong Hoa Hạ quân có rất nhiều lão binh như vậy, nhất là gian đoạn sau của ba năm đại chiến Tiểu Thương Hà, Ninh Nghị cũng từng nhiều lần trăn trở trên chiến trường, trên người hắn cũng để lại không ít vết sẹo, nhưng bên cạnh hắn còn có người lưu tâm bảo vệ, thật sự khiến người ta nhìn thấy mà giật mình chính là những chiến sĩ Hoa Hạ bách chiến kia, buổi đêm mùa hè cởi y phục đếm vết sẹo, người có sẹo nhiều nhất mang theo nụ cười giản dị "ta thắng rồi", lại có thể khiến lòng người rung động.
Những người này cho dù không chết sớm, nửa đời sau cũng sẽ rất thống khổ.
Đương nhiên rất nhiều người trong bọn họ trước mắt đều đã chết.
Trong khoảng thời gian đó, Ninh Nghị thích nói với những người này về tương lai của Hoa Hạ quân, đương nhiên phần nhiều thực ra là nói về tương lai của "truy nguyên", khi đó hắn sẽ nói ra một ít cảnh tượng "hiện đại". Máy bay, xe hơi, phim ảnh, âm nhạc, tòa nhà hàng chục tầng, thang máy... tất cả các loại lối sống đáng mơ ước.
Lúc ấy Hoa Hạ quân mặt đối mặt với trăm vạn đại quân vây quét, người Nữ Chân hùng hổ dọa người, bọn họ chạy tới chạy lui trong núi, rất nhiều lúc bởi vì tiết kiệm lương thực đều phải đói bụng. Khi đối diện với với những chiến sĩ không có văn hóa gì này, Ninh Nghị không kiêng nể gì.
Có đôi khi hắn cũng thẳng thắn nói đến thương thế trên người những người này:
- Được rồi được rồi, nhiều vết thương như vậy, giờ không chết sau này cũng sẽ đau, phong thấp đấy, đau vào trong xương cốt ngươi, biết không, đừng tưởng rằng là chuyện tốt gì. Tương lai còn phải xây thêm bệnh viện thu nhận các ngươi...
Chiến sĩ nghe thấy nói như vậy ngược lại cười đến không thèm để ý chút nào, nếu thật sự có thể đi tới "tương lai", đã là chuyện rất tốt rất tốt.
- Nhưng mà cũng hết cách, nếu như thua, người Nữ Chân sẽ làm ra chuyện gì đối với thiên hạ này, mọi người cũng đều thấy qua...
Lần nào hắn cũng chỉ có thể động viên mọi người như vậy.
Rất nhiều người trong đó đều không có tương lai, hiện giờ cũng không biết sẽ có bao nhiêu người đi tới "tương lai".
Mao Nhất Sơn có lẽ là một trong những chiến sĩ năm đó nghe hắn miêu tả tương lai, Ninh Nghị luôn mơ hồ còn nhớ, ở trong núi khi đó, bọn họ đã ngồi cùng nhau, nhưng chuyện cụ thể tự nhiên là không nhớ ra được.
Mao Nhất Sơn ngồi xe ngựa rời khỏi thành Tử Châu, một đoàn xe nho nhỏ cũng đang chạy như bay về phía này. Gần chạng vạng tối, Ninh Nghị đi ra khỏi bộ chỉ huy náo nhiệt, bên ngoài cửa hông đón được Đàn Nhi từ Thành Đô một đường chạy tới Tử Châu.
Cuối năm Kiến Sóc thứ mười một, Ninh Nghị vốn dự định trước năm mới về Trương thôn một chuyến, thứ nhất là trao đổi một chút với những người ở lại trông giữ Trương thôn về chuyện hậu phương phải coi trọng, thứ hai xem như thuận đường đoàn tụ gặp mặt vợ con ở hậu phương. Lần này bởi vì thành quả đột phá của cuộc chiến ở Vũ Thủy Khê, Ninh Nghị ngược lại đang đề phòng Tông Hàn đột nhiên nổi điên được ăn cả ngã về không, vì thế chuyện hắn trở về lại biến thành Đàn Nhi tới.
Trên danh nghĩa là một cuộc gặp gỡ đơn giản.
Sau khi gặp mặt, Ninh Nghị giang hai tay ôm Đàn Nhi, nói:
- Ta tìm được một chỗ, chuẩn bị dẫn nàng đi thăm dò một chút.
- Hả?
Đàn Nhi hơi sửng sốt. Hơn mười năm qua, dưới tay nàng cũng đều quản rất nhiều chuyện, xưa nay vẫn duy trì sự nghiêm túc cùng và uy nghiêm, lúc này tuy rằng thấy trượng phu đang cười, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn có chút chính thức, nghi hoặc cũng hiện ra vẻ nghiêm túc.
Trời vẫn còn gió thoảng, thấm bầu không khí rét lạnh của thành thị, Ninh Nghị xách theo một tay nải, dẫn nàng xuyên qua thành Tử Châu, dùng phương pháp vụng về trèo tường tiến vào biệt uyển không người mà âm u. Ninh Nghị dẫn đầu xuyên qua mấy cái sân, Tô Đàn Nhi đi theo phía sau, tuy rằng mấy năm nay xử lý không ít đại sự, nhưng căn cứ vào bản năng của nữ tử, hoàn cảnh như vậy ít nhiều làm cho nàng cảm thấy có chút sợ hãi, chỉ là lộ ra khuôn mặt dở khóc dở cười:
- Chuyện gì thế này?
- Biệt uyển của Lý Duy Hiên, người đi rồi, ta tìm được một chỗ cũng không tệ.
- Vậy cũng không cần trèo tường vào...
- Người tới nhiều sẽ không còn mùi vị đó nữa.
Gió lạnh thổi qua, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối nhẹ đã lâu không có người, Đàn Nhi nhíu mày, qua một lúc, hai người mới đến tòa nhà nhỏ sâu trong biệt uyển, Ninh Nghị dẫn nàng lên hành lang lầu hai. Sắc trời đã hơi tối, gió nức nở ở mái hiên, Ninh Nghị buông tay nải xuống, nói:
- Nàng chờ ta một lát.
Đi thẳng xuống lầu.
Đàn Nhi khoanh tay trước ngực, xoay người nhìn quanh tòa nhà nhỏ trống không, giống như nhà ma...