Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1180 - Chương 1180: Bước Ngoặt 3

Chương 1180: Bước ngoặt 3 Chương 1180: Bước ngoặt 3

Mấy ngày nay, ở trong núi Tây Nam, Hoa Hạ quân biểu hiện ra loại ý chí mãnh liệt bất chấp tất cả quyết lột da rút xương toàn bộ đội Kim quốc. Bọn họ không e ngại thù hận của cường giả, sau khi đánh gục Tà Bảo, Ninh Nghị trực tiếp giết hắn ngay trước mặt Tông Hàn, ném trở lại đầu người dập nát. Lúc đầu hành vi này chọc giận toàn bộ đội Nữ Chân, nhưng sau đó mọi người dần chiêm nghiệm ra hàm nghĩa phía sau hành vi đó.

Đặc biệt là trong hơn mười ngày qua, số ít bộ đội Hoa Hạ quân nhiều lần chặn đường tiến lên của đại quân Nữ Chân, thứ bọn họ đối mặt không phải là cuộc chiến rượt đuổi xuôi chèo mát mái, mỗi lần đều phải hứng lấy tiến công điên cuồng của bộ đội Kim quốc, cũng phải trả giá hy sinh lớn lao mới có thể đóng đinh quân đội rút lui này một thời gian. Nhưng loại tiến công này mỗi lần đều kịch liệt hơn lần trước, trong mắt Hoa Hạ quân ánh lên tia nhìn kiên quyết nhất.

Trước thù hận thấu xương, chẳng ai quan tâm khả năng tương lai có lẽ sẽ bị trả thù.

Cán cân chiến tranh đang nghiêng, chiến đấu hơn mười ngày thua nhiều thắng thiếu, nguyên đại quân đi chưa tới ba mươi dặm. Tất nhiên thi thoảng cũng có thắng, Hoàn Nhan Thiết Dã Mã khoác áo trắng sau khi đệ đệ qua đời từng một lần vây khốn một đội Hoa Hạ quân mấy trăm người, luân phiên tiến công khiến toàn quân bị diệt.

Lúc Hoa Hạ quân chết chỉ còn mười mấy người, Thiết Dã Mã định chiêu hàng làm nhục đối phương, hắn ở trước núi hét to:

- Lúc các ngươi giết huynh đệ của ta có đoán được hôm nay không?!

Trên núi, binh sĩ Hoa Hạ quân chảy máu ròng ròng nâng dìu nhau cũng cười lớn, nghiến răng nghiến lợi:

- Nếu như phi ma để tang sẽ khiến ngươi trông có vẻ lợi hại, vậy ngươi sẽ nhìn thấy màu trắng rợp trời! Tất cả các ngươi đừng hòng trở về!

Tiếng quát đó kiên định mà đẫm máu.

Ngày thứ hai sau khi đội ngũ này bị Thiết Dã Mã trả giá gấp mấy lần giết sạch, ngày mười chín tháng ba, Cừ Chính Ngôn dẫn dắt số ít trung đoàn công kiên tinh nhuệ gồm nhóm Mao Nhất Sơn, phối hợp mười mấy tên lửa bắn, đánh xuyên trận địa Vũ Thủy Khê, cắt đứt đường về nhà của người Nữ Chân. . . .

Mưa xuân rơi tầm tã.

Ngựa chiến xuyên qua đường núi lầy lội, chở Hoàn Nhan Thiết Dã Mã đi hướng lưng núi phía đối diện. Lưng núi vô danh này là chỗ đại doanh mà Hoàn Nhan Tông Hàn tạm dựng, cách huyện Hoàng Minh khoảng mười một dặm đường, địa hình núi non xung quanh hơi bằng phẳng, lưới phòng ngự của thám báo có thể kéo dài bốn phía, tránh cho soái doanh nửa đêm trúng hỏa khí.

Trong tiếng mưa rơi lộp bộp, binh sĩ tụ tập trong lều trại và mái hiên sĩ khí không cao, bọn họ hoặc là dáng vẻ ủ rũ, hoặc là cảm xúc cuồng nhiệt, tất cả điều này không tốt chút nào, trạng thái thích hợp đánh trận của binh sĩ nên là ung dung bình tĩnh, nhưng đã hơn nửa tháng chưa thấy trạng thái này.

Hoàn Nhan Thiết Dã Mã làm nhân vật 'hoàng thái tử' của Tây Lộ quân, trên bộ giáp loang lổ vết máu, bóng dáng chiến đấu của hắn ủng hộ nhiều binh sĩ sĩ khí, trên chiến trường, tướng lĩnh kiên quyết có nhiều lúc sẽ hóa thành quyết ý của binh sĩ. Chỉ cần tầng cao nhất không ngã xuống, rồi sẽ có cơ hội trở lại thôi.

Tiểu đội ngũ của Hoàn Nhan Thiết Dã Mã không dừng lại trước đại doanh, binh sĩ dẫn đường tiếp tục đưa họ đến một cái lều nhỏ không chút bắt mắt. Thiết Dã Mã xuống ngựa, vén rèm đi vào. Hoàn Nhan Tông Hàn, Hàn Xí Tiên đang vây quanh bàn cát đơn sơ, thảo luận điều gì đó.

Thiết Dã Mã chào hai người:

- Phụ soái, Hàn đại nhân.

Tông Hàn phất tay, Thiết Dã Mã mới đứng thẳng người dậy:

- Ta nghe nói chuyện ở Vũ Thủy Khê rồi.

Tông Hàn gật đầu, nói:

- Trận đánh hôm trước của ngươi hơi thiếu ổn trọng, tranh đấu sống chết không nằm ở miệng lưỡi.

Thiết Dã Mã hơi trầm mặc giây lát:

- Nhi tử biết sai.

Trong lều tạm thời yên lặng.

Trong khoảng thời gian người Nữ Chân cứng rắn lùi lại, nhiều tướng lĩnh đều anh dũng đi đầu, định vực dậy sĩ khí quân đội. Hôm trước Thiết Dã Mã diệt sạch hơn hai trăm Hoa Hạ quân, đây vốn là tin tức đáng giá tuyên truyền rầm rộ, nhưng đến cuối cùng dẫn tới phản ứng lại có chút vi diệu.

Một phần nguyên nhân gây nên phản ứng vi diệu này nằm ở vài câu cuối cùng mà Thiết Dã Mã hét ra. Từ sau khi đệ đệ chết thì trong lòng Thiết Dã Mã rất ức chế, không có chỗ giải tỏa. Hắn lên kế hoạch và mai phục mười mấy ngày, rốt cuộc bắt lấy cơ hội khiến hơn hai trăm người rơi vào bao vây không có đường rút lui, đợi còn mười mấy người sống mới lớn tiếng hét lên, đây là một loại trút ra cơn bực tức tột độ. Nhưng nhóm người Hoa Hạ quân tham dự tiến công này hận người Kim quá sâu, dù chỉ còn mười mấy người sống cũng không một người cầu xin, ngược lại làm ra ứng đối khảng khái.

Nếu khoác đồ tang là có vẻ lợi hại, vậy các ngươi sẽ nhìn thấy cờ trắng khắp núi!

Một phần là vì căm thù, một phần khác là tự giác rơi vào tay người Nữ Chân sẽ sống không bằng chết, hơn hai trăm người chiến đấu đến khi toàn bộ bị diệt, còn kéo gần sáu trăm binh sĩ Kim quân chôn cùng, không một người đầu hàng. Câu đáp trả kia về sau lặng lẽ lan truyền trong Kim quân, tuy không được bao lâu bị bên trên phản ứng lại hạ lệnh câm miệng, tạm thời không dẫn đến gợn sóng quá lớn, nhưng tóm lại cũng chẳng mang tới lợi ích gì lớn.

- Ninh Nghị bị người gọi là Tâm Ma, có câu nói không sai, nhóm người ở Tây Nam hôm nay đã mất vô số người nhà, người thân. Nếu như ngươi hôm nay đã chết một đệ đệ, Hoàn Nhan Tông Hàn ta đây chết một nhi tử liền gào la rằng chịu uất ức lớn bằng trời thì đó mới là chọc cho người ta cười vào mặt. Người ta hơn phân nửa cảm thấy ngươi là con nít.

Tông Hàn nhìn bàn cát, giọng hơi khàn khàn lại vang lên:

- Lần này giết trở về, tương lai các ngươi và Hắc Kỳ còn một trận chiến diệt quốc phải đánh, đến cuối cùng, một bên hơn phân nửa là phải chết hết. Ngươi tốt nhất nhận thức rõ tâm trạng ngay từ bây giờ.

Trong lều trại vang lên tiếng đáp lại nặng trịch:

- Rõ.

Tông Hàn lúc này mới quay đầu nhìn Thiết Dã Mã:

- Ngươi đến đây là có chuyện gì muốn nói sao?

- Hoa Hạ quân chiếm ưu thế, không muốn sống nữa, theo nhi thần thấy thì mấy ngày này lòng quân dao động quá lớn.

Trong khoảng thời gian này, các tướng lĩnh bàn việc hơi e dè, nhưng ở trước mặt Tông Hàn, sau khi bị răn dạy thì Thiết Dã Mã không che đậy nữa.

Tông Hàn gật đầu, nói:

- Chuyện này ai đều biết, ngươi có ý tưởng gì hãy nói ra.

- Nhi thần thỉnh lệnh, tiến công Vũ Thủy Khê!

Thiết Dã Mã nói:

- Theo nhi thần thấy thì địa thế của Vũ Thủy Khê khác với Hoàng Minh, địa hình bên kia phức tạp, tuyến phòng thủ không hẹp. Hoa Hạ quân lấy lực lượng tinh nhuệ tiến công, ngoài mặt là chiếm chỗ, trên thực tế nếu muốn phòng thủ chưa chắc đủ người. Nhi thần mang người phản công qua, tốt nhất là giáp công hai mặt, bên ta chiếm ưu thế số đông, ở Vũ Thủy Khê mặc kệ Hoa Hạ quân triển khai tác chiến hay là đánh một trận rồi rút thì đều tốt cho bên ta.

Tông Hàn nhìn bản đồ, không nói chuyện.

Hàn Xí Tiên ở bên cạnh lúc này mới lên tiếng:

- Thật ra . . . dù tạm thời buông bỏ Vũ Thủy Khê cũng không sao. Hoa Hạ quân chiếm cái lợi là sớm khảo sát địa hình, có thể mạo hiểm đột tiến từ trong núi bên ngoài đường lớn, tạo thành mớ rắc rối cho chúng ta. Bọn họ khống chế chặt chẽ nhất là đoạn đường phía trước Vũ Thủy Khê, huyện Hoàng Minh còn từ huyện Hoàng Minh đến Kiếm Các thì hiện tại vẫn ở trong tay chúng ta. Lúc đầu mới rút lui thì đại soái đã sắp xếp Cao tướng quân đến hậu phương quen thuộc hoàn cảnh trong núi, đặt cạm bẫy trên từng lối nhỏ, bởi vậy, chỉ cần có thể qua Hoàng Minh thì khó khăn rút lui sẽ giảm bớt rất nhiều.

Tông Hàn và Thiết Dã Mã là phụ tử, Hàn Xí Tiên là cận thần, nên thấy Thiết Dã Mã xin đi mạo hiểm thì hắn đứng ra trấn an. Thật ra Hoàn Nhan Tông Hàn cả đời nhung ngựa, từ lúc đại quân khó khăn tiến lên thì dưới tay đã làm ra ứng đối rồi.

Hàn Xí Tiên nói xong những lời này, mắt thấy Tông Hàn vẫn không tỏ thái độ, bèn bổ sung thêm vài câu:

- Ngoài ra, đại soái đặt doanh địa ở đây cũng là vì ở mức độ lớn nhất cắt đứt khả năng đi giữa hai bên núi. Hiện giờ tuyến đường bảy tám dặm mé đông đều đã bị bên ta cách trở, nếu Hoa Hạ quân muốn đi vòng qua tấn công con đường phía trước của quân ta, hoặc muốn đánh bất ngờ trấn Hoàng Minh thì tính khả thi đã không lớn. Chờ thêm hai hôm, tốc độ tiến lên của chúng ta sẽ tăng nhanh, lúc này dù phí công sức chiếm giữ Vũ Thủy Khê cũng chỉ mang lại tác dụng là có chút ít còn hơn không.

Thiết Dã Mã lắc đầu, khuôn mặt nghiêm túc nhếch môi cười với Hàn Xí Tiên:

- Hàn đại nhân không cần như vậy, Hàn đại nhân nên biết rõ trạng huống trong quân ta còn hơn ta. Không bàn về tốc độ, lòng quân bên ta bị Ninh Nghị cắt từng nhát dao, mọi người có thể sống chống đỡ đến Kiếm Các được hay không là cả một vấn đề. Hiện nay quan trọng nhất là làm sao ủng hộ lòng quân. Ta lãnh binh tấn công Vũ Thủy Khê, mặc kệ thắng hay thua đều là bày ra thái độ của phụ soái. Hơn nữa mấy vạn người mắc kẹt trên đường, lúc đi lúc ngừng, để bọn họ ăn không ngồi rồi, chẳng bằng đến đằng trước đánh cho náo nhiệt chút, vừa làm giảm tình hình cuộc chiến nóng bỏng vừa cho bọn họ có chút việc làm.

Hoàn Nhan Thiết Dã Mã với dáng vẻ khăn trắng dính bùn vàng, mũ giáp nhuộm máu, những lời hắn nói toát ra kiến thức bất phàm và dũng khí. Thật ra đi theo Tông Hàn chinh chiến nửa đời, Chân Châu đại vương Hoàn Nhan Thiết Dã Mã lúc này là nam nhân gần bốn mươi tuổi, hắn tác chiến dũng mãnh, lập rất nhiều quân công, cũng từng giết vô số kẻ địch, chẳng qua lâu nay đi theo những nhân vật kiệt xuất như Tông Hàn, Hi Doãn, Cao Khánh Duệ nên có vài chỗ có vẻ kém cỏi.

Mãi đến khi Tà Bảo bỏ mạng, quân đội Nữ Chân cũng rơi vào vấn đề, nhiều phẩm chất mới trên người Hoàn Nhan Thiết Dã Mã mới hiện ra. Trên thực tế, Hoàn Nhan Thiết Dã Mã dẫn binh tấn công Vũ Thủy Khê, bất luận là chiến thắng Hoa Hạ quân, hay Hoa Hạ quân không đủ binh lực tạm bị buộc rút khỏi Vũ Thủy Khê thì đều là ích lợi lớn nhất cho người Nữ Chân. Mấy ngày trước Thiết Dã Mã tất nhiên đã làm tính toán như vậy, nhưng đến hiện tại thì lời nói của hắn bảo thủ hơn nhiều, cũng càng có vẻ vững chắc hơn.

Bình Luận (0)
Comment