Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1161 - Chương 1161: Trở Về Cát Bụi

Chương 1161: Trở về cát bụi Chương 1161: Trở về cát bụi

Ầm ầm ầm ầm ——

Cùng với ngọn lửa, sóng âm lần lượt nở rộ dưới bầu trời trong chớp mắt.

Thân thể bị đẩy ra xa, máu tươi bắn tung tóe lên không trung, hơi thở của ngọn lửa thiêu đốt khuôn mặt người, có thi thể tàn tạ đập vào mặt binh lính, tiếng trống vẫn đang vang lên, có người phản ứng và lao tới trong tiếng hét, cũng có người sững sờ trước sự thay đổi đột ngột. Cảm giác không rõ khiến người ta dựng tóc gáy.

Hai mươi quả đạn tên lửa nổ tung, tụ thành một đường cong bất quy tắc, xẹt qua quân trận ba vạn người.

Sau đó là tiếng kêu khàn khàn cùng tiếng ngựa chiến hí.

Ngay một khắc nổ tung kia, mặc dù gần đó thanh thế ào ạt, nhưng khi ngọn lửa bùng lên, đầu đạn đúc bằng sắt giòn cứng bắn ra bốn phương tám hướng, chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi, câu chuyện về tên lửa đã kết thúc, ngọn lửa thiêu đốt trên thi thể vỡ vụn gần đó, hơi xa một chút có người bay ra ngoài, sau đó là phạm vi mảnh vỡ ảnh hưởng.

Trên người những binh sĩ vẫn đang đi về phía trước xung quanh, đều loang lổ lấm tấm vết máu, có người là bị dính máu bắn ra tung tóe, có người lại vì mảnh vỡ đã cắm vào các nơi trên cơ thể.

Sau khi các quy tắc vật lý bị phá vỡ ở đây, các quy luật sinh học mới tiếp quản, cơn đau sẽ không dâng lên ngay sau khi bị trúng đạn, vì vụ nổ xảy ra quá nhanh và quá mức kỳ dị, binh lính vẫn chưa có bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào sau một lát mới phát hiện vết thương trên người mình, có người từ dưới đất ngồi dậy, ngọn lửa cháy đen nửa thân thể bị tàn phá của hắn, mảnh vỡ tàn phá tay, chân, eo, bụng của hắn, hắn dùng tay trái mê mang vỗ vào vết cháy đen trên người, sau đó nội tạng chảy ra... thêm nhiều người phát ra tiếng kêu thảm thiết xung quanh.

Đối với những binh sĩ vẫn đang trên đường tiến lên mà nói, những chuyện này, chẳng qua là thay đổi trong chớp mắt. Bọn họ cách phía trước vẫn còn khoảng cách hơn hai trăm trượng, vào một khắc tập kích từ trên trời giáng xuống, có người thậm chí không rõ đã xảy ra chuyện gì. Cảm giác như vậy, cũng là quỷ dị nhất.

Đội ngựa ba ngàn đang xếp hàng chỉnh tề dọc theo bờ sông chậm rãi bọc đánh về phía nam phản ứng lại lớn nhất, đạn tên lửa trong nháy mắt kéo gần khoảng cách, nổ ra sáu phát trong đội ngũ —— sau khi đại pháo gia nhập chiến trường, gần như tất cả chiến mã đều trải qua huấn luyện giai đoạn đầu thích ứng với tạp âm và vụ nổ, nhưng trong khoảnh khắc này, khi ngọn lửa dâng lên, thành quả huấn luyện không có hiệu quả —— trong đội ngựa dấy lên hỗn loạn quy mô nhỏ. Quân mã chạy loạn đâm vào kỵ sĩ gần đó.

Năm ngàn Diên Sơn Vệ tiên phong do tướng lĩnh Hề Liệt đã xung phong về phía trước.

Trong chốc lát này, hai mươi phát nổ tung vẫn chưa dấy lên hỗn loạn thật lớn trong quân trận khổng lồ ba vạn người, binh lính Nữ Chân trong quân trận cũng không có tầm nhìn rộng lớn đủ để nhìn xuống chiến trường. Nhưng đối với các tướng lĩnh trải qua trăm trận trong quân mà nói, xúc cảm lạnh giá và chưa biết cũng đã quét ngang toàn bộ chiến trường giống như thủy triều.

Hề Liệt quay đầu nhìn chung quanh, Hoàn Nhan Cốc Lộc ngồi thẳng trên chiến mã hơi chấn kinh, hướng ánh mắt ra xung quanh, Tà Bảo dưới cờ soái quay đầu một vòng, phát giác được đóa hoa nổ tung trên chiến trường —— trong đó hai tiếng nổ mạnh đều phát sinh trong đám người cách hắn mấy trượng, các thân binh phản ứng nhạy bén đã nhích lại gần, trong tầm mắt của hắn đầu tiên là ngọn lửa màu vàng, sau đó là xác cháy màu đen, tiếp theo chính là máu tươi màu đỏ. Xa hơn nữa là sự hỗn loạn đang diễn ra.

Xúc cảm lạnh lẽo nắm chặt lấy hắn, giờ khắc này, hắn trải qua khoảnh khắc khẩn trương nhất trong cuộc đời.

Chung quanh yên tĩnh lại, trái tim đập loạn xạ, máu tươi đang phun trào vì hắn. Giơ kính viễn vọng lên, nhìn về phía sau, sau đó chuyển hướng phía trước, đằng xa tầm nhìn, vẫn là vật thể đựng ống dài được Hoa Hạ quân lấy ra đặt lên giá đỡ, mà phía sau quân trận, một chỗ nổ tung xa nhất gần như đã vượt qua binh sĩ cuối cùng, cây cầu ở cuối phía sau họ.

Tiên phong Diên Sơn Vệ cách Hoa Hạ quân một trăm năm mươi trượng, mình cách quân trận Hoa Hạ quân đội hình cổ quái hai trăm trượng.

Trong dãy núi bên ngoài hơn mười dặm, có tiếng chiến tranh đang vang lên.

Một năm này, Hoàn Nhan Tà Bảo ba mươi lăm tuổi, hắn cũng không phải là người xa hoa dâm dật, xét từ biểu hiện nhất quán trên chiến trường, trong thời gian dài, hắn vẫn chưa phụ chiến tích và huyết thống ngạo nghễ thiên hạ của một tộc Hoàn Nhan.

Cũng chính vì vậy, trực giác nhạy bén như Thương Lang (cách gọi tôn trọng của người Mông Cổ dành cho sói thảo nguyên) trong chốc lát này, phản hồi cho hắn vô số kết quả và đường ra gần như duy nhất.

- Truyền lệnh toàn quân xung phong.

Nắm chặt dây cương chiến mã, hắn nhìn về phía trước, nói một câu như vậy. Một khả năng khủng khiếp nào đó đang sôi sục trong đầu hắn, đến nỗi hắn thậm chí không thể nghe thấy giọng nói của chính mình, một khắc sau đó hắn rút chiến đao ra, hét lên điên cuồng về phía xung quanh:

- Truyền lệnh toàn quân —— xung phong!

Cách xa khoảng cách hơn hai trăm trượng, nếu như là hai quân giao đấu, toàn lực chạy ở khoảng cách xa như vậy sẽ trực tiếp đưa khí thế của một nhánh quân đội vào thời kỳ suy yếu, nhưng cũng không có lựa chọn nào khác.

Bên cạnh giá chữ I của trận địa Hoa Hạ quân, mười kỹ thuật viên đang nhanh chóng dùng bút than viết con số vào trong sổ, tính toán góc độ cần điều chỉnh một vòng oanh kích mới.

Phía trước nữa, hỏa pháo đã lên nòng. Các binh sĩ nhìn vào binh lính Nữ Chân đang phát lực chạy tới phía trước, chỉnh thẳng họng súng của hỏa thương, có người thở ra từng hơi mạnh, ổn định tầm nhìn, một bên truyền ra thanh âm mệnh lệnh:

- Đội Một chuẩn bị!

Trong đội ngũ tiên phong Nữ Chân, binh lính đẩy thiết pháo cũng đang toàn lực chạy tới, nhưng khả năng thuộc về bọn họ, đã vĩnh viễn mất đi.

Bên cạnh Hoàn Nhan Tà Bảo, binh sĩ phụ trách hạ lệnh toàn lực thổi chiếc tù và thật lớn, sóng âm "ang ——" quét qua trận hình ba vạn người, các tướng lĩnh trung tầng trải qua trăm trận trong quân đội cũng đang đưa mắt nhìn xung quanh, bọn họ ý thức được ảnh hưởng của vụ nổ không tầm thường vừa nãy mang đến, cũng bởi vậy, trong khoảnh khắc nghe được tiếng tù và, bọn họ cũng hiểu và đồng ý với lựa chọn của Tà Bảo.

Đây là một khoảnh khắc bất thường vượt quá sức tưởng tượng của mọi người. Ngay phút đầu tiên khoa học kỹ thuật vượt thời đại giáng xuống vùng đất này, quân đội Nữ Chân đối đầu với nó đầu tiên lựa chọn đè xuống nghi hoặc và nỗi sợ cuồn cuộn trong tiềm thức, hơi thở thứ ba sau khi tiếng tù và dâng trào quét qua, đất đai đều trở nên chấn động.

Hoàn Nhan Tà Bảo cưỡi chiến mã cũng không xung phong ở phía trước nhất, theo tiếng hò hét khàn cả giọng của hắn, binh lính từ trong tầm mắt của hắn lan tràn qua như đàn kiến.

Bước chân người chạy trên mặt đất, đám người đen nghìn nghịt như thủy triều, như sóng lớn, từ xa tầm nhìn ép tới bên này. Đàn ngựa bên bờ sông phía nam chiến trường nhanh chóng chỉnh đội, bắt đầu cố gắng tiến hành xung phong của bọn họ, tướng lĩnh mã quân bên này tên là Ôn Tát, hắn ở Tây Bắc từng đối đầu với Ninh Nghị, thời khắc Từ Bất Thất bị chém giết ở đầu thành Diên Châu, Ôn Tát đang ở dưới thành Diên Châu chứng kiến một màn kia.

Trong thời gian mấy năm trước khi ra chiến trường, hắn có thể tìm ra rất nhiều lý do, dùng thái độ xem thường hoặc chỉ là bình đẳng đối đãi với tên người Hán ở phía trước. Mà thời gian mấy ngày trước đó, đối mặt với hành động kiêu căng sáu ngàn người nghênh đón ba vạn người, hắn cũng có thể thuyết phục chính mình tên Hán cẩu cuồng ngạo này cuối cùng đã điên rồi, nhưng ngay trong khoảnh khắc vật thể nổ tung kia xuyên qua khoảng cách chiến trường gần ba trăm trượng rơi vào trong đội ngựa, lúc này lão tướng Nữ Chân đã có nửa đầu tóc bạc này nhớ lại một cách rõ ràng ánh mắt ngạo nghễ và lạnh lùng của đối phương ở đầu thành Diên Châu năm đó.

Đại soái Nữ Chân Từ Bất Thất tung hoành nửa đời bị binh lính Hoa Hạ quân ấn trên đầu thành Diên Châu, đại soái Từ Bất Thất thậm chí vẫn đang giãy giụa, Ninh Nghị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn binh sĩ Chủng gia tay giơ đại đao nhắm mũi đao vào cổ vị anh hùng Nữ Chân kia chém xuống, một khắc kia bọn họ chặt đầu Từ Bất Thất, là để tế bái tướng lĩnh Tây quân Chủng Liệt thà chết không hàng.

Giờ khắc này, trong tầm nhìn của kính viễn vọng, Ôn Tát có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kia đã nhìn sang bên này.

Đội ngựa vẫn đang hỗn loạn, trận hình Hoa Hạ quân cầm đột hỏa thương trong tay phía trước tạo thành một vòng cung bán nguyệt do từng đội ngũ thẳng tắp tạo thành, một bộ phận người còn đối mặt với đàn ngựa bên này, mà trên giá sắt càng xa, có càng nhiều vật thể hình thanh sắt thép dài đang gác lên, Ôn Tát dẫn dắt một bộ phận tiên phong còn có thể thúc đẩy bắt đầu chạy.

Phong tuyến bộ binh kéo gần phạm vi ba trăm mét, gần hai trăm mét, tướng lĩnh Hề Liệt cưỡi chiến mã chạy bên cạnh thấy quân nhân Hoa Hạ hạ đuốc xuống, họng hỏa pháo phun ra ánh sáng, đạn pháo bay lên bầu trời.

- Ông trời phù hộ ——

Hề Liệt lên tiếng hò hét, tướng lĩnh trong xung phong cũng lên tiếng hò hét, trong sóng âm, đạn pháo rơi vào đám người, nổ tung thân thể người nổ cháy trên không trung.

Từ sau khi hỏa pháo được vận dụng quy mô lớn, lực lượng trận hình bèn từng bước bị suy yếu, xung phong quy mô lớn của người Nữ Chân vào giờ khắc này, trên thực tế cũng không có khả năng bảo đảm tính chặt chẽ của trận hình, nhưng đối ứng với nó chính là, chỉ cần có thể chạy đến gần, binh sĩ Nữ Chân cũng sẽ ném hỏa lôi về phía trước, để bảo đảm đối phương cũng không thể chiếm hời của trận hình, chỉ cần vượt qua khoảng cách không đến trăm trượng này, tiến công của ba vạn người, là có thể nuốt trọn sáu ngàn Hoa Hạ quân phía trước.

Một bộ phận binh lính đang chạy bị nổ tung, có người ngã sấp xuống đất, làm vấp ngã đồng bạn đang tràn lên —— nhưng cho dù như vậy, binh lính bị quấy nhiễu đến bước chân xung phong vẫn là số ít.

Khoảng cách tiếp tục kéo gần lại, vượt qua hai trăm mét, vượt qua một trăm năm mươi mét, có người trong lúc chạy kéo cung phóng tên, bên này, cánh tay giương cờ của quân quan Hoa Hạ quân dàn trận hỏa thương vẫn không dao động, có binh sĩ thậm chí nhìn sang bên cạnh một cái. Mũi tên bay lên trời, lại bay tới, có người bị bắn trúng, lảo đảo ngã xuống.

- Không được nhúc nhích —— chuẩn bị!

Trong tiếng la hét ẩn chứa mùi máu, sự kiềm nén.

Một trăm mét, lệnh kỳ kia rốt cuộc hạ xuống, tiếng người hò hét:

- Bắn ——

Binh lính hàng thứ nhất bóp cò súng, ngọn lửa trong họng súng theo sương khói bốc lên, hướng về phía binh lính trung lộ tổng cộng là một ngàn hai trăm người, bốn trăm phát đạn sắt lao ra khỏi nòng súng, như tấm chắn mà bay về phía binh sĩ Nữ Chân đối diện đang lao tới.

Máu tươi nở rộ ra, một lượng lớn binh lính lăn lộn trên mặt đất trong khi chạy với tốc độ cao, nhưng trên tuyến đầu vẫn có binh lính xông qua màn đạn, đạn pháo gào thét mà đến, phía trước bọn họ, đội binh sĩ Hoa Hạ quân thứ nhất đang ngồi xổm xuống trong bụi mù, một đội người khác giơ hỏa thương trong tay lên.

- Đội thứ hai! Nhắm —— bắn!

Bốn trăm viên đạn khác quét qua, càng nhiều người ngã xuống trong lúc chạy, tiếp theo lại là một vòng.

Lão binh Kim quốc lượng tóc thưa thớt nhưng dáng người vạm vỡ rắn chắc lăn xuống đất khi đang chạy, hắn có thể cảm nhận được có cái gì gào thét xẹt qua đỉnh đầu của hắn. Đây là lão binh Nữ Chân đã trải qua trăm trận, năm đó đi theo Lâu Thất nam chinh bắc chiến, thậm chí mắt thấy tiêu diệt toàn bộ Liêu quốc, nhưng trong giờ khắc giao chiến tại Vọng Viễn Kiều này, hắn lăn xuống đất với cảm giác yếu ớt đột ngột ở chân phải.

Khiên chắn trong tay bay ra thật xa, thân thể lăn lộn trên mặt đất —— hắn cố gắng không để cho đao thép trong tay làm mình bị thương —— sau khi lăn hai vòng, hắn cắn chặt răng cố gắng đứng lên, nhưng toàn bộ bắp chân phải đều phản hồi lại cảm giác đau đớn và vô lực. Hắn nắm chặt đùi, có ý nhìn rõ vết thương ở bắp chân, có thân thể ngã xuống đất trong tầm nhìn của hắn, đó là đồng bạn xung phong theo, nửa khuôn mặt đều nổ tung, màu sắc đỏ vàng đan xen bắn tung tóe trên đầu hắn.

Đạn pháo của Hoa Hạ quân vẫn đang bay lượn qua, lão binh lúc này mới nhớ ra quan sát tình huống chung quanh, trong bóng người hỗn loạn, vô số người đang ngã xuống, lăn lộn trong tầm mắt, thi thể hoặc thương binh lan tràn trên toàn bộ bãi cỏ, chỉ có một số ít binh sĩ tiên phong kéo gần đến khoảng cách mười trượng với tường người của Hoa Hạ quân, mà bức tường người đó vẫn đang giơ đột hỏa thương lên.

Cùng một thời khắc, trên đỉnh đầu của hắn, thứ càng khủng bố hơn bay qua.

Lúc này đây, cả mảnh đất đều nở rộ ra tiếng nổ vang dày đặc.

Vẫn là giờ Ngọ ba khắc, cảm giác sợ hãi bị đè xuống ngắn ngủi, cuối cùng đã nở rộ ra trong lòng một bộ phận binh sĩ Nữ Chân ——...

Vòng tên lửa thứ hai được trang bị sẵn sàng đầu tiên, là ba bệ phóng đối mặt với phương hướng kỵ binh do Ôn Tát suất lĩnh, lần này đã nạp đầy mười lăm quả. Cùng lúc đó, bảy bệ phóng còn lại đánh dấu khu vực khoảng cách khác nhau giữa ba vạn đại quân trung lộ Nữ Chân với khoảng cách ba mươi trượng.

Lúc này, khoảng cách giữa đội kỵ binh có ý muốn vòng qua phong tuyến Hoa Hạ quân phía trước và trận địa của Hoa Hạ quân đã rút ngắn xuống còn một trăm năm mươi trượng, nhưng trong thời gian ngắn ngủi, bọn họ không thể kéo dài khoảng cách với nhau, mười lăm quả tên lửa lần lượt xẹt qua bầu trời, rơi vào trong trận địa kỵ binh đang lao thẳng về phía trước theo đường chéo.

Ngọn lửa và sóng khí thổi quét mặt đất, bụi mù ầm ầm bốc lên, thân hình chiến mã càng thêm khổng lồ so với người, khi mảnh bom vỡ quét ngang ra, sáu bảy chiến mã gần đó lăn xuống đất giống như bị gặt hái, trên người chiến mã có khoảng cách nổ tương đối gần, lỗ máu do mảnh đạn đánh ra dày đặc như nở hoa, vào một khắc khi mười lăm quả đạn tên lửa rơi xuống, ước chừng có hơn năm mươi kỵ binh ngã xuống ngay lập tức, nhưng khu vực tên lửa rơi xuống giống như một tấm bình phong, trong nháy mắt, hơn trăm kỵ binh hình thành dây chuyền lăn xuống, giẫm đạp, vô số chiến mã hí vang chạy như điên trên chiến trường, một số chiến mã đụng vào trên người đồng bạn, hỗn loạn đang lan tràn bên trong bụi mù to lớn.

Trên phương hướng bộ binh, binh sĩ nhiều hơn, đông nghìn nghịt đang tràn tới khoảng cách hai trăm mét, vô số tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả bầu trời. Đồng thời, ba mươi lăm quả tên lửa có tên "Đế Giang", tiến hành phóng bão hòa về phía đội bộ binh Nữ Chân, đây là vòng phóng bão hòa thứ nhất, gần như tất cả binh lính kỹ thuật của Hoa Hạ quân đều túa mồ hôi, sóng khí của ngọn lửa giăng khắp nơi, bụi mù tràn ngập, gần như khiến chính bản thân bọn họ cũng không cách nào mở mắt.

Ba mươi lăm luồng ánh sáng giống như pháo hoa dày đặc trong không trung ở hậu thế, lao về phía bầu trời thủy triều khát máu do người Nữ Chân hình thành, cảnh tượng kế tiếp, tất cả mọi người đều chứng kiến hết.

Ba vạn người đang xung phong trong sự điên cuồng gào thét, một màn đông nghịt đen sì và tiếng la hét rung trời kia khiến sau gáy người ta phải sôi sục, Ninh Nghị từng tham gia không ít chiến đấu, nhưng từ sau khi Hoa Hạ quân thành lập, tiến hành giao phong xung trận quy mô lớn như thế trên bình nguyên, trên thực tế vẫn là lần đầu tiên.

Trong đầu hắn hiện lên một trận chiến đấu nhiều năm trước bên ngoài thành Biện Lương, người Nữ Chân xung phong xông tới, mấy chục vạn quân Cần Vương trong vùng đất hoang bên ngoài thành Biện Lương tán loạn như thủy triều, bất kể đi đến đâu, đều có thể nhìn thấy người mình liều mạng bỏ chạy, bất luận đến nơi nào, cũng không có bất kỳ một nhánh quân đội nào tạo thành quấy nhiễu đối với người Nữ Chân.

Hiện giờ, là ba vạn tinh nhuệ Nữ Chân như vậy, từ trước mắt điên cuồng nhào tới.

- ... Ngươi nói xem, bọn họ lớn tiếng như vậy đều đang la hét cái gì?

- Chắc là giết cả nhà ngươi.

- ... Ồ.

Ninh Nghị gật gật đầu:

- Sau khi bắn vòng này, để hai bệ phóng nhắm ngay soái kỳ của Hoàn Nhan Tà Bảo, nếu hắn muốn đi, cứ đánh chết hắn.

Sóng khí nổ tung đang trải rộng trên mặt đất, dưới trận hình toàn quân xung phong này, mỗi một phát tên lửa gần như có thể lấy đi sức chiến đấu của hơn mười tên binh sĩ Nữ Chân —— bọn họ hoặc là chết ngay tại chỗ, hoặc là bị thương nặng lăn trên mặt đất hô hào —— mà ba mươi lăm quả tên lửa đồng thời phóng ra, hình thành từng mảnh chân không máu và lửa trong biển người Nữ Chân.

Hoàn Nhan Tà Bảo đã hoàn toàn hiểu được thứ xẹt qua trước mắt, rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào, hắn cũng không rõ vòng phóng thứ hai của đối phương vì sao không hướng về phía soái kỳ của mình, nhưng hắn cũng không lựa chọn chạy trốn.

Ngay trong thời gian toàn bộ tiên phong của ba vạn quân đội tiến vào phạm vi trăm mét, súng pháo của Hoa Hạ quân toàn diện vang lên, Hoàn Nhan Tà Bảo đã chuẩn bị sẵn sàng để liều mạng đánh cược.

Hắn là người Nữ Chân, là con trai của anh hùng, hắn muốn giống như bậc cha chú của hắn, cướp lấy một đường sinh cơ với mảnh trời đất này.

Lúc này, trên chiến trường giữa núi Sư Lĩnh cách đó hơn mười dặm, Hoàn Nhan Tông Hàn đang chờ đợi đợt chiến báo đầu tiên từ Vọng Viễn Kiều truyền đến...

Bình Luận (0)
Comment