Mùi khói thuốc súng bay đi, mùi máu tràn đầy miệng mũi, cái loại cảm giác không thoải mái này, cả đời cũng khó có thể quen.
Sau khi âm thanh "thằng nhãi con lui rồi" truyền đến, Mao Nhất Sơn mới cầm khiên chạy về phía bắc núi, tiếng chém giết vẫn tiếp tục ở sườn núi bên kia, nhưng không lâu sau, cũng truyền đến tiếng kẻ địch tạm thời rút lui.
- Lục soát thi thể! Nhặt hết hỏa lôi của bọn chúng lại đây cho ta!
Mao Nhất Sơn vừa đi về phía tảng đá lớn trên điểm cao, vừa dùng thanh âm khàn khàn hạ mệnh lệnh:
- Còn có mấy khẩu pháo?
- Còn có ba khẩu nhỏ.
- Kéo tới phía bắc, kẻ địch xông về phía trước liền tập kết hỏa lôi vào lỗ hổng thủ trường thạch kia cho ta! Làm cho bọn họ không kết trận được!
- Hỏa lôi tận lực cho phía nam! Tiểu Tiết! Hỏa Lôi của Kim cẩu chọn vị trí hẳn hoi rồi ném, từ trên xuống dưới uy lực không tệ, lựu đạn của chúng ta tập hợp lại xem còn bao nhiêu!
- Các trung đội đại đội điểm số người bên cạnh ——
- Cấp cứu —— băng bó lại trước ——
Trong tiếng hò hét, hắn cầm kính viễn vọng nhìn xuống dưới chân núi, giữa chân núi khe núi phụ cận đều là binh mã của người Nữ Chân, khí cầu bay lên bầu trời, nhìn thấy khí cầu kia, Mao Nhất Sơn bèn hơi nhíu chặt mày.
- Con mẹ nó ——
Khai chiến đến nay, khinh khí cầu đảm nhiệm công tác quan sát hai bên đều có, trận địa chiến trong quá khứ, hai bên đều phải treo lên mấy cái để cảnh giác chung quanh. Nhưng từ khi cục diện chiến trường đôi bên xen kẽ, trở nên hỗn loạn, khí cầu liền trở thành đánh dấu vị trí rõ ràng, khí cầu của ai bay lên, đều khó tránh khỏi dẫn đến sự chiếu cố của thám báo, thậm chí không lâu sau đó gặp phải sự lao tới mãnh liệt của đại đội.
Trước mắt đội người Nữ Chân này dám treo khí cầu lên, một mặt đồng nghĩa với việc bọn họ quyết tâm muốn nắm chắc rõ ràng tình huống, giải quyết một đội người mình trên núi này, hoặc là bởi vì bọn họ còn có mưu tính khác, bởi vậy không còn quan tâm đến điều cấm kỵ của khinh khí cầu nữa.
Bất luận như thế nào, đối với mình bên này, đều không phải là một chuyện tốt.
Không lâu sau, liền có người đi lên báo cáo, binh sĩ vẫn còn có thể tác chiến, còn có ba trăm chín mươi sáu người.
- ... Mặt khác, vách núi phía đông không dễ xuống, không có cách dời đi.
- Không cân nhắc đến phía đông nữa, người ta treo khí cầu trên trời kia kìa.
Mao Nhất Sơn nhìn bầu trời một chút, thời gian vừa qua giữa trưa, cách nghĩ chịu đựng đến ban đêm thuận tiện phá vòng vây, bèn cũng có chút xa vời. Các dấu hiệu trên bản đồ đơn giản cũng cho thấy có thể không có viện quân nào xung quanh có thể đến nhanh chóng.
Hắn nhớ tới ngày hôm qua trước khi xuất phát đã gặp gỡ nhân viên truyền tin của Bộ tham mưu, mệnh lệnh đối phương đưa cho hắn là "trước chạng vạng ngày hai mươi ba tháng hai chạy tới Bạch Hổ Tào, dưới tình huống thời cơ chiến đấu cho phép, tập kích bộ đội cánh bên của Bạt Ly Tốc cùng với quân bạn của lữ đoàn Hai sư đoàn Một", sau khi ra lệnh xong, tham mưu kia còn nhắc:
- Chủ lực của hai nhánh bộ đội Bạt Ly Tốc, Đạt Lãi trước mắt đại khái đều đứng vững ở vị trí dự định. Trong Bộ tham mưu có một loại suy đoán, bọn họ rất có thể sẽ tiến hành xen kẽ quy mô lớn trong thời gian tới, đẩy chiến tuyến về phía trước. Một khi vượt qua một tuyến Lôi Cương, Tông Khê, đất bằng phía trước càng nhiều, người Nữ Chân tiến hành tập kết quy mô lớn, sẽ càng chiếm ưu thế hơn.
- Cho nên nếu thật sự gặp phải, nhớ phải giữ cho linh hoạt. Địch tiến ta lui, địch mệt ta quấy, không nuốt được thì đừng cố làm bừa.
Những lời này được nói ra vẫn là vào ngày hôm qua, tham mưu dự tính có thể còn phải qua vài ngày nữa mới có thể xảy ra, kết quả cho tới hôm nay, Mao Nhất Sơn dẫn đội đan xen liền gặp phải đại bộ đội ngoài dự liệu.
Sau trận Vũ Thủy Khê chém chết Ngoa Lý Lý, nhân số bổ sung của trung đoàn Mao Nhất Sơn này vẫn không nhiều, có mấy nhóm tân binh mới đến, lại đánh trận hai tháng, thành viên vẫn luôn quanh quẩn trong hơn bốn trăm người. Đội ngũ Nữ Chân phía trước có thể vượt qua hai ngàn, thám báo vừa giao thủ Mao Nhất Sơn liền rút về bên cạnh, ai ngờ trong quá trình rút lui trùng hợp bị một nhánh bộ đội Nữ Chân khác chen chéo xuống chặn ở chính giữa.
Xét từ phản ứng của đối phương, đây có thể xem như một sự trùng hợp cực độ ngoài ý muốn, nhưng bất luận như thế nào, hơn bốn trăm người sau đó bị vây trên núi đánh gần hơn một canh giờ, đối phương tổ chức mấy đợt xung phong, sau đó bị đánh lui xuống.
Vây được nhánh đội ngũ hơn bốn trăm người này, quân đội Kim quốc phía dưới cũng có chút hưng phấn, cho cả khí cầu bay lên, chính là muốn đề phòng bọn họ chạy trốn. Đối với Mao Nhất Sơn mà nói, đây cũng là một trải nghiệm thường xuyên đi bên bờ sông, rất khó không ướt giày.
Bởi vì đầu tháng giêng huyện Hoàng Minh thất thủ, Mao Nhất Sơn sau khi qua tết Nguyên Đán nhanh chóng được triệu hồi về tiền tuyến, bởi vậy thoát khỏi kế hoạch tuyên truyền dự định. Đoàn đội do hắn dẫn dắt kiên trì ở Vũ Thủy Khê đến hạ tuần tháng một, sau đó thừa dịp sương mù dày đặc rút lui, tiếp theo nữa, triển khai hành trình thư thái liên tục bắt nạt bộ đội yếu thế của đối phương.
Đây là một hồi bắt giữ chính xác bộ đội lạc đàn của Kim quốc dưới sự hỗ trợ của mạng lưới thám báo tinh nhuệ. Trong nửa đầu tháng hai Mao Nhất Sơn đã đánh bốn trận, một trận là mai phục, hai trận là giành được thắng lợi trong một lần xung phong, Mao Nhất Sơn còn giết một tướng lĩnh Hán quân đã không còn nhiều trong quân đội Nữ Chân hiện giờ. Trận còn lại là kẹp đuôi chạy trốn, nhưng cũng không gian nan.
Đến trận thứ năm này, bị chặn ở giữa.
- Kẻ địch lại tới rồi ——
Có tiếng la hét vang lên.
- Mẹ nó, làm hỏng áo khoác mới của lão tử rồi!
Mao Nhất Sơn thấp giọng mắng một câu. Áo khoác quân đội vừa đẹp vừa nhẹ lại giữ ấm của hắn là Ninh Nghị cho, lần đầu tiên đối phương xung phong Mao Nhất Sơn không xông lên, lần thứ hai xung phong chơi thật, Mao Nhất Sơn xách theo đao khiên qua đó, áo khoác dính máu, nửa bên đều thành màu đỏ tươi, lúc này hắn nhớ tới, mới đau lòng muốn chết, cởi áo khoác đặt cẩn thận trên mặt đất, sau đó xách binh khí đi về phía trước.
- Chú ý cục diện, nếu có cơ hội, chúng ta tấn công về phía nam một lần, ta thấy thằng nhãi phía nam tương đối yếu.
Khi tiểu đoàn trưởng thủ hạ tới, Mao Nhất Sơn nói một câu như thế, tiểu đoàn trưởng kia gật đầu cười ha hả:
- Trung đoàn trưởng, nếu muốn phá vòng vây, ngươi, áo khoác này của ngươi cho ta mặc đi, ngươi mặc quá bắt mắt rồi, ta giúp ngươi mặc, thu hút... sự chú ý của Kim cẩu.
- Ngươi mặc rồi ta còn đòi về được sao?
- Xem trung đoàn trưởng ngươi nói kìa, không... không hào phóng...
- Cút.
Tiếng la hét giết chóc đã lan tràn. ...
Mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời đang dần ngả về phía Tây, cũng không có cảm giác tồn tại như làn khói dày đặc bồng bềnh trên núi.
Hòn đá dần dần bị máu tươi nhuộm đỏ, khói thuốc súng nổ tung cũng nở rộ từng mảnh, thời gian buổi chiều trôi về chạng vạng tối, bộ đội Hoa Hạ quân trên đỉnh núi tiến hành hai lần phá vây, nhưng cuối cùng không có kết quả. Ngược lại là có hơn mười lần xung phong của địch.
Cắn chặt răng, cơ thể Mao Nhất Sơn đang bò về phía trước trong làn khói đen, cơn đau như xé ra đang truyền đến từ cánh tay phải và mặt phải —— trên thực tế cảm giác như vậy cũng không chuẩn xác, trên người của hắn có mấy chỗ vết thương, trước mắt đều đang chảy máu, lỗ tai vang ong ong, không nghe được gì cả, khi bàn tay dời lên trên mặt, hắn phát hiện nửa lỗ tai của mình máu thịt bầy hầy.
- A ——
Hắn kêu lên một tiếng như dã thú, thanh âm xa xôi đến mức giống như từ trên đỉnh núi phụ cận truyền tới. Trong khói thuốc súng còn có những âm thanh khác, trên sườn cỏ cách đó không xa, là một binh sĩ Hoa Hạ quân bị hỏa dược nổ tung nhuộm đen nửa thân thể, một chân của hắn đã gãy, máu tươi đang chảy ra ngoài, nửa thân thể nửa khuôn mặt đều có các loại vết xước, Mao Nhất Sơn nhìn thấy tay của hắn vung vẩy, sau đó mới nghe được tiếng kêu thảm thiết dường như ở rất xa.
Một lần xung phong mà kẻ địch mới vừa phát động kia, Mao Nhất Sơn dẫn đội lấy thế công sắc bén đánh đối phương trở về, nhưng hỏa lôi của người Nữ Chân vẫn tạo thành tổn thương nhất định. Trước mắt kẻ địch vừa mới thối lui, người chung quanh cũng đang tìm tới, Mao Nhất Sơn tiến về phía người bị thương, thử ôm lấy đối phương, trên mặt người bị thương kia vặn vẹo đã tới cực điểm.
Đầu Mao Nhất Sơn còn đang vang lên ong ong, tiếng la hét có vẻ xa xôi, thê lương mà lại hỗn loạn, hắn biết đây là tiếng kêu của đồng bạn trước mắt. Đối phương đưa tay túm lấy y phục của hắn, Mao Nhất Sơn thấy con mắt đỏ như máu của hắn đều phồng lên, trong miệng là màu đỏ, thịt trên mặt bị mảnh vỡ ảnh hưởng lật ra ngoài, lúc này cũng là màu đỏ.
- Cho ta được chết sảng khoái ——
Mao Nhất Sơn cố gắng kéo người lên, nhưng nghe xong hai lần, mới nghe hiểu lời nói của đối phương, lời nói ngắn gọn rút cạn sức lực của hắn, hắn lăn xuống đất, ngẩng đầu lên, nhìn vào những ngọn núi qua làn khói thuốc súng, một lát sau, hắn vung tay đánh một quyền lên đầu mình, sau đó kề sát vào người bị thương kia.
- Còn gì muốn dặn dò nữa!?
- A ——
Người bị thương đang hét.
- Còn gì muốn dặn dò nữa ——
- Trung đoàn trưởng, cho ta được chết sảng khoái ——
- Được!
Mao Nhất Sơn hét lên, hắn nhìn người bị thương kia, người bị thương vẫn đau đến mức hét lớn cắn chặt răng cũng nhìn hắn, cả người run rẩy. Sau một giây nhìn nhau, Mao Nhất Sơn rút đao hạ xuống.
Sau đó hắn đứng dậy từ trong khói thuốc súng, đi trở về, có người theo sau, sau đó có y tá theo đoàn đi lên, kiểm tra thương thế cho Mao Nhất Sơn, xử lý lỗ tai hắn. Mao Nhất Sơn lên tảng đá lớn trên núi ngồi xuống, một mặt nhìn tình huống chung quanh cố gắng sắp xếp, mặt khác, thân thể cũng đang đau đến phát run.
- Đánh lui mười hai lần rồi ——
Tiểu đoàn trưởng chạy tới nói chuyện, Mao Nhất Sơn vừa run vừa nhìn hắn, tiểu đoàn trưởng kia sửng sốt một lát, lại hét lớn lên, Mao Nhất Sơn mới gật đầu.
- Chưa chắc có viện binh đến!
- Gắng gượng đến tối! Nói nói nói —— nói không chừng có cách!
- Nhãi con nói không chừng đã nhận ra chúng ta!
- Cái gì?
- Biết là lão tử giết Ngoa Lý Lý ——
- ... Ồ.
Tiểu đoàn trưởng ngẫm nghĩ:
- Vậy trung đoàn trưởng, đến tối ta mặc y phục đó của ngươi...
- Đừng nghĩ ——
- Keo kiệt ——
Cả hai đều đang hét lên.
Đợt tấn công thứ mười ba của địch đã đến.
Ác chiến vẫn đang tiếp tục, giảm quân số trên đỉnh núi trên thực tế đã hơn phân nửa, còn lại cũng phần lớn đều thương tích đầy mình, trong lòng Mao Nhất Sơn hiểu rõ, viện binh có thể sẽ không tới. Lần này, hẳn là gặp phải đột kích bất ngờ quy mô lớn của người Nữ Chân, chủ lực của mấy sư đoàn sẽ tập trung trên mấy vị trí then chốt trong phản kích phút đầu tiên, Kim cẩu muốn lấy được địa bàn, bên này sẽ khiến hắn phải trả giá thật lớn.
Bên mình này, thám báo không qua được, vừa hay ở phụ cận viện quân khả năng cũng không đuổi tới được. Dựa theo mệnh lệnh ngày hôm qua, bọn họ hẳn đều đã đi về phía Bạch Hổ Tào, mình vừa hay bị bao lấy —— nếu như không phải vận khí kém, vốn là nên tự mình chạy trốn, sau đó trở về đơn vị.
Mỗi một cuộc chiến đấu, đều khó tránh khỏi có một hai tên xui xẻo như vậy.
Hắn nhớ lại cảnh tượng những ngày cuối năm khi trở về đoàn tụ với thê tử, hài tử, những người khác trong quân đội không có được đãi ngộ tốt như hắn, bọn họ thậm chí không có cơ hội trở về nói lời tạm biệt với gia đình —— nhưng như vậy cũng tốt, có lẽ bởi vì có một chuyến đi như vậy, trước mắt hắn ngược lại cảm thấy... khá luyến tiếc.
Hốc mắt ươn ướt trong một khoảnh khắc, hắn cắn chặt răng, nuốt xuống đau đớn trên lỗ tai, trên đầu, sau đó rút đao đi về phía trước.
Biến cố, đột nhiên bộc phát ra tại một khắc kịch liệt nhất của một vòng chém giết này ——...
Ngày hai mươi ba tháng hai, một trong những nhánh quân đội bọc lấy trung đoàn Mao Nhất Sơn ở một ngọn núi không tên của Tây Nam là bộ đội tinh nhuệ do người Hán Liêu Đông tạo thành. Tướng lĩnh bộ đội tên là Doãn Hãn, thủ hạ tổng cộng hơn một ngàn năm trăm người.
Bên kia núi là hai đội Kim binh gần ba ngàn người.
Kháng cự của hơn bốn trăm Hoa Hạ quân trên núi tiến hành tương đối ngoan cường, điểm này cũng không ngoài dự liệu của những người tiến công hai mặt. Thứ nhất địa hình thế núi tương đối chật hẹp, trong lúc nhất thời khó có thể đột phá, thứ hai, cũng là sau khi chiến đấu bùng nổ không lâu, mọi người liền nhận ra phiên hiệu của Hoa Hạ quân trên núi —— những người Nữ Chân khác có lẽ xem không hiểu lắm, nhưng sau khi Hoa Hạ quân giết Ngoa Lý Lý lại từng có tuyên truyền nhất định, trong đám Kim binh, bèn cũng có người nhận ra.
Đây là một công lao lớn, nhất định phải lấy.
Sau khi có dự định này, đám người vây công ngay từ đầu lựa chọn phong kín hoàn toàn đường đi chung quanh ngọn núi này, sau đó từng bước gia tăng cường độ tấn công.
Lục tục tiến hành hơn mười lần tiến công. Lần tấn công thứ mười ba, Doãn Hãn lộ ra sơ hở.
Sơ hở của hắn, cũng không hướng về phía núi. ...
Một mặt bên của núi, hơn hai mươi người của Trịnh Thất Mệnh và Ninh Kỵ lao tới bên này đã canh chừng trong bụi cây gần nửa canh giờ.
Ngay từ đầu bọn họ chỉ có hơn mười người, bắt đầu từ sáng sớm hôm nay, liền gặp phải bộ đội Nữ Chân đi tới, sau đó đội ngũ còn phải khiêng người bị thương này bèn vòng vèo chạy trốn, chơi trò trốn tìm với thám báo Nữ Chân, trên đường hội hợp với một đội thám báo bảy người, mãi đến buổi chiều phát hiện ra trận ác chiến trên đỉnh núi này.
- Người Nữ Chân là thế nào?
- Chắc là có động tác lớn rồi.
- Sao hôm nay chúng ta cứ gặp phải suốt...
- Chúng ta quá gần phía trước rồi...
- Người Nữ Chân có âm mưu...
Dọc theo đường đi mọi người nghị luận sôi nổi, sau khi gặp phải chiến trường, mới dừng lại. Bọn họ điểm số người bên cạnh, biết đây là một hồi mạo hiểm cực độ, một bộ phận thành viên cũng có đắn đo đối với sự tồn tại của Ninh Kỵ, nhưng Ninh Kỵ kiên quyết tham dự vào.
- Đến lúc giết người, ta không kéo chân mọi người nhỉ? Chỉ có từng này nười, thêm một người, thêm một phần cơ hội, nhìn trên núi xem, cứu người là quan trọng nhất, có phải không?
Cơ hội xuất hiện vào lúc giờ Thân ba khắc (bốn giờ rưỡi chiều) trong ngày. Doãn Hãn quay phần lưng hơi yếu ớt lộ ở trước mặt tiểu đội ngũ này.
- Giết đi.
Mọi người bò lên phía trước.
Cho dù là điểm yếu của quân trận, số người bên cạnh Doãn Hãn vẫn nhiều hơn so với tiểu bộ đội bên phía Ninh Kỵ, nhưng đây chính là cơ hội tốt nhất.
Giờ khắc này, Ninh Kỵ dưới chân núi cũng tốt, Mao Nhất Sơn trên núi cũng tốt, đều đang hết sức chăm chú chém giết vì mấy chục, mấy trăm tính mạng trước mắt, vẫn chưa có bao nhiêu người ý thức được, những gì bọn họ trải qua trước mắt, chính là điểm khởi đầu cho biến cố lớn nhất của trận chiến dịch Tây Nam trước mắt này.
Ở Tử Châu, giữa trưa ngày hôm nay, Ninh Nghị cũng đã nhận được tin tức người Nữ Chân xuất hiện dị động quy mô lớn, bộ chỉ huy tiền địch tập trung binh lực ngay phút đầu tiên, nghênh đón mấy binh tuyến của đối phương.
Ninh Nghị không khoa tay múa chân đối với tin tức này, có một số việc đã mơ hồ phát giác từ mấy ngày trước, thậm chí ở thời điểm sớm hơn, hắn liền biết, chắc chắn sẽ tồn tại một thời khắc nào đó, sự vật nào đó sẽ phải vận hành một cách toàn diện, ngày hôm nay, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho một số chuyện.
Trong thành Tử Châu, binh lực không nhiều đang tập kết, một vài thứ đang được chuyển ra khỏi kho quân bị.
Một tuyến Lôi Cương, Tông Khê, là đường cong vô hình phía trước thành Tử Châu, qua một tuyến này, núi rừng bắt đầu giảm bớt, địa hình thích hợp cho đại quân đoàn xê dịch sẽ bắt đầu xuất hiện, người Nữ Chân sẽ một lần nữa lấy lại ưu thế binh lực của bọn họ.
Qua một tuyến này, bọn họ muốn một lần nữa trở lại Kiếm Môn Quan...
—— Sẽ càng thêm gian nan.
Ninh Nghị đi về phía thao trường tập hợp quân đội. ...
Trịnh Thất Mệnh, Ninh Kỵ giết về phía quân trận của Doãn Hãn.
Tiếng súng bắn tỉa vang lên, cùng một thời khắc, cố gắng hoàn thành việc chặt đầu.
Một lát sau, trên đỉnh núi có người chú ý tới biến hóa của quân trận phía nam.
Có người chạy về phía Mao Nhất Sơn, hét lớn. Mao Nhất Sơn giơ kính viễn vọng lên, nhìn một cái.
Tiểu đoàn trưởng từ bên cạnh hắn xông qua:
- Nhanh! Phá vòng vây ——
- Tiểu đoàn Một... tiểu đoàn Ba, đều có! Phía nam —— xung phong ——
Bên kia núi, binh lính trên khinh khí cầu cũng phát hiện biến cố bên này, quân đội Nữ Chân điên cuồng tập kết.
- Đại đội Hai tiểu đoàn Hai! Theo ta đoạn hậu ——
- Xông lên ——
Mao Nhất Sơn không dây dưa dùng dằng, chiến sĩ trên núi giống như mãnh hổ xuất hiện, xung phong mãnh liệt về phía chân núi, Mao Nhất Sơn chạy ra một đoạn, quay đầu lại:
- Này ——
Bên người còn có chiến sĩ đang lao xuống, ở một bên khác của núi, người Nữ Chân lại đang điên cuồng xông lên. Trên đỉnh núi, tiểu đoàn trưởng đứng ở nơi đó, vẫy vẫy tay với hắn, trong tay tiểu đoàn trưởng, xách theo áo khoác quân đội mà Mao Nhất Sơn đã quên mặc vào.
Tiểu đoàn trưởng nhìn Mao Nhất Sơn, mặc vào chiếc áo khoác quân đội thoải mái và đẹp đẽ của hắn, khỏi phải nói, sau khi mặc vào, đúng thật là có chút thần khí.
- Ta đoạn hậu.
Cả cuộc đời này, tiểu đoàn trưởng cũng không trả lại áo khoác quân đội cho hắn.