Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1188 - Chương 1188: Bước Ngoặt 11

Chương 1188: Bước ngoặt 11 Chương 1188: Bước ngoặt 11

Mặt trời đỏ buổi chiều lại hóa thành sao giăng đầy trời, sau đó biến thành ráng mây cuồn cuộn vào ban ngày.

Tin đại thắng ở Vọng Viễn Kiều Tây Nam, bộ đội Tông Hàn cuống cuồng chạy trốn đã lục tục truyền ra từ từng góc Giang Nam, Trung Nguyên bắt đầu từ tháng bốn.

Một trận chiến tranh xứng đáng gọi là quyết định xu thế thiên hạ, đến hiện giờ nó bày ra hướng đi không hợp với mong muốn của đa số người. Sức chiến đấu và sự cương cường của Hoa Hạ quân làm nhiều người giật mình rớt tròng mắt. Có người ngạc nhiên, có người khủng hoảng, có người cảm thấy phấn chấn từ trong thành quả chiến đấu như vậy, cũng có người cảnh giác. Nhưng vô luận là ôm thái độ và tâm trạng như thế nào, chỉ cần là kẻ có chút tư cách nhảy lên võ đài thiên hạ này đều không thể thờ ơ bỏ qua nó, đây là điều không thể nào cãi lại.

Dù cách xa mấy nghìn dặm, hai bộ đội trên Lương Sơn vẫn rất hào hứng, giặc cỏ rừng rú từ bốn phương đến đầu vào. Thậm chí Hoa Hạ quân do Chúc Bưu và Lưu Thừa Tông lãnh đạo cùng với Quang Vũ quân do Vương Sơn Nguyệt, Tiết Trường Công dẫn dắt còn bởi vì trận đại thắng này dẫn đến hai lần ma sát, ẩu đả quy mô nhỏ, khiến người dở khóc dở cười.

Hoàn Nhan Xương ở Bảo Định xa xôi thì tăng mạnh lực lượng phòng ngự khu vực Trung Nguyên vì rục rịch từ phía Lương Sơn, đề phòng đám người ở khu vực Sơn Đông bị tình hình chiến đấu tại Tây Nam ủng hộ, bí quá hoá liều làm ra việc động trời gì.

Phương xa hơn, trong Kim quốc, ảnh hưởng quy mô lớn đang dần uấn nhưỡng. Ở Vân Trung, sau khi đợt tin thứ nhất truyền đến bị giấu nhẹm đi, chỉ lặng lẽ lưu truyền trong một phần nhà cao cửa rộng ở Kim quốc. Sau khi biết Tây Lộ quân thua trận, một số gia tộc khai quốc của Đại Kim lôi Hán nô trong nhà ra giết hàng loạt, rồi dửng dưng đi nha môn nộp tiền phạt.

Còn cần càng nhiều thời gian để tin đau thương Tây Lộ quân rút lui từ Tây Nam xa mấy nghìn dặm truyền về, đến lúc ấy trong Kim quốc chắc chắn sẽ dâng lên sóng thần.

Đất Tấn.

Đội ngựa xuyên qua núi trập trùng đi đến lòng chảo nhỏ ở mé dãy núi, Lâu Thư Uyển ngồi trong xe ngựa chạy ở đội, nàng giữa vén rèm lên, nhìn thấy bên dưới thoáng có khói đen bốc lên và lửa cháy âm ỉ.

Lửa tàn phá thôn trang và ruộng lúa, quân đội ở gần đã đi qua, cố gắng cứu những gì còn có thể cứu trong nơi hỗn độn kia. Đội ngựa càng đến gần càng nghe rõ tiếng khóc trong gió.

- . . . Súc sinh.

Nàng siết chặt nắm đấm, chửi một câu như vậy.

Đây là cảnh tượng trong tháng ba.

Nếu không phải đầu mùa xuân này bắt đầu phát sinh sự tình, có lẽ Lâu Thư Uyển đã cảm thấy hào hứng hơn khi nhận tình báo đại chiến ở Tây Nam. Nhưng giây phút này, đất Tấn đang bị tập kích đột ngột ập đến làm khổ não, trong một chốc sứt đầu mẻ trán.

Tuyết mùa đông tan rã vào tháng hai âm lịch, lấy bên Lâu Thư Uyển và bên Liêu Nghĩa Nhân dẫn đầu lần thứ hai dấy lên cuộc chiến tranh cướp đất Tấn. Lần này phe Liêu Nghĩa Nhân đột nhiên có thêm viện quân dị tộc dùng thủ đoạn như vậy nhổ hai huyện trấn bên phe Lâu Thư Uyển. Đối phương thủ đoạn hung tàn, giết nhiều người, sau khi điều tra thì bên nàng mới xác nhận tham dự tiến công rất có thể là người thảo nguyên từ Tây Hạ một đường giết qua.

Đội lính đánh thuê dị tộc mới xuất hiện này thủ đoạn chiến đấu linh hoạt, dục vọng đánh nhau và đồ sát rất mãnh liệt, bọn họ hai lần phá thành đều là giả trang thương nhân, liên lạc với thủ quân trong thành, sau khi được cho phép thì dùng chút ít tinh nhuệ cướp lấy cổng thành, sau đó triển khai tàn sát phóng hỏa giết người. Nhìn từ chiến đấu cướp cổng thành của đối phương liền có thể xác định bộ đội này là tinh nhuệ chiến đấu đáng gờm trong thời nay.

Vụ cướp thành trong tháng hai dẫn đến phe Lâu Thư Uyển, Vu Ngọc Lân cảnh giác, đến cuối tháng hai, chiến đấu của đối phương bị cản trở, sau một lần bị nhìn thấu thì vào tháng ba, đội quân này lại dùng các thủ đoạn như tập kích đội tuần tra, đưa tin giả lần lượt đánh úp hai huyện trấn loại nhỏ. Cùng lúc đó, bọn họ còn tập kích thảm vô nhân đạo với bách tính bình dân trong vùng Hổ Vương cai quản.

Một nhóm nhỏ đội ngựa, thợ săn tinh nhuệ với sức chiến đấu linh hoạt lẻn vào thôn trấn phe Lâu Thư Uyển, nương bóng đêm tập kích thôn xóm, quan trọng nhất là đốt nhà, đốt ruộng. Trong chiến tranh trước kia, dù là Liêu Nghĩa Nhân cũng tuyệt đối không dám sử dụng cách chiến đấu như vậy, nhưng trong tháng ba, bên phe Lâu Thư Uyển lần lượt gặp hơn mười đợt tiến công mất trí phát cuồng kiểu như thế.

Lúa mì vụ đông thường được gieo từ tháng tám, chín nông lịch năm trước, chờ tới tháng năm của năm nay thì gặt. Đối với Lâu Thư Uyển, đây là một đợt thu hoạch then chốt nhất để phục hưng đất Tấn. Liêu Nghĩa Nhân cũng thuộc tộc lớn địa phương, trên chiến trường tranh cướp ngươi chết ta sống, nhưng luôn chỉ đặt mục tiêu vào đánh bại đối phương, nếu có thể sống yên ổn thì không ai nỡ thả mồi lửa xuống đồng lúa của bách tính. Nhưng người thảo nguyên đến đã mở ra khơi dòng như vậy.

Trong tháng hai, ba, Vu Ngọc Lân tập kết quân đội, lấy lại hai tòa thành trấn, nhưng quân đội ở vòng ngoài, vị trí gần đồng bằng cũng bị đội ngựa của người thảo nguyên tập kích quấy rối. Bọn họ có tài bắn cung siêu đẳng, toàn nhằm vào quân đội tương đối yếu thế, bắn một đợt xong bỏ chạy, kéo giãn khoảng cách lại thi nhau bắn tiếp, chuyên chọn kẻ yếu, tuyệt đối không cắn xương cứng, khiến Vu Ngọc Lân có chút phát sầu.

Vu Ngọc Lân làm tướng lĩnh lãnh binh nhiều năm, hắn và nhiều người khác đều có thể nhìn ra được sức chiến đấu của người thảo nguyên không yếu, chẳng qua bọn họ thói quen áp dụng chiến pháp như vậy. Có lẽ bởi vì sống còn của đất Tấn chẳng liên quan gì người thảo nguyên, Liêu Nghĩa Nhân mời bọn chúng đến, vậy thì chúng sẽ liên tục đâm dao vào chỗ hiểm của mọi người. Đối với bọn chúng, đây là tác chiến thoải mái không áp lực, nhưng với đám người Vu Ngọc Lân, Lâu Thư Uyển thì tràn ngập tâm trạng uất hận bất bình.

Điều duy nhất có thể an ủi bên phe mình là bởi vì thất đạo quả trợ* nên thế lực của Liêu Nghĩa Nhân trên chiến trường trực diện hoàn toàn không đủ sức chống cự tiến công của Vu Ngọc Lân.

(*) Trích từ tác phẩm văn xuôi của Mạnh Tử: Đắc đạo đa trợ, thất đạo quả trợ. Ý đại khái là làm điều phải thì được nhiều mặt giúp đỡ, làm điều quấy thì cô độc không ai giúp.

Nhưng đối phương áp dụng thế thủ, dù hết thảy thuận lợi thì muốn đánh gục Liêu Nghĩa Nhân, khôi phục toàn bộ đất Tấn cũng cần gần nửa năm. Nhưng ai cũng không biết trong nửa năm đó nhóm người thảo nguyên này sẽ làm ra bao nhiêu chuyện mất trí phát cuồng, cũng rất khó hoàn toàn xác nhận nếu đám người này quyết tâm triển khai tiến công ở Tấn thì sẽ xuất hiện tình huống như thế nào.

Trong ma sát và điều tra sau khi hai bên tiếp xúc, tình hình chiến đấu của Tây Nam lục tục truyền đến. Triển Ngũ phụ trách công việc bên này đã nhắc nhở Lâu Thư Uyển một lần, tuy sau khi giết đến không còn một mống ở Tây Bắc thì không chú ý nhiều đến mấy chỗ như Tây Hạ nữa, nhưng trước khi Ninh tiên sinh đến đất Tấn từng dẫn người đi Tây Hạ, tra xét động tĩnh liên quan nhóm người thảo nguyên này.

Thế lực có thể làm cho Ninh Nghị âm thầm chú ý vốn đã là một loại tín hiệu và ám thị. Lâu Thư Uyển cũng bởi vậy càng trọng thị hơn, nàng hỏi thăm Triển Ngũ về cái nhìn của Ninh Nghị đối với đám người này, có cách đối phó và hậu chiêu gì không?

Triển Ngũ khó xử nói:

- Lần ấy Ninh tiên sinh đến chỉ sắp xếp chuyện của Hổ Vương, có lẽ không đoán được đám người này sẽ vươn tay tới Trung Nguyên, còn những gì Ninh tiên sinh nhìn thấy ở Tây Hạ thì không nghe tiên sinh nói với ai.

Lâu Thư Uyển đang buồn phiền, nghe câu trả lời này thì chân mày dựng đứng lên:

- Xéo! Hắc Kỳ quân các ngươi giống hệt Ninh Nghị kia, nuôi các ngươi mập thây ra mà chẳng được tích sự gì!

Hễ gặp chuyện liên quan Ninh Nghị là Lâu Thư Uyển sẽ tự động chửi vài câu, đôi khi dùng từ rất tục tĩu, khiến Triển Ngũ vô cùng bất đắc dĩ. Đặc biệt là năm ngoái được Lâu Thư Uyển viện trợ, người Hoa Hạ quân càng tay ngắn miệng mềm khi ở trước mặt nàng, chỉ có thể xám xịt rời đi. Mặt mũi là cái gì, đã sớm không vứt xuống biển sâu rồi.

Không cách nào biết cái nhìn của Ninh Nghị đối với người thảo nguyên, Triển Ngũ đành viết thư báo lại trạng huống bên này.

Lâu Thư Uyển thì triệu tập đám người Vu Ngọc Lân, khiến bọn họ nâng cao cảnh giác, chuẩn bị tâm lý sẽ có trận đánh ác liệt. Đối với Liêu Nghĩa Nhân, hãy cố gắng lên kế hoạch giải quyết với tốc độ nhanh nhất. Tuy chiến pháp của người thảo nguyên tạm thời trơn tuột nhưng bên mình phải có tâm lý sẽ đánh một trận gay go với đối phương, cần vạch phương pháp chế ngự sách lược du kích của đối phương ngay từ bây giờ.

Thế là thu về nắm tay, thời gian dự định đánh thổng thể với Liêu gia bị dời ra sau bốn tháng. Trong thời gian đó đám người Lâu Thư Uyển ở bên ngoài lãnh địa mở ra phòng ngự bảo thủ, nhưng cảnh tượng thôn trang bị tập kích vẫn thường được gửi báo cáo đến.

Mỗi đồng lúa và thôn xóm bị đốt cháy giống như con dao đâm vào tim Lâu Thư Uyển, trong tình huống như vậy, nàng thậm chí mang theo thân vệ của mình dời trung tâm làm việc đến tiền tuyến. Dự bị tiến công còn cần một khoảng thời gian, cũng đang khua chiêng gõ trống tiến hành chiêu hàng và du thuyết với bên Liêu Nghĩa Nhân.

Khói lửa tràn ngập đất Tấn, đến đầu tháng bốn thì không khí xơ xác tiêu điều, bởi vì đám người chợt phát hiện bắt đầu từ tháng ba, không hiểu vì sao người thảo nguyên ngừng đột kích quấy rối.

Một khoảng lặng dài, có lẽ là để chuẩn bị cho đợt tiến công tiếp theo. Lâu Thư Uyển ý thức được điểm này mệnh lệnh quân đội tăng cường cảnh giác, đồng thời khiến người ở phía trước tìm hiểu tin tức. Không lâu sau, tin tức vô cùng kỳ dị truyền ra từ quân đội bên Liêu gia.

Bình Luận (0)
Comment