Nơi chân trời tích mây, vang lên tiếng sấm xuân.
Có sương mù đang trôi giữa các dãy núi, Hải Đông Thanh bay lượn trên bầu trời, lặng lẽ tuần tra vùng đất trong sương mù, trong tầm mắt cây cối như ẩn như hiện, thỉnh thoảng lộ ra dấu vết sau khi chém giết.
Máu chảy trên mặt đất, hóa thành chất lỏng nửa sền sệt, lại chảy xuống khe núi trên mặt đất vào rạng sáng, trên sườn cỏ có dấu vết nổ tung, mùi thuốc súng đã tiêu tán, thi thể người kẹt trên trường thương.
Một tiểu đội người đi qua xác chết.
- Trung đoàn trưởng Lạc đã đi về phía đông, tìm một lần cuối cùng...
- Người Nữ Chân có thể tới bất cứ lúc nào, không có người bị thương thì rút lui thôi...
- Hình như không còn người sống nữa.
Trong quá trình tìm kiếm người bị thương, có người lấy gậy đánh lửa ra nhẹ nhàng thổi sáng, trong ánh sáng như hạt đậu, tiếng trò chuyện thỉnh thoảng vang lên.
- Trung đoàn trưởng Lạc một trận này đánh không tệ, nơi này phần lớn là người của Kim quốc...
- Nhìn qua giống như người Hề, một mảnh này tận mấy trăm rồi.
- Là sự phối hợp giữa trung đoàn trưởng Lạc và sư đoàn Bốn, bên sư đoàn Bốn, nghe nói là Trần Điềm tự mình dẫn đội, vừa đánh trận xong, sư đoàn Bốn liền chuyển sang trận tiếp theo, trung đoàn trưởng Lạc đuổi về phía trước một đoạn...
- Ngươi lại bốc phét rồi, làm sao ngươi biết rõ như vậy?
- Lúc trước gặp đội ba có hỏi, thương binh đều là bọn họ cứu, chúng ta tiện đường kết thúc...
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt ưng chợt lóe lên trên bầu trời đêm, một lát sau, một thân ảnh phủ phục chạy tới:
- Hải Đông Thanh, người Nữ Chân từ phương bắc tới rồi.
- Nhị thiếu... bảo ngươi ở bên này...
- Không phải lúc phí lời, đợi lát nữa nói ta sau.
Bóng người phủ phục kia vặn cổ, lắc lắc cổ tay, có vẻ cực kỳ dễ nói chuyện. Người lớn bên cạnh bắt lấy hắn.
- Lão Dư, các ngươi đi về phía nam. Nhị thiếu ngươi muốn làm gì, ngươi cũng cùng đi.
- Ta còn chưa nói xong, Trịnh thúc, người Nữ Chân không nhiều, một đội thám báo nhỏ, có thể là tiên phong tới thăm dò tình hình. Người ta đều quan sát hết rồi, chúng ta xử lý chúng, con mắt của người Nữ Chân bên này sẽ mù, ít nhất mù một hai ngày, có phải không?
- Muốn xử lý thì để ta, ta đã đồng ý với cha ngươi...
- Không phải, tuổi ta không lớn, khinh công tốt, cho nên người ta đều đã nhìn thấy, các ngươi không mang theo ta, lập tức sẽ bị bọn họ nhìn thấy, thời gian không có nhiều, đừng lề mà lề mề, Dư thúc các người dời đi trước, Trịnh thúc các người đi theo ta, chú ý ẩn nấp.
Thiếu niên nói chuyện giống như cá chạch, tay nhoáng lên, xoay người liền chạy ra ngoài. Nửa người hắn ngụy trang, trên người còn dán chút vỏ cây, rêu xanh, nằm rạp mà đi tứ chi đong đưa biên độ lại cực nhỏ, như nhện, như rùa đen, nếu đến đằng xa, gần như sẽ không nhìn ra sự tồn tại của hắn. Trịnh Thất Mệnh chỉ đành cùng mọi người bám theo.
Thiếu niên chạy băng băng ở phía trước, tự nhiên chính là Ninh Kỵ, hành vi của hắn mặc dù có chút vô lại, trong ánh mắt toàn bộ đều là thần sắc trịnh trọng và cảnh giác, hơi nói cho những người khác biết phương vị thám báo của Nữ Chân, thân hình đã biến mất trong bụi cây phía trước, Trịnh Thất Mệnh thân hình khá lớn, thở dài một tiếng, lặng lẽ sang bên kia.
Không bao lâu, chém giết được triển khai trong sương mù dày đặc lúc bình minh.
Thám báo Nữ Chân cũng không phải dễ đối phó, mặc dù là hơi phân tán, lặng lẽ tiếp cận, nhưng khoảnh khắc người thứ nhất trúng tên ngã xuống, những người còn lại cũng đã bắt đầu cảnh giác. Thân ảnh ở trong rừng cây bay nhào, ánh đao xẹt qua bóng đêm. Ninh Kỵ bóp cò nỏ, sau đó đánh về phía đối thủ đã sớm theo dõi.
Thân hình thám báo Nữ Chân lắc lư, tránh mũi tên, rút đao chém. Trong bóng tối, thân hình Ninh Kỵ so với người bình thường càng thấp, đao thép từ đỉnh đầu của hắn xẹt qua, đao trên tay hắn đã đâm vào bụng đối phương.
Thám báo Nữ Chân kia mặc nhuyễn giáp, lại quần áo dày, một đao này của Ninh Kỵ vào thịt không sâu, chỉ nghe ưm một tiếng, hán tử Nữ Chân thò tay bắt được sống đao, đao quang trên tay kia chém lại, Ninh Kỵ buông chuôi đao ra, thân hình đạp đạp chuyển ra phía sau kẻ địch.
Hán tử Nữ Chân này điên cuồng rống lên một tiếng, thân thể cũng đang quay lại, nhưng thân pháp của Ninh Kỵ càng nhanh hơn, trong nháy mắt giống như vượn bay lên sau lưng đối phương, một tay túm lấy đỉnh đầu đối phương. Thám báo Nữ Chân biết ngàn cân treo sợi tóc, thân thể phát lực nhảy lên, đập người xuống mặt đất phía sau.
Trong nháy mắt trời đất quay cuồng, Ninh Kỵ hai tay hợp lại, ôm lấy đầu đối phương, cuộn người lại làm một tư thế phòng ngự. Chỉ nghe ầm một tiếng, sau lưng hắn chạm đất, nước bùn văng khắp nơi, nhưng đầu người Nữ Chân, đang bị hắn ôm vào trong ngực.
Sau một khắc, huyết quang bắn ra trong bóng tối, Ninh Kỵ hai tay tách ra, đoản đao trong tay cứa rách cổ đối phương.
Hải Đông Thanh từ trên bầu trời lao xuống, người nuôi dưỡng bị rạch cổ trên mặt đất vẫn đang giãy giụa mãnh liệt, chim ưng này đánh về phía thiếu niên đang đoạt đi tính mạng chủ nhân của nó, móng vuốt sắc bén đánh tới, mỏ sắt cắn xé. Một lát sau, thiếu niên bắt lấy Hải Đông Thanh từ trên mặt đất nhào lên, một tay hắn túm lấy cổ ưng, một tay bắt lấy cánh của nó, trong lúc súc sinh này giãy giụa mãnh liệt, răng rắc vặn chết nó trên tay.
Lúc ném thi thể Hải Đông Thanh này ra, muốn đi hỗ trợ những người khác, chém giết trong rừng đã kết thúc. Lúc này cách khoảnh khắc đầu tiên hắn lao ra, cũng chẳng qua chỉ là thời gian bốn năm lần hô hấp, Trịnh Thất Mệnh đã vọt tới gần, bổ thêm một đao vào thám báo còn đang co quắp trên mặt đất, mới hỏi thăm:
- Không sao chứ?
- Không sao...
Ninh Kỵ phun ra tơ máu trong hàm răng, nhìn chung quanh đều đã có vẻ yên tĩnh, mới nói:
- Hải Đông Thanh... xem ta giết Hải Đông Thanh này. Chúng ta...
- Lưu Nguyên trúng đao rồi...
Nhưng vào lúc này, có thanh âm thấp giọng truyền đến. Bên kia tầm nhìn, có một thân ảnh ôm bụng dưới, chậm rãi ngồi phịch xuống bên thân cây, Ninh Kỵ hơi sững sờ, sau đó chạy về phía bên kia...
Chém giết trên chiến trường, có thể bị thương bất cứ lúc nào, cũng có thể nhìn thấy chiến hữu ngã xuống, rời đi bất cứ lúc nào. Mấy ngày nay, Ninh Kỵ ở trong đội quân y, cũng đã thấy quen đối với loại chuyện này.
Thời gian phát triển đến trung tuần tháng hai, trên chiến trường tiền tuyến tình hình phức tạp đan xen, bao vây và chạy trốn, tập kích và phản tập kích, mỗi một ngày đều phát sinh trong dãy núi này.
Mảnh thế núi phía trước Tử Châu này quá mức phức tạp, Hoa Hạ quân phân chia quân đội thành cấp trung đoàn tiến hành điều động và tác chiến với hiệu suất cao nhất. Ninh Kỵ cũng theo chiến trường không ngừng dịch chuyển, chỗ hắn chịu sự quản lý tuy nói là đội quân y, nhưng rất có thể trong vài lần quân đội xê dịch, cũng sẽ rơi xuống tiền tuyến chiến trường, hoặc là đánh giáp lá cà với đội thám báo Nữ Chân, đến lúc này, Ninh Kỵ sẽ giật dây đám người Trịnh Thất Mệnh bên cạnh thu hoạch thành quả chiến đấu
Người mà Trịnh Thất Mệnh mang theo tuy rằng không nhiều, nhưng phần lớn đều là hộ vệ đi theo bên cạnh Ninh Nghị trước kia, chiến lực siêu việt. Trên lý thuyết mà nói tính mạng của Ninh Kỵ cực kỳ quan trọng, nhưng trong bầu không khí tình hình chiến đấu tiền tuyến gay cấn đến loại trình độ này, tất cả mọi người đều đang anh dũng chém giết, đối với tiểu đội ngũ Nữ Chân có thể giết chết, mọi người cũng thật sự không cách nào ngồi yên mặc kệ.
Cứ vậy, đến trung tuần tháng hai, Ninh Kỵ đã trước sau ba lần tham dự vào hành động săn giết thám báo, binh lính Nữ Chân, trên tay lại thêm mấy cái mạng, trong đó một lần gặp phải thợ săn Kim quốc lão luyện, hắn thiếu chút nữa trúng một đao phong hầu, sau đó nghĩ lại, cũng có chút nghĩ mà sợ.
Xong chuyện nghĩ mà sợ là chuyện thường tình của con người, nếu hắn thật sự là công tử ca ở trong nhà kính, rất có thể bởi vì một lần hai lần chuyện như vậy mà không dám cùng người chém giết nữa. Nhưng trên chiến trường, lại có liều thuốc tốt để chống lại nỗi sợ hãi này.
Khi tận mắt chứng kiến tư thái liều mạng chém giết, người trước ngã xuống người sau tiến lên của binh lính Hoa Hạ trên chiến trường này, khi mắt thấy những người anh dũng giãy giụa trong đau đớn, hoặc là thi thể lạnh như băng hy sinh trên chiến trường, nghĩ mà sợ nhiều hơn nữa cũng sẽ bị đè dưới đáy lòng. Một trận chiến như vậy, hầu như tất cả mọi người đều ở phía trước, hắn liền không dám lui về phía sau.
Vết đao của đồng bạn Lưu Nguyên cũng không trí mạng, nhưng nhất thời cũng không có khả năng tốt lên, sau khi xử lý khẩn cấp vòng thứ nhất, mọi người làm một cáng cứu thương đơn giản, do hai đồng bạn khiêng hắn đi. Ninh Kỵ nhặt Hải Đông Thanh đã chết về xách theo:
- Đêm nay ăn gà.
Sau đó cũng khoe khoang:
- Chúng ta đối đầu với thám báo Nữ Chân lâu như vậy, Hải Đông Thanh chưa giết được mấy con nhỉ?
Lúc chém giết với con chim lớn này, trên người hắn cũng bị vài vết thương vụn vặt, một vết trong đó còn bị thương ở trên mặt. Nhưng so sánh với tình huống động một tí là chết người trên chiến trường, những thứ này đều là vết xước nho nhỏ, Ninh Kỵ tiện tay bôi chút nước thuốc, không để ý nhiều.
- Nghe nói máu diều hâu bổ lắm phải không?
- Cũng chẳng khác mấy máu gà nhỉ? Đã chết một thời gian rồi, ai muốn uống?
Không ai tỏ vẻ muốn, Ninh Kỵ cũng không có ý định uống, lúc này ánh mặt trời sáng sớm đã xuyên qua sương mù từ trong rừng buông xuống, không khí ẩm ướt, Ninh Kỵ và Trịnh Thất Mệnh vừa đi, vừa tán gẫu.
- Trịnh thúc, cha ta nói, trên đời này luôn có một số người, là thiên tài chân chính. Vị ông ngoại của Lưu gia kia năm đó được truyền là Đao đạo thiên hạ đệ nhất đại tông sư, ánh mắt rất kén chọn, thúc được ông ấy nhận làm đồ đệ, chính là thiên tài như vậy nhỉ?
- Nếu nói thiên phú đao đạo, mấy sư huynh đệ chúng ta, ngược lại coi như không tệ, có điều thiên phú tốt nhất hẳn là Tiền Bát thúc ngươi. Qua Di ngươi cũng lợi hại, nếu luận tập võ, hai người nàng và Trần Phàm, ai trong chúng ta cũng không theo kịp.
- Ừm, vậy... Trịnh thúc, thúc cảm thấy ta thế nào? Ta gần đây cảm thấy, ta hẳn cũng là thiên tài như vậy mới đúng, thúc xem, so với làm quân y, ta cảm thấy ta làm thám báo tốt hơn, đáng tiếc trước đó đã đồng ý với cha ta...
- Ninh Kỵ à...
- Hừm?
- Có thể sống sót, mới là thiên tài thật sự.
- ... Ừm, có điều Trịnh thúc...
- Ngươi nói đi.
- Cũng phải đánh thắng cả trận, mới có thể có người sống sót chứ.
Ninh Kỵ đang ở độ tuổi nhiệt huyết đơn thuần, có vài lời nói có lẽ còn được gọi là lời trẻ con không kiêng kỵ, nhưng bất luận thế nào, câu nói này trong lúc nhất thời lại khiến Trịnh Thất Mệnh khó có thể phản bác.
Hắn nhìn thiếu niên đi bên cạnh, chiến trường nguy cơ tứ phía, thay đổi trong nháy mắt, cho dù trong lúc đi lại nói chuyện, thân hình Ninh Kỵ cũng thủy chung bảo trì tư thái cảnh giác và ẩn nấp, đều có thể tránh né hoặc bộc phát ra bất cứ lúc nào. Chiến trường là nơi khốc liệt, nhưng đúng thật là nơi tôi luyện tông sư, một võ giả có thể tu luyện nửa đời, tùy thời lên sàn chém giết đối thủ, nhưng cực ít người có thể mỗi một ngày, mỗi một canh giờ đều duy trì cảnh giác một cách tự nhiên, nhưng Ninh Kỵ lại rất nhanh tiến vào trạng thái này.
Mấy tháng rèn luyện dưới tình huống này, có thể vượt qua mấy năm luyện tập và cảm ngộ của người khác.
Mọi người một đường đi về phía trước, tiếng nói trầm thấp nhỏ nhẹ thỉnh thoảng vang lên.
- Ây dà, các ngươi nói, trận chiến lần này, thời điểm quyết chiến sẽ là ở nơi nào?
- Bộ tham mưu chắc là muốn tìm một cơ hội tốt...
- Nghe nói, chủ yếu là Hoàn Nhan Tông Hàn vẫn chưa chính thức xuất hiện.
- Tát Bát là con chó hắn dùng tốt nhất, một đường Vũ Thủy Khê tới kia, ngay từ đầu là Đạt Lãi, sau đó không phải nói mùng hai tháng giêng từng thấy Tông Hàn, sau đó nữa là Tát Bát dẫn một lộ quân, ta thấy Tông Hàn ở đó.
- Tông Hàn đánh trận cả đời, hư là thực mà thực là hư hắn không hiểu sao? Nói có ở đó, hơn phân nửa là không có.
- Ha ha ha, người thô lỗ như ngươi mà cũng hiểu binh pháp, ta thấy, Tông Hàn quá nửa là đoán được các ngươi nghĩ như vậy...
- Cho nên nói lần này chúng ta không thủ Tử Châu, chính là có ý trực tiếp giết Tông Hàn?
- Khó trách đến bây giờ Tông Hàn vẫn chưa ló đầu...
- Này này này, ta nghĩ ra rồi... ở lớp học buổi tối và hội động viên đều từng nói, thứ chúng ta lợi hại nhất, gọi là tính năng động chủ quan. Nói người của chúng ta cho dù đánh tan rồi cũng biết nên đi đâu, còn phía đối diện không có người lãnh đạo liền bối rối. Quá khứ tận mấy lần... tỷ như giết Hoàn Nhan Lâu Thất, chính là đánh trước, đánh cho rối tung lên, tất cả mọi người chạy loạn, cơ hội của chúng ta liền tới, lần này không phải chính là cái dạng này sao...
- Vậy ngươi nói sau khi chúng ta tan ra nên đi đâu đây?
- ... Đi giết Tông Hàn a.
- Chính là bởi vì như vậy, sau mùng hai Tông Hàn không xuất hiện nữa, tiếp theo nên giết ai?
- Con trai hắn Tà Bảo đi.
- Tạo sao không giết Bạt Ly Tốc, thí dụ nói, hiện tại Tà Bảo tương đối khó giết, Bạt Ly Tốc tương đối dễ giết, Bộ tham mưu quyết định giết Bạt Ly Tốc, ngươi đi giết Tà Bảo, tính năng động chủ quan này có phải sẽ vô dụng rồi không...
- Diêu Thư Bân, ngươi đang bắt bẻ đấy à...
- Là Ninh tiên sinh nói đấy, thánh bắt bẻ...
- Trúc giang thành tinh...
- Ha ha ha ha...
- Không phải, thảo luận một chút mà, lỡ như thật sự tan ra thì làm sao bây giờ. Ninh Kỵ, hay là ngươi đến phân xử một chút...
- Ta... ta cũng không biết... có điều lần này hẳn là không giống.
- Được rồi, ta cảm thấy lần này...
- Suỵt ——
- ...
- ...
- Ẩn nấp...
- ...
- ...
Trong nắng sớm, đồng bạn dò đường ở phía trước xa xa đã ra dấu tay. Mọi người trong đội ngũ đều có hành động của riêng mình.
- ...
- Chuyện gì thế...
- Nhìn kìa, có người...
- Kim cẩu...
- ...
- ...
- ...
- ... Diêu Thư Bân cái miệng quạ đen...
- ... Mẹ kiếp.