Trời như chiếc lều, tuyết lớn vô tận, bao trùm bốn nội tám phương. Chạng vạng ngày tuyết rơi vốn đã tới sớm, khi ánh sáng cuối cùng sắp thấm vào dãy núi, chiến ca Shaman cổ xưa đang vang lên bên đống lửa trước đại trướng của người Kim.
Ánh lửa thắp lên một không gian nhỏ màu cam, như đang chống chọi với trời xanh.
Gió tuyết của Tây Nam, trước mặt người Nữ Chân, người Liêu Đông đến từ đất Bắc, cũng không phải sắc trời kỳ lạ cỡ nào. Rất nhiều năm trước, bọn họ đã sống trong những ngày tháng mà một năm có gần nửa là gió tuyết, bất chấp giá lạnh xuyên núi băng đèo, triển khai săn bắn trong tuyết lớn ngập đến đầu gối, đối với rất nhiều người mà nói đều là trải nghiệm quen thuộc.
Từ sau khi đánh bại Liêu quốc, trải nghiệm như vậy mới dần dần ít đi.
Nhờ lợi nhuận chiến tranh mang lại, bọn họ được chia phòng ốc ấm áp, xây dựng trạch viện mới, trong nhà thuê người giúp việc, mua nô lệ, vào mùa đông có thể dựa vào lò lửa mà không cần đối mặt với tuyết lớn khắc nghiệt và hổ lang trong đất tuyết tương tự cũng đói khát hung ác như thế.
Hài tử của bọn họ có thể bắt đầu hưởng thụ một mặt dễ chịu và đẹp đẽ trong gió tuyết, một ít hài tử trẻ tuổi hơn có lẽ không đi được đường núi trong tuyết, nhưng ít nhất đối với một thế hệ người trước lửa trại này mà nói, ký ức vượt mọi chông gai trước kia vẫn khắc sâu trong linh hồn của bọn họ như cũ, đó là câu chuyện và quá khứ có thể đường đường chính chính nhắc tới với người khác vào bất cứ thời điểm nào.
—— Bạch Hổ Sơn Thần của ta, gầm lên đi!
Ta là người hơn vạn người và được trời sủng ái!...
Hỡi mặt trời ở chín ngọn núi phía Nam!
Hỡi tổ phụ cương trực bất khuất ở phía Đông!
Hãy nhìn ta đi ——... Chiến ca Shaman cổ xưa vang lên trong miệng mọi người, Hoàn Nhan Tông Hàn đứng phía trước ngọn lửa, ngọn lửa tôn lên thân ảnh cao lớn của hắn, một lát sau, có người kéo dê lên.
Dê núi giãy giụa bị trói trên cột, có người tay cầm đao thép, trong chiến ca, chặt đứt tứ chi dê núi, máu nóng được cho vào trong bát, bưng cho đám đông trước đống lửa, Tông Hàn bưng chén uống cạn máu nóng, những người còn lại cũng đều làm như vậy.
Mùi máu tanh cuồn cuộn trên người.
- Tuyết ở phía nam rất nhỏ.
Tông Hàn chậm rãi mở miệng, hắn nhìn quanh bốn phía:
- Ba mươi tám năm trước, tuyết lớn gấp mười lần so với hôm nay, Liêu quốc như mặt trời ban trưa, rất nhiều người chúng ta đứng ở bên cạnh lửa lớn như vậy, thương lượng có nên phản Liêu hay không, lúc ấy rất nhiều người còn có chút do dự. Cách nghĩ của ta và A Cốt Đả không hẹn mà hợp.
- Bộ Hoàn Nhan khi đó, người có thể chiến không quá hai ngàn. Mà giờ quay đầu nhìn lại, ba mươi tám năm qua, phía sau các ngươi, đã là vô số lều trại, hai ngàn người này kéo dài qua trời nam biển bắc, đã nắm thiên hạ này trên tay.
Phía sau mọi người, quân doanh uốn lượn lan tràn, vô số ánh lửa mơ hồ hiện lên trong gió tuyết.
Hoàn Nhan Tông Hàn xoay người đi vài bước, lại cầm một cây củi ném vào trong đống lửa. Hắn không cố ý biểu hiện khí thế trong lời nói, động tác tự nhiên, ngược lại làm cho chung quanh có vài phần an tĩnh trang nghiêm.
- Hơn ba mươi năm a, một số người trong chư vị, là lão huynh đệ năm đó, cho dù sau này lục tục gia nhập, cũng đều là một phần của Đại Kim ta. Đại Kim ta, vạn người không thể địch, là danh tiếng các ngươi đánh ra, các ngươi cả đời cũng mang theo danh tiếng này đi về phía trước, lấy đó làm tự hào. Vui không?
Tông Hàn anh hùng một đời, bình thường khí phách lẫm liệt, nhưng thực không phải người ân cần. Lúc này lời nói mặc dù ôn hòa, nhưng bại chiến ở phía trước, tự nhiên không ai cho rằng hắn muốn khen ngợi mọi người, trong lúc nhất thời mọi người đều trầm mặc. Tông Hàn nhìn ngọn lửa.
- Với con số hai ngàn, phản kháng thứ khổng lồ như Liêu quốc, về sau đến mấy vạn người, lật đổ toàn bộ Liêu quốc. Đến hôm nay nhớ tới, đều giống như một giấc mộng lớn, lúc đầu, bất kể là ta hay là A Cốt Đả, đều cảm thấy mình giống như con kiến —— năm đó trước mặt Liêu quốc, Nữ Chân chính là một con kiến nhỏ, chúng ta thay người Liêu nuôi chim, người Liêu cảm thấy chúng ta là dã nhân trong núi! Khi A Cốt Đả thành thủ lĩnh đi yết kiến Thiên Tộ Đế, Thiên Tộ Đế nói, ngươi xem ra rất gầy, không giống với những thủ lĩnh khác, vậy nhảy cho ta một điệu đi...
- A Cốt Đả không nhảy.
Tông Hàn vừa nói, vừa ngồi xuống trên cọc gỗ phía sau. Hắn tùy ý phất tay về phía mọi người, ra hiệu ngồi xuống, nhưng không có ai ngồi.
- Lúc ấy kim thượng (hoàng đế đương triều, ý chỉ Ngô Khất Mãi) đi ra, nói nếu bệ hạ đã có ý, để ta biểu diễn cho bệ hạ. Thiên Tộ Đế vốn muốn nổi giận, nhưng kim thượng sai người thả một con gấu ra. Trước mặt tất cả mọi người, ngài đánh chết con gấu. Chuyện này nói ra thì anh hùng, nhưng người Nữ Chân ta vẫn là con kiến trước mặt Thiên Tộ Đế, lúc ấy hắn không tức giận, có thể cảm thấy, con kiến này rất thú vị... sau đó thiên sứ người Liêu hàng năm tới đây, vẫn sẽ tùy ý đánh chửi người Nữ Chân ta, ngươi có thể đánh chết gấu, hắn cũng không sợ.
- Ta từ mấy tuổi đến mười mấy tuổi, tuổi trẻ hiếu chiến, nhưng mỗi lần gặp thiên sứ người Liêu, đều phải quỳ xuống dập đầu, dũng sĩ lợi hại hơn nữa trong bộ tộc cũng phải quỳ xuống dập đầu, không ai cảm thấy điều đó không nên. Những thiên sứ Liêu kia tuy rằng nhìn thì gầy yếu, nhưng quần áo như tranh vẽ, vênh váo tự đắc, khẳng định không cùng một loại người với chúng ta. Đến khi ta bắt đầu suy nghĩ, ta cũng cảm thấy quỳ xuống là nên làm, vì sao? Phụ thân ta Tát Cải lần đầu tiên đưa ta ra khỏi núi vào thành, khi ta nhìn thấy những tướng sĩ người Liêu binh giáp chỉnh tề, khi ta biết giang sơn người Liêu giàu có vạn dặm, ta liền cảm thấy, quỳ xuống, rất nên.
- Tạo phản, không phải cảm thấy Nữ Chân ta trời sinh đã có mệnh cướp đoạt thiên hạ, chỉ là bởi vì ngày tháng sống không nổi nữa. Khi hai ngàn người khởi binh, A Cốt Đả rất do dự, ta cũng rất do dự, nhưng cũng giống như khi tuyết lớn phủ kín núi chỉ vì một miếng ăn, chúng ta phải lên núi bắt gấu săn hổ. Đối mặt với Liêu quốc lợi hại hơn gấu hổ, không có gì ăn, cũng chỉ có thể đi săn nó.
Tay hắn đặt trên đầu gối, ánh mắt nhìn ngọn lửa, dừng hồi lâu, mới cười cười.
- Bắt đầu từ lúc khởi sự, A Cốt Đả cũng tốt, ta cũng tốt, còn có chư vị đứng ở chỗ này hôm nay, mỗi trận chiến đều tiên phong, rất lợi hại. Sau này ta mới biết được, người Liêu coi trọng thanh danh, cũng có hạng người tham sống sợ chết, Vũ triều phía nam lại càng tệ hại, đến khi đánh trận, liền nói cái gì mà, người có thân ngàn vàng không làm chuyện nguy hiểm, ra vẻ nho nhã không biết là ý tứ chó má gì! Cứ như vậy hai ngàn người đánh bại mấy vạn người, hai vạn người đánh bại mấy chục vạn người, năm đó rất nhiều người đi theo xung phong đều đã chết, chúng ta sống đến bây giờ, nghĩ lại, thật sự là rất lợi hại. Hai năm trước, Cốc Thần nói với ta, nhìn tổng quát lịch sử, lại có bao nhiêu người có thể đạt tới thành tích của chúng ta? Ta ngẫm lại, các vị cũng thật sự rất lợi hại.
Ánh mắt của hắn lướt qua ngọn lửa, lướt qua mọi người ở đây, nhìn về phía đại doanh kéo dài phía sau, lại hướng về nơi xa hơn, lại thu hồi lại.
- Hôm nay ta nghĩ, hóa ra chỉ cần trong lúc đánh trận mỗi người đều có thể tiên phong, là có thể làm được thành tích như vậy, bởi vì thiên hạ này, kẻ tham sống sợ chết quá nhiều. Các vị hôm nay đến nơi này, đều rất lợi hại, chúng ta những năm gần đây giết chóc trên chiến trường, ta không thấy có bao nhiêu người sợ, chính là như vậy, hai ngàn người năm đó, giờ đây quét ngang thiên hạ. Hàng ngàn, hàng vạn, vạn vạn người đều bị chúng ta quét sạch.
- Các ngươi có thể quét ngang thiên hạ.
Ánh mắt Tông Hàn đảo qua trên từng gương mặt tướng lĩnh, ôn hòa và bình tĩnh dần dần trở nên nghiêm khắc, gằn từng chữ:
- Thế nhưng, có người nói, các ngươi không có khí độ nắm giữ thiên hạ!
- Mỗi trận chiến đều phải xông lên phía trước, dũng mãnh không sợ chết, các ngươi có thể đánh thiên hạ này vào trong tay, các ngươi có thể quét sạch Liêu quốc, có thể đuổi Chu gia của Vũ xuống khỏi vũ đài. Nhưng các ngươi có thể ngồi vững vàng thiên hạ này sao! Lúc A Cốt Đả còn sống đã từng nói, giành thiên hạ, nắm vững thiên hạ, không phải chuyện giống nhau! Kim thượng cũng đã năm lần bảy lượt nói, muốn cùng người trong thiên hạ cùng sở hữu thiên hạ —— nhìn xem thiên hạ phía sau các ngươi!
Thanh âm của Tông Hàn giống như miệng hổ, trong lúc nhất thời thậm chí đè xuống tiếng gào thét của gió tuyết bốn phía, có người nhìn về phía sau, xa xa quân doanh là núi non nhấp nhô, nơi xa hơn nữa của núi non, hao mòn trong bóng tối vô biên vô ngần.
- Thiên hạ của các ngươi, ở nơi nào?
- Chỉ trong quân doanh mấy vạn người này sao?
- Chỉ là ngọn núi hoang mà hôm nay các ngươi có thể nhìn thấy?
- Chỉ là tất cả những nơi các ngươi đã đi qua, đã nhìn thấy trong đời?
- —— Thiên hạ của các ngươi, thiên hạ của Nữ Chân, lớn hơn tất cả những gì các ngươi đã thấy cộng lại, chúng ta diệt Liêu quốc, diệt Vũ triều, thiên hạ của chúng ta, trải khắp tứ hải bát hoang! Chúng ta có ức vạn thần dân! Các ngươi xứng có bọn họ sao? Trong lòng các ngươi có bọn họ sao?
Thanh âm Tông Hàn theo gió tuyết cùng rít gào, hai tay của hắn đặt trên đầu gối, ngọn lửa chiếu ra thân ảnh ngồi ngay ngắn của hắn, lắc lư trong bầu trời đêm. Sau lời này, im lặng hồi lâu, Tông Hàn chậm rãi đứng lên, hắn cầm nửa khối củi, ném vào trong đống lửa.
- Các ngươi cho rằng, hôm nay ta triệu tập chư vị, là muốn nói với các ngươi, Vũ Thủy Khê, đánh một hồi bại trận, nhưng không nên nản lòng, muốn cổ vũ chút sĩ khí cho các ngươi, hoặc là cùng các ngươi, nói xấu Ngoa Lý Lý một chút...
Hắn trầm mặc một lát:
- Không phải, điều khiến bản vương lo lắng chính là, các ngươi không có tấm lòng ôm lấy thiên hạ...
- Trước khi A Cốt Đả rời đi, đã từng năm lần bảy lượt nói với ta.
Phía trước đống lửa, thanh âm của Tông Hàn vang lên:
- Chúng ta có thể dùng hai vạn người được thiên hạ, chẳng lẽ cũng dùng hai vạn người trị thiên hạ sao?
- Tiên đế cũng tốt, kim thượng cũng tốt, kể cả Cốc Thần mà chư vị kính trọng cũng được, những năm gần đây hết lòng lo lắng, cũng chính là một việc như vậy... trong các vị ở đây, có người Hề, có người Bột Hải, có người Khiết Đan, cũng có người Hán Liêu Đông, chúng ta cùng nhau tác chiến đã nhiều năm, hôm nay các ngươi đều là người Kim, vì sao? Kim thượng đối xử bình đẳng với chư vị, thiên hạ này cũng là thiên hạ của chư vị, không chỉ là thiên hạ của Nữ Chân.
- Trong lòng Nữ Chân có chư vị, chư vị liền cùng có thiên hạ với Nữ Chân; trong lòng chư vị có ai, người đó sẽ trở thành thiên hạ của chư vị!
Tông Hàn nhìn mọi người:
- Hơn mười năm trước, Đại Kim ta lấy Liêu quốc, đối xử bình đẳng với Khiết Đan, bởi vậy chư vị Khiết Đan trở thành một phần của Đại Kim ta. Lúc ấy, chúng ta còn không có dư lực lấy Vũ triều, bởi vậy Hán dân từ Vũ triều mang về, đều thành nô lệ, hơn mười năm qua, Đại Kim ta dần dần có thực lực chinh phục Vũ triều, kim thượng bèn hạ lệnh, không được giết Hán nô bừa bãi, phải đối xử tử tế với người Hán. Chư vị, mà nay là lần thứ tư Nam chinh, Vũ triều mất rồi, các ngươi có lòng thay thế, nắm giữ Vũ triều không?
Hắn vung tay lên, ánh mắt nghiêm khắc quét qua:
- Ta thấy các ngươi không có!
- Vũ Thủy Khê một trận chiến thất bại, ta nhìn thấy các ngươi đang đùn đẩy hai bên! Phàn nàn! Lật tìm cớ! Cho đến bây giờ, các ngươi vẫn chưa làm rõ được, đứng trước mặt các ngươi là một đám kẻ địch như thế nào sao? Các ngươi vẫn chưa rõ nguyên nhân ta và Cốc Thần cho dù vứt bỏ Trung Nguyên, Giang Nam đều muốn hủy diệt Tây Nam là gì sao?
- Cái vị kia, đám người đối diện các ngươi kia, bọn họ giết hoàng đế Vũ triều dưới tình huống không thích hợp nhất! Bọn họ đã cắt hết đường lui! Đối địch với cả thiên hạ này! Bọn họ đối mặt trăm vạn đại quân, không xin tha với bất cứ người nào! Thời gian hơn mười năm, bọn họ đã giết ra, đã gắng gượng được! Vậy mà các ngươi vẫn chưa nhìn thấy! Bọn họ chính là chúng ta lúc trước ——