Trong không khí đều là mùi khói thuốc súng và máu tươi, ngọn lửa trên mặt đất vẫn đang thiêu đốt, thi thể ngã gục trên mặt đất, tiếng la hét cuồng loạn, tiếng kêu thảm thiết, tiếng chạy trốn thậm chí tiếng khóc đều hỗn tạp cùng một chỗ.
Đội ngựa không dám vòng cung chạy về phía tường người của Hoa Hạ quân, phía trước bọn họ, cả một hàng khói bốc lên.
Chiến mã lăn xuống trong lúc chạy, kỵ sĩ trên ngựa rơi xuống đất, chiến mã nặng gần ngàn cân đập gãy thân thể kỵ sĩ, xương cốt gãy lìa đè ép máu thịt, máu tươi lao ra khỏi màng da nổ tung, đồng bạn phía sau lần lượt ngã xuống.
Trong khoảnh khắc giao phong toàn diện, Ninh Nghị đang ở trên lưng ngựa nhìn ra xa hết thảy chung quanh.
Nếu như trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình đời sau, lúc này, có lẽ nên có âm nhạc hùng vĩ mà bi tráng vang lên, âm nhạc hoặc tên là "Hoàng hôn của đế quốc", hoặc "Lịch sử vô tình"...
Hải Đông Thanh không tìm được chủ nhân bay lượn trên bầu trời.
Ôn Tát ngã sấp xuống một vũng máu.
Hắn bị đạn tên lửa đợt thứ hai bắn ra gián tiếp làm vấp ngã, khôi giáp rơi xuống đất, khiến hắn ngất đi trong giây lát, khi tỉnh lại, vô số tiếng vang ong ong ong quay cuồng trong đầu.
Chiến mã gãy xương đùi ở một bên hí vang giãy giụa, xa xa có cảnh tượng chiến mã bị nổ cháy đen, ngọn lửa còn sót lại thậm chí vẫn đang cháy trên mặt đất, có chiến mã bị thương, người bị thương lảo đảo đứng dậy... hắn quay đầu nhìn về phía chiến trường kia, đội ngựa mãnh liệt xông về phía trận địa của Hoa Hạ quân, sau đó giống như sóng biển đụng vào đá ngầm, chiến mã phía trước ngã xuống như núi, nhiều hơn là bay tán loạn như bọt sóng, hỗn loạn chạy theo những hướng khác nhau.
Trong đầu hắn thậm chí không thể hiện lên phản ứng cụ thể, ngay cả nhận thức "tiêu rồi", lúc này cũng không giáng xuống.
Làm túc tướng Nữ Chân, hắn trải qua vô số chiến trận, trải qua thắng lợi, cũng trải qua thất bại, cũng đã sớm có trải nghiệm bò dậy từ trong một mảnh thi thể của đồng bạn, nhưng cảm giác vô lực dường như chân thật lại có vẻ hư ảo tại giờ khắc này, hắn cả đời này cũng chưa từng được trải nghiệm.
Người Hán tên Ninh Nghị kia, lật ra át chủ bài không thể tưởng tượng nổi của hắn, ba vạn tinh nhuệ Đại Kim, bị hắn ấn dưới lòng bàn tay.
Loại nhận thức này kỳ thực còn lẫn lộn càng nhiều thứ có thể mơ hồ phát giác được, trước khi khai chiến, đối với khả năng Ninh Nghị sẽ có gian trá, mọi người trong quân cũng không phải là không nhận biết —— nhưng nhiều nhất, thứ bọn họ sẽ nghĩ đến cũng chỉ là bộ dáng ba vạn người bại trận, sau khi rút lui chỉnh đốn lại trống cờ.
Ba vạn tinh nhuệ Nữ Chân bị sáu ngàn Hắc Kỳ cứng rắn nuốt xuống, cho dù trong tưởng tượng ác liệt nhất, cũng sẽ không có ai thảo luận với đồng bạn khả năng như vậy.
Nhưng nếu đó là sự thật thì sao?
Sương khói và ngọn lửa cũng như tầm nhìn đầy máu đã khiến hắn nhìn không rõ tình huống trận địa Hoa Hạ quân bên kia, nhưng hắn vẫn nhớ tới ánh nhìn chăm chú lạnh lùng của Ninh Nghị.
Tên người Hán đã chém giết đại soái Từ Bất Thất ở Tây Bắc đã biến nó thành hiện thực vào ngày này.
Vậy bước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì...
Trong đầu hắn hiện lên thứ như vậy, sau đó hắn cả người dính máu phát ra tiếng gào thét "a ——" về phía trước. Từ sau Hộ Bộ Đạt Cương, bọn họ tàn sát bừa bãi thiên hạ, tiếng la hét tương tự như vậy, Ôn Tát nghe được rất nhiều lần trong miệng đối thủ. Có tiếng hét đến từ sát trường đối trận, có tiếng hét đến từ tù binh bại trận cửa nát nhà tan, những người cả người nhuốm máu, trong mắt có nước mắt và tuyệt vọng luôn có thể làm cho hắn cảm nhận được sự cường đại của bản thân.
Giờ khắc này, là lần đầu tiên hắn phát ra tiếng gào thét tương tự, cuồng loạn như vậy...
Tường người không ngừng đẩy lên phía trước làn đạn rồi hóa thành thi thể tách rời, ngọn lửa oanh tạc một bận hình thành tấm bình phong, dọn sạch một mảnh đất bị đốt cháy vắt ngang trước mắt trong đám người, đạn pháo nổ tung cơ thể người thành hình dạng méo mó.
Vọng Viễn Kiều ngày hôm nay, cũng không thể nói bộ đội Nữ Chân tham chiến thiếu dũng khí hoặc lựa chọn phương thức ứng đối sai lầm cỡ nào. Nếu từ phía sau nhìn về phía trước, qua sông chiến đấu để mặc Ninh Nghị lựa chọn thời cơ chiến đấu tất nhiên là một loại lựa chọn sai lầm, nhưng dưới tình huống ba vạn đấu sáu ngàn, một phần nhượng bộ này của Hoàn Nhan Tà Bảo, cũng chỉ có thể coi không phải sai lầm chiến tranh.
Đối mặt với tiến bộ khoa học kỹ thuật đã vượt qua ngưỡng cửa, bất kể là ai, tóm lại sẽ có người chịu một nhát đao này lên đỉnh đầu. Đối mặt với biến cố cực lớn, phán đoán và phản ứng tức thời của Tà Bảo đạt tiêu chuẩn của một danh tướng, hắn không thể nào đưa ra mệnh lệnh cho ba vạn người quay đầu ngay phút đầu tiên khai chiến, lựa chọn duy nhất chỉ có thể là lấy nhanh đánh nhanh, đột phá tấm chắn cổ quái do đối phương tạo thành.
Mà tuyệt đại bộ phận tướng lĩnh cấp trung bình thấp trong Kim binh, cũng nhận được cảm giác cấp bách như vậy ngay khi tiếng tù và vang lên.
Ít nhất trong khoảnh khắc đầu tiên của cuộc đối đầu trên chiến trường, thứ Kim binh triển khai ra, là một hồi xung phong có thể gọi là vạn người một lòng.
Nhưng mà cảm giác sợ hãi của một bộ phận người, cũng đã sinh ra trong phút chốc sau đợt oanh tạc tên lửa thứ hai.
Vòng phóng bão hòa lần thứ hai của tên lửa đạn là năm quả làm một tổ. Bảy tổ tổng cộng ba mươi lăm quả đạn tên lửa trong thời gian ngắn vỗ thành hàng dài rơi vào trục giữa của ba vạn người xung trận, ngọn lửa bốc lên thậm chí một bận áp đảo thanh âm xung trận của đại quân Nữ Chân, mỗi một tổ đạn tên lửa gần như đều vẽ ra một đường cong trên mặt đất, đám người bị dọn sạch, thân người bị hất bay, đám người xung phong phía sau sẽ đột nhiên dừng lại, sau đó hình thành đè ép và giẫm đạp mãnh liệt.
Có một tổ tên lửa thậm chí còn rơi vào trong đống đạn dược của pháo binh người Kim, tạo thành một vụ nổ dây chuyền dữ dội hơn.
Trục giữa xung phong, đột nhiên liền hình thành hỗn loạn.
Một số người thậm chí theo bản năng bị dọa đến bước chân mềm nhũn.
Mà trên phong tuyến, một vòng xạ kích của hơn bốn ngàn hỏa thương, lại càng hấp thu máu tươi no đủ, trong khoảng thời gian ngắn hơn một ngàn người trúng đạn, gần hai ngàn người té ngã lăn lộn, thật sự hệt như cảnh tượng hùng vĩ đê lớn bị vỡ, nước lũ tràn vào. Cảnh tượng như vậy đi kèm khói và bụi khổng lồ, người phía sau trong nháy mắt đẩy tới, nhưng toàn bộ trận tuyến xung phong trên thực tế đã méo mó không thể nhận ra.
Thông thường, người có kinh nghiệm sa trường sẽ quen với một cách nói. Trên chiến trường, quân đội bình thường tổn thất quá một phần mười sẽ sụp đổ, có thể tiếp nhận tổn thương hai phần mười đã là tinh binh, có thể chấp nhận tổn thất ba phần mười trở lên mà không sụp đổ, thì là cường quân có thể tung hoành thiên hạ. Nhưng cách nói như vậy, trên thực tế cũng có phạm vi áp dụng của nó.
Sự phân biệt giữa tổn thất một phần, hai phần, ba phần mười, chủ yếu là chỉ tổn thất mà quân đội có thể chịu đựng trong một thời gian nhất định trong một trận chiến. Quân đội bình thường chịu tổn thất một phần mười, sau khi thu gom lại vẫn có thể tiếp tục tác chiến, trong toàn bộ chiến dịch liên tục, lại không thích hợp với tỉ lệ như vậy. Mà trước mắt, nhánh quân báo thù do Tà Bảo suất lĩnh này xét về tố chất, là cường quân tổn thất trên ba phần mười vẫn có thể chiến đấu trong tác chiến bình thường, nhưng trên chiến trường trước mắt, lại không thể áp dụng phương pháp đánh giá như vậy.
Tổn thương ngay phút đầu tiên, quá lớn rồi.
Dũng khí kích phát ra ngay tức thì khi tác chiến, sẽ khiến người ta tạm thời quên đi sợ hãi, bất chấp tất cả phát động xung phong. Nhưng dũng khí như vậy đương nhiên cũng có cực hạn, nếu như có thứ gì đó hung hăng vỗ xuống trên đỉnh phong của dũng khí, hoặc binh sĩ xung phong đột nhiên phản ứng lại, dũng khí nhìn như vô hạn kia cũng sẽ đột nhiên rơi xuống đáy cốc.
Ba hàng hỏa thương tiến hành một vòng xạ kích, sau đó lại là một vòng nữa, đại quân cuộn trào mãnh liệt đến lại đổ rạp xuống như lúa mạch. Lúc này ba vạn người Nữ Chân đang tiến hành xung phong dài đến sáu bảy trăm mét, khi đến phong tuyến trăm mét, tốc độ kỳ thực đã chậm lại, tiếng hò hét cố nhiên là đang lan tràn rung trời, các binh sĩ còn chưa kịp phản ứng vẫn duy trì ý chí chiến đấu hiên ngang như cũ, nhưng không có ai thực sự tiến vào được cái tuyến có thể đánh giáp lá cà với Hoa Hạ quân đó.
Tướng lĩnh Nữ Chân mặc khôi giáp nặng nề lúc này có lẽ còn ở phía sau, binh lính mặc áo giáp mềm mỏng vượt qua tuyến trăm mét —— hoặc là tuyến năm mươi mét, trên thực tế đã không cách nào chống cự lực xuyên thấu của hỏa thương.
Hỏa thương tiến hành mấy vòng xạ kích như máy móc, có một số ít binh sĩ bị thương trong mũi tên bay tới, cũng có mấy thanh hỏa thương nổ nòng trong xạ kích, ngược lại làm bị thương bản thân xạ thủ, nhưng những người khác trong đội ngũ chỉ là lắp đạn, nhắm bắn, xạ kích một cách máy móc. Sau đó, loạt tên lửa thứ ba được bắn ra, hàng chục quả tên lửa vẽ một đường quanh co trên đường tấn công dài một trăm mét của người Nữ Chân.
Sợ hãi, rốt cuộc đã không thể đè xuống được nữa.
Một số binh lính lăn xuống đất bắt đầu giả chết, trong đám người có binh lính đang chạy chân mềm nhũn ngừng lại, bọn họ nhìn về chung quanh, thậm chí nhìn về phía sau, hỗn loạn đã bắt đầu lan tràn. Hoàn Nhan Tà Bảo vung đao kéo ngựa, kêu gọi tướng lĩnh chung quanh:
- Theo ta giết địch ——
Sau đó lại có người hô:
- Kẻ nào dừng bước chết ——
Tiếng la như vậy đương nhiên có tác dụng nhất định, nhưng trên thực tế, xung phong lúc này đã hoàn toàn không có sự ước thúc của trận hình, đội quân pháp cũng không có chỗ để chấp pháp.
Trong trận địa Hoa Hạ quân, Ninh Nghị chỉ huy trận vuông của tên lửa:
- Chuẩn bị ba tổ, vạch một chút ở đường lui của bọn chúng, nói cho chúng biết, không đi được ——
Sau đó, một bộ phận tướng lĩnh và binh lính Nữ Chân phát động xung phong hết vòng này đến vòng khác về phía trận địa Hoa Hạ quân, nhưng đã không làm nên chuyện gì.
Giờ Ngọ chưa hết, trên bình nguyên phía nam Vọng Viễn Kiều vô số bụi mù bốc lên, lính hỏa thương của Hoa Hạ quân bắt đầu xếp thành hàng đi tới, quan quân hô to về phía trước "đầu hàng không giết". Tên lửa thỉnh thoảng bay ra, rơi vào trong đám người chạy tán loạn hoặc tiến công, một số lượng lớn binh lính bắt đầu tháo chạy về phía bờ sông, vị trí Vọng Viễn Kiều gặp phải hỏa lực tập trung liên tiếp của tên lửa, mà tuyệt đại bộ phận binh lính Nữ Chân bởi vì không biết bơi nên không thể xuống sông chạy trốn.
Trên bình nguyên từng đám từng đám người ném vũ khí đi quỳ xuống, nhiều người hơn còn có ý đồ tán loạn chạy trốn xung quanh, đội ngựa tạo thành từ hơn ngàn người do Hàn Kính suất lĩnh đã tiếp viện tới bên này, mặc dù nhân số không nhiều, nhưng dùng để đuổi bắt bại binh, lại là chuyện không thể nào thích hợp hơn.
Sự xung phong anh dũng của Hoàn Nhan Tà Bảo, cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với chiến cuộc, trên thực tế, cơ hội một lần đặt cược duy nhất thuộc về hắn, chỉ là lựa chọn "công" hoặc "tháo chạy" khi mở đầu chiến cuộc. Mà sau khi mắt thấy thế cục sụp đổ, hắn cũng không lựa chọn chạy trốn tức thì —— hắn ít nhất phải tiến hành một lần cố gắng.
Có lẽ —— hắn nghĩ —— còn có thể có cơ hội.
Rất nhiều năm trước, quân đội Nữ Chân vẫn vô cùng yếu ớt khởi binh phản Liêu, A Cốt Đả dùng ba ngàn bảy trăm người quyết đấu bảy ngàn người giành thắng lợi ở Xuất Hà Điếm, kỳ thực bọn họ phải đối đầu đâu chỉ là bảy ngàn người kia. Sau đó ở Hộ Bộ Đạt Cương dùng hai vạn nghênh chiến bảy mươi vạn giành thắng lợi, người Nữ Chân tại thời điểm đó làm sao có được nắm chắc thắng lợi.
- Khi không nắm chắc, đành phải liều mạng đánh cược.
Bao nhiêu năm huy hoàng của Nữ Chân, đều được đi tới như vậy.
Trong lòng hắn cầu nguyện với chiến ca, ánh sáng chiếu rọi quân đội xung phong. Trong quá trình xung phong, chiến mã của Tà Bảo đầu tiên bị đạn bay tới bắn chết, bản thân hắn ngã lăn xuống đất, sau đó ngất đi. Không ít thân vệ cố gắng xông tới cứu hắn, nhưng rất nhiều người đều bị bắn chết trên đường xung phong...
Bạch Hổ Sơn Thần của ta, gầm lên đi!
Ta là người hơn vạn người và được trời sủng ái!...
Sau đó hắn cũng tỉnh lại một lần, giãy khỏi sự dìu đỡ của người bên cạnh, vung đao hô to một tiếng:
- Xông lên ——
Sau đó bị đạn bay tới đánh vào khôi giáp, ngã xuống đất.
Trong mơ mơ màng màng, hắn nhớ tới phụ thân của hắn, hắn nhớ tới quốc gia và tộc quần hắn lấy làm kiêu ngạo, hắn nhớ tới mẹ của hắn...
Hỡi mặt trời ở chín ngọn núi phía Nam!
Hỡi tổ phụ cương trực bất khuất ở phía Đông!
Hãy nhìn ta đi ——...
Binh lính Hoa Hạ quân đi tới, tóm lấy hắn, có người sau khi kiểm tra một chút, kéo hắn đi về phía trước, nhiệt huyết trong lòng Tà Bảo hơi rút đi, nghĩ tới hậu quả có thể xảy ra trong tình cảnh chưa bao giờ nếm thử này, hắn ra sức giãy giụa, bắt đầu gào thét cuồng loạn. Binh sĩ Hoa Hạ quân kéo hắn xuyên qua từng chỗ nổ tung có khói đen bốc lên, Tà Bảo ngẩng đầu lên, một nam tử mặc áo khoác quân đội thật dài đi tới bên này.
Đây là Ninh Nghị.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn đối mặt với vị ma đầu người Hán này. Khuôn mặt hắn như thư sinh, chỉ có ánh mắt lạnh thấu xương...
Hãy nhìn ta đi ——...
- Ta...
Tà Bảo gầm rú lên!
- ... Ta giết ngươi! Ngươi làm tà pháp! Đây là Vu thuật ——
Hai tay của hắn bị trói phía sau, miệng toàn là máu, phun ra bên ngoài, khuôn mặt đã vặn vẹo còn dữ tợn, hai chân của hắn mãnh liệt phát lực, đầu muốn bổ nhào lên người đối phương, cắn tới. Giờ khắc này, cho dù chết, hắn cũng phải dọa cho ma đầu trước mắt này sợ nhảy dựng, để cho hắn hiểu được huyết dũng của người Nữ Chân.
Bạch Hổ Thần và tổ tiên đang ca hát cho hắn. Nhưng thần sắc trên mặt Ninh Nghị đi tới trước mặt không có chút biến hóa nào. Bước chân của hắn vẫn đang bước ra, tay phải giơ lên.
Gần như ngay sau khi Tà Bảo nhào tới, trọng quyền của Ninh Nghị gào thét xuất ra, đánh vào sườn mặt Tà Bảo.
Tiếng hát trong đầu hắn ngừng lại. Cơ thể Tà Bảo lộn một vòng trong không trung, nện mạnh xuống đất, răng lợi nửa bên miệng đều đã rụng hết, trong đầu một mảnh hỗn độn.
Gian nan xoay người, Ninh Nghị đứng phía trước hắn, đang lạnh lùng nhìn gương mặt hắn, binh sĩ Hoa Hạ quân đi tới, kéo hắn dậy khỏi mặt đất.
- Đừng để hắn chết, ta muốn xử quyết hắn ngay tại chỗ, trước mặt Hoàn Nhan Tông Hàn.
Trước khi Tà Bảo điên cuồng giãy giụa lần nữa, có người tháo cằm hắn ra, sau đó trói hắn lại.
Giao chiến của Vọng Viễn Kiều, bắt đầu từ giờ Ngọ ba khắc ngày hai mươi tám tháng hai, giờ Mùi chưa tới, chủ thể chiến đấu trên thực tế đã hạ màn, dọn dẹp chiến trường sau đó lại tốn mất một hai canh giờ. Sau khi qua giờ Mùi, đám người Tông Hàn trong đại doanh Sư Lĩnh nhận được phần tình báo đầu tiên đến từ Vọng Viễn Kiều. Hoàn Nhan Thiết Dã Mã hét lớn:
- Đây chắc chắn là giả, trói kẻ đưa tin kia lại!
Xác nhận tình báo trên thực tế cũng không mất bao lâu.
Tiếp theo, đều là tư vị chưa bao giờ trải nghiệm qua.