Cách Tử Châu hơn mười dặm, Sư Lĩnh vắt ngang trước dãy núi như sư tử nằm.
Mặt trời chiều ngả về tây, khói đen đã dừng lan tràn, thời gian sáu ngày tới nay, âm thanh chiến đấu lần đầu tiên ngừng lại, cây cối đôt cháy thành than trong ngọn lửa gần ngọn núi được phản chiếu dưới ánh sáng của mặt trời lặn, hiện ra một bầu không khí yên bình kỳ lạ.
Vẫn có người chạy băng băng trên từng trận địa phòng ngự, binh lính vẫn đang gia cố phòng tuyến và kiểm tra vị trí pháo, mọi người nhìn trận địa Kim binh phía trước tầm nhìn, chỉ thấp giọng nói chuyện.
- Các ngươi nói xem, Kim cẩu hôm nay còn tới không?
- Không nghĩ những thứ này nữa, đến thì giết con mẹ nó!
- Nghe nói Vọng Viễn Kiều đánh thắng rồi, diệt được Hoàn Nhan Tà Bảo.
- Người do Ninh tiên sinh dẫn, nhớ không? Những người từ đại đội Hai rút xuống kia... Tà Bảo cho rằng mình có ba vạn người, không đủ cho hắn đắc ý, lao về phía Ninh tiên sinh...
- Đánh như thế nào vậy...
- Hiện tại vẫn chưa rõ ràng...
Trong tiếng xì xào bàn tán như thế, ánh mặt trời hiện lên màu vàng kim xẹt qua sơn cốc phía trước, sự thu liễm và yên tĩnh của người Nữ Chân, đã kéo dài hơn một canh giờ.
Hơi phía sau núi có doanh trại thương binh, sau khi chiến trường giằng co hồi lâu trong yên tĩnh không bình thường, có những người bị thương chống gậy quấn băng vải từ trong lều trại đi ra, trông về phía sau lưng Sư Lĩnh Sơn phía trước.
- Sao rồi?
Mọi người hỏi thăm lẫn nhau như vậy.
Bên trong khí cầu, có người nhanh chóng phất cờ hiệu xuống phía dưới, báo cáo động tĩnh mỗi một phút trong doanh địa Nữ Chân, có quan viên cao cấp của Bộ tham mưu trực tiếp chờ phía dưới, để xác nhận tất cả manh mối quan trọng không bị bỏ sót.
Cuộc chiến ngăn chặn ở hai nơi Sư Lĩnh, Tú Khẩu kéo dài gần sáu ngày, trong ghi chép của hậu thế, nó thường bị lu mờ bởi ý nghĩa và sự huy hoàng vượt thời đại của đại thắng Vọng Viễn Kiều, trong toàn bộ chiến dịch Tây Nam kéo dài năm tháng, chúng cũng thường có vẻ không quan trọng. Nhưng trên thực tế, bọn họ là điểm tựa quan trọng để chiến thắng trong cuộc chiến Vọng Viễn Kiều.
Trong thời gian cả sáu ngày, Cừ Chính Ngôn, Vu Trọng Đạo ngăn chặn Tú Khẩu, Hàn Kính, Bàng Lục An chiến đấu ở Sư Lĩnh. Tuy rằng người Nữ Chân trông mong rằng sở bộ Tà Bảo vượt núi đến có thể làm được chút gì đó trước mặt Ninh Nghị, nhưng ở hai điểm Sư Lĩnh và Tú Khẩu, bọn họ cũng không có chút buông lỏng hoặc nương tay nào, tiến công luân phiên làm cho binh tuyến Hoa Hạ quân nhân số vốn không nhiều kéo căng đến cực hạn, hơi không cẩn thận một chút sẽ có thể sụp đổ toàn bộ.
Tuy rằng dựa vào địa hình, đại pháo trước mắt vẫn có thể chiếm chút hời của phòng ngự, nhưng thời gian sáu ngày trôi qua, chiến lực giảm quân số ở hai bên của Hoa Hạ quân cũng đạt tới con số to lớn là bảy ngàn. Tốc độ giảm quân số như vậy, ở một số phương diện mà nói kỳ thực còn thảm thiết hơn nhiều so với tình huống lúc phòng ngự chiến của huyện Hoàng Minh, Vũ Thủy Khê.
Nhất là ở phương hướng Sư Lĩnh, sau khi soái kỳ của Tông Hàn xuất hiện, sĩ khí của Kim binh tăng mạnh, đám người Tông Hàn, Bạt Ly Tốc cũng dùng hết công lực chỉ huy chiến trường và điều phối binh lực nhiều năm nay, lấy binh lính tinh nhuệ không ngừng chấn động toàn bộ phòng ngự trong núi, làm cho cửa đột phá tập trung ở một điểm. Đôi khi, cho dù là quân nhân Hoa Hạ tham dự phòng thủ, cũng rất khó cảm nhận được ở nơi nào giảm quân số nhiều nhất, chịu đựng áp lực lớn nhất, đến khi trận địa nơi nào đó bị phá, mới ý thức được ý đồ chân chính trên chiến thuật của Tông Hàn. Lúc này, chỉ có thể điều phối lại, đoạt lại trận địa từ tay Kim binh.
Đây là chênh lệch về mặt chiến thuật giữa tướng lĩnh Hoa Hạ quân và danh tướng Nữ Chân ở cấp độ Tông Hàn, tuy nhiên, xét về tố chất của từng binh sĩ và sự hợp tác chiến thuật quy mô nhỏ của binh lính cơ sở, phía Hoa Hạ quân đã bỏ xa những binh sĩ Nữ Chân "vạn người không thể địch" này một bậc.
Trong này, nhất là trên dưới sư đoàn Hai do Bàng Lục An suất lĩnh một bận đã để mất huyện Hoàng Minh, tác chiến anh dũng dị thường, đối mặt với "kẻ thù lâu năm" Bạt Ly Tốc này, binh lính sư đoàn Hai lòng mang chí rửa nhục báo thù thậm chí một bận thay đổi tác phong phòng thủ đánh vững cắm vững sở trường nhất, trong mấy lần đoạt đi đoạt lại trận địa đều thể hiện ra ý chí chiến đấu kiên quyết nhất.
Ý chí tác chiến như vậy một mặt đương nhiên có công lao của công tác chính trị, mặt khác, cũng là bởi vì sư đoàn trưởng Bàng Lục An một bận bỏ mặc sống chết, mấy lần đều phải tự mình dẫn binh tiến lên. Để bảo vệ sư đoàn trưởng, lữ đoàn trưởng, trung đoàn trưởng bên dưới của sư đoàn Hai lần nào cũng gánh vác nhiệm vụ quan trọng đầu tiên.
Bên phía người Nữ Chân Bạt Ly Tốc một bận tự mình ra chiến trường phá trận, nhưng mà sau khi chiếm lĩnh một chỗ trận địa, gặp phải sự phản kích điên cuồng của binh lính sư đoàn Hai, có một đội binh lính thậm chí có ý đồ ngăn cản đường đi của Bạt Ly Tốc sau đó để cho pháo binh chẳng phân biệt địch ta oanh kích trận địa, bên phía pháo binh tuy rằng không làm như vậy, nhưng thái độ như thế của sư đoàn Hai khiến cho Bạt Ly Tốc không thể không ủ rũ lui đi.
Trên thực tế, điều ghi tạc trong lòng binh lính sư đoàn Hai, không chỉ riêng nợ máu của binh sĩ đã chết ở huyện Hoàng Minh, một bộ phận binh sĩ chưa từng phá vòng vây, lúc này vẫn rơi vào trong tay người Nữ Chân, chuyện này, có lẽ mới là chướng ngại lớn nhất trong lòng một đám binh lính.
Sư Lĩnh ác chiến kịch liệt, nhiều lần tranh đoạt, sau đó quân đoàn trưởng Hà Chí Thành không ngừng triệu tập binh lính bị thương nhẹ, dân binh cũng như lực lượng hữu sinh vẫn xen kẽ trong núi từ phía sau, cũng tập trung vào tiền tuyến Sư Lĩnh, mới rốt cuộc duy trì được phòng tuyến khá khẩn trương này. Nếu không phải như thế, đến ngày hai mươi tám, Hàn Kính thậm chí không cách nào rút ra hơn ngàn kỵ đội của hắn, sau đại chiến Vọng Viễn Kiều, cũng rất khó nhanh chóng càn quét, thu dọn chiến trường.
Sự đình chiến, sợ hãi của Kim binh vào buổi chiều hôm nay rất rõ ràng là có được biện pháp ứng phó sau chiến báo Vọng Viễn Kiều, nhưng tướng lĩnh Hoa Hạ quân trên trận địa cũng không buông lỏng cảnh giác, Hà Chí Thành, Bàng Lục An đều đang không ngừng nhắc nhở binh lính tiền tuyến củng cố phòng tuyến, đối với tin tức Vọng Viễn Kiều, cũng không công bố chính thức, tránh cho binh lính từ đó khinh địch, chịu thiệt thòi của đối phương trong phản kích cuối cùng của người Nữ Chân.
Khoảng giờ Dậu hai khắc, đám người Hà Chí Thành, Bàng Lục An bên cạnh con đường sau lưng Sư Lĩnh Sơn, nhìn thấy xe lớn từ Vọng Viễn Kiều tới và đội ngựa ước chừng trăm người phía trước xe lớn, Ninh Nghị ở trong đội ngựa. Hắn đến gần rồi xuống ngựa, Hà Chí Thành cười nói:
- Ninh tiên sinh ra tay, trận chiến này có thể định rồi... quá không dễ dàng.
Trên mặt hắn cũng có khói thuốc súng, lúc nói lời này, trong mắt thực ra ẩn chứa nước mắt. Bàng Lục An bên cạnh trên người đã bị thương dính máu, bởi vì thất bại của huyện Hoàng Minh, hắn lúc này là quyền sư đoàn trưởng sư đoàn Hai, chào kiểu quân đội với Ninh Nghị:
- Sư đoàn Hai quân đoàn Năm Hoa Hạ nhận lệnh phòng ngự tiền tuyến Sư Khẩu, may mắn không làm nhục mệnh.
- May nhờ có các ngươi.
Nếu vào lúc bình thường với tính cách của Ninh Nghị có lẽ sẽ nói mấy lời dí dỏm, nhưng lúc này không có, hắn chào đáp lễ với hai người, đi tới phía trước, Bàng Lục An nhìn vào xe lớn phía sau:
- Đây chính là "Đế Giang"?
Ninh Nghị gật đầu:
- Kỳ thực toàn bộ ý tưởng đều đã có lúc ở Tiểu Thương Hà, một năm cuối cùng hoàn thành thao tác thủ công. Đến Tây Nam, mới chậm rãi bắt đầu, thời gian mấy năm, người chết, người tàn phế vì nó trong Công nghiệp quân sự số Một không dưới hai trăm người, thắt lưng buộc bụng từ từ nghiền ngẫm ra được mấy thứ này. Chúng ta vốn còn lo lắng, có đủ hay không, cũng may, Tà Bảo đụng tới, cũng phát huy tác dụng.
Có lẽ là hồi tưởng lại quá trình những năm gần đây, ngữ khí của hắn nghiêm túc, nhưng cũng không khẩn trương, là sự nghiêm túc mang theo một chút cảm giác thả lỏng. Đi về phía trước một lát, lại nói:
- Những người khác đều còn ở Vọng Viễn Kiều, bắt được hơn hai vạn người, bắt giữ rồi trông coi không dễ dàng, nhất thời rất khó xử lý sạch sẽ. Chúng ta lo lắng người Nữ Chân ở bên này nổi điên, cho nên kéo những thứ này qua đây trước. Vốn là hơn sáu trăm phát, trước khi khai chiến lo lắng có đủ hay không, có thể cho người Nữ Chân đả kích đau đớn nhất trong trận chiến đầu tiên hay không, nhưng cuối cùng chỉ dùng không đến ba trăm —— bên này Tông Hàn phản ứng thế nào?
- Tốc độ phản ứng rất nhanh, gừng càng già càng cay.
Hà Chí Thành cười cười, phía trước chính là đường núi, hắn nhấc tay lên, lại nhìn về phía sau:
- Những chiếc xe này...
- Từ từ kéo lên đi, có một số có thể phải dựa vào ngựa thồ, không vội, tìm một chỗ tốt.
Ninh Nghị cười nói:
- Tầm bắn thực tế, bình thường mà nói vượt qua bốn trăm trượng, trước khi không tìm được biện pháp ứng phó, đủ cho Tông Hàn uống một bình rồi.
- Có điều Tông Hàn đã có phòng bị.
- ... Nhanh vậy à?
- Non nửa canh giờ trước đã bắt đầu, binh tuyến của bọn họ đang rút về sau.
Hà Chí Thành nói:
- Lúc đầu chỉ là rút lui đơn giản, đại khái là ứng phó với tình trạng thất bại của Vọng Viễn Kiều, có vẻ hơi vội vàng. Nhưng một khắc trước, đã có rất nhiều điều chỉnh, động tác không lớn, rất có kết cấu.
Mọi người một đường đi lên sườn núi, vượt qua cao tuyến trên sườn núi, trong trời chiều thấy được tình trạng toàn bộ chiến trường Sư Lĩnh, trận địa bị máu tươi nhuộm đỏ từng mảnh một, hố đất bị đạn pháo nổ đen hết chỗ này đến chỗ khác, trong doanh địa Kim binh phía trước, trướng lớn và soái kỳ vẫn đang bay phấp phới, người Kim xây dựng lên tường thành bằng gỗ đơn giản, ngoài tường có gai gỗ đan xen —— sự lui về của binh lực phía trước khiến cho toàn bộ bố trí của người Kim hiện ra thế phòng thủ, điều động thay đổi phòng ngự của đội ngũ trong doanh địa xem ra vẫn đang tiếp tục.
Ninh Nghị cầm kính viễn vọng nhìn sang bên kia, đám người Hà Chí Thành ở một bên giới thiệu:
- ... Từ tình hình nhìn thấy nửa canh giờ trước, một bộ phận người đang rút lui về phía sau sơn khẩu, rút lui của tiền tuyến rõ ràng nhất, lều trại phía sau tường gỗ không nhúc nhích, xem ra dường như còn có người, nhưng tổng hợp tình báo của các điểm quan sát, người Kim trong quá trình điều động quy mô lớn, đang rút đi binh lính trong lều trại phía trước. Ngoài ra nhìn chỗ cao của sơn khẩu phía sau, trước đó đã có người chuyển thiết pháo lên trên, xem ra là để phong tỏa đường đi lúc rút lui.
- Đám người Tông Hàn này, quả thật là nhân kiệt đương thời.
Ninh Nghị thở ra một hơi, lẩm bẩm nói một câu.
Tổng kỹ sư Lâm Tĩnh Vi bên cạnh cũng đang tò mò nhìn vào tình hình bên đó, lúc này mở miệng nói:
- Đúng thật là túc tướng tung hoành thiên hạ ba mươi năm, nếu ta ở nơi đất khách, sợ rằng trong một canh giờ cũng sẽ không tin có sự tồn tại của kỳ vật như tên lửa.
- Cho dù tin, sợ là trong lòng cũng khó xoay chuyển được khúc cua này.
Một bên có người nói.
- Đối mặt với hiện thực là tố chất cơ bản của danh tướng, bất luận như thế nào, trên chiến trường Vọng Viễn Kiều đích xác xuất hiện hỏa khí có thể xa đến bốn năm trăm trượng, hắn nhất định phải đưa ra đối sách đối với việc này, bằng không, hắn chẳng lẽ chờ Đế Giang rơi xuống đầu mới xác nhận một lần sao?
Ninh Nghị cầm kính viễn vọng, vừa suy nghĩ vừa nói, sau đó cười cười:
- Có điều, các ngươi có thể khen hắn thêm vài câu, sau này viết vào trong sách —— như vậy thể hiện rằng chúng ta lợi hại hơn.
Mọi người đều cười, có người nói:
- Nếu Tông Hàn đã có chuẩn bị, chỉ sợ tên lửa của chúng ta khó có thể thu được hiệu quả kỳ binh nữa, trước mắt đại doanh Nữ Chân đang điều động, có cần nhân cơ hội này, nhanh chóng lắp tên lửa vào, cho nổ tung một đợt trong doanh địa của bọn họ không?
Đám người Hà Chí Thành nhìn nhau, phần lớn đều bắt đầu tự hỏi, Ninh Nghị cúi đầu hiển nhiên cũng đang suy nghĩ chuyện này. Hắn mới vừa nói đối mặt với hiện thực là tố chất cơ bản của danh tướng, nhưng trên thực tế, Tông Hàn đưa ra quyết định, tốc độ đối mặt với hiện thực cực nhanh, hắn cũng có chút khâm phục, nếu như là mình, nếu như mình vẫn là mình năm đó, trải qua cảnh tỉnh trên thương trường, có thể tiếp nhận hiện thực trong thời gian ngắn như thế sao —— hay là vào lúc con trai cũng gặp vận rủi? Hắn không có bất kỳ chắc chắn nào.
Mà lúc này ném ra những tên lửa này, có thể có tác dụng bao lớn đây?
Ninh Nghị liếm môi:
- Hư là thực mà thực là hư, dựng tên lửa lên, đề phòng bọn họ thấy địch yếu phản công lần nữa, còn trực tiếp oanh tạc tạm thời không cần. Ngoại trừ nổ chết vài người dọa bọn họ nhảy dựng, chỉ sợ khó có tác dụng giải quyết dứt khoát.
Người chung quanh gật đầu.
- Từ hôm nay trở đi, thời kỳ vạn người không thể địch của Nữ Chân đã hoàn toàn qua rồi.
Ninh Nghị nói:
- Tâm tình hiện tại của Hoàn Nhan Tông Hàn nhất định rất phức tạp. Lát nữa viết thư ném qua, con trai hắn ở trong tay ta, xem thử hắn có hứng thú nói chuyện với ta một chút không.
Mặt trời đang lặn, thời khắc tháng hai sắp tới, vạn vật sinh sôi. Cho dù là sinh vật đã già nua, cũng sẽ không dừng lại sự phản kháng của bọn họ đối với thế giới này. Sự kế tục và luân hồi trong thế gian, luôn luôn tiến hành như vậy.