Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1151 - Chương 1151: Mười Năm Rèn Giũa, Gió Tuyết Sương Lạnh 7

Chương 1151: Mười năm rèn giũa, gió tuyết sương lạnh 7 Chương 1151: Mười năm rèn giũa, gió tuyết sương lạnh 7

- Cái vị kia, đám người đối diện các ngươi kia, bọn họ giết hoàng đế Vũ triều dưới tình huống không thích hợp nhất! Bọn họ đã cắt hết đường lui! Đối địch với cả thiên hạ này! Bọn họ đối mặt trăm vạn đại quân, không xin tha với bất cứ người nào! Thời gian hơn mười năm, bọn họ đã giết ra, đã gắng gượng được! Vậy mà các ngươi vẫn chưa nhìn thấy! Bọn họ chính là chúng ta lúc trước ——

Ánh lửa bốc lên chiếu ra thân ảnh như lão tướng hùng sư, thanh âm của hắn quanh quẩn trong gió tuyết trước trướng lớn.

Những người còn lại đều trang nghiêm, nhưng nhìn đống lửa kia đang cháy, tuyết rơi bay loạn, doanh địa bên này cứ như vậy yên lặng hồi lâu.

Tông Hàn cùng chúng tướng đều đứng ở đó, đợi đến khi màn đêm mắt thấy đã hoàn toàn buông xuống, trong quân doanh gió tuyết kéo dài ánh lửa càng nhiều hơn vài phần, lúc này mới mở miệng nói chuyện.

- Hơn ba mươi năm qua, chinh chiến sa trường, thắng lợi vô số, nhưng trong các ngươi có ai dám nói mình chưa từng thất bại lần nào? Ta không được, Lâu Thất cũng không được, A Cốt Đả tái sinh, cũng không dám nói. Chiến tranh vốn là thắng thắng bại bại, trận chiến Vũ Thủy Khê, tuy có tổn thất, nhưng chẳng là chỉ là một trận chiến bại —— có một số người bị dọa đến mức muốn đổ lỗi cho người khác, nhưng ta xem ra là chuyện tốt!

- Tốt chỗ nào? Thứ nhất, trận đại chiến Vũ Thủy Khê này, để cho các ngươi nhìn rõ ràng cẩn thận, Hắc Kỳ quân ở đối diện là phẩm chất gì. Vạn người không thể địch? Trăm vạn đại quân vây Tiểu Thương Hà ba năm, bọn họ cũng làm được! Ngoa Lý Lý tham công liều lĩnh, đây là lỗi của hắn, cũng không phải lỗi của hắn! Vũ Thủy Khê đánh hai tháng, hắn nắm lấy cơ hội mang theo thân vệ đi lên, chuyện như vậy, ta đã làm, các ngươi cũng đã làm!

- Ngoa Lý Lý và chư vị lui tới hơn ba mươi năm, hắn là dũng sĩ hiếm có, chết ở Vũ Thủy Khê, hắn vẫn là dũng sĩ. Hắn chết vì tham công liều lĩnh? Không phải.

Tông Hàn lắc đầu:

- Cái chết của hắn, bắt nguồn từ việc hắn không xem Hắc Kỳ là đối thủ ngang sức với mình. Hắn coi Hắc Kỳ như người Liêu và người Vũ triều, mạo hiểm một kích chung quy là bại. Các ngươi hôm nay vẫn coi Hắc Kỳ là kẻ địch như vậy, cho rằng bọn họ dùng quỷ kế, cho rằng người mình vướng chân vướng tay, ngày sau các ngươi cũng sẽ phải chết dưới đao thương của Hắc Kỳ. Trân Châu, Bảo Sơn, ta nói chính là các ngươi! Quỳ xuống cho ta ——

Ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên hung lệ mà uy nghiêm, một tiếng này rống lên, huynh đệ Hoàn Nhan Thiết Dã Mã và Hoàn Nhan Tà Bảo bên đống lửa đầu tiên là sửng sốt, sau đó quỳ xuống đất.

- Đừng tưởng rằng ta không biết mấy ngày nay các ngươi nói cái gì! Thân là đại tướng, đồng liêu cùng nhau trải qua trăm trận các ngươi cũng dám bôi nhọ! Nếu không biết sai, bổn vương tự tay làm thịt các ngươi!

- —— Hổ kiêu ngạo dễ chết! Sống lâu nhất trong biển rừng, là sói kết đàn.

Trong số con trai của Tông Hàn, Thiết Dã Mã và Tà Bảo từ lúc tấn công Biện Lương đã là tướng lĩnh một phương, lúc này Tà Bảo đã hơn ba mươi tuổi, Thiết Dã Mã đã gần tứ tuần. Đối với đôi huynh đệ này, Tông Hàn trước giờ tuy rằng cũng có đánh mắng, nhưng mấy năm gần đây đã rất ít xuất hiện chuyện như vậy. Hắn nói xong từng chữ từng chữ, chậm rãi xoay người đi tới bên đống củi, cầm lấy một khúc gỗ.

Khúc gỗ đó to bằng bát lớn, vốn nên bị chẻ làm hai nửa, nhưng khúc gỗ này vẫn chưa bị chẻ ra, phía trên chỉ có một vết nứt. Tông Hàn bẻ hai tay ra ngoài, khúc gỗ kia ầm một tiếng trong tay hắn nứt thành hai nửa, sương trắng tràn ra. Tông Hàn ném gỗ vào trong đống lửa.

- Lau cho sáng đôi mắt các ngươi. Đây là một trong những lợi ích của trận Vũ Thủy Khê. Thứ hai, nó khảo nghiệm sự độ lượng của các ngươi!

- Nó khảo nghiệm sự độ lượng khi có thiên hạ và nắm giữ thiên hạ!

- Dựa vào hai ngàn người đánh thiên hạ, có đấu pháp của hai ngàn người, dựa vào hai vạn người, có đấu pháp của hai vạn người! Nhưng đi tới hôm nay, sau lưng các ngươi có vị nào không có hai vạn người? Nữ Chân ta giàu có bốn biển thần dân ức vạn! Phải cùng trị với người trong thiên hạ, mới có thể trường tồn.

Tông Hàn dừng một chút:

- Tông Phụ, Tông Bật kiến thức thiển cận, vùng đất Giang Nam xua đuổi trăm vạn Hán quân vây Giang Ninh, tiểu thái tử Vũ triều liều một mạng, trăm vạn người tan tác như hồng thủy, ngược lại khiến cho Tông Phụ, Tông Bật tự ăn trái đắng. Cuộc chiến Tây Nam vừa bắt đầu, Cốc Thần liền dạy chư vị, phải trường tồn với Hán quân, trên chiến trường một lòng, trận chiến này mới có thể đánh xong. Tại sao? Người Hán nếu là con dân của Đại Kim ta, bọn họ sẽ trở thành huynh đệ của các ngươi! Không có khí độ như vậy, các vị tương lai hai mươi năm, ba mươi năm, phải tiếp tục đánh mãi? Các ngươi ngồi không vững giang sơn như vậy, con cháu các ngươi cũng ngồi không vững!

- Tuyết ở phía nam rất nhỏ.

Hắn ngửa đầu nhìn gió tuyết thổi tới.

- Người Hán lớn lên ở Trung Nguyên, lớn lên ở Giang Nam, bình yên lâu ngày, chiến lực không rõ ràng, nhưng thật sự là như vậy sao? Thời điểm các ngươi ép người đến muốn chết, cũng sẽ có Hắc Kỳ quân, cũng sẽ có tiểu thái tử giết ra Giang Ninh. Nếu có người lòng hướng về Nữ Chân ta, bọn họ từ từ cũng sẽ trở nên giống Nữ Chân chúng ta.

- ... Cốc Thần cũng không bức bách quân Hán tiến lên, hắn lập ra thưởng phạt rõ ràng, định ra quy củ, chỉ là không muốn dẫm vào vết xe đổ của cuộc chiến Giang Ninh? Không phải, hắn muốn cho quân Hán rõ đại thế, tiến vào trong quân của Đại Kim ta trước một bước. Luôn luôn có người ở phía trước, có người ở phía sau, đây là chuẩn bị cho bình định thiên hạ. Đáng tiếc các ngươi đa số không rõ dụng tâm của Cốc Thần. Các ngươi kề vai chiến đấu lại coi họ là ngoại tộc! Cho dù như vậy, trong cuộc chiến Vũ Thủy Khê, thật sự chỉ có quân Hán đầu hàng sao?

- Trận chiến ở Vũ Thủy Khê.

Tông Hàn gằn từng chữ nói:

- Trong hơn bảy ngàn người còn lại, có gần hai ngàn quân Hán, từ đầu đến cuối chưa từng đầu hàng, Hán tướng Cừ Phương Diên một mực chỉ huy bộ hạ tiến lên tác chiến, có người không tin hắn, hắn liền ước thúc bộ hạ cố thủ một bên. Trận chiến này đánh xong, ta nghe nói, ở Vũ Thủy Khê, có người nói Hán quân không thể tin, kêu muốn điều sở bộ Cừ Phương Diên đến hậu phương, hoặc là để cho bọn họ ra trận đi chết. Người nói như vậy, ngu không có gì bằng!

Tiếng mắng của hắn truyền đi, trong tướng lĩnh, Đạt Lãi mi đầu nhíu chặt, sắc mặt không cam lòng, đám người Dư Dư ít nhiều cũng có chút nhíu mày. Tông Hàn hít một hơi, phất tay về phía sau:

- Cừ Phương Diên, ra đây đi.

Sau khi nói xong một lát, trong trướng lớn có tướng lĩnh mặc áo giáp đi ra, hắn đi tới trước người Tông Hàn, hốc mắt ửng đỏ, cúi đầu lạy. Tông Hàn nhận cái dập đầu này của hắn, cúi đầu nói:

- Cừ Phương Diên, Vũ Thủy Khê bại, vì sao ngươi không phản, không hàng a?

- Tiểu thần... phụ thân mạt tướng, chết trong tay Hắc Kỳ... đại soái...

Tông Hàn gật đầu, nâng hai tay hắn lên, đỡ hắn dậy:

- Hiểu rồi.

Hắn nói:

- Cuộc chiến Tây Nam, bổn vương cho ngươi một câu, tất cho ngươi báo thù cho phụ thân, nhưng ngươi cũng phải cho bổn vương một câu.

- Xin, xin đại soái dặn dò...

- Thù này, do chính tay ngươi báo. Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là thiên tướng dưới tay chỉ có ba ngàn người, bổn vương muốn cho ngươi một công việc tốt —— không riêng gì ở Tây Nam. Thiên hạ đại thế phân phân hợp hợp, Vũ triều khí số đã tận, thiên hạ này quy về Đại Kim, nhưng tương lai, nơi người Hán ở, cũng phải do người Hán các ngươi trị, đây là mong đợi của bổn vương đối với ngươi, ngươi nhớ kỹ.

Cừ Phương Diên miệng nói lời cảm động đến rơi nước mắt, cúi đầu muốn bái nữa, Tông Hàn bắt lấy cánh tay hắn:

- Nam nhi oai phong, không cần học theo thần thái nữ tử, ngươi vào đi.

Cánh tay vung về phía đống lửa bên kia:

- Từ nay về sau, ngươi ngang hàng với bọn họ!

Cừ Phương Diên ôm quyền thi lễ, đi qua bên kia. Hắn vốn là tiểu tướng bé nhỏ trong quân Hán, nhưng lúc này ở đây, có ai không phải là anh hùng Kim quân tung hoành thiên hạ, đi ra hai bước, có chút do dự đối với việc nên đến vị trí nào, Cao Khánh Duệ bên kia vung cánh tay lên:

- Đến đây.

Gọi hắn đến bên cạnh đứng.

Khi đi qua bên cạnh Hàn Xí Tiên, Hàn Xí Tiên cũng đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn.

Tông Hàn gật đầu.

- Việc với người Hán, Tát Bát làm rất tốt, ta rất vui mừng. Hàn Xí Tiên khanh, Cao Khánh Duệ khanh cũng có thể làm gương, còn các ngươi, thu hồi phần ngạo mạn kia lại, nhìn bọn họ, học bọn họ một chút!

- Về phần Vũ Thủy Khê, bại bởi khinh địch, nhưng cũng không phải chuyện lớn! Hơn ba mươi năm qua tung hoành thiên hạ, nếu tất cả đều là đối thủ như gà đất chó ngói, bản vương đều cảm thấy có chút nhàm chán! Cuộc chiến Tây Nam, có thể gặp được đối thủ như vậy, rất tốt.

- Ta cảm thấy, chư vị cũng sẽ cảm thấy rất tốt.

Gió tuyết rơi xuống.

Đối với cuộc chiến ở Vũ Thủy Khê, Tông Hàn nói rất nhiều chuyện, nhưng đều là chuyện cao xa hơn ngoài chiến trường. Đối với sự thật chiến bại, cũng chẳng qua là hai cái rất tốt, lúc này bình tĩnh nói xong, không ít người trong lòng lại tự dâng lên hào hùng.

Không sai, đối mặt với một chút tiểu bại, đối mặt với đối thủ có thực lực tương đương, đại quân Kim quốc ngạo nghễ thiên hạ hơn ba mươi năm, ngoại trừ một câu "rất tốt", còn nên có tâm tình như thế nào đây?

Tuyết vẫn rơi dài đằng đẵng, trước đống lửa hừng hực thiêu đốt, qua một lát, Tông Hàn sai Hàn Xí Tiên tuyên bố thưởng phạt, điều động chi tiết đối với rất nhiều tướng lĩnh.

Thưởng phạt, điều động đều tuyên bố xong, Tông Hàn phất tay, để cho mọi người ai nấy tự trở về, hắn xoay người vào đại trướng. Chỉ có Hoàn Nhan Thiết Dã Mã và Hoàn Nhan Tà Bảo, thủy chung quỳ gối trong gió tuyết, trước đống lửa, Tông Hàn không hạ lệnh, bọn họ nhất thời không dám đứng dậy.

Sau khi tan họp, lại có một số tướng lĩnh lục tục đến, vào trong đại doanh gặp riêng Tông Hàn. Một đêm này qua giờ Tý, trên người Hoàn Nhan Thiết Dã Mã và Hoàn Nhan Tà Bảo đều phủ một lớp tuyết đọng, Tông Hàn từ trong trướng đi ra, hắn đến trước mặt hai nhi tử chuyển một cái cọc gỗ đến ngồi một lát, sau đó đứng dậy, thở dài:

- Vào đi.

Chân hai người đều tê dại, nhắm mắt theo đuôi đi vào, vào trong trướng lớn lại quỳ xuống, Tông Hàn chỉ cái ghế bên cạnh:

- Tìm cái ghế ngồi xuống, đừng quỳ nữa. Uống một ngụm trà nóng, đừng làm hỏng đầu gối.

Hai huynh đệ lại đứng lên, ngồi vào một bên tự lấy nước nóng uống mấy ngụm, sau đó lại khôi phục dáng ngồi nghiêm chỉnh. Tông Hàn ngồi ở phía sau bàn, qua một hồi lâu, mới mở miệng:

- Biết tại sao vi phụ nhắc nhở các ngươi không?

Hoàn Nhan Thiết Dã Mã cúi đầu chắp tay:

- Bôi nhọ đại tướng vừa mới chết trận, đích xác không ổn. Hơn nữa gặp thất bại này, phụ soái nhắc nhở nhi tử, mới có thể gây chấn nhiếp cho những người còn lại.

- Nông cạn!

Ánh mắt Tông Hàn lạnh như băng:

- Cuộc chiến ở Vũ Thủy Khê, chứng tỏ sức chiến đấu của Hoa Hạ quân đã không thua chúng ta, nếu ngươi còn tự cho là thông minh, tương lai lơ là khinh địch, trận chiến Tây Nam, vi phụ sẽ phải thật sự người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!

- ... Vâng.

Ánh mắt Hoàn Nhan Thiết Dã Mã cũng chuyển động, do dự một lát, rốt cuộc cúi đầu lần nữa.

Lúc này, Hoàn Nhan Tà Bảo bên cạnh đứng dậy, chắp tay nói:

- Phụ soái, nhi tử có vài lời, không biết có nên hỏi hay không.

- Nói đi.

- Cuộc chiến ở Vũ Thủy Khê, tin tức trước sau, đại tướng trong quân, rất nhiều người đều biết, với sự thông minh của đám người Cao Khánh Duệ, Hàn Xí Tiên, không hẳn không biết mấu chốt của cuộc chiến này là ở đâu. Bọn họ ngoài miệng mặc dù không nói, nhưng vẫn để mặc cho mọi người trong quân đàm luận vấn đề Hán quân, đây là bởi vì Hán quân thật sự không thể chiến a. Phụ soái hôm nay phấn chấn sĩ khí Hán quân, chẳng lẽ thật có thể để cho bọn họ... tham dự vào trận đại chiến này sao?

Hoàn Nhan Tà Bảo hỏi có chút do dự, nhưng suy nghĩ trong lòng hiển nhiên đều đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ. Tông Hàn nhìn hắn một hồi lâu, cười khen ngợi:

- Ngươi nhìn như lỗ mãng, trong thô lỗ có tỉ mỉ, cũng không phải là chuyện gì xấu. Mấy ngày nay ngươi ở trong quân dẫn đầu nghị luận Ngoa Lý Lý, cũng là đã sớm có tính toán rồi sao?

Tà Bảo nói:

- Hồi bẩm phụ soái, Ngoa Lý Lý dùng gần ngàn thân vệ đấu với tám trăm Hắc Kỳ Ưng Chủy Nham mà không thắng, tuy rằng thủ Ưng Chủy Nham cũng là một trong những đội ngũ lợi hại nhất trong Hắc Kỳ, nhưng vẫn nói rõ được chiến lực của Hắc Kỳ. Chuyện này, cũng chỉ có phụ soái hôm nay nói ra, mới có thể phát huy hiệu quả phấn chấn đối với mọi người, nhi tử là cảm thấy... dù sao cũng phải có người gánh trách nhiệm, Ngoa Lý Lý cũng tốt, Hán quân cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn làm cho mọi người cảm thấy Hắc Kỳ còn lợi hại hơn chúng ta.

- Vậy vì sao, ngươi chọn bôi nhọ Ngoa Lý Lý, chứ không phải mắng Hán quân vô năng?

Tà Bảo khẽ cười khổ:

- Phụ soái biết rõ còn cố hỏi, trận Vũ Thủy Khê đánh xong, quân Hán phía trước quả thật chỉ có chưa tới hai ngàn người. Nhưng cộng thêm huyện Hoàng Minh cùng với đoạn đường này đã nhét tới, Hán quân đã gần mười vạn người, chúng ta mất hai tháng mới nhét được người vào, nếu nói một câu bọn họ không thể chiến, lại rút hết ra, cuộc chiến Tây Nam không cần đánh nữa.

Hắn dừng một chút:

- Chỉ là cho dù như vậy, nhi thần cũng không rõ nguyên nhân vì sao phải nể trọng người Hán như thế —— đương nhiên, vì tính toán sau này, trọng thưởng Cừ Phương Diên, đạo lý này quả thực nên có. Nhưng nếu muốn kéo lên chiến trường, nhi tử vẫn cảm thấy... Tây Nam không phải là nơi bọn họ nên tới.

Tông Hàn bật cười ha hả. Hoàn Nhan Tà Bảo mặt mũi thô kệch, lời nói phía trước đều có vẻ cẩn thận, chỉ đến một câu cuối cùng, loáng thoáng có vài phần khí phách ngạo nghễ thiên hạ, Tông Hàn nhận thấy được điểm này, tuổi già an lòng, nở nụ cười hồi lâu mới dần dần dừng lại.

Hắn ngồi trên ghế lại trầm mặc một hồi lâu, mãi cho đến khi trong trướng lớn yên tĩnh đến mức gần như làm cho người ta nổi lên ảo giác, Thiết Dã Mã và Tà Bảo mới nghe thấy lời nói của hắn vang lên.

- Việc của quân Hán là kế sách của Cốc Thần, tự có dụng ý. Các ngươi nếu còn có vài phần thông minh, ngày sau tạo quan hệ tốt với Hán tướng nhiều thêm một chút, mặt khác, để ý kỹ Cừ Phương Diên cho ta!

Nghe thấy tên Cốc Thần, tâm thần hai người đều yên ổn một chút, đồng loạt đứng lên lĩnh mệnh, Thiết Dã Mã nói:

- Phụ soái chẳng lẽ cảm thấy, Cừ Phương Diên này có gian dối?

- Tất cả quân Hán đều hàng, chỉ có một mình hắn không hàng, với thủ đoạn của vị Tâm Ma kia, ai có thể biết được? Tâm phòng người không thể không có.

Tông Hàn nói xong, phất phất tay.

- Lui xuống cả đi...

Ánh trăng bị mây dày che phủ, gió tuyết thổi qua núi non bao la.

Từ Kim quốc, đến Trung Nguyên, đến Giang Nam, tuyết lớn che giấu hết thảy tầm nhìn. Đây là năm mà thiên hạ người Hán chịu nạn nghiêm trọng nhất, thành trì bị thiêu hủy chưa xây dựng lại, các nạn dân dắt díu theo người nhà ngã xuống trong gió tuyết gào thét, các dân đói đổi con lẫn nhau, chia ra mà ăn. Rất rất nhiều người mất đi người nhà, sau đó không lâu, cũng bước lên con đường cùng về với người nhà.

Hy vọng, chỉ như một tia lửa yếu ớt.

Tân đế vương Vũ triều, thái tử trước kia đang mang theo quân đội và dân tị nạn xuôi nam. Bên bờ biển phía nam, trưởng công chúa từ phụ cận Phủ Điền lên bờ, liên lạc quân đội gần đó, mưu giành Phúc Châu.

Đêm ba mươi Tết, Mao Nhất Sơn và thê tử dẫn hài tử về tới nhà, thu dọn bếp lò, dán chữ Phúc, làm bữa cơm tất niên tuy rằng vội vàng nhưng ấm áp náo nhiệt.

Lương Sơn, vì một bữa cuối năm, đám người Chúc Bưu, Lưu Thừa Tông phê duyệt lương thực gấp ba lần định mức thường ngày cho mọi người trong quân, trong quân doanh cũng dựng sân khấu kịch, đến ban đêm bắt đầu biểu diễn tiết mục. Chúc Bưu và mọi người vừa ăn uống, vừa nghị luận đại chiến Tây Nam, đưa chuyện của Ninh Nghị và đám người Tây Nam, một đám người gầy cười đến nghiêng ngả, vô tâm vô phế.

Phu phụ Vương Sơn Nguyệt đã hủy dung, bị Chúc Bưu đặt thành Thiên tàn địa khuyết, ngày hôm nay cũng tới ngồi một hồi:

- Đại chiến Tây Nam đã hai tháng, cũng không biết tên Ninh Nghị tên kia còn chống đỡ được hay không.

Nói chút chuyện như vậy, Vương Sơn Nguyệt nói:

- Nói không chừng đã chết trên tay Tông Hàn, đầu làm bóng cho người ta đá rồi ấy nhỉ? Cứu thiên hạ này, vẫn phải để Vũ triều chúng ta.

- Từ sau khi hủy dung, khuôn mặt này không còn giống của hắn nữa.

Chúc Bưu và mọi người chung quanh trêu chọc hắn:

- Đồ ẻo lả chết tiệt, tự mình sa đọa rồi, ha ha...

Hoa Hạ quân của Lương Sơn và Quang Vũ quân kề vai chiến đấu, nhưng trên danh nghĩa lại thuộc về hai trận doanh, trước mắt đôi bên đều đã thành thói quen. Vương Sơn Nguyệt thỉnh thoảng nói xấu Ninh Nghị, nói hắn là kẻ điên bệnh thần kinh; Chúc Bưu thỉnh thoảng nói một chút về Vũ triều khí số đã tận, nói Chu Triết tệ hại quái gở, song phương cũng đều đã thích ứng.

Ai còn có thể chấp nhặt với một tên ngốc chứ —— song phương đều nghĩ như vậy.

Đất Tấn, đám người Lâu Thư Uyển tổ chức một bữa tiệc tối đơn giản nhưng không mất đi sự long trọng.

Từ sau khi Liêu Nghĩa Nhân liên tiếp bại lui thậm chí nhường ra Uy Thắng, các lộ mã phỉ, nghĩa quân đất Tấn nhao nhao đến nương nhờ, bọn họ hoặc là mấy chục người, hoặc là mấy trăm người, đều đến bái phỏng vị nữ tướng truyền kỳ này.

Dưới đề nghị của đám người Hoa Hạ quân và Sử Tiến, Lâu Thư Uyển thanh lý một đám mã phỉ có vết nhơ nặng nề. Đối với người có ý định gia nhập và tương đối trong sạch, cũng yêu cầu bọn họ phải bị đánh tan và tiếp nhận lãnh đạo cấp trên quân đội vô điều kiện, chỉ là đối với người có tài năng lãnh đạo, sẽ giữ lại chức vụ để dùng.

Cho dù đã trải qua đào thải nghiêm khắc như thế, yến hội cuối năm này vẫn thu hút mọi người từ khắp các nơi, một số người thậm chí coi đám người nữ tướng, Vu Ngọc Lân thành thiên tử tương lai để đối đãi.

Đương nhiên, những năm gần đây, Lâu Thư Uyển đã trải qua nhiều thăng trầm như vậy vẫn chưa đến mức vì thế mà lâng lâng. Cho dù thật sự hoàn toàn thanh lý Liêu Nghĩa Nhân, tay nắm nửa Trung Nguyên, khả năng tai ương ngập đầu cũng thủy chung luôn ở phía trước chờ đợi bọn họ. Cái khác không nói, chỉ nói đại quân Tây lộ do Tông Hàn, Hi Doãn suất lĩnh trở về, bất luận ở tây nam bọn họ là thắng hay bại, đều sẽ là một lần khảo nghiệm gian nan đối với đất Tấn.

Nàng cũng không giấu giếm, mà thẳng thắn chia sẻ tương lai như vậy với mọi người.

- ... Ta trước kia từng là thiên kim tiểu thư của gia đình phú thương Hàng Châu, từ hơn hai mươi tuổi —— Phương Lạp phá Hàng Châu cho tới bây giờ, thường xuyên cảm thấy sống trong một cơn ác mộng không tỉnh lại được.

Trên tiệc tối, giơ ly rượu lên, nói với mọi người như thế.

- Ta khi còn bé đọc sử, thường xuyên nhìn thấy, trăm ngàn năm qua từng hồi náo động, động một chút là mấy chục hơn trăm năm, đói khát đầy đất bán con lấy thức ăn, trong quá khứ những thứ này đều ở trong sách, thời gian một trăm năm hời hợt, thoáng cái đã trôi qua... cho tới bây giờ, ta nhìn thấy những chuyện này, rất nhiều lúc suy nghĩ một chút, vẫn không nghĩ ra, con người sao có thể chịu đựng ở chỗ này mấy chục năm chứ.

Nàng nói chuyện nghiêm trang, mọi người ít nhiều có chút trầm mặc, lúc nói tới đây, Lâu Thư Uyển vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, nở nụ cười:

- Ta là nữ tử, đa sầu đa cảm, khiến chư vị chê cười. Thiên hạ này đánh hơn mười năm, thêm mười năm nữa, không biết có thể kết thúc hay không, nhưng ngoại trừ vượt qua —— trừ phi vượt qua, ta không nghĩ tới còn có con đường nào có thể đi, chư vị là anh hùng, tất hiểu lý lẽ này.

- Thời điểm cuối năm nay, khá hơn một chút, sang năm còn có đại chiến, vậy... bất luận là vì mình, hay là vì con cháu, chúng ta cùng nhau, vượt qua đi... giết qua đi!

Những lời trước đó nàng đều nói một cách bình tĩnh, chỉ đến cuối cùng giơ lên chén rượu, thêm một câu "giết qua đi", trên mặt mới hiện ra nụ cười rạng rỡ, nàng cúi đầu, nụ cười trong nháy mắt này tựa như thiếu nữ.

Trong hội trường Vu Ngọc Lân, Vương Cự Vân, An Tích Phúc, Sử Tiến, Triển Ngũ... cũng như đông đảo quan viên tướng lĩnh khác cũng đều cười vui vẻ nâng chén rượu lên.

Bình Luận (0)
Comment