Hoàn Nhan Dữu Xích lãnh binh xông ra, trên vùng đất nghìn dặm từ Trường Giang đến Kiếm Các, thành viên ngành tình báo của Hoa Hạ quân vốn ẩn nấp ở đây cũng nhanh chóng làm ra phản ứng và động tác.
Sau khi người Nữ Chân chiếm lĩnh khu vực này thì giết người, tàn sát hàng loạt dân trong thành, người phản kháng hoặc chết hoặc hàng, có một số lên núi làm giặc cỏ, hoặc ẩn nấp trong nạn dân, vẫn luôn cố gắng phản kháng. Trong Hán quân, sĩ tộc cũng có người nghiêng hướng Hoa Hạ quân, chính là Đới Mộng Vi, Vương Trai Nam kiểm soát vài chỗ, bọn họ liên hệ Hoa Hạ quân, đưa ra kế hoạch cướp lấy Phàn thành.
Nhưng hiển nhiên Hoàn Nhan Hi Doãn sớm phỏng đoán tầm quan trọng của vùng Tương Phàn, hắn luôn phòng ngừa Hán quân đã thần phục bên ta sẽ có ngày cấu kết với Hắc Kỳ. Tùy theo biến cố Vọng Viễn Kiều xuất hiện, Tề Tân Hàn đến gần Phàn thành, Hi Doãn bày ra hậu chiêu đã sắp đặt trước ép lùi Tề Tân Hàn, phục dựng sơ tin tức giai đoạn trước, bóng dáng của Đới Mộng Vi, Vương Trai Nam cũng đi vào tầm mắt của Hi Doãn.
Cùng lúc đó, ngành tình báo của Hoa Hạ quân nhất định phải bắt đầu suy xét tính khả thi nhóm người Đới Mộng Vi, Vương Trai Nam là Hán gian thật. Sau khi bước đầu loại trừ tính khả thi này, tin hành động truyền đi bốn phương tám hướng.
Đám anh hùng lục lâm lấy Phúc Lộc dẫn đầu mai phục trong đám nạn dân ở mỗi thành trì, thế lực phản kháng đều bắt đầu hành động, mục đích của họ là liên hợp lực lượng các phương cứu viện Đới Mộng Vi, Vương Trai Nam, và cả người thân, tộc nhân của hai vị cách mạng này. Từng cuộc bạo loạn triển khai trong tiếng hô hào sôi sục, Hoa Hạ quân cũng bắt đầu du thuyết tất cả đội ngũ Hán quân khác có khả năng bị thuyết phục trên con đường nghìn dặm.
Hai bên vẫn tiếp tục đặt quân cờ xuống, Hoàn Nhan Hi Doãn chờ đợi đám phản loạn nổi lên, định một hơi trấn áp, để giết gà dọa khỉ, trước tiên kích phát ra và thanh lý tai họa ngầm có thể xảy ra trên con đường về Bắc.
Còn với Hoa Hạ quân thì lấy ba nghìn người bí quá hóa liều làm mở đầu, Tần Thiệu Khiêm muốn nhắc nhở tất cả mọi người: Giờ quyết chiến đã điểm. . . .
Trong lúc bên ngoài Kiếm Môn Quan đã đốt cháy mồi lửa, chém giết kịch liệt bên trong Kiếm Môn Quan vẫn tiếp diễn.
Phía Nam huyện Hoàng Minh, không khí ướt át mà u ám, khói thuốc súng tràn ngập khắp trời, cùng với mùi máu rợn người xộc vào xoang mũi.
Hoàn Nhan Thiết Dã Mã vung đao dài, lớn tiếng kêu gọi, chạy tới chạy lui trong chém giết ở tiền tuyến. Hắn không ngừng hoạt động, ủng hộ sĩ khí Kim quân.
Đạn hỏa tiễn tên là Đế Giang bắn ra từ giàn giáo trên đồi, mang theo đuôi lửa khủng bố bay vút đến, rơi vào trong khe suối gần đó, nổ tung. Hoàn Nhan Thiết Dã Mã dẫn dắt đội ngũ xông về phía ngọn đồi bị số ít Hoa Hạ quân chiếm cứ.
Từ Vũ Thủy Khê ngày hai mươi mốt tháng ba đến huyện Hoàng Minh hôm nay, hắn đã anh dũng chiến đấu mấy ngày, rống khàn giọng kiệt sức. Trên thực tế thì phút then chốt nhất đại quân của Tông Hàn rút khỏi Tây Nam cũng đã đến.
Đây là trận chiến tranh khó khăn nhất và cũng tuyệt vọng nhất mà Hoàn Nhan Thiết Dã Mã gặp phải trong đời. Ác chiến ở Vũ Thủy Khê năm ngày, Thiết Dã Mã từng một lần ngỡ như mình sẽ nằm xuống trong rừng núi kia. Cừ Chính Ngôn dẫn dắt có hơn bốn nghìn binh sĩ, tuy lấy danh nghĩa Ninh Nghị ở đây chỉ là mưu đồ như kế thành trống, nhưng đi theo Cừ Chính Ngôn đến đây đều là mấy bộ đội tác chiến dũng mãnh nhất trong Hắc Kỳ quân, còn quân người Kim thì đã nản lòng, ngày thứ hai đánh trực diện đã lộ rõ xu hướng suy tàn, sang ngày thứ ba, Thiết Dã Mã bị chặn trên đường núi hẹp hòi, gần như bị hai đội Hắc Kỳ quân bọc lại.
Nhưng trong người Kim còn có dũng sĩ. Phó thủ người Hề là Nặc Xá Lãng đi theo bên cạnh Thiết Dã Mã chiến đấu gần hai mươi năm cầm cờ chiến của Thiết Dã Mã dốc hết sức phá vòng vây, cuối cùng bị Hắc Kỳ quân bắn chết, Thiết Dã Mã may mắn phá vòng vây, trốn ra đường sống.
Người cả đời yếu đuối rất khó đột nhiên biến thành xương cứng, người cao ngạo cả đời cũng sẽ không đột nhiên trở nên yếu đuối. Chiến đấu mấy ngày liền, huynh đệ đã chết, phó tướng đã chết, trong lúc phá vòng vây dường như ngựa chiến mà hắn thích nhất cũng chết, binh sĩ bên cạnh đa số lộ vẻ thê lương tuyệt vọng mà ngày xưa tuyệt đối sẽ không lộ ra, Thiết Dã Mã ngược lại quên hoảng sợ. Từ đó hắn tập kết binh lực lại đánh hai ngày, lửa đạn của Hắc Kỳ quân, tên lạc trên chiến trường, không một cái nào trúng người của hắn.
Vũ Thủy Khê có địa thế phức tạp, năm ngày qua mọi người chém giết nhiều đợt chưa phân thắng thua, nhưng với người Kim thì đợt chiến đấu anh dũng này thật sự chặn lại trạng thái tiếp tục ủi tới trước của Cừ Chính Ngôn. Chờ khi Hắc Kỳ quân tụ tập ở Vũ Thủy Khê càng đông thì Thiết Dã Mã dẫn quân đội rút đi huyện Hoàng Minh.
Lúc này cũng có nhiều quân đội Nữ Chân đang đổ về đường núi Hoàng Minh nhỏ hẹp, Hoa Hạ quân rượt theo sau khiến người Kim thương vong thảm trọng.
Hơn một tháng trước kia, quân đội đến tiền tuyến Sư Lĩnh, Tú Khẩu có tổng cộng năm vạn Hán quân, mười vạn chủ lực Kim quân, trên đường núi ở hậu phương có hơn ba vạn thương binh, bộ đội cảnh vệ phòng thủ hậu phương ở các nơi. Sau khi thua trận chiến Vọng Viễn Kiều, đa số Hán quân lựa chọn đầu hàng, gần bảy vạn Kim quân xuất phát từ Sư Lĩnh, Tú Khẩu, nhưng cộng thêm người ở hậu phương thì tổng số cũng đến mười vạn người.
Trong hơn nữa tháng, dưới đợt trùng kích liên tục của Hoa Hạ quân, số người thương vong, mất tích của Kim quân đã gần hai vạn, một số người bệnh không còn khả năng chạy trốn đều lựa chọn đầu hàng. Đến ngày hai mươi lăm, hai mươi sáu, bộ đội Nữ Chân thuận lợi thông qua cửa Hoàng Minh Sơn có khoảng năm vạn người, còn sót lại hơn hai vạn bị chặn trước đường vào núi. Bởi vì gần huyện Hoàng Minh đã rất khó đi đường nhỏ vòng qua, Hoa Hạ quân lục tục đuổi kịp triển khai nhiều đợt xung phong với bộ đội Nữ Chân chạy trốn, sau khi hạ gục thì bắt tù binh.
Những bộ đội bị bỏ lại ở cuối cùng vốn đã sĩ khí tụt thấp, tuy thường chiếm đường triển khai phòng ngự, nhưng tầm bắn đạn hỏa tiễn của Hoa Hạ quân xa hơn hỏa pháo, thường là một đợt hỏa tiễn cộng thêm một đợt xung phong, cuối cùng là bộ đội Nữ Chân quy mô lớn đầu hàng. Trong quá trình, sự chiến đấu anh dũng của nhóm người Bạt Ly Tốc, Tát Bát làm giảm tốc độ tan vỡ, Thiết Dã Mã từ Vũ Thủy Khê chạy tới cũng gia nhập vào, cố gắng ổn định lòng quân.
Ngày hai mươi chín, một tiểu đội Hoa Hạ quân từ bên cạnh đến, dựa vào tập kích chiếm cứ một chỗ đỉnh núi ven đường, gần như cắt đứt đường đi của mấy nghìn người ở phía sau. Thiết Dã Mã dẫn đội triển khai hai lần tiến công lên núi, tiểu đội Hoa Hạ quân hoàn toàn bị đè bẹp về số người sau khi bắn vài viên đạn hỏa tiễn, thấy người Nữ Chân hùng dũng kéo tới thì rốt cuộc lựa chọn rút lui.
Một phát đạn hỏa tiễn nổ tung sau tảng đá to ngay bên cạnh Thiết Dã Mã, có binh sĩ kế bên hắn bị hất bay. Thiết Dã Mã đã gầm rống đến tắt tiếng, lúc các thân vệ xông tới thì hắn còn đứng như trời trồng thật lâu, sau đó mới hiểu ra rằng chính mình lại may mắn sống tiếp.
Hoa Hạ quân ở trên đỉnh núi chật vật rút về.
Còn hắn thì vẫn sống.
Thiết Dã Mã nhớ ngày xưa có nhiều người được người Nữ Chân gọi là anh hùng, A Cốt Đả, phụ thân của hắn, Tông Vọng, Hi Doãn, Lâu Thất, Bạt Ly Tốc . . . giây phút này hắn mới chợt hiểu ra mình kém hơn bọn họ ở điểm nào. Chính mình đi theo đại quân tác chiến hai mươi năm, cũng tự xưng là anh dũng, nhưng trên thực tế sau khi mình trưởng thành thì phần lớn đánh trận thuận gió.
Thế hệ của A Cốt Đả, phụ thân, Hi Doãn thì khác, người đời sau nhìn bọn họ một đường chém giết khảng khái phóng khoáng, nhưng năm xưa từ Ninh Giang Châu đến Hộ Bộ Đạt Cương, lặp lại nhiều lần lấy binh lực số ít đánh với đa số Liêu binh, bọn họ đều là đi bên bờ vực sống chết như thế này.
Mãi tới giây phút này Thiết Dã Mã mới thật sự hiểu may mắn sống sót là việc khó khăn nhường nào.
Mặt trời mờ nhạt vắt vẻo nơi chân trời, trong thung lũng núi giăng đầy mù sương, nhưng trước mắt là những người sống sờ sờ. Không lâu sau, Thiết Dã Mã nhìn thấy Bạt Ly Tốc từ đầu đường bên kia chạy tới, hai người ướt đẫm mùi thuốc súng và máu tươi gật đầu với nhau, không nói chuyện nhiều.
Chỉ cần có thể về đến đất Bắc, ta quyết không để Đại Kim mất dưới tay Hắc Kỳ!
Giây phút này, Thiết Dã Mã nghĩ như vậy.