Tây Nam.
Thời gian trở lại mùng năm tháng giêng, ngoài thành Tử Châu, xe ngựa ồn ào náo động. Đại khái giờ Thìn qua đi, thương binh từ tiền tuyến kéo xuống bắt đầu vào thành.
Tuyết đọng chỉ là vội vàng xúc ra, đầy đất đều là vết bùn, con đường gồ ghề theo bóng người lan tràn lên núi xa xa. Nhân viên chỉ huy khai thông đeo băng đỏ để xe bò hoặc cáng cứu thương khiêng người bị thương nặng qua trước, nhóm người bị thương nhẹ liền chờ ở ven đường.
Những người bị thương nhẹ trên đầu hoặc trên người quấn băng vải đứng ở bên đường, ánh mắt vẫn đang nhìn về phía đông bắc, không có mấy người nói chuyện, bầu không khí có vẻ vô cùng lo lắng. Có một số người bị thương thậm chí còn cởi băng vải trên người mình, sau đó bị nhân viên y tế ngăn lại.
- Vết thương của ta đã lành rồi, không cần đi vào thành.
Người bị thương gằn từng chữ, nói như thế, nhân viên y tế trong lúc nhất thời cũng có chút không khuyên nổi, chỉ huy chiến sĩ sau đó đi tới, hạ tử lệnh cho bọn họ:
- Vào thành trước, ai vết thương khỏi rồi, sau khi chỉnh biên lại tiếp nhận mệnh lệnh! Quân lệnh cũng không nghe nữa à?
Trong Hoa Hạ quân, quân lệnh như núi là quy tắc chưa bao giờ nói tình cảm, người bị thương chỉ có thể nghe lệnh, chỉ là bên cạnh cũng có người tụ lại:
- Cấp trên có cách chưa? Huyện Hoàng Minh làm thế nào?
Chỉ huy bèn nói:
- Đội kỵ binh của sư đoàn Một đã qua đó giải vây rồi. Sư đoàn Bốn cũng đang cắm xuyên. Sao rồi, không tin được người mình?
- Trận địa của sư đoàn Hai chúng ta, sao lại không thể đoạt lại... ta không nên ở lại doanh trại thương binh...
Có người phẫn uất, có người ảo não —— những người này đều là thương binh sư đoàn Hai rút lui trên chiến trường. Trên thực tế, đã trải qua hơn hai tháng ác chiến luân phiên, cho dù là chiến sĩ ở lại trên chiến trường, trên người không mang theo thương tích, gần như cũng đã không còn. Có thể tiến vào doanh trại thương binh đều là người bị thương nặng, dưỡng rất lâu mới chuyển biến thành vết thương nhẹ.
Những người này cũng đã coi như lão binh, vì một trận chiến với Kim quốc này, công tác chính trị, công tác dư luận của Hoa Hạ đã thực hiện mấy năm, tất cả mọi người đều trong trạng thái nhịn một hơi. Hai tháng qua, huyện Hoàng Minh như cái đinh đóng chặt trước mặt người Nữ Chân, tướng lĩnh Nữ Chân dám xông lên thành, bất kể quá khứ thanh danh lớn cỡ nào, đều phải bị đánh chết trên tường thành.
Đây là trận chiến số kiếp với người Nữ Chân đã tiêu diệt toàn bộ thiên hạ, có thể đánh người Nữ Chân đến mức độ này, tất cả tướng sĩ trong lòng đều có cảm giác tự hào to lớn. Mặc dù đau đớn quấn thân, các chiến sĩ mỗi một ngày tử thủ ở đầu thành cũng khá gian nan, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều có một cỗ khí tức bất diệt, bọn họ tin tưởng vững chắc, gian nan mình cảm nhận được, sẽ phản hồi gấp mười gấp mấy chục lần lên người kẻ địch đối diện, phải chống đỡ đến khi một bên sụp đổ mới thôi, Hoa Hạ quân trước giờ chưa từng sợ.
Hào khí như vậy của bọn họ là có cơ sở thực tế vững chắc. Thời gian hơn hai tháng tới nay, Vũ Thủy Khê và huyện Hoàng Minh đồng thời bị công kích, thành tích chiến trường tốt nhất, vẫn là phòng tuyến bên huyện Hoàng Minh, kết quả chiến đấu của Vũ Thủy Khê ngày mười chín tháng mười hai truyền tới Hoàng Minh, trong lòng một đám tướng sĩ sư đoàn Hai vẫn nghẹn một hơi —— trên thực tế, ngoài chúc mừng ra, chỉ huy chiến sĩ trong quân cũng đang cổ vũ sĩ khí như thế —— phải ở một thời điểm nào đó, đánh ra thành tích tốt hơn so với Vũ Thủy Khê.
Ai biết đến ngày mùng bốn, phòng tuyến sụp đổ thuộc về phe mình, những người bị thương ở phía sau doanh trại trong lúc nhất thời gần như sợ ngây người. Trên đường di chuyển mọi người bắt đầu phân tích, khi phát giác ra nguyên nhân rất lớn khiến tiền tuyến sụp đổ là do binh lực căng thẳng, một số thương binh trẻ tuổi thậm chí phẫn uất đến khóc lên tại chỗ.
Từ tối mùng ba đến sáng mùng bốn, huyện Hoàng Minh tranh đoạt thảm thiết không lời nào diễn tả được. Bàng Lục An tự trách nhất trong đó mang theo đoàn cán bộ liên tục sáu bảy lần xung phong giết vào đầu thành, lúc bị cưỡng ép kéo xuống toàn thân đều đẫm máu, sau khi nhận được mệnh lệnh cưỡng chế rút lui hắn mới bằng lòng rút khỏi huyện Hoàng Minh.
Đến mùng năm, tác chiến tiền tuyến đã giao cho Hàn Kính của sư đoàn Một, Cừ Chính Ngôn của sư đoàn Bốn chủ đạo.
Sư trưởng sư đoàn Hai Bàng Lục An, tham mưu trưởng Quách Sâm rút lui từ tiền tuyến vẫn chưa trở lại Tử Châu, nhóm người đầu tiên vào thành chính là người bị thương của sư đoàn Hai, tạm thời cũng không phát giác ra cục diện khác thường trong thành Tử Châu —— trên thực tế, lúc bọn họ vào thành, Ninh Nghị đã đứng trên đầu thành nhìn con đường phía trước. Trong Bộ tham mưu không ít người tạm thời lên tường thành.
Trong thành Tử Châu, trước mắt bị vây trong trạng thái cực kỳ trống rỗng, sư đoàn Một vốn là viện binh cơ động trước mắt đã đẩy về phía Hoàng Minh, yểm hộ sư đoàn Hai rút lui, Cừ Chính Ngôn dẫn một nhóm tinh nhuệ nhỏ ở trong núi địa hình phức tạp tìm kiếm cơ hội đâm một đao cho người Nữ Chân. Một bên Vũ Thủy Khê, sư đoàn Năm tạm thời vẫn nắm giữ cục diện, thậm chí có không ít tân binh đều được phái tới Vũ Thủy Khê, nhưng Ninh Nghị cũng không lơ là khinh suất, ngày mùng Bốn đã do quân đoàn trưởng Hà Chí Thành mang theo hơn năm ngàn lực lượng hữu sinh trong thành chạy tới Vũ Thủy Khê.
Toàn thành Tử Châu giới nghiêm, chuẩn bị chiến tranh bất cứ lúc nào.
Tông Hàn đã xuất hiện ở Vũ Thủy Khê, trông chờ bọn họ nuốt huyện Hoàng Minh xong sẽ thỏa mãn, vậy thì quá mức ngây thơ. Người Nữ Chân là sói ác trải qua trăm trận chiến, sở trường nhất mạo hiểm cũng có thể nắm chắc chiến cơ nhất, bên đầu Vũ Thủy Khê này chỉ cần xuất hiện một chút sơ hở, đối phương nhất định sẽ nhào tới, cắn cổ, gắt gao không buông.
Mệnh lệnh triệu tập hội nghị đã truyền đạt, nhân viên Bộ tham mưu lục tục tập hợp về phía thành lâu bên này, người không tính là nhiều, bởi vậy rất nhanh tập hợp đầy đủ, khi Bành Việt Vân tới báo cáo với Ninh Nghị, thấy Ninh Nghị bên tường thành đang nhìn về phương xa, thấp giọng ngân nga gì đó. Vẻ mặt Ninh tiên sinh nghiêm túc, thanh âm trong miệng lại có vẻ cực kỳ thờ ơ.
- ... Cha mẹ thân mến... hai người có khỏe không. Con đã cực kỳ đẹp trai rồi... ừm ừm ừm ừm...
- ... Người đến đông đủ rồi.
- Ừm.
Ninh Nghị quay đầu, tay đút trong túi áo, đi về phía cổng thành. Đi vào thành lâu, bên trong mấy cái bàn ghép lại cùng một chỗ, người của Bộ tham mưu đã đến hơn mười vị bao gồm cả tổng tham mưu trưởng Lý Nghĩa trong đó, Ninh Nghị chào hỏi với mọi người một cái, sau đó ngồi xuống, sắc mặt cũng không dễ coi.
- Ta chủ trì cuộc họp. Biết hôm nay tất cả mọi người đều bận rộn, trên tay có việc, lần này khẩn cấp triệu tập có một đề tài thảo luận... hoặc là mấy cái cũng được. Mọi người biết, người của sư đoàn Hai đang rút lui, mấy người Bàng Lục An, Quách Sâm xế chiều hôm nay khả năng cũng sẽ đến, đối với thất bại lần này của huyện Hoàng Minh, nguyên nhân chủ yếu là gì, trong nội bộ của chúng ta, bước đầu tiên xử lý như thế nào, ta muốn nghe thử cách nghĩ của các ngươi...
Người đang ngồi đây hoặc là người đứng đầu phụ trách sự vụ thực tế của tổng tham, hoặc là nhân viên công tác ở vị trí mấu chốt, khi chiến cuộc huyện Hoàng Minh báo nguy mọi người cũng đã hiểu rõ tình hình. Sau khi Ninh Nghị nói xong, mọi người liền dựa theo trình tự, lục tục phát biểu, có người nói đến sự lợi hại khi dụng binh của Bạt Ly Tốc, có người nói đến sai lầm khi phán đoán của đám người tham mưu tiền tuyến, Bàng Lục An, có người đề cập đến binh lực khẩn trương, đến Bành Việt Vân, hắn nhắc tới hành vi bạo động của một nhánh quân Hán đầu hàng ở Vũ Thủy Khê.
- ... Vũ Thủy Khê, hai mươi tháng mười hai chiến cuộc mới định, lúc ấy cân nhắc đến vấn đề tù binh, đã thực hiện một số công tác, nhưng số lượng tù binh quá nhiều, chúng ta một mặt phải thu nhận chữa trị thương binh của mình, một mặt phải củng cố phòng tuyến Vũ Thủy Khê, tù binh cũng không bị đánh tan triệt để trong phút đầu tiên. Sau đó bắt đầu từ hai mươi bốn, phía sau chúng ta xuất hiện bạo động, lúc này, binh lực càng thêm khẩn trương, bên phía Vũ Thủy Khê này đến mùng hai vậy mà bùng phát một lần phản loạn, hơn nữa là bùng phát phối hợp với thời gian Tông Hàn đến Vũ Thủy Khê, trong này có vấn đề rất lớn...
- ... Hiện tại ta đang nghĩ, Hoàn Nhan Hi Doãn chưa đến tiền tuyến, trên thực tế cũng không phải hoàn toàn không có phòng bị đối với vấn đề quân Hán trong người Nữ Chân. Khi nhận ra rằng những đội quân này không đáng tin cậy lắm, hắn có thể làm thế nào? Bề ngoài chúng ta nhìn thấy hắn thưởng phạt rõ ràng, làm việc theo lẽ công bằng để Hán quân quy tâm, nhưng trong âm thầm, ta cho rằng hắn rất có thể đã sớm lựa chọn mấy nhánh quân Hán "đáng tin" nhất, làm dự phòng trong âm thầm...
- ... Nói thí dụ như, trước đó liền dặn dò những bộ đội Hán quân bộ phận nhỏ này, thời điểm tiền tuyến xảy ra tan tác lớn, dứt khoát không cần chống cự, thuận thế quy hàng đến bên phía chúng ta, như vậy bọn họ ít nhất sẽ có cơ hội một kích. Chúng ta nhìn xem, ngày hai mươi tháng mười hai Vũ Thủy Khê thảm bại, tiếp theo đó hậu phương chúng ta phản loạn, ngày hai mươi tám, Tông Hàn triệu tập thủ hạ kêu gọi, nói muốn đối xử tử tế với Hán quân, Bạt Lý Tốc ngày ba mươi liền phát động tiến công, mùng hai đã có bạo động trên phương diện Vũ Thủy Khê, hơn nữa Tông Hàn vậy mà cũng đã đến tiền tuyến...
Bành Việt Vân nói:
- ... Bọn họ là đang cướp thời gian, một khi gần hai vạn Hán quân quy hàng bị chúng ta tiêu hóa triệt để, bố trí của Tông Hàn Hi Doãn sẽ phải thất bại. Nhưng những bố trí này tất cả đều bùng nổ sau khi chúng ta đánh thắng Vũ Thủy Khê... chúng ta đánh thắng tất cả đều bùng nổ, dẫn đến một số Hán gian phía sau vẫn đang quan sát rốt cuộc không còn kiên nhẫn nữa, thừa dịp cuối năm bí quá hoá liều, chúng ta phải canh chừng hai vạn tù binh, vốn đã căng thẳng, Vũ Thủy Khê phía trước đột kích phía sau bạo loạn, binh lực của chúng ta toàn tuyến căng thẳng, bởi vậy Bạt Ly Tốc làm ra một vòng tiến công mạnh nhất ở huyện Hoàng Minh, đây thực ra cũng là chiến quả bố cục toàn diện của người Nữ Chân...
Cả buổi hội nghị, Ninh Nghị ánh mắt nghiêm túc, hai tay bắt chéo để trên bàn cũng không nhìn sang bên này, khi Bành Việt Vân nói tới đây, ánh mắt của hắn mới giật giật, Lý Nghĩa ở một bên gật đầu:
- Tiểu Bành phân tích rất khá, vậy ngươi cảm thấy, sư đoàn trưởng Bàng và tham mưu trưởng Quách, chỉ huy có vấn đề sao?
Bành Việt Vân trầm mặc một lát:
- Trận chiến ở huyện Hoàng Minh này, cơ hội trôi qua tức thì, ta... cá nhân ta cảm thấy, sư đoàn Hai đã cố hết sức, không phải tội chiến tranh, có điều... chiến trường luôn lấy kết quả luận thắng thua...
Hắn nói tới đây, có chút băn khoăn, Ninh Nghị gõ gõ bàn, ánh mắt nhìn về phía bên này, có vẻ ôn hòa:
- Nên nói thì nói.
- Ta cho rằng, nên có xử phạt nhất định, nhưng không nên quá nặng...
Ninh Nghị gật gật đầu, sau đó lại để cho mấy người còn lại lên tiếng, đợi cho mọi người nói xong, Ninh Nghị mới gật đầu, ngón tay gõ một cái.
- Ta không phí lời nữa, hơn mười năm quá khứ, Hoa Hạ quân chúng ta đã trải qua rất nhiều cuộc chiến sinh tử, từ Đổng Chí Nguyên đến ba năm Tiểu Thương Hà, nếu nói thân trải qua trăm trận, cũng miễn cưỡng được cho là đúng. Nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta đánh nhau với quy mô thế này với người Nữ Chân.
Hắn khoát tay:
- Ba năm Tiểu Thương Hà không tính, bởi vì cho dù là ở Tiểu Thương Hà, đánh rất thảm thiết, nhưng cường độ và trình độ chính quy không bằng lần này, cái gọi là trăm vạn đại quân của Trung Nguyên, sức chiến đấu còn không bằng ba vạn người của Nữ Chân, lúc ấy chúng ta mang theo bộ đội cắm xuyên trong núi, vừa đánh vừa thu nạp tổ chức biên chế quân đội có thể chiêu hàng, điều chú ý nhất vẫn là lợi dụng sơ hở và giữ mạng...
- Người Nữ Chân thì khác, thời gian ba mươi năm, trận đánh lớn chính quy bọn họ cũng là thân trải qua trăm trận, đại động viên trình độ diệt quốc đối với bọn họ mà nói là chuyện thường như cơm bữa, nói một câu thật lòng, thời gian ba mươi năm, những tướng lĩnh Nữ Chân luyện tập như sóng lớn đào cát, có thể chịu đựng tới hôm nay, những Tông Hàn, Hi Doãn, Bạt Ly Tốc này, so sánh năng lực tổng hợp phải cao hơn chúng ta một bậc, chúng ta chỉ vượt qua bọn họ trên năng lực luyện binh, trên tổ chức, chúng ta dùng bộ tham mưu để đối kháng với trí tuệ và trực giác mà những tướng lĩnh này chịu đựng hơn ba mươi năm, dùng tố chất binh lính áp đảo dã tính của bọn họ, nhưng nếu thật sự nói dùng binh, bọn họ là danh tướng mấy ngàn năm qua đều được xếp hạng cao, bên chúng ta, mài giũa đã trải qua vẫn chưa đủ.
- Nhưng chúng ta vậy mà lại có thể trở nên kiêu ngạo.
Ninh Nghị vỗ tay lên bàn:
- Hơn hai tháng vừa qua, quả thật đánh đến ý chí chiến đấu sục sôi, ta cũng cảm thấy rất phấn chấn, từ sau cuộc chiến Vũ Thủy Khê, phấn chấn này đạt tới cực điểm, không riêng gì các ngươi, ta cũng sơ sẩy. Ngày xưa gặp phải thắng trận như vậy, theo thói quen ta sẽ phải tỉnh táo một chút, lần này ta cảm thấy, dù sao đón năm mới rồi, ta sẽ không nói chuyện gì mất hứng, để cho các ngươi vui vẻ thêm vài ngày, sự thật chứng minh, đây là vấn đề của ta, cũng là vấn đề của tất cả chúng ta. Nữ Chân đã dạy cho chúng ta một bài học.
Hắn hơi dừng một chút:
- Những năm gần đây, chúng ta từng đánh trận lớn, trận thảm khốc nhất quy mô lớn nhất, là Tiểu Thương Hà, lúc ấy ở Tiểu Thương Hà, thời gian ba năm, từng ngày từng ngày nhìn thấy người quen thuộc bên cạnh cứ như vậy ngã xuống. Bàng Lục An phụ trách phòng thủ chính diện rất nhiều lần, đều nói hắn giỏi thủ, nhưng chúng ta đã nói qua rất nhiều lần, nhìn thấy đồng chí bên cạnh ngã xuống trong từng đợt tiến công, là rất khó chịu, huyện Hoàng Minh hắn thủ hơn hai tháng, binh lực dưới tay vẫn luôn giảm bớt...
- Về phần Bạt Ly Tốc đối diện hắn, tiến công chính diện hai tháng, không một chút màu mè nào, hắn cũng im lặng nhìn chằm chằm Bàng Lục An hai tháng, mặc kệ là thông qua phân tích hay là thông qua trực giác, hắn bắt được điểm yếu của sư đoàn trưởng Bàng, điểm này rất lợi hại. Sư đoàn trưởng Bàng cần kiểm điểm, chúng ta cũng cần kiểm điểm định thế tư duy, nhược điểm tâm lý của mình.
- Ngoài ra vẫn còn một điểm, vô cùng thú vị, sư đoàn Hai dưới tay Bàng Lục An là sư đoàn pháo binh tinh nhuệ nhất dưới tay chúng ta, huyện Hoàng Minh đã sắp xếp cho hắn hai phòng tuyến, phòng tuyến thứ nhất tuy rằng năm trước đã vỡ nát, ít nhất phòng tuyến thứ hai vẫn đang đứng vững, chúng ta vẫn luôn cho rằng huyện Hoàng Minh là địa phương có ưu thế phòng thủ lớn nhất, kết quả đầu tiên nó trở thành điểm đột phá của kẻ địch. Trong này thể hiện ra cái gì? Ở trạng thái trước mắt, không nên sùng bái khí giới quân bị tiên phong, quan trọng nhất, vẫn là người!
Ninh Nghị nói tới đây, ánh mắt vẫn phát ra sự nghiêm túc như cũ, hắn nhìn sang nhân viên ghi chép bên cạnh:
- Đều ghi lại hết chưa?
Đợi sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, mới gật đầu.
- Được, lấy chiến bại lần này làm cơ hội, tất cả quân quan từ quân đoàn trưởng trở xuống, đều phải kiểm điểm và xét lại mình toàn diện.
Hắn lấy từ trong ngực ra mấy tờ giấy:
- Đây là kiểm điểm của cá nhân ta, bao gồm ghi chép hội nghị lần này, sao chép truyền đạt cho các bộ phận, nhỏ nhất đến cấp trung đội, do chỉ huy chiến sĩ biết chữ tổ chức cuộc họp, tuyên đọc, thảo luận... ta muốn kiểm điểm lần này từ trên xuống dưới, tất cả mọi người đều rõ ràng. Đây là chuyện kế tiếp các ngươi phải thực hiện, rõ chưa?
Đến lúc này, mọi người tự nhiên cũng đã hiểu, đứng dậy tiếp nhận mệnh lệnh.
Lúc này trên mặt đất bên ngoài thành trì vẫn là cảnh tượng tuyết đọng, dưới bầu trời âm trầm, có mưa nhỏ dần dần bay xuống. Mưa tuyết trộn lẫn với nhau, toàn bộ khí hậu, lạnh đến kinh người. Mà thời gian nửa tháng sau đó, thế cục chiến tranh phía trước Tử Châu, đều hỗn loạn như một nồi cháo băng lửa đan xen, mưa đá, máu nóng, xương thịt, sống chết... đều bị nấu cùng nhau một cách hỗn loạn, song phương đều đang ra sức tranh đoạt ưu thế ở điểm cân bằng tiếp theo, bao gồm cả quân đoàn Bảy vẫn duy trì lực uy hiếp, cũng bởi vậy mà hành động.
Mà mãi đến sau ngày hai mươi, cân bằng công phòng chiến tương tự như huyện Hoàng Minh, Vũ Thủy Khê, cũng chưa từng thành hình. Ninh Nghị vẫn chưa tử thủ Tử Châu, vận động chiến, tranh đoạt chiến và chém giết đan xen vào nhau càng hung hiểm hơn, đã nhanh chóng triển khai trong một năm mới...