Hai mươi tám tháng hai, giờ ngọ, trên bầu trời Tây Nam, gió cuốn mây tan.
Trên chân núi có từng quả khinh khí cầu bay lên, cuộc chiến ngăn chặn quy mô lớn nhất phát sinh ở hai nơi tên là Tú Khẩu, Sư Lĩnh, binh lính Hoa Hạ quân đã tập kết lại dựa vào hỏa pháo và đường núi, chống đỡ được cường công hai đường của bộ Bạt Ly Tốc và bộ Tát Bát Nữ Chân. Khói và lửa bốc lên từ chiến tranh có thể được nhìn thấy rõ ràng từ xa hàng dặm.
Mười dặm về phía đông nam chiến trường Sư Lĩnh, trong tầm mắt có gò nhỏ nhấp nhô, nhưng phần lớn là đất bằng, một dòng sông nhỏ do một dòng suối nhỏ tụ thành chảy xuôi qua. Sau khi rời khỏi Tử Châu đi ngang qua nơi này, sau khi qua cầu đá vào núi, đều là con đường gập ghềnh. Các thương nhân hàng năm hàng tháng thông qua Kiếm Môn Quan vận chuyển vật tư bên ngoài tới Tử Châu, lại vận chuyển vật phẩm của Xuyên Thục ra khỏi phiến núi lớn này, bởi vậy cầu đá trên đường sông, lấy tên là Vọng Viễn.
Hai bên chiến tranh đã tụ tập ở phía nam cầu đá.
Ninh Nghị chỉ dẫn sáu ngàn người không bày trò, cũng chính vì vậy, Tà Bảo trong tay có ba vạn đại quân nhất định phải tiến về phía trước. Quân đội của hắn đã bày trận bên bờ sông, ba vạn người, ba ngàn kỵ binh, tinh kỳ lạnh thấu xương. Ngẩng đầu lên, là trời nắng cuối tháng hai khó có được ở Tây Nam.
Trên đồi núi đối diện, sáu ngàn Hoa Hạ quân gần ngay trước mắt, bao gồm cả nhân vật nghe nói đã lâu —— Tâm Ma Ninh Nghị, cũng đang đứng trên đồi núi phía trước. Hoàn Nhan Tà Bảo thở phào nhẹ nhõm, ba vạn đánh sáu ngàn, hắn không có ý định để cho người này còn có cơ hội chạy trốn.
- Cỏ xung quanh còn mới, trông không giống như đã được đào lên, có thể không có mìn.
Phó tướng đi tới, nói một câu như vậy. Tà Bảo gật gật đầu, nhớ lại thu thập tình báo đối với Ninh Nghị trong quá khứ, nhân vật xuất sắc nhất trong người Hán gần ba mươi năm qua, không chỉ sở trường bày mưu nghĩ kế, trên chiến trường cũng có thể liều cả tính mạng, tranh một đường sinh cơ nhất. Mấy năm trước tại một lần tụ hội ở Kim quốc, Cốc Thần bình luận về đối phương, từng nói:
- Xem nội hàm của hắn, tương tự như Bảo Sơn.
Sáu ngàn người, liều cả tính mạng, tranh một đường sinh cơ... đứng đối diện với loại hành vi ngu xuẩn này, Tà Bảo trong mơ hồ đồng thời cũng có thể cảm nhận được vũ nhục cực lớn, mình cũng không phải Gia Luật Diên Hi.
Đương nhiên, loại vũ nhục này cũng làm cho hắn đặc biệt tỉnh táo lại. Phương pháp chính xác để đối kháng với loại chuyện này, không phải tức giận, mà dùng công kích mạnh nhất đánh cho đối phương tơi tả, khiến đường lui của hắn không kịp phát huy, giết hắn, đồ sát người nhà của hắn, sau này, có thể nhổ một ngụm nước bọt lên đầu lâu của hắn!
Đi theo dưới trướng Tà Bảo, hiện nay có bốn đại tướng. Hai người Hề Liệt, Hoàn Nhan Cốc Lộc vốn là đại tướng dưới trướng Chiến Thần Lâu Thất, sau khi Lâu Thất chết, Diên Sơn Vệ bèn lấy hai vị tướng lĩnh này làm chủ. Ngoài ra, hai người Nã Khả, Ôn Tát dưới trướng Từ Bất Thất cũng là người sống sót trong cuộc chiến Tây Bắc năm đó, hiện nay Nã Khả dẫn bộ binh, Ôn Tát lĩnh kỵ binh.
Nhánh quân đội dưới trướng này, ký ức có liên quan đến khuất nhục và rửa hận đã khắc vào cốt tủy mọi người, với màu trắng làm cờ xí, nó thể hiện quyết tâm không bao giờ lùi bước và đầu hàng của bọn họ. Luyện binh trong nhiều năm nay chính là vì giờ khắc đối mặt với con chuột đáng xấu hổ Ninh Nghị, triệt để chôn vùi Hoa Hạ quân này.
Sáng sớm ngày hôm nay, các tướng lĩnh ý thức được quyết đấu đã ở trước mắt mời ra y quan của hai vị đại soái Nữ Chân ngày xưa, ba vạn người hướng về y quan trầm mặc, sau đó trán buộc khăn trắng, mới nhổ trại đi tới đối diện Vọng Viễn Kiều này. Ninh Nghị không chịu qua sông, muốn đặt chiến trường ở bên này sông, không có vấn đề gì, bọn họ có thể thành toàn cho hắn.
Một khắc đến giữa trưa, nhánh quân đội mà các binh sĩ trán đều buộc khăn trắng này, khí thế không hề thấp hơn so với nhánh quân đội ở Hộ Bộ Đạt Cương hơn hai mươi năm trước.
Các tướng quân chạy trước trận, nhưng không có tiếng hét, càng không cần phải nói chi tiết thêm nữa. ...
- Cho nên mấu chốt nhất... phiền toái nhất, chính là dạy hài tử như thế nào.
- Ta cảm thấy, cứ đánh là được.
- Cho nên nói các ngươi... không hiểu giáo dục, đây là chuyện rất chú trọng, đánh hỏng thì làm sao? Trẻ con cũng có lòng tự trọng, để lại bóng ma tâm lý cho nó thì làm thế nào? Nổi loạn lên bỏ nhà ra đi thì làm sao? Không thể tùy tiện đánh, điều này đều có ảnh hưởng đối với tương lai của bọn chúng...
- Hai đứa nhà ta, vẫn ổn mà...
- Nhà ta cũng vậy.
Gió nhẹ nhàng thổi qua núi, sau khi nhận được một tin tức, Ninh Nghị đang nhẹ giọng nói chuyện với đám người Đỗ Sát bên cạnh.
Bầu không khí chiến trường sẽ làm cho người ta cảm thấy khẩn trương, mấy ngày qua, thảo luận kịch liệt cũng vẫn luôn xảy ra trong Hoa Hạ quân, bao gồm đám người Hàn Kính, Cừ Chính Ngôn, đối với toàn bộ hành động, cũng có nghi ngờ nhất định.
- Sáu ngàn đánh ba vạn, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề thì làm sao, ngài là người trụ cột của Hoa Hạ quân, lần này nếu thất bại, Hoa Hạ quân cũng thất bại.
Hoặc là:
- Cho dù có nắm chắc nhất định, hao tổn trên người Hoàn Nhan Tà Bảo, có phải có chút lãng phí hay không, chẳng bằng đợi đến thời điểm Tông Hàn hoàn toàn ra mặt, sau đó mới tiến hành một lần hội chiến chính diện. Dù sao... cũng không nhất định có thể tiêu diệt Tà Bảo.
Đến hai ngày trước, Tông Hàn xuất hiện trong quân Bạt Ly Tốc, Cừ Chính Ngôn cũng đưa ra ý tưởng có nên sửa đổi chiến lược hay không, Ninh Nghị suy nghĩ một hồi, cũng đều bác bỏ. Sự xuất hiện của Tông Hàn chính là để thay Tà Bảo phân tán lực chú ý, kẻ sẽ xông lên phía trước nhất, thủy chung vẫn là nhánh bộ đội Tà Bảo này, nếu mình không đánh, Tông Hàn cũng sẽ không cho ra một thời cơ chiến đấu lý tưởng khác.
Trong quá trình nghị luận và nghi ngờ này, một chuyện khác thủy chung làm cho Ninh Nghị có chút bận tâm. Bắt đầu từ hai mươi ba, phương diện tiền tuyến tạm thời mất liên lạc với Ninh Kỵ, mặc dù nói dưới đợt xen kẽ đầu tiên của người Nữ Chân đội ngũ tạm thời mất liên lạc không ít, nhưng nếu như thời khắc mấu chốt Ninh Kỵ rơi vào trong tay đối phương, vậy cũng thật sự là chuyện quá mức cẩu huyết.
Hắn đắn đo và mưu tính qua rất nhiều chuyện, ngược lại chưa từng nghĩ đến trước mắt sẽ xuất hiện loại tình huống mất liên lạc mấu chốt này. Cho tới hôm nay, tiền tuyến bên kia mới truyền đến tin tức, đám người Ninh Kỵ chém đầu tướng lĩnh Liêu Đông là Doãn Hãn, cứu trung đoàn của Mao Nhất Sơn, sau đó vài ngày trăn trở trong núi tìm kiếm thời cơ chiến đấu, hôm trước tập kích một đội ngũ Hán quân, mới kết nối tin tức lại được.
Trong mấy ngày trăn trở này, nghe nói Ninh Kỵ thủ đoạn tàn nhẫn, trước sau chém giết hai tướng lĩnh quân địch... đây quả thật là tin tức khiến người ta cảm thấy phiền lòng, đám người trong nhà đã luyện một đứa trẻ mười ba tuổi thành dáng vẻ gì rồi.
Phải nhanh chóng kết thúc trận đại chiến này, bằng không trong nhà sẽ phải xuất hiện một ma vương giết người...
Tâm tư hắn cũng được thả lỏng trên phương hướng lớn, bỏ tin tức xác nhận Ninh Kỵ bình an vào trong ngực, thở ra một hơi:
- Có điều cũng tốt.
Hắn ngẩng đầu nhìn về khí thế hung hăng phía đối diện, ba vạn đại quân cờ xí như biển:
- Cho dù hôm nay ta chết ở chỗ này, tối thiểu hài tử trong nhà sẽ bước tiếp con đường.
- Hai đứa nhỏ nhà chúng ta, từ nhỏ đã đánh, đánh cho ra bã, giờ cũng vậy. Hiểu chuyện...
- ... Kẻ thô lỗ.
Cuộc đối thoại ngắn gọn kết thúc trong vẻ mặt bất đắc dĩ của Ninh Nghị. Hắn hỏi một chút thời gian, giờ Ngọ hai khắc, tiếng trống nổ vang, trên trận địa đối diện, nhóm quân đầu tiên đảm nhiệm nhiệm vụ thăm dò trong quân đội Nữ Chân ước chừng năm ngàn người bắt đầu đi về phía trước, bộ binh ở phía trước, hỏa pháo bên cạnh. Một bên khác, ba ngàn tinh kỵ chậm rãi đi vòng về phía nam chiến trường.
Đại quân bản trận phía sau, cũng từ từ thẳng tiến.
Động tác của ba vạn người, mặt đất giống như có tiếng sấm vang lên.
Ninh Nghị giơ tay lên, hạ mệnh lệnh, quân đội đồng thời thẳng tiến.
Giờ khắc này, khoảng cách mũi nhọn binh lực của hai bên là một ngàn hai trăm mét, đại quân khổng lồ của ba vạn người quân trận kéo dài, có bề rộng gần một dặm.
Khoảng cách bắn cực hạn của cung tiễn là hai trăm mét, sát thương hữu hiệu phải áp tới trong vòng một trăm hai mươi mét, khoảng cách của hỏa pháo bây giờ cũng đại khái vậy. Một trăm hai mươi mét, tốc độ chạy của người trưởng thành sẽ không vượt quá mười lăm giây.
Cũng có sàng nỗ và cường cung đặc chế của các đại tướng, sát thương có thể lên tới ba trăm mét.
Thông thường mà nói, khoảng cách trăm trượng, chính là tuyến đầu tiên chuẩn bị sẵn sàng thấy máu của một trận đại chiến. Mà càng nhiều phương pháp vận trù và dùng binh, cũng dao động trên tuyến này, ví dụ như trước tiên từ từ đẩy mạnh, sau đó đột nhiên ép về phía trước, hoặc là lựa chọn chia binh, cố thủ, để cho đối phương làm ra phản ứng tương đối. Mà một khi kéo gần trăm trượng, chính là thời khắc chiến đấu bắt đầu.
Cách nhau một cây số, dưới tình huống bày trận đi về phía trước, song phương còn có thời gian điều chỉnh và chuẩn bị nhất định. Chiến trận ba vạn người dần dần mở rộng trong tầm mắt, mũi nhọn của Hoa Hạ quân ở phía trước xếp thành một đường dài, ba hàng ba hàng bày trận đan xen lẫn nhau, trên tay đều cầm hỏa thương dài, trên phía trước nhất hỏa thương có gắn lưỡi lê, binh lính không có lưỡi lê sau lưng đeo đại đao.
Tổng cộng hơn bốn ngàn năm trăm người cầm hỏa thương, trong đội ngũ, kèm cả thiết pháo song song.
Mặt bên hàng ngũ, là một đội ngũ giương lá cờ "Công nghệ quân sự số Một Hoa Hạ" được một nhóm hỏa thương hộ vệ đi về phía trước, chủ thể đội ngũ có hơn mười chiếc xe lớn hình hộp bốn bánh, hiện giờ Lâm Tĩnh Vi, Công Tôn Thắng đảm nhiệm tổng kỹ sư về phương diện kỹ thuật Hoa Hạ quân đều ở trong đó.
Đi theo là nhân viên kỹ thuật, là binh lính, cũng là công nhân, không ít người trên tay, trên người, trên quân trang đều nhuộm màu vàng cổ quái, trên tay, trên tay, trên mặt một số người thậm chí có tồn tại dấu hiệu bị phỏng và ăn mòn.
Sở công nghiệp quân sự, viện nghiên cứu công trình tên lửa số Một của Hoa Hạ quân, trong những ngày tháng gian nan trường kỳ tiến về phía trước sau khi Hoa Hạ quân thành lập, sự ủng hộ của Ninh Nghị đối với cơ cấu này là lớn nhất, xét từ một góc độ khác, cũng là cơ cấu được hắn trực tiếp kiểm soát và chỉ đạo phương hướng nghiên cứu. Rất nhiều nhân viên kỹ thuật trong số đó là lão binh.
Ninh Nghị từ rất lâu trước kia đã chuyển hướng một bộ phận binh lính có năng lực động thủ mạnh, năng lực tư duy mạnh trong quân sang phương diện này, hiện giờ khi cơ sở nhập môn vẫn có vẻ chưa đủ, nhân lực cũng eo hẹp, để những binh sĩ tham dự quá trình chế tạo này tự tay thao tác, có thể giảm thiểu hao tổn trong việc huấn luyện tân binh ở một mức độ nhất định. Đương nhiên, nếu tình hình chiến đấu căng thẳng, bọn họ cũng sẽ tập trung nhiều hơn vào chiến đấu.
Ninh Nghị đi theo đoàn người này, lúc tám trăm mét, đi theo bên cạnh Lâm Tĩnh Vi, Công Tôn Thắng chính là phó tổng kỹ sư Dư Hàng chuyên phụ trách mảng tên lửa này —— đây là một vị nhân viên kỹ thuật thuần túy tóc rối lại còn xoăn, nửa đầu bên phải bị bỏng do cháy nổ để lại vết hói, biệt danh "Xoăn hói" —— nghiêng đầu qua nói:
- Đại, đại khái được rồi.
Xe dừng lại.
- Có nắm chắc không?
Ninh Nghị cầm kính viễn vọng nhìn về phía trước, lúc này cũng không khỏi có chút lo lắng hỏi một câu.
- Dù, dù sao thí nghiệm vẫn chưa được coi là làm đủ, theo, theo cách nói của Ninh lão sư ngài, xét trên lý thuyết, chúng ta... chúng ta vẫn có khả năng xảy ra vấn đề. Ninh, Ninh lão sư ngài đứng xa, xa một chút, nếu như... nếu như tình huống ngoài ý muốn nhất xuất hiện, một phần trăm khả năng, nơi này sẽ đột nhiên nổ, nổ, nổ...
- Được rồi, dừng, hiểu rồi.
Vẻ mặt Ninh Nghị chất phác, bàn tay ấn lên không trung. Một bên thậm chí có người bật cười, mà càng nhiều người, đang làm việc từng bước một.
Có năm chiếc xe lớn bốn bánh được tháo ra, mỗi hai bánh xe được trang bị một khung sắt dạng lưới, đặt nghiêng trên mặt đất phía trước, công nhân dùng gậy sắt chống lên, cố định, trên năm chiếc xe lớn khác, ống sắt dài đến ba mét được nâng lên từng cái từng cái một, đặt trên bệ phóng chữ I có nhiều rãnh.
Chiến trận vẫn đang đẩy tới, Ninh Nghị giục ngựa đi về phía trước, rất nhiều người bên cạnh đều là thành viên Hoa Hạ quân mà hắn quen thuộc.
Vì trận chiến này, Ninh Nghị đã chuẩn bị hơn mười năm, cũng ở trong đó dày vò hơn mười năm. Trong thời gian hơn mười năm, đã có rất nhiều đồng bạn của quân nhân Hoa Hạ bên cạnh hắn chết đi. Bắt đầu từ Hạ thôn, đến ba năm Tiểu Thương Hà, lại cho tới bây giờ, hắn đã chôn cất biết bao nhiêu anh hùng vốn dĩ càng nên sống sót, chính hắn cũng không đếm được rõ ràng.
Là một người đến từ thế giới tốt hơn, càng thông minh hơn cũng càng lợi hại hơn, hắn vốn nên có được càng nhiều cảm giác ưu việt, nhưng trên thực tế, chỉ có ở trước mặt những người này, hắn không có quá nhiều cảm giác ưu việt, hơn mười năm qua này rất nhiều người như Lý Tần cho rằng hắn ngạo mạn, có năng lực nhưng không đi cứu vớt càng nhiều người. Nhưng mà những người bên cạnh hắn, những người hắn tận tâm tận lực muốn cứu vớt, cuối cùng vẫn chết từng người một.
Lúc ở Tiểu Thương Hà, hắn chôn cất vô số chiến hữu, đến Tây Nam rồi, rất nhiều người đói bụng, đưa thịt mỡ vào trong sở nghiên cứu để chiết xuất ra glycerin không nhiều, binh lính phía trước chết trận, những người trong sở nghiên cứu phía sau, bị chết nổ bị thương cũng không ít, có một số người trúng độc mãn tính mà chết, nhiều người hơn bị độc tính ăn mòn da thịt.
Trong một vụ tai nạn nổ, một binh sĩ bị nổ đến gãy cả hai chân, ngã vào trong vũng máu, da trên mặt cũng không còn, câu nói cuối cùng của hắn là:
- Đủ cho bọn chúng chịu...
Hắn đang chỉ người Nữ Chân. Vị binh sĩ này cả nhà già trẻ lớn bé, đều sớm đã chết dưới đao của người Nữ Chân.
Hiện giờ tất cả mọi người đang lẳng lặng bày những thành quả này lên giá.
Trong quá trình thúc đẩy nghiên cứu khoa học, thứ đầu tiên Ninh Nghị muốn đột phá chính là nitronglycerin, sau khi phương pháp chế tạo phòng thí nghiệm thành công, muốn công nghiệp hóa sản xuất hàng loạt, nhưng cơ sở thủy chung không thể đạt tới, thậm chí còn gây ra không ít tai nạn. Sau này, hướng được chọn là axit picric, nhưng đến nay vẫn chưa mở đường cho sản xuất công nghiệp với số lượng lớn.
Quy mô tổng thể và nhân lực vẫn còn quá ít.
Vậy cũng chỉ có thể từ từ cải tiến và lần mò phương pháp chế tạo thủ công, sau khi chế tạo xong, chỗ hắn lựa chọn vận dụng là tên lửa. Trên thực tế, ý tưởng thiết kế cơ bản của tên lửa đã có ở Vũ triều, trong một đoạn lịch sử khác, tên lửa của Tống triều trằn trọc chảy vào Ấn Độ, sau đó được người châu Âu cải tiến, trở thành tên lửa Congreve, ý tưởng cải tiến của Ninh Nghị, trên thực tế cũng tương tự. Chất nổ tốt hơn, tầm bắn xa hơn, đường đi chính xác hơn.
Nhiều năm như vậy, đến ngày này của năm nay khi Vọng Viễn Kiều giao đấu với Hoàn Nhan Tà Bảo, loại tên lửa bằng sắt mang theo thanh cân bằng ba mét này, tổng sản lượng là sáu trăm mười bảy quả, một phần sử dụng thuốc nổ TNT, một phần sử dụng axit picric lấp đầy. Thành phẩm được Ninh Nghị đặt tên là "Đế Giang".
Hai quân tiên phong cách xa nhau bảy trăm mét, Hoàn Nhan Tà Bảo giơ kính viễn vọng lên, thấy được cái giá bày ra:
- Biết ngay là bọn chúng có âm mưu...
Nhưng bất luận là âm mưu gì, thứ lợi hại cỡ nào, giờ khắc này, lựa chọn mà hắn có thể có chỉ là lấy ba vạn đại quân đẩy ngã tất cả của đối phương.
Cùng một thời khắc, ba vạn người Nữ Chân trên toàn bộ trên chiến trường, đã bị nhét vào tầm bắn hoàn toàn.
Phong tuyến đẩy lên phía trước của người Nữ Chân tiến vào tuyến năm trăm mét, bản trận ba vạn người cũng tiến vào đến phạm vi khoảng chừng sáu trăm mét. Hoa Hạ quân đã dừng lại, bày trận với tư thái ba hàng. Binh lính hàng đầu xoa tay xoa chân, bọn họ trên thực tế đều là chiến sĩ trải qua trăm trận, nhưng tất cả mọi người vẫn là lần đầu tiên sử dụng hỏa thương quy mô lớn trong thực chiến —— tuy rằng đã huấn luyện rất nhiều, nhưng có thể sinh ra thành quả chiến đấu thật lớn hay không, bọn họ vẫn chưa đủ rõ.
Trên bầu trời mây trắng nhàn nhạt trôi qua, Vọng Viễn Kiều, ngày hai mươi tám, giờ Ngọ ba khắc, có người nghe thấy gào thét trong tiếng gió cổ vũ từ sau lưng truyền đến, có ánh sáng vụt qua từ bầu trời bên. Đuôi lửa màu đỏ mang theo khói đen dày đặc, bay lên bầu trời.
Mỗi bệ phóng chữ I có năm rãnh phóng, nhưng để đề phòng sự cố bất ngờ, mọi người lựa chọn sách lược phóng tương đối bảo thủ. Hai mươi luồng ánh sáng phóng ra từ các phương hướng khác nhau. Trong khoảnh khắc nhìn thấy ánh sáng kia, Hoàn Nhan Tà Bảo vì đó mà tê dại da đầu, cùng lúc đó, trong quân trận năm ngàn người đẩy ở phía trước nhất, tướng lĩnh vung chiến đao xuống.
- Xông lên ——
Có hai luồng ánh sáng rơi xuống quân trận chỗ này, chất nổ chính là axit picric mới điều chế gần đây. Trong khoảnh khắc đuôi lửa xuyên vào trong đám người, tiếng nổ mạnh mang theo ngọn lửa nhiệt độ cao hơn ba ngàn độ trút xuống đám người...