Năm đầu Vũ Chấn Hưng, mười ba năm sau khi Ninh Nghị giết vua, trong một tháng bắt đầu, Tây Nam đánh thành một trật tự vô cùng hỗn loạn.
Chỉ riêng thượng trung tuần, lấy Kiếm Môn Quan làm phân giới, phía tây nam trải qua hai mươi ngày chém giết một khắc không ngơi nghỉ; phía đông bắc, lại trong thời gian bảy ngày đánh mười bảy trận.
Đến cuối tháng một đầu tháng hai, tình báo Tây Nam sau khi tổng hợp lại truyền đến Lâm An, tình trạng kinh thành lúc này chính vì chuyện Phúc Châu thất thủ nên có vẻ khẩn trương —— đương nhiên, khẩn trương nhất thuộc về lực lượng của một hệ Tả tướng Thiết Ngạn, sau khi đường đệ chết, Phúc Châu mất, địa vị của hắn trong triều đình mau chóng giảm xuống —— đám người như Ngô Khải Mai, Cam Phượng Lâm, Lý Thiện, cộng thêm không ít quan lớn trên triều đình, trong quân, phần lớn lại vì một phen giao thủ này của Hi Doãn và Tần Thiệu Khiêm mà chậc chậc khen ngợi.
Tần Thiệu Khiêm dẫn theo hơn hai vạn người trong thời gian bảy ngày sau khi liên tục phá hơn mười đạo phòng tuyến, bắt đầu chỉ huy quân đội rút về. Mà ở phía trước Hi Doãn khoan thai tự tại, tuy rằng tổ chức mười bảy nhánh quân đội lục tục nhào tới lại bị đánh tan, nhưng căn cơ của hắn không bị tổn thương chút nào, trong mắt mọi người, khí độ cao thủ chân chính tràn đầy.
- ... Cái gọi là quân đoàn Bảy Hoa Hạ do Tần Thiệu Khiêm dẫn dắt, đóng phía sau người Nữ Chân, vốn dĩ phát huy tác dụng uy hiếp. Có hai vạn người này ở đó, đại quân Tông Hàn ở tiền tuyến, nhất định phải cân nhắc vấn đề tương lai vòng về như thế nào, khiến cho hắn không thể dốc hết toàn lực tiến công, dù sao cũng phải lưu lại chút đường lui. Quân đoàn Bảy Hắc Kỳ này án binh bất động, bèn có khả năng vạn biến, một khi chuyển động, hai vạn người mà thôi, ngược lại rơi vào tầm thường, không phải là lựa chọn thượng sách khi dùng binh.
- ... Chỉ đáng tiếc, Hắc Kỳ ở tiền tuyến Tây Nam, mặc dù do Ninh Nghị thanh danh càng lợi hại hơn chỉ huy, trên thực tế thịnh danh khó xứng với thực. Cuối năm đánh thắng trận bèn đã hao hết lực lượng, mùng bốn tháng giêng liền gặp đại bại. Tần Thiệu Khiêm này thiết nghĩ cũng có chút đau đầu, không thể không xuất kích về phía trước, dưới tay hắn có hai vạn người, cũng thực sự là tinh binh, không thua kém bao nhiêu so với Nữ Chân vạn người không thể địch, Hộ Bộ Đạt Cương, Nữ Chân hai vạn có thể phá bảy mươi vạn, đáng tiếc a, phía trước Tần Thiệu Khiêm cũng không phải là Gia Luật Diên Hi năm đó, mà là Hi Doãn đã đánh bại Gia Luật thị...
- ... Lấy quân Hán số lượng ngang nhau, thiết lập hơn mười phòng tuyến ở phía sau, từng lần một nghênh đón. Tần Thiệu Khiêm không đánh ra được thanh thế cuốn ngược rèm châu, bản thân ngược lại là đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, hắn một lần đánh vỡ mười bảy đạo phòng tuyến, Hi Doãn thu thập quân Hán trong tay lại, nói không chừng còn có thể kết ra mười bảy, hai mươi bảy đạo phòng ngự. Một kích đã vỡ thì thế nào? Chỉ sợ hắn đi tới trước mặt Hi Doãn, sức cầm đao cũng không còn...
Trong một khoảng thời gian, Lâm An đều là nghị luận đối với trận chiến này, từ Ngô Khải Mai đi xuống, đến các thư sinh trong trà lâu, hầu như đều có thể đưa ra chút đánh giá về trận chiến này.
- ... Hi Doãn dùng binh thật sự là lão luyện đến cực điểm, nhưng Tần Thiệu Khiêm cũng thật là cầm lên được buông xuống được, dứt khoát đánh vỡ mười bảy đạo phòng tuyến, lại nhổ doanh trại trở về, tiếp tục uy hiếp. Quân đoàn Bảy của hắn không lộ ra sợ hãi trước con sói đói Hi Doãn, chiến lực, uy hiếp của quân đội này, ngược lại càng thêm thực tế. Nói ra thì, cũng không hổ là con cháu Tần gia, ẩn giấu tài năng của mình, đấu tay đôi với Hi Doãn lại còn kỳ phùng địch thủ, theo như ta thấy, trong Hoa Hạ quân, chiêu bài của Ninh Nghị cũng chỉ là chiêu bài, thực lực chân chính, vẫn là sự lợi hại của Tần hệ...
- ... Chỉ là một hồi thăm dò này, cuối cùng không thể phân thắng bại, Tần Thiệu Khiêm đi một cách tiêu sái, coi như toàn thân trở ra. Nhưng luận về chiến lược, hắn hi vọng tiến công đường lui của Nữ Chân để hóa giải mối nguy tiền tuyến, ý đồ vẫn không đạt được, trong vòng bảy ngày chiến mười bảy trận, tuy rằng chiến liên tục thắng liên tục, nhưng bản thân có thể không tổn thương ư? Cho nên trong lần giao thủ này, người chân chính thắng lợi, vẫn là Hoàn Nhan Hi Doãn dùng khỏe ứng mệt. Đến đây, chiến cuộc của Hắc Kỳ quân tại Tây Nam, cũng chỉ có thể hoàn toàn dựa vào cái gọi là quân đoàn Năm ở Tây Nam, đáng tiếc, quân đoàn Năm do Ninh Nghị chỉ huy, hiện nay chính là liên tiếp bại lui đây...
Cách xa nhau mấy ngàn dặm, tọa sơn quan hổ đấu, thật sự có thể cho người ta cảm giác thoải mái khi ngồi trong phòng ấm áp nhìn người trên đường run lẩy bẩy. Đám người Ngô Khải Mai nói đến sự vi diệu trong đạo dùng binh, hoặc xen lẫn lấy cảm thán, hoặc kèm tiếng thở dài, hoặc nhiều hoặc ít liền có cảm giác chỉ điểm giang sơn, lấy thiên địa làm bàn cờ.
Đương nhiên, sở dĩ phân tích tỉ mỉ trận giao thủ giữa Tần Thiệu Khiêm và Hi Doãn như thế, là bởi vì toàn bộ chiến cuộc Tây Nam qua Kiếm Môn Quan, trước mắt còn bị vây trong một hồi sương mù. Có điều, sau khi người Nữ Chân đột phá huyện Hoàng Minh, binh lực bắt đầu áp sát Tử Châu, phòng tuyến của Ninh Nghị rút lui về sau, đây luôn là một xu thế lớn không thể nghi ngờ.
Cách xa ba ngàn dặm, mọi người ở Lâm An trong lúc nhất thời vẫn không thể nào biết được quân đội Kim quốc ở Tây Nam lâm vào vũng bùn như thế nào...
Tết Nguyên Đán vừa qua, Nữ Chân đột phá ở huyện Hoàng Minh, quả thật mang đến cho Hoa Hạ quân một lần tổn thất thật lớn.
Nếu như thống kê giảm quân số của sư đoàn Hai Hoa Hạ tử thủ Hoàng Minh trong hơn hai tháng qua, con số đột phá hơn bốn ngàn, vậy thì chỉ riêng một hồi thảm bại và tranh đoạt mùng ba mùng bốn, số người hy sinh và mất tích trên chiến trường đã đạt tới hơn hai ngàn tám trăm người.
Con số giảm quân khủng bố này phần lớn bắt nguồn từ sự tranh đoạt không cam lòng của sư đoàn Hai đối với huyện Hoàng Minh. Huyện thành Hoàng Minh đột nhiên thất thủ, đối với Hoa Hạ quân mà nói, mất đi không chỉ là một bức tường thành, còn có một lượng lớn thiết pháo và khí giới thủ thành không có khả năng kịp thời rút đi, đây là một trong những tài nguyên chiến lược quan trọng nhất hiện nay, thậm chí vì một lần có thể phản công, thuốc nổ Hoa Hạ quân vận chuyển đến huyện Hoàng Minh, một bận có gia tăng.
Đối với ý tưởng triển khai một lần phản kích ở huyện Hoàng Minh hoặc Vũ Thủy Khê, trong Bộ tham mưu Hoa Hạ quân vẫn luôn ấp ủ. Vốn dự tính chính là khoảng hai mươi tám tháng mười hai triển khai tiến công, nhưng ngày mười chín Vũ Thủy Khê liền có thành quả chiến đấu, huyện Hoàng Minh Bạt Ly Tốc thu binh về phòng thủ, ý tưởng triển khai phản kích ở huyện Hoàng Minh liền một bận gác lại.
Nếu thật sự dự định triển khai phản kích, sư đoàn Hai tất nhiên phải phối hợp với các bộ đội khác, nhưng sư đoàn Bốn, Năm sau khi giành được thắng lợi ở Vũ Thủy Khê, giảm quân số cũng đủ căng thẳng, lại phải trông coi người bị thương, huyện Hoàng Minh nếu còn muốn bất chấp tất cả để phản kích, cũng có chút miễn cưỡng.
Đêm mùng ba, công kích như sóng dữ của người Nữ Chân đột phá đầu thành, trên tường thành triển khai chém giết. Trên tường thành đoạn lớn do Hoa Hạ quân nắm giữ trăm pháo cùng bắn, đội pháo binh đưa hết tất cả thuốc súng dự trữ vào trong công kích như dời núi lấp biển, thậm chí xuất hiện mấy lần tình huống nòng pháo quá nóng ảnh hưởng đến người mình. Nhưng tình huống như vậy vẫn không thể ngăn chặn thế cục chiến trường đã trở nên cuồng loạn trong đêm tối.
Suốt một đêm, Hoa Hạ quân vừa đánh vừa lui trong huyện thành nho nhỏ, đội công binh kéo một bộ phận thiết pháo quân nhu đi về phía sau huyện thành, trên chiến trường các tiểu đội dưới sự dẫn dắt của đoàn cán bộ xung phong vô số lần, người Nữ Chân dưới nghiêm lệnh của Bạt Ly Tốc bảo vệ thành quả chiến đấu đầu thành, nhưng trong huyện thành, từng đợt từng đợt binh lính xông vào dưới sự tấn công của Hoa Hạ quân bị đánh đến gần như vỡ mật.
Thi thể như núi, máu chảy thành sông, cho dù là bộ đội Khiết Đan, người Hề, người Liêu Đông làm chủ lực Kim binh cũng bị đánh tan tác như thủy triều trong thành.
Nhưng ưu thế nhân số cuối cùng áp đảo sự anh dũng chiến đấu của chỉ huy chiến sĩ Hoa Hạ quân, một bộ phận bộ đội Hoa Hạ quân bị chia cắt bao vây trên trận địa của mình, anh dũng chiến đấu tới đêm khuya thậm chí mãi đến bình minh, nhưng cuối cùng dần dần bị nhấn chìm trong máu chảy của chiến trường, trên một số trận địa đã không thể đột phá, các binh sĩ kích nổ đạn pháo và thuốc súng, nhân tiện đốt sạch thiết pháo bên người.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, chém giết trên chiến trường vẫn còn tiếp tục, Hoa Hạ quân tụ tập ở một đầu huyện Hoàng Minh cấu trúc lên trận địa phần lớn đã là thương binh, dưới sự tiến công của kẻ địch không thể mang theo đồ quân nhu rút lui, kiên trì đến khoảng giờ Tỵ, đội ngựa thồ của Hàn Kính đến chiến trường, lúc này mới bắt đầu rút đi thương binh và đại pháo, rời đi dọc theo đường núi một cách có trật tự.
Bạt Ly Tốc cũng không chuẩn bị cứ vậy kết thúc chiến quả lần này, đánh tới lúc này, Hoa Hạ quân đã mất đi ưu thế phòng thành ở huyện Hoàng Minh. Hắn tụ tập tinh nhuệ trong tay, nhiều lần ra trận, một khắc không ngừng phát động tiến công về phía Hàn Kính. Hàn Kính triển khai trận thế, vẫn luôn thủ từ xế chiều mùng bốn đến ngày mùng năm, mấy lần đánh lui tiến công của người Nữ Chân, sau đó mắt thấy người Nữ Chân dường như giảm bớt công kích, mới bắt đầu rút lui.
Rút lui của hắn vừa mới triển khai, bộ đội của người Nữ Chân lại bám đuôi đánh tới, đội ngũ sư đoàn Một vừa chiến vừa lui trên đường núi, sau khi kéo ra khoảng cách ước chừng ba dặm với huyện Hoàng Minh, thế núi dần dần rộng rãi. Đội ngũ người Nữ Chân từ phía sau cắn tới, sau đó bị sở bộ Cừ Chính Ngôn giết ra trong đường núi chặn ngang cắt đứt, sư đoàn Một sư đoàn Bốn như vậy phối hợp, bao vây hơn năm trăm tinh nhuệ người Hề đuổi theo phía trước như gói sủi cảo, hơn trăm người bị giáp công trước sau mãnh liệt bức xuống vách núi, hơn ba trăm người bị tước vũ khí đầu hàng. Bộ đội phía sau cứu viện không có kết quả cuối cùng rút lui.
Truy kích của Bạt Ly Tốc vào ngày mùng năm mới hơi dừng lại.
Mùng sáu, đội thám báo do Dư Dư suất lĩnh phối hợp, Bạt Ly Tốc lần thứ hai tổ chức bộ đội đuổi theo phía trước, phiền toái cực lớn lúc này mới theo đó hiện ra.
Từ Kiếm Các kéo dài về phía Tử Châu, huyện Hoàng Minh, Vũ Thủy Khê là hai điểm ngăn cản then chốt. Qua hai vị trí này, thế núi đi tới Tử Châu hơi bằng phẳng một chút, lựa chọn đường xá càng nhiều. Nhưng cũng không có nghĩa là, từ đây trở đi chính là một vùng đất bằng phẳng.
Trên thực tế, sau khi qua huyện Hoàng Minh mấy dặm, tuy rằng thế núi thoạt nhìn hơi bằng phẳng, nhưng tiếp theo đối với người Nữ Chân mà nói, đều là con đường xa lạ.
Bộ đội thám báo của Dư Dư mò mẫm đi về phía trước dọc theo những ngọn núi, không lâu sau liền gặp phải địa lôi quấy nhiễu —— đây là trận mìn sau khi khai chiến không còn ai đụng vào, mà ngay khi một bộ phận thám báo lão luyện triển khai một vòng công tác gỡ mìn mới, bộ đội thám báo Hoa Hạ quân, cũng một khắc không ngừng giết tới.
Dựa vào trận mìn trong rừng, trao đổi của bộ đội thám báo thêm một bước kéo lớn, chỉ mới hơi tiếp xúc, Dư Dư bất đắc dĩ lựa chọn thái độ tác chiến bảo thủ, hắn chỉ có thể tập hợp một lượng lớn thám báo, từng bước mò mẫm về phía trước dọc theo xung quanh con đường chính.
Không có địa lôi nào tồn tại trên con đường chính, Bạt Ly Tốc tập hợp mấy nhánh bộ đội, cùng phối hợp với đội thám báo tiến lên phía trước. Nhưng đội hình như vậy cũng không cách nào ngăn cản sự điên cuồng phản kích của sư đoàn Bốn do Cừ Chính Ngôn dẫn dắt, tiểu đội tác chiến đặc chủng của Hoa Hạ quân như bóng ma xuyên qua rừng, thỉnh thoảng bắn tên nỏ hoặc súng vào bộ đội thám báo Nữ Chân hoặc chủ lực Nữ Chân.
Động tác của những bộ đội tác chiến đặc chủng vào lúc này cực kỳ hung hăng càn quấy, thường khi thám báo Nữ Chân phát hiện địa lôi ven đường có ý bài trừ hoặc dẫn nổ, bọn họ sẽ nhanh chóng tới gần tập kích. Bọn họ có đôi khi sẽ bị Hải Đông Thanh phát hiện, có đôi khi sẽ gặp phải phản kích, nhưng không có vấn đề gì, gặp phải phản kích bọn họ liền chạy trốn sâu hơn vào núi rừng, nhiều địa lôi hơn chưa loại trừ được chôn ngay trên lộ tuyến chạy trốn, một khi có một nhóm nhỏ bộ đội Nữ Chân rời khỏi đội, tiểu đội tác chiến của Hoa Hạ quân sẽ nhanh chóng nhào tới, nuốt chửng đối phương.
Bắt đầu từ mùng sáu, trên con đường bắt đầu tiến về phía trước của người Nữ Chân từ huyện Hoàng Minh, chưa từng có một khắc nào yên tĩnh. Địch tiến ta lui, địch mệt ta quấy, địch lui ta đuổi. Dưới tình huống phương diện địa lợi cuối cùng chiếm chủ động hoàn toàn, Cừ Chính Ngôn đã phát huy tinh túy của chiến thuật này trước mặt người Nữ Chân đến cực hạn.
Dư Dư khổ không có gì để nói, trận chiến Tây Nam này lúc mới khai chiến, trong rừng cũng từng có thám báo đối đầu chém giết, từng có gỡ mìn thậm chí một màn cày mìn tiến lên, lúc ấy vẫn triển khai ưu thế nhân số thật lớn, mới áp trận tuyến tới phía trước. Lúc này ưu thế nhân số thám báo của tiền tuyến Hoàng Minh đã không được coi là rõ ràng, đối phương chuẩn bị đầy đủ lấy khỏe ứng mệt, mỗi một bước đi tới phải trả giá, đều khiến hắn cảm thấy đau đớn như róc tim.
Nhưng sự tiến lên của đại quân lúc này không thể dừng lại.
Trận chiến ở huyện Hoàng Minh, xét trên toàn bộ đại cục, người Nữ Chân đã chiếm ưu thế nhất định, ưu thế này ở chỗ binh lực của Hoa Hạ quân đã bị kéo căng tới cực điểm, nhưng người Nữ Chân vẫn có tương đối nhiều lực lượng hữu sinh có thể đưa vào chiến đấu. Từ chiến lược lớn mà nói, nhiều điểm tiến công làm đứt gãy binh tuyến của Hoa Hạ quân mới là chuyện có lợi nhuận nhất, Hoa Hạ quân chiếm cứ địa lợi, tác chiến có ưu thế, không có vấn đề gì, cho dù vài người đổi một người, một thời khắc nào đó, bọn họ cũng sẽ sụp đổ một cách toàn diện.
Cùng lúc với huyện Hoàng Minh đẩy về phía trước, tác chiến ở Vũ Thủy Khê cũng đã được triển khai lần nữa. Tông Hàn chính là hy vọng dùng song tuyến tác chiến như vậy, tiêu hao hết mỗi một phần dư lực của Hoa Hạ quân trên chiến trường.
Mà vì uy hiếp đến đường lui của Vũ Thủy Khê, Bạt Ly Tốc cần để cho binh lính dưới trướng nắm giữ con đường phía trước huyện Hoàng Minh ước chừng mười lăm dặm, trên con đường mười lăm dặm này, ưu thế phòng ngự tử thủ của Hoa Hạ quân đã không cao, dù sao núi non đã tương đối dễ đi, chỗ đánh không ra cũng đã có thể vòng qua —— nhiều lắm cũng chỉ là cày một đợt mìn —— nhưng trên con đường đi tới tiếp nhận công kích của Hoa Hạ quân, chung quy là dày vò phải chịu đựng.
Đương nhiên, cho dù biết đạo lý như vậy, là người Nữ Chân, trên chiến trường bị kẻ địch chà đạp như thế, cũng thật sự là một trận chiến nghẹn khuất nhất trong cả đời của Dư Dư.
Không ngừng làm tiền vòng ngoài đường chính vẫn chỉ là món khai vị, có đôi khi Hải Đông Thanh sẽ phát hiện mấy trăm thám báo tập kết trong núi gập ghềnh, điều này khiến cho người Nữ Chân khẩn trương vô cùng. Mùng chín tháng giêng, Cừ Chính Ngôn dẫn đội ngũ triển khai xen kẽ chủ lực Nữ Chân đang tiến lên, sau khi phát hiện đối phương làm tốt phòng ngự, lại tùy tiện bắn mấy mũi tên rồi chạy mất.
Ngày mười một tháng giêng, Tiêu Khắc người Khiết Đan dẫn hơn ba ngàn tinh nhuệ dưới tay phát hiện dấu vết tiến công của Cừ Chính Ngôn sau đó cố gắng triển khai phản kích, Cừ Chính Ngôn vừa thấy sự tình không đúng, quay đầu bỏ chạy, Tiêu Khắc dẫn theo bộ đội giết vào trong núi, tuy rằng gặp phải trận mìn cũng không dày đặc, nhưng ba trăm người do Cừ Chính Ngôn dẫn đầu triển khai phản kích theo kiểu róc thịt với ba ngàn người của Tiêu Khắc.
Dựa vào sự quen thuộc với địa hình, hắn mang theo chủ lực nhanh chóng tiến công, ăn vào bên cánh đội ngũ đối phương còn chưa hiểu rõ chuyện gì, bộ đội của Tiêu Khắc tuy rằng gấp mười lần Cừ Chính Ngôn, nhưng trong núi xa lạ không lâu sau liền trở nên hỗn loạn. Tiêu Khắc ỷ vào dũng lực xung phong phía trước, không lâu sau thiếu chút nữa bị súng trong rừng bắn vỡ đầu, sau khi hắn tỉnh táo nhanh chóng rút lui, nhưng ba ngàn người thương vong hơn hai trăm, nhuệ khí toàn bộ mất hết.
Một đợt tiến công sau đó bắt nguồn từ mười bốn tháng giêng, Hán tướng Lưu Niên Chi dẫn theo hơn bốn ngàn tinh nhuệ men theo đường núi đi về phía trước, đột nhiên bị tập kích trên con đường cách huyện Hoàng Minh chừng bảy dặm.
Lần này là tham mưu trưởng sư đoàn Bốn Trần Điềm dẫn đội, cũng là hơn ba trăm người, sau đợt tiếp chiến thứ nhất hắn không lựa chọn rút lui, mà triển khai một đợt cường công từ sườn núi, binh lính của Lưu Niên Chi từ phía trước xông lên, gặp phải hơn trăm lựu đạn của Hoa Hạ quân chia làm ba đợt oanh tạc. Sáu khẩu súng bắn tỉa đồng thời vang lên trong núi rừng, Hán tướng Lưu Niên Chi và chiến mã dưới thân cùng bị đánh ngã trong vũng máu. Sau khi bắn chết Lưu Niên Chi, Trần Điềm mới dẫn theo binh lính rút lui với tốc độ cao nhất.
Trên chiến trường huyện Hoàng Minh mùng ba tháng giêng, đối mặt với sự chiêu hàng của Hoa Hạ quân, bộ đội Hán quân giở quẻ cường công, chủ yếu có hai nhánh, trong đó một nhánh do Lưu Niên Chi suất lĩnh. Bọn họ là đội ngũ Hán quân quy hàng Nữ Chân đã lâu ở Trung Nguyên, năm đó cũng từng tham dự tác chiến của Tiểu Thương Hà, kháng cự đối với Hoa Hạ quân khá lớn. Nhưng đợt chém đầu cường công này của Hoa Hạ quân đối với Lưu Niên Chi, cũng biểu hiện tính tình có thù tất báo của Hoa Hạ quân kế thừa từ Ninh Nghị trong tác chiến.
Sau khi Lưu Niên Chi bị ám sát, một nhánh bộ đội khác do Hán tướng Tôn Vượng dẫn đầu, trong vòng mấy ngày hầu như không dám rời khỏi huyện Hoàng Minh.
Vạn Phúc Cương cách huyện Hoàng Minh hơn mười dặm, chủ lực tiên phong do Bạt Ly Tốc phái ra gian nan hạ trại ở chỗ này, nhưng mỗi một ngày cũng đều gặp phải sự tiến công quấy rầy của sư đoàn Bốn. Đến mười bảy tháng giêng, doanh địa còn chưa đóng quân xong, Hàn Kính suất lĩnh đội ngũ sư đoàn Một kéo theo hỏa pháo từ huyện Hoàng Minh rút xuống, khí thế hung hăng triển khai cường công chính diện.
Bộ đội Kim quốc đến đây vào lúc này chẳng qua hơn một vạn năm ngàn người, nhân số Hàn Kính, Cừ Chính Ngôn điều động gần như vượt qua một vạn, trong thời gian nửa ngày chém giết, doanh địa bị Hoa Hạ quân san bằng một lượt, hơn vạn người lui về thủ tới trên núi phụ cận.
Sau khi tướng lĩnh Nữ Chân hoàn toàn lựa chọn co đầu rút cổ, muốn đuổi tận giết tuyệt cũng không dễ dàng, sau khi phá hủy doanh địa còn làm mấy bãi, Hoa Hạ quân trong ngày hôm đó, không lựa chọn tiến thêm một bước cường công.
Quấy rối trên đường vẫn tiếp diễn một khắc không ngừng nghỉ, người Nữ Chân cũng đang dốc hết toàn lực làm quen và khống chế địa bàn trên đường đi. Hai mươi tháng giêng, trong núi có sương mù tràn ngập, trên đường núi từ huyện Hoàng Minh đến Vạn Phúc Cương có tiếng chém giết vang lên, lần này, Cừ Chính Ngôn đã gặp phải kẻ địch không ngờ tới, đợi ở phía trước bọn họ, là cờ trắng khắp núi.
Quân báo thù được sát nhập từ Nữ Chân Diên Sơn Vệ do Hoàn Nhan Lâu Thất dẫn dắt và quân đội trực thuộc Từ Bất Thất năm đó, giờ khắc này do Bảo Sơn Đại Vương Hoàn Nhan Tà Bảo dẫn dắt, đến chiến trường sớm một bước, trong sương mù, bọn họ sẵn sàng nghênh đón đối với tập kích.
Cừ Chính Ngôn chỉ huy người quay đầu bỏ chạy, đội lão thám báo trực thuộc Diên Sơn Vệ bèn từ phía sau liều mạng đuổi theo tới.
Trên con đường từ huyện Hoàng Minh đến Tử Châu, chém giết và tàn sát, phục kích và phản kích, đến lúc này mỗi một ngày đều trình diễn trong rừng núi này, quy mô hoặc lớn hoặc nhỏ, nhưng bất luận thế nào, người Nữ Chân đều không ngừng mở rộng khống chế khu vực xung quanh của bọn họ.
Phương hướng Vũ Thủy Khê, thương binh trong doanh địa đã lục tục di chuyển về phía sau, nhưng Ninh Kỵ ở trong doanh địa giúp đỡ từ chối rút theo, là một thành viên xuất sắc trong đội quân y, hắn chuẩn bị theo chủ lực tiền tuyến lui về phía sau rồi mới rời đi, Hồng Đề trong lúc nhất thời cũng không cách nào thuyết phục hắn.
Thư báo cáo việc này được truyền tới Tử Châu, lúc Ninh Hi truyền đạt cho Ninh Nghị, Ninh Nghị đang nhìn bản đồ lớn phía trước trầm tư, hắn thấp giọng nói:
- Kệ nó đi.
- Cha...
- Được rồi, ta tìm cái cớ, rút hết người của Vũ Thủy Khê về.
- ... Hả?
Ninh Hi đều bị lời này làm cho ngơ ngác.
Hắn cẩn thận nhìn gương mặt của phụ thân, giờ khắc này, ánh mắt Ninh Nghị nhìn chằm chằm bản đồ nhưng lại không nhìn hắn, ánh mắt và lời nói đều lạnh lùng như thường.
Đây là lần đầu tiên Ninh Hi không phân biệt được lời nói của phụ thân là đùa hay thật.
Trên tay Ninh Nghị, là một phần tình báo đơn giản mà phía trước truyền đến, trên tình báo có ghi chép hai tin tức.
Thứ nhất: Suýt nữa thì chết...
Thứ hai: Bảo Sơn vào sân.
Ninh Nghị ấn ký hiệu lên bản đồ.