Tháng hai, trời có mưa.
Thượng nguồn của dòng sông, băng trôi. Tuyết ở Giang Nam, bắt đầu tan rã.
Đất Tấn, đường núi trong tuyết đọng vẫn gập ghềnh khó đi như cũ, nhưng bên ngoài đã dần dần thức tỉnh từ trong hơi thở mùa đông giá rét, các nhà âm mưu đã sớm bất chấp trời đông giá rét hành động rất lâu, khi ngày xuân từ từ đến, đất đai vẫn chưa phân thắng bại chung quy lại trở về trong chiến trường khốc liệt chém giết.
Đối với tất cả những điều này, Lâu Thư Uyển đã có thể ung dung đối phó.
Sau khi thị sát kho chứa giống cây, nàng ngồi lên xe ngựa, đi về phía đại doanh chủ lực của Vu Ngọc Lân. Ngoài xe vẫn có mưa nhỏ, người ngồi bên cạnh người đánh xe ngựa chính là "Bát Tí Long Vương" Sử Tiến ôm gậy đồng, điều này khiến Lâu Thư Uyển không cần quá lo lắng nguy hiểm bị ám sát, mà có thể chuyên tâm lật xem tình báo đã tổng hợp lại trong xe.
Qua thời điểm cuối năm, nàng hơi béo lên một chút, có lẽ cũng xinh đẹp ra vài phần, váy áo trước kia cuối cùng lần nữa vừa người. Đương nhiên, trước mặt người ngoài, Lâu Thư Uyển đã quen với tác phong làm việc không ưa nói cười, như vậy có thể tăng thêm uy nghiêm của nàng. Chỉ thỉnh thoảng khi không có người, nàng sẽ hiện ra một mặt yếu ớt.
Ngày hôm nay sau khi cầm lấy thông tin lật xem vài trang, trên mặt nàng xuất hiện tình huống bần thần trong chốc lát.
Tin tức các nơi gộp lại có lớn có nhỏ, tình báo làm thần sắc nàng hoảng hốt trong chốc lát chỉ là mấy hàng chữ, là báo cáo nhân số chết đói chết rét trong một huyện thành nhỏ ở phía Tấn Ninh vào mùa đông, tên một hương thân vì bị thương bệnh mà chết, cũng được ghi lại.
Cái tên kia, gọi là Tằng Dư Hoài.
Lâu Thư Uyển cầm thông tin tình báo, tư duy hơi có vẻ hỗn loạn, nàng không biết đây là thông tin ai đưa lên, đối phương có mục đích gì. Mình đã có khi nào dặn dò ai đó chú ý đến người này chưa? Tại sao phải cố ý thêm cái tên này vào? Bởi vì hắn tham dự tác chiến với người Nữ Chân, sau đó lại bỏ ra lương thực dự trữ trong nhà cứu tế nạn dân? Cho nên thương thế của hắn chuyển biến xấu rồi chết, người đứng đầu cho rằng mình sẽ có hứng thú biết một người như vậy sao?
Tại sao cái tên này lại xuất hiện ở đây?
Suy nghĩ của nàng xoay quanh chỗ này một lát, lật tình báo qua một trang, sau khi xem mấy hàng lại lật trở lại xác nhận nội dung mấy hàng chữ này.
Tằng Dư Hoài.
Trước khi khai chiến hắn trách nàng quá không chú trọng thanh danh của bản thân trong biệt viện của Vu tướng quân, sau đó nghiêm trang thổ lộ tiếng lòng với nàng, hắn tham dự tác chiến với Liêu Nghĩa Nhân, với người Nữ Chân, không lâu sau liền mất hai chân trên chiến trường. Nàng từng một bận nhìn thấy vị trung niên hôn mê trên cáng cứu thương này trong đám người rút lui, nàng quá bận rộn, cũng không đi sâu chú ý hắn thêm... Thời gian trôi qua, sau khi trở về nhà ở hậu phương, vết thương của hắn lúc tốt lúc xấu, hắn bắt đầu bỏ ra lương thực để dành cứu tế dân chạy nạn gần Tấn Ninh vào mùa đông này, trong những ngày tháng không có gì đặc biệt, hắn bởi vì vết thương chuyển biến xấu, cuối cùng đã chết.
Ánh mắt Lâu Thư Uyển lạnh lùng, mím chặt môi, nàng nắm tay dùng sức nện hai cái lên vách xe ngựa.
Phía trước, người đánh xe và Sử Tiến đều quay đầu lại, Sử Tiến lên tiếng hỏi:
- Lâu đại nhân.
- ... Không có việc gì.
Lâu Thư Uyển lật tin tình báo trong tay qua một trang.
Nếu như là ở Hàng Châu hơn mười năm trước, chỉ với câu chuyện như vậy, cũng có thể làm cho nước mắt nàng rơi như mưa. Nhưng đã trải qua nhiều chuyện như thế, cảm xúc nồng đậm sẽ bị hòa tan —— có lẽ càng giống như bị càng nhiều thứ nặng như núi đè xuống, người còn chưa kịp phản ứng, sẽ tập trung vào những chuyện khác.
Tình báo lật qua một trang nữa, chính là tin tức có liên quan đến chiến cuộc Tây Nam, đây là chỗ hạch tâm của chém giết chinh chiến toàn bộ thiên hạ, xung đột sinh tử của mấy chục vạn người, đang bộc phát một cách kịch liệt. Từ trung tuần tháng một về sau, toàn bộ chiến trường Tây Nam mãnh liệt mà hỗn loạn, trong tổng hợp tình báo cách xa mấy ngàn dặm, rất nhiều thứ trên chi tiết, cân nhắc và so chiêu của hai bên, đều khó có thể phân biệt được rõ ràng
Cũng bởi vì vậy, trước khi sự tình kết thúc, Lâu Thư Uyển cũng chỉ là xem qua đối với những tình báo này, cảm thụ độ cực nóng của xung đột trong đó. Nam nhân Tây Nam kia, nhánh quân đội kia, đang làm ra phản kháng kịch liệt khiến mọi người thán phục, đối mặt với quân đội Nữ Chân trong hai ba năm qua, thậm chí hai ba mươi năm qua, Liêu quốc, đất Tấn, Trung Nguyên, Giang Nam đều không ai có thể ngăn cản, duy chỉ có lá cờ đen này, quả thật đang phản kích mãnh liệt —— đã không thể nói là phản kháng nữa, đó xác thực chính là đối đầu của lực lượng tương đương.
Nàng một bận từng hâm mộ và yêu thích nam nhân đó.
Mặc dù nói ra chỉ là say đắm âm thầm, cảm xúc dị dạng... nàng say đắm và hâm mộ sự thần bí, ung dung và cường đại mà nam nhân này thể hiện, nhưng thành thật mà nói, bất kể nàng dùng tiêu chuẩn như thế nào để phán xét hắn, trong những ngày tháng của quá khứ, nàng quả thật không coi Ninh Nghị là sự tồn tại có thể đối đầu chính diện với toàn bộ Đại Kim.
Có lẽ là khoảng cách tương đối gần gạt bỏ cảm giác thần bí trên một mức độ nhất định, tính toán và vận trù của Ninh Nghị, làm người ta cảm thấy da đầu tê dại, xem là đủ rồi, cho tới hôm nay, Lâu Thư Uyển thay vào vị trí kẻ địch của đối phương, cũng sẽ cảm thấy bất lực. Nhưng bất luận thế nào, những thứ này luôn có dấu vết để lần theo, sử dụng âm mưu chứng minh thực lực bản thân hắn cũng không cường đại, luôn có chỗ thiếu hụt bởi vậy mới phải tìm đường khác để đi, hắn bởi vì chuyện của Tần Tự Nguyên mà giận dữ giết vua, cũng bị rất nhiều người cho rằng là hành vi vội vàng, thiếu sót cân nhắc.
Xét cho cùng, sự cường đại của hắn có rất nhiều hạn chế, nếu như hắn thật sự đủ mạnh, năm đó hắn sẽ không hãm sâu vào Hàng Châu, nếu như thật sự đủ mạnh, Tô gia sẽ không bị Lương Sơn tàn sát một nửa, nếu như thật sự đủ mạnh, hắn có thể bảo vệ Tần Tự Nguyên cũng không phải trơ mắt nhìn Tần Tự Nguyên chết đi. Chính bởi vì một loạt không đủ mạnh này, sau khi Ninh Nghị giận dữ giết vua, chỉ có thể vội vàng dời về phía tây bắc, cuối cùng chịu đựng ba năm chém giết và chạy trốn ở Tiểu Thương Hà.
Kỳ thực xét đến cùng, sự cường đại của hắn cuối cùng cũng có dấu vết cụ thể. Nhưng sự cường đại của người Nữ Chân, lại là sự cường đại nghiền ép toàn bộ thiên hạ. Cũng bởi vậy, trong những ngày tháng đã qua, mọi người luôn cảm thấy Hoa Hạ quân kém Nữ Chân một bậc, nhưng cho đến lần đây, rất nhiều người —— ít nhất là bên phía Lâu Thư Uyển này, đã thấy rõ ràng, trong trận đại chiến Tây Nam, Hắc Kỳ quân là đối thủ ngang hàng thậm chí còn hơn cả quân Tây Lộ của Kim Quốc, đang vung ra trọng quyền khó có thể ngăn đỡ về phía đối phương.
Công kích như vậy nếu như rơi vào trên người mình, bên mình... có lẽ là không tiếp nổi.
Chiến sự từ hạ tuần tháng một đến thượng tuần tháng hai, trong tình báo truyền đến, chỉ có thể nhìn ra một đường nét đại khái.
Vốn trong dự tính và suy tính của mọi người, Hoa Hạ quân binh lực ở thế yếu sẽ áp dụng thế phòng thủ trong trận đại chiến này, lấy việc tăng thêm công sự để bù đắp thiếu hụt về nhân số, một bận ngăn chặn ở huyện Hoàng Minh, Vũ Thủy Khê đã xác minh suy đoán này. Nếu như phương châm như vậy kéo dài, sau khi huyện Hoàng Minh bị đột phá, Hoa Hạ quân sẽ ký thác khả năng giành thắng lợi vào thành phòng Tử Châu, trong quá trình người Nữ Chân đi tới, dùng số lượng nhỏ tinh nhuệ không ngừng tập kích quấy nhiễu, chiếm hời, đánh vững lui vững sẽ là thượng sách trong đó.
Nhưng không nên xuất hiện tác chiến bên ngoài quy mô lớn, bởi vì cho dù vì ưu thế địa hình, Hoa Hạ quân tiến công sẽ hơi chiếm ưu thế, nhưng thắng bại của tác chiến bên ngoài đôi khi cũng không dễ khống chế như phòng thủ chiến. Trong mấy lần tiến công, một khi bị đối phương bắt được sơ hở, cắn mạnh một miếng, đối với Hoa Hạ quân mà nói, chỉ sợ chính là tổn thất khó có thể tiếp nhận.
Nhưng mà trong tình báo truyền đến, bắt đầu từ trung tuần tháng một, Hoa Hạ quân đã lựa chọn hình thức tác chiến chủ động như vậy. Con đường từ huyện Hoàng Minh, từ Vũ Thủy Khê đi tới Tử Châu vẫn còn năm mươi dặm, bắt đầu từ khi quân đội Nữ Chân vượt qua tuyến mười lăm dặm, đợt tập kích tấn công đầu tiên cũng đã xuất hiện, vượt qua hai mươi dặm, Hoa Hạ quân thừa dịp sương mù dày đặc biến mất rút lui, bắt đầu cài cắm đan xen sở bộ Bạt Ly Tốc trên con đường tiến công.
Quân đội của người Nữ Chân càng kéo dài về phía trước, trên thực tế khoảng cách kéo dài giữa mỗi một nhánh quân đội sẽ càng lớn, bộ đội phía trước cố gắng đóng chắc đánh chắc, dọn dẹp và quen thuộc đường núi phụ cận, bộ đội phía sau vẫn đang lục tục chạy tới, nhưng bộ đội Hoa Hạ quân bắt đầu phát động tiến công đối với bộ đội hơi lạc đàn trong núi.
Lúc này hai mạng lưới đường của huyện Hoàng Minh và Vũ Thủy Khê bắt đầu hợp nhất, ngã rẽ trong núi xung quanh bắt đầu nhiều lên, hạ tuần tháng một, Hoa Hạ quân bèn dựa vào sương mù và ngã rẽ trong núi phát động tiến công, trong thời gian mười ngày, lục tục bộc phát sáu trận chiến với người Nữ Chân với nhân số tham chiến quá tám ngàn người, có ba lần thành công đánh tan bộ đội Nữ Chân, tiêu diệt hơn sáu ngàn địch. Có một lần rút lui không kịp hai bên gần như đánh thành trận địa chiến quy mô lớn.
Thậm chí vào ngày hai mươi bảy tháng một, ba sư đoàn Hoa Hạ quân thậm chí một bận bày ra ý đồ muốn vây kín tập kích Diên Sơn Vệ, nhưng bởi vì phản ứng nhanh chóng của Bạt Ly Tốc, gần hai vạn Hoa Hạ quân từng bộc lộ thế trận rõ ràng đã chọn cách rút lui trong chán nản —— tin tức trên tình báo cố nhiên hời hợt, nhưng có thể tưởng tượng, nếu động tác của Bạt Ly Tốc hơi chậm chạp một chút, ví dụ như để lại cho Hoa Hạ quân thời gian nửa ngày trở lên, bọn họ rất có thể sẽ triển khai một lần quyết chiến cục bộ đối với đội ai binh do Hoàn Nhan Tà Bảo chỉ huy.
Lâu Thư Uyển cũng có chút không hiểu tại sao, dựa vào cái gì mà Hoa Hạ quân biểu hiện ra tự tin như vậy.
Đầu tháng hai, quân đội của người Nữ Chân vượt qua trung tuyến cách Tử Châu hai mươi lăm dặm, lúc này bộ đội Nữ Chân chia làm ba đầu thẳng tiến về phía trước, ba vạn người từ Vũ Thủy Khê đi xuống do Đạt Lãi, Tát Bát chủ trì, đường giữa, đường dưới, Bạt Ly Tốc chạy tới phía trước cũng có ba vạn nhân mã, Hoàn Nhan Tà Bảo dẫn dắt quân báo thù lấy Diên Sơn Vệ làm chủ thể tới gần hai vạn trung tâm. Càng nhiều quân đội vẫn ở phía sau không ngừng đuổi theo.
Đường núi phía trước cắt đứt bộ đội của người Nữ Chân trên một mức độ nhất định, ba đầu tuy rằng hô ứng lẫn nhau, nhưng lúc này vẫn lựa chọn kế sách chung hạ trại cố thủ, đánh bước nào củng cố bước ấy. Bọn họ lấy doanh địa làm trung tâm thả ra binh lực, thám báo, quen thuộc và nắm giữ địa hình núi rừng chung quanh. Nhưng mà bộ đội hơi quy mô lớn một khi nhổ doanh đi tới, thì sẽ rơi vào cảnh ngộ cực kỳ gian nan. Lực lượng đầu tiên nhô ra từ đây hầu như không thể đứng vững trên con đường xa hơn.
Khi tình báo Tây Nam phát tới đất Tấn vẫn là thượng tuần tháng hai, chỉ riêng đến ngày mùng bảy này, đã có hai nhóm tiên phong Nữ Chân trong quá trình đi tới bị Hoa Hạ quân tập kích không thể không ủ rũ lui về phía sau, lúc tình báo phát ra, còn có một nhánh hơn ba ngàn người Nữ Chân phía trước bị Hoa Hạ quân cắt trên đường núi ngăn chặn đường lui, đang bị vây điểm đánh viện binh...
Tình huống mãnh liệt, rồi lại giằng co. Lâu Thư Uyển không cách nào đoán được hướng đi của nó, cho dù Hoa Hạ quân anh dũng thiện chiến, dùng phương thức như vậy từng cái từng cái tát đánh vào mặt người Nữ Chân, với binh lực của hắn, có thể duy trì được bao lâu đây? Ninh Nghị rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, hắn có thể đơn giản như vậy sao? Tông Hàn phía trước hắn đâu?
- ... Giả thần giả quỷ... cũng không biết có bao nhiêu là thật.
Cầm tin tình báo trầm mặc hồi lâu, Lâu Thư Uyển mới thấp giọng tự nói một câu.
Tâm tư của nàng, có thể vì trận đại chiến Tây Nam này mà dừng lại, nhưng cũng không thể để xuống quá nhiều tinh lực đi truy cứu sự phát triển tình hình chiến đấu ngoài mấy ngàn dặm. Sau khi suy nghĩ một lúc, Lâu Thư Uyển lấy lại tinh thần xem hết các báo cáo khác. Trong đất Tấn, cũng có chuyện thuộc về nàng, đang cần xử lý.
Ngày hôm nay gần chạng vạng, xe ngựa đi về phía trước đã đến doanh địa của Vu Ngọc Lân, không khí trong quân doanh đang có vẻ trang nghiêm, đám người Lâu Thư Uyển đi vào đại doanh, gặp được Vu Ngọc Lân đang nghe báo cáo không lâu.
Vị tướng lĩnh ôm hết đại quyền quân khu đất Tấn, thân trải trăm trận này đang nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra khí tức chẳng lành. Lâu Thư Uyển đi lên phía trước:
- Kỳ huyện là thế nào? Lê Quốc Đường tìm được chưa? Lại nổi loạn rồi?
- Kỳ huyện đã bị tàn sát...
- ...
Lâu Thư Uyển trừng to hai mắt, sau đó dần dần nheo lại:
- Liêu Nghĩa Nhân... thật sự cả nhà chán sống rồi? Lê Quốc Đường thì sao? Thủ hạ có thế nào cũng hơn ba ngàn nhân mã, đồ ta đưa hắn, tất cả đều cho chó ăn rồi à?
- Lê Quốc Đường đã chết, đầu cũng bị chém, treo trong huyện thành. Còn nữa, nói chuyện không phải Liêu Nghĩa Nhân làm.
- ... Đầu bị chém rồi, nói không chừng là ve sầu thoát xác.
Lâu Thư Uyển cau mày, so với những chuyện khác, trong khoảnh khắc này điều đầu tiên nàng chú trọng vẫn là khả năng phản bội. Đương nhiên, một lát sau nàng liền tỉnh táo lại:
- Cụ thể là như thế nào?
- ... Tìm được một ít người may mắn sống sót, nói có một đám thương nhân, từ nơi khác tới, có thể kiếm được một lô giống cây, liên hệ với Lê Quốc Đường. Lê Quốc Đường cho người vào huyện thành, đại khái mấy chục người, sau khi vào thành đột nhiên gây khó dễ, giết Lê Quốc Đường tại chỗ, đánh lui thân vệ bên cạnh hắn, mở cửa thành... không biết sau đó đã vào bao nhiêu người, chỉ biết là Kỳ huyện bị tàn sát ba ngày, không có người chạy ra ngoài báo tin.
Vu Ngọc Lân nói tới đây, hơi dừng một chút:
- Người sống sót nói, nhìn cách ăn mặc của những người đó, giống như là man tử phương bắc... giống người thảo nguyên.
Lâu Thư Uyển suy nghĩ một lát:
- Mấy chục người đoạt thành... Ban Định Viễn sao?
Vu Ngọc Lân nói:
- Thủ hạ của Liêu Nghĩa Nhân, không có loại nhân vật này, hơn nữa Lê tướng quân sở dĩ mở cửa, ta cảm thấy hắn đã xác định đối phương không phải là thủ hạ của Liêu Nghĩa Nhân, mới thật sự muốn làm vụ làm ăn này —— hắn biết chúng ta thiếu giống cây.
- ... Tiếp tục tra.
Lâu Thư Uyển nói:
- Cho dù người Nữ Chân thật sự điều thêm viện binh cho hắn, cũng sẽ không quá nhiều, hoặc là hắn thừa dịp mùa đông tìm trợ thủ... hắn nuôi nổi, chúng ta sẽ có thể đánh bại hắn.
Lệ khí trong mắt nàng dần dần bình tĩnh:
- Chỉ cần Lê Quốc Đường không làm phản, chúng ta sẽ báo thù này cho hắn.
Bên ngoài lều vẫn mưa nhỏ, sắc trời âm u, gió cũng có chút lạnh. Gần như là thời khắc tương tự, Liêu Nghĩa Nhân cách đó mấy trăm dặm, nhìn thấy đầu của Lê Quốc Đường.
Đây là một năm bắt đầu của đất Tấn.