Rất nhiều năm sau, Lý Sư Sư thường sẽ nhớ tới Biện Lương năm Cảnh Hàn thứ mười ba của Vũ triều.
Đó là đêm trước khi người Nữ Chân đi tới phía nam, Biện Lương trong trí nhớ ấm áp mà phồn hoa, những tòa nhà và mái hiên trong mắt lộ ra khí tức thái bình thịnh thế, Phàn Lâu ở đầu đông ngự nhai, trời chiều thật to từ đầu đường phố kia chiếu tới. Thời gian luôn là mùa thu, màu vàng óng ánh ấm áp, người đi đường trên phố giao nhau với tiếng nhạc thơ văn trong tòa nhà.
Phồn hoa như vậy, mới luôn khắc sâu trong trí nhớ sau khi mưa gió cuốn đi.
Đối với hồi ức như vậy, Ninh Nghị lại có một phen học thuyết vặn vẹo lệch lạc khác.
- Đều là công lao của thuốc nhuộm.
Nam nhân có vẻ không có bao nhiêu tình thú đối với chuyện này luôn nói một cách chắc nịch:
- Từ cổ chí kim nhiều năm như vậy, màu sắc chúng ta có thể dùng tới thực ra là không nhiều, ví dụ như xây nhà, màu sắc sặc sỡ rất đắt, cũng rất khó lưu lại ở nông thôn hương trấn. Năm đó Biện Lương có vẻ phồn hoa, là bởi vì phòng ốc ít nhất có chút màu sắc, có bảo trì, không giống nông thôn đều là gạch đất phân trâu... đợi đến sau này khi công nghiệp phát triển, ngươi sẽ phát hiện, phồn hoa của Biện Lương, kỳ thực cũng không đáng nhắc tới.
Ninh Nghị nói ra những lời như vậy về mặt thẩm mỹ kỳ thực cũng có chút không đáng nhắc tới, sau đó hắn thường xuyên yêu cầu mọi người quét tường thành một bức tường trắng, làm cho người ta nhìn vào giống như đến một nơi khác hoàn toàn không ăn nhập gì. Hắn biết thơ văn, nhưng rất hiển nhiên, không hề hiểu về vẽ tranh.
Biện Lương trong trí nhớ luôn là mùa thu, cũng luôn là chạng vạng, trời chiều thật to ấm áp rất đẹp. Đó là trời chiều của Vũ triều hai trăm năm phồn hoa, trên một góc độ khác, có lẽ bởi vì đoạn cuộc sống của Lý Sư Sư lúc ấy cũng đã đi đến cuối cùng. Thời gian nàng làm hoa khôi Phàn Lâu dựa vào cửa sổ chợp mắt sắp qua đi, trong lòng nàng do dự lựa chọn tương lai.
Không thể đưa ra quyết định.
Phong lưu luôn bị mưa gió thổi đi, một thời đại cực lớn và biến loạn, cứ như vậy đột ngột đẩy tới trước mắt nàng, cũng đẩy tới trước mặt bách tính Vũ triều thừa hưởng thái bình hai trăm năm.
Nàng nhớ tới chính mình năm đó, cũng nhớ tới những người lui tới trong Phàn Lâu, nhớ tới Hạ Lôi Nhi, mọi người thăng trầm trong bóng tối, bàn tay to lớn của vận mệnh nắm lấy sợi dây của mọi người, thô bạo xé rách một phen, từ đó về sau, có người sợi dây đi tới những nơi hoàn toàn không thể đoán trước, có người sợi dây đã đứt giữa không trung.
Vào một khắc khi tầm mắt có thể thoáng dừng lại, thế giới đã biến thành một loại dáng vẻ khác. ...
Nếu nhìn từ một góc độ khác, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ nhớ tới khoảnh khắc gặp lại Ninh Nghị ở Giang Ninh.
Bất luận là ở thế giới này, hay là trong cuộc đời của nàng, cái tên đó đều là sự tồn tại khiến người ta không thể coi nhẹ trong mấy chục năm. Nàng một bận vì đó mà ái mộ, về sau lại vì đó cảm thấy mê hoặc, thậm chí cảm thấy phẫn nộ và khó hiểu... trong dòng thời gian trôi và thế sự đổi dời, tư tình nhi nữ của con người đôi khi có vẻ nhỏ bé, bên cạnh nam nhân kia, nàng luôn có thể nhìn thấy đường nét của một số sự vật to lớn hơn.
Nhớ lại khoảng thời gian cuối cùng ở Phàn Lâu, nàng đang đối mặt với sự lựa chọn quan trọng nhất trong cuộc đời, điều này đối với rất nhiều người mà nói đều là như vậy. Các nữ nhân lựa chọn một vị hôn phu, kết làm vợ chồng với hắn, đồng thời trong mấy chục năm sau này hoạn nạn có nhau, giúp chồng dạy con... nếu như tất cả thuận lợi phát triển, các nữ nhân sẽ có được một đoạn nhân sinh hạnh phúc.
Thanh quán nhân như Lý Sư Sư luôn tự chủ hơn người khác một chút. Cô nương nhà trong sạch muốn gả cho nam tử như thế nào, cũng không do chính các nàng lựa chọn, Lý Sư Sư ít nhiều có thể có được quyền tự chủ nhất định trên phương diện này, nhưng đối ứng với nó chính là, nàng không có cách nào trở thành đại phòng của người khác, nàng có lẽ có thể tìm kiếm một vị nam tử tính cách ôn hòa đồng thời có tài có tình gửi gắm cả đời, vị nam tử này có lẽ còn có địa vị nhất định, nàng có thể sinh hạ hài tử trước khi nhan sắc của mình dần già đi, để duy trì địa vị của mình, và được hưởng một đoạn hoặc cả cuộc đời đàng hoàng.
Trong lựa chọn như vậy có quá nhiều điều không xác định, nhưng tất cả mọi người đều sống hết cuộc đời mình như vậy. Trong những ngày ấm áp như trời chiều, Lý Sư Sư một bận hâm mộ bầu không khí bên cạnh Ninh Nghị, nàng tới gần, sau đó bị sự vật to lớn kia mang đi, cả một đường thân bất do kỷ.
Rất khó nói là may mắn hay bất hạnh, thời gian hơn mười năm sau đó, nàng thấy được một số thứ càng sâu sắc hơn trên thế đạo này. Nếu nói lựa chọn, đương nhiên cũng có một số tiết điểm trong đó, ví dụ như khoảng thời gian nàng ở Đại Lý kia, lại ví dụ như mỗi một lần khi có người biểu đạt tình cảm ái mộ với nàng trong hơn mười năm qua, nếu nàng muốn quay đầu lại, giao việc cho nam nhân bên cạnh đi xử lý, nàng thủy chung luôn có cơ hội này.
Thời điểm ở Tiểu Thương Hà, nàng từng vì chuyện Tĩnh Bình mà cãi vã với Ninh Nghị, những điều Ninh Nghị nói ra không thể thuyết phục nàng, trong cơn nóng giận nàng bỏ đi Đại Lý. Đại chiến ba năm của Tiểu Thương Hà, đối mặt với sự tiến công của trăm vạn đại quân Trung Nguyên, đối mặt với người Nữ Chân, hắn thủy chung đều đang đấu tranh mãnh liệt, Lý Sư Sư cảm thấy hắn chính là người như vậy, nhưng tin tức cái chết truyền đến, nàng cuối cùng nhịn không được đi ra ngoài, muốn tìm một câu "tại sao".
Ninh Nghị cũng không trả lời nàng, trong khoảng thời gian nàng cho rằng Ninh Nghị đã qua đời, thành viên Hoa Hạ quân cùng nàng đi từ nam đến bắc, lại từ bắc xuống nam. Trong thời gian gần hai năm, thứ nàng nhìn thấy là thảm kịch nhân gian đã hoàn toàn khác với những năm tháng thái bình, mọi người khóc lóc thê lương, đổi con mà ăn, khiến người ta thương xót.
Nhưng trong thiên địa bất nhân này, nếu trong lòng mọi người thật sự không có ý chí phản kháng, thú tính khát máu, chỉ dựa vào làm cho người ta thương hại, là không thể sống sót được. Ca múa của Phàn Lâu chỉ là điểm xuyết cho thời điểm thái bình, tiểu cô nương khiến người ta thương xót, cuối cùng chỉ có thể biến thành xương khô chết rét chết đói.
Cần sự thức tỉnh và phản kháng của bao nhiêu người mới có thể chống đỡ phiến thiên địa này đây? Câu trả lời của Ninh Nghị khiến người ta cảm thấy vô cùng ngây thơ:
- Tốt nhất là tất cả mọi người.
Lý Sư Sư của năm đó hiểu rằng:
- Điều này không thể làm được.
Ninh Nghị nói:
- Nếu không như vậy, vậy thế giới này còn có ý nghĩa gì nữa?
Thế giới không có ý nghĩa thì phải để cho tất cả mọi người đi chết sao? Người không có ý nghĩa thì nên đi chết sao? Câu trả lời hơi ngả ngớn của Ninh Nghị năm đó một bận chọc giận Lý Sư Sư. Nhưng càng về sau, nàng mới dần dần cảm nhận được sự phẫn nộ và bất đắc dĩ đến cỡ nào trong lời nói này.
Một người buông bỏ gánh nặng của mình, vậy gánh nặng này phải do người đã thức tỉnh gánh vác, người phản kháng chết ở phía trước, sau khi bọn họ chết đi, người không phản kháng, chết quỳ ở phía sau. Thời gian hai năm, từng màn từng màn mà nàng chứng kiến khi theo đám người Lư Tuấn Nghĩa, Yến Thanh, đều là chuyện như vậy.
Nàng vẫn không thể hoàn toàn hiểu được Ninh Nghị, sau trận chiến Đại Danh Phủ, nàng theo quả phụ của Tần Thiệu Hòa trở lại Tây Nam. Hai người đã có rất nhiều năm chưa từng gặp, lần đầu tiên gặp mặt thực ra đã có một chút xa lạ, nhưng cũng may hai người đều là người tính tình rộng rãi, không lâu sau, xa lạ này liền cởi bỏ. Ninh Nghị sắp xếp cho nàng một số chuyện, cũng tỉ mỉ nói với nàng một số chuyện lớn hơn.
- Phàn Lâu chẳng có gì ghê gớm cả.
Ninh Nghị có đôi khi có vẻ thông minh, có đôi khi lại cực kỳ không biết nói chuyện lúc ấy đắc ý như vậy:
- Nữ tử trên đời này ấy mà, người được đọc sách không nhiều, gặp qua việc đời cũng ít, tổng thể mà nói, kỳ thực là không thú vị. Nam nhân vì sự hưởng thụ của chính mình, sáng tạo ra thanh lâu, để một số nữ tử đọc sách biết chữ biết nói chuyện, bán ra... cảm giác tình yêu. Nhưng ta cảm thấy, giữa hai con người độc lập, những chuyện này, có thể tự mình làm.
Ninh Nghị nói đến những thứ này cũng không phải là đao to búa lớn, ít nhất nhìn từ phía Lý Sư Sư, việc chung sống giữa người nhà của Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi, Nhiếp Vân Trúc cực kỳ khiến người ta hâm mộ, bởi vậy nàng cũng không có phản bác đối với chuyện này.
- Tương lai bất luận là nam tử hay nữ tử, đều có thể đọc sách biết chữ, nữ tử được thấy nhiều thứ rồi, biết được trời đất bên ngoài, biết giao lưu, biết trao đổi, tự nhiên có thể không cần Phàn Lâu nữa. Cái gọi là mọi người bình đẳng, nam nữ đương nhiên cũng có thể bình đẳng.
- Đương nhiên cũng không nên vui mừng quá sớm, cơ sở bình đẳng giữa người với người, trên thực tế là ở chỗ gánh vác trách nhiệm, người không gánh vác nổi trách nhiệm, trên thực tế không lấy được bất cứ quyền lực nào. Nữ nhân muốn bình đẳng với nam nhân, điều kiện tiên quyết là các nàng có năng lực của mình, sau khi thỏa mãn điều kiện, tiếp theo thực ra sẽ còn một quá trình chứng minh năng lực, tranh thủ quyền lực.
- Quá trình này hiện tại đang được thực hiện, trong quân đã có một số nữ quan viên, ta cảm thấy cô cũng có thể có ý thức chuẩn bị một chút cho việc tranh thủ quyền lực giới nữ. Cô thấy đấy, cô học rộng biết nhiều, đã nhìn qua thế giới này, đã làm rất nhiều chuyện, hiện giờ lại bắt đầu phụ trách các vấn đề như ngoại giao, cô chính là một ví dụ điển hình cho thấy nữ giới không kém hơn nam giới, thậm chí còn ưu tú hơn.
Đây là lời Ninh Nghị đã nói khi bàn chi tiết với nàng, sau khi Sư Sư yêu cầu một số công việc đối ngoại trên tay hắn.
Sư Sư gánh vác rất nhiều chuyện trao đổi đàm phán với sĩ thân vọng tộc một vùng Xuyên Thục.
Con người trên thế giới này, có đôi khi sẽ càng lúc càng gần, có đôi khi lại càng lúc càng xa. Đương nhiên, tiêu chuẩn xa và gần, cũng không rõ ràng như mọi người tưởng tượng.
Muốn thuyết phục sĩ thân vọng tộc các nơi dốc hết sức đứng chung với Hoa Hạ quân, rất nhiều lúc dựa vào dây dưa lợi ích, uy hiếp ép bức và dụ dỗ lợi ích kết hợp, cũng có rất nhiều lúc, tranh luận và giải thích đạo lý lớn trên đời này với người. Từ đó về sau Sư Sư và Ninh Nghị từng có rất nhiều lần nói chuyện với nhau, có liên quan đến thi hành chính sách của Hoa Hạ quân, có liên quan đến phương hướng tương lai của nó.
Trước những câu hỏi cụ thể này, Ninh Nghị nói càng chi tiết hơn với nàng, đối với tất cả của Hoa Hạ quân, Sư Sư rốt cuộc cũng đã hiểu rõ ràng hơn —— đây là cuộc trao đổi chưa từng có khi nàng rời khỏi Tiểu Thương Hà mấy năm trước.
- ... Người với người bẩm sinh là bình đẳng, hoặc là nói, chúng ta cho rằng người với người cuối cùng là nên bình đẳng. Nhưng bình đẳng lý tưởng hóa cần có điều kiện thực tế chống đỡ, một người thông minh sẽ bình đẳng với người ngu xuẩn sao? Một người nỗ lực và một người lười biếng sẽ bình đẳng sao? Một người đọc sách và một người không biết chữ sẽ bình đẳng sao? Chúng ta phải dốc hết khả năng kéo gần các điều kiện tiên quyết...
- ... Kỹ thuật của truy nguyên đã cho chúng ta khả năng phổ cập sách vở, con người thu được trí tuệ từ sách vở, phổ cập sách vở, phổ cập giáo dục chữ cơ bản nhất, mỗi người đều có khả năng nâng cao bản thân. Chúng ta còn phải cải tiến phương thức giáo dục, không chỉ làm cho người ta rung đùi đắc ý đọc chi hồ giả dã*, mà là tận khả năng nghiên cứu ra phương thức giáo dục và vỡ lòng thích hợp với đại chúng, phải để càng nhiều người hiểu được đạo lý lớn thông qua phương thức thông dụng hơn...
*Là bốn hư từ thông dụng trong Hán văn cổ để làm trợ ngữ từ để âm vận câu văn được êm tai, réo rắt hơn, hoặc tăng thêm ngữ khí. Cho nên "chi, hồ, giả, dã" thường được dùng để chỉ những lời lẽ sáo rỗng, chẳng có nghĩa lý gì.
- ... Đạo lý truy nguyên có lẽ có cực hạn, nhưng tạm thời mà nói còn rất xa, người xách lương thực sản xuất lương thực kia rất thông minh, nói cũng rất đúng, kéo quá nhiều người vào trong xưởng, người trồng trọt sẽ không đủ... về điểm này, mấy năm trước chúng ta đã có tính toán, những người nghiên cứu nông nghiệp kia đã có manh mối nhất định, ví dụ như nói bên phía Hòa Đăng kia làm trại nuôi gà, lại ví dụ như chọn giống gây giống mà trước kia từng nói...
- ... Nhưng quan trọng nhất là, phòng thí nghiệm nghiên cứu thuốc nổ của Công Tôn tiên sinh, gần đây đã có một số thành quả rất thú vị, chúng ta đã làm ra một ít phân bón, có lẽ có thể tăng sản lượng lúa lên gấp mấy lần... trước mắt mà nói chúng ta vẫn chưa tìm được khả năng sản xuất lượng lớn, nhưng ít nhất bên nông nghiệp đã có phương hướng nhất định... thực ra cần thời gian, cũng cần một môi trường thái bình, những chuyện này mới có thể yên tâm mà làm, chúng ta hiện tại rất thiếu nhân thủ...
- ... Vấn đề hoàng quyền không xuống huyện, nhất định phải sửa, nhưng tạm thời mà nói, ta không muốn giống như lão Ngưu Đầu, bắt tất cả đại hộ giết cho xong việc... ta không quan tâm bọn họ có vui hay không, tương lai thứ cao nhất ta hy vọng là pháp luật, bọn họ có thể ở địa phương có ruộng có nhà, nhưng chỉ cần có hành vi ức hiếp người khác, để cho pháp luật dạy bọn họ làm người, để cho giáo dục rút đi gốc rễ của bọn họ. Trong này đương nhiên sẽ có một quá trình quá độ, có lẽ là quá độ dài đằng đẵng thậm chí là lặp đi lặp lại, nhưng nếu đã có tuyên ngôn bình đẳng, ta hy vọng tự bản thân nhân dân có thể nắm bắt cơ hội này. Quan trọng là, thứ mọi người tự mình nắm lấy, mới có thể mọc rễ nảy mầm...
Lời nói của Ninh Nghị, có một số nàng có thể nghe hiểu, có một số nghe không hiểu.
Thời đại đổi dời mênh mông cuồn cuộn, trôi đi bên cạnh mọi người, trong hơn mười năm sau khi hoàng hôn Biện Lương rơi xuống, một bận nó có vẻ cực kỳ hỗn loạn —— thậm chí là tuyệt vọng —— sức mạnh của kẻ địch cường đại không thể ngăn cản như thế, thật giống như bánh xe khổng lồ tuân theo ý chí trời cao, nghiền nát tất cả những người được lợi trước nay trong thiên hạ này.
Trong giáo lý của Đại Quang Minh Giáo nói, con người sống trong những ngày thái bình quá thoải mái, xa hoa dâm dật, bởi vậy ông trời sẽ giáng xuống ba mươi ba trận đại nạn, mới có thể khôi phục ánh sáng —— lời nói như vậy, hiện ra vô cùng có lý như thế. Cho dù là một bộ phận người phản kháng ôm lấy tuyệt vọng chống lại, cuối cùng cũng có vẻ mịt mù và vô lực.
Trong hồi ức của Lý Sư Sư, hai đoạn tâm tình kia, phải đến mùa xuân đầu tiên sau khi triều Vũ Kiến Sóc hoàn toàn qua đi, mới rốt cuộc có thể quy về một bó.
Đại chiến Tây Nam, đối với Lý Sư Sư mà nói, cũng là một khoảng thời gian bận rộn mà hỗn loạn. Trong thời gian một năm qua, nàng thủy chung đều đang bôn ba du thuyết vì Hoa Hạ quân, có đôi khi nàng sẽ đối mặt với châm chọc và cười nhạo, có đôi khi mọi người sẽ tỏ vẻ khinh thường đối với thân phận kỹ nữ năm đó của nàng, nhưng dưới sự ủng hộ của binh lực Hoa Hạ quân, nàng cũng tự nhiên tổng kết ra một bộ phương pháp đàm phán giao tiếp với người khác.
Vị thê tử tên Lưu Tây Qua đó của Ninh Nghị đã giúp đỡ nàng rất nhiều, một số dụng binh, tiêu diệt thổ phỉ trong lãnh thổ Xuyên Thục phần lớn do vị phu nhân này của Ninh Nghị chủ trì, vị phu nhân này còn là người hô hào có lực nhất của tư duy "bình đẳng" trong Hoa Hạ quân. Đương nhiên, có đôi khi nàng ấy sẽ cảm thấy khổ não vì mình là phu nhân của Ninh Nghị, bởi vì ai cũng sẽ nể mặt nàng vài phần, vậy thì trong các loại chuyện nàng khiến đối phương nhượng bộ, càng giống một hồi phong hỏa hí chư hầu* đến từ Ninh Nghị, mà không hề giống như năng lực của chính nàng.
*Đây là một điển tích rất nổi tiếng gắn liền với danh tiếng của Bao Tự. Vì nàng vào cung mà không cười, Chu U vương tìm mọi cách để nàng cười, thậm chí dùng nghìn lượng vàng để thưởng ai có thể khiến nàng cười. Sau đó Chu vương nghe Thạc Phụ nước Quắc đốt đài lửa đùa giỡn với chư hầu để Bao Tự cười, làm cho nhà Chu diệt vong.
Bởi vì nguyên nhân như vậy, Tây Qua rất hâm mộ Lý Sư Sư, một mặt ở chỗ Lý Sư Sư rất có khí chất nho nhã, mặt khác ở chỗ nàng không bị phiền nhiễu vì thân phận. Trong thời gian một năm này, hai người chung sống hòa hợp, Tây Qua một bận coi Sư Sư như "quân sư" của mình để đối đãi.
Cuối thu qua đi, cơ hội hợp tác giữa hai người càng thêm nhiều. Bởi vì sự đột kích của người Nữ Chân, một số thế lực hương thân vốn rụt đầu chờ đợi biến hóa trên bình nguyên Thành Đô bắt đầu tỏ rõ lập trường, Tây Qua mang theo nhân mã truy quét chung quanh, thỉnh thoảng cũng để cho Sư Sư ra mặt, đi uy hiếp và du thuyết một số nho sĩ thân sĩ đang dao động, hoặc là có khả năng thuyết phục, căn cứ vào đại nghĩa Hoa Hạ, bỏ tối theo sáng, hoặc là ít nhất, không nên làm loạn.
Công việc của Tây Qua thiên về vũ lực, càng chạy nhiều ở bên ngoài, Sư Sư thậm chí không chỉ một lần nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của vị phu nhân gương mặt bầu bĩnh kia khi toàn thân đẫm máu.
Công việc của Sư Sư lại cần phối hợp của một lượng lớn tình báo và văn sự, có đôi khi nàng sẽ đến Tử Châu bàn bạc với Ninh Nghị, phần lớn thời gian Ninh Nghị cũng bận rộn, nếu rảnh rỗi, hai người sẽ ngồi xuống uống một ly trà, nói chuyện cũng phần lớn là công việc.
Chém giết ở tiền tuyến cực kỳ thảm thiết, rất nhiều lúc Sư Sư có thể phát giác ra thứ Ninh Nghị che giấu trong lời nói của hắn —— trong quá khứ nàng chuyên về cái này —— sự thảm liệt của tiền tuyến thực ra cũng tạo thành áp lực cực lớn đối với Ninh Nghị. Ninh Nghị có vẻ thong dong.
Trong thời gian như vậy, Sư Sư muốn đàn cho hắn một khúc tỳ bà hoặc đàn tranh, nhưng trên thực tế, cuối cùng cũng không tìm được cơ hội như thế. Nam nhân chuyên chú vào công việc, gánh vác trách nhiệm to lớn luôn làm cho người ta mê muội, có đôi khi điều này sẽ khiến Sư Sư lần nữa nghĩ tới vấn đề liên quan đến tình cảm, trong khe hở như vậy đầu óc của nàng sẽ nghĩ tới câu chuyện trước kia từng nghe qua, lúc tướng quân xuất chinh nữ tử hiến thân, hoặc là thổ lộ hảo cảm... thế này thế kia.
Nhưng nàng không nói ra, cũng không phải bởi vì nàng không hề mong chờ những chuyện này nữa, trong khe hở thời gian rất nhỏ rất nhỏ liên quan đến mình, nàng vẫn chờ mong những câu chuyện có liên quan đến tình cảm thế này thế khác. Nhưng vào khoảnh khắc tiếp xúc với Ninh Nghị, nàng bỗng nhiên ý thức được, nữ tử hiến thân lúc tướng quân xuất chinh, là bởi vì đối với nữ nhân mà nói, đây là sự khích lệ và giúp đỡ lớn nhất đối với đối phương.
Hiện giờ nàng có nhiều việc thực tế hơn để làm.
Số lượng binh lực của Hoa Hạ quân vẫn rất khẩn trương, đến cuối tháng mười hai, đợt phản loạn lớn nhất xuất hiện —— trong này cũng không chỉ là tạo phản tự phát, nhiều hơn nữa thực ra sớm đã có dự mưu của người Nữ Chân, có sự thao túng và châm ngòi của Hoàn Nhan Hi Doãn —— Tây Qua dẫn binh truy quét trấn áp, một bộ phận binh lực của Tử Châu cũng bị phân ra ngoài, bên phía Sư Sư này phối hợp với cơ quan tình báo phân tích mấy thế lực có khả năng du thuyết xách động trở về, chuẩn bị ra mặt thuyết phục bọn họ, từ bỏ kháng cự.
Phân tích của những thế lực này, Sư Sư từ đầu tới cuối đều có tham dự, bởi vì khả năng nguy hiểm tương đối cao, bộ tình báo vốn không định để Sư Sư tự mình ra mặt, nhưng bên phía Sư Sư này vẫn lựa chọn hai nhà có nho sĩ tọa trấn, thế lực mà sức thuyết phục của nàng có thể có hiệu quả, gánh trách nhiệm lên vai mình.
Mùng ba tháng giêng, nàng thuyết phục được các đại hộ tạo phản vào núi, tạm thời buông vũ khí, không đối nghịch với Hoa Hạ quân nữa. Để chuyện này thành công, nàng thậm chí thay mặt Ninh Nghị hứa hẹn với đối phương, một khi binh lính Nữ Chân lui, Ninh Nghị sẽ tiến hành một hồi biện luận công chính với nho sinh nhà này trước mặt tất cả mọi người.
Sau khi đàm phán xong, Sư Sư liền đi Tử Châu, thuận đường báo tin với Ninh Nghị. Đến Tử Châu đã là chạng vạng tối, trong Bộ chỉ huy người đến người đi, chiến mã báo tin đến không ngừng, đây là dấu hiệu tình hình chiến đấu khẩn cấp của tiền tuyến. Sư Sư ở đằng xa nhìn thấy Ninh Nghị đang bận rộn, nàng để lại một phần báo cáo, liền xoay người rời khỏi nơi này.
Nàng hy vọng tiết kiệm thời gian, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết nhà thứ hai, xe ngựa nhân buổi đêm ra khỏi thành, sau khi rời khỏi Tử Châu nửa canh giờ, biến cố đã xảy ra.
Công kích đối với xe ngựa đột nhiên xuất hiện, bên ngoài dường như còn có người hô:
- Trói nhân tình của Ninh Nghị lại ——
Các hộ vệ đi theo Sư Sư triển khai chém giết với đối phương, đối phương lại có một gã hảo thủ giết lên xe ngựa, đánh xe lao tới phía trước. Xe ngựa xóc nảy, Sư Sư vén rèm cửa sổ xe lên nhìn thoáng qua, một lát sau, đưa ra quyết định, nàng nhào ra phía trước xe ngựa.
Đây là va chạm dùng hết toàn lực, Sư Sư và hung nhân cướp xe ngựa kia cùng nhau lăn vào trong tuyết đọng ven đường, hung nhân kia lăn lộn một cái liền bò dậy, Sư Sư cũng ra sức bò dậy, tung mình nhảy xuống dòng nước bên đường vì sông hẹp mà nước chảy xiết.
Nước sông trong mùa đông giá rét thấu xương, trong khoảnh khắc như nước Sư Sư liền cảm thấy trái tim đột nhiên co lại, đầu óc choáng váng ngất đi một chút. Nước sông chảy xiết, đến một chỗ rẽ, thân thể Sư Sư va vào tảng đá, nàng lại tỉnh lại một lát, ra sức giãy giụa. Nàng cố gắng di chuyển lên bờ trên một bãi sông đầy đá cuội, cơ thể nàng không còn cảm thấy là của chính mình nữa, suy nghĩ của nàng thực sự muốn dừng lại ở đó.
Nhưng nàng không dừng lại. Trong một khoảng thời gian không biết bao lâu, giống như có thứ gì đó không phải của nàng đang chi phối nàng —— trong quân doanh Hoa Hạ quân nàng từng gặp qua binh lính tàn tật, trong doanh địa thương binh gặp qua tình cảnh vô cùng đẫm máu, có đôi khi Lưu Tây Qua lưng đeo đại đao đi tới trước mặt nàng, đứa nhỏ đáng thương chết đói ở ven đường phát ra mùi hôi thối... trong đầu nàng chỉ là máy móc hiện lên những thứ này, thân thể cũng tìm kiếm củi, vật dẫn lửa một cách máy móc bên lòng sông.
Một vách đá lõm xuống bên cạnh lòng sông đã cứu mạng nàng, nàng tìm được một chút cành khô, lại bẻ chút củi, lấy đá lửa ra dùng bàn tay run rẩy khó khăn dẫn lửa... nàng cởi y phục, đặt trên lửa hong khô, gió núi ban đêm thổi vù vù, mãi đến lúc gần bình minh, binh lính Hoa Hạ tìm tới tìm lui hai lần mới tìm được nàng ở khu vực mù tầm nhìn này.
Nàng được khiêng đến doanh trại thương binh, kiểm tra, nghỉ ngơi —— phong hàn đã tìm tới, không thể không nghỉ ngơi. Bên phía Tây Qua gửi thư đến cho nàng, bảo nàng nghỉ ngơi cẩn thận, trong lời người khác kể nàng cũng biết, sau đó Ninh Nghị nghe nói tin tức nàng bị tập kích, đã phái một tiểu đội binh lính tới tìm kiếm nàng dưới tình huống rất khẩn cấp.
Đây vốn nên là một đoạn trải nghiệm cận kề cái chết nhất, đáng kể ra nhất trong cuộc đời nàng, nhưng sau khi thương thế lành lại, ngược lại không cảm thấy đó là chuyện lớn. Bôn ba trong một năm, vài năm, tiếp xúc với đám người Tây Qua, khiến thể chất Sư sư trở nên rất tốt, trung tuần tháng một nàng khỏi hẳn, lại đi Tử Châu một chuyến, Ninh Nghị gặp nàng, hỏi chuyện đêm đó, Sư Sư lại chỉ lắc đầu nói:
- Không có gì.
Nàng lại liên lạc với Tây Qua và Bộ tình báo, trở lại công việc mà nàng có thể phụ trách.
Tham dự vào công tác của toàn bộ Hoa Hạ quân khổng lồ mà lại phức tạp, có đôi khi Sư Sư có thể cảm giác được một tờ bảng kế hoạch như có như không giống như đang vô hình đẩy tới. Vấn đề trên bình nguyên Thành Đô mỗi khi ít đi một chút, liền có thể có nhiều sinh lực hơn một chút rót vào vào tiền tuyến Tử Châu.
Tiến vào hạ tuần tháng hai, công tác hậu phương xem ra đã không còn khó giải quyết như trước, Sư Sư theo một đội binh lính đi tới Tử Châu, lúc đến Tử Châu là buổi sáng ngày hai mươi ba tháng hai, trong thành Tử Châu vẫn giới nghiêm, lạnh lẽo như thường ngày. Bởi vì Ninh Nghị trong lúc nhất thời không có thời gian, nàng đi trước đến doanh trại thương binh thăm một vị y quan trước đó đã có giao tình, đối phương bừng tỉnh đại ngộ:
- Ngươi cũng tới rồi, đã nói có động tác lớn...
- Cái gì?
- ... Ngươi không biết?
Đối phương ngẩn người.
- Vậy bỏ đi, ngươi cứ từ từ xem.
Trong quân đội thời gian dài, sẽ gặp phải một ít cơ mật, nhưng cũng có một số chuyện, cẩn thận nhìn một chút là có thể phát hiện ra manh mối. Sau khi rời khỏi doanh trại thương binh, Sư Sư liền phát hiện ra dấu hiệu tập hợp quân đội trong thành, sau đó biết được một số chuyện khác.
Buổi chiều, nàng đã bàn bạc xong xuôi với Bộ tình báo và bên tổng tham, gặp được Ninh Nghị mặc quân trang đi tới, quân đội dẫn đầu đang từ đường phố bên ngoài đi qua.
- Bọn họ nói cô đã đến, tới xem một chút. Gần đây không gặp nguy hiểm gì chứ?
- ... Huynh phải ra chiến trường sao?
- Tông Hàn đã rất gần, đến lúc gặp hắn một chút rồi.
- Quyết chiến... ở bên ngoài? Bọn họ nói... không tốt lắm, chúng ta ít người.
Sư Sư vắt hết óc, nhớ lại tin tức quân sự nghe được trong khoảng thời gian qua, trước đó, thực sự không ai nghĩ tới trận đại chiến này sẽ đánh hết phía trước thành Tử Châu. Ninh Nghị là muốn đưa hết toàn bộ binh lực vào...
- Đánh trận mà, chính là kế hoạch không ngờ tới mới dùng tốt. Không cần lo lắng, Tiểu Thương Hà ta cũng ở tiền tuyến rất lâu.
Ninh Nghị cười cười:
- Cả Từ Bất Thất là tự tay ta giết đấy.
- Ta vẫn cảm thấy huynh làm thơ là giỏi nhất...
Nàng nói như vậy, cảm thấy từ ngữ không diễn đạt ý, nước mắt cũng muốn chảy ra. Vào giờ khắc này nàng ngược lại cảm nhận được tâm tình hiến thân của người yêu trước khi tướng quân xuất chinh —— so với nói chuyện kỳ thực dễ chịu hơn nhiều.
- Ha ha, thơ à...
Ninh Nghị cười cười, ý tứ trong nụ cười này Sư Sư lại có chút nhìn không hiểu. Hai người trầm mặc trong chốc lát, Ninh Nghị gật đầu:
- Vậy... đi trước đây, đến lúc đi dạy dỗ bọn họ một chút rồi.
- Ninh Lập Hằng... Lập Hằng.
Sư Sư gọi hắn lại, trước giờ trán nàng vẫn luôn hơi lớn, nhưng dáng vẻ cực kỳ có khí chất, lúc này mở to hai mắt rất lớn, rất nhiều suy nghĩ giống như muốn hóa thành thực chất trong mắt, sợ hãi, lo âu, phức tạp, vì lời nói không diễn đạt hết ý của mình mà cảm thấy sốt ruột... môi nàng run rẩy vài cái.
- Cái đó... ta... nếu huynh... chết trên chiến trường, huynh... này, huynh không có lời gì nói với ta sao? Huynh... ta biết các huynh ra chiến trường đều phải viết, viết di thư, huynh viết cho người nhà của huynh rồi nhỉ... ta không phải nói, cái đó... ý của ta là... di thư của huynh đều là cho người nhà của huynh, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, nếu như huynh chết... huynh không có gì nói với ta sao? Ta, chúng ta đều biết nhau nhiều năm như vậy rồi...
Nàng không thể tìm được phương thức biểu đạt tốt hơn, nói tới đây, nước mắt liền chảy xuống, nàng chỉ có thể nghiêng đầu đi, một tay dùng sức nắm váy trên đùi, một tay chống lên bàn bên cạnh, để cho mình chỉ hơi khuỵu gối mà không đến mức ngồi xổm xuống. Nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Ninh Nghị nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, ngón tay cũng vô thức gõ trên đùi, qua hồi lâu, mới lên tiếng:
- Nếu như ta có thể trở về... chúng ta thảo luận chuyện này sau, được không?
Một lát sau, muốn xoay người, lại cảm thấy những lời này có chút không may mắn, đưa tay gõ lên bàn một cái:
- Yên tâm đi... chuyện lớn cỡ nào... ta nhất định có thể trở về.
Cứ như vậy, xoay người rời đi.
Đây là ngày hai mươi ba tháng hai trong trí nhớ của Lý Sư Sư, ít nhất vào một khắc kia, tương lai bất định, sóng dữ vận mệnh cuốn đến nơi này, đang cuốn lên khí tức bi tráng như gió thổi hiu hắt nước sông Dịch lạnh.
Vào giờ khắc này, Tây Nam, thiên hạ, bao gồm Nữ Chân ba mươi năm qua tung hoành thiên hạ, tất cả kháng cự đang đối mặt, sắp sửa đi đến hồi kết. Nếu thất bại, vậy đó hẳn là kết cục của thiên hạ.
Khi Sư Sư ra khỏi phòng, một số lượng binh lính không nhiều đối với toàn bộ chiến trường đang đi qua cổng thành trong ánh sáng ban ngày mỏng manh.
Do thuốc màu, khí thế trong hình ảnh cũng không đầy đủ. Đó là đầu xuân mà mọi thứ đều có vẻ nhợt nhạt. ...
Mùa xuân năm đầu Vũ Chấn Hưng, năm Kim Thiên Hội thứ mười lăm, hai mươi ba tháng hai.
Trong dãy núi Tây Nam, mấy nhánh quân đội tham dự Nam chinh như Bạt Ly Tốc, Hoàn Nhan Tát Bát, Đạt Lãi, sở bộ Hoàn Nhan Tà Bảo, trong ước định chung đột nhiên phát động một lần thẳng tiến xen kẽ quy mô lớn, ý đồ đánh vỡ thế cục chiến tranh đã trở nên hỗn loạn do địa hình trong sự kháng cự liều chết của Hoa Hạ quân.
Cùng lúc triển khai xen kẽ, Bộ chỉ huy Hoa Hạ quân phía trước Tử Châu đưa ra phản ứng, tập trung bộ đội tiến hành một lần ngăn chặn phân cách quy mô lớn đối với binh tuyến yếu thế di chuyển về phía trước của người Nữ Chân, ý đồ nuốt vào thành quả chiến đấu nhất định trước khi binh tuyến cường thế của người Nữ Chân kịp phản ứng. Song phương tiến hành chém giết một ngày.
Đêm hai mươi ba tháng hai, đến sáng sớm ngày hai mươi bốn tháng hai, tin tức thứ nhất từ Tử Châu phát ra, sau khi trải qua các loại lộ tuyến khác nhau, lục tục truyền tới đại doanh chủ tướng của các bộ người Nữ Chân tiền tuyến. Tin tức này thậm chí ở một mức độ nhất định đã quấy nhiễu vào thái độ phản ứng sau đó của các lộ quân đội Nữ Chân. Sở bộ của Đạt Lãi, Tát Bát lựa chọn phòng ngự bảo thủ, Bạt Ly Tốc xen kẽ không nhanh không chậm, bộ đội quân báo thù của Hoàn Nhan Tà Bảo lại đột nhiên tăng nhanh tốc độ, điên cuồng đẩy về phía trước, ý đồ trong thời gian ngắn nhất đột phá một tuyến Lôi Cương, Tông Khê.
Hai mươi ba tháng hai, Ninh Nghị tự mình dẫn hơn sáu ngàn bộ đội tinh nhuệ bước ra khỏi cửa thành Tử Châu.
—— Ép về phía tiền tuyến.