Lưu Quang Thế ngừng cười, ánh mắt nghiêm túc gõ bút than lên trên chỗ kia:
- Chư vị, trong vòng vài năm thì chuyện gì đều có thể phát sinh ở vùng này, nếu chúng ta rút kinh nghiệm xương máu, kiên quyết cách tân, học tập Tây Nam thì mọi thứ sẽ ra sao? Nếu qua vài năm nữa, hình thế biến hóa, Tây Nam thật sự xảy ra vấn đề thì mọi thứ sẽ thế nào? Dù đúng như người ta nói, vận mệnh quốc gia của Vũ triều ta chung quy bất hạnh suy sụp, chư vị à, chúng ta bảo vệ dân chúng trong một góc thì cũng là công đức lớn lao, xứng đáng với thiên hạ, cũng xứng đáng với Hoa Hạ.
Gió núi thổi phần phật, Lưu Quang Thế nói năng dõng dạc, mọi người đứng vây quanh bản đồ, bầu không khí nghiêm túc và trầm mặc giây lát mới có người nói chuyện.
- Tây Nam đánh bại Nữ Chân, nguyên khí đã bị thương, tất nhiên không còn sức phạt Bắc. Nghìn vạn lê dân Trung Nguyên hơn mười năm chịu khổ, có cơ hội này mà chúng ta còn ngồi nhìn thì tội thương sinh biết bao. Các vị, Lưu tướng quân nói đúng, thật ra gạt những tính toán, ích lợi qua một bên, lê dân Trung Nguyên bây giờ đang cần mọi người cùng nhau bỏ qua hiềm khích lúc trước, cứu họ khỏi nước lửa, không thể kéo dài thêm nữa. Việc hôm nay từ Lưu tướng quân đi đầu, thật ra cả thiên hạ người Hán hiện này cũng chỉ có Lưu tướng quân đức cao vọng trọng, có thể nhậm chức minh chủ lo việc này. Từ nay về sau, Giang Đông Trần gia ta sẽ nghe theo Lưu tướng quân điều phối! Sai khiến!
Trong phong cảnh sông lớn chảy về đông, có nhiều kẻ ăn thịt làm ra lựa chọn khó khăn cho tương lai của đất nước này.
Lá cờ vua to lớn biến đổi trên đầu tường. Có bao nhiêu người nhớ kỹ bọn họ?
Đây là lúc cuối tháng ba, Tông Hàn còn chưa ra Kiếm Các, Tần Thiệu Khiêm và Hoàn Nhan Hi Doãn đang không ngừng điều binh giằng co ở phía bắc Kiếm Các.
Ngày hai mươi bảy tháng ba, tướng lĩnh Tề Tân Hàn dưới trướng Tần Thiệu Khiêm dẫn dắt ba nghìn người xuất hiện gần Phàn thành cách mấy nghìn dặm, định đánh úp bến sông Tương Phàn. Hoàn Nhan Hi Doãn thì đã sớm chuẩn bị.
Vòng chém giết thứ nhất giữa quân tinh nhuệ thứ bảy của Hoa Hạ quân và Nữ Chân Đồ Sơn Vệ mở màn từ đây.
Trong loạn thế chìm nổi, mọi người rẽ hướng khác nhau. Tuy đa số người nước chảy bèo trôi, ngơ ngẩn mơ màng, nhưng cũng có người đi ngược dòng, rút kiếm xông lên.
Từ khi Nữ Chân Tây Lộ quân công phá Tương Phàn, Vũ triều mở rộng cổng lớn, vùng đất nghìn dặm từ Tương Phàn đến Kiếm Môn Quan nhanh chóng bị chiếm đóng. Vô số người và quân đội quỳ xuống trước mặt người Nữ Chân, chưa đầy nửa năm, các thành trì lớn nhỏ trên mảnh đất nghìn dặm này đã mở rộng cổng thành cho người Nữ Chân.
Một số người chống cự đã chết vào lúc ấy, quân đội đồng ý đầu hàng Nữ Chân dùng phương thức này nộp công đầu, nhưng luôn có một số người thật sự lựa chọn lá mặt lá trái, yên lặng chờ đợi cơ hội thay đổi tiến đến.
Từ Tây Nam trở về phương Bắc, để qua Trường Giang không chỉ có một con đường Tương Dương, Phàn thành, nhưng từ địa lý thì vị trí chỗ Tương Phàn thật sự trọng yếu. Bộ đội Nữ Chân không bao giờ suy xét đến việc thất bại vẫn tập trung đội tàu ở bến sông Tương Phàn. Cũng vì thế khi xuất hiện một số tình huống không thể nào xảy ra, khiến kế hoạch xua quân đội tập kích Tương Phàn, cắt đứt đường lui của người Nữ Chân đã xoay quanh trong đầu vài người gan to bằng trời bắt đầu từ năm ngoái.
Thất bại của người Kim ở Vọng Viễn Kiều xúc động thần kinh của đám người Lưu Quang Thế, Hạ Trung Tín, Tiếu Chinh, khiến cho bọn họ nhanh chóng làm ra lựa chọn của mình. Cùng lúc đó, luôn có vài người bắt đầu liên lạc và thực hành kế hoạch khác.
Mùng bảy tháng ba, sau khi liên lạc ổn thỏa với nhau rồi, Tề Tân Hàn dẫn dắt một lữ đoàn xuất phát, dọc theo con đường tập trung thăm dò phía trước. Ngày hai mươi bảy tháng ba, đội ngũ đến dưới chân Phàn thành, định nội ứng ngoại hợp, làm ra tập kích.
Nếu tập kích thành công sẽ cho Nữ Chân Tây Lộ quân định rút lui một đòn đánh đau điếng, nhưng tiến triển sau đó không thuận lợi.
Ba nghìn người chạy gần nghìn dặm, chọn tuyến đường tương đương hậu phương của kẻ địch, toàn bộ hành vi trên thực tế là cực kỳ mạo hiểm. Nhưng suy xét đến ngăn cách giữa Kim quân và Hán quân, cùng với ý nghĩa của hành động lần này, cuối cùng Tần Thiệu Khiêm cho phép thực hành. Lựa chọn đội ngũ tinh nhuệ nhất trong quân, làm mấy loại dự án, tuy bên Hán quân lén liên lạc với Hoa Hạ quân đã đưa ra một bộ kế hoạch tỉ mỉ, nhưng cuối cùng Hoa Hạ quân không làm theo.
Sự thực chứng minh rất cần có tâm lý như vậy, khi đến gần khu vực Phàn thành, Tề Tân Hàn thả ra nhiều đội thám báo, hơn nữa trước tiên đến dưới Phàn thành quan sát tình huống, quân đội không đến chỗ hẹn vào giờ giao hẹn.
Người chắp đầu trong Phàn thành lỡ hẹn, tùy theo đội thám báo chủ động phát ra tín hiệu ở phía Nam thành, trên tường Phàn thành có người nhảy xuống.
Nhân viên được sắp xếp mở cửa Phàn thành từ bên trong vốn là một tướng lĩnh nhỏ của Trung Nguyên Hán quân, nhưng rất hiển nhiên, tất cả kế hoạch đó đã bị người Nữ Chân xuyên thấu, bọn họ áp tiểu tướng này lên tường thành, bắt lừa gạt Hoa Hạ quân, nhưng người này nhảy xuống thành phá hủy kế hoạch đó.
Quân đội Nữ Chân, Ngụy quân tinh nhuệ bị sắp xếp ở khu vực Tương Phàn trước đó vẫn không xác định được hành tung của Hoa Hạ quân, sau khi bắt nội ứng mới điều động quy mô lớn, bộ đội trên vạn người, bao gồm ba nghìn Đồ Sơn Vệ nhanh chóng bao vây ngoài thành.
Tề Tân Hàn không hốt hoảng, ba nghìn người nhanh chóng rút về phía trấn Đan Dương đi hướng Tây Nam Phàn thành, nương bóng đêm, thiết lập mai phục dựa vào địa hình.
Hán quân ở Phàn thành nhìn người Kim xuyên thấu quỹ tích trộm thành của Hắc Kỳ, khiến Hắc Kỳ bắt đầu xoay người chạy trốn thì chiến ý trở nên kiên quyết, mấy nghìn người nhanh chóng đuổi theo đến Đan Dương. Một đội Hắc Kỳ rút vào núi, Hán quân hùng dũng xông lên, định cướp địa hình có lợi. Bọn họ còn chưa lên núi, phần giữa đội hình đã có Hoa Hạ quân triển khai công kích, cắt trận hình thành hai khúc, một đội quân mai phục từ khúc đuôi giết vào, đầu tiên là cướp đoạt thuốc nổ, xe ngựa, pháo sắt mà quân đội mang theo.
Đồ Sơn Vệ đuổi theo tới nơi thì sáu nghìn Hán quân tới đầu tiên đã chạy tứ tán. Hoa Hạ quân chia thành hai, dàn pháo trận hình góc sừng ở giữa núi chờ Đồ Sơn Vệ tấn công trực diện.
Đồ Sơn Vệ tuy là tinh nhuệ Nữ Chân, nhưng bên ngoài Kiếm Các thì Hi Doãn chỉ nắm giữ chưa tới ba vạn người, có thể sắp xếp ở Phàn thành và điều đi truy kích thì càng ít hơn. Cùng số lượng, khi so sánh thì Tề Tân Hàn mới đánh tan Hán quân đông gấp đôi rồi sau đó đối mặt khiêu chiến của Đồ Sơn Vệ.
Phụ trách dẫn dắt đội Đồ Sơn Vệ này cũng là một viên mãnh tướng, thấy bộ dạng lên mặt không coi ai ra gì của Hoa Hạ quân liền triển khai tiến công.
Chiến đấu cực kỳ kịch liệt vào ban đêm, tuy Hoa Hạ quân mới đánh xong một trận, nhưng họ chiếm địa lợi bày ra trận hình hoàn toàn lấn lướt đối thủ. Tề Tân Hàn ỷ vào điều đó mới thách thức đối phương. Nhưng tướng lĩnh dẫn quân Nữ Chân không phải kẻ ngu dốt, đợt tiến công thứ nhất đánh tới khúc sau hắn liền ý thức được vấn đề, chỉ huy nhiều người tính giằng co và bọc đánh, cùng lúc đó điều phối càng nhiều Hán quân ở phía Nam Phàn thành đến bít đường. Tiếc rằng chưa hoàn thành bao vây thì Tề Tân Hàn nhắm vào địa hình có lợi, nhanh chóng di chuyển trước khi trời sáng.
Đồ Sơn Vệ gắt gao đuổi theo.
Tuy bên Nữ Chân chiếm ưu thế về binh lực, nhưng Tề Tân Hàn dẫn dắt ba nghìn người huấn luyện thời gian dài trên cao nguyên, chạy đường dài địa hình gập ghềnh như cơm bữa. Bọn họ đan xen trong núi, ngẫu nhiên gặp Hán quân liền tùy tay đánh tan, cục diện như vậy khiến phe Nữ Chân vào hai ngày đầu căn bản không cách nào bắt lấy thời cơ chiến đấu. Mọi người chỉ biết rằng gần Phàn thành đã đánh túi bụi.
Trong chiến trường đã đốt lửa, ngoài chiến trường cũng tình huống tràn đầy phức tạp. . . .
Ngày hai mươi chín tháng ba, phía Bắc Chiêu Hóa sắc trời u ám, hậu phương đại doanh Tây Lộ quân Kim quốc.
Tướng lĩnh Kim quốc bốn mươi ba tuổi Hoàn Nhan Dữu Xích vén mành lều soái lên, chào vị chủ soái trấn giữ trong đó:
- Lão sư.
Trong lều đốt đuốc chiếu sáng, chính giữa đặt một bàn cát lớn, các loại cờ nhỏ cắm vào vị trí đối ứng trên bàn cát. Trên lá cờ viết tên thế lực, quân đội khác nhau, mỗi ngày tùy theo tình báo đưa đến sẽ điều chỉnh và đổi mới một lần.
Hoàn Nhan Hi Doãn tóc trắng nửa đầu, thân hình tuy gầy guộc nhưng vẫn tinh thần quắc thước ngồi trên ghế trước bàn cát. Hoàn Nhan Dữu Xích chú ý thấy tay Hoàn Nhan Hi Doãn cầm hai cây cờ, thẫn thờ nhìn vào chúng.
- Lão sư.
Hoàn Nhan Dữu Xích đi theo Hi Doãn nhiều năm, so với tiểu vương tử Thanh Giác vô dụng hết thuốc chữa, gia cảnh của Hoàn Nhan Dữu Xích không hiển hách, nhưng cũng bởi vậy mà dùng thành tích thật bò lên, xem như đệ tử và phụ tá đắc lực mà Hi Doãn vô cùng tin tưởng.
Hoàn Nhan Dữu Xích nhìn thấy động tác đó của Hi Doãn liền đại khái đoán được phát sinh cái gì.
- Đã tìm ra người rồi sao?
- Ừm.
Hoàn Nhan Hi Doãn gật đầu, tay xoay cờ nhỏ có viết tên, qua một lúc chợt thở dài, mỉm cười nói:
- Đới Mộng Vi, Vương Trai Nam, ngươi còn nhớ hai người này không?
Hoàn Nhan Dữu Xích ngẫm nghĩ, đáp:
- Đới Mộng Vi là đại nho của huyện Tây Thành, Vương Trai Nam cũng là nho tướng, năm trước bọn họ tặng đồ, lão sư rất thích, đã nói chuyện với họ cả buổi. Là bọn họ phản?
- Chưa từng chân chính hàng phục thì nói gì đến phản? Dữu Xích, vi sư đã sớm nói rồi, nho học bác đại tinh thâm, đám người đọc sách phía Nam này không phải tất cả đều quỳ. Biết là bọn họ, vi sư ngược lại hơi vui mừng.
Hoàn Nhan Dữu Xích gật đầu:
- Vâng.
Hi Doãn có tinh thần Hán học, nhưng đệ tử của hắn không phải ai cũng thích đọc sách.
- Ngươi đi xử lý đi.
Hi Doãn ném ra một câu đơn giản nhưng làm dấy lên vô số gió tanh mưa máu.