Đầu xuân oanh bay cỏ mọc, đại địa chiến loạn.
Thời gian, là năm thứ mười ba từ sau khi người Nữ Chân nam hạ lần thứ nhất, năm thứ mười một từ sau khi Vũ triều rút về nam, triều đình Vũ triều từng một bận huy hoàng và rực rỡ trong lịch sử, dẫn đầu hơn hai trăm năm, giờ phút này chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Đội ngũ duy trì một hệ huyết mạch cuối cùng của Vũ triều, đặt tên một năm này là năm đầu Chấn Hưng. Trong những năm tháng chiến hỏa kéo dài này, tân đế Vũ triều Chu Quân Vũ gánh vác ý chí chấn hưng tạm thời cũng không trở thành tiêu điểm nhìn chăm chăm của thời đại.
Trong tháng giêng, đội ngũ trưởng công chúa cập bờ Phúc Kiến dưới sự phụ trợ của đám người Thành Chu Hải nhẹ nhàng đoạt được trọng trấn Phúc Châu, đến trung tuần tháng giêng, hạm đội thuyền rồng trùng trùng điệp điệp dọc theo bờ biển lên phía bắc, tiếp ứng chủ lực của đội ngũ Quân Vũ lên thuyền, phụ trợ họ chạy về phía nam, đội tàu một bận tiến vào cửa biển Tiền Đường, ép gần và uy hiếp Lâm An.
Cân nhắc đến kế hoạch truy sát Chu Quân Vũ đã khó có thể thực hiện trong thời gian ngắn, đầu tháng hai khi tuyết tan băng tan, Tông Phụ Tông Bật tuyên bố thắng lợi của Nam chinh, sau khi lưu lại một bộ phận đội ngũ tọa trấn Lâm An, suất lĩnh đại đội trùng trùng điệp điệp, nhổ doanh về bắc.
Xem xét đến mục tiêu Nam chinh lần này, là quân Đông lộ, Tông Phụ Tông Bật đã có thể thắng lợi khải hoàn, lúc này Vũ triều dưới sự vận hành của tiểu triều đình Lâm An và đội ngũ Nữ Chân hơn nửa năm qua, đã chia năm xẻ bảy. Chưa từng bắt được Chu Quân Vũ hoàn toàn tiêu diệt huyết thống Chu thị chỉ là một khuyết điểm nho nhỏ, vứt bỏ cố nhiên hơi có vẻ đáng tiếc, nhưng nếu tiếp tục ăn, cũng đã không còn bao nhiêu tư vị.
Mặt khác, quân Tây lộ khí thế hung hăng chuẩn bị tiêu diệt Tây Nam lâm vào trong vũng bùn chiến tranh, đối với Tông Phụ Tông Bật mà nói, cũng coi như là một tin tức tốt. Thực tế là đồng tộc, Tông Phụ Tông Bật vẫn hy vọng đám người Tông Hàn có thể giành thắng lợi —— cũng tất nhiên sẽ giành thắng lợi —— nhưng trước khi giành thắng lợi, đánh càng nát cũng càng tốt.
Chiến tranh Tây Nam, đến trước mắt, trở thành mục tiêu trung tâm mà cả thiên hạ nhìn chăm chú, có người vui sướng khi người gặp họa, cũng có người vì đó lo lắng. Trong thời gian này, cuộc chiến Trường Sa tương ứng cũng được rất nhiều người chú ý, cân nhắc đến so sánh chiến lực của hai bên phụ cận Trường Sa, đến cuối tháng hai năm nay khi nó hạ màn đầu tiên, rất nhiều người đều bị thành quả chiến đấu báo tới làm cho sợ ngây người.
Binh lính tham dự toàn bộ chiến dịch Trường Sa, đứng về phía Kim quốc, trước sau hơn mười vạn người, trong đó bộ đội tinh nhuệ của Kim quốc do lão tướng Nữ Chân Ngân Thuật Khả suất lĩnh, có hơn ba vạn người, trong ba vạn người này có một nửa là đội ngũ kỵ binh Hi Doãn lấy từ tay Tông Bật. Ngoài bộ đội của Ngân Thuật Khả ra, Hán quân đầu hàng trước sau chạy tới, con số đến hơn ba mươi vạn.
Mà trong Hoa Hạ quân, bộ đội Miêu Cương do Trần Phàm suất lĩnh chẳng qua hơn vạn người, cho dù cộng thêm hơn hai ngàn bộ đội tác chiến đặc chủng có chiến lực kiên cường, cộng thêm quân tạp nham, vũ trang địa phương do Hán tướng nhiệt huyết như Chu Tĩnh suất lĩnh lẻ tẻ, trên con số tổng thể, cũng chưa từng vượt qua bốn vạn.
Mặc dù ở giai đoạn đầu chiến tranh năm ngoái, Trần Phàm lấy bảy ngàn tinh nhuệ chạy đường dài, trong thời gian ngắn triển khai không đến một tháng nhanh chóng đánh tan hơn mười vạn quân Hán do đám người Lý Đầu Hạc, Vu Cốc Sinh cầm đầu, nhưng khi chủ lực Ngân Thuật Khả xuất hiện, chiến dịch Trường Sa kéo dài chừng nửa năm sau đó, đối với Hoa Hạ quân mà nói đánh cực kỳ gian nan.
Trần Phàm một bận từ bỏ Trường Sa, sau đó lại lấy hồi mã thương công phá Trường Sa, tiếp theo lại từ bỏ Trường Sa... trong toàn bộ quá trình tác chiến, bộ đội Trần Phàm triển khai tác chiến vận động dựa vào địa hình, Cư Lăng mà Chu Tĩnh ở một bận bị người Nữ Chân công phá tàn sát sạch sẽ, từ đó về sau cũng không ngừng chạy trốn không ngừng di chuyển.
Nếu nhìn từ phía sau về phía trước, đại cục toàn bộ hội chiến Trường Sa, cho dù ở trong nội bộ Hoa Hạ quân, tổng thể cũng không lạc quan. Nguyên tắc tác chiến của Trần Phàm là dựa vào việc Ngân Thuật Khả cũng không quen thuộc với vùng núi phía nam mà không ngừng du kích, nắm lấy một cơ hội liền nhanh chóng đánh tan một nhánh bộ đội của đối phương —— binh pháp và năng lực dẫn quân của hắn là do Phương Thất Phật năm đó dẫn dắt, cộng thêm bản thân hắn trưởng thành và tích lũy nhiều năm như vậy, phong cách tác chiến ổn định, kiên quyết, biểu hiện ra ngoài chính là lúc bôn ba nhanh chóng dị thường, nắm bắt cơ hội nhạy bén dị thường, lúc xuất kích tiến công cực kỳ cương mãnh, mà một khi sự tình không có kết quả, lúc rút lui cũng tuyệt không dây dưa dài dòng.
Cho dù dưới áp lực đuổi bắt của Ngân Thuật Khả, Trần Phàm trong khe hở mấy chục vạn đại quân vây quanh cũng đánh ra mấy lần thắng lợi chói mắt, trong đó một lần thậm chí là đánh tan quân yểm trợ của Ngân Thuật Khả, nuốt vào gần sáu trăm tinh nhuệ Kim binh nghênh ngang rời đi.
Nhưng chỉ huy có ưu tú hơn nữa cũng chẳng qua ở trình độ này, nếu tất cả những gì phải đối mặt đều là bộ đội Vũ triều sau khi đầu hàng, Trần Phàm dẫn một vạn người có lẽ có thể từ Giang Nam giết đến bảy vào bảy ra*, nhưng đối mặt với lão tướng Nữ Chân ở tầng lớp như Ngân Thuật Khả này, có thể thỉnh thoảng chiếm hời, cũng đã là cực hạn trong vận trù binh pháp.
*Bảy vào bảy ra xuất phát từ Tam Quốc Diễn Nghĩa, trong đó Triệu Vân ra vào Tào quân bảy lần để cứu con trai Lưu Bị.
Trong nội bộ Hoa Hạ quân, dự đoán xu thế đối với tổng thể, cũng là sau khi Trần Phàm không ngừng chu toàn, từng bước tiến vào thâm sơn Miêu Cương kiên trì chống cự. Không bị tiêu diệt, chính là đại thắng.
Không ai ngờ được cuộc chiến Trường Sa sẽ kết thúc bằng bại trận và tử vong của Ngân Thuật Khả.
Không ai ngờ tới, trong quân đội Vũ triều, cũng sẽ xuất hiện một "dị số" kiên quyết và hung lệ như Vu Minh Chu...
Cuộc chiến Trường Sa hạ màn vào ngày hai mươi bốn tháng hai năm nay.
Hoàn Nhan Thanh Giác bị bắt vào chạng vạng ngày hai mươi mốt tháng hai. Hắn nhớ rõ khói thuốc súng tràn ngập, trời chiều đỏ bừng, phía đông nam Trường Sa, gần huyện Lưu Dương, một hồi hội chiến lớn trên thực tế đã triển khai. Đây là một lần bao vây chặn giết bộ đội do Chu Tĩnh dẫn đầu, mục đích căn bản là để nuốt vào quân bản bộ của Trần Phàm đến cứu viện.
Trong ánh chiều tà, tên tướng lĩnh trẻ tuổi Vũ triều tính cách thô bạo nhưng rất được hảo cảm của hắn đột nhiên một quyền đánh hắn rơi xuống ngựa.
Hoàn Nhan Thanh Giác thậm chí đều không có sự chuẩn bị tâm lý, hắn ngất xỉu trong chớp mắt, đợi đến khi tiếng ong ong trong đầu trở nên rõ ràng, hắn quay đầu lại có phản ứng, trước mắt đã hiện ra một mảnh cảnh tượng tàn sát, Vu Minh Chu trên chiến mã từ trên cao nhìn xuống, bộ mặt đẫm máu mà dữ tợn, sau đó rút đao ra.
Đây là ký ức cuối cùng của Hoàn Nhan Thanh Giác đối với ngày đó, sau đó có người đánh ngất hắn hoàn toàn, nhét vào bao tải.
Đây là lần thứ hai Hoàn Nhan Thanh Giác bị Hoa Hạ quân bắt làm tù binh.
Sau khi tỉnh lại hắn bị nhốt trong doanh địa sơ sài, tất cả xung quanh đều vẫn có vẻ hỗn loạn. Lúc đó vẫn đang trong cuộc chiến, có người trông coi hắn, nhưng cũng không có vẻ để ý —— sự không để ý này chính là nếu như hắn trốn ngục, đối phương sẽ lựa chọn giết hắn mà không phải đánh ngất hắn.
Hoàn Nhan Thanh Giác không thể tìm được cơ hội chạy trốn, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không biết sự tình bên ngoài phát triển ra sao, ngoại trừ chạng vạng ngày hai mươi bốn tháng hai, hắn nghe thấy có người ở bên ngoài hoan hô nói "thắng lợi rồi". Hai mươi lăm tháng hai, hắn bị áp giải về phía thành Trường Sa —— trước khi ngất xỉu thành Trường Sa còn thuộc sở hữu của phe mình, nhưng hiển nhiên, Hoa Hạ quân lại giết hồi mã thương, lần thứ ba chiếm được Trường Sa.
Trên đường đi binh lính áp giải tù binh nghiễm nhiên đã quên sự uy hiếp của Kim binh —— giống như bọn họ đã đạt được thắng lợi triệt để —— đây là chuyện không nên xảy ra, cho dù Hoa Hạ quân đã giành được thắng lợi lần nữa, tinh nhuệ do đại tướng Ngân Thuật Khả suất lĩnh cũng không thể nào tổn thất sạch sẽ như vậy, suy cho cùng thắng bại là chuyện thường tình của binh gia.
Hắn một đường im lặng, không mở miệng dò hỏi chuyện này. Mãi cho đến khi trời chiều ngày hai mươi lăm, hắn đến gần thành Trường Sa, trời chiều như máu tươi màu da cam hắt xuống tầm mắt, hắn nhìn thấy trên cột cờ trong thành Trường Sa, treo giáp trụ của đại soái Ngân Thuật Khả. Bên cạnh giáp trụ treo một cái đầu dữ tợn của Ngân Thuật Khả.
Trên đường còn có những người đi đường khác, còn có quân nhân qua lại. Bước chân Hoàn Nhan Thanh Giác lảo đảo, quỳ xuống ven đường:
- Chuyện, chuyện gì thế này...
Hắn hỏi với giọng khàn khàn và yếu ớt, nhưng chuôi dao đâm vào lưng hắn, thúc giục hắn đi về phía trước. Hoàn Nhan Thanh Giác hai mắt đỏ bừng, hắn chỉ vào đầu người trên cột cờ quay lại nhìn binh lính canh giữ, vẻ mặt dữ tợn đến đáng sợ. Binh lính nhấc một chân lên hung hăng đạp vào mặt hắn, đá hắn ngã xuống bùn.
Không ai giải thích bất cứ chuyện gì với hắn, hắn bị giam trong đại lao Trường Sa. Thắng bại biến hóa, chính quyền thay đổi, cho dù ở trong lao ngục, thỉnh thoảng cũng có thể phát giác ra rung chuyển bên ngoài, từ trong miệng ngục tốt đi qua, từ trong tiếng la hét của tội phạm áp giải đi lại, từ trong tiếng nỉ non của người bị thương... nhưng không thể nào từ đó chắp ghép ra toàn cảnh của sự việc. Mãi cho đến chiều ngày hai mươi bảy tháng hai, hắn bị áp giải ra ngoài.
Rời khỏi lao ngục, xuyên qua hành lang thật dài, sau đó đi tới một chỗ sân sau đại lao. Bên này đã có thể nhìn thấy không ít binh lính, cũng có thể là tù nhân tập trung trông coi đang đào đất làm việc, hai nam tử hẳn là thành viên Hoa Hạ quân đang nói chuyện dưới hành lang, mặc quân trang là người trung niên, mặc trường bào là một người trẻ tuổi mặt hoa da phấn, biểu cảm hai người đều có vẻ nghiêm túc, người trẻ tuổi mặt hoa da phấn hơi ôm quyền với đối phương, nhìn qua một cái, Hoàn Nhan Thanh Giác cảm thấy quen mắt. Nhưng sau đó liền bị áp giải đến gian phòng trống bên cạnh.
Căn phòng trống đơn giản mà rộng rãi, mở cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh tượng binh lính đứng gác trước sau. Qua một lúc, người trẻ tuổi hơi có chút quen mắt kia đi vào, Hoàn Nhan Thanh Giác híp híp mắt, sau đó liền nhớ tới: Đây là một gã tùy tùng thủ hạ của gian nhân Vu Minh Chu kia, cũng không phải là cánh tay đắc lực mà Vu Minh Chu nể trọng nhất, cũng bởi vậy, trong thời gian qua, Hoàn Nhan Thanh Giác chỉ mơ hồ nhìn thấy một hai lần.
Người trẻ tuổi tướng mạo khá đẹp, như một kép hát, nhớ lại ấn tượng đã qua, hắn thậm chí sẽ cảm thấy người này chính là nam sủng mà Vu Minh Chu nuôi —— Vu Minh Chu tính tình nóng nảy, thô bạo, lại có thói quen ham vui đùa của thế gia, cho dù là như thế cũng không kỳ quái —— nhưng giờ khắc này Hoàn Nhan Thanh Giác không thể nhìn ra quá nhiều thứ từ trong diện mục của người trẻ tuổi, ánh mắt người trẻ tuổi này bình tĩnh, mang theo vài phần u ám, sau khi mở cửa lại đóng cửa.
Hắn đi tới, tay Hoàn Nhan Thanh Giác bị buộc trên bàn, không thể nhúc nhích, ngẩng đầu hơi giãy giụa một chút, sau đó nghiến răng nói:
- Vu Tiểu Cẩu đâu? Lúc này phái một tên thủ hạ đến ứng phó ta, không có phép tắc gì cả, hắn...
Giờ khắc giằng co này, cân nhắc đến cái chết của Ngân Thuật Khả, đại bại của hội chiến Trường Sa, Hoàn Nhan Thanh Giác thân là đệ tử Hi Doãn kiêu ngạo nửa đời cũng đã hoàn toàn bất chấp tất cả, bỏ mặc sống chết, đang muốn nói vài câu thô tục châm chọc, trong mắt người trẻ tuổi đứng trước mặt hắn quan sát hắn hiện lên ánh sáng hung lệ.
Một quyền hung bạo giáng xuống mặt Hoàn Nhan Thanh Giác.
Ong một tiếng, toàn bộ đầu óc Hoàn Nhan Thanh Giác đều vang lên, thân thể vặn vẹo sang một bên, đợi đến khi kịp phản ứng, trong miệng đã tràn đầy máu tươi, hai cái răng bị đánh rụng, rơi ra khỏi miệng, răng nửa hàm đều lung lay. Hoàn Nhan Thanh Giác khó khăn phun máu trong miệng ra.
- A... ngươi...
- Rất lâu về trước Vu Minh Chu đã từng nói, sớm muộn cũng có một ngày, hắn sẽ một quyền tự tay đánh vào khuôn mặt tự đắc của ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không cười nổi.
- Khụ... bảo hắn tới đi...
Hoàn Nhan Thanh Giác khó khăn nói chuyện.
- Hắn không tới được, cho nên sau khi làm xong việc, ta tới thăm ngươi một chút.
- Súc sinh!
Hoàn Nhan Thanh Giác ngửa đầu:
- Hắn bán cả cha mình...
- Hắn chỉ bán hết gia sản của mình, Vu thế bá không chết...
Người trẻ tuổi ngồi xuống đối diện:
- Những chuyện này, cũng đều là bị các ngươi ép.
- Bảo hắn tới gặp ta, giáp mặt nói với ta. Hắn hiện tại là nhân vật lớn rồi, lợi hại rồi... hắn ở trước mặt ta chính là một con chó.
Hoàn Nhan Thanh Giác nói:
- Hắn không có mặt mũi tới gặp ta nhỉ, sợ bị ta nhắc tới nhỉ, hắn là chó!
Hai tay người trẻ tuổi đặt trên bàn, chậm rãi xắn tay áo, ánh mắt không nhìn Hoàn Nhan Thanh Giác:
- Hắn không phải chó...
Hắn trầm mặc một lát:
- Ngươi đã gặp ta, nhưng không biết ta là ai, làm quen một chút, ta tên là Tả Văn Hoài, tự Gia Trấn, đối với họ này, Hoàn Nhan công tử ngươi có ấn tượng không?
- Mẹ! Kiếp! Nhà! Ngươi! Giết ta đi!
Hoàn Nhan Thanh Giác ra sức giãy giụa.
Trong mắt người trẻ tuổi tên Tả Văn Hoài hiện lên thần sắc bi ai:
- So với lệnh sư Hoàn Nhan Hi Doãn, ngươi quả thật chỉ là một tên ăn chơi trác táng không đáng nhắc tới, so với Minh Chu, ngươi cũng kém quá xa. Tả Kế Quân là tộc thúc của ta, trong Tả thị tộc ta có một vị thúc gia gia, tên là Tả Đoan Hữu, năm đó vì giết ông ấy, các ngươi cũng từng ra tiền thưởng lớn.
Hoàn Nhan Thanh Giác phản ứng lại.
Đại tộc Tả gia của Vũ triều, sau khi Vũ triều dời về phía nam thì đi theo triều đình Kiến Sóc tới Giang Nam, đại Nho Tả Đoan Hữu nghe nói có một bận đến Tiểu Thương Hà vài lần, ngồi luận đạo với Ninh Nghị, tranh cãi không có kết quả, sau đó tuy rằng tạo chỗ đứng ở Vũ triều Giang Nam, nhưng đối với Hoa Hạ quân của Tiểu Thương Hà, Tả gia vẫn luôn có hảo cảm, thậm chí một lần truyền ra tình báo Tả gia và Hoa Hạ quân lén lút liên lạc.
Lời đồn như vậy có lẽ là sự thật, nhưng thủy chung chưa từng kết luận, một là bởi vì Tả Đoan Hữu có danh tiếng lẫy lừng trong giới nho nhân Vũ triều, gia tộc gốc rễ thâm hậu, thứ hai từ sau khi Kiến Sóc về nam, thái tử trưởng công chúa cũng có hảo cảm đối với Hoa Hạ quân, tiếng hô hào báo thù cho Chu Triết liền dần dần giảm xuống, thậm chí có một bộ phận gia tộc triển khai thương mại với Hoa Hạ quân, hy vọng "học sở trường của họ để đánh Nữ Chân", về lời đồn ai đó có quan hệ tốt với Hoa Hạ quân, cũng vẫn luôn chỉ là lời đồn.
Chỉ có bên phía Nữ Chân, một bận từng ra tiền thưởng đầu người đối với Tả Đoan Hữu, không chỉ bởi vì ông ấy đích thực từng tới Tiểu Thương Hà nhận được đối xử trọng hậu của Ninh Nghị, mặt khác cũng bởi vì Tả Đoan Hữu trước đó có quan hệ khá tốt với Tần Tự Nguyên, hai nguyên nhân cộng lại, cũng liền có lý do giết ông ấy.
Tả Đoan Hữu cuối cùng chưa từng chết trong tay người Nữ Chân, ông ấy qua đời một cách tự nhiên ở Giang Nam, nhưng trong toàn bộ quá trình, Tả gia quả thật xây dựng mối liên hệ dây mơ rễ má với Hoa Hạ quân, đương nhiên, mối liên hệ này sâu đến mức độ nào, trước mắt tự nhiên vẫn không thấy rõ.
Sau khi Tông Phụ Tông Bật liên thủ Hi Doãn đánh bại phòng tuyến Giang Nam, Hi Doãn một bận chú ý tới Tả gia, nhưng lúc ấy, toàn tộc Tả thị đã lặng lẽ biến mất trước mắt mọi người, Hi Doãn cũng chỉ cảm thấy đây là trí tuệ tránh họa của đại gia đại tộc. Nhưng đến trước mắt, lại có một con em Tả thị như vậy đi tới trước mắt Hoàn Nhan Thanh Giác.
Hoàn Nhan Thanh Giác nhớ lại một lát, mở miệng nói:
- Được làm vua thua làm giặc, cờ ta kém một chiêu, bây giờ các ngươi tự nhiên nói thế nào cũng được...
Hắn chính là nhằm vào đánh giá "ăn chơi trác táng" của Tả Văn Hoài đối với hắn, Tả Văn Hoài nhìn hắn một lát, lại nói:
- Ta là quân nhân Hoa Hạ.
- ... Chó con các ngươi tự nhiên đều là quân nhân Hoa Hạ. Hắc hắc, ngươi biết Vu Minh Châu đã làm những gì...
Tả Văn Hoài lắc đầu:
- Hôm nay ta tới gặp ngươi, chính là muốn tới nói cho ngươi biết chuyện này, ta là quân nhân Hoa Hạ, một bận học tập tại Tiểu Thương Hà, được Ninh tiên sinh giảng bài. Nhưng Vu Minh Chu tặng cho các ngươi trận thảm bại này, từ đầu tới cuối đều không phải quân nhân Hoa Hạ, từ đầu tới cuối, hắn là quân nhân Vũ triều, lòng hướng về Vũ triều, trung thành với ngàn vạn lê dân Vũ triều. Đau lòng nhức óc cho cảnh ngộ của Vũ triều...
Tả Văn Hoài nhìn hắn chằm chằm, gằn từng chữ:
- Ngươi nhớ lấy —— ngươi và Ngân Thuật Khả, là bị người như vậy đánh bại.
Hoàn Nhan Thanh Giác nghiêng đầu, một quyền lúc trước làm suy nghĩ của hắn chuyển biến cực chậm, nhưng giờ khắc này, trong lời nói của đối phương, hắn rốt cuộc cũng ý thức được một chút gì đó...
- Ha ha... Vu Minh Chu... thế nào rồi?
Trong đầu hắn hiện lên, là ánh mắt thô bạo mà Vu Minh Chu từ trên chiến mã nhìn xuống lúc chạng vạng ngày hai mươi mốt tháng hai.
Khói thuốc súng tràn ngập, trời chiều như lửa. Có một số thù hận của một số năm tháng, mọi người vĩnh viễn cũng không báo được.
Vì thế một số tâm trạng, mới trở nên rõ ràng trong những cảm xúc như vậy...