Trăng sáng lạnh lẽo, khắp trời đầy sao.
Tây Nam, giữa dãy núi tiền tuyến Tử Châu, không khí quỷ dị đang lan tràn trong đám người hàng chục vạn người.
Quân đội cũng là một xã hội, khi chiến quả vượt quá lẽ thường đột nhiên phát sinh, tin tức khuếch tán ra ngoài, mọi người cũng sẽ lựa chọn dùng đủ loại thái độ khác nhau để đối mặt với nó.
Kinh ngạc, phẫn nộ, mê hoặc, chứng thực, ngơ ngẩn, khó hiểu... cuối cùng đến tiếp nhận, ứng phó, hàng ngàn hàng vạn người, sẽ có hàng ngàn hàng vạn hình thức biểu hiện.
Sau khi vào đêm, bó đuốc vẫn lan tràn trong núi, nội bộ từng nơi doanh địa bầu không khí lạnh lẽo, nhưng ở những nơi khác nhau, vẫn có chiến mã đang chạy băng băng, có tin tức đang trao đổi, thậm chí có quân đội đang điều động.
Nội bộ Kim quân, nhân viên cao tầng đã tiến vào quá trình gặp mặt, có người tự mình đi đến Sư Lĩnh, cũng có tướng lĩnh vẫn đang tiến hành các loại bố trí.
Tiền tuyến Tú Khẩu Tập đối ứng với Sư Lĩnh, tới gần giờ Tý, một trận chiến đấu bùng nổ ở phía tây bắc chân núi vẫn đang giới nghiêm —— bộ đội Nữ Chân cố gắng đi đường vòng tập kích gặp phải đội tuần tra ngăn chặn của Hoa Hạ quân, sau đó lại có mấy nhóm bộ đội tham dự chiến đấu. Ở tuyến đầu của Tú Khẩu, bộ đội Nữ Chân cũng tổ chức một hồi tập kích ban đêm dưới sự dẫn dắt của Tát Bát.
Lúc vội vàng đến quân doanh Tú Khẩu, thứ Ninh Hi nhìn thấy chính là cảnh tượng kịch chiến trong đêm tối: đại pháo, lựu đạn, mũi tên mang lửa bay lượn ngang dọc ở một bên núi, binh lính chạy vội giữa doanh địa và tiền tuyến, khi hắn tìm được Cừ Chính Ngôn phụ trách chiến sự bên này, đối phương đang chỉ huy binh lính lên tiền tuyến chi viện, sau khi hạ mệnh lệnh xong, mới bận tâm đến hắn.
- Ninh Hi, sao lại đến đây?
Cừ Chính Ngôn nhíu mày, lời nói trầm ổn kiên định. Hai người giơ tay chào lẫn nhau, Ninh Hi nhìn ánh lửa ở tiền tuyến nói:
- Tát Bát vẫn bí quá hoá liều.
- Có hai nhóm thám bảo từ phía bắc xuống, xem ra đã bị chặn lại. Người Nữ Chân được ăn cả ngã về không không khó dự đoán, ba vạn người của Vọng Viễn Kiều bị thiệt hại một cách bất ngờ, chỉ cần không có ý định đầu hàng, trước mắt khẳng định sẽ có động tác, nói không chừng thừa dịp chúng ta sơ suất, ngược lại một lần đột phá phòng tuyến, vậy ít nhiều còn có thể hòa nhau một thành.
Cừ Chính Ngôn nhìn về phía trước một chút:
- Nhưng cũng chính là bí quá hoá liều, hai đội phía bắc không vòng qua được, chính diện tiến công, nhìn qua thì thấy đẹp đẽ, thực ra đã vô cùng yếu ớt.
Ninh Hi gật đầu, tiếp xúc của hắn đối với tiền tuyến kỳ thực cũng không nhiều, lúc này nhìn vào tiếng vang kịch liệt ở tiền tuyến, đại khái là điều chỉnh nhận thức trong lòng: Thì ra đây vẫn là dáng vẻ vô cùng yếu ớt.
Sau đó ngượng ngùng cười cười:
- Đánh xong Vọng Viễn Kiều rồi, phụ thân bảo ta qua bên này nghe xem cách nghĩ của Cừ thúc thúc Ngô bá bá các người về bước tác chiến tiếp theo... đương nhiên, còn có một chuyện, chính là chuyện của Ninh Kỵ, nó hẳn là đang lại gần bên này, ta tiện đường đến thăm nó...
Cừ Chính Ngôn gật đầu, lẳng lặng nhìn chân núi phía tây bắc chiến trường, sau đó mới vỗ vỗ bả vai Ninh Hi, dẫn hắn qua một cái lều gỗ nhỏ làm sở chỉ huy bên cạnh:
- Nói như vậy, buổi chiều ngươi ở Vọng Viễn Kiều.
- Ừm, ta đi theo tiểu đội phòng ngự phía sau quan sát từ xa, sau đó lại tham dự giam giữ tù binh, sau khi trời tối mới khởi hành qua bên này.
- Tốt, vậy ngươi nói cho ta biết chi tiết quá trình chiến đấu và chuyện tên lửa.
Buổi chiều đương nhiên cũng có những người khác báo cáo qua với Cừ Chính Ngôn tình huống cuộc chiến Vọng Viễn Kiều, nhưng tình huống mà lính truyền lệnh truyền đạt sao có thể hiểu rõ bằng Ninh Hi đang ở hiện trường mà lại là con trai cả của Ninh Nghị. Cừ Chính Ngôn kéo Ninh Hi vào trong lều rót cho hắn chén nước, Ninh Hi cũng thuật lại toàn bộ tình huống của Vọng Viễn Kiều một lần, sau đó đại khái giới thiệu một phen thuộc tính cơ bản của "Đế Giang", Cừ Chính Ngôn cân nhắc một lát, thảo luận với Ninh Hi một chút về xu thế của toàn bộ chiến trường, đến lúc này, động tĩnh trên chiến trường thực ra cũng đã dần dần yên ắng.
Bí quá hoá liều cũng chưa từng chiếm được tiện nghi, Tát Bát lựa chọn lục tục lui về phía sau. Hoa Hạ quân cũng không đuổi theo.
Lúc này đã gần nửa đêm, sau khi Ninh Hi và Cừ Chính Ngôn trao đổi xong không lâu, trong đám người tác chiến trở về doanh trại nhìn thấy Ninh Kỵ nửa người nhuốm máu, vị thiếu niên này so với những người khác còn thấp hơn một cái đầu đang đi theo một chiếc cáng cứu thương, trên cáng cứu thương là một binh sĩ bị thương nghiêm trọng, bụng đang không ngừng chảy máu, động tác của Ninh Kỵ thành thạo và nhanh chóng cố gắng cầm máu cho đối phương.
Doanh địa thu nhận chữa trị thương binh cách đó không xa, nhưng trên thực tế, sau mỗi một cuộc chiến đấu, số lượng đại phu theo quân luôn không đủ. Ninh Hi xắn tay áo bưng một chậu nước nóng đi về phía Ninh Kỵ.
Đặt cáng cứu thương xuống, Ninh Hi cũng đặt nước nóng xuống đưa tay giúp đỡ, Ninh Kỵ ngẩng đầu nhìn một cái —— nửa khuôn mặt hắn đều dính đầy vết máu, trên trán cũng có vết xước —— thấy huynh trưởng đến, liền cúi đầu tiếp tục xử lý thương thế của người bị thương. Hai huynh đệ hợp tác mà không nói gì.
Thấy một màn như vậy, Cừ Chính Ngôn mới xoay người rời khỏi nơi này.
Trên thực tế, Ninh Kỵ đi theo đội ngũ Mao Nhất Sơn, ngày hôm qua lần đầu tiên liên lạc với bên này ở một nơi xa về phía bắc hơn. Cùng lúc khi tin tức phát tới Vọng Viễn Kiều, Cừ Chính Ngôn bên này cũng phát ra mệnh lệnh, để cho nhánh người rời đội này nhanh chóng hội hợp về phía Tú Khẩu. Đám người Mao Nhất Sơn và Ninh Kỵ hẳn là nhanh chóng chạy tới phía Tú Khẩu này, lúc trong núi Tây Bắc lần đầu tiên phát hiện người Nữ Chân, bọn họ cũng trùng hợp nhanh chóng tham dự chiến đấu ngay chỗ lân cận.
Lúc Ninh Hi tới, đối với việc Ninh Kỵ có thể an toàn trở về hay không, trên thực tế Cừ Chính Ngôn vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc.
Đi theo đội quân y thời gian gần hai năm, Tiểu Ninh Kỵ bản thân cũng nhận được sự dạy dỗ của lương sư trên phương diện chữa thương đã không thua kém bao nhiêu so với những quân y khác, Ninh Hi trên phương diện này cũng đã nhận được sự dạy dỗ chuyên môn, trong giúp đỡ cũng có thể phát huy trợ lực nhất định. Nhưng thương thế của người bị thương trước mắt thật sự quá nặng, cứu chữa một hồi, ánh mắt đối phương rốt cuộc vẫn dần dần ảm đạm.
Ninh Hi mấy năm nay đi theo đám người Ninh Nghị, Trần Đà Tử học tập là về bày mưu nghĩ kế trên phương hướng lớn hơn, thao tác thực tế tàn khốc như vậy là cực ít, hắn vốn dĩ còn cảm thấy huynh đệ đồng tâm đoàn kết hợp tác nhất định có thể cứu sống đối phương, lúc nhìn thấy người bị thương kia dần dần chết đi, trong lòng có cảm giác thất bại cực lớn dâng lên. Nhưng Tiểu Ninh Kỵ quỳ một bên chỉ trầm mặc một lát, sau khi hắn thăm dò hơi thở và nhịp tim của nạn nhân, vuốt mắt đối phương, sau đó liền đứng dậy.
- Ca, chúng ta qua bên kia hỗ trợ.
Ninh Hi kịp phản ứng lại, đi theo.
Hai huynh đệ làm cộng sự, sau đó cứu được một người bị thương nặng, lại băng bó cho một người bị thương nhẹ, dưới lều quân doanh khắp nơi đều là quân y, hộ lý đi lại, nhưng bầu không khí khẩn trương đã yếu bớt. Hai người lúc này mới sang một bên rửa tay và mặt, chậm rãi đi về phía một bên quân doanh.
Bầu trời đêm đầy sao.
Ninh Hi nhìn đệ đệ nhỏ hơn mình bốn tuổi, giống như một lần nữa nhận biết hắn. Ninh Kỵ quay đầu nhìn bốn phía:
- Ca, Sơ Nhất tỷ đâu, sao không đi theo huynh tới?
- Nàng ấy ở Vọng Viễn Kiều dẫn dắt nữ binh hỗ trợ, cha bảo ta qua đây nói chuyện với mấy người Cừ thúc về chuyện sau đó, thuận tiện thăm đệ.
Ninh Hi nói xong, lúc này mới nhớ tới một chuyện, lấy từ trong lòng ra một cái bọc nho nhỏ:
- Đúng rồi, bánh gạo Sơ Nhất bảo ta mang cho đệ, đã nguội hết rồi... ta cũng đói bụng, chúng ta mỗi người ăn một nửa đi.
- Là Sơ Nhất tỷ cho đệ, sao huynh có thể ăn một nửa?
- Mang cho đệ cả một đường, không có công lao cũng có khổ lao chứ. Này, đệ muốn nửa lớn hay nửa nhỏ?
- Đệ là người tập võ, đang phát triển thân thể, lấy nửa lớn.
- Đệ không biết đạo lý Khổng Dung nhường lê* à?
*Tích kể rằng, Dung, tên đầy đủ là Khổng Dung, sinh ra cuối đời Nam Hán, là cháu đời thứ hai mươi của Khổng Tử, đã từng giữ một chức quan rất lớn trong triều đình. Thuở ấu thời, lúc Khổng Dung mới bốn tuổi, cậu đã biết nhường lại những quả lê to và ngon ngọt cho các anh, còn mình thì chịu ăn quả nhỏ.
- Đệ biết chứ, ca nếu là huynh, huynh muốn nửa lớn hay nửa nhỏ?
- Ta đương nhiên nói muốn nửa nhỏ.
- Cho nên ta lấy nửa lớn, ha ha ha...
- Ha ha ha ha...
Huynh đệ nói tới đây, đều bật cười. Nghệ thuật nói chuyện như vậy là một trong những truyện cười kinh điển của Ninh gia, xuất xứ có thể còn đến từ Ninh Nghị. Hai người mỗi người cầm một nửa bánh gạo, ngồi xuống bãi đất trống bên cạnh quân doanh.
- Ca, nghe nói cha ra tay ở Vọng Viễn Kiều rồi?
- Ừm, cha lật hết vốn liếng ra rồi, sáu ngàn người giải quyết ba vạn người của Tà Bảo, chúng ta thương vong không lớn. Người Nữ Chân phải đau đầu rồi đây.
- Lợi hại như vậy, đánh thế nào chứ?
Ninh Kỵ cả một buổi tối đều đang hành quân, sau đó còn tham dự chiến đấu, đối với tin tức Vọng Viễn Kiều cũng chỉ nghe được vài câu vụn vặt, Ninh Hi liền kể lại tỉ mỉ cho hắn một lần:
- ... Nghe nói, lúc chạng vạng, phụ thân đã phái người đến quân doanh Nữ Chân, chuẩn bị tìm Tông Hàn nói chuyện. Ba vạn tinh nhuệ đánh hết mực, người Nữ Chân kỳ thực đã không còn gì để đánh nữa.
Trong quá trình nói chuyện, hai huynh đệ đều đã ăn xong bánh gạo, lúc này Ninh Kỵ ngẩng đầu về phía bắc nơi hắn vừa mới chiến đấu, nhíu mày:
- Xem ra, đám Kim cẩu không có ý định đầu hàng.
- Tiêu hóa tin tức Vọng Viễn Kiều, dù sao cũng phải có một khoảng thời gian, người Nữ Chân lúc đầu có thể bí quá hoá liều, nhưng chỉ cần chúng ta không cho bọn họ sơ hở, sau khi tỉnh táo lại, bọn họ chỉ có thể chọn một mục giữa đột kích phía trước và rút lui về phía sau. Người Nữ Chân giết ra từ bạch sơn hắc thủy, thời gian ba mươi năm đều là chiếm hời của ngõ hẹp gặp nhau dũng giả thắng, không phải không có nguy hiểm đột kích phía trước, nhưng nói tóm lại, khả năng lớn nhất, vẫn là sẽ lựa chọn rút lui... đến lúc đó, chúng ta sẽ phải một đường cắn hắn, nuốt chửng hắn.
Ninh Kỵ đã lăn lộn trong chiến trường một khoảng thời gian, tuy rằng cũng rất có thành tích, nhưng tuổi của hắn dù sao còn chưa tới, khó có thể phát biểu đối với chuyện trên phương diện chiến lược ở phương hướng lớn.
Ninh Hi cười cười:
- Nói ra thì, có một điểm có lẽ có thể xác định, nếu các đệ không bị triệu về Tú Khẩu, đến ngày mai phỏng chừng sẽ phát hiện, Hán quân của bộ Lý Như Lai, đã đang nhanh chóng lui về phía sau. Bất kể là tiến hay lui, đối với người Nữ Chân mà nói, nhánh Hán quân này đã hoàn toàn không có giá trị, chúng ta dùng tên lửa oanh tạc một cái, phỏng chừng sẽ trở giáo toàn diện, xông về phía người Nữ Chân kia.
Ninh Kỵ chớp chớp mắt, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên:
- Loại thời điểm này toàn quân rút lui, chúng ta ở phía sau chỉ cần xung phong mấy lần, hắn hẳn sẽ không chịu nổi nữa nhỉ?
- Nói là nói như vậy, nhưng kế tiếp quan trọng nhất, là tập trung lực lượng tiếp được một đòn được ăn cả ngã về không của người Nữ Chân, cắt đứt vọng tưởng của bọn họ. Một khi bọn họ bắt đầu rút lui, thời điểm cắt thịt sẽ tới. Còn nữa, cha đang định đến trước mặt Niêm Hãn huênh hoang, đệ lúc này đừng có mà để người Nữ Chân bắt được.
Ninh Hi nói tới đây, bổ sung một câu:
- Cho nên, ta tới để canh chừng đệ.
Dưới ánh sao, ánh mắt Ninh Kỵ u buồn, mặt bẹp xuống.
Lúc này, đã là rạng sáng mùng một tháng ba năm nay, cùng lúc hai huynh đệ chuyện trò đêm khuya cạnh quân doanh, trong núi bên kia, người Nữ Chân cũng chưa bao giờ lựa chọn đầu hàng sau một lần thảm bại bất thình lình. Bên Vọng Viễn Kiều, mấy ngàn Hoa Hạ quân đang trông coi hai vạn tù binh mới bại, trong núi cách đó hơn mười dặm, Dư Dư đã dẫn dắt một nhánh đội ngũ trong đêm đầy sao đi gấp xuất phát về phía bên này.
Chờ đợi ở phía trước bọn họ, là một vòng ngăn chặn khác do đám người Hàn Kính chủ đạo.
Trong rừng cây tối tăm tiền tuyến Sư Lĩnh, tương tự cũng có xung đột thám báo lẻ tẻ rồi lại biến hoá kỳ lạ, không ngừng bùng nổ trong đêm nay, người Nữ Chân đang vô cùng lo lắng thử nghiệm mỗi một loại thủ đoạn đột phá, đối ứng với nó, là một nhánh tiểu đội Hoa Hạ quân âm thầm thẳng tiến ở phía đông Sư Lĩnh.
Có tiếng gió đêm nức nở xẹt qua trong núi.
Tiểu đội thợ thủ công dưới sự đi kèm của thám báo tinh nhuệ, đã lắp đặt xong thiết giáp ở rìa chân núi, có người đã tính toán phương hướng.
- ... Kiểm tra đường ngang... tây đến bắc bốn mươi ba độ, góc ngắm chiều cao bắn ba mươi lăm độ, khoảng cách định trước là ba trăm năm mươi trượng... hai phát...
Khinh khí cầu bay trên đỉnh núi Sư Lĩnh, đứng trên khinh khí cầu trong bóng tối lờ mờ, lại đã là mấy quan quân cao tầng của Hoa Hạ quân như Bàng Lục An, bọn họ mỗi người một cái kính viễn vọng, có người xoa xoa tay, lẳng lặng chờ đợi thời khắc triển lãm vũ khí.
Trong quân doanh người Kim, đèn đuốc thắp sáng, một khắc nào đó, tên lửa kéo lấy cái đuôi sáng ngời, dâng lên từ trong núi phía đông của quân doanh.
Vụ nổ làm lật tung lều trại trong doanh địa, thắp lên ngọn lửa. Trong quân doanh người Kim trở nên náo động, nhưng cũng không dẫn tới biến loạn hoặc là nổ doanh quy mô lớn —— đây là biểu hiện cho việc đối phương sớm có chuẩn bị, sau đó không lâu, lại có mấy quả đạn tên lửa gào thét rơi xuống trong quân doanh người Kim, mặc dù không cách nào phát huy hiệu quả binh biến giải khoát dứt điểm, nhưng thanh thế đưa tới là kinh người.
Đội thám báo của người Nữ Chân lộ ra phản ứng, trong núi song phương có giao thủ ngắn ngủi, cứ thế qua một canh giờ, lại có hai quả đạn tên lửa từ một phương hướng khác bay vào trong doanh địa Sư Lĩnh của người Kim.
Dưới sự bao phủ của trăng sao, một đêm tưởng chừng yên tĩnh, vẫn còn không biết bao nhiêu xung đột và ác ý sắp nổ ra.
Chỉ cần có một tia khả năng, song phương đều sẽ không cho đối phương bất kỳ không gian thở dốc nào.
Đám người Tông Hàn, Cao Khánh Duệ, Hàn Xí Tiên, Bạt Ly Tốc, Hoàn Nhan Thiết Dã Mã, Đạt Lãi tụ tập trong doanh trướng phía sau Sư Lĩnh. Mọi người đang tính toán biến số và khả năng kế tiếp của trận chiến này, Đạt Lãi chủ trương gắng sức được ăn cả ngã về không xông vào bình nguyên Thành Đô, đám người Bạt Ly Tốc cố gắng bình tĩnh phân tích tác dụng và sơ hở của vũ khí mới của Hoa Hạ quân.
Tông Hàn cũng không nói nhiều, hắn ngồi trên ghế phía sau, phảng phất trong thời gian nửa ngày, vị lão tướng Nữ Chân tung hoành cả đời này bèn già đi mười tuổi. Hắn giống như một con sư tử già nua nhưng vẫn nguy hiểm, ở trong bóng tối nhớ lại vô số gian nan hiểm trở mà cả đời này đã trải qua, từ trong khốn cảnh trước kia tìm kiếm sức mạnh, trí tuệ và kiên quyết luân phiên hiện lên trong mắt hắn.
Mấy chục năm trước, từ lúc người Nữ Chân chỉ có mấy ngàn người ủng hộ, tất cả mọi người đều sợ hãi Liêu quốc to lớn, duy chỉ có hắn và Hoàn Nhan A Cốt Đả kiên trì quyết ý phản Liêu. Bọn họ bắt được mấu chốt hưng vong của tộc quần trong thủy triều lịch sử chìm nổi, vì thế đã quyết định hưng thịnh mấy chục năm qua của Nữ Chân. Giờ khắc trước mắt này, hắn biết lại đến thời điểm tương tự.
Giờ khắc này là xảy ra bất thình lình, thậm chí những người kiệt xuất tụ tập bên cạnh như Cao Khánh Duệ, Hàn Xí Tiên có lẽ cũng khó có thể ý thức được điểm này. Nhưng Tông Hàn là người quanh năm gánh vác hưng suy của tộc quần, phảng phất trong tối tăm, cảm nhận khiến người ta cả người run rẩy, nổi cả gai ốc kia đã giáng xuống, điều thực sự đáng sợ thậm chí không phải nhi tử mình bị bắt, chiến bại của ba vạn người kia, là điềm báo căn bản quyết định vận mệnh tương lai của cả Kim quốc.
Tông Hàn thậm chí không cách nào hoàn toàn lý giải điềm báo này, hắn ở trong bóng tối nhìn thấy tên lửa bay vào quân doanh sau đó nổ tung, quả thật nó có thể có nhược điểm thế này thế kia, nhưng đi tới chiến trường lớn, cho dù có nhược điểm như vậy, khoảng cách kéo ra giữa Nữ Chân và Hoa Hạ quân, cũng có thể đã biến thành lạch trời không thể vượt qua.
Thậm chí khoảng cách như vậy, có thể vẫn đang không ngừng kéo ra.
Hi Doãn từng nói với hắn khả năng Tây Nam đang nghiên cứu học thuyết truy nguyên, Tông Hàn cũng không hoàn toàn hiểu —— thậm chí bản thân Cốc Thần, có lẽ cũng không ngờ tới một màn này có thể xảy ra trên chiến trường Tây Nam. Trong đầu hắn hiện lên ước nguyện ban đầu của Nam chinh: thế hệ sau của người Nữ Chân đã bắt đầu sa vào vui chơi hưởng lạc, có lẽ có một ngày bọn họ thậm chí sẽ biến thành dáng vẻ giống như Vũ triều năm đó, hắn và đám người Hi Doãn duy trì huy hoàng cuối cùng của Nữ Chân, hy vọng giải quyết xong đại họa tâm phúc Tây Nam trước khi hào quang tàn lụi.
Thời gian đã không còn kịp sao? Đi về phía trước có bao nhiêu hy vọng?
Lui về phía sau, có lẽ Kim quốc sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội...
- Phàm là tất cả hỏa khí, đầu tiên nhất định là sợ trời mưa, bởi vậy, nếu muốn ứng phó loại hỏa khí này của đối phương, đầu tiên vẫn phải cần ngày mưa dầm liên miên... mà nay mới tới mùa xuân, Tây Nam mưa dầm liên miên, nếu có thể nắm bắt cơ hội này, cũng không phải là không có khả năng chiến thắng... mặt khác, Ninh Nghị lúc này mới lấy ra vật này, có lẽ chứng minh, hỏa khí này hắn cũng không có nhiều, chúng ta lần này không đánh được Tây Nam, ngày sau tái chiến, hỏa khí này có thể sẽ rợp trời ngập đất...
- ... Sao biết được không phải đối phương cố ý dẫn chúng ta vào...
- ... Nếu là như thế, bọn họ ngay từ đầu không giữ Vũ Thủy Khê, Hoàng Minh, chúng ta không phải cũng tiến vào sao. Hỏa khí của hắn nếu vô cùng vô tận, đến dưới thành Tử Châu, đánh một trận thì có khó khăn gì, mấy chục vạn người, có thể chịu được hắn bao nhiêu?
- ... Lời này cũng có lý.
Tất cả mọi người vẫn đang nghị luận, trên thực tế, bọn họ cũng chỉ có thể nghị luận dựa theo hiện trạng, mấy lời đại loại như phải đối mặt với hiện thực, phải lui binh, bọn họ cuối cùng vẫn không dám mở đầu nói ra trước. Tông Hàn vịn vào ghế, đứng lên.
- Bắt đầu từ khi khai chiến năm ngoái, tính ra cho tới bây giờ, thời gian đã hơn bốn tháng, đại quân chúng ta một đường tiến về phía trước, muốn san bằng Tây Nam. Nhưng từ đầu đến cuối, đều chưa từng chuẩn bị biện pháp liên quan đến việc đánh không lại, phải một đường rút ra khỏi Kiếm Môn Quan.
Tông Hàn nói tới đây, ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người, trong lều yên tĩnh đến nghẹt thở. Chỉ nghe hắn chậm rãi nói:
- Chuẩn bị chút đi... mau chóng, chuẩn bị một chút phương án rút lui.
Ánh mắt đám người Cao Khánh Duệ, Bạt Ly Tốc trầm xuống, thâm sâu như giếng cổ, nhưng không nói gì, Đạt Lãi nắm chặt nắm đấm, thân thể đều đang phát run, Thiết Dã Mã cũng cúi đầu. Qua một hồi, Thiết Dã Mã đi ra, quỳ xuống giữa lều.
- Nhi thần, nguyện bọc hậu cho đại quân.
Hơi thở tái nhợt đang phủ xuống nơi này, đây là mùi vị mà tất cả tướng lĩnh Kim quân đều chưa từng nếm được, vô số ý niệm, cảm xúc phức tạp hỗn độn, cuồn cuộn trong lòng bọn họ, bất kỳ quyết định chi tiết nào tự nhiên không thể đưa ra trong đêm nay, Tông Hàn cũng không trả lời thỉnh cầu của Thiết Dã Mã, hắn vỗ vỗ bả vai nhi tử, ánh mắt lại chỉ nhìn về phía trước lều trại.
- Lúc bình minh, cho người hồi báo Hoa Hạ quân, ta muốn nói chuyện với Ninh Nghị.
Lần đầu tiên trong mấy chục năm qua, xung quanh quân doanh của người Nữ Chân, không khí đã chút lạnh lẽo. Nếu nhìn từ phía sau về phía trước, trong đêm tối xung đột này, tín hiệu chuyển biến của thời đại khiến rất nhiều người trở tay không kịp, có một số người rõ ràng cảm nhận được chênh lệch và chuyển biến cực lớn kia, càng nhiều người có thể còn phải chậm rãi nghiền ngẫm tất cả những thứ này trong mấy chục ngày, mấy tháng thậm chí trong thời gian dài hơn.
Lúc bình minh, ý đồ lĩnh quân cứu viện Vọng Viễn Kiều của Dư Dư bị quân đội ngăn chặn phát hiện, thất bại quay về, tiền tuyến Hoa Hạ quân, vẫn canh phòng vững chắc, không có kẽ hở để tìm. Tin tức bên phía Nữ Chân trả lời Tông Hàn sẽ gặp mặt Ninh Nghị "nói chuyện một chút", gần như vào thời khắc tương tự, có một số tin tức khác, trong một ngày này trước sau truyền vào trong đại doanh song phương.
Trong ánh mặt trời sáng sớm, Ninh Nghị tỉ mỉ xem hết tin tức cấp bách truyền đến, lúc buông tình báo xuống, hắn thở dài một hơi thật dài, thật dài. Trong tin tức này, vừa có tin chiến thắng, cũng có tin dữ.
Những năm gần đây, tính chất của tin chiến thắng và tin dữ, kỳ thực đều đại để giống nhau, tin chiến thắng tất nhiên kèm theo tin dữ, nhưng tin dữ chưa chắc sẽ mang đến tin chiến thắng. Chiến tranh chỉ có trong tiểu thuyết mới khiến người ta khẳng khái hùng hồn, trong hiện thực, có lẽ chỉ có sự khác biệt giữa đả thương người và càng đả thương người.
Cuộc chiến Trường Sa, đã thắng lợi.