Trong tiếng nức nở của gió lạnh, hành lang phía dưới, dưới mái hiên lần lượt có đèn lồng sáng lên.
Ngọn đèn màu da cam thắp lên vài ngọn, chiếu sáng sân trong tối tăm, Đàn Nhi ôm hai tay nhìn xuống lan can, Ninh Nghị cầm đèn lồng đi lên:
- Lần đầu tiên tới đã cảm thấy, rất giống sân nhỏ lúc ở Giang Ninh.
Đàn Nhi vốn còn có chút nghi hoặc, lúc này cười rộ lên:
- Chàng muốn làm gì?
- Hai vợ chồng còn có thể làm gì, vừa hay nàng tới, dẫn nàng tới xem chút mà —— ta mang theo đồ ăn.
Ninh Nghị cười, lại nhấc tay nải lên, đẩy cửa phòng bên cạnh ra.
Trong phòng bài trí đơn giản —— giống như khuê phòng của một nữ tử —— có các thứ như bàn ghế giường chiếu, ngăn tủ, có lẽ là lúc trước đã từng tới chuẩn bị, lúc này không có quá nhiều bụi bặm, Ninh Nghị rút ra một cái chậu than từ dưới bàn, rút khảm đao mang theo bên người ra, xoạt xoạt chém hai cái ghế đẩu trong phòng thành củi lửa.
Đàn Nhi nhìn động tác của hắn buồn cười, nàng cũng đã nhiều năm không nhìn thấy hành vi tùy hứng như vậy của Ninh Nghị, bước lên hai bước ngồi xổm xuống giúp đỡ cởi tay nải ra, nói:
- Tòa nhà này vẫn là của người khác, chàng làm bậy như vậy không tốt đâu?
- Đúng là không tốt lắm, cho nên không phải không đưa những người khác tới sao.
Đao công theo đám người Hồng Đề, Tây Qua học được dùng để chẻ củi rất lưu loát, củi rất gọn gàng, chỉ chốc lát sau lửa đã cháy lên. Trong phòng có vẻ ấm áp, Đàn Nhi mở tay nải ra, lấy ra một đống đồ ăn từ rương nhỏ bên trong: màn thầu nhỏ, cánh gà ướp, thịt thái lát, mấy viên thịt viên xiên lên, nửa bên thịt cá, một chút rau dưa... hai đĩa thức ăn đã sớm xào xong, còn có rượu...
Nàng không khỏi mỉm cười, khi người nhà tụ tập đông đủ, Ninh Nghị thỉnh thoảng sẽ tổ chức một vòng thịt nướng, dưới sự nghiên cứu vắt óc suy nghĩ về ẩm thực của hắn, mùi vị cũng rất khá. Chỉ là mấy năm nay Hoa Hạ quân vật tư cũng không đầy đủ, Ninh Nghị làm gương tốt cho mỗi người định ra hạn ngạch đồ ăn, cho dù là hắn muốn tích góp một ít thịt mang đi nướng để được ăn uống thoải mái, thường cũng cần tích lũy một ít thời gian, nhưng Ninh Nghị ngược lại là làm không biết chán.
Phu thê ở chung nhiều năm như vậy, tuy rằng cũng có ngày tháng gần ít xa nhiều, nhưng bước đi của nhau đều đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Đàn Nhi đặt rượu và thức ăn lên bàn tròn trong phòng, sau đó nhìn quanh căn phòng đã không còn bao nhiêu đồ trang trí. Trời đất bên ngoài đều có vẻ u ám, duy chỉ có một mảnh sân này bởi vì đèn đuốc bên dưới mà được ngâm trong một mảnh ấm áp.
Ninh Nghị cầm miếng thịt cá đặt trên lửa:
- Căn nhà này, rất giống tòa nhà bị thiêu hủy kia.
Đàn Nhi quay đầu lại:
- Bị cháy thiêu hủy.
- Đúng vậy.
Ninh Nghị gật đầu.
- Quen thuộc đối với bên này như vậy, chàng mang bao nhiêu người tới thăm dò qua rồi?
- Cũng không nhiều đâu, Hồng Đề... Quyên Nhi... Tiểu Hồ, Tiểu Trương ở phòng thư ký... Điềm Điềm đại thẩm của hội phụ nữ bên kia, còn có...
Ninh Nghị xòe tay ra đếm trong ánh lửa chập chờn, nhìn ánh mắt Đàn Nhi bắt đầu tròn nhưng cũng xen lẫn chút ý cười, bản thân cũng không nhịn được bật cười.
- Được rồi, chính là lần trước mang theo Hồng Đề tới đây một lần...
- Đánh thắng một trận, sao lại vui như vậy.
Đàn Nhi dịu dàng nói:
- Đừng đắc ý vênh váo đấy.
- Là đắc ý, cũng không phải đắc ý.
Ninh Nghị ngồi trên ghế, nhìn cá nướng trên tay:
- Trận chiến với người Nữ Chân này, có rất nhiều tưởng tượng, lúc động viên có thể rất hào hùng, trong lòng nghĩ chính là đập nồi dìm thuyền, nhưng đến bây giờ, rốt cuộc đã có phát triển. Trận chiến ở Vũ Thủy Khê, hung hăng đánh cho Tông Hàn một trận, bọn họ sẽ không lui, kế tiếp, những tên họa loạn thiên hạ cả đời này, sẽ đánh cược tính mạng ở Tây Nam. Mỗi lần như vậy, ta đều muốn thoát ly khỏi toàn bộ cục diện, nhìn những chuyện này.
Hắn nói lời này, biểu cảm trên mặt cũng không phải là đắc ý, mà là trịnh trọng. Đàn Nhi ngồi xuống, nàng cũng là người quyết sách đã trải qua rất nhiều đại sự, biết người ở trong cuộc, khó tránh khỏi sẽ bởi vì dây dưa lợi ích mà không đủ tỉnh táo, loại trạng thái này của Ninh Nghị, có lẽ là thật sự bứt mình ra chỗ cao hơn, phát hiện điều gì đó, khuôn mặt của nàng liền trở nên nghiêm túc.
Ninh Nghị cười cười:
- Gần đây ta nhớ lại lúc ở Giang Ninh, lầu vẫn chưa đốt, đôi khi nàng... buổi tối trở về, chúng ta cùng trò chuyện trên hành lang bên ngoài. Khi đó hẳn là không nghĩ tới chuyện sau này, chuyện Phương Lạp ở Hàng Châu, chuyện Lương Sơn, chuyện kháng Kim, chuyện giết hoàng đế... nàng muốn làm ảo thuật, nhiều lắm, trong tương lai biến thành người cầm lái Tô gia, kinh doanh ngành vải đâu ra đấy. Ta có tính là... phá rối nàng cả đời hay không?
- Quả thực vẫn chưa chuẩn bị...
Đàn Nhi suy nghĩ một chút:
- Nhất là sau khi tạo phản, tất cả chuẩn bị nửa đời trước đều trống rỗng, sau đó đều là bị buộc phải đi... trước khi chàng giết hoàng đế, ta còn nghĩ tới rất nhiều kế hoạch cho Tô gia, sau khi thoát khỏi triều đình, cả nhà chúng ta quay về Giang Ninh, trải qua những chuyện lớn kia, có người nhà có con cái, thiên hạ không còn gì đáng sợ nữa.
- Khi đó.
Nhớ tới những thứ này, Tô Đàn Nhi đã làm đương gia chủ mẫu hơn mười năm, ánh mắt đều có vẻ trong suốt:
- Những ý nghĩ kia đúng là một ít ý niệm kiên định nhất.
Hơn mười năm trước, đoạn thời gian trước khi giết vua kia, mặc dù ở trong kinh cũng gặp phải đủ loại vấn đề khó khăn, nhưng chỉ cần giải quyết vấn đề khó khăn, sau khi trở lại Giang Ninh, tất cả đều sẽ có kết quả. Những thứ này đều vẫn coi như ý tưởng trong kế hoạch, Tô Đàn Nhi nói lời này, trong lòng có cảm ngộ, nhưng đối với mục đích Ninh Nghị nhắc tới nó, cũng không rõ lắm. Ninh Nghị đưa một tay qua, nắm lấy tay Đàn Nhi.
- Cảm ơn nàng.
Hắn nói.
- Tướng công...
Đàn Nhi hơi do dự:
- Chàng chỉ... nhớ tới chuyện này?
- Những năm qua, quyết định của ta đã thay đổi cuộc đời của rất nhiều người. Có đôi khi ta có thể bận tâm một ít, có đôi khi không rảnh quan tâm đến cái gì khác. Kỳ thực ảnh hưởng đối với người trong nhà ngược lại càng nhiều một chút, trượng phu của nàng bỗng nhiên từ một thương nhân biến thành thủ lĩnh tạo phản, Vân Trúc Cẩm Nhi, trước kia chỉ sợ cũng chỉ muốn chút cuộc sống yên ổn, những thứ này đều là có giá trị. Sau khi giết Chu Triết, ta đi tới phía trước, nàng cũng không thể không đi lên trên, không có thời gian hòa hoãn, hơn mười năm, cũng cứ như vậy mà qua.
Sắc mặt Đàn Nhi hơi đỏ lên:
- Thật ra chàng... không cần phải nói những điều này...
- Không phải xin lỗi. Có thể cũng sẽ không có nhiều lựa chọn hơn, nhưng vẫn có chút tiếc nuối...
Ninh Nghị cười cười:
- Ngẫm lại, nếu như có thể có một thế giới như vậy, ngay từ đầu đã không có người Nữ Chân, giờ nàng có lẽ vẫn đang kinh doanh Tô gia, ta dạy học, trộm lười biếng một chút, không có việc gì đến buổi tụ tập xem một đám ngốc làm thơ, ngày lễ ngày tết, trên đường đèn hoa sáng rực, suốt đêm rồng cá rộn... tiếp tục như vậy, cũng sẽ rất thú vị.
Ninh Nghị nói như vậy, hốc mắt Đàn Nhi bỗng đỏ lên:
- Chàng như thế này là... tới chọc ta khóc.
- Cũng sắp sang năm mới rồi, ngẫm lại những chuyện lúc còn trẻ, cũng rất thú vị mà.
Ninh Nghị nướng thức ăn trong tay, phát giác ra trượng phu đúng là ra đây với tâm tình hồi ức, Đàn Nhi rốt cuộc cũng thu hồi tâm trạng đàm luận chính sự lại, nàng giúp Ninh Nghị nướng vài thứ, nói đến tình hình gần đây của hài tử trong nhà. Hai người bên bàn tròn cầm lấy chén rượu chạm cốc.
Ngày đã nhanh chóng tiến vào ranh giới của đêm, xuyên qua cánh cửa rộng mở, có một chút ánh sáng lơ lửng ở phía xa thành thị, những chiếc đèn lồng dưới sân dường như đang lay động trong gió. Đột nhiên bèn có thanh âm vang lên, như là mưa ùn ùn kéo đến, nhưng càng lớn hơn so với mưa, thanh âm bốp bốp bao phủ phòng ốc. Chậu than trong phòng lắc lư vài cái, Ninh Nghị ném củi vào, Đàn Nhi đứng dậy đi ra hành lang bên ngoài, sau đó nói:
- Tuyết rơi rồi.
Ánh mắt Ninh Nghị chớp động, sau đó gật gật đầu:
- Những nơi khác trong thiên hạ đã sớm có tuyết rơi.
Lúc này Trung Nguyên, Giang Nam đã sớm bị tuyết lớn dày đặc bao phủ, chỉ có bình nguyên Thành Đô này, năm nay thủy chung mưa dầm liên miên, nhưng xem ra, thời gian cũng đã đến. Đàn Nhi trở lại trong phòng, phu thê hai người ngắm nhìn tuyết rơi lộp bộp bên ngoài vừa ăn uống, vừa trò chuyện, chuyện thú vị trong nhà, chuyện tin tức sốt dẻo trong quân.
Ninh Nghị nói đến chuyện có liên quan đến Từ Thiếu Nguyên và Ung Cẩm Nhu:
- Nói Từ Thiếu Nguyên ở phòng thư ký, người tương đối chất phác, năng lực làm việc vẫn rất mạnh. Lúc trước nhìn trúng muội muội của Ung phu tử, Ung Cẩm Nhu nàng biết không, hơn ba mươi tuổi, rất xinh đẹp, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thủ tiết đã bảy tám năm, hiện tại làm lão sư ở Hòa Đăng, nghe nói trong quân, rất nhiều người đều nhìn trúng nàng, nhưng đề thân với Ung phu tử là vô dụng, nói là muốn cho nàng tự mình chọn...
- Từ Thiếu Nguyên đối với Ung Cẩm Nhu là vừa gặp đã đem lòng yêu, nhưng hắn nào biết tán gái chứ, tìm mấy tên của tổng tham cho hắn ý kiến. Một đám tâm thần không ai đáng tin, Trâu Liệt biết không? Nói ta tương đối có chủ ý, len lén tới thăm dò tình hình, nói làm sao để lấy lòng con gái, ta nào biết là Từ Thiếu Nguyên muốn tán tỉnh Ung Cẩm Nhu, kể cho bọn họ nghe mấy câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân. Sau đó Từ Thiếu Nguyên đi Hòa Đăng, thời gian ba ngày, gà bay chó sủa, từ làm thơ, đến tìm người giả làm lưu manh, rồi đến giả vờ bị nội thương, đến thổ lộ... thiếu chút nữa đã dùng vũ lực... bị Lý Sư Sư nhìn thấy, tìm mấy nữ binh, đánh hắn một trận...
- Sau khi đánh xong, lại chạy tới tìm ta cáo trạng, nói người ở phòng thư ký giở trò lưu manh. Ta liền đi hỏi, gọi Từ Thiếu Nguyên ra, đối chất với Ung Cẩm Nhu, sau khi đối chất xong, ta bảo Từ Thiếu Nguyên làm kiểm điểm chân thành ngay trước mặt Ung Cẩm Nhu... ta còn giúp hắn sửa sang lại một đoạn lời bày tỏ chân thành tha thiết, đương nhiên không phải ta giúp hắn viết, là ta giúp hắn sắp xếp lại tâm tình, dùng kiểm điểm thổ lộ một lần nữa... phu nhân, ta thông minh không, Lý Sư Sư lúc ấy cũng khóc nữa, cực kỳ cảm động... kết quả Ung Cẩm Nhu a, thập động nhiên cự, chậc, thật sự là...
- Thập động... nhiên cự...
Đàn Nhi xen vào:
- Là ý gì vậy?
- Vô cùng cảm động —— sau đó cự tuyệt hắn.
- Có thành ngữ này sao...
- Gần đây ta đã phát minh ra.
Ninh Nghị cười:
- Sau đó thì sao, ta liền mời Sư Sư cô nương giúp đỡ giải quyết một chút vấn đề tình cảm của Ung Cẩm Nhu, quan hệ giữa nàng và Ung Cẩm Nhu không tệ, vừa thăm dò, mới để ta biết được một chuyện...
Phu thê hai người trong phòng nói những việc vặt này, cũng không biết qua bao lâu, đồ ăn đã nguội, cũng hơi say, Ninh Nghị ngồi trên ghế nhìn hạt tuyết đầy trời bên ngoài, nói:
- Trước trận chiến ở Vũ Thủy Khê, suy nghĩ tổng thể của chiến dịch Tây Nam, chỉ là giữ vững trước rồi sau đó chờ đợi đối phương lộ ra sơ hở. Sau trận chiến ở Vũ Thủy Khê, Hoàn Nhan Tông Hàn sẽ thật sự là kẻ địch trước mặt chúng ta, suy nghĩ kế tiếp, chính là dùng hết mọi biện pháp, đánh bại quân đội của hắn, chặt đầu hắn xuống —— đương nhiên, đây cũng là cách nghĩ của hắn.
Ninh Nghị khẽ cười nói:
- Ngẫm nghĩ một chút, ngược lại cảm thấy có chút kích động.
Đàn Nhi quay đầu nhìn hắn, sau đó dần dần hiểu ra.
Nàng nắm tay hắn:
- Chàng đừng có chuyện đấy.
- Đương nhiên.
Hơn mười năm qua, bắt đầu từ Tô gia nho nhỏ ở Giang Ninh, đến sự kiện hoàng thương, đến hiểm nguy ở Hàng Châu, đến Lương Sơn, cứu trợ thiên tai, giết vua... lâu nay đối với rất nhiều chuyện Ninh Nghị đều có chút cảm giác xa cách. Sau khi giết vua, người ngoài nhìn vào, hắn càng có khí khái ngạo nghễ thiên hạ, rất nhiều người cũng không ở trong mắt hắn —— có lẽ trong mắt đám người Lý Tần, ngay cả thời đại Vũ triều này, Nho gia huy hoàng này, cũng không ở trong mắt hắn.
Thời điểm đối mặt với Tây Hạ, Nữ Chân cường đại, hắn ít nhiều cũng sẽ bày ra thái độ lá mặt lá trái, nhưng đó chẳng qua là cách làm công thức hóa.
Đối mặt với Lý Càn Thuận suất lĩnh mười vạn đại quân, Ninh Nghị đối với sứ giả phái tới chỉ có một câu "Người Hoa Hạ, không cúi đầu trước ngoại bang", sau đó đánh bại toàn bộ quân đội Tây Hạ.
Hoàn Nhan Lâu Thất khí thế hung hăng đánh tới Tây Bắc, Phạm Hoằng Tế đưa tới cái đầu của đám người Lư Diên Niên thị uy, Ninh Nghị nói với quân nhân Hoa Hạ:
- Tình thế mạnh hơn người, phải thân thiện.
Đợi khi Lâu Thất ép thẳng đến Diên Châu, Ninh Nghị cũng liền nói với đội ngũ:
- Từ hôm nay trở đi, toàn thể Hoa Hạ quân, khai chiến với người Nữ Chân.
Sau khi giết chết Lâu Thất, tất cả đều không còn đường để cứu vãn, bên phía người Nữ Chân kia ảo tưởng không chiến mà thắng, lại đến khuyên hàng, tuyên bố phải tàn sát Tiểu Thương Hà mồ chôn tập thể vạn người, Ninh Nghị lại nói thẳng, nơi này không phải là mồ chôn tập thể vạn người, nơi này sẽ là mồ chôn mười vạn người, trăm vạn người.
Khi ra vẻ yếu thế hữu dụng, hắn sẽ yếu thế trên lời nói, trên một ít sách lược nhỏ. Nhưng trên phương diện hành động, bất luận đối mặt với ai, Ninh Nghị đều là cường thế tới cực điểm.
Từ lâu, Hoa Hạ quân đối mặt toàn bộ thiên hạ, ở vào hoàn cảnh xấu, nhưng trong lòng phu quân nhà mình, lại chưa từng ở vào hoàn cảnh xấu, đối với tương lai hắn có niềm tin vô cùng. Trong Hoa Hạ quân, niềm tin như vậy cũng từng tầng từng tầng truyền lại cho mọi người làm việc phía dưới.
Đối mặt với cuộc nam chinh hùng hổ của Tông Hàn, Hi Doãn, Hoa Hạ quân dưới tư thái bị lây nhiễm của Ninh Nghị cũng chỉ coi là "vấn đề cần giải quyết" để giải quyết. Nhưng vào giờ khắc này sau khi cuộc chiến Vũ Thủy Khê kết thúc, Đàn Nhi nhìn về phía Ninh Nghị, rốt cuộc thấy được một chút cảm giác khẩn trương trên người hắn, đó là sự sôi động và khẩn trương mà tuyển thủ trên sân luận võ bắt đầu duy trì trước khi lên đài.
Luận từ góc độ toàn bộ thiên hạ, sau khi Hoàn Nhan A Cốt Đả chết, Tông Hàn, Hi Doãn quả thật chính là người khổng lồ cường hãn và đáng sợ nhất trên vũ đài thiên hạ này, hai ba mươi năm qua, nơi bọn họ nhìn chằm chằm vào, không ai có thể cản mũi nhọn của họ. Những năm gần đây, Hoa Hạ quân có chút thành quả chiến đấu, ở cấp độ toàn bộ thiên hạ, cũng làm rất nhiều người cảm thấy được coi trọng, nhưng ở trước mặt đám người Tông Hàn và Hi Doãn, Hoa Hạ quân cũng tốt, Tâm Ma Ninh Nghị cũng tốt, đều thủy chung là kém một thậm chí hai cấp độ.
Đối phương là ma vương hoành áp một đời có thể nghiền nát thiên hạ, mà thiên hạ còn có thứ khổng lồ to lớn vô cùng không dễ bị diệt trừ như Vũ triều, Hoa Hạ quân chỉ là một vũ trang cường lực dần dần lột xác về phía quốc gia mà thôi.
Nhưng giờ khắc này, Ninh Nghị đã có sát ý đối với Tông Hàn. Trong mắt Đàn Nhi, nếu như nói Tông Hàn là người khổng lồ đáng sợ nhất thời đại này, phu quân trước mắt, cuối cùng đã giãn gân cốt, muốn lấy tư thái người khổng lồ tương tự, nghênh đón đối phương...
Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh như vậy, hạt băng rơi xuống ngoài cửa sổ dần dần nhỏ đi.
Tuyết lớn trắng xóa đầy trời, sắp sửa rơi xuống, thế giới sắp biến thành dáng vẻ mà người Nữ Chân đã từng quen thuộc...