Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1149 - Chương 1149: Mười Năm Rèn Giũa, Gió Tuyết Sương Lạnh 5

Chương 1149: Mười năm rèn giũa, gió tuyết sương lạnh 5 Chương 1149: Mười năm rèn giũa, gió tuyết sương lạnh 5

Vào đêm tuyết lớn trắng xóa rơi xuống từ bầu trời, trong biệt viện không người ở Tử Châu thành đã xảy ra một vụ hỏa hoạn nho nhỏ.

Nguyên nhân hỏa hoạn, là do gió tuyết thổi bay một chiếc đèn lồng treo ở hành lang phòng xá, đèn lồng từ từ đốt cháy những mảnh vụn lắng đọng lâu ngày bên hành lang. Đôi phu thê đứng đầu trong Hoa Hạ quân đang ở nơi này đầu tiên là có chút hoảng hốt, nhưng sau đó triển khai hành động cứu hỏa trong đêm đông rét lạnh, trong tuyết lớn trắng xóa rơi đầy trời, hỏa hoạn nho nhỏ không lâu sau liền bị dập tắt.

Rất nhiều năm sau, trận hỏa hoạn thần bí phát sinh ở một góc thành Tử Châu trong thời gian chiến dịch chiến tranh Tây Nam căng thẳng nhất này, có lẽ sẽ được một văn nhân hoặc tay viết hạng ba nào đó lật ra từ trong đống giấy cũ, hóa thành ngòi nổ cho một đoạn tiểu thuyết hoặc một câu chuyện âm mưu nào đó. Nhưng vào lúc ấy, không có bao nhiêu người chú ý tới biến cố nho nhỏ này, khi hai phu thê đi trở về Bộ chỉ huy dọc theo con đường đêm khuya, giữa trời đất đều đã bị bông tuyết dày đặc phủ kín, trên mặt hai người đều có nụ cười một lời khó nói hết nhưng đích thực có vẻ thoải mái.

—— Để lại một hồi ức.

Đây là chuyện xảy ra vào buổi tối ngày hai mươi bảy tháng mười hai năm Vũ Kiến Sóc thứ mười một, đến bình minh ngày hôm sau, tuyết lớn vẫn chưa ngừng rơi, núi non nhấp nhô phía tây nam đều đã quấn một lớp màu bạc.

Thời điểm cuối năm sắp tới. Từ trên tuyến phân giới của huyện Hoàng Minh, Vũ Thủy Khê đi về phía Tử Châu, áp giải tù binh vẫn đang tiếp tục ——Hoa Hạ quân vẫn đang tiêu hóa thành quả chiến đấu mà trận chiến Vũ Thủy Khê mang đến —— do tuyết rơi dày, một bộ phận tù binh Nữ Chân bí quá hoá liều lựa chọn chạy trốn trong núi, gây ra một chút hỗn loạn, nhưng tổng thể mà nói, đã không thể tạo thành ảnh hưởng đối với đại cục.

Mà từ tiền tuyến chiến trường kéo dài đến đường núi Kiếm Các, trong quân doanh của người Nữ Chân dần dần bị tuyết lớn phủ kín, tràn ngập hơi thở bức bối, lạnh lẽo tiêu điều mà lại điên cuồng.

Trong tuyết lớn lan tràn, trong núi có tiếng chém giết nho nhỏ xuất hiện. Trong gió tuyết, một ít mảnh giấy theo tuyết lớn bay lả tả gào thét về phía nơi đóng quân của đại quân Nữ Chân.

Ngay cả trong khe hở sau thắng lợi mang tính giai đoạn, tiến công tận dụng mọi thứ của Hoa Hạ quân cũng không ngừng nghỉ, các thám báo mang theo truyền đơn đến gần quân doanh Nữ Chân hoặc đường núi phải đi qua, hành vi thả truyền đơn thỉnh thoảng vẫn xảy ra.

Trên truyền đơn thuật lại quá trình chiến đấu ở Vũ Thủy Khê: Hoa Hạ quân chính diện đánh tan quân đội Nữ Chân, sau khi chém giết Ngoa Lý Lý vây công đại doanh Vũ Thủy Khê, một lượng lớn người Hán đã quay đầu trên chiến trường, mà căn cứ vào biểu hiện trên chiến trường, người Nữ Chân cũng không coi những đội ngũ Hán quân này là người... sau truyền đơn, lại kèm theo giải thưởng đối với hai nhi tử của Tông Hàn.

Cho dù không có những truyền đơn này, trong quân doanh của Kim binh, tình huống cảnh giác và cái nhìn thù hằn Hán quân trên thực tế cũng đã xảy ra.

Thời gian mấy ngày qua, Dư Dư đã xử tử mấy chục thám báo quân Hán "không nghe lệnh điều động": Rất nhiều người trong số họ vì dính dáng đến Nhậm Hoành Xung mà chết.

Trong đại chiến lúc trước, để đảm bảo chiến lực của những thám báo Hán quân này, bên người Kim dùng phương thức mở tiền thưởng thúc đẩy thám báo Hán quân xuất lực. Đây vốn cũng coi như là sách lược chính xác, nhưng khi Nhậm Hoành Xung mò ra một con đường đi thông đến hậu phương Hoa Hạ quân, lại không muốn báo cáo lên phía trên, khư khư cố chấp dẫn người đi cướp đoạt "công lao" này, lại trên thực chất bóp chết "khả năng" mà Kim binh vốn có thể tìm được.

Nếu không phải hơn hai mươi người chạy đến doanh địa đối phương động thủ, mà là hai trăm thậm chí hai ngàn hảo thủ Nữ Chân thì sao? Nói không chừng doanh địa của đối phương đã sớm đại loạn, con trai Ninh Nghị hoặc bị bắt hoặc bị giết, mà thông qua đại loạn của doanh địa thương binh, tấn công ngược lên tiền tuyến Vũ Thủy Khê, trận chiến mười chín tháng mười hai kia, có lẽ sẽ có một kết quả hoàn toàn khác.

Trong quá trình Dư Dư xử quyết mấy chục thám báo, Đạt Lãi nắm trong tay quân đội đồng thời nhìn chằm chằm các doanh địa Hán quân, một lượng lớn thành viên Hán quân nhặt được truyền đơn của Hoa Hạ quân bị bắt ra xử phạt mức cao nhất. Bầu không khí xơ xác áp bức không gian sinh tồn của các quân Hán.

- ... Nếu không có sự trở giáo của đám Nam cẩu này, sẽ không có thất bại của trận chiến Vũ Thủy Khê!

Hai mươi tám, doanh địa chính Thập Lý Tập tuyết bay đầy trời. Khi tiến vào cửa lớn doanh địa, Đạt Lãi kéo áo choàng xuống, phủi bay tuyết đọng phía trên, miệng vẫn đang cùng tướng lĩnh gặp gỡ được công kích "con sâu làm rầu nồi canh" trong trận đại chiến này.

Xét trên một mức độ nào đó, cách nói này của hắn, cũng coi như một trong những cách nghĩ chủ thể trong quân người Kim hiện tại. Tướng lĩnh thông hành mà đến nhìn doanh địa Hán quân xa xa, dùng sức xua tay.

- ... Người Nam vô năng đến cực điểm, sớm đã nói rồi, bọn họ rất khó dùng! Hừ, mà nay cục diện Vũ Thủy Khê hơi thất bại, ta xem, bọn họ càng không thể tin nữa!

- ... Chiến tranh chém giết, sợ nhất vướng chân vướng tay. Con đường của Vũ Thủy Khê phức tạp, Nam cẩu vô năng, mới bị tấn công một chút đã đại bại chạy tán loạn, cũng chiếm con đường phía sau, đến nỗi điều phối cứu viện trên chiến trường cũng không thể kịp thời. Ta thấy, tất cả điều lên huyện Hoàng Minh là tốt nhất, bên kia địa thế rộng rãi một chút, tiêu hao một chút đạn pháo Hắc Kỳ quân...

- ... Huyện Hoàng Minh nhiều nhất có thể nhét thêm mấy người, hôm nay điều năm vạn Nam cẩu đi lên, Hắc Kỳ quân tấn công ngược lại một cái, ngươi nói không chừng còn có bao nhiêu người trở giáo, lúc bọn họ trở về, ngươi có mở cửa doanh hay không đây?

- ... Theo ta thấy, không mở, kẻ không công hạ được tường thành còn dám trở về, đều chết!

- ... Chẳng qua là chắp tay đưa cho Hắc Kỳ quân. Nếu Hắc Kỳ quân cũng không thu nhận, năm vạn người chặn trên chiến trường, chúng ta cũng không cần tấn công lên phía trước nữa.

- ... Một đám chuột nhắt! Nam cẩu chính là giống xấu!

- ... Trong nhà nuôi mấy chục tên Hán nô, lúc làm việc, chỉ biết lười biếng...

Vài tên tướng lĩnh giẫm lên tuyết đọng, đi về phía chỗ cao của quân doanh, trao đổi cách nghĩ như vậy. Tại một đầu khác của doanh địa, Dư Dư chạm mặt với Hoàn Nhan Tà Bảo sắc mặt nghiêm túc, hắn nhìn quân doanh với doanh trướng trải dài, nghe vị "Bảo Sơn Đại Vương" này thấp giọng nói chuyện:

- ... Ngoa Lý Lý dũng nghị có thừa, kín đáo không đủ, tham công liều lĩnh, nếu không phải hắn đã chết ở Ưng Chủy Nham, lần thất bại này, hắn phải gánh tội lớn nhất!

- Hắn dù sao đã chết, những lời này, bớt nói vài câu.

Nghe xong Hoàn Nhan Tà Bảo nói chuyện, huynh trưởng Hoàn Nhan Thiết Dã Mã từ một bên đi tới.

Trong gió tuyết, đông đảo tướng lĩnh nam chinh lần này đang hội tụ về phía Thập Lý Tập.

Chiến cuộc đột nhiên thất bại của Vũ Thủy Khê tám ngày trước, chấn động toàn bộ đại quân Nam chinh của người Kim. Ngoại trừ Đạt Lãi, Dư Dư chạy tới Vũ Thủy Khê thu thập tàn cục ngay phút đầu tiên, gần như tất cả tướng lĩnh cao tầng, đều cảm thấy chấn kinh và không thể tin được tin tức mà Vũ Thủy Khê đột nhiên truyền đến.

Ngoa Lý Lý suất lĩnh thân vệ ngàn người bị chém giết tại Vũ Thủy Khê Ưng Chủy Nham, Hoa Hạ quân dùng binh lực không đến hai vạn đột nhiên xuất kích, chính diện đánh tan toàn bộ quân đội tiến công của Vũ Thủy Khê, phe ta binh bại như núi đổ, cuối cùng vỏn vẹn chỉ mấy ngàn người giữ lại một nửa doanh địa Vũ Thủy Khê...

Thời gian hơn hai tháng tới nay, trong các đại tướng của người Nữ Chân, ngoại trừ Ngoa Lý Lý, Bạt Ly Tốc tọa trấn tiền tuyến chủ trì tiến công, Dư Dư thống lĩnh thám báo tiến hành phụ trợ, các tướng lĩnh còn lại mặc dù ở trung lộ hoặc hậu phương, nhưng cũng đều giữ vững tinh thần, tham dự vào công tác duy trì và chuẩn bị toàn bộ chiến trường.

Từ Kiếm Các đến huyện Hoàng Minh, Vũ Thủy Khê là con đường núi hẹp dài gần năm mươi dặm, địa thế gập ghềnh, nguy hiểm khó đi. Trong đó có không ít nơi đường xá đơn sơ, mỗi lần sau khi xe ngựa qua, sau khi mưa xuống phải tiến hành bảo trì gian nan. Nhưng mà dưới mưu đồ trước đó của Hi Doãn, dưới sự vận hành hậu cần của Hàn Xí Tiên, hàng chục vạn đại quân trong hai tháng đã mở núi xẻ đường, không chỉ mở rộng gấp đôi con đường ban đầu, thậm chí còn xây dựng sạn đạo* mới ở một số nơi vốn không thể thông hành nhưng có thể động thổ.

*Là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở.

Người Nữ Chân vốn đã man rợ từ khi khởi binh hơn ba mươi năm trước, một thế hệ A Cốt Đả, Tông Hàn tâm tư linh động, giỏi về hấp thu sở trường của người khác, là không ngừng học tập chiến pháp mới trong từng lần tác chiến. Trong mười năm quật khởi ban đầu, dựa vào vô địch huyết dũng của ngõ hẹp gặp nhau dũng giả thắng, mười năm giữa dần dần thu thập thợ thủ công thiên hạ, học được sự phối hợp giữa khí giới và chiến pháp. Mãi đến lúc này của ba mươi năm sau, đám người Tông Hàn, Hi Doãn, Hàn Xí Tiên cuối cùng mới thực hiện được tác chiến liên động mấy chục vạn người đâu vào đấy.

Phụ trách xẻ núi mở đường phần lớn là quân Hán bị xua đuổi vào cùng thợ thủ công người Hán thuần thục bị bắt làm tù binh sau khi qua sông, nhưng người quản lý và giám sát những người này, cuối cùng vẫn là là chư tướng Nữ Chân ở phía sau. Thời gian hơn hai tháng tiền tuyến không ngừng tấn công mãnh liệt, hậu phương có thể giải quyết vấn đề thông lộ phiền phức nhất dưới tình huống như vậy, tất cả tướng lĩnh kỳ thực cũng đều có thể mơ hồ cảm nhận được sức mạnh to lớn "Nhân định thắng thiên".

Hiện giờ đây chính là sức mạnh của Đại Kim khi được huy động toàn lực!

Thời gian hơn hai tháng trôi qua, trong nghị luận của một số tướng lĩnh, nếu trận đại chiến này thật sự kéo dài, bọn họ thậm chí có thể hào hùng triệu tập Hán nô "san bằng dãy núi Tây Nam này".

Hắc Kỳ đối diện có thể kiên trì hai tháng ở huyện Hoàng Minh, Vũ Thủy Khê, phòng ngự kiên cường như thùng sắt, giọt nước không lọt, quả thật đáng khâm phục. Cũng khó trách năm đó bọn họ đánh bại Lâu Thất và Từ Bất Thất. Nhưng đối với hướng đi của đại thế, trong toàn bộ đại quân người Kim vẫn có đủ lòng tin.

Thất bại đột ngột của Vũ Thủy Khê, là một cái bạt tai nặng nề vung tới khi lòng tin của mọi người kiên cố nhất!

Lúc đó tình hình chiến đấu ở tiền tuyến Vũ Thủy Khê sụp đổ nhanh chóng, buổi chiều liền bị đánh tan chính diện, Ngoa Lý Lý bị Hoa Hạ quân chém giết ở Ưng Chủy Nham, phần đông quân đội đột phá vòng vây không có kết quả. Tình báo khẩn cấp truyền đi sau này là hy vọng cứu viện nhanh chóng đến, cũng không giữ bí mật, đến rạng sáng, ngày thứ hai, lại lần lượt có tình báo khẩn cấp truyền về, Hoa Hạ quân không chỉ đánh tan chủ lực quân đội chính diện, thậm chí vây công đại doanh Vũ Thủy Khê, trước giờ Tý đã đánh tan vòng ngoài đại doanh Vũ Thủy Khê, giết chóc tiến quân thần tốc.

Vũ Thủy Khê gần năm vạn người, đại doanh lại có địa lợi, trong thời gian không đến một ngày, bộ đội Hắc Kỳ quân nghe đồn không quá hai vạn người chính diện cường công, về phần thảm trạng như thế, chiến lực của Hắc Kỳ quân phải cường đại tới trình độ nào mới được?

Làm lão tướng sát trường chinh phạt cả đời, phía sau không ít tướng lĩnh Kim binh sau khi nghe được tin tức này, sắc mặt đều trắng bệch, đợi đến khi khó khăn lắm mới chấp nhận được suy nghĩ đầu tiên, mới nghi ngờ có phải báo nhầm hay không, hoặc là gặp phải chiến thuật cao siêu mà lại vừa vặn phát huy tác dụng của Hắc Kỳ.

Hoàn Nhan Tà Bảo tính tình nóng nảy thậm chí dùng đao chặt ngã một thân cây bên cạnh quân doanh, miệng hét lớn:

- Điều này không thể nào!

Lập tức muốn chạy đến tiền tuyến, chém giết đám thám báo nói dối quân tình nhiễu loạn lòng quân này. Hắn thật sự không thể tin được kết quả này.

Hoàn Nhan Thiết Dã Mã tương đối bình tĩnh ổn trọng chỉ có thể bày tỏ như đã định liệu trước:

- Trong này tất có vấn đề.

Không ai có thể tin được kết quả chiến đấu như vậy. Thời gian ba mươi năm qua, bất luận dưới tình huống công bằng hay không công bằng, đây là tư vị mà Nữ Chân chưa từng nếm qua.

Lâu Thất của gần mười năm trước, một bận dồn ép Hắc Kỳ quân Tây Bắc bức vào hoàn cảnh ác liệt —— đương nhiên trong ghi chép của Hoa Hạ quân lại là sự hỗn loạn của lực lượng tương đương —— sau đó bởi vì sự trùng hợp nho nhỏ khiến hắn bị một nhánh tiểu đội Hắc Kỳ chém đầu ngoài ý muốn trên chiến trường, mới khiến cho người Nữ Chân nếm được thất bại lần đầu tiên trong tay Hắc Kỳ quân.

Từ Bất Thất mặc dù trúng kế ở Diên Châu, nhưng mấy vạn đại quân dưới trướng hắn vẫn hung hăng đập vỡ cửa lớn Tiểu Thương Hà, ép Hắc Kỳ quân lúc đó đến thê thảm chạy về phía nam, trên chiến trường chính diện, quân đội Nữ Chân cũng không coi là đã trải qua thảm bại.

Hôm nay của mấy năm sau, vào thời khắc này khi Đại Kim điều động lực lượng mạnh nhất Nam chinh, đông đảo lão tướng chưa rời khỏi vũ đài, lá cờ đen đối diện lại lộ ra răng nanh kinh người như vậy... Tây Nam thật sự sinh ra một đội quân còn điên cuồng hơn Nữ Chân ba mươi năm trước?

Cũng may giải thích sâu hơn đã lục tục đến vào mấy ngày sau đó.

Giữa trưa ngày mười chín tháng mười hai, Ngoa Lý Lý đã quen với mạo hiểm đánh cược một lần rốt cuộc không kiềm chế được xao động trong hai tháng, suất lĩnh vệ sĩ tự mình ra trận cường công điểm đột phá mấu chốt tên là Ưng Chủy Nham, hắn trúng gian kế của Hắc Kỳ quân, đội ngũ bị cự thạch lăn xuống chặt đứt, Ngoa Lý Lý trúng mai phục bỏ mình.

Tiếp theo địa hình hay thay đổi của Vũ Thủy Khê tạo thành thế công phức tạp, tinh nhuệ của Hoa Hạ quân tề tựu, người Kim lại không thể không tiếp nhận hậu quả xấu của việc trộn lẫn bộ đội Hán trong đội ngũ, những bộ đội đầu hàng này khi đối mặt với sự tấn công của đối phương tất cả đều trở thành gánh nặng. Một bộ phận tinh nhuệ của Nữ Chân khi rút lui hoặc khi cứu viện, con đường bị những quân Hán này ngăn trở, thế cho nên chiến trường vận chuyển không kịp, làm lỡ thời cơ chiến đấu.

Cộng thêm một bộ phận Hán quân trên chiến trường nhanh chóng đầu hàng Hắc Kỳ, vào đêm hôm đó đột nhiên làm loạn trong đại doanh, dẫn đến vòng ngoài đại doanh Vũ Thủy Khê bị phá, tạo thành thương tổn lớn hơn nữa cho chủ lực Kim quân trên tiền tuyến. Bởi vì Ngoa Lý Lý đã sớm chết trận, sau đó tuy có mấy mãnh tướng trung tầng liều chết chém giết, bảo vệ non nửa doanh địa bên trong, nhưng đã vô ích đối với bản thân chiến cuộc.

Có được những tin tức này, trận tan tác của Vũ Thủy Khê cuối cùng cũng có lời giải thích hợp lý.

Ngoa Lý Lý đã chết, hắn khi còn sống đứng đầu một quân, tướng lĩnh địa vị thấp trong quân Kim không thể nói hắn, hơn nữa hy sinh trên chiến trường vốn cũng chỉ có thể lấy vinh dự an ủi. Vậy thì tội lỗi lớn nhất, chỉ có thể do quân Hán gánh chịu. Thời gian mấy ngày sau cuộc chiến, các lộ quân đội từ Kiếm Các tới tiền tuyến vẫn cần trấn an lòng quân, đè xao động xuống, các quân đội trên tuyến Vũ Thủy Khê lục tục điều động về phía trước, các tướng lĩnh ở các vị trí còn lại chỉnh đốn đội ngũ... đến ngày hai mươi tám, tuyết lớn bay tán loạn, mấy đại tướng nhận được mệnh lệnh mới được Hoàn Nhan Tông Hàn ra lệnh triệu hồi về Thập Lý Tập.

Thời tiết rét lạnh, quân doanh khổng lồ dựa vào thế núi, uốn khúc giữa những chân núi trải dài có thể nhìn thấy trong tầm mắt, sức nóng và sự ồn ào của các hoạt động đám đông đã thấm đẫm trong những bông tuyết bay khắp trời. Một số tướng lĩnh buổi sáng đã đến, một số người buổi chiều lục tục đến. Chạng vạng tối, Hoàn Nhan Tông Hàn đốt lửa trại hừng hực trên bãi đất trống bên ngoài đại trướng —— nơi tụ tập, được chuẩn bị trong tuyết lớn ngoài trời.

Hoàn Nhan Tông Hàn ném gỗ vào đống lửa, nhìn tia lửa bắn tung tóe, bông tuyết bị lửa lớn ép đi.

Trong tuyết trắng, từng tướng lĩnh lục tục đến: Tát Bát đã đến, Dư Dư đã đến, Đạt Lãi đã đến, Hàn Xí Tiên đã đến, Cao Khánh Duệ đã đến, Hoàn Nhan Thiết Dã Mã đã đến, Hoàn Nhan Tà Bảo đã đến... còn có bóng dáng của hết vị này đến vị khác đã trải qua nhiều năm chinh chiến đến đây, bọn họ thấy được ngọn lửa hừng hực thiêu đốt này, tụ tập nơi đây trong tuyết múa đầy trời.

Thân hình cao lớn của Tông Hàn trầm mặc, hắn lại ném vào một khúc gỗ, ngọn lửa ầm ầm bay lên, vô số ánh lửa bay lên trời.

Không lâu sau, có chiến ca Shaman quen thuộc ngâm nga trong đám người.

- ... Bạch Hổ Sơn Thần của ta, gầm lên đi!

Ta là người hơn vạn người và được trời sủng ái!...

Hỡi thần mạnh mẽ, hãy nói cho ta biết!...

Người đi cùng ta a!

Xin hãy nghiêng tai lắng nghe...

Hải Đông Thanh của ta giương cánh ——

Tự do bay lượn!

Chung quanh đống lửa hừng hực, phảng phất có vô số thân ảnh, đi theo ứng tiếng đáp lời...

Bình Luận (0)
Comment