Buổi chiều mùng một tháng ba, Ninh Nghị và Hoàn Nhan Tông Hàn chạm mặt ở phía trước Sư Lĩnh, gió thổi không nhanh không chậm.
Trong lều gỗ nhỏ phía trước trận địa, thỉnh thoảng có người của hai bên đi qua, truyền đạt ý chí cho nhau, tiến hành đàm phán sơ bộ. Phụ trách nói chuyện với nhau một bên là Cao Khánh Duệ, một bên là Lâm Khâu, cách thời gian Ninh Nghị tuyên bố muốn giết Tà Bảo đại khái có một giờ, Nữ Chân một mặt đang dốc hết toàn lực đưa ra điều kiện, làm ra uy hiếp, đe dọa, thậm chí bày ra tư thái ngọc nát, cố gắng cứu vãn Tà Bảo.
Thậm chí dưới tình huống chỉ có hai người song phương, Cao Khánh Duệ còn cố gắng bắt chuyện với Lâm Khâu, đầu tiên là thăm dò tình huống gia cảnh của đối phương, sau lại hứa hẹn lợi ích to lớn mang tính thăm dò, cố gắng để cho đối phương đưa ra một số tin tức giới hạn, nhưng Lâm Khâu không vì đó mà dao động.
- Người nhà của ta, phần lớn chết trong biến động sau khi Trung Nguyên thất thủ, món nợ này tính trên đầu người Nữ Chân các ngươi, không tính là oan uổng. Trước mắt ta còn có một tỷ tỷ, mắt bị mù, Cao tướng quân có hứng thú, có thể phái người đi giết nàng.
Lâm Khâu thay thế Ninh Nghị đàm phán ngồi ở đó, đối mặt với Cao Khánh Duệ, ngữ khí bình tĩnh mà lạnh như băng. Cao Khánh Duệ liền biết, đối với người này tất cả uy hiếp hoặc dụ dỗ đều không có ý nghĩa quá lớn.
Hơn mười năm sau khi Trung Nguyên thất thủ, đại bộ phận người Trung Nguyên đều tràn ngập huyết thù khắc cốt ghi tâm với Nữ Chân. Loại hận thù này vượt quá khả năng hùng biện và ngụy biện, hơn mười năm qua, phía Nữ Chân đã quen với sự hèn nhát của kẻ địch trước mặt, nhưng đối với Hắc Kỳ mà nói, phương pháp này căn bản không có tác dụng.
Nếu đối mặt với thế lực khác của Vũ triều, Cao Khánh Duệ còn có thể dựa vào sự chột dạ hoặc không kiên định của đối phương, lấy lợi ích to lớn khó có thể kháng cự đổi lấy con tin ngẫu nhiên rơi vào tay đối phương. Nhưng trước mặt Hắc Kỳ, lợi ích mà Nữ Chân có thể cung cấp không hề có ý nghĩa.
Đám người này tại thời điểm cả thế gian đều là địch có thể ném ra câu "Nếu người hiên ngang còn, ai nói Hán đã mất" tràn ngập hương vị tuyệt bút này, Ninh Nghị mười năm trước có thể chém giết Lâu Thất ở Tây Bắc, có thể chém giết Từ Bất Thất ở đầu thành Diên Châu gần như là đường cùng, tới trước mắt, hắn nói sẽ bắn nổ đầu của Hoàn Nhan Tà Bảo, là có thể bắn nổ đầu của Tà Bảo.
- ... Trung Nguyên thất thủ, hai bên chúng ta là địch hơn mười năm, người Đại Kim ta bắt không chỉ là chút tù binh trước mắt này, trong lãnh thổ Đại Kim ta vẫn có thành viên Hắc Kỳ của ngươi, hoặc là anh hùng, gia quyến của Vũ triều, phàm là người các ngươi có thể đưa ra tên đều có thể trao đổi, hoặc tương lai do bên ta đưa ra một bản danh sách, dùng để trao đổi Tà Bảo.
Bên phía đại doanh Nữ Chân một phen tính toán, cuối cùng lại do Cao Khánh Duệ đưa ra đề nghị này:
- Ta biết việc này nếu muốn tiến hành, tất nhiên phải kéo dài, nhưng chỉ cần lưu lại tính mạng của Tà Bảo, với quan hệ giữa hắn và đại soái, bên ta không có chuyện gì không thể thương lượng. Cần gì phải giết hắn vào hôm nay... việc này ngươi không thể quyết định, mong truyền đạt cho Ninh Nghị, để hắn đưa ra quyết định.
Lính truyền lệnh phía trước trận địa tới tới lui lui, đủ loại đề nghị và hồi đáp cũng tới tới lui lui, mọi người trong đại doanh Nữ Chân cũng không lãng phí một canh giờ của bầu không khí ngột ngạt này, một mặt mọi người đưa ra đủ loại điều kiện có thể làm cho Hắc Kỳ động tâm thậm chí nhanh chóng nhớ lại danh sách tù binh Hoa Hạ có thể có giá trị, đưa tới phía trước trận địa cho Cao Khánh Duệ làm vốn liếng bàn bạc; mặt khác, các loại tin tức bên trong doanh địa, cũng phát ra xung quanh không ngừng nghỉ một khắc nào.
Tông Hàn đứng phía trước doanh trướng, nhìn xa xa về bóng dáng trên đài cao đối diện, dưới sắc trời âm u, mái tóc bạc lấm tấm lay động không trung.
Thời gian đang từng giây từng phút ép sát tới giờ Dậu.
Trong doanh địa Hoa Hạ quân, cũng có từng đội từng đội lính truyền lệnh từ phía sau ra, chạy về phía các bộ đội quân Hoa Hạ vẫn đang mệt mỏi.
- ... Nói với Cao Khánh Duệ, không có gì để thương lượng.
Có phần đề nghị hiệp thương thứ sáu truyền đến, Ninh Nghị sau khi nghe xong, đưa ra câu trả lời như vậy, sau đó dặn dò mọi người ở Bộ tham mưu:
- Tiếp theo tất cả đề nghị đối diện, đều đáp lại như vậy.
- Có cần bảo bọn họ không cần truyền đề nghị về nữa không?
- Đương nhiên cần phải truyền về.
Ninh Nghị đứng dậy khỏi chỗ ngồi khoác thêm áo khoác.
- Bản thân truyền tin chính là một loại thăm dò, để cứu Tà Bảo, vốn liếng mà phía Nữ Chân đưa ra, không phải còn có không ít tình huống chúng ta không biết sao. Mặt khác, cũng nên cho bọn họ một chút hy vọng.
Hắn nói xong, đi ra khỏi phòng.
Dọc theo con đường giữa chiến trường xuyên qua sườn núi, xuyên qua trận địa Hoa Hạ quân sẵn sàng đón địch, Ninh Nghị bước lên đài gỗ đơn giản dọc theo bậc thang. Tà Bảo đang bị giam giữ phía trên, mặt hắn đầy máu, trong miệng thiếu mấy cái răng, khóe mắt cũng bị đánh vỡ, đang bị trói quỳ trên đài. Tà Bảo là hán tử phương bắc to con, cho dù bị đánh đến chật vật, lúc này mắt nhìn phía trước, kỳ thực cũng có một cỗ khí tức cương liệt bi tráng.
Bên kia trận địa, thực ra loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng trước trướng lớn của Nữ Chân, Hoàn Nhan Tông Hàn ở bên kia nhìn nhi tử của mình, Tà Bảo ở chỗ này nhìn phụ thân của mình.
Ninh Nghị đứng một bên, cũng nhìn xa xa một lát, sau đó thở dài.
- Đúng vậy, loại chuyện chiến tranh này, thật sự là tàn khốc... ai nói không phải chứ.
Hắn nói xong, lấy ra một cái khăn tay, rất là có lệ lau đi máu tươi nơi khóe mắt, sau đó ném khăn tay đi. Bên phía doanh địa Nữ Chân kia đang truyền ra một mảnh động tĩnh lớn, Ninh Nghị cầm một cái giá gỗ, ngồi xuống bên cạnh.
- Bên phía các ngươi kia đưa ra rất nhiều điều kiện trao đổi, hi vọng đổi ngươi về, huynh trưởng của ngươi đang điều binh khiển tướng, muốn chính diện giết tới cứu ngươi, phụ thân của ngươi, cũng hi vọng uy hiếp như vậy có thể có hiệu quả, nhưng bọn họ cũng biết, giết tới... chính là chịu chết.
Phía dưới đài gỗ, binh qua lạnh lẽo, Hoa Hạ quân cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến, cũng không bởi vì đối phương có thể là phô trương thanh thế mà lơ là.
Tà Bảo quay đầu nhìn về phía Ninh Nghị, Ninh Nghị giật miếng vải nhét miệng hắn xuống, Tà Bảo mới dùng tiếng Hán cũng không thuần thục nói:
- Đại Kim, sẽ báo thù cho ta.
Ninh Nghị lắc đầu:
- Vấn đề lớn nhất bày ra trước mặt các ngươi, là làm thế nào chạy trở về từ trong ngọn núi này. Quân đội vất vả xuất chinh đến nơi xa, thâm nhập vào nội địa kẻ địch, đi về phía trước nữa, các ngươi đã không thể trở về, hôm nay ta giết ngươi trước mặt cha huynh ngươi, cha huynh của ngươi lại chỉ có thể lựa chọn rút lui, tiếp theo, sĩ khí của người Nữ Chân sẽ xuống dốc không phanh, một cái không tốt, các ngươi đều rất khó lui về huyện Hoàng Minh và Vũ Thủy Khê.
Ánh mắt Tà Bảo hơi ngơ ngẩn, hắn bị áp giải lên đài cao này, đối với vận mệnh kế tiếp, có lẽ có tưởng tượng, nhưng Ninh Nghị hời hợt nói cho hắn biết sự thật sắp chết, ít nhiều vẫn tạo thành một ít chấn động đối với hắn. Qua một lát, hắn bật cười ha hả.
Ánh mắt Ninh Nghị lạnh nhạt, hắn cầm lấy kính viễn vọng nhìn phía trước, không để ý tới tiếng cười to lúc này của Tà Bảo. Chỉ nghe Tà Bảo cười một hồi, rồi nói:
- Được, ngươi muốn giết ta, được! Tà Bảo khinh địch liều lĩnh, hao binh tổn tướng gây ra sai lầm lớn, nên lấy cái chết tạ tội, Ninh Nghị ngươi đừng quên! Cơ nghiệp Đại Kim ta là được giết ra dưới tình huống yếu thế cỡ nào! Vừa hay dùng máu một mình ta, phấn chấn sĩ khí Đại Kim ta, đập nồi dìm thuyền ai binh tất thắng, ta ở dưới cửu tuyền chờ ngươi!
- Đừng động một chút là nói ai binh gì đó.
Ninh Nghị buông kính viễn vọng xuống.
- Cái gọi là ai binh tất thắng, là chuyện chỉ xuất hiện để cho tất cả binh lính hiểu được, mình đang ở vào hoàn cảnh tệ hại, hơn nữa không liều mạng chỉ sẽ thảm hơn. Các ngươi ngày hôm qua còn cảm thấy lão tử đệ nhất thiên hạ, cướp tiền cướp lương thực cướp nữ nhân muốn trở về hưởng thụ, ngươi mang theo ba vạn đại quân muốn tới giết ta, hôm nay đột nhiên nói các ngươi không phải đệ nhất thiên hạ nữa, hơn nữa muốn thành ai binh. Ai con mẹ ngươi ấy, nói ra chuyện này, mọi người không nổ doanh chạy trốn mới lạ.
- Cuộc chiến Vọng Viễn Kiều, ba vạn người một trận chiến diệt sạch, các ngươi chính diện đã không còn cơ hội, nhưng trước mắt biết được điểm này, chỉ có cha huynh ngươi và một số ít người cao tầng. Phụ thân ngươi là người có quyết đoán nhận rõ hiện thực, sẽ chết bao nhiêu người mới là chuyện hắn cần xem xét. Đương nhiên, ta hy vọng cha huynh ngươi ngược lại có thể được kích thích lên ý chí ai binh, bọc hậu cho đại quân ở lại chỗ này, có thể giết một nhà ba người các ngươi, trong lòng ta liền thoải mái hơn nhiều.
Hắn nói đến đây, cầm kính viễn vọng cười cười:
- Phong cách dùng binh của ngươi trong thô lỗ có tỉ mỉ, đầu óc coi như vẫn khá, những lời ta nói này, ngươi nhất định đều hiểu.
Tà Bảo trầm mặc một lát, lại lộ ra nụ cười mang theo máu:
- Ta tin tưởng phụ thân và huynh đệ của ta, bọn họ là anh hùng cái thế, gặp phải cửa ải khó khăn cỡ nào, đều nhất định có thể đi qua. Ngược lại Ninh Nhân Đồ, muốn giết thì giết, ngươi tìm ta nói những thứ này, giống như tiểu nhân đắc chí, cũng thật sự làm cho người ta cảm thấy buồn cười.
Ninh Nghị không cho là vũ nhục, gật gật đầu:
- Mệnh lệnh của Bộ tham mưu đã phát đi rồi, điều kiện đàm phán ở tiền tuyến là như vậy, hoặc là dùng ngươi để đổi lấy nhân viên bị bắt của Hoa Hạ quân...
Hắn đơn giản thuật lại với Tà Bảo câu hỏi khó phía trước đưa cho Tông Hàn.
- Như ta đã nói, chiến tranh rất tàn khốc, nhìn xem cha ngươi, hắn một đường gian khổ lập nghiệp, đi tới nơi này, cuối cùng phải chấp nhận nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ngươi cũng là cả đời chém giết, cuối cùng quỳ gối ở chỗ này, nhìn thấy Nữ Chân các ngươi đi vào một cái ngõ cụt... cuộc chiến Tây Nam không có kết quả, Tông Hàn và Hi Doãn trở về Kim quốc, các ngươi cũng phải biến thành miếng thịt trong miệng Tông Phụ Tông Bật. Nhưng càng nhiều người hơn, trong thời gian hơn mười năm này, trải qua nỗi đau còn vượt xa các ngươi.
- Phụ thân nhìn nhi tử chết, nhi tử vì phụ thân thu dọn hài cốt, phu thê chia lìa, cả nhà chết sạch... sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, để cho các ngươi cảm nhận được thống khổ, là một loại tôn trọng và hoài niệm đối với người chết của cá nhân ta. Xuất phát từ lập trường nhân đạo, nỗi đau như vậy sẽ không kéo dài thật lâu, nhưng ngươi cứ chết trong tuyệt vọng đi. Tông Hàn và những người nhà khác của ngươi, ta sẽ mau chóng đưa tới gặp ngươi.
- Ha ha ha ha...
Tà Bảo đã hiểu, há miệng cười rộ lên.
- Nói không sai, Ninh Nghị, chính là ta, đã từng giết rất nhiều người các ngươi, vô số người Hán chết trên tay ta! Vợ con bọn họ bị ta cưỡng dâm, có người là làm cùng nhau! Ta cũng không biết có từng làm qua người thân của ngươi không! Ha ha ha ha, Ninh Nghị, ngươi nói đến đau lòng như vậy, khẳng định cũng có người nào bị ta giết, làm rồi chứ gì? Nói ra cho ta vui vẻ một chút, ta nói với ngươi.
Hắn nói tới đây, đang muốn làm ra dáng vẻ hết sức phấn khởi nói tiếp, Ninh Nghị đưa tay nắm cằm hắn, rắc một tiếng bẻ gãy cằm hắn.
Gương mặt Tà Bảo méo mó mà dữ tợn, đau đến cả người phát run, Ninh Nghị lấy khăn ra lau máu tươi và nước miếng trên tay:
- Đúng vậy, đánh trận chính là cái dạng này, người thua thua tất cả, người thắng, cũng chỉ là thắng được cơ hội ngồi chỗ này tưởng nhớ chiến hữu, lời ngươi nói... có lý.
Hắn nhìn về phương xa, cùng Tà Bảo lẳng lặng ngây người, không nói gì nữa. Một lát sau, có người bắt đầu lớn tiếng tuyên án các loại tội ác như "giết người","cưỡng dâm","phóng hỏa","ngược đãi"... vân vân...
Cao Khánh Duệ nện mạnh nắm đấm xuống bàn gỗ:
- Nếu Tà Bảo chết, tất cả quân nhân Hoa Hạ may mắn sống sót ở Đại Kim, tất cả đều phải chết! Đợi khi đại quân ta về bắc, sẽ giết chết bọn họ từng người một!
Lâm Khâu gật đầu:
- Chúng ta còn có hai vạn người có thể đổi.
- Ngoại trừ Tà Bảo, không đổi ai hết! Ngươi mau đi nói cho Ninh Nghị, nếu giết Tà Bảo, ta cho các ngươi hối hận không kịp!
- Được.
Lâm Khâu gọi lính truyền lệnh tới:
- Ngươi còn gì muốn bổ sung, ta bảo hắn truyền đạt một lượt.
- Tà Bảo không thể chết!
Tiếng la hét của Cao Khánh Duệ, gần như muốn truyền tới đài cao đối diện...
Trong doanh địa của Nữ Chân, Hoàn Nhan Thiết Dã Mã đã tụ tập xong bộ đội, trước mặt Tông Hàn khổ sở xin chiến.
- Nếu những đàm phán trên miệng lưỡi đó không có kết quả, Ninh Nghị nói không chừng sẽ thật sự muốn giết người, phụ vương, không thể phó thác toàn bộ hy vọng lên đàm phán, nhi thần nguyện đích thân dẫn quân đội, đánh cược một lần cuối cùng... nếu không cứu được Tà Bảo, từ nay về sau con không thể yên giấc đâu phụ vương.
Tông Hàn chắp hai tay sau lưng, nhìn đài cao, đôi môi mím chặt, không nói một lời.
Đám người Hàn Xí Tiên cũng không ở bên ngoài đại trướng này, bọn họ đang thực hiện những an bài và điều phối khác đối với đại quân dưới mệnh lệnh của Tông Hàn, vô số mệnh lệnh phát ra một cách khẩn trương, đến gần giờ Dậu, lại cũng có người từ trong doanh trướng đi ra, nhìn xa xăm về phía đài cao kia.
Mặc dù trong mấy năm qua, Hoa Hạ quân đã sớm có các loại ác ý đối với Nữ Chân, nhưng loại chuyện giết chết Lâu Thất, Từ Bất Thất trên chiến trận, chung quy cũng có chỗ khác với tình huống trước mắt.
Trước mặt Tông Hàn, giết chết nhi tử của hắn Tà Bảo, đây là vũ nhục cũng là khiêu khích, là chuyện chưa từng xảy ra trong cả thiên hạ mấy chục năm qua. Nhi tử của Tông Hàn, trước khi Tông Hàn chết, là vốn liếng có thể liên quan đến vô số lợi ích, dù sao trong mấy chục năm qua, Tông Hàn là anh hùng chân chính nghiền ép được toàn bộ thiên hạ...
Tây Nam ngày dài, tới gần giờ Dậu, mặt trời lặn về phía tây phá vỡ tầng mây, nghiêng nghiêng lộ ra ánh sáng tái nhợt về phía bên này, Vọng Viễn Kiều, Sư Lĩnh, Tú Khẩu... mệnh lệnh của Ninh Nghị và bộ chỉ huy đang truyền đi trong từng nhánh bộ đội.
- Sau trận chiến Vọng Viễn Kiều, con đường đi về phía trước của người Nữ Chân đã tận, kế tiếp tất phải tìm đường lui, nhưng các bộ của quân ta không thể lơ là, dưới sự thôi diễn có khả năng nhất, người Nữ Chân chắc chắn sẽ tổ chức một cuộc tấn công quy mô lớn, mục đích tấn công là để điều động bộ đội Hán quân đến khu vực tiền tuyến nhất, mà điều động bộ đội Nữ Chân về vị trí tốt nhất để rút lui...
- ... Cho nên các đội của các ngươi đều phải chuẩn bị sẵn sàng chịu đựng tấn công, không loại trừ khả năng gặp phải tinh nhuệ Nữ Chân giả vờ làm thật, đập nồi dìm thuyền. Mà trong lúc chuẩn bị sẵn sàng đánh tan đợt tấn công đầu tiên của địch, tổ chức tinh nhuệ làm tốt tất cả kế hoạch đột phá, tiêu diệt, từ Tú Khẩu tới Vũ Thủy Khê, Sư Lĩnh tới Hoàng Minh, trong mấy ngày tới đều sẽ trở thành khu vực then chốt của cuộc chiến tiêu diệt, nhất định phải kiên quyết làm tốt quyết tâm và quy hoạch chiến đấu...
- ... Đối với bộ đội quân Hán, áp dụng chiến lược chiêu hàng, xua đuổi, xúi giục phản loạn là chính, đối với các tuyến đường quan trọng, quan ải phải tiến hành xen kẽ chặt đứt kiên quyết, tranh cướp thời gian với quân địch, cắt đứt đường lui...
- ... Các bộ tình báo, thám báo, vận dụng tất cả lực lượng, liên lạc, bàn bạc, xúi giục mọi tướng lĩnh Hán quân có thể quy về chính nghĩa, cho dù không thể xúi giục, cũng phải truyền đạt đến trước mặt đối phương tình huống của trận chiến này một cách rõ ràng có lực...
- ... Lữ đoàn Hai sư đoàn Hai, trong chiến đấu kế tiếp, phụ trách đánh tan sở bộ của Lý Như Lai...
- ... Sư đoàn Năm, phụ trách tiến công quân đội sở bộ của Đạt Lãi phía trước, phối hợp với sở bộ của Cừ Chính Ngôn, Trần Điềm xen kẽ tiến thẳng về phía Vũ Thủy Khê, tận lực tạo thành áp lực cực lớn cho kẻ địch, khiến chúng không thể dễ dàng xoay người...
- ... Các bộ của Vọng Viễn Kiều...
Đủ loại mệnh lệnh, từ bộ chỉ huy đến sư đoàn, từ sư đoàn đến lữ đoàn, từ lữ đoàn đến trung đoàn, phân phát xuống từng tầng từng cấp một, giờ khắc này sau khi cuộc chiến Vọng Viễn Kiều kết thúc, các bộ đội đều đã tiến vào trạng thái nghiêm túc, rục rịch hơn, đao thương mài bén, súng pháo lên đạn, trên mặt sông phụ cận Vọng Viễn Kiều, thuyền trông coi tù binh tuần tra đi qua...
Mặt trời lặn từ phía bên kia núi chiếu tới.
Trong lều nhỏ, Cao Khánh Duệ nín thở, trên đài cao bên kia, Ninh Nghị đã đi xuống. Cổng lớn doanh địa ở một bên khác trận địa, Hoàn Nhan Thiết Dã Mã mặc áo giáp cầm thương, chạy ra khỏi đại doanh, hắn ra sức chạy, lớn tiếng la hét.
Tông Hàn đứng trước trướng không chớp mắt, không nhúc nhích, nắm chặt song quyền. Rất nhiều người từ các phương vị khác nhau nhìn sang bên kia.
Trong lòng không ít người thực ra còn ôm may mắn, có lẽ đây là Ninh Nghị đang làm ra vẻ.
Có lẽ, hắn sẽ giữ lại Tà Bảo, đổi lấy càng nhiều lợi ích.
Có lẽ, hắn để Tà Bảo còn sống, đôi bên đều có thể có thêm một con đường.
Dù sao, đây là quốc chiến, người lãnh đạo lý trí, đều nên chừa thêm một chỗ trống.
Nòng súng hỏa thương thật dài nhắm ngay sau gáy Tà Bảo, trời chiều là màu trắng bệch, gió dưới trời chiều thổi không nhanh không chậm.
Pằng!
Đầu Tà Bảo nổ tung, thân thể ngã xuống.
Có tiếng rống giận và tiếng rít gào vang lên trong chiến trường, tiếng người trong doanh địa Nữ Chân nổ tung. Ninh Nghị lắng nghe tiếng rít gào phẫn nộ này, những năm gần đây, từng có vô số tiếng rít gào phẫn nộ, hắn nhắm mắt lại, hít thở thật dài không khí của ngày hôm đó.
- Đưa cái đầu... cho cha hắn...