Gió lạnh tháng hai nhẹ nhàng thổi qua, vẫn mang theo một chút hơi lạnh, đội ngũ Hoa Hạ quân xuyên qua bờ sông gần Vọng Viễn Kiều.
Chiến đấu chính diện gần Vọng Viễn Kiều lúc này đã hoàn toàn dừng lại.
Từng nhóm tù binh đầu hàng bị giam giữ ở mấy khu vực lõm xuống hình tam giác bên bờ sông, trận hỏa thương của Hoa Hạ quân canh giữ lối ra bên ngoài, còn có một số lượng nhỏ bộ đội đi đến bờ bên kia, để tránh cho tù binh qua sông chạy trốn. Trên chiến trường vốn là khu vực lớn hơn, cờ xí của người Kim đổ rạp, đồ quân nhu hỗn loạn, thi thể trên mũi nhọn giao chiến là dày đặc nhất, cảnh tượng thảm thiết lan tràn tới đường sông bên này.
Chỗ bị tên lửa tàn sát bừa bãi, lửa đã tắt, chỉ còn để lại xác chết cháy đen và thổ nhưỡng sau khi bị nổ tung, thiêu đốt nhìn mà kinh người, các binh linh người Kim bị thương vẫn đang rên rỉ trong gió, trên gương mặt một bộ phận binh lính bị xua đuổi bắt giữ, thậm chí có thể nhìn thấy nước mắt đang chảy xuống.
Đầu phía Vọng Viễn Kiều, mặt đất biến thành từng mảnh màu đen.
Độ chính xác của "Đế Giang" trước mắt vẫn là vấn đề cần cải tiến trên diện rộng, cũng chính vì vậy, để phong tỏa đường chạy trốn gần như duy nhất này, khiến mức giảm quân số của người Kim nâng lên đến cao nhất, Hoa Hạ quân đã phóng ra hơn sáu mươi quả đạn tên lửa đối với trước sau đầu cầu này. Từng điểm đen từ đầu cầu tràn ra ngoài, cầu đá nho nhỏ bị nổ sập một nửa, trước mắt chỉ còn lại một lỗ hổng hai người có thể đi song song qua.
Ninh Nghị xoa nắm đấm của mình, đi qua chiến trường gió lạnh lướt qua.
Bên cạnh hắn, tâm tình của tất cả mọi người đều lộ ra vẻ hưng phấn, thậm chí các lão binh Hoa Hạ quân cầm súng ở phụ cận, đều có chút bất ngờ với thắng lợi của trận chiến này, vui mừng hiện ra trên sắc mặt. Duy chỉ có Ninh Nghị khi đang nhìn từng cảnh tượng chung quanh, ánh mắt có chút xa cách.
- Vọng Viễn Kiều... cách Tử Châu bao xa?
- Mười một dặm.
- ... Ồ.
Ninh Nghị gật đầu.
Ngày hai mươi mốt tháng chín năm một ngàn tám trăm sáu mươi sau công nguyên, ngoại ô Bắc Kinh, Bát Lí Kiều, hơn ba vạn quân Thanh đấu với tám ngàn liên quân Anh Pháp, ác chiến nửa ngày, quân Thanh thương vong hơn một ngàn hai trăm, liên quân Anh Pháp tử vong năm người, bị thương bốn mươi bảy người.
Đây là một đoạn lịch sử khác, một màn khuất nhục nhất toàn bộ Trung Hoa trong chiến tranh nha phiến lần thứ hai.
Đương nhiên rất nhiều thời điểm lịch sử càng giống như một tiểu cô nương không hề có chút năng lực tự chủ, cái này giống như "đại thắng Hoàng Thiên Đãng" của Hàn Thế Trung, ghi chép về cuộc chiến Bát Lí Kiều cũng tràn ngập những chỗ kỳ quái. Trong ghi chép của đời sau, người ta nói Tăng Vương Tăng Cách Lâm Thấm suất lĩnh hơn vạn kỵ binh Mông Cổ và hai vạn bộ binh triển khai tác chiến dũng mãnh, tuy rằng chống cự ngoan cường, nhưng mà...
Nhưng mà đến cuối cùng quân Thanh thương vong một ngàn hai trăm người, bèn dẫn đến sự tan tác của ba vạn đại quân. Một số sĩ quan Pháp sau khi trở về nước đã tuyên truyền rầm rộ về sự anh hùng thiện chiến của quân Thanh, nói mấy thứ đại loại như "họ đã đứng vững trước hỏa lực áp lực mạnh khiến họ thương vong... thà không lùi một bước, dũng cảm kiên trì, tất cả đều chết ngay tại chỗ", nhưng cũng có nghị sĩ cho rằng những gì xảy ra ở Bát Lí Kiều chẳng qua là một "cuộc chiến nực cười".
Chân tướng lịch sử như thế nào đây?
Vào lúc này lại càng giống như chi tiết nhỏ không quan trọng.
Đoạn lịch sử đó sẽ tiêu vong bởi vì mình đến thế giới này sao? Thiết nghĩ là sẽ không.
Hắn vòng qua hố bom cháy đen, nhẹ nhàng thở dài.
Chênh lệch về kỹ thuật dường như là núi cao không thể vượt qua, nhưng nếu thật sự nói hoàn toàn không thể vượt qua, vậy cũng chưa chắc. Trong đoạn lịch sử đó, dân tộc Trung Hoa khuất nhục và lạc hậu hơn một trăm năm, mãi cho đến năm một ngàn chín năm mươi bắt đầu kháng Mỹ viện Triều, Trung Quốc cũng thủy chung nằm trong lạc hậu cực lớn.
Ở địa phương tên là Thượng Cam Lĩnh, người Mỹ mỗi ngày dùng mấy vạn phát đạn pháo và thuốc nổ luân phiên oanh tạc trận địa ba phẩy bảy kilomet vuông trong bốn mươi ba ngày, đạn pháo bắn một trăm chín mươi vạn phát, máy bay ném hơn năm ngàn quả bom, toàn bộ đá hoa cương trên đỉnh núi đều bị gọt thấp hai mét.
Mà quân tình nguyện ngay cả thuốc nổ cũng thiếu, thậm chí còn ném bom câm chưa nổ xuống của người Mỹ, dùng để đào hầm trú bom.
Vào thời điểm đó, chính người Trung Quốc phải chịu đựng trăm năm khuất nhục đã dùng ý chí mài giũa của lửa mạnh để san bằng sự chênh lệch kỹ thuật lớn hơn, giành được không gian thở cho Trung Quốc sau này trong mấy chục năm.
Mà thiên hạ Vũ triều, đã chịu đựng hơn mười năm khuất nhục.
Tiếng hét thảm của thương binh vẫn tiếp tục.
Đó là lão binh Nữ Chân bị vụ nổ ảnh hưởng trong chiến đấu lúc trước, ngồi trong vũng máu, một chân đã bị nổ gãy, hắn tỉnh lại từ trong cơn ngất xỉu, đau đớn cực lớn khiến hắn la hét trên chiến trường.
Ninh Nghị đi tới trước mặt hắn, lẳng lặng, lẳng lặng nhìn hắn.
Áo khoác quân đội chỉ hơi đong đưa trong gió, trong ánh mắt Ninh Nghị không có thương xót, hắn chỉ lẳng lặng đánh giá lão binh gãy chân này, binh sĩ Nữ Chân như vậy, tất nhiên là lão tốt đã trải qua chinh chiến hết lần này đến lần khác, kẻ địch thậm chí là người vô tội chết trên tay hắn, cũng đã sớm không thể nào tính được, Kim binh có thể đặt chân vào chiến trường Vọng Viễn Kiều hôm nay, phần lớn đều là người như vậy.
Tiếng la hét của lão binh Nữ Chân thậm chí dần dần dừng lại trong ánh mắt này, hàm răng va vào nhau lập cập, ánh mắt không dám nhìn Ninh Nghị. Ninh Nghị giẫm lên vũng máu, đi về phía xa.
- Lập Hằng... không vui?
Hồng Đề bên cạnh nhẹ giọng hỏi một câu.
Ninh Nghị quay đầu nhìn cảnh tượng kết thúc trên chiến trường, sau đó lắc đầu.
- Không có.
Hắn nói.
Lúc này, tin chiến thắng đang truyền đi theo một hướng khác.
Cho dù là nội bộ Hoa Hạ quân, không lâu sau cũng phải nghênh đón một đợt chấn động...
Trong đại doanh của Nữ Chân, lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Mọi người đang chờ đợi xác nhận của tin tức chiến trường, sau khi Thiết Dã Mã hô lên "Đây chắc chắn là giả...", Tông Hàn ngồi trên ghế không còn bày tỏ cách nhìn của mình nữa, thám báo bị gọi vào, tỉ mỉ kể lại hết thảy những chuyện xảy ra trên chiến trường dưới sự truy hỏi của đám người Thiết Dã Mã, nhưng còn chưa nói được một nửa, đã bị Hoàn Nhan Thiết Dã Mã một cước hung hăng đá ra ngoài.
- Đây là gian tế làm loạn lòng quân ta!
Thiết Dã Mã nói như đinh đóng cột, Bạt Ly Tốc bên cạnh cũng thêm một câu:
- Có lẽ đúng vậy.
Trong lúc chờ đợi đợt tin tức vòng thứ hai tới, Tông Hàn đi lại trong phòng, nhìn bản đồ có liên quan đến Vọng Viễn Kiều, sau đó thấp giọng nói một câu:
- Tà Bảo tuy hành sự thô lỗ nhưng có chỗ tỉ mỉ, cho dù Ninh Nghị gian trá, đột nhiên bị tập kích, cũng không đến mức không thể ứng đối.
Thiết Dã Mã gật đầu:
- Phụ soái nói không sai.
Trong doanh trướng sau đó yên tĩnh hồi lâu, Tông Hàn ngồi trở lại trên ghế nói:
- Ta chỉ lo lắng, Tà Bảo tuy rằng thông minh, nhưng đáy lòng thủy chung tự cao tự đại. Nếu lúc cần rút lui, khó có thể quyết đoán, sẽ sinh ra mầm tai họa.
Thiết Dã Mã không nói gì.
Giờ Thân hai khắc (bốn giờ chiều), tình báo càng tỉ mỉ truyền đến, thám báo ẩn thân ở đằng xa Vọng Viễn Kiều thuật lại toàn bộ hỗn loạn trên chiến trường, một bộ phận người thoát khỏi chiến trường, nhưng trong đó có Tà Bảo hay không, lúc này vẫn chưa biết, Dư Dư đã đến phía trước tiếp ứng. Tông Hàn lắng nghe miêu tả của thám báo, tay nắm trên tay vịn ghế đã hơi run rẩy, hắn nói với Thiết Dã Mã:
- Trân Châu, ngươi đi phía trước nhìn một chút.
Sau khi Thiết Dã Mã rời đi, Tông Hàn mới để cho thám báo tiếp tục kể rõ cảnh tượng trên chiến trường, nghe thám báo nói Bảo Sơn đại vương cuối cùng dẫn đội xông tới, cuối cùng soái kỳ nghiêng ngả, dường như chưa từng giết ra, Tông Hàn từ trên ghế đứng lên, tay vịn nắm ở tay phải "rắc" một tiếng đứt đoạn, Tông Hàn ném nó xuống đất.
Thám báo vẫn đang hình dung sự oanh tạc đối với đầu cầu Vọng Viễn Kiều của hỏa khí đáng sợ kia, ngọn lửa và vụ nổ kéo dài làm cho một lượng lớn binh lính chạy tới đầu cầu không cách nào đi qua, có binh sĩ trên người bắt lửa, kêu thảm thiết chạy trốn trong đám người, có người ở bên bờ lao vào trong nước sông vẫn đang lạnh lẽo thấu xương. Người Bắc vốn không giỏi bơi lội, hơn phân nửa binh lính nhảy xuống sông cứ như vậy chết đuối.
- Đủ rồi ——
Tông Hàn cắt ngang miêu tả của thám báo. Thám báo quỳ ở đó, câm như hến.
Nhưng một lát sau, hắn lại nghe thấy giọng Tông Hàn truyền đến:
- Ngươi —— tiếp tục nói về hỏa khí kia.
Thám báo lúc này mới dám mở miệng lần nữa.
Khoảng giờ Thân ba khắc (bốn giờ rưỡi chiều), mọi người từ trong miệng binh sĩ lục tục chạy về từ tiền tuyến Vọng Viễn Kiều, dần dần biết được sự anh dũng xung phong và sống chết chưa rõ của Hoàn Nhan Tà Bảo, qua một lát nữa, xác nhận Tà Bảo bị bắt.
Lúc này, công phòng của toàn bộ chiến trường Sư Lĩnh đã ngừng lại theo mệnh lệnh của hai bên tham chiến, điều này chứng minh hai bên đều đã biết chiến quả khiến người ta khiếp sợ trên phương hướng Vọng Viễn Kiều.
Tất cả mọi người cũng đều có thể hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong chiến quả kia.
Sáu ngàn chiến sĩ Hoa Hạ quân, dưới tình huống mang theo hỏa khí kiểu mới tham chiến, trong thời gian nửa canh giờ, chính diện đánh tan ba vạn tinh nhuệ Kim quân do Tà Bảo dẫn đầu, mấy ngàn binh sĩ chết ngay tại chỗ, hơn hai vạn người bị bắt, người chạy thoát rất ít. Mà thương vong của Hoa Hạ quân, có thể đếm trên đầu ngón tay.
Phần lớn thời gian, kỳ thực song phương đôi bên đều đang xác nhận chiến quả tựa thiên thư này có chân thật hay không. Phía Hoa Hạ quân ạ, Vu Trọng Đạo trước sau để cho lính truyền lệnh xác nhận nguồn gốc tình báo ba lần, mới tiếp nhận hiện thực này, Cừ Chính Ngôn cầm tình báo ngồi dưới đất, trầm mặc một lúc lâu, mới cho người đi xác định một lần nữa, về phần tham mưu Trần Điềm sau khi nhận được tin tức đầu tiên là bật cười:
- Đây là kẻ nào đang đùa bỡn ta, nhất định là trước đây bị ta...
Sau đó phản ứng lại, giận tím mặt:
- Bất kể thế nào cũng không thể lấy quân tình ra đùa chứ ——
Mọi người dùng đủ loại phương thức, tiếp nhận sự thực của toàn bộ tin tức.
Buổi chiều chưa kết thúc, Ninh Nghị đã hội hợp với Hàn Kính, kéo một bộ phận xe lớn lắp tên lửa "Đế Giang" và bệ phóng đi tới tiền tuyến Sư Lĩnh. Một bên cưỡi ngựa đi về phía trước, Ninh Nghị một bên cùng Hàn Kính, cùng vài nhân viên kỹ thuật, nhân viên tham mưu tái dựng toàn bộ vấn đề xuất hiện trên chiến trường.
- Cường độ nòng súng hỏa thương, cho tới nay đều vẫn là một vấn đề, mấy vòng trước còn khá hơn một chút, sau khi bắn tới vòng thứ ba, tình huống nổ nòng mà chúng ta chú ý tới đang tăng lên...
- Sau ba vòng, vỏ đạn bằng bìa cứng bị kẹt một chút...
- Đối phó kỵ binh là chiếm hời của vận may, người Nữ Chân vốn muốn chậm rãi đi vòng về phía nam, chúng ta bắn sớm, cho nên bọn họ không có sự chuẩn bị tâm lý, sau đó muốn tăng tốc độ, đã muộn... chúng ta chú ý tới, trong đợt bắn thứ hai, đầu lĩnh kỵ binh Nữ Chân bị ảnh hưởng tới, kỵ binh còn lại không đi vòng nữa, mà lúc đó lựa chọn xung phong thẳng đến, vừa vặn đâm vào họng súng... nếu như lần sau kẻ địch có chuẩn bị mà đến, tốc độ của kỵ binh chỉ sợ vẫn có thể tạo thành uy hiếp đối với chúng ta...
- Hao tổn của đạn tên lửa ngược lại không nhiều như dự tính, bọn họ vừa bị dọa liền sụp đổ, hiện giờ vẫn có thể đánh thêm mấy trận...
Trong lúc mọi người líu ríu nghị luận, còn nói tới sự hữu ích của tên lửa. Còn có người nói cái tên "Đế Giang" này uy vũ lại khí phách, trong "Sơn Hải Kinh" nói, Đế Giang hình dạng như túi vàng, màu sắc đỏ như đan hỏa, có cánh không mặt mũi, quan trọng nhất là còn có thể ca múa, tên lửa này lấy tên Đế Giang, quả nhiên giống như đúc. Ninh tiên sinh thật sự là biết đặt tên, nội hàm sâu sắc...
Hàn Kính tới gần bên này, ấp úng:
- Tuy rằng... là một chuyện vui lớn, có điều, chữ đế này, có khi nào không thỏa đáng lắm hay không, chúng ta giết hoàng đế...
Hắn lấy tay làm cưa, thoạt nhìn giống như cưa đầu Chu Triết trên không trung, ngược lại không nói tiếp nữa.
Ninh Nghị nghiêng đầu:
- Đế Giang mà...
- Đúng vậy, Đế Giang.
- Tương (浆) đó (hai chữ này phát âm giống nhau)...
- Giang (江)... là Giang mà.
Hàn Kính nghiền ngẫm hồi lâu, giục ngựa theo sau:
- Có ý gì thế?
Khi mặt trời lặn, tiền tuyến Sư Lĩnh đã gần.
Tử Châu.
Lý Sư Sư cũng nhận được vòng chiến báo thứ nhất sau khi Ninh Nghị rời đi, nàng ngồi trong căn phòng bố trí đơn giản, trầm mặc hồi lâu bên cạnh bàn, sau đó che miệng khóc lên. Trong tiếng khóc lại có nụ cười...
Rất nhiều năm rồi, nàng từng nghi ngờ hành vi giết Chu Triết trên Kim Loan điện của Ninh Nghị ngày đó có lý trí hay không, hiện giờ chuyện này đã hoàn toàn không cần hỏi nữa. Tại thời khắc mấu chốt nhất của chiến dịch gần như quyết định vấn đề tồn tại của cả tộc quần này, vào ngày thứ sáu hắn dẫn binh xuất kích, dễ dàng tiêu diệt Hoàn Nhan Tà Bảo binh lực gấp năm lần phe mình.
Mặt trời chiều chiếu vào từ cửa sổ căn phòng nhỏ...