Tiếng cười kéo dài rất lâu, bầu không khí dưới lều che nắng, dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào do đối phương mất kiểm soát cảm xúc.
Dưới lều che nắng chỉ có bốn bóng người, lại chỉ có hai người Ninh Nghị và Tông Hàn ngồi xuống trước bàn, nhưng bởi vì đứng sau lưng nhau đều là mấy vạn đại quân và hơn trăm vạn thậm chí ngàn vạn nhân dân, bầu không khí trong khoảng thời gian này liền trở nên đặc biệt vi diệu.
Tông Hàn là dũng giả giết ra từ trong bạch sơn hắc thủy, bản thân trên chiến trận cũng từng đánh giết vô số kẻ địch, nếu như nói lúc trước biểu hiện ra đều là sự khắc chế của người làm tướng soái thậm chí làm vương, sau câu nói kia của Ninh Nghị, giờ khắc này hắn liền thực sự biểu hiện ra dã tính và dữ tợn thuộc về dũng giả Nữ Chân, ngay cả Lâm Khâu cũng cảm nhận được, dường như vị nguyên soái Nữ Chân đối diện này bất cứ lúc nào cũng có thể xốc bàn lên, muốn nhào tới chém giết Ninh Nghị.
Mà Ninh tiên sinh, tuy rằng mấy năm nay nhìn qua hào hoa phong nhã, nhưng cho dù ở bên ngoài quân trận, cũng là cao thủ từng đối mặt với vô số ám sát, thậm chí trực tiếp giằng co với các võ giả Chu Đồng, Lâm Tông Ngô mà không rơi vào thế hạ phong. Cho dù đối mặt với Tông Hàn, Cao Khánh Duệ, tại thời khắc mang theo chiến thắng của Vọng Viễn Kiều mà đến, hắn cũng thủy chung biểu hiện ra sự thong dong lỗi lạc và cảm giác áp bách cực lớn.
Lâm Khâu nhìn chằm chằm Cao Khánh Duệ, nhưng tại giờ khắc này, trong lòng hắn ngược lại đang dâng lên cảm giác cực kỳ khác thường. Nếu giờ khắc này song phương thật sự hất tung bàn lên chém giết, tương lai của mấy chục vạn đại quân, toàn bộ thiên hạ bởi vì tình huống như vậy mà sinh ra biến số, vậy thì thật sự là... quá kịch tính.
Tay Tông Hàn vung lên trên không trung, đập rầm xuống bàn, cầm ống tre nho nhỏ trong tay, thân hình cao lớn cũng bỗng nhiên bật dậy, nhìn xuống Ninh Nghị.
- ... Vì chuyến Nam chinh này, mấy năm nay Cốc Thần đã điều tra qua rất nhiều chuyện của ngươi. Bổn soái cũng có chút bất ngờ, giết hoàng đế Vũ triều, đại ma đầu Ninh Nhân Đồ để mặc thiên hạ người Hán trong nước sôi lửa bỏng, lại có lòng dạ đàn bà lúc này.
Trong lời nói của Tông Hàn mang theo uy nghiêm và khinh miệt khàn khàn:
- Ngàn vạn mạng người Hán? Đòi lại nợ máu? Ninh Nhân Đồ, giờ phút này chắp vá lời nói bực này, khiến ngươi có vẻ lòng dạ hẹp hòi, nếu cái tên Tâm Ma chẳng qua là mấy câu nói ma quỷ như vậy, ngươi có khác gì với đàn bà! Khiến người ta khinh bỉ chê cười.
- Đồ ta sẽ nhận. Lời ngươi nói, ta sẽ nhớ kỹ. Nhưng Đại Kim ta, Nữ Chân ta, không thẹn với trời đất này.
Hắn ở trước bàn tiến lên hai bước, bàn tay to mở ra:
- Con người sinh ra ở thế gian, trời đất này chính là bãi săn! Người Liêu tàn bạo! Nữ Chân ta lấy mấy ngàn người hưng sư phản kháng, hơn mười năm diệt toàn bộ Đại Liêu! Hơn mười năm nữa diệt Vũ triều! Ngàn vạn mạng người Trung Nguyên? Người Nữ Chân ta có bao nhiêu? Cho dù thật sự là Nữ Chân ta giết, ngàn vạn người, sống ở nơi giàu có và đông đúc! Có thể bị mấy chục vạn quân đội giết chết, không biết phản kháng! Đó cũng là phung phí của trời, chết chưa hết tội.
- Ninh Nhân Đồ, ngươi, đã nói qua lời này.
Tông Hàn gằn từng chữ, chỉ về phía Ninh Nghị.
- Đến giờ này hôm nay, ngươi ở trước mặt bản soái nói, muốn vì ngàn vạn người báo thù đòi nợ? Ngàn vạn mạng người kia, ở Biện Lương, ngươi có phần tàn sát, ở Tiểu Thương Hà, ngươi tàn sát càng nhiều, là ngươi giết hoàng đế Vũ triều, làm cho thế cục Vũ triều rung chuyển, mới có thắng lợi cuộc Nam chinh lần thứ hai của Đại Kim ta, là ngươi gõ cửa lớn Trung Nguyên cho chúng ta. Người Vũ triều từng cầu xin ngươi, hảo hữu của ngươi Lý Tần, xin ngươi cứu mọi người trong thiên hạ, vô số nho sinh khuyên ngươi hướng thiện, ngươi không vì thế mà dao động, khịt mũi coi thường!
- Ngươi, quan tâm ngàn vạn người này?
Tông Hàn chậm rãi, mà lại kiên quyết lắc đầu.
- Ngươi không quan tâm ngàn vạn người, chỉ là hôm nay ngươi ngồi ở đây, lấy ngàn vạn mạng người ngươi không hề quan tâm, muốn cho chúng ta cảm thấy... ân hận lúc đầu đã làm sai? Miệng lưỡi lợi hại nghĩ một đằng nói một nẻo, Ninh Lập Hằng. Hành vi đàn bà.
Bốn chữ cuối cùng của hắn, là nói ra từng chữ một, mà Ninh Nghị ngồi ở đó, có chút thưởng thức nhìn lão nhân ánh mắt ngạo nghễ mà khinh miệt phía trước này. Đợi xác nhận đối phương nói xong, hắn cũng mở miệng:
- Nói rất có sức mạnh. Người Hán có câu nói, không biết Niêm Hãn ngươi có nghe qua hay chưa.
- ... Nói.
- Quân tử tránh xa nhà bếp.
Ninh Nghị nói:
- Đây là câu mà một người tên là Mạnh Kha đã từng nói ở Trung Quốc trước kia, người quân tử đối với cầm thú, thấy chúng sống mà chẳng nỡ thấy chúng chết; nghe tiếng chúng mà chẳng nỡ ăn thịt chúng. Cho nên người quân tử xa lánh bếp núc là vậy. Ý là, thịt vẫn phải ăn, nhưng có một phần tấm lòng nhân thiện rất quan trọng, nếu có người cảm thấy không nên ăn thịt, hoặc ăn thịt mà không biết trong phòng bếp đã làm những chuyện gì, vậy hơn phân nửa là một kẻ hồ đồ, nếu ăn thịt, cảm thấy kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu chính là chân lý của trời đất, không còn phần tấm lòng nhân thiện kia... đó chính là cầm thú.
Hắn chỉ ngồi, dùng ánh mắt nhìn cầm thú nhìn vào Tông Hàn:
- Người của Vũ triều, ăn được thịt rồi, quên mất trong nhà bếp có đầu bếp đang cầm dao giết heo, sau khi đuổi đồ tể và đầu bếp đi, miệng xưng lương thiện, bọn họ là kẻ ngu xuẩn. Niêm Hãn, ta không giống, khi có thể tránh xa nhà bếp, ta có thể làm một quân tử. Nhưng không có đồ tể và đầu bếp... ta sẽ tự mình cầm dao xuống bếp.
- Nếu lương thiện hữu dụng, quỳ xuống cầu người, các ngươi sẽ ngừng giết người, ta cũng có thể làm hạng người lương thiện, nhưng phía trước bọn họ, đã không còn đường.
Ninh Nghị chậm rãi dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn về phía xa xa:
- Phía trước Chu Triết không có đường, phía trước Lý Tần không có đường, trước mặt ngàn vạn người thiện lương Vũ triều, cũng không có đường. Bọn họ tới cầu xin ta, ta khịt mũi coi thường, chẳng qua là vì ba chữ: Không làm được.
- Cho nên từ đầu tới cuối, Vũ triều luôn miệng nói mười năm phấn chấn, kết quả là không có một người nào đứng trước mặt các ngươi, giống như hôm nay, ép các ngươi đi tới, nói chuyện bình đẳng với ta. Làm việc giống như Vũ triều, bọn họ còn phải bị tàn sát tiếp ngàn vạn người, mà các ngươi từ đầu đến cuối cũng sẽ không coi bọn họ là người. Nhưng hôm nay, Niêm Hãn, ngươi đứng nhìn ta, cảm thấy mình cao sao? Là đang nhìn xuống ta? Cao Khánh Duệ, ngươi thì sao?
Hắn nói tới đây, mới chậm rãi chuyển ánh mắt về trên mặt Tông Hàn, lúc này bốn người ở đây, chỉ có một mình hắn ngồi:
- Cho nên ấy, Niêm Hãn, ta cũng không phải không có lòng thương hại với ngàn vạn người kia, chỉ vì ta biết, muốn cứu bọn họ, không phải dựa vào lòng thương hại nổi trên bề mặt. Nếu ngươi cảm thấy ta đang nói đùa... ngươi sẽ có lỗi với tất cả những chuyện kế tiếp ta phải làm với các ngươi.
Chung quanh yên tĩnh một lát, sau đó, là Cao Khánh Duệ lúc trước mở miệng khiêu khích nhìn sang Tông Hàn một cái, rồi cười:
- Lời này, ngược lại có chút thú vị. Có điều, có phải ngươi lầm lẫn một số chuyện hay không...
- Đương nhiên, Cao tướng quân trước mắt muốn nói ta chỉ biết nói suông.
Đến lúc này, Ninh Nghị cười cười, phất tay bỏ qua vẻ nghiêm túc lúc trước.
- Sư Lĩnh hôm nay, hai vị sở dĩ tới đây, cũng không phải là ai tới đường cùng, chiến trường Tây Nam, nhân số của chư vị vẫn chiếm thượng phong, mà cho dù ở vào hoàn cảnh xấu, người Nữ Chân giết ra từ bạch sơn hắc thủy làm sao chưa từng gặp qua. Hai vị tới đây, nói trắng ra, chỉ là bởi vì Vọng Viễn Kiều thất bại, Tà Bảo bị bắt, muốn tới đây nói chuyện.
- Không vấn đề gì, chuyện trên chiến trường, không phải ở miệng lưỡi, nói cũng đại khái rồi, chúng ta nói chuyện đàm phán.
Hắn đột nhiên thay đổi đề tài, bàn tay đặt trên bàn, Tông Hàn vốn còn muốn nói khẽ nhíu mày, nhưng lập tức cũng chậm rãi ngồi xuống:
- Như thế rất tốt, cũng nên bàn chút chính sự.
- Chính sự đã nói xong. Còn lại đều là việc vặt.
Ninh Nghị nhìn hắn:
- Ta sẽ giết nhi tử của ngươi.
Hắn từng chữ từng chữ nói xong câu này, hơi xoay người chỉ về phía đài cao phía sau:
- Đợi chút nữa, ngay tại bên kia, người của ta sẽ áp giải Hoàn Nhan Tà Bảo lên, trước mặt tất cả mọi người bên các ngươi, ta sẽ bắn nổ đầu Hoàn Nhan Tà Bảo, chúng ta sẽ tuyên bố tội ác của hắn, bao gồm chiến tranh, mưu sát, cưỡng gian, phản nhân loại...
Lời nói của Ninh Nghị giống như máy móc, gằn từng chữ, bầu không khí an tĩnh đến nghẹt thở, trên mặt Tông Hàn và Cao Khánh Duệ, lúc này cũng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ sau khi Ninh Nghị nói xong, Tông Hàn chậm rãi nói:
- Giết hắn rồi, ngươi bàn chuyện gì?
- Bàn chuyện trao đổi tù binh.
- Ngươi giết Tà Bảo, rồi nói chuyện đổi tù binh?
- Giết con trai ngươi và đổi tù binh là hai việc khác nhau.
Tông Hàn tựa lưng vào ghế, Ninh Nghị cũng tựa lưng vào ghế, hai bên nhìn nhau một lát, Ninh Nghị chậm rãi mở miệng.
- Đã đánh trận bốn tháng, quân Hán lục tục đầu hàng từ phía ngươi nói cho chúng ta biết, tù binh bị ngươi bắt đại khái có hơn chín trăm người. Ta ở Vọng Viễn Kiều bắt hơn hai vạn người, hai vạn người này chính là tinh nhuệ trong các ngươi. Ta nghĩ như thế này: Trong bọn họ, khẳng định có rất nhiều người, sau lưng có một phụ thân đức cao vọng trọng, có gia tộc thế này thế kia, bọn họ là trung kiên của Nữ Chân, là người ủng hộ ngươi. Bọn họ vốn nên là người được chọn chính phụ trách tất cả nợ máu của Kim quốc, ta vốn cũng nên giết bọn họ.
- Nhưng hôm nay ở chỗ này, chỉ có bốn người chúng ta, các ngươi là nhân vật lớn, ta rất có phép tắc, bằng lòng làm chút chuyện nhân vật lớn nên làm với các ngươi. Ta sẽ nhịn xuống nỗi kích động muốn giết bọn họ, tạm thời đè xuống nợ máu bọn họ nên trả, do các ngươi quyết định, đổi những người nào về. Đương nhiên, cân nhắc đến việc các ngươi có thói quen ngược đãi tù binh, trong tù binh Hoa Hạ quân có người bị thương tàn phế đổi với người bình thường, hai đổi một.
Ninh Nghị đưa tay phải về phía trước:
- Các ngươi sẽ phát hiện, làm ăn với Hoa Hạ quân, rất công bằng.
- Chúng ta muốn đổi Tà Bảo tướng quân về.
Cao Khánh Duệ nói đầu tiên.
- Tà Bảo không bán.
- Vậy thì không có gì để đổi.
Cao Khánh Duệ nói.
- Vậy thì không đổi.
Ninh Nghị nhìn chằm chằm Tông Hàn, không thèm nhìn Cao Khánh Duệ, hai tay bắt chéo, một lát sau nói:
- Trở lại phương bắc, các ngươi còn phải bàn giao với rất nhiều người, còn phải đối đầu với Tông Phụ Tông Bật, nhưng trong Hoa Hạ quân không có những thế lực đỉnh núi này, chúng ta đổi tù binh lại, xuất phát từ một tấm lòng thiện, chuyện này đối với chúng ta là dệt hoa trên gấm, đối với các ngươi là đưa than trong ngày tuyết rơi. Về phần nhi tử, nhân vật lớn phải gánh vác trách nhiệm của nhân vật lớn, chính sự ở phía trước, nhi tử chết rồi nhịn xuống là được. Dù sao, Trung Nguyên cũng có vô số người đã mất nhi tử.
Tông Hàn nói:
- Nhưng nhi tử của ngươi không chết.
- Sảy mất một đứa.
Ninh Nghị nói:
- Ngoài ra, lúc sắp sang năm mới các ngươi phái người lén tới ám sát nhi tử thứ hai của ta, đáng tiếc đã thất bại, hôm nay người thành công là ta, Tà Bảo không thể không chết. Chúng ta đổi những người khác.
- Không có Tà Bảo thì không đổi ai hết.
Cao Khánh ép gần một bước.
- Vậy thì không đổi, chuẩn bị đánh đi.
Tông Hàn không tỏ thái độ, Cao Khánh Duệ nói:
- Đại soái, có thể nói những chuyện khác rồi.
- Không còn chuyện gì nữa.
Ninh Nghị nói.
Tông Hàn nhìn chằm chằm Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng ngồi đó, chờ đợi thái độ của đối phương, Cao Khánh Duệ lại thấp giọng nói hai câu. Trên thực tế, chuyện như vậy cũng chỉ có thể do hắn mở miệng, biểu hiện ra thái độ kiên quyết. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ninh Nghị nhìn về phía sau một chút, sau đó đứng lên:
- Chuẩn bị giờ Dậu giết con trai ngươi, ta vốn tưởng rằng sẽ có hoàng hôn, nhưng xem ra là một ngày đầy mây. Lâm Khâu chờ ở chỗ này, nếu như muốn đàm phán, thì đàm phán ở chỗ này, nếu như muốn đánh, ngươi liền trở về.
- Vâng.
Lâm Khâu giơ tay chào đồng ý.
Ngón tay Ninh Nghị gõ gõ mặt bàn, nghiêng đầu nhìn Tông Hàn và Cao Khánh Duệ một cái, sau đó nhìn thêm cái nữa:
- Có một số chuyện, sảng khoái tiếp nhận, tốt hơn là dây dưa dài dòng. Chuyện trên chiến trường, từ trước đến nay đều là nắm đấm nói chuyện, Tà Bảo đã mất, trong lòng ngươi không thừa nhận, chỉ thêm thống khổ. Đương nhiên, ta là một người nhân từ, nếu các ngươi thật sự cảm thấy, nhi tử chết trước mặt, rất khó tiếp nhận, ta có thể cho các ngươi một đề án.
Thân thể hắn ngồi ngay ngắn lên, nhìn hai người, hơi dừng một chút:
- Sợ các ngươi nuốt không trôi.
- Nói ra nghe thử.
Cao Khánh Duệ nói.
- Vậy tiếp theo đừng nói là ta không cho các ngươi cơ hội, hai con đường.
Ninh Nghị giơ ngón tay lên:
- Thứ nhất, một mình Tà Bảo, đổi lấy tất cả tù binh Hoa Hạ quân trên tay các ngươi. Mấy chục vạn đại quân, nhiều người dễ bị phát hiện, ta không sợ các ngươi giở trò hay động tay động chân, từ giờ trở đi, quân nhân Hoa Hạ trên tay các ngươi nếu vẫn còn có người tổn thương, ta tháo hai tay hai chân Tà Bảo, sau đó trả lại cho ngươi người còn sống. Thứ hai, dùng tù binh Hoa Hạ quân, trao đổi người của Vọng Viễn Kiều, ta chỉ xét sự khỏe mạnh của quân nhân, không bàn chức hàm, cho đủ các ngươi thể diện...
Lời của hắn nói đến đây, bàn tay Tông Hàn nặng nề rơi xuống trên bàn gỗ rầm một tiếng. Ninh Nghị không vì đó mà dao động, ánh mắt đã nhìn chằm chằm ngược lại.
- Không nên tức giận, hai quân giao chiến ngươi chết ta sống, ta chắc chắn là phải giết sạch các ngươi, bây giờ đổi tù binh, là để tiếp theo tất cả mọi người có thể chết một cách thể diện một chút. Thứ ta cho ngươi, khẳng định có độc, nhưng nuốt hay không nuốt, đều tùy các ngươi. Trao đổi này, ta rất thiệt thòi, Cao tướng quân ngươi và Niêm Hãn chơi trò mặt đen mặt trắng, ta không ngắt lời ngươi, cho ngươi đường đi, ngươi đã rất có thể diện rồi. Tiếp theo không cần cò kè mặc cả thêm nữa. Chính là cách đổi như vậy, tù binh bên kia các ngươi đều đổi xong, thiếu một người... ta giết sạch hai vạn người xây một tòa kinh quan tặng cho đám khốn kiếp các ngươi.
Hắn nói xong, phất mạnh tay áo, xoay người rời khỏi nơi này. Tông Hàn đứng dậy, Lâm Khâu tiến lên giằng co với hai người, ánh mặt trời buổi chiều đều trắng bệch.
Một khắc khi Ninh Nghị trở lại doanh địa, quân doanh của Kim Binh bên kia, có một lượng lớn truyền đơn chia làm mấy điểm từ trong rừng cây ném ra, bay ngập trời về phía doanh địa bên đó, lúc này Tông Hàn và Cao Khánh Duệ mới đi được một nửa, có người cầm truyền đơn chạy tới, trên truyền đơn chính là viết về hai điều kiện Ninh Nghị đưa ra để Tông Hàn, Cao Khánh Duệ có thể "lựa chọn".
Quay đầu lại, trên đài gỗ phía trước Sư Lĩnh, có người bị áp giải đi lên, quỳ ở đó, đó chính là Hoàn Nhan Tà Bảo.
Hắn ở trên đài gỗ còn muốn phản kháng, bị quân nhân Hoa Hạ cầm gậy đánh cho đầu rơi máu chảy không chút lưu tình, sau đó kéo lên, trói chặt hắn lại.
Lúc này là giờ Thân một khắc (ba giờ rưỡi chiều), khoảng cách đến giờ Dậu (năm giờ), cũng đã không xa.
Đây có lẽ là thời khắc khuất nhục nhất mà Nữ Chân gặp phải sau hai mươi năm như mặt trời ban trưa. Thời khắc tương tự, còn có chiến báo làm cho người ta càng khó có thể tiếp nhận, đã trước sau truyền tới trên tay đám người Hi Doãn, Tông Hàn trong đại doanh Nữ Chân.
Huynh trưởng của Bạt Ly Tốc, đại tướng Nữ Chân Ngân Thuật Khả, chết dưới tay Trần Phàm trong chiến dịch Trường Sa.
Mà chân chính quyết định hướng đi thắng bại của cuộc chiến Trường Sa, lại là một nhân vật nhỏ vốn không có tiếng tăm gì, gần như tất cả mọi người đều chưa từng chú ý tới.
—— Tướng lĩnh Vũ triều, Vu Minh Chu.