. . .
- Trường An thành ngoại bạch vân thu, tiêu điều bi phong bá thủy lưu. Nhân tưởng Hán triều loạn ly nhật, Trọng Tuyên từ đấy hướng Kinh Châu . . . *
Sân khấu cũ kỹ đối diện với nước sông cuồn cuộn, đứng trên đài hát là một ông già có chất giọng hùng hậu mang chút khàn khàn, tiếng trống thùng thùng đệm cho tiếng hát.
Trước sân khấu bày bàn tròn, không lâu sau, có mấy người hoặc mặc giáp hoặc mặc áo hoa vào sân. Quen biết nhau thì chắp tay chào hỏi trong tiếng thơ ca, có người chỉ là yên lặng ngồi xuống, nhìn những người khác. Có tổng cộng chín người đến đây, một nửa thoạt nhìn hơi phong trần mệt mỏi.
Trên đài, tiếng trống tạm ngừng rồi lại vang lên, ca giả lớn tuổi hát:
- Hiện sơn quay đầu vọng Tần Quan, xuôi Nam Kinh Châu mấy ngày trở về. Hôm nay lên núi chỉ có lệ, không biết phong cảnh ở núi nào . . . *
(*) Bài thơ Đăng Hiện Đỉnh của Tư Không Thự thời Đường.
Hiện sơn là tên núi ở tỉnh Hồ Bắc, trên núi có bia Rơi Lệ, dựng lên để ký niệm Tấn Chinh Nam Đại tướng quân Dương Hỗ. Dân chúng lên núi Hiện, dựng bia xây miếu, mỗi năm nhang khói, ai nhìn bia cũng khóc nên đặt là bia Rơi Lệ. Tần Quan ý chỉ vùng Quan Trung. . . .
Giọng hát của ông già rất có sức cảm nhiễm, một người ngồi xuống khẽ thở dài:
- Hôm nay lên núi chỉ có lệ, không biết phong cảnh ở núi nào . . .
Người bên cạnh mặc áo văn sĩ cười nói:
- Hiện sơn quay đầu vọng Tần Quan, xuôi Nam Kinh Châu mấy ngày trở về. Tư Không Thự viết là đỉnh Hiện sơn, cách bên này còn có vài ngày.
Hắn đập tay lên bàn vài cái:
- Hát sai rồi!
Trong khi nói chuyện, có một người mặc nhung trang bước lên cầu thang.
Người thứ mười này vừa xuất hiện, chín người lúc trước lục tục đứng lên.
- Lưu đại nhân.
- Lưu tướng quân.
- Bình thúc.
Người thứ mười kia chắp tay cười:
- Thời gian vội vàng, chậm trễ chư vị.
Lời nói uy nghiêm ổn trọng, người này là Lưu Quang Thế, sau khi Vũ triều xao động thì tay nắm trọng binh, chiếm mấy vùng Ba Lăng, Giang Lăng.
Thư sinh lúc trước la hét hát sai nói:
- Lưu thúc thúc, người trên đài hát rất có thâm ý, là ngài cố ý dặn phải không?
- Thực không dám giấu giếm, vị lão thúc này hát khúc nhạc khác với không khí Vũ triều lúc trước, bi tráng khảng khái, khiến Lưu mỗ rất thích, nên mời vị này ở trong quân chuyên môn hát vài bài cho ta. Buổi họp hôm nay, một là cần giữ bí mật, thứ hai là thật sự có chút vội vàng, bởi vậy gọi ông ấy đi ra hát vài bài trợ hứng. Ta biết sở thích của Bình Bảo hiền điệt, hôm nay đừng đi, gần đây có hai ca cơ tài nghệ kinh người đến thành Giang Lăng, tên là Trần Phù, Nghiêm Cửu Nhi, chờ bàn xong việc chính rồi, thế thúc sẽ sắp xếp cho ngươi.
Lưu Quang Thế cười uy nghiêm mà thân thiết:
- Ngồi đi.
Mọi người ngồi xuống, Lưu Quang Thế phất tay khiến người đưa vị ca giả già kia đi, lại có thị nữ tiến lên rót trà.
Sau khi thị nữ lui xuống, Lưu Quang Thế nhìn quanh bốn phía rồ mới cười mở miệng nói:
- Tình đời biến hóa nhanh, buổi họp hôm nay bàn việc không đơn giản, trong chư vị có người thay mặt chủ gia đến, có người tự mình đến, thân phận đều mẫn cảm, ta sẽ không giới thiệu từng người, dù sao trong lòng ngầm hiểu là được, đúng không nào?
Hiển nhiên đây là một buổi họp mặt bí mật, Lưu Quang Thế suy nghĩ chu đáo.
Nhưng Lưu Quang Thế mới nói xong, một hán tử mặc giáp nửa người ngồi phía đối diện lắc đầu, nói:
- Không sao, có Lưu đại nhân sàng chọn, hôm nay lại đây đều là người Hán, gia lớn nghiệp lớn, ta tin tưởng chư vị ở đây. Bỉ nhân tên Hạ Trung Tín, không sợ bị chư vị biết, còn chư vị muốn nói hoặc không đều chẳng liên quan gì ta.
Thư sinh trẻ tuổi lúc trước chắp tay:
- Nghe tiếng của Hạ tướng quân lâu rồi.
Hạ Trung Tín nói:
- Càng đánh càng thua, càng thua càng đánh, uy danh cái gì, chỉ là kéo dài hơi tàn.
Thư sinh trẻ tuổi cười đứng lên:
- Tại hạ tên Tiêu Bình Bảo, gia phụ là Tiếu Chinh, kính chào chư vị thúc bá trưởng bối.
Lưu Quang Thế mỉm cười nhìn những chuyện này, chốc lát sau, mấy người khác cũng đều tỏ thái độ, đứng lên làm tự thuật, mỗi người xưng tên đều đại biểu một thế lực của Giang Nam. Như Hạ Trung Tín đã đầu vào Nữ Chân, hiện làm thống lĩnh một đội quân Hán dưới tay Hoàn Nhan Hi Doãn. Tiêu gia sau lưng Tiêu Bình Bảo là thế gia đại tộc gần Hán Dương.
Tụ hội như vậy tuy tổ chức trên địa bàn của Lưu Quang Thế, nhưng tương đương với tụ nghĩa, nếu chỉ có Lưu Quang Thế biết rõ thân phận của mọi người thì hắn sẽ thành minh chủ một mình nắm tất cả. Mọi người cũng đều hiểu đạo lý đó, bởi vậy Hạ Trung Tín dứt khoát liều lĩnh bộc lộ thân phận, Tiêu Bình Bảo cũng làm theo, nhẹ nhàng phá vỡ trạng thái không cân xứng này.
Lưu Quang Thế không phật lòng, tuy hắn là võ tướng, nhưng cả đời lăn lộn trong quan trường quan văn, đã thấy nhiều trường hợp như vậy, sớm không gò bó ở cấp độ này.
Hạ Trung Tín chờ mọi người đều giới thiệu xong, không trò chuyện gì nữa mới cười mở miệng nói:
- Chư vị xuất hiện ở nơi này, thật ra đã là một loại tỏ thái độ, giờ đều đã biết nhau thì Lưu mỗ không quanh co lòng vòng. Chư vị đều rõ ràng biến hóa thế cục ở Tây Nam.
Mọi người ánh mắt nghiêm túc, đều gật đầu.
Có người nói:
- Cộng thêm cục diện trận chiến Đàm Châu, hiện nay mọi người đều là châu chấu cột chung một sợi dây.
- Ta chưa bao giờ ngờ Hoàn Nhan Tông Hàn anh danh cả đời vậy mà sẽ ngựa hụt móng trước, chịu thiệt lớn như vậy.
- Không thể nói thế, người Nữ Chân thua chung quy là chuyện tốt.
- Nhưng nếu Hắc Kỳ thắng thì sao?
Mọi người nói mấy câu, Lưu Quang Thế nâng tay lên:
- Chư vị nói đều có đạo lý, thật ra Nữ Chân thua chưa chắc không tốt, nhưng Hắc Kỳ thắng cả hai trận chiến, tình huống như vậy chung quy khiến người có chút chuẩn bị không kịp. Không giấu chư vị, hơn mười ngày nay Lưu mỗ đã gặp qua nhiều người nhưng Ninh Nghị ra tay khiến người sởn gai ốc.
Lưu Quang Thế nói đến đây thì uống một ngụm trà, mọi người không nói chuyện, trong lòng đều có thể hiểu rung động trong khoảng thời gian này. Tây Nam đánh kịch liệt bốn tháng ròng, Hoàn Nhan Tông Hàn vẫn đang khó khăn tiến lên, nhưng tùy theo Ninh Nghị lĩnh bảy nghìn người xuất kích, đại quân mười vạn người Nữ Chân trực tiếp tan vỡ ở tuyến đầu, sau đó nguyên quân đội ở trong núi Tây Nam bị cứng rắn đẩy lùi. Quân đội của Ninh Nghị vẫn cắn chặt không nhả, hiện nay trong núi Tây Nam giống như có hai con trăn to lớn quấn lấy nhau, đánh cho máu văng tung tóe. Bên Ninh Nghị vốn nhỏ yếu nhưng quyết cắn chết Nữ Chân Tây Lộ quân có binh lực nhiều gấp đôi giữa dãy núi mênh mông trong Kiếm Môn Quan.
Mọi người nhìn cách đánh đó, thậm chí rung động còn hơn năm xưa hắn giận dữ giết vua. Hơn mười năm trôi qua, ma đầu này thế nhưng đã mạnh đến mức trong thiên hạ nói giết ai liền diệt kẻ đó, ngay cả Hoàn Nhan Tông Hàn, võ tướng lúc trước cơ hồ bị công nhận là số một thiên hạ cũng bị hắn tát sưng mặt, sắp bị đánh chết tươi.
Hiện nay trong núi Tây Nam còn chưa phân ra thắng thua, nhưng đã có vô số người ngầm làm mưu đồ cho chuyện về sau.
Sự tình biến đổi quá nhanh, không có chút báo trước, bởi vậy trong buổi họp mặt này mỗi người đều tỏ ra vội vàng.