Hạ Trung Tín mở miệng nói:
- Để ta nói tình huống bên kia vậy. Mùng mười tháng ba, bên Tần Lão Nhị có dị động, Nữ Chân Hoàn Nhan Hi Doãn cũng rất lợi hại, sớm đã điều binh khiển tướng đề phòng đầu bên kia. Nhưng chư vị đều biết kết quả, lão Vu xui xẻo, hai vạn người dưới tay bị Tần Lão Nhị một lần đột kích, người thì chết, người thì bị thương, bản thân cũng mất mạng. Kế tiếp, Hoàn Nhan Hi Doãn gần như ba ngày điều binh một lần, đây là đang đánh cờ, không biết lần sau kẻ xui xẻo là ai. Chúng ta đều nói, kế tiếp bọn họ có lẽ tấn công Kiếm Các, chặn hai đầu, Niêm Hãn thật sự không cách nào quay về được nữa.
Có người tiếp lời:
- Năm ngoái . . . nghe nói liên tục đánh mười bảy trận, bên Tần tướng quân mảy may không bị tổn thương đến nguyên khí. Sức chiến đấu của Hoa Hạ quân thật sự mạnh đến mức đó sao?
Mặt Hạ Trung Tín không cảm xúc đính chính:
- Là trong bảy ngày liên tục đánh mười bảy trận. Lợi hại như thế nào thì khó mà nói chuẩn xác, nhưng đụng độ với họ là thua. Hoàn Nhan Hi Doãn lợi hại, nhưng không xem người Hán chúng ta là con người, trong tay hắn nắm Đồ Sơn Vệ mạnh nhất Nữ Chân cũng không dám trực tiếp xông tới, chỉ tính toán tiêu hao từ từ. Nói đến thì dưới tay Tần Lão Nhị mới là nhóm người cũ của Tiểu Thương Hà, các ngươi nghĩ đi, trong vòng ba năm giằng co chết một trăm vạn quân đội Trung Nguyên, giết Từ Bất Thất, phá người Nữ Chân đến mặt xám mày tro cuối cùng rèn giũa ra hai vạn người. Người ta ru rú ở nơi khỉ ho cò gáy phía Tây mấy năm mới đi ra, bọn họ không phải con người, đều là quỷ đòi mạng!
Hạ Trung Tín tạm dừng rồi nói tiếp:
- Không giấu chư vị, hiện giờ ở tiền tuyến ai đều sợ. Đánh thắng Tây Nam, Tần lão ôm chủ ý đánh tuyệt hậu mà đến, thù sâu như biển máu, chờ bàn cờ đến bước cuối cùng là mọi thứ vén màn. Giữa Hắc Kỳ và Đồ Sơn Vệ, ai động vào là kẻ đó chết.
Tiêu Bình Bảo ở một bên khỏe môi giật nhẹ, cười nói:
- Thứ lỗi cho tiểu điệt nói thẳng, sao không đầu vào Hắc Kỳ cho rồi.
Trong câu nói này mang hơi hướm biết rõ còn cố hỏi, nhưng mọi người ngồi cùng nhau nơi đây, phải qua bước thống nhất ý tứ từ lời nói, bởi vậy Hạ Trung Tín không tức giận, chỉ là mặt không cảm xúc nói:
- Hiện giờ mọi người đều biết Tây Nam tiếp nhận Lý Như Lai đầu hàng như thế nào rồi. Đầu Nữ Chân thì bị phái đi đánh Tần lão, đầu Tần lão thì bị phái đi đánh Đồ Sơn Vệ, đều là một chữ chết.
Hắn tạm dừng rồi nói tiếp:
- Thật ra không phải mọi người sợ chết, nhưng lời của đám lão tiểu tử ở kinh thành nói có lý. Từ xưa đến nay, muốn đầu hàng thì một là ngươi phải nắm tiền cược trong tay, được người ta xem trọng thì hàng mới có quyền lực. Hiện giờ đầu hàng Hắc Kỳ chẳng qua là kéo dài hơi tàn, sống qua vài năm rồi ai biết sẽ là bộ dạng gì. Thứ hai . . . bên Lưu tướng quân có ý tưởng càng tốt, chưa chắc không phải là một con đường tốt đẹp. Đại trượng phu sống trên đời không thể một ngày không có quyền, nếu còn có đường đi, Hạ mỗ cũng không muốn vào Hắc Kỳ làm lính bếp.
Trong lời nói chứa ẩn ý, mọi người tự nhiên nhìn hướng Lưu Quang Thế.
Lưu Quang Thế nở nụ cười:
- Hạ tướng quân tự coi nhẹ mình, Vũ triều có cục diện hôm nay, nhiều lúc không phải lỗi của cuộc chiến. Quốc triều hơn hai trăm năm trọng văn khinh võ, thói quen khó sửa, có tình cảnh khốn khỏ ngày nay cũng là bất đắc dĩ. Thật ra Hạ tướng quân ở trên chiến trường vũ dũng biết bao, dùng binh dùng kế xuất thần nhập hóa, Lưu mỗ rất bội phục. Nhưng nói trắng ra là Hạ tướng quân xuất thân áo vải, cầm binh nhiều năm qua có ngày nào không bị các phương cản tay? Đám lão gia văn quan chỉ tay múa chân, mượn danh nghĩa chiếm quyền, lặp đi lặp lại. Nói câu thật lòng, trên tay Lưu mỗ còn vài tên lính đánh trận được chẳng qua là nhờ phúc của tổ tiên để lại.
Mấy lời của Lưu Quang Thế nói trúng tim đen của Hạ Trung Tín, hán tử trung niên khuôn mặt cứng rắn nghiêm nghị này chắp tay, không nói nên lời.
Chỉ nghe Lưu Quang Thế lại nói:
- Tình huống hiện nay dù sao đã khác, nói câu thật lòng, mấy vị ở thành Lâm An diễn trò hề, không làm nên việc gì cho ra hồn. Quang Thế nói thẳng tại đây, nếu mọi việc suôn sẻ, không đầy năm năm kim thượng sẽ phát binh ở Phúc Châu, tất nhiên thu phục Lâm An.
Khi Lưu Quang Thế nói đến kim thượng thì chắp tay, mọi người liếc nhau, hiển nhiên đã hiểu hàm nghĩa ẩn giấu trong câu nói của Lưu Quang Thế.
Lưu Quang Thế đứng lên, có người dâng lên một tấm bản đồ:
- Thật ra lần này Quang Thế mời chư vị lại đây là muốn mọi người cùng đoán trước cục diện về sau. Mời chư vị xem đây.
Lưu Quang Thế chỉ tay vào bản đồ:
- Thế sự biến đổi, tình huống hôm nay hoàn toàn khác với nửa năm trước, nhưng xét đến cùng chỉ có hai điểm ra ngoài dự đoán. Trần Phàm chiếm Đàm Châu, Ninh Nghị ổn định Tây Nam. Còn quân đội Nữ Chân, trạng huống tốt nhất là dọc theo mấy vùng Kinh Tương trốn trở về phương Bắc, kế tiếp thì thật ra Hoa Hạ quân ít nhiều gì cũng tổn thương nguyên khí, đương nhiên, trong vòng vài năm bọn họ sẽ khôi phục thực lực, đến lúc đó hai bên nối với nhau. Nói câu thật lòng, hiện giờ Lưu mỗ chiếm vùng địa bàn nhỏ này vừa lúc ở góc hai bên Hoa Hạ quân kiềm chế.
Lưu Quang Thế nói đến đây thì cười khẽ:
- Hạ gục Nữ Chân, Hoa Hạ quân nổi tiếng như cồn, sau này rất có thể quét ngang thiên hạ. Nhưng điểm thứ nhất là Hạ tướng quân nói đúng, ngươi muốn đầu hàng đi làm lính bếp nhưng người ta chưa chắc chịu nhận. Điểm thứ hai là chính sách của Hoa Hạ quân khắc nghiệt, đây là có thật, chờ họ đại thắng, e rằng bên trong bất ổn, Lưu mỗ cũng cảm thấy khó tránh khỏi xảy ra chút vấn đề. Đương nhiên, về việc này thì chúng ta cứ tạm thời nhìn xem. Dù thế nào chúng ta có thời gian mấy năm.
Lưu Quang Thế vươn tay vẽ vòng tròn giữa Đàm Châu và Tây Nam:
- Nhưng chỉ có vài năm đó, vùng này sớm muộn gì sẽ ma sát với Hắc Kỳ, chúng ta nên đi đâu về đâu, phải suy xét cho kỹ.
Lưu Quang Thế cười nói:
- Về ứng đối cục diện này thì Lưu mỗ có mấy điểm suy xét. Thứ nhất là lớn mạnh bản thân, điểm này luôn không sai, mặc kệ là đánh hay cầu hòa thì bản thân phải có sức lực mới được. Các vị đang ngồi ở đây hôm nay, dù là phe nào đều chưa chắc có thể đọ sức với thế lực như Hắc Kỳ, Nữ Chân, nhưng nếu chúng ta hợp sức lại, thừa dịp Hoa Hạ quân bị thương nguyên khí, chúng ta tạm thời có chút ưu thế ở nơi cục bộ này. Thứ hai là đi cản tay quan văn, chúng ta rút kinh nghiệm xương máu, chưa chắc không có cơ hội phát triển.
- Nhưng chỉ là hợp sức thì chưa đủ mạnh, nói trắng ra là dù lặp lại Vũ triều cũ, giữa Kim quốc, Hắc Kỳ thì Vũ triều vẫn là bên yếu nhất. Mặc dù không có tư cách đánh thắng, nhưng có tư cách nói chuyện. Chư vị hãy xem hình thế, Hắc Kỳ muốn khôi phục nguyên khí, ổn định cục diện cần án binh bất động, Kim quân rút về Bắc, kim thượng ở Lâm An giằng co với phía Đông, chư vị nhìn xem, có bao nhiêu chỗ hiện nay trống không?
Lưu Quang Thế vỗ vào bản đồ, mắt bắn ra tia sáng:
- Chư vị, là Trung Nguyên! Chỉ cần cuộc chiến Tây Nam ngừng lại, Nữ Chân đi Bắc, chúng ta hợp sức phá Trường Giang thủ Trung Nguyên, quay về tấn công Biện Lương, lặp lại Vũ triều cũ ta, chư vị, đây là công lớn lao nhất đời! Với Vũ triều, với người Hán ta, với Hoa Hạ ta!
Lưu Quang Thế vừa dứt lời, cạnh bàn có người đứng lên, cây quạt gõ vào bàn tay:
- Đúng thật, nếu người Nữ Chân đánh thua rút đi thì quyền kiểm soát Trung Nguyên sẽ giảm xuống mức thấp nhất, không còn sức ảnh hưởng. Bên Lâm An là một đám hề, trong một chốc không rảnh bận tâm Trung Nguyên.
Lại có người nói:
- Tông Hàn bị đánh cho mặt xám mày tro ở Tây Nam, bất luận có thể rút ra hay không, đến lúc đó người thủ Biện Lương tất nhiên sẽ không tiếp tục là quân đội Nữ Chân. Nếu như là mấy người đại biểu cho có thì không chừng chúng ta không tốn sức đã dễ dàng khôi phục cố đô.
Lưu Quang Thế cười nói:
- Thêm nữa, danh bất chính thì ngôn không thuận, năm trước Vũ triều ta sụp đổ, đám người Nhạc Phi, Hàn Thế Trung đi phía Đông vậy mà không thể bảo vệ được tiên đế, Lưu mỗ không tính trách tội bọn họ về những chuyện này. Về sau Nữ Chân thế mạnh, có một số người . . . Hán gian! Bọn họ là thật đầu hàng, cũng có rất nhiều vẫn giữ lòng trung nghĩa, giống như Hạ tướng quân, tuy buộc phải lá mặt lá trái với người Nữ Chân, nhưng trong tim luôn trung thành với Vũ triều ta, chờ thời cơ đến. Các vị, Lưu mỗ cũng đang đợi thời cơ này tới. Chúng ta vâng theo ý trời và lệnh vua, bảo vệ mồi lửa cho Vũ triều ta, phục hồi Trung Nguyên cũ, ngày sau có thể tự tin đối mặt với bất cứ ai.
Lưu Quang Thế vừa nói những lời này vừa lấy bút than ra khoanh vùng từng chỗ trên bản đồ, vẽ vòng tròn lớn ở những nơi như Biện Lương, bộ dáng đó như thể mình là một trong những thế lực lớn nhất thiên hạ, thâu tóm hết trong lòng bàn tay.