- Đánh thiên hạ thì dựa vào quân đội, ngồi thiên hạ thì quân đội muốn hưởng phúc, để người tập võ cầm đầu thì không giữ được thái bình thịnh thế ca múa hòa bình, cho nên các đời bắt đầu trọng văn khinh võ. Các ngươi cho rằng từng thời đại xoay vòng chẳng qua là vì văn nhân biết nói mấy câu lời hay sao? Đó là bởi vì nếu không át chế lực lượng của người tập võ thì chưa tới trăm năm, một triều đại sẽ là quân phiệt nổi lên bốn phía, phiên trấn cát cứ.
- Người càng có năng lực càng phải tự hạn chế, càng phải thận trọng nghiêm cẩn. Hôm nay quân nhân Hoa Hạ quân vì cái chết của huynh đệ có thể dễ dàng dùng sức mạnh cá nhân chúa tể sinh mệnh của một người khác, bọn họ sẽ ghi nhớ khả năng này, có một ngày bọn họ đi đến nơi khác, trong cuộc sống gặp đủ mọi chuyện, bọn họ sẽ nhìn thấy thanh đao trên tay mình. Tại sao mấy năm qua ta luôn nhắc đi nhắc lại quân kỷ? Luôn ở lúc họp thì nghiêm khắc xử lý kẻ trái luật? Ta muốn cho bọn họ nhìn thấy vỏ đao, khiến bọn họ luôn ghi nhớ rằng quân kỷ rất nghiêm khắc, dù đi đến đâu bọn họ vẫn nhớ pháp luật cũng nghiêm khắc như quân kỷ! Dù huynh đệ của họ chết cũng không được dùng thanh đao này lung tung!
- Nếu không như vậy, giai cấp đặc quyền mới rất nhanh sẽ sinh ra, khi họ biến thành người cao hơn dân chúng một bậc thì sẽ thịt cá dân quê, chèn ép người khác. Người Nữ Chân đã làm như vậy rồi, đến lúc ấy, hành động giết vua tạo phản của chúng ta thật ra chẳng làm nên chuyện gì hết, hôm nay chúng ta nói chính mình cứu thiên hạ, ngày mai sẽ có Hắc Kỳ hoặc Hồng Kỳ khác đánh bại chúng ta.
Ninh Nghị cười khẩy nói:
- Đến lúc đó chúng ta có lẽ sẽ bị đuổi tới đảo nhỏ nào đó kéo dài hơi tàn.
Ánh tà dương đỏ rực chìm phía chân trời, Ninh Nghị tạm dừng rồi nói tiếp:
- Kế tiếp, chúng ta sẽ đối diện rất nhiều vấn đề, sau khi giảm mạnh quân số trong trận đại chiến này, chúng ta làm sao giữ được bản thân, không bị hủ hóa, làm sao tìm được nơi tiêu hóa trăm vạn người, mấy trăm vạn người, thậm chí là hàng nghìn vạn người mà chúng ta cướp về . . .
Ninh Nghị nói:
- Gốc rễ của chúng ta nằm ở Hoa Hạ quân, ta không cho phép trong Hoa Hạ quân xuất hiện ý thức đặc quyền cao hơn người khác một bậc. Chúng ta chẳng qua là thức tỉnh sớm hơn một bước, trước tiên hiểu được một vài thứ, chúng ta biết thông qua bài học truy tìm nguồn gốc mở rộng sức sản xuất, khiến mọi người trên mảnh đất Hoa Hạ dù giàu hay nghèo, sang hay hèn đều có cơm ăn, có chữ để học, khiến việc đọc sách không còn là hưởng thụ của riêng giai cấp đặc quyền. Khi đa số người đều hiểu được đạo lý cố gắng vì bản thân, tranh thủ cho bản thân, chúng ta sẽ dần đi tới xã hội đại đồng mỗi người bình đẳng, đến lúc ấy, dù có sự xâm lược kéo đến thì mọi người sẽ tự động hiểu phải cố gắng đấu tranh vì bản thân. Sẽ không còn đờ đẫn làm lính ăn lương, làm tướng để hưởng đặc quyền, không dám tiến lên, làm lính không được tôn trọng, làm người không có gì đáng giá, cho nên dễ dàng sụp đổ. Ta không cho phép lặp lại những chuyện này nữa.
Mọi người nghe lắng nghe, hơi trầm mặc.
Bàng Lục An nói:
- Ta sẽ nghiêm khắc chấp hành.
Ninh Nghị gật đầu, nói:
- Lão Bàng à, ta biết hiện tại mà nghiêm khắc như vậy hơi có cảm giác khắc nghiệt vô tình, bởi vì xét từ tổng thể thì Hoa Hạ quân đã là một bộ đội quân kỷ nghiêm nhất rồi, nhưng còn chưa đủ. Người của chúng ta quá ít, về sau quân nhân xuất ngũ, chúng ta hy vọng bọn họ có thể tham dự vào mỗi phương diện trong xã hội chúng ta, bọn họ sẽ giống như lưng và khung xương chống dậy toàn bộ xã hội. Bởi vậy, sau khi đánh xong trận, các loại học tập trong quân đội sẽ càng tăng lên nữa, ta hy vọng mỗi người trong bọn họ cố gắng hết sức trở thành ưu tú, có thể làm tấm gương cho con nít, ta muốn cảm giác vinh dự như thế.
Ninh Nghị cười cười:
- Ngoài ra, sẽ không bạc đãi mọi người. Đại chiến qua đi, nhiều người trôi giạt khắp nơi, nhà tan cửa nát, vừa thu xếp nhân khẩu vừa thường mở vài lớp trong quân đội, nói cho mọi người biết cách tiếp xúc với nữ hài tử như thế nào, làm sao kết thành gia đình, tương lai có thể sinh mấy đứa nhỏ. Thật ra mọi người cũng nhìn thấy sự phát triển của bài học truy tìm nguồn gốc rồi, con của mọi người về sau cũng có tư cách đọc sách, đều sẽ biến thành người có thể diện hiểu đạo lý, có văn hóa, nhưng điều kiện tiên quyết cho tất cả điều này là, các vị trưởng quan, chiến sĩ dưới tay các ngươi cần có một cái đầu của người bình thường, bọn họ không phải loại người suốt ngày chỉ muốn giết người, cả ngày uống rượu, gây rối, đánh thê tử, loại người này sẽ không có cuộc sống tốt đẹp được.
Ninh Nghị khẽ thở dài:
- Thật ra ta biết nhiều người trong số chúng ta đã bị chiến tranh hủy cả đời, một số người trong quân đội có người nhà chết dưới tay người Nữ Chân, hoặc chết vì phiêu bạt mười mấy năm. Đời này mọi người sống là vì báo thù, nhiều người khó mà bắt đầu lại cuộc sống mới.
- Nhưng các vị phải thừa nhận rằng thế giới này là cho người bình thường sống, trong quân đội còn nhiều người trẻ tuổi như vậy, trưởng bối của họ đã chết, gặp chuyện rất thảm, nhưng bọn họ vẫn sẽ gặp gỡ một cô nương tốt, sinh hai đứa con ngoan, chờ tới ngày họ chết nhìn thấy con cháu đầy nhà, sẽ mang tâm trạng thỏa mãn đó lìa đời. Các ngươi trải qua nhiều chuyện như vậy, cả đời anh dũng chiến đấu chẳng phải đều là vì kết quả như vậy sao?
- Cho nên các vị à, ta mặc kệ trong lòng các ngươi là bình thường hay bất thường, còn có thể bắt đầu cuộc sống hay không thể nào nữa. Làm trưởng quan, trưởng bối, vì những người dưới tay các ngươi, hãy giữ gìn quân kỷ, khiến bọn họ tương lai vẫn có thể quay về cuộc sống bình thường. Nếu đời các ngươi đã không có gì vui thì nên để bọn họ sống thay các ngươi. Ngoài điều này ra, Trần Điềm nói cũng rất đúng, khổ sai khỏe mạnh tốt biết bao, chẳng lẽ giết họ rồi các ngươi có thịt để ăn sao?
Người Nữ Chân tàn phá thiên hạ, người trực tiếp hoặc gián tiếp chết trên tay họ đâu chỉ nghìn vạn, trên thực tế quân nhân Hoa Hạ quân một đường không quay đầu đi đến tận đây, đa số người trong lòng đều cất giấu ký ức đau đớn của mình. Có thể leo lên cao tầng quân đội đa số đều đã là người trung niên thậm chí đến gần lão niên, muốn làm lại cuộc đời, ảo tưởng ngày mình hoặc người bên cạnh thoát khỏi quân đội, nói dễ hơn làm.
Lời nói của Ninh Nghị đâm vào lòng người, khiến nhiều người đều có chút xúc động.
Ninh Nghị phủi mông đứng lên, nói:
- Một điều nữa, từ nay về sau đối với đồng bào trong quân đừng gọi huynh đệ nữa, tuy huynh đệ thân thiết nhưng quá riêng tư. Bắt đầu từ hôm nay thống nhất gọi là đồng chí đi.
Đường chân trời phương Tây nuốt một nửa mặt trời đỏ rực, tia nắng còn sót lại chiếu ra cảnh tráng lệ càng rực rỡ mênh mông hơn, ánh sáng đỏ bao phủ bầu trời, đốt trụi mây màu.
Bạt Ly Tốc đang đoạn hậu, Tông Hàn và Thiết Dã Mã theo đại quân rút đi trong núi. Hi Doãn, Tần Thiệu Khiêm ở bên ngoài Kiếm Các xa xôi. Thậm chí là thành Lâm An cách xa hơn mấy nghìn dặm, hay xa tận đất Tấn, những bóng dáng cùng ngắm mặt trời đỏ to lớn có thể bao trùm thiên hạ từ Nam đến Bắc.
Con người nhỏ bé biết bao.
Nhưng tạo vật nhỏ bé như vậy sẽ trình diễn những cảnh tượng lúc lên lúc xuống, buồn vui hợp tan trên mảnh đất mênh mông này, thậm chí có một vài thời khắc tỏa ra ánh sáng chói lòa không thua gì mặt trời đỏ vĩ ngạn kia, đó là thứ mà loài người muốn để lại trên cõi đời này.