Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1169 - Chương 1169: Khúc Ca Băng Và Lửa 4

Chương 1169: Khúc ca băng và lửa 4 Chương 1169: Khúc ca băng và lửa 4

- ... Vu Minh Chu... và ta quen biết từ thuở nhỏ.

Ánh mặt trời buổi chiều từ cửa sổ chiếu vào, không khí tháng hai vẫn còn hơi lạnh. Trong nghi vấn của Hoàn Nhan Thanh Giác, chỉ thấy người trẻ tuổi phía trước nhìn ngón tay mình đặt trên bàn, bình tĩnh nhớ lại và mở miệng.

- Lần đầu tiên ta và hắn gặp mặt, là vào năm Cảnh Hàn thứ chín, mùa đông năm ta năm tuổi... Tả gia ta là đại tộc đời đời truyền văn, Vu gia nổi lên nhờ vào dẫn binh, hưng thịnh không quá hai đời, từng có thông gia với nhánh bên Tả gia ta, năm đó Vu Minh Chu cũng năm tuổi, hắn thuở nhỏ thông tuệ, Vu thế bá dẫn theo hắn tới cửa, hi vọng bái làm môn hạ Tả gia ta, chuyên tu văn sự...

- Kỳ thực Vũ triều còn coi như hưng thịnh, Kim quốc phạt Liêu, mắt thấy sắp sửa thành công, tiếng gọi Vũ triều Bắc phạt đang hừng hực. Thúc gia gia thấy Vu Minh Chu quả nhiên có vài phần thông minh, bèn khuyên hắn luyện đồng thời cả văn lẫn võ, học văn ở trường thư thục của Tả gia, sau lại mời mấy vị võ tướng nổi danh trong triều, dạy dỗ võ nghệ mưu lược, Tả gia ta cũng có mấy hài tử theo qua, ta là một trong số đó, dần dà, trở thành hảo hữu với Vu Minh Chu...

- Vu Minh Chu xuất thân từ nhà võ tướng, thân thể khỏe mạnh, nhưng tính tình ôn hòa. Ta xuất thân từ Tả gia, tuy không phải mạch chính, nhưng khi còn bé lại tự đánh giá mình quá cao...

Trong phòng, trong lúc Tả Văn Hoài chậm rãi kể lại, Hoàn Nhan Thanh Giác dần dần ghép lại toàn bộ chân tướng sự tình. Đương nhiên, rất nhiều chuyện, không hề giống với những gì trước đó hắn từng thấy, tỷ như Vu Minh Chu mà hắn từng thấy chính là võ tướng trẻ tuổi tính tình thô bạo vô cùng xấu tính, từ sau lần đầu tiên bại dưới tay Trần Phàm bèn làm ầm ĩ phải giết sạch tất cả Hoa Hạ quân, làm gì có chút nào tư thái của tính tình ôn hòa nhã nhặn.

Mà người trẻ tuổi tên là Tả Văn Hoài trước mắt này mặt hoa da phấn phấn, ánh mắt bình tĩnh, thoạt nhìn giống như nam kỹ. Ngoại trừ một quyền lúc gặp mặt kia, ngược lại không có dấu vết "tự đánh giá mình quá cao" khi còn bé.

Đây là câu chuyện phương Nam mà trước đây Hoàn Nhan Thanh Giác chưa từng nghe qua.

Năm Cảnh Hàn thứ chín, hai cậu bé năm tuổi quen biết ở Tả gia, sau đó bởi vì tính cách bổ sung cho nhau trở thành bạn tốt, Tả Văn Hoài vô cùng cao ngạo, thường là một người chiếm địa vị chủ đạo trong đôi bạn tốt này, mà Vu Minh Chu xuất thân từ gia đình võ tướng, tính tình tương đối nhu hòa, trong rất nhiều chuyện, luôn có thể nhân nhượng đối với Tả Văn Hoài.

Chuyện khi còn nhỏ cũng không có quá nhiều điều mới mẻ, cùng trốn học trong tư thục, cùng bị phạt, cùng đánh nhau với hài tử cùng tuổi. Tả Đoan Hữu ngay lúc đó đại khái đã ý thức được một loại nguy cơ nào đó sắp xảy ra, đối với đám hài tử này càng yêu cầu bọn họ tu tập võ sự, đọc thuộc quân lược, làm quen với bài binh bố trận.

Môn hạ võ tướng có bầu không khí của môn hạ võ tướng, ngoại trừ chuyện đánh nhau ẩu đả nhiều hơn một chút, đến bảy tám tuổi, một đám con trời vô cùng cao ngạo đã có thể bước đầu lý giải ý nghĩa của việc làm võ tướng. Trong khe hở chữa thương sau nhiều lần đánh nhau, một đám hài tử cũng đều lập chí tương lai phải chấn hưng Vũ triều, thu phục U Yến, trở thành Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh có thể quét ngang thiên hạ vì Vũ triều.

Cảnh Hàn triều qua đi, khi nỗi nhục của Tĩnh Bình đến, hai đứa nhỏ mới chỉ hơn mười tuổi, không thể vì nước mà phân ưu, lúc đó bên ngoài đều làm ầm ĩ, lòng người hoảng sợ, Tả gia cũng đang vội vàng dời đi và tránh họa. Là đại tộc Hà Đông, cho dù sau khi Trung Nguyên bước đầu rơi vào tay giặc, Tả Đoan Hữu vẫn tọa trấn ở địa phương, một mặt lá mặt lá trái với thế lực đầu hàng Nữ Chân, một mặt giúp đỡ phần đông nghĩa quân, thế lực phản kháng của Trung Nguyên, triển khai đấu tranh. Nhưng đối với phụ nữ trẻ em, hài tử trong nhà, vị lão nhân kia vẫn là đi trước một bước dời bọn họ đến Giang Nam, giữ lại mồi lửa cho tương lai.

Tả Văn Hoài và Vu Minh Chu chuyển dời đến Giang Nam dưới tình huống như vậy, bọn họ chưa từng cảm nhận được uy hiếp của chiến hỏa, lại cảm nhận được tất cả khiến người ta lo âu từ trước tới giờ: Các lão sư liên tục thay đổi, người lớn trong nhà không thấy bóng dáng, thế đạo hỗn loạn, vô số dân chạy nạn di chuyển đến phía nam.

Trước mắt đám hài tử từng vênh váo tự đắc đè xuống bóng ma hỗn loạn, nhưng áp lực hiện thực đối với đám hài tử mà nói tạm thời vẫn chưa coi là gì. Sau đó đến năm Kiến Sóc thứ hai, khi Tả Văn Hoài và Vu Minh Chu đều đến lúc mười ba tuổi, có lần chia ly thực sự đầu tiên trong tám năm nay.

Mười ba tuổi của lúc này, khoảng cách đến tuổi "trưởng thành" của hài tử trong thời đại này cũng đã không xa, các thiếu niên đã có kết cấu logic cơ bản, ước hẹn đợi đến một ngày gặp lại, có thể kề vai sát cánh chiến đấu anh dũng, tiêu diệt Kim cẩu, phục hưng Đại Vũ.

Vu Minh Chu của lúc ấy cũng không biết Tả Văn Hoài đi đâu, bản thân Tả Văn Hoài đối với sự an bài trong nhà kỳ thực cũng không rõ ràng. Dưới sự bày mưu đặt kế của Tả Đoan Hữu, một nhóm thiếu niên Tả gia trẻ tuổi được nhanh chóng sắp xếp lên phía bắc, đến Tiểu Thương Hà giao cho Ninh Nghị dạy dỗ học tập, quá trình học tập như vậy kéo dài hơn hai năm.

Năm Kiến Sóc thứ ba, người Nữ Chân bắt đầu tiến công Tiểu Thương Hà, mở màn cho đại chiến ba năm Tiểu Thương Hà, Ninh Nghị một bận muốn trả những hài tử này về Tả gia, để tránh bị tổn thương trong đại chiến, có lỗi với phó thác của Tả gia. Nhưng Tả Đoan Hữu viết thư hồi âm, bày tỏ từ chối, lão nhân muốn cho hài tử trong nhà chịu đựng mài giũa giống như con em Hoa Hạ quân. Nếu không thể thành tài, cho dù trở về, cũng là phế vật.

Mùa thu năm Kiến Sóc thứ tư, đám người Tả Văn Hoài mới theo nhóm phụ nữ và trẻ em đầu tiên rời đi dời về phía nam, lúc đó bọn họ đã cảm nhận được gian nan của Tiểu Thương Hà khi bị phong tỏa, chứng kiến tư thế oai hùng của quân nhân Hoa Hạ khi tác chiến.

Ở cái tuổi này, có một số thứ, khi chứng kiến qua một lần, là sẽ khắc sâu trong linh hồn.

Đi đến Tây Nam, sau khi tham dự xây dựng trong một thời gian nhất định lần nữa trở về Tả gia, Tả Văn Hoài đã là "người trưởng thành" mười sáu tuổi. Hắn và Vu Minh Chu gặp lại nhau, thứ trong linh hồn càng giống như sắt thép, lúc ấy đại chiến ba năm của Tiểu Thương Hà vừa mới hạ màn, tin tức Ninh tiên sinh đã chết truyền ra, trong lòng Tả Văn Hoài chịu chấn động thật lớn, một mặt không thể tin được, mặt khác lại không tự chủ được mà bắt đầu suy ngẫm đến tương lai thiên hạ.

Vu Minh Chu sống trong cảnh ca vũ thái bình giả dối mấy năm, tuy rằng tư duy vẫn sáng sủa chính trực, nhưng lý giải đối với sự hung tàn của người Nữ Chân dĩ nhiên không đủ, đối với sự mềm yếu của Nam Vũ đằng sau cảnh ca vũ thái bình cũng chỉ có chút cảnh giác, trong đầu tràn ngập cảm xúc lạc quan.

Hai người tròn mười sáu tuổi đã có thể quyết định tương lai của mình, xuất phát từ giáo dục bảo mật nghiêm khắc học tập được ở Tiểu Thương Hà, Tả Văn Hoài trong lúc nhất thời không biểu lộ hướng đi ba năm qua đối với Vu Minh Chu, hắn dẫn Vu Minh Chu đã học tập thành tài rời khỏi Giang Nam, vượt qua Trường Giang, du ngoạn khắp Trung Nguyên, thậm chí một bận đến biên giới Kim quốc.

Một hai năm sau khi đại chiến Tiểu Thương Hà kết thúc, là thời gian hỗn loạn nhất của tình huống Trung Nguyên, bởi vì gian tế cuối cùng của Hoa Hạ quân cài cắm trong nội bộ quân phiệt các nơi Trung Nguyên, thế lực "Đại Tề"" do Lưu Dự cầm đầu đã hành động gần như điên cuồng, nạn đói, binh họa, sự tàn bạo của quan phủ các cấp ở các nơi, vô số cảnh tượng vô nhân đạo hiện ra từng cái một trước mặt hai người trẻ tuổi, cho dù là Tả Văn Hoài đã trải qua chiến tranh Tiểu Thương Hà cũng có chút không chịu nổi, càng miễn bàn đến Vu Minh Chu vẫn sống trong ca vũ thái bình.

Sau khi cứ thế du ngoạn được một năm, Tả Văn Hoài mới dần dần giảng giải sự tích Hoa Hạ quân với Vu Minh Chu, nói rõ với hắn tất cả những gì mình đã chứng kiến mấy năm qua ở Tiểu Thương Hà.

Nhưng mà Tả Văn Hoài lúc ấy cũng chỉ mới mười bảy tuổi, cách nghĩ trong lòng rằng "nói ra hết mọi chuyện thì có thể nhận được sự thấu hiểu" cũng chỉ là ảo tưởng. Ba năm mấu chốt nhất của hắn, chứng kiến Tiểu Thương Hà, chứng kiến tất cả của Hoa Hạ quân, mà ba năm mấu chốt nhất của Vu Minh Chu, lại là sống dưới sự dạy dỗ của võ tướng trung thành với Vũ triều, cương trực công chính. Sau khi nghe Tả Văn Hoài thẳng thắn bộc lộ suy nghĩ, hai người bạn tốt bắt đầu tranh cãi kịch liệt.

"Tất cả mọi thứ ở Trung Nguyên đều do Hoa Hạ quân gây ra","Ninh Lập Hằng chẳng qua chỉ là đồ tể lỗ mãng","Hắc Kỳ quân mới nên gánh trên lưng món nợ máu của cả thiên hạ"... Khi Tả Văn Hoài nói ra sự tích của Hoa Hạ quân, Vu Minh Chu cũng bắt đầu lên án ở một phương hướng khác, hai người tình như anh em cãi vã nửa tháng, từ cãi vã thăng cấp thành động thủ, khi Tả Văn Hoài thoạt nhìn văn nhược đánh ngã Vu Minh Chu xuống đất hết lần này đến lần khác, Vu Minh Chu lựa chọn đoạn giao tình cảm với Tả Văn Hoài.

- Vũ triều chắc chắn sẽ có đường ra khác ngoài Hắc Kỳ!

Ôm lấy niềm tin như vậy, sau khi mỗi người đi một ngả với Tả Văn Hoài, Vu Minh Chu lại du ngoạn gần một năm trên mảnh đất hỗn loạn ở Trung Nguyên, không ai biết hắn lại thấy được bao nhiêu cảnh tượng cực kỳ bi thảm. Tả Văn Hoài trở lại Giang Nam, tiến vào công việc mình nên làm, một năm sau hắn biết Vu Minh Chu trở về tiếp tục học tập quân lược, đối với chuyện Tả Văn Hoài rất có thể đã biến thành thành viên Hoa Hạ quân, ngược lại từ đầu đến cuối chưa từng tiết lộ với người khác.

Năm Kiến Sóc thứ chín bắt đầu, Nữ Chân chuẩn bị Nam chinh lần thứ tư, mười năm, thiên hạ rơi vào chiến hỏa, Vu Minh Chu vừa mới hai mươi tuổi đã làm một số chuyện, nhưng tất nhiên là không có tác dụng gì. Không ai biết, mắt thấy thiên hạ rơi vào tay giặc, người trẻ tuổi vẫn chưa có căn cơ và năng lực này trong lòng phải lo lắng đến thế nào.

Cứ như thế mãi cho đến mùa thu năm thứ mười một, tình huống ngoài ý muốn mới xảy ra, lúc này Vu Cốc Sinh vì cầu tự vệ, đầu quân cho Nữ Chân, bị Hi Doãn ứng phó phải đi tấn công Trường Sa, Vu Minh Chu thông qua đường dây ngầm liên lạc với Tả Văn Hoài.

Hai người gặp lại nhau, Tả Văn Hoài nhìn thấy Vu Minh Chu đã đưa ra quyết định nào đó, đáy mắt hắn ẩn giấu tơ máu, mơ hồ mang theo chút ý tứ điên cuồng:

- Ta có một kế hoạch, có lẽ có thể giúp các ngươi đánh bại Ngân Thuật Khả, bảo vệ Trường Sa... các ngươi có thể phối hợp hay không.

Có thể tranh thủ được viện quân, Tả Văn Hoài đương nhiên là liên tục gật đầu đáp ứng, nhưng sau khi Vu Minh Chu đại khái nói mở đầu, Tả Văn Hoài lại vì kế hoạch như vậy mà lắc đầu thật mạnh. Từ bỏ năm vạn quân đội nhà mình, tranh thủ một sự tín nhiệm của thượng tầng Nữ Chân, để mong đợi tại thời điểm mấu chốt phát huy tác dụng mang tính quyết định, cách nghĩ như vậy quá mức khảo nghiệm vận khí, nếu thật sự định làm như vậy, còn không bằng thử thuyết phục Vu Cốc Sinh mang theo đại quân quy về chính nghĩa.

Nhưng Vu Minh Chu chỉ châm chọc cười lớn:

- Đầu quân cho Kim cẩu, thì đã có một nửa người nhà rơi vào trong sự giám sát của bọn họ, chưa nói đến kẻ hèn nhát như gia phụ có lá gan quy về chính nghĩa hay không, cho dù có kề vai tác chiến với các ngươi, năm vạn lão gia binh kia chỉ sợ cũng chịu không nổi một lần xung phong của Ngân Thuật Khả. Thứ chỉ thêm vào cho đủ số, các ngươi cần tới làm gì.

Sau đó nghĩ lại, Vu Minh Chu lúc ấy quyết định bán đứng quân đội nhà mình thậm chí bán đứng cha ruột, tất nhiên đã trải qua một loạt chuyện khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng: thảm kịch của Trung Nguyên, sự tan tác của Giang Nam, quân Hán không chịu nổi một kích, ngàn vạn người tán loạn và đầu hàng...

Sau khi chuyển giao tin tức quân đội cho Trần Phàm thông qua Tả Văn Hoài, trong quân doanh Nữ Chân, Vu Minh Chu đã trải qua lần đầu tiên đại bại gặp phải tiểu vương gia Hoàn Nhan Thanh Giác vội vàng chạy tới...

- Tin tức có liên quan đến ngươi, lúc ấy mới do ta chuyển giao cho Vu Minh Chu, rất nhiều chi tiết ngươi nhìn thấy, mới hoàn thiện từng cái một trong thời gian sau này. Vu Minh Chu nóng nảy mà bất lực ngươi nhìn thấy kia, trên thực tế, đều đến từ sự bắt chước của hắn đối với ngươi...

Trong tiếng nói chuyện của Tả Văn Hoài, hai tay Hoàn Nhan Thanh Giác đập mạnh vào mặt bàn, bởi vì trong những lời này ẩn chứa nhục nhã và cực kỳ phẫn nộ...

Sự xuất hiện của Hoàn Nhan Thanh Giác, tăng thêm khả năng thành công cho kế hoạch của Vu Minh Chu.

Là đệ tử của Hi Doãn, tiểu vương gia của Kim quốc, Hoàn Nhan Thanh Giác có địa vị siêu nhiên trong cuộc chiến Trường Sa lần này. Mà hắn đương nhiên cũng không thể nào nghĩ đến, trong khoảng thời gian lúc trước hắn bị Hoa Hạ quân bắt làm tù binh đó, Bộ tham mưu của Hoa Hạ quân, đã tiến hành một lượng lớn quan sát và phân tích đối với hắn, bao gồm cho người bắt chước hành vi, cách nói chuyện của hắn, đóng giả tướng mạo hắn. Trong ba nhánh quân đội ban đầu bị Trần Phàm đánh tan, một nhánh do Lý Đầu Hạc dẫn đầu, chính là bị đội ngũ Hoa Hạ quân giả trang thành tiểu vương gia mê hoặc, sau khi nhận được tình báo giả thì gặp phải tập kích chém đầu mà tan tác.

Tả Văn Hoài trong Hoa Hạ quân đảm bảo cho Vu Minh Chu, từ đó về sau tư liệu của Hoàn Nhan Thanh Giác được giao cho Vu Minh Chu.

Trong lần đầu tiên bị tập kích tan tác, tuy rằng đại quân Vu Cốc Sinh bị Trần Phàm đánh lui, nhưng Vu Minh Chu trong lúc tan tác biểu hiện ra thực lực chỉ huy nhất định, hắn thu nạp tàn quân vừa chiến vừa lui, có vẻ rất có kết cấu. Nhưng người Nữ Chân có lòng phòng bị rất sâu đối với quân Hán cũng sẽ không bởi vì tài năng của hắn mà thưởng thức hắn, Vu Minh Chu nhất định phải lựa chọn phương hướng khác.

Bộ đội do Trần Phàm suất lĩnh nhân viên không nhiều, đối với hơn mười vạn quân đội, chỉ có thể lựa chọn đánh tan, nhưng không cách nào tiến hành tiêu diệt quy mô lớn, sau khi quân đội Vu gia tan tác lại được gom lại. Lựa chọn tan tác lần thứ hai xảy ra khi Hoàn Nhan Thanh Giác bị tập kích, bản thân tình báo là do Vu Minh Chu truyền ra, hắn cũng suất lĩnh quân đội tới gần Hoàn Nhan Thanh Giác, trong lúc hỗn loạn cực lớn, Vu Cốc Sinh bị tập kích mà "chết", Vu Minh Chu chỉ huy tàn quân ngoan cường tác chiến, bảo vệ Hoàn Nhan Thanh Giác dời đi.

Trong trận chiến này, Vu Minh Chu không chỉ "mất đi" phụ thân, mà còn mất đi ba ngón tay trái...

- Ngón tay của hắn, là bị chính tay hắn chặt xuống... sau đó ta nói, một ngón cũng được rồi, hắn nói một đao chém xuống, chỉ mất một ngón quá keo kiệt, nếu chặt bốn ngón, vậy tay sẽ phải phế luôn rồi, hắn không nỡ.

Trong phòng Tả Văn Hoài bình tĩnh nói, mang theo run rẩy kinh tâm động phách. Hoàn Nhan Thanh Giác hít sâu một hơi, bàn tay đẫm máu và dáng vẻ tướng lĩnh trẻ tuổi gần như thù hận đến điên cuồng kia lúc ấy, hắn đương nhiên còn nhớ...

Vu Minh Chu giết chết một vị thúc thúc của mình, tự tay bắt cóc phụ thân của mình, chặt đứt ba ngón tay của mình, bắt đầu sắm vai tướng lĩnh điên cuồng muốn báo thù Hoa Hạ quân.

Thù hận của hắn cùng với trò hề mặc ý phát tiết sau đó, Hoàn Nhan Thanh Giác cảm động lây.

Năm đó bị Hoa Hạ quân nhẹ nhàng bắt làm tù binh, là nỗi đau lớn nhất trong lòng Hoàn Nhan Thanh Giác, nhưng hắn không thể biểu hiện ra lòng trả thù đối với Hoa Hạ quân. Làm người quyết sách đặc biệt là đệ tử của Cốc Thần, hắn nhất định phải biểu hiện ra sự trấn tĩnh của bày mưu nghĩ kế, trong âm thầm, hắn càng thêm sợ hãi người bên ngoài bởi vì việc này mà cười nhạo hắn.

Loại xấu xí không thể chịu được mà Vu Minh Chu biểu hiện ra này, làm cho hắn tìm được một tấm gương, không sai, chính mình cũng muốn khiến cho quân nhân Hoa Hạ trả giá thê thảm nặng nề, cũng muốn tàn sát cả nhà đối phương, nhìn đối phương gào khóc và cầu xin tha thứ. Những suy nghĩ tầm thường này khiến hắn cảm thấy xấu hổ, cũng bởi vậy, sự thống khổ của Vu Minh Chu khiến hắn cảm thấy sung sướng.

Vừa hay Vu Minh Chu còn thật sự không phải là một tướng lĩnh vô năng, hắn có năng lực chỉ huy và vận trù không tồi, rất nhiều chuyện đối với quan trường Vũ triều và trong quân đội, cũng hiểu rõ như lòng bàn tay, trong lúc riêng tư, Vu Minh Chu cũng đặc biệt hiểu được đạo hưởng lạc của Vũ triều, hắn sẽ nhìn như lơ đãng mà cung cấp một ít con đường hưởng lạc cho Hoàn Nhan Thanh Giác, sẽ kiếm được một ít trân ngoạn mà Hoàn Nhan Thanh Giác thích thú, sau đó dùng hình thức tuyệt đối không phô trương chuyển giao cho Hoàn Nhan Thanh Giác, mà hắn cũng sẽ đổi đi một ít quân tư dùng để "báo thù", nghênh ngang rời đi.

Bốn tháng ở chung, Hoàn Nhan Thanh Giác rốt cuộc hoàn toàn tín nhiệm Vu Minh Chu, bộ đội do Vu Minh Chu chỉ huy, cũng trở thành một trong những đội ngũ Hán quân được người Kim nể trọng nhất trong hội chiến Trường Sa. Đến hai mươi mốt tháng hai, một trận hội chiến quy mô lớn đã triển khai, Vu Minh Chu sau khi tính toán nhiều lần lựa chọn động thủ.

Lộ ra kế hoạch...

Lần cuối cùng Tả Văn Hoài nhìn thấy Vu Minh Chu, là khoảnh khắc hắn mắt đầy tơ máu, cuối cùng quyết định động thủ.

Hơn mười năm hảo hữu, tuy rằng cũng từng có vài năm ngăn cách, nhưng mấy tháng nay gặp gỡ, đôi bên đã có thể nói ra hết rất nhiều điều. Tả Văn Hoài kỳ thực có rất nhiều lời muốn nói, cũng muốn khuyên hắn lược qua toàn bộ kế hoạch một lần, nhưng trên chuyện này, Vu Minh Chu vẫn khăng khăng giữ ý mình.

- Đây là chuyện của ta. Làm thịt Ngân Thuật Khả, chúng ta sau đó xem thử là ai lợi hại.

Vu Minh Chu nói như thế, thần sắc ngạo mạn:

- ... Vũ triều cũng có biện pháp để thắng. Nếu cho ta thêm hai mươi năm, ta không cần đến các ngươi.

Hắn nói xong những lời này, có chút do dự, nhưng rốt cuộc... không nói ra thêm lời nào.

Trong toàn bộ quá trình tác chiến, cơ hội của Vu Minh Chu chỉ có một lần. Hắn bắt được Hoàn Nhan Thanh Giác, sau đó quấy nhiễu hệ thống truyền tin, phát ra mệnh lệnh giả phác thảo trước đó, lấy danh nghĩa Hoàn Nhan Thanh Giác dẫn bộ đội của Ngân Thuật Khả vào trong núi, lấy thế núi phân cách bộ đội, sau đó điều động một lượng lớn quân Hán chặn đường.

Hắn thiết lập trận địa lôi quy mô lớn cho Ngân Thuật Khả để mai phục, nhưng kế hoạch vẫn không thể theo kịp biến hóa, là lão tướng Nữ Chân tung hoành cả đời, Ngân Thuật Khả phát giác ra vấn đề trước một bước, trận địa lôi vẫn chưa tạo thành tổn thương cực lớn đối với hắn. Tình thế trong núi một mảnh hỗn loạn, Ngân Thuật Khả suất lĩnh tinh nhuệ lao giết ra, muốn hội hợp với đại bộ đội.

Bộ đội của Trần Phàm còn đang bôn ba trong núi, chưa chạy tới kịp. Vu Minh Chu tự mình dẫn đội ngũ tiến lên chặn đường, Ngân Thuật Khả ý thức được vấn đề lao thẳng vào bản trận Vu Minh Chu, Vu Minh Chu dùng hết tất cả vốn liếng, ở trong núi hoặc dây dưa hoặc chạy trốn, kiềm chế Ngân Thuật Khả.

Sáng sớm ngày hai mươi bốn tháng hai, Vu Minh Chu ác chiến cả đêm suất lĩnh số lượng vệ binh không nhiều, bị Ngân Thuật Khả chặn trong núi —— hắn đầu hàng quá lâu, rất nhiều chuyện cần giữ bí mật, bộ đội chân chính có chiến lực bên người dù sao cũng không nhiều, một lượng lớn bộ đội dưới sự lao giết của Ngân Thuật Khả không chịu nổi một kích, cuối cùng chỉ là chạy trốn khắp núi đồi, đến giờ khắc bị ngăn chặn này, nửa người Vu Minh Chu nhuốm máu, giáp trụ vỡ vụn, hắn cầm đơn đao trong tay, đối mặt với bộ đội của Ngân Thuật Khả lao tới ở phía trước cất tiếng cười to, phát ra khiêu chiến.

- Ha ha ha ha, Ngân Thuật Khả! Gia gia là người Vũ triều Vu Minh Chu! Là ta khiến ngươi đi đến bước này! Muốn báo thù, ngươi có dám đấu tay đôi với ta không ——

Tay của hắn đang run rẩy, gần như đã không cầm nổi trường đao nhuốm máu, nhưng một mặt hét, mặt khác hắn vẫn đang đi về phía trước, trong mắt là thù hận khắc cốt ghi tâm, khát máu, Ngân Thuật Khả tiếp nhận khiêu chiến của hắn, đơn thương độc mã, lao tới.

Thời điểm mặt trời mọc, Vu Minh Chu không chút dè dặt lao về phía kẻ địch Kim quốc, toàn lực chém giết ——...

- Vu Minh Chu không thể tới gặp ngươi, buổi sáng ngày hai mươi bốn, hắn đã hy sinh trong tác chiến với Ngân Thuật Khả.

Tả Văn Hoài nói:

- Khác với Hoa Hạ quân là, đồng bạn của hắn quá ít, mãi đến cuối cùng, cũng không có bao nhiêu người có thể cùng hắn kề vai chiến đấu. Đây là nguyên nhân Vũ triều diệt vong. Nhưng sinh ra làm người, hắn quả thật không thua bởi bất cứ ai trên thế giới này.

- Hắn...

Tả Văn Hoài cân nhắc một lát, trong mắt hiện lên bi thương sâu sắc, nhưng không nói gì nữa.

Vấn đề hắn đối mặt quá lớn, thế giới hắn đối mặt quá thảm thiết, trách nhiệm phải gánh vác quá nặng nề, cho nên chỉ có thể dùng phương thức quyết tuyệt như vậy để chống lại, hắn bán đứng phụ thân, giết chết người thân, tự hại thân mình, buông xuống tôn nghiêm... là bản tính hắn tàn bạo sao? Chỉ vì thế sự quá thối nát, anh hùng liền chỉ có thể phản kháng như thế.

Hắn một đường chém giết, cuối cùng cầm đao đi về phía trước. Có ai có thể so sánh với hắn đây?

Tả Văn Hoài chậm rãi đứng lên, rời khỏi phòng...

Sự hỗn loạn của tình báo, sự rời đội của chủ soái gây ra tổn thất rất lớn trên chiến trường, cũng là tổn thất mang tính quyết định.

Một canh giờ tiếp theo sau khi chiến mã của Ngân Thuật Khả chết dưới sự hy sinh của Vu Minh Chu, Trần Phàm suất lĩnh bộ đội đuổi theo hắn.

Có người nói cho Trần Phàm tin tức về cái chết của Vu Minh Chu, không lâu sau đó, Trần Phàm xuống khỏi chiến mã, đi về phía chủ soái Nữ Chân cùng đường mạt lộ.

- Phiên dịch cho hắn nghe, Ngân Thuật Khả! Cho ngươi một cơ hội, hai người ta và ngươi, quyết định thắng bại của cuộc chiến này!

Chiến mã của Ngân Thuật Khả đã chết dưới đao của Vu Minh Chu, hắn xua vệ đội, ném mũ giáp đi, cầm thương đi về phía trước. Không lâu sau, vị túc tướng Nữ Chân này bị Trần Phàm đánh cho đến chết trong một trận giao tranh ác liệt trên một con dốc gần huyện Lưu Dương.

Bình Luận (0)
Comment