Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1186 - Chương 1186: Bước Ngoặt 9

Chương 1186: Bước ngoặt 9 Chương 1186: Bước ngoặt 9

Buổi sáng mùng ba tháng bốn, cùng với chuỗi tiếng nổ vang lên trong thị trấn Hoàng Minh, Hoa Hạ quân lao ra từ cửa núi, phục hồi lại tiết điểm đã thành phế tích trên đường núi Kiếm Các này.

Lúc người Nữ Chân bỏ chạy thì kích nổ quân tư, lửa cháy và khói bụi che trời lấp đất. Dẫn nổ, dập lửa, thanh lý địa lôi mất hơn nửa ngày, hậu phương cũng có bộ đội lục tục tới, lúc gần chạng vạng thì Ninh Nghị đến nơi này. Hắn triệu tập các tướng lĩnh cao tầng trong quân như nhóm Bàng Lục An đến mảnh đất trống đã được gỡ tất cả mìn.

- Đường núi hẹp hòi, tốc độ rút lui của người Nữ Chân không nhanh, theo như nhân viên điều tra vừa trở về báo cáo, Bạt Ly Tốc triển khai thiết pháo trận trên đỉnh núi cách đường ba dặm. Vẫn là hắn tự mình phụ trách đoạn hậu, nhưng Thiết Dã Mã rất có thể đã được Tát Bát mang theo đi tới trước.

Từ Bàng Lục An trước tiên báo cáo tình huống chủ yếu của tiền tuyến:

- Dọn dẹp và gỡ mìn ở huyện Hoàng Minh đã hoàn thành bước đầu, bên ta có thể trước tiên mang binh lực của hai trung đoàn theo sau.

Sau Bàng Lục An là tham mưu trưởng của sư đoàn Bốn Trần Điềm, hắn mang theo ý kiến của Cừ Chính Ngôn đến:

- Tông Hàn rút lui rất có thứ tự, tuy thua thảm nhưng trong thời gian nửa tháng qua bọn họ đại khái thanh lý sạch sẽ đường núi bên huyện Hoàng Minh, Vũ Thủy Khê, đội thám báo của chúng ta khó mà lẻn vào. Từ Vũ Thủy Khê, huyện Hoàng Minh đi thêm mười dặm gặp điểm giao thoa là Hoàng Đầu Nham, cường công Hoàng Đầu Nham có thể để lại một số người, nhưng bên chúng ta cho rằng trước mắt quan trọng nhất thật ra không nằm ở tiến công đường sau.

Mọi người khoanh chân ngồi trên mặt đất.

Trần Điềm nói chuyện:

- Dù sao nếu không ỷ lại tầm bắn của đạn hỏa tiễn, người Nữ Chân bố trí phòng vệ đường hẹp vẫn chiếm ưu thế hơn. Bọn họ là đoàn quân viễn chinh vất vả, đều muốn trở lại, lòng quân chưa hoàn toàn tan vỡ, nếu chúng ta muốn tạo thành sát thương lớn nhất cho họ, sư đoàn trưởng cho rằng điểm then chốt nằm ở chỗ công kích mãnh liệt bắt lấy Kiếm Các, dù sao số lượng đạn hỏa tiễn không nhiều, vừa lúc dùng vào điểm cần thiết.

Bàng Lục An hỏi:

- Đạn hỏa tiễn còn có bao nhiêu?

Lâm Khâu ở bên cạnh thò đầu ra:

- Chỉ còn sáu mươi ba cái tồn kho

Bàng Lục An quắc mắt lên:

- Ít vậy?

Trần Điềm ở bên kia trừng lại:

- Là ai dùng nhiều hả? Sư đoàn trưởng của chúng ta đã sớm nói rồi, dùng tiết kiệm. Bàng sư đoàn trưởng không ngừng xin lên trên, sư đoàn Bốn chúng ta có nghiêm lệnh chỉ dùng vào lúc mấu chốt nhất!

- Lão Trần, sư đoàn Bốn các ngươi đánh kiểu tập kích, còn chúng ta là giết ở phía sau, nhiều lúc đánh trực diện. Ngươi ngẫm lại, Bạt Ly Tốc ranh ma, hắn ở trên núi phân tán đại pháo, dốc hết sức phong tỏa đường lui, tuy người Nữ Chân thất bại nhưng bọn họ đều muốn trở về, chiến ý rất ương ngạnh, chúng ta không thể nào trực tiếp đấu cứng đúng không nào? Hơn nữa vì chúng ta nhìn thấy có cơ hội nên mới dùng một ít vào lúc bắt buộc phải sử dụng, bên chúng ta giết được nhiều người.

- Đừng để bị cực hạn ở mặt chiến thuật, ngươi còn cần xem chiến lược lớn nữa, lão Bàng. Cừ sư đoàn trưởng của chúng ta nói ngươi là đồ phá của.

Trần Điềm nói xong đưa mắt nhìn qua một bên.

Bàng Lục An bị chọc giận đến bật cười:

- Được rồi được rồi, tùy tiện các ngươi nói sướng miệng, đợi khi nào gặp Cừ Chính Ngôn thì ta sẽ kêu hắn nói thẳng mặt với ta.

Mặt trời lặn phía tây, vầng mặt trời màu đỏ đồng từ phía sau huyện Hoàng Minh chiếu tới.

Ninh Nghị cũng nở nụ cười, sau đó nhận lấy văn kiện mà Lâm Khâu đưa tới:

- Được rồi, ta tổng kết tình huống đây.

Mọi người gật đầu, giương mắt nhìn qua.

- Từ đầu tháng ba bắt đầu phát động tiến công, đến hôm nay, trong tác chiến đánh hạ số lượng quân địch đã gần một vạn mốt. Sau khi phong tỏa huyện Hoàng Minh, Vũ Thủy Khê, lính Kim bị nhốt trong núi hậu phương là một vạn năm nghìn sáu trăm mấy. Một số không muốn đầu hàng thì vẫn còn rải rác trong đồng hoang núi thẳm xung quanh, ước tính sơ cỡ ba nghìn đến năm nghìn người.

- Từ chiến lược thì nhóm Hoàn Nhan Tông Hàn lần này Nam chinh, xuất phát từ phương Bắc tổng binh lực có hơn hai mươi vạn, hiện giờ cho dù thật sự quay về được, tính ra cũng chưa tới mười vạn người, càng miễn bàn Tần lão còn chờ ở dọc đường phía sau. Nhưng chúng ta cũng có phiền phức của mình, phải trọng thị.

Ninh Nghị nói:

- Đầu tiên là hai vạn tù binh ở Vọng Viễn Kiều, Hán quân ở tiền tuyến Sư Lĩnh, Tú Khẩu hiện giờ cần thu xếp cũng có hơn ba vạn người, ở núi bên này lại tù binh một vạn rưỡi, cộng với thời gian trước tù binh vài nơi như Vũ Thủy Khê. Tuy rằng hậu phương dân binh, dự bị binh luôn phát động, cũng huấn luyện và ước thúc Hán quân, nhưng nói cho mọi người biết, bên chúng ta chỉ riêng vấn đề tạm giam tù binh cũng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

Khi nói tới không chống đỡ nổi, Ninh Nghị ngược lại cười cười, tiếp theo thu lại nụ cười:

- Ngoài ra còn có vấn đề mấy nghìn người lạc trong núi, đều là từ phương Bắc giết tới, hiện tại không thể quay về, cũng không muốn đầu hàng, một số người sẽ chết đói trong núi, có một số người sẽ gây sự. Cần điều người tuần tra năm mươi dặm đường núi, hơn nữa sắp tới mùa hè, bọn họ ở trong núi tùy tiện đốt lửa, tuy rằng đốt chết chính mình, nhưng cũng mang lại rắc rối cho chúng ta.

- Thêm nữa, trong đánh nhau lúc trước chúng ta vốn giảm nhiều quân số, trong tháng ba mặc dù thuận lợi một chút, nhưng đánh hạ một vạn quân địch, tù binh một vạn rưỡi đều là cắn từ nhiều đợt tác chiến quy mô nhỏ. Vừa rồi Bàng sư đoàn trưởng cũng nói, kẻ địch vẫn chưa tan vỡ mà thương vong bên ta đã đến gần năm nghìn, nhất định phải chú ý.

- Nói theo chiến lược, từ trước khi bắt đầu đánh nhau vào tháng ba thì ta đã nói chuyện này với mọi người rồi, có một điểm phải xác định, khó mà giữ lại tất cả kẻ địch đợt này ở đây. Chúng ta không có đủ người, trạng thái lý tưởng nhất có lẽ là trong một đợt chiến đấu quy mô lớn, dùng đạn hỏa tiễn đánh khóc bọn họ, nhưng nếu mài từ từ thì mặc kệ tỷ lệ hoán đổi cỡ nào, cuối cùng chúng ta sẽ bị trướng bụng chết, đến lúc đó chỉ có đám người Vũ triều cười to được.

- Cố gắng từ tỷ lệ hoán đổi ích lợi thực tế nhất xé thịt của người Nữ Chân xuống, hoặc giết Tông Hàn, hoặc nhổ răng của hắn, khiến bọn họ về đến phương Bắc đấu nội bộ, đây là hiệu quả lý tưởng nhất mà chúng ta có thể chạm tới. Cho nên tuy rằng ta cũng rất thích kiểu đánh phóng khoáng 'thừa dịp dũng truy giặc cùng đường', nhưng sau khi qua huyện Hoàng Minh đến khúc Kiếm Các, người Nữ Chân quả thực phù hợp cách nói trong binh pháp là đừng đuổi theo giặc cùng đường. Cho nên ta đồng ý với ý tưởng của Cừ Chính Ngôn, hãy đặt ánh mắt chiến lược vào chốt chặn Kiếm Các.

- Dù sao về sau chúng ta còn cần đường Kiếm Các để ra núi, hơn nữa sau khi ra Kiếm Các rồi người Nữ Chân còn một đoạn đường dài cần phải đi, đến lúc đó chúng ta có thể càng thêm ung dung triển khai truy kích, cũng tiện phối hợp với bên Tần lão. Chư vị cảm thấy như thế nào?

Bàng Lục An gật đầu, nói:

- Số lượng đạn hỏa tiễn đã không đủ, ta đồng ý bỏ nào vào mục tiêu chiến lược cướp lấy Kiếm Các. Nhưng vẫn cần tiếp tục truy kích bộ đội Nữ Chân, nếu không thì người Nữ Chân sẽ phá tất cả con đường.

Những người khác đều biểu thị đồng ý, Ninh Nghị cũng gật đầu:

- Chia ra một nhóm người tiếp tục lao qua truy sát, cho bọn họ một chút áp lực, nhưng đừng để bị kéo xuống nước theo. Trần Điềm, ngươi thông báo cho Cừ Chính Ngôn, chờ bộ đội Nữ Chân bước đầu rút đi thì lên kế hoạch và chuẩn bị mạnh mẽ cướp Kiếm Các. Kiếm Các dễ thủ khó công, nếu như tiến công một đợt không được thì quân đoàn Bảy của Tần lão sẽ bị ngăn cách ở bên ngoài Kiếm Các, chiến đấu một mình. Cho nên trận chiến đấu này chỉ cho phép thành công không được thất bại.

Trần Điềm gật đầu, nói:

- Rõ!

Ninh Nghị trầm mặc giây lát mới mở miệng:

- Còn một chuyện cực kỳ quan trọng nữa, ta phải nhắc lại một lần, thậm chí lặp lại mấy lần, ngày mai cũng sẽ viết thành văn bản rõ ràng đưa đến các bộ chỉ huy sư đoàn, về chuyện hành hạ tù binh phải dừng lại, không thể tái diễn.

Ánh mắt Ninh Nghị nghiêm túc, lấy ra vài tờ giấy đưa cho Bàng Lục An:

- Mấy ngày nay ban quân kỷ tra ra vụ hành hạ tù binh, ngươi ở sư đoàn Hai, ngươi hãy đọc trước đi, nhìn thấy ghê ngươi. Trần Điềm, ngươi cũng có.

Bàng Lục An và Trần Điềm nhận lấy báo cáo điều tra, xem tỉ mỉ.

Ninh Nghị đợi một lúc mới nói:

- Có lẽ các ngươi không đồng ý với đánh giá 'nhìn thấy ghê người' của ta, bởi vì đó là chó Kim, nợ máu chất chồng, chết chưa hết tội . . .

Bàng Lục An buông xuống báo cáo:

- Những chuyện này ta đã từng dặn dò, nhưng nói thật một câu, huynh đệ trong sư đoàn chúng ta đã hy sinh quá nhiều, người còn sống chiến đấu anh dũng vì muốn báo thù cho đồng đội, bởi vậy có đôi khi không phải bọn họ cố ý muốn hành hạ tù binh, không giết đám súc sinh đó là đã cố gắng kiềm nén rồi, còn mấy chuyện như quên cho bọn họ ăn, quên bôi thuốc . . .

Ánh mắt của Ninh Nghị nghiêm túc nói:

- Ta không quan tâm người Nữ Chân có khi nào chết hết, ta để ý là người của chúng ta có khi nào biến thành súc sinh! Bàng sư đoàn trưởng, ngươi không cần cho rằng đây chỉ là một chút chuyện nhỏ, trút giận một ít, đây là việc lớn quan hệ đến sống còn của chúng ta. Thậm chí quan trọng còn hơn chúng ta chiến thắng Tông Hàn, một đường lao qua truy sát!

Trần Điềm ở bên cạnh thầm thì một câu:

- Đều là sức lao động khỏe mạnh.

Ninh Nghị quét mắt qua mọi người, lắc đầu, nói:

- Đại khái khoảng mười mấy năm trước, ta gặp Châu Đồng lần đầu tiên ở Sơn Đông, hắn răn dạy đệ tử Lâm Xung của mình, sau này nói chuyện với tiền bối Phúc Lộc, trong đó có nói một đoạn khiến ta nhớ mãi tới bây giờ. Hắn nói người tập võ quan trọng là học được giấu đao, Lâm Xung không có tâm huyết, trong lòng không có đao thì không được rồi, đệ tử khác của hắn sau này tùy ý làm bậy, đao không có vỏ cũng không thể.

- Năm xưa chúng ta ở Vũ triều, mọi người bị chuyện này chuyện kia lôi kéo, quân đội không có sức chiến đấu, quân nhân sống qua ngày, yếu đuối láu cá. Cho nên ta giết hoàng đế, chặt đứt đường lui. Sau khi đến Tiểu Thương Hà, lại trui rèn mấy năm, khi người Tây Hạ lại đây thì có người hỏi ta Tiểu Thương Hà giống cái gì? Tiểu Thương Hà giống như một thanh đao rèn giũa mấy năm, một đao chém ra, không ai có thể chắn.

- Đến hôm nay, Hoa Hạ quân vẫn là thanh đao như vậy, tất cả quân nhân của Hoa Hạ quân đều nhìn thấy thanh đao bén của mình. Hôm nay hắn ngược đãi tù binh là là vì tình huynh đệ, ngày mai trở về, không làm lính nữa thì sao? Thanh đao này vẫn sẽ là vũ khí dùng tốt nhất của hắn, nhiều người dễ chặt đứt quy củ trên thế giới này. Bọn họ sẽ nghĩ rằng chính mình vất vả khổ cực đánh thiên hạ thì nên ngồi hưởng thiên hạ, bọn họ sẽ yêu cầu được nhiều ưu đãi tốt hơn người khác. Các vị chắc đã xem những văn chương gửi từ Lâm An, khịt mũi khinh bỉ cười rồi bỏ qua, nhưng ta nói cho các ngươi, đó không phải nói chuyện giật gân, quá trình này mà mất cân bằng thì chúng ta sẽ quay về con đường cũ mà mỗi thời đại đều đang đi.

Bình Luận (0)
Comment