Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1152 - Chương 1152: Đại Địa Sấm Sét 1

Chương 1152: Đại địa sấm sét 1 Chương 1152: Đại địa sấm sét 1

Trên đời này, có một số việc cực lớn.

Núi sông rơi vào tay giặc, thay đổi triều đại, tại một thời điểm nào đó, những sự kiện lịch sử to lớn này đã hoàn toàn thay đổi cả cuộc đời con người, quyết định hướng đi tương lai của cả một quốc gia, lưu lại một nét mực đậm màu trong cuốn sách lịch sử.

Nhưng ở địa phương cực nhỏ, nó lại không cách nào thực sự cắt đứt mỗi một ngày mọi người trải qua, bi thương lớn hơn nữa cũng không cách nào thay đổi nhu cầu sinh lý của con người, khuất nhục lớn hơn nữa cũng không cách nào khiến người ta quên ăn uống.

Trong tháng giêng, Lâm An, cân bằng yếu ớt đã tự nhiên được xây dựng trong tòa thành thị đã trải qua chiến hỏa tàn phá này.

Người Nữ Chân vào thành, là vào tháng năm năm trước. Sau khi vào thành, từng có chém giết và trấn áp liên tục, cũng có hơn mười vạn người đột phá vòng vây và chạy trốn. Một lượng lớn thợ thủ công bị binh lính Nữ Chân bắt ra, áp giải lên phía bắc, cũng đã xảy ra vô số lần cưỡng dâm đối với phụ nữ; từng lần phản kháng trong thành, gặp phải tàn sát.

Trải qua mấy tháng hỗn loạn, thành lớn vốn hơn trăm vạn người tụ cư, còn lại hơn bảy mươi vạn cư dân. Chợ vẫn phải mở cửa như cũ, vật tư vẫn phải lưu thông, quan nha đã vận hành, nhóm bộ khoái nha dịch truy tra một ít việc nhỏ gà gáy chó trộm, thỉnh thoảng lùng bắt một số phần tử phạm pháp phá hoại trật tự xã hội, thanh lâu sở quán lại mở ra mấy gian.

Các công hội trong chợ cũng lục tục tổ chức lại, ngày xưa sau khi bang phái bản địa thu phí bảo hộ bị diệt, cũng sẽ có hán tử vạm vỡ to lớn đến bổ khuyết chỗ trống, thỉnh thoảng cũng có thể nghe thấy các cách nói như ai đó có quan hệ với người Nữ Chân, có người chống lưng.

Sau khi Chu Ung mất, tiểu triều đình tiếp nhận Lâm An vẫn luôn kéo dài sự tồn tại của "Vũ triều", cơ sở tồn tại của nó bắt nguồn từ mấy vị nhiếp chính đại thần mà Chu Ung lưu lại khi rời đi —— Chu Ung chạy trốn mang đi tâm phúc kiểu như Tần Cối, gửi gắm mấy vị đại thần ở lại Lâm An tiến hành đàm phán liên tục với người Nữ Chân. Trong thần tử đương nhiên cũng có phái cứng rắn uy vũ bất khuất khi đối mặt với Tông Phụ Tông Bật, nhưng chưa tới ba tháng, đương nhiên cũng chết một cách sạch sẽ.

Từ đó về sau triều đình "Vũ triều" dần dần lấy một đám nhân vật như Thiết Ngạn, Ngô Khải Mai làm trung tâm, xây dựng lại ban bệ.

Triều đình Vũ triều này từng mấy lần lấy danh nghĩa Chu Ung phát ra thư khuyên hàng, yêu cầu Chu Quân Vũ từ bỏ kháng cự, mưu tính vì thiên hạ, tiến hành đàm phán với người Nữ Chân. Đợi đến khi Chu Ung băng hà trên biển, sau khi Quân Vũ xưng đế ở Giang Ninh, triều đình lại lấy ra "huyết chiếu" của Chu Ung, lên án Chu Bội vì đoạt quyền mà tàn sát đại thần, giết vua trên biển, lại lên án thái tử không nghe lệnh vua, tước đoạt quyền thừa kế của Quân Vũ.

Vì thế, khi Quân Vũ xưng đế ở Giang Ninh, đổi niên hiệu "Chấn Hưng", tiểu triều đình Lâm An tìm ra một vị hoàng tộc thất lạc nghe đồn có huyết thống Chu thị, lấy huyết thư của Chu Ung làm bằng chứng, ủng hộ lập làm đế, lập niên hiệu là "Gia Thái".

So với "tiền thái tử" cực kỳ hiếu chiến, xưng đế ở Giang Ninh lại vứt bỏ Giang Ninh mà đi, Gia Thái đế tính tình hiền hậu ôn hòa, suy nghĩ cho thiên hạ, cho bách tính, sau khi kế vị một mặt bắt đầu kiểm điểm sai lầm trong quá khứ của Vũ triều, mặt khác bắt đầu tích cực triển khai đàm phán với Kim quốc, hy vọng có thể tìm được phương pháp thỏa đáng, trừ bỏ chiến loạn, cứu lê dân trong nước sôi lửa bỏng.

Giang Nam lúc này đã bị vây trong nước sôi lửa bỏng của dân chúng lầm than, tuy rằng trên phương hướng lớn, bách tính thiên hạ đối với Kim quốc không hề có hảo cảm, nhưng tiểu triều đình Lâm An lựa chọn tuyên truyền theo một phương hướng khác.

Một mặt tuyên bố với bên ngoài tích cực triển khai hòa đàm với Kim quốc, mặt khác, tiểu triều đình Lâm An ném ra một lượng lớn tin tức tiêu cực dư luận bị đè xuống trong mấy chục năm qua, bao gồm tham nhũng vô năng của triều đình Vũ triều, một tay che trời của Thái Kinh, chuộc lại mười sáu châu Yến Vân của Đồng Quán, vô năng trong binh sự, tham sống sợ chết của võ tướng, thậm chí bí mật xấu xa của Cảnh Hàn đế Chu Triết cũng như đông đảo đế vương, thân là đế vương lại tùy ý làm bậy trên chuyện lớn của triều đường... vân vân và vân vân.

Từ sau mối nhục Tĩnh Bình, Nữ Chân bắt Chu Ký về đất bắc, những tin tức tiêu cực này mỗi một năm đều truyền về phía nam, nhưng khi Vũ triều chính thống vẫn còn, đối với những ngôn luận này triều đình vẫn có thể hoàn toàn đè xuống, cho dù thỉnh thoảng có lọt lưới, ít nhất người của phủ trưởng công chúa vẫn còn, triều đình cũng vẫn còn lực hướng tâm, sẽ có người ra mặt phản bác.

Nhưng trong khoảng thời gian trống sau khi Chu Ung rời đi, tất cả dư luận, liền chân chính khống chế trong tay triều đường Lâm An.

- Nói đến những chuyện này, người Nữ Chân mặc dù hung tàn, nhưng Vũ triều tới mức độ này hiện giờ, cũng thật là... tự mình chuốc lấy...

- Văn thần kết đảng, đế vương vô đạo, võ tướng tham tiền sợ chết a...

Đến thời điểm một năm mới cũ giao thoa này, từ trong miệng văn sĩ may mắn còn sống sót trong thành Lâm An, liền có thể nghe được nhiều tiếng thở dài như vậy.

Về phần những người địa vị cao hơn một chút, tin tức linh thông hơn một chút, đương nhiên biết nhiều chuyện hơn. Để bảo vệ tư cách chính thống của "Gia Thái" đế, những tin tức tiêu cực của triều đình cũng không liên quan đến Chu Ung, nhưng đối với việc Nữ Chân đưa binh đến dưới thành, trò hề Chu Ung bỏ thành mà chạy, trong nội tâm các đại tộc đều rõ ràng.

Khi những trưởng bối trong đại tộc này không còn áp chế dư luận nữa, mọi người nói đến trò khôi hài Chu Ung bỏ thành mà đi, nói đến những chuyện ngu xuẩn mấy năm nay, thậm chí nói đến "tiền thái tử" kế vị ở Giang Ninh sau đó lại khởi hành chạy trốn, cũng không khỏi lắc đầu. Nhắc tới cũng lạ, ngày xưa mọi người đặt mình vào trong đó cũng không hề phát giác, đến khi có thể tùy ý đàm luận những thứ này, đại bộ phận người cũng không khỏi cảm thấy, quốc gia như vậy nếu không diệt vong, vậy cũng thật sự là một chuyện lạ.

Thời gian Vũ triều rơi vào tay giặc hơn nửa năm đã trôi qua, trong đó tàn sát mà người kháng nghị gặp phải, vùng vẫy trong lòng người chao đảo, xung đột và đấu tranh giữa người đầu hàng và người phản kháng, máu tươi chảy trên pháp trường, trong thành trì, từng chuyện từng chuyện khó có thể thuật lại tỉ mỉ. Cuối năm nay, sau khi những người phản kháng kịch liệt phần lớn đã bị thanh trừ, triều đình do đám người Ngô Khải Mai cầm đầu tạm thời vững chắc lại.

Mùng năm tết, Lại bộ thị lang Lý Thiện ngồi xe ngựa, xuyên qua đầu đường Lâm An, chuẩn bị đi tụ hội trong nhà Ngô Khải Mai.

Vén rèm xe ngựa lên, đường phố bên ngoài vẫn có vẻ vắng vẻ, người mở cửa tiệm không nhiều, bên đường tuyết đọng chồng chất, người qua đường cho tay vào tay áo dường như đều mang theo ánh mắt u ám và thù hằn, nhìn về phía tất cả mọi thứ trên phố, nhất là bóng dáng của các "quyền quý". Lý Thiện luôn có thể từ đó phát hiện ra mùi vị giận mà không dám nói gì.

Sinh ra trong thời đại biến loạn lớn, là bất hạnh của thế nhân. Nhưng mà đã sống sót được rồi, vậy thì biết đủ đi.

Trong lòng hắn nghĩ như vậy, buông rèm xe xuống.

Không có ai trời sinh là ác nhân, đương nhiên, cũng không có mấy người trời sinh thấy chết không sờn. Có những lúc phải giả dối lá mặt lá trái, có những lúc phải vòng vo đi tới, cũng có những lúc... ví dụ như Vũ triều mục nát đến cực điểm, bèn chỉ có thể buông tay như vậy. Đây là cách nhìn hiện tại của Lý Thiện.

Ân sư của Lý Thiện, là Hữu tướng Ngô Khải Mai hiện giờ. Ngô gia trước kia chính là đại tộc Giang Nam, những năm Cảnh Hàn, hạch tâm chính trị của Vũ triều vẫn ở Trung Nguyên, thế lực Giang Nam nằm ở vị trí rìa mép, Ngô Khải Mai mặc dù lúc còn trẻ đã có học danh, nhưng năm xưa đã phiền chán đấu đá của quan trường, sau khi thất bại trong mấy cuộc đấu tranh chính trị trở về Giang Nam, ẩn cư bồi dưỡng hư danh, tài danh của hắn tương đương với đám người Tiền Hi Văn ở Hàng Châu lúc trước, che phủ một vùng, khó vào trung khu.

Sau khi Trung Nguyên rơi vào tay giặc, triều đình dời về phía nam phải dựa vào thế lực của đại tộc Giang Nam, cho nên Ngô gia trở thành đại gia tộc hết sức quan trọng ở Giang Nam. Ngô Khải Mai có lòng với tướng vị —— lúc hắn không được như ý thường lấy Tần Tự Nguyên Tần công đã trải qua Hắc Thủy chi minh để tự so sánh, lúc đó Tần Tự Nguyên chưa được sửa lại án xử sai, nhưng làm lãnh tụ đại tộc, rất nhiều quá trình nguyên do trong đó đều có thể thấy rõ ràng, năm đó rất nhiều động tác của Tần Tự Nguyên sau khi phục hồi, bao gồm cứu trợ thiên tai, Bắc phạt, thủ vững Thái Nguyên và Biện Lương, Tần Tự Nguyên dốc hết sức mình bỏ ra quá nhiều, cuối cùng lại ngã xuống trên việc cân bằng quan trường, những chuyện này khiến Ngô Khải Mai trong lòng có ưu sầu.

Có điều, cho dù có tài trị nước an dân, sau khi triều đường dời về phía nam cũng cho đại tộc phía nam địa vị quyền lực, nhưng mấy vị trí liên quan đến trung khu, vẫn là nắm trong tay mấy nguyên lão triều đường —— Chu Ung tự biết năng lực có hạn, đối với việc bổ nhiệm quan viên chỉ cầu ổn thỏa, đối với việc đề bạt người mới, nâng đỡ thế lực mới, cường độ ngược lại không lớn.

Bởi vậy Ngô Khải Mai không thể đi thẳng tới đỉnh cao quan trường, nhưng danh vọng của hắn đã cao, thế lực gia tộc cũng lớn, nếu không thể làm tướng, những chức quan nhỏ còn lại sẽ không có ý nghĩa gì. Bởi vì nguyên nhân như vậy, sau khi triều đường Kiến Sóc định cư Lâm An, Ngô Khải Mai thành lập "Quân xã", lấy ý nghĩa "Lý nặng vạn quân*", ngầm giúp đỡ không ít người, xây dựng một vòng tròn nhỏ trên quan trường. Đây cũng coi như chiến thuật vu hồi trên chính trị, nếu đã không cách nào làm tướng, hắn dứt khoát để cho địa vị của mình trở nên càng thêm siêu nhiên, biến thành người sau bức màn của triều đường Vũ triều, cũng không tệ.

*Quân: đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, ba mươi cân là một quân, vạn quân: lực lượng cực lớn.

Trên thực tế, Ngô Khải Mai thành lập "Quân xã" "(钧), một bận là hy vọng biến thành "Quân xã" (君: đây là chữ quân trong quân vương), điểm này tương tự với cách nghĩ của Tần Cối. Chu Ung trên việc chấp chính chỉ có thể nói là tượng trưng, rất nhiều người ngay từ đầu đều muốn đặt cược lên người Quân Vũ, bản thân Ngô Khải Mai quan hệ khổng lồ, thực lực hùng hậu, đệ tử năng lực xuất chúng có thể dùng cũng nhiều —— bất kể nhìn thế nào, mình đều giống như là Tần Tự Nguyên thứ hai, nhưng cho đến cuối cùng, tiểu tử ngốc tên là Chu Quân Vũ cũng không chấp nhận hắn, điều này làm Ngô Khải Mai tương tự cảm thấy phẫn uất và sỉ nhục.

Quả nhiên, thiên hạ này không thiếu năng thần như Tần Tự Nguyên, là thiên hạ này đã sớm mục nát, không chứa nổi một hai Tần Tự Nguyên mà thôi.

—— Đối với đoạn nguyên nhân này, trong lòng Lý Thiện cũng không thật sự hiểu rõ. Hắn vốn học tập trong nhà Ngô Khải Mai, năm Kiến Sóc thứ ba liền được Ngô Khải Mai nâng lên vị trí tiến sĩ, từ đó về sau con đường làm quan một đường thông thuận. Khi người Nữ Chân đến, Lý Thiện một bận cũng hô hào kháng cự, thậm chí cũng muốn oanh oanh liệt liệt cùng người Nữ Chân liều mạng một mất một còn. Nhưng những ý nghĩ này chưa tới trước mắt thì có thể nhiệt huyết khẳng khái, chuyện đến trước mắt, tất cả mọi người vẫn có chút do dự.

Sau đó cùng với việc Chu Ung chạy trốn, ân sư vô cùng đau đớn, khóc lóc kêu Vũ triều sắp vong rồi, nhưng thương sinh có tội gì? Đến khi người Nữ Chân vào thành, thế cục chuyển biến đột ngột, có vài người lựa chọn khẳng khái phản kháng, sau đó bị tàn sát. Đám người Thiết Ngạn, Ngô Khải Mai đứng ra, ý đồ cứu lê dân bách tính vô tội, tiểu triều đình vì đó mà thành lập.

Những chuyện này cố nhiên khuất nhục, sau này trong lịch sử nói không chừng cũng phải lưu lại tiếng xấu. Nhưng nếu không có ai làm như vậy, người trong thiên hạ sẽ chỉ chết nhiều hơn.

Mọi người như loài kiến cỏ, có thể hiểu được cái gì đây?

Xe ngựa một đường đi tới, sau khi đi tới dinh thự Hữu tướng của Ngô Khải Mai, không ít người đều đã đến. Những người này hoặc là sư huynh đệ của Lý Thiện, hoặc là bè đảng hảo hữu của Ngô hệ trên triều đình, không ít người sau khi chạm mặt chúc mừng năm mới lẫn nhau. Lý Thiện gặp mặt mấy vị sư huynh đệ quen biết, nghe bọn họ nói tới, phần lớn vẫn là chuyện liên quan đến mở rộng và huấn luyện quân đội mới của đám người cán tướng đắc lực của Ngô hệ như Trần Vĩ, Đậu Thanh Phong.

Từ khi Lâm An rơi vào tay giặc đến nay, phóng tầm mắt ra bên ngoài, hiện giờ có ba cuộc chiến tranh vẫn đang đánh: một là tiền thái tử vẫn bị Tông Bật dẫn binh truy đuổi đến chạy khắp nơi, hai là cuộc huyết chiến của Ngân Thuật Khả ở phụ cận Đàm Châu, ba là cuộc đọ sức giữa loạn phỉ Tây Nam và Tông Hàn Hi Doãn vẫn chưa kết thúc.

Nhưng đối với mọi người trên triều đường Lâm An mà nói, ngoại trừ sự tồn tại của Chu Quân Vũ được cho là uy hiếp trước mắt, về phần Hắc Kỳ —— đối phương dù sao cũng đã hơn mười năm chưa tới Giang Nam, nói ra thì hơn mười năm trước giết vua cùng hung cực ác, nhưng thứ mà thời gian hơn mười năm chưa từng nhìn thấy, thực cảm chung quy cũng không đủ.

Quân đội, mới là thứ mà các phe phái trong tiểu triều đình Lâm An quan tâm hiện giờ.

Về việc tại sao phải đầu hàng, Vũ triều vì sao diệt vong, đạo lý có thể nói rất hay ho đẹp đẽ. Nhưng phái đầu hàng cũng không ngây thơ —— hoặc là có thể nói, chỉ có phái đầu hàng, mới đặc biệt hiểu được hiện thực. Ngàn vạn đạo lý không giữ được một mạng của mình, một khi người Nữ Chân bỏ chạy, thứ duy nhất có thể dựa vào, chỉ có quân đội.

Cũng may sự thống trị của Vũ triều đã sụp đổ, các thế lực, tộc quần tạo thành tiểu triều đình ở rất nhiều địa phương thường đều có "căn cứ địa" của mình, có phạm vi thế lực của mình. Sau khi đầu hàng, đại tộc với sự cầm đầu của Thiết Ngạn, Ngô Khải Mai thứ đầu tiên thúc đẩy chính là trưng binh —— đối với hành vi như vậy, Tông Phụ Tông Bật cũng không phản cảm, hoặc là nói, chính là dưới sự lửa cháy thêm dầu của bọn họ, thế lực các nơi mới có động tác như vậy.

Đối với người Nữ Chân ngoài tầm với mà nói, một "Vũ triều" Giang Nam hỗn loạn phân liệt nhưng trên tổng thể nghiêng về Kim quốc, phù hợp nhất với lợi ích của Đại Kim. Mà đối với các thế lực đã lựa chọn đầu hàng để bảo vệ tính mạng mà nói, dùng tốc độ nhanh nhất diệt vong đạo thống Vũ triều, khiến cho nó không thể dựa vào "đại nghĩa" lật mình, mới có thể bảo đảm an toàn của bản thân nhất.

Bởi vì ăn ý như vậy, thời gian mấy tháng qua, Tông Phụ Tông Bật đang truy sát Quân Vũ cũng như vơ vét chiến lợi phẩm, đám người ở triều đường Lâm An thì một mặt bôi đen Vũ triều một mặt tiến hành vận động vây rào bận rộn. Ngô Khải Mai tọa trấn trung khu, mấy viên đại tướng dưới trướng ở các nơi đã có hơn ba mươi vạn binh lính, các văn thần như Lý Thiện lại cố gắng vận chuyển một bộ phận tài nguyên triều đình Lâm An vẫn giữ được cho những quân đội này, để chờ mong bọn họ có thể nhanh chóng lột xác thành tinh nhuệ, đến tương lai trở thành lực lượng cơ sở của tân võ triều.

Bởi vì Ngô Khải Mai tự mình so sánh với Tần Tự Nguyên, Ngô hệ và Tần hệ năm đó, trước mắt cũng có không ít chỗ tương tự. Ví dụ như sau khi Ngô Khải Mai làm tướng, bèn nhanh chóng thành lập Mật Trinh Tư của Vũ triều mới, do đệ tử Cam Phượng Lâm tín nhiệm nhất của hắn chủ trì, thu thập các loại nhân sĩ giang hồ làm việc cho hắn. Trong số đệ tử lại có người coi trọng thương sự, liền rất được Ngô Khải Mai coi trọng.

Lúc đám đông tụ tập, thỉnh thoảng cũng nói đến chuyện năm đó của Tần hệ. Nhắc tới Giác Minh hòa thượng, nói hắn dù sao cũng có huyết thống hoàng tộc, chẳng qua bởi vì quan hệ mà thành sự, thanh danh mặc dù thịnh, nhưng danh khó xứng với thực; nói đến Kỷ Khôn, nói hắn xuất thân đầy tớ, xử lý công việc còn tạm được, khí thế không đủ; lại nói Thành Chu Hải, hắn phò tá Chu Bội, lại không thể sớm phòng ngừa hoàng thất đấu đá, thế cho nên Chu Ung chạy trốn, thế lực phủ trưởng công chúa nhanh chóng sụp đổ, lúc quan trọng không đáng tin cậy; về phần Văn Nhân Bất Nhị, người bình thường không có gì đặc biệt, không đáng nhắc đến.

Còn có Ninh Lập Hằng, hành vi giết vua quá mức lỗ mãng, nếu chầm chậm mưu toan, thiên hạ này làm sao đến mức như hôm nay... mọi người nghị luận, chuyện tương tự như vậy không chỉ có một hai, không thể liệt kê ra hết.

Trong đánh giá, tự nhiên lại ẩn giấu sự so sánh. Hiện giờ Chu Bội đã ra biển, Chu Quân Vũ chạy ngược chạy xuôi, chiến sự ở chân trời Tây Nam lại càng xa xôi, đám người Ngô Khải Mai, Cam Phượng Lâm thỉnh thoảng đề cập đến, đối với thực lực của Tông Hàn Hi Doãn, không có bao nhiêu người dám nghi ngờ, hơn nữa Hắc Kỳ quân làm trái đạo nghĩa, không được lòng dân, trong thời gian hơn hai tháng người Nữ Chân giết về phía Tây Nam, không riêng gì Kiếm Các ngã về phía Kim quốc, vùng đất Tây Nam, còn có các loại phản loạn quy mô lớn nhỏ tầng lớp lớp.

Căn cứ vào tin tức từ Tây Nam truyền đến, chỉ là đến trung tuần tháng mười hai, trong quá trình Hắc Kỳ quân đối kháng với người Kim, khu vực nắm trong tay đã có hơn ba mươi lần nổi loạn. Những phản loạn này hoặc là mấy chục người hoặc là mấy trăm người, nhân thời cơ người Nữ Chân giết tới, Hắc Kỳ đầu đuôi khó chú ý, ở phía sau Hắc Kỳ phá hoại đường xá, dẫn đội vào núi.

Hiện giờ chuyện cấp bách nhất bày trước mặt đám người Lý Thiện cũng không phải là Hắc Kỳ quân, đám người Ngô Khải Mai thỉnh thoảng nhắc tới, cũng khá có người tỉnh táo với tư cách là người đứng ngoài xem: Nội loạn Tây Nam, chính là hậu quả của việc Ninh Nghị dùng lão binh xuống nông thôn, tranh quyền với hương hiền (người có phẩm đức, tài học được hương dân kính trọng) dẫn đến.

—— Ninh Nghị dùng lão binh, đội tuần tra, đội thuyết thư (kể chuyện), đội quân y xuống nông thôn xa xôi, các thư sinh trong nông thôn này liền âm thầm nói Hắc Kỳ quân chính là đại tai nạn không cần biết đến thiên lý, là ma đầu vô quân vô phụ.

- Người phá hỏng quy củ, quy củ sẽ quay đầu lại ăn thịt hắn.

Chiến sự Tây Nam xa tận chân trời ở trong mắt người Lâm An đã sớm có phương hướng, thỉnh thoảng nhắc tới, thứ càng hấp dẫn người ta ngược lại là một ít chuyện lý thú năm đó: hơn mười năm trước Phương Lạp khởi sự, chiếm Hàng Châu, Tâm Ma Ninh Nghị bèn từng bị vây hãm ở chỗ này, nơi đóng quân của Bá Đao Doanh năm đó hắn ở, hiện giờ liền ở cách tướng phủ hai con phố, nhưng cảnh vật trước kia, sớm đã cảnh còn người mất, về phần dinh thự Hữu tướng hiện giờ này, năm đó vốn là một nơi càng nổi tiếng hơn, nơi này vốn là nhà cũ gia tộc của đại nho Tiền Hi Văn, lúc Phương Lạp phá thành, Tiền Hi Văn dẫn người nhà chống cự, sau đó nhà bị đốt sạch, sau khi Phương Lạp bị tiêu diệt có người mua lại chỗ này, hơn mười năm mấy bận tân trang, cuối cùng thành chỗ ở của Hữu tướng.

Trong tụ hội, những câu chuyện lý thú kéo dài qua hơn mười năm này được "đại sư huynh" Cam Phượng Lâm vốn ổn trọng trong đám người rủ rỉ nói ra, Lý Thiện nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trong đình viện tuyết đọng mai vàng tôn nhau trở nên thú vị, từng vị khách và bạn tới tới lui lui. Nghĩ đến thời gian hơn mười năm nay, chỉ cảm thấy Lâm An trước mắt tuy rằng vẫn ở trong tay người Nữ Chân, nhưng tương lai chưa hẳn không thể nở mày nở mặt, trong lồng ngực liền sinh ra hào khí.

Sau khi nói xong chuyện phiếm, chỉ chốc lát sau, đề tài của bọn họ liền chuyển sang trưng binh luyện binh bức thiết nhất.

Lúc này là mùng năm tháng giêng Vũ triều năm Chấn Hưng đầu tiên —— hoặc là nói năm Gia Thái đầu tiên. Vẫn chưa có bao nhiêu người ý thức được, tiếp theo sẽ là một năm gió giục mây vần, ứng phó không xuể cỡ nào. Nhưng ngay tại buổi chiều này, chiến báo Tây Nam truyền tới Lâm An, chấn động một cách mãnh liệt tất cả mọi người đang ở Lâm An lúc này.

Đó là tin tức mười chín tháng mười hai Hoa Hạ quân công phá Vũ Thủy Khê, chém chết Ngoa Lý Lý. Tin tức này giống như một tia sấm sét, trong lúc nhất thời làm cho đám người Lý Thiện hoảng sợ. Hắn có thể nhớ rõ sắc mặt của đám người Ngô Khải Mai, Cam Phượng Lâm trong ngày hôm đó, đến tối hôm đó khi lén tụ họp, hắn mới nghe được Ngô Khải Mai cân nhắc hồi lâu, sắc mặt âm trầm nói một câu:

- Thứ cầm trên tay, mới là của mình, từ nay về sau, quân đội mới, là nhiệm vụ quan trọng nhất.

Ngô Khải Mai không nhấn mạnh quá nhiều, tất cả mọi người đều rõ ràng: Kỳ thực bất luận là Chu Quân Vũ ngóc đầu trở lại, hay là Tây Nam thật sự kháng cự sự tiến công của đại quân Tông Hàn, thứ chân chính có thể cứu bọn họ, đều sẽ chỉ là quân đội nắm trong tay. Chiến báo Tây Nam, chỉ là tiếng chuông cảnh báo nặng hơn cho bọn họ mà thôi.

Âm trầm như vậy kéo dài bảy ngày, chạng vạng mười hai tháng giêng, Lý Thiện nhanh chóng được triệu đến Hữu tướng phủ, lần này gặp mặt, Ngô Khải Mai trong bình tĩnh mang theo vẻ vui mừng:

- Ta đã sớm nói, người phá hỏng quy củ, không có kết cục tốt.

Phần chiến báo thứ hai của Tây Nam, dùng tốc độ nhanh nhất truyền tới Lâm An.

Mấy ngày nay, chiến cuộc Tây Nam thay đổi trong nháy mắt.

Cuộc chiến ở Vũ Thủy Khê ngày mười chín tháng mười hai không chỉ mang lại niềm tin và lợi ích to lớn cho Hoa Hạ quân, nó đồng thời kích nổ quyết tâm của một số thế lực địa phương vẫn đang quan sát phía sau Hoa Hạ quân. Bắt đầu từ ngày hai mươi bốn, các nơi Tây Nam lần lượt bộc phát mấy lần náo động do hương hiền, địa chủ tổ chức, những náo động này mặc dù không ảnh hưởng trực tiếp đến đại cục, nhưng gián tiếp phân chia bố trí binh lực vốn đã khẩn trương của Hoa Hạ quân. Đêm ba mươi tết, ở huyện Hoàng Minh, Bạt Ly Tốc lại một lần nữa triển khai tiến công như thủy triều đối với Hoa Hạ quân.

Nhìn như bị kích thích bởi sự thất bại của Vũ Thủy Khê, sự tấn công của huyện Hoàng Minh vô cùng mãnh liệt, sau đó trong ba ngày liên tiếp, Bạt Ly Tốc tự mình áp trận phát động từng đợt công kích mãnh liệt. Hoa Hạ quân chống cự trên phòng tuyến Hoàng Minh cũng cực kỳ ngoan cường, nhưng vẫn phải chịu thương vong cực lớn.

Trong lần tiến công này, Bạt Ly Tốc tập hợp một lượng lớn quân Hán vốn tích trữ ở tiền tuyến, thậm chí xua đuổi một bộ phận quân Hán bị thương, ra lệnh cho bọn họ triển khai tiến công điên cuồng đối với một bộ phận tường thành. Huyện Hoàng Minh đã trải qua hai tháng phòng thủ ngoan cường, thương vong không nhỏ, Bộ tham mưu chuẩn bị lợi dụng hiện thực Hán quân phía trước cũng không kiên cường, đánh ra một đợt phản kích.

Tình trạng công thủ của huyện Hoàng Minh, kỳ thực cũng không cho sư đoàn Hai của Bàng Lục An bao nhiêu lựa chọn. So với địa hình rối ren phức tạp của Vũ Thủy Khê, bên phía huyện Hoàng Minh chỉ là một bức tường thành, phía trước tường thành là chiến trường, đi qua nữa là doanh địa của Nữ Chân và đường núi chật hẹp, một khi Nữ Chân chỉ huy quân đội triển khai tiến công, cho dù là quân Hán nhu nhược, cũng không có đường lui về phía sau. Nếu như Hắc Kỳ quân không chịu đầu hàng, quân đội cũng chỉ có thể không ngừng triển khai tiến công về phía đầu thành, hoặc là nhu nhược chờ chết trên chiến trường.

Phòng ngự của sư đoàn Hai cực kỳ ngoan cường, số lượng hỏa pháo cũng đứng đầu trong Hắc Kỳ quân, thời gian hơn hai tháng tới nay, tỷ lệ trao đổi trên chiến trường do huyện Hoàng Minh càng chói mắt hơn so với Vũ Thủy Khê, nhưng bất luận thế nào, tổn thất của bọn họ cũng thảm thiết nhất —— mặc dù đây đã là thành tích ưu tú nhất trong phòng ngự chiến.

Náo động cuối năm kéo căng binh tuyến của Hoa Hạ quân, mặc dù huyện Hoàng Minh vẫn có thể giữ vững, nhưng thương vong không ngừng gia tăng thủy chung khiến người ta nóng lòng. Cân nhắc đến việc chiến bại của Vũ Thủy Khê không quá mười ngày, trên phương diện thực tế người Nữ Chân vẫn chưa điều chỉnh tốt thái độ đối với quân Hán, trên trận địa huyện Hoàng Minh đã triển khai chiêu hàng một bộ phận quân Hán.

Phản công bùng nổ vào chạng vạng mùng ba tháng giêng, sau khi nghe nói Hoa Hạ quân mở ra lỗ hổng chiêu hàng, biến động của quân Hán trên chiến trường bắt đầu. Bàng Lục An tập hợp lực lượng của một trung đoàn tinh nhuệ từ phía sau xua đuổi, một nhánh bộ đội Hán quân quyết định đầu hàng từ trung lộ chiến trường cắt vào trận địa của người Nữ Chân, trong khoảnh khắc biến loạn kéo dài.

Toàn bộ loạn cục trên chiến trường giằng co gần nửa canh giờ, hỗn loạn liên tục mở rộng, một nhánh tinh nhuệ người Hề bị chặt đứt ở phía trước chiến trường, gần như toàn quân bị diệt, chủ tướng Nữ Chân Bạt Ly Tốc một bận xông về phía trước áp trận, chống đỡ trung đoàn đột kích tinh nhuệ Hắc Kỳ thừa dịp hỗn loạn xông tới, quân doanh phía sau Nữ Chân lại có Hán tướng nhân cơ hội khởi sự, kích nổ non nửa kho đạn dược, ngọn lửa thiêu đốt phía chân trời.

Thế cục rất thật mà vi diệu, Bàng Lục An và tham mưu trưởng Quách Sâm cuối cùng đưa ra quyết định, lại rót vào binh lực hai trung đoàn, lấy lực lượng lớn nhất xuất kích, quyết định chiến cuộc huyện Hoàng Minh.

Khi ba ngàn người đưa vào trong chiến cuộc, không ngừng đẩy về phía trước, một nhánh bộ đội Hán quân mang theo đầu tướng lĩnh người Hề, bị người Nữ Chân đuổi theo chạy tới phía đầu thành, một bên khác, lại là một nhánh tinh nhuệ Hán quân, phát động tiến công đối với đội ngũ Hắc Kỳ lao ra khỏi tường thành, .

Yên tâm chờ đợi hơn hai tháng trong tiến công luân phiên, quân phòng thủ huyện Hoàng Minh, tiến vào trong mưu tính của Bạt Ly Tốc —— vị túc tướng người Nữ Chân có địa vị chỉ dưới Hi Doãn, Ngân Thuật Khả, Thuật Liệt Tốc này. Khi ngàn vạn tinh nhuệ Kim quốc hô to "ngươi trúng kế rồi" phản công mà đến, các đội ngũ Hán quân vốn chuẩn bị trở giáo trên chiến trường cũng lần nữa lựa chọn lập trường của bọn họ.

Ngày hôm đó ánh nắng vừa tắt, trăm pháo trên đầu thành huyện Hoàng Minh cùng bắn, đối ứng với nó chính là hỏa pháo bắn tới của người Nữ Chân. Cho dù sức mạnh đại pháo dời núi lấp biển, nửa canh giờ sau, quân đội cuộn trào mãnh liệt vẫn cứ cắt đứt sợi dây nhỏ phòng ngự đầu thành Hoàng Minh. Suy cho cùng sư đoàn Hai lúc này, đã không còn là trạng thái tinh thần và khí tức sung mãn lúc mới đầu khai chiến, bọn họ tổn thất bốn ngàn người, về sau lại bổ sung hai ngàn tân binh. Khi lực lượng hữu sinh của hơn ba ngàn người bị đưa vào trong chiến trường, quân phòng thủ vừa mới đủ dùng trên đầu thành, rốt cuộc lộ ra sơ hở của bọn họ, đêm hôm đó, bắt đầu từ khi người Nữ Chân đặt chân lên đầu thành, chém giết và công phòng thảm thiết, bèn triển khai ở mỗi một chỗ trong huyện thành Hoàng Minh.

Thứ Bạt Ly Tốc bày ra trong trận chiến này, cũng không phải là mưu đồ kỳ quỷ cỡ nào, đây càng giống như đỉnh phong về vận dụng binh pháp trong cả đời chinh chiến của hắn, bất luận là tan tác hay hỗn loạn trên chiến trường ngày hôm đó, đều được diễn giải cực kỳ chân thật, cũng chính là chân thật như vậy, mang đến cho đám người Bàng Lục An sự cám dỗ vừa khéo đúng lúc, khiến họ không tự chủ được lựa chọn xuất kích vào thời điểm cần quyết đoán nhất —— chỉ bởi vì không xuất kích, thành quả chiến đấu cực lớn sẽ trôi qua tức thì, huyện Hoàng Minh sẽ tiếp tục rơi vào tấn công và phòng thủ khốc liệt ngày này qua ngày khác.

Thời gian mùng ba tháng giêng, cũng vừa khéo là một điểm mấu chốt về tâm lý: sau khi Vũ Thủy Khê chiến bại, sự không tín nhiệm của quân đội Nữ Chân đối với quân Hán vẫn luôn tăng lên, Hoa Hạ quân đưa ra ứng đối đối với việc này, ví dụ như in phát truyền đơn, kêu gọi đầu hàng... dùng những thủ đoạn này khiến vị trí của quân Hán đầu hàng trở nên càng gay go.

Thành viên tham mưu Hoa Hạ quân mỗi khi nói đến những thủ đoạn này, kỳ thực ít nhiều là có chút tự hào. Nhưng sự tự hào và đắc ý như vậy ở một mức độ nhất định đã làm mờ mắt mọi người.

Đến đêm ngày hai mươi tám tháng mười hai, Tông Hàn triệu tập tất cả mọi người làm một sự động viên hào hùng, trên thực tế là cố gắng ổn định vị trí của người Hán trong quân, Hoa Hạ quân càng có thể nhìn ra sự ngượng ngùng trong đó: quân Hán tiền tuyến quá nhiều, con đường phía sau lại hẹp, những quân Hán này trong lúc nhất thời rút không đi cũng giết không hết, nếu không thể ổn định lòng quân của bọn họ, trận chiến Tây Nam của Nữ Chân, trên cơ bản có thể không cần đánh nữa.

Hội nghị Thập Lý Tập vào ngày hai mươi tám, Bạt Ly Tốc tọa trấn phía trước chưa từng tham dự, hắn phát động tiến công vào buổi tối ba mươi, đến ngày mùng ba, trên lý thuyết mà nói, người Nữ Chân vẫn chưa thể đưa ra xử lý thỏa đáng đối với Hán quân... nhân tố như vậy, làm sâu sắc thêm tính chân thực trong sự hỗn loạn của Nữ Chân.

Mùng bốn tháng giêng, sư đoàn Hai quân đoàn Năm Hoa Hạ bại ở huyện Hoàng Minh.

Đối ứng ngang với cuộc chiến huyện Hoàng Minh, trên thực tế còn có một vòng tình hình chiến đấu khác.

Bắt đầu từ mùng một tháng giêng, Nữ Chân triển khai một vòng điều binh bí mật mà lại cường độ cao đối với tiền tuyến, rạng sáng mùng hai tháng giêng, trận địa Vũ Thủy Khê vừa mới hoàn thành đổi phòng ngự không lâu gặp phải sự tập kích mạnh mẽ của Nữ Chân, hơn nữa trong doanh địa tù binh vẫn chưa hoàn toàn đánh tan biên chế lại ở phía sau, bộc phát một lần phản loạn, tiền tuyến Vũ Thủy Khê, chủ soái quân Tây lộ Hoàn Nhan Tông Hàn một bận đến chiến trường, phát động tiến công.

Tin tức này tạo thành hiểu lầm nhất định đối với Bộ tham mưu Hoa Hạ quân, cho rằng tiến công đối với huyện Hoàng Minh mà chiến cuộc vẫn rất ổn định trên thực tế là vì yểm hộ cho cuộc tấn công mạnh trên phương diện Vũ Thủy Khê —— loại bí quá hoá liều này cũng luôn là phong cách của người Nữ Chân, vì vậy không thể đưa ra ứng đối tốt nhất.

Một sai lầm trên chiến trường, sau đó sẽ khiến người ta phải trả giá khắc cốt ghi tâm.

Cuộc chiến Vũ Thủy Khê và huyện Hoàng Minh cách nhau nửa tháng, tin tức đến Lâm An lại chỉ cách nhau bảy ngày. Huyện thành Hoàng Minh vừa phá, bức chiến báo này liền nhanh chóng dùng tám trăm dặm cấp bách truyền về Lâm An hơn ba ngàn dặm, để tiện cho các công khanh Lâm An đưa ra quyết định với tốc độ nhanh nhất.

Sau khi nhận được chiến báo, sắc mặt Ngô Khải Mai đỏ bừng, cũng đã yên lòng.

Người Nữ Chân đánh bại Hoa Hạ quân, chứng tỏ thế cục thiên hạ này vẫn nằm trong phạm trù nắm giữ và suy đoán của bọn họ. Nếu thật sự có một ngày, đám người Hoàn Nhan Tông Hàn lại bị Hoa Hạ quân đánh bại, vậy có lẽ đồng nghĩa với việc hướng đi của thiên hạ này, đã hoàn toàn thoát ly dự đoán của bọn họ, thoát ly phạm trù "lẽ thường", đây đối với bọn họ mà nói, ngược lại là chuyện đáng sợ nhất.

- Luyện binh... tranh thủ thời gian, luyện binh.

Đêm nay, Ngô Khải Mai lặp lại những lời này một cách ngắn gọn mà mạnh mẽ, lời nhẹ nghĩa sâu, rất có khí độ của đại nhân vật.

Mọi người sau khi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu hưởng ứng với sức mạnh của câu nói này.

Giờ khắc này, các đại nhân vật của Lâm An vẫn chưa ý thức được, một mùa xuân gió giục mây vần vừa mới bắt đầu, giác ngộ, tốc độ và lực lượng của bọn họ thậm chí đều không theo kịp sự biến hóa của tin tức kế tiếp. Ngay sau khi người Nữ Chân công phá phòng tuyến Hoàng Minh, chiến cuộc Tây Nam nhanh chóng bị cuốn vào cuộc chém giết kịch liệt gay cấn.

Thám báo chạy với tốc độ cao trong núi rừng, đám người Cừ Chính Ngôn, Hàn Kính dẫn theo đội ngựa, dọc theo đường núi gập ghềnh mấy lần cố gắng cắt vào phía sau quân đội đối phương. Đây là thời kỳ điều chỉnh thay đổi trong nháy mắt của chiến trường, quân đội hai bên đều đang cố gắng thừa dịp đối phương chưa đứng vững lần nữa để bắt lấy một tia sơ hở, mở rộng thế cục hỗn loạn.

Mà vào ngày mười hai tháng giêng khi Ngô Khải Mai nhận được bức chiến báo đầu tiên của Hoàng Minh ở Lâm An, quân đoàn Bảy Hoa Hạ một bận đóng quân ở phía bắc Kiếm Môn Quan, đang nhìn chằm chằm phía sau Nữ Chân như hổ đói, dưới sự dẫn dắt của Tần Thiệu Khiêm, đánh ra đòn thứ nhất vào phòng tuyến sau phía nam của Nữ Chân.

Đối mặt với nhánh bộ đội Hoa Hạ quân khí thế sắc bén nhất, thủy chung uy hiếp đường lui của Nữ Chân, Hoàn Nhan Hi Doãn tọa trấn phía sau không nhanh không chậm làm ra động tác. Bắt đầu từ mười bốn tháng giêng, đến hai mươi tháng giêng, tổng cộng trong thời gian bảy ngày, nhánh bộ đội hai vạn người này lục tục gặp phải sự ngăn chặn của mười bảy nhánh bộ đội Hán quân số lượng ngang nhau, đánh tan sự ngăn chặn của mười bảy nhánh bộ đội.

Biến hóa kịch liệt mà hung ác vẫn đang nung nấu ở nhiều nơi hơn. Trong tháng giêng, ngay tại Phúc Kiến, Thành Chu Hải được đánh giá là "lúc quan trọng không đáng tin cậy" trong miệng đám người Ngô Khải Mai, Cam Phượng Lâm, lặng lẽ tiến vào trong thành Phúc Châu đang bị đường đệ Thiết Tam Ngộ của tả tướng Thiết Ngạn triều đình Gia Thái nắm trong tay. Mùng chín tháng giêng, phản loạn trong thành Phúc Châu bùng nổ, quân đội tắm máu phủ Phúc Châu, mùng mười, cái đầu của Thiết Tam Ngộ bị treo trên đầu thành.

Cùng ngày, trưởng công chúa Chu Bội mặc áo vàng rực rỡ dưới sự bảo vệ chung quanh của mọi người, bước lên tường thành Phúc Châu vẫn treo đầu người như cũ. Xuyên qua gió lạnh thê lương, nhìn về cánh đồng tuyết xa xa. Ở hướng đó, đội ngũ của Quân Vũ và Nhạc Phi, Hàn Thế Trung vẫn đang bị quân đội người Nữ Chân truy đuổi.

Phụ cận Đàm Châu (Trường Sa), Ngân Thuật Khả đánh tan bộ đội của Chu Tĩnh, tàn sát hết huyện Cư Lăng trong ngày tuyết rơi này, đám người Trần Phàm ở phụ cận Đàm Châu cấu trúc lên phòng tuyến, nhưng cũng vừa đánh vừa lui, nhưng ngay trong đại quân mà Ngân Thuật Khả chỉ huy, một hồi âm mưu thật lớn đang lặng lẽ nung nấu:

Một vị tướng lĩnh quân Hán trẻ tuổi tên là Vu Minh Chu sau khi chà đạp quân đội trong nhà mình hai lần, lại mất ba ngón tay trong chiến tranh, bởi vì tính cách tàn bạo cực đoan mà dần dần được Hoàn Nhan Thanh Giác tín nhiệm. Không lâu sau, vị tướng lĩnh trẻ tuổi này sẽ ở phía sau Hoàn Nhan Thanh Giác và Ngân Thuật Khả... lộ ra bộ mặt dữ tợn của hắn.

Ngày xuân chưa tới, mặt đất đã sấm sét.

Bình Luận (0)
Comment