Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1189 - Chương 1189: Bước Ngoặt 12

Chương 1189: Bước ngoặt 12 Chương 1189: Bước ngoặt 12

Phía Bắc Phần Dương, huyện Huy, tổ trạch quê hương của Liêu Nghĩa Nhân vẫn chìm trong hỗn loạn.

Người thảo nguyên đột nhiên nổi loạn.

Thời gian là vào buổi chiều ngày hai mươi tám tháng ba, một bữa tiệc tối do Liêu gia tổ chức được cử hành trong đại trạch của mình. Không lâu sau, đội kỵ binh của Mông Cổ tấn công quân doanh gần đó, bọn họ bắt giữ tướng quân, cướp lấy từng điểm cao nội viện Liêu gia. Từ nay người Mông Cổ bị Liêu gia khống chế dài cỡ bốn ngày, bởi vì đã sắp xếp từ trước nên quân bị gần đó đều bị cướp sạch, nhiều người thảo nguyên đến kéo đi thuốc nổ và pháo sắt, đạn dược mà bọn họ xem trọng nhất vào lúc này.

Tuy rằng thoạt trông sớm có dự mưu, nhưng trong toàn bộ hành động thì người Mông Cổ vẫn để lộ ra nhiều chi tiết vội vã. Ngay lúc đó rất khó xác định bọn họ tại sao lựa chọn tấn công Liêu gia vào đúng thời gian đó. Nhưng dù thế nào, trong bốn ngày này ở đại trạch của Liêu gia trình diễn các việc thảm vô nhân đạo, lúc ấy Liêu Nghĩa Nhân còn chưa chết, người đời sau không ai đồng tình. Nhưng đầu tháng bốn, Liêu Nghĩa Nhân và một số người của Liêu gia trong trạng thái mất tích, bởi vì thế lực của Liêu gia rơi vào hỗn loạn, lúc ấy không ai chú ý Liêu gia đi về đâu sau khi bị người Mông Cổ cướp bóc.

Mùng hai tháng bốn, đội kỵ binh của Mông Cổ rời khỏi Liêu gia, hễ gặp quân doanh là đồ sát. Mãi đến mùng ba, nhóm người đầu tiên đến đây phát hiện thi thể Liêu gia nằm la liệt. Bắt đầu từ mùng năm, mọi người lục tục chuyển đạt ý tưởng đầu hàng hướng Lâu Thư Uyển. Ngay lúc đó mọi người còn đang trong hỗn loạn, không rõ tại sao phát sinh tất cả điều này, không thể nhìn thấu ảnh hưởng về sau.

Người Mông Cổ đã đi đâu? Sau mùng năm mới chính thức truy tra kỹ càng, mãi tới mùng mười mới gửi về kết quả khiến người khiếp sợ.

Nhiều năm sau mọi người mới có thể từ miệng người sống sót khâu ra đại khái đường nét việc ở đất Tấn.

Không ai biết chiều nay, ngày hai mươi bảy tháng ba, hai tên tướng lĩnh Mông Cổ tên là Trát Mộc Hợp, Xích Lão Ôn bàn việc trong phòng ở đất Tấn, có một chú chim nhỏ bị kinh động đã bay vụt qua cửa sổ, đó là một vị thân tộc Liêu gia vô tình đi ngang qua. Nhưng tóm lại, mệnh lệnh chuẩn bị ra tay không lâu sau được phát ra.

Trong ba tháng đến đất Tấn, người Mông Cổ vừa đánh nhau vừa tìm hiểu rõ trạng huống cả thiên hạ hiện giờ, bọn họ lúc này đã biết Tây Nam tồn tại một nhóm kẻ địch càng mạnh, hạ cả Hoàn Nhan Tông Hàn. Chuyện Trát Mộc Hợp, Xích Lão Ôn thương nghị là bước kế hoạch tiếp theo, sự tình bởi vì động tĩnh ngoài cửa sổ mà thực hành sớm hơn.

Chờ khi quân đội của Mông Cổ áp người Liêu gia giống như áp gia súc đi hướng Bắc, bọn họ đã tra khảo ra đủ nhiều thông tin.

Mấu chốt của hành động nằm ở chỗ mấy quản sự, thân tộc trực tiếp lúc trước tham dự việc buôn bán của Liêu gia. Mùng bảy, một đội ngựa thương lự lấy danh nghĩa Liêu gia đi đến tận cùng phía Bắc Trung Nguyên . . . Nhạn Môn Quan.

Người Nữ Chân nắm giữ Nhạn Môn Quan, hơn nữa về thực chất thì khống chế Trung Nguyên, do Trung Nguyên xuống dốc nên thương lữ của hai bên ít qua lại, nhưng vẫn có. Liêu gia là một thế lực có tư cách thông thương, sau khi họ bố trí đối kháng kiên quyết với đám người Lâu Thư Uyển, Vu Ngọc Lân thì địa vị của Liêu gia trở nên cao hơn trong quân pheiẹt địa phương.

Đây là một đội ngũ lớn từ hơn hai trăm người tổ hợp, vận chuyển nhiều hàng hóa, mà nhiều hàng thì quân đội đóng giữ cửa ải sẽ được đút lót nhiều.

Thế là hai bên tiến hành bàn bạc thân thiện: Đội ngũ Nữ Chân giữ cửa ải làm khó dễ, người Liêu gia dẫn đầu vội ném một đống đồ quý giá ra hối lộ đối phương. Hành vi sốt ruột như vậy vốn bất thường, nhưng tướng lĩnh Nữ Chân thủ vệ Nhạn Môn Quan lâu năm nhận hối lộ, bòn rút từ các phương, trong một chốc không thể nhận ra điều khác thường.

Hơn hai trăm người đi vào từ cổng lớn của Nhạn Môn Quan, đi cùng còn có nhiều người Mông Cổ sau này sẽ đánh ra danh tiếng vang dội, gồm có Trát Mộc Hợp, Xích Lão Ôn, Mộc Hoa Lê, Triết Biệt, Bác Nhĩ Thuật, Thác Lôi, Hợp Tát Nhi cùng với Bột Nhi Chỉ Cân - Thiết Mộc Chân. . .

Càng nhiều kỵ binh đang yên lặng chờ đợi trong dãy núi phía Nam Nhạn Môn Quan.

Đây là thời khắc người Nữ Chân phòng thủ hậu phương hư không.

Mãnh hổ nhe nanh, quân tiên phong của người Mông Cổ không lâu sau sẽ xuyên qua toàn bộ Yến Vân mười sáu châu, thẳng tiến Vân Trung. . . .

Mặt trời hoàng hôn đầu hè rơi vào đường chân trời, trên cánh đồng hoang có gợn sóng đang rực cháy.

Vân Trung Phủ, tường thành cổ kính nguy nga thấp thoáng trong sắc vàng này, các xe ngựa qua lại trông vẫn phồn hoa. Nhưng ngày này mãi khi mặt trời lặn, tình thế tỏ ra khẩn trương hơn.

Cổng thành phía Tây, Nam thương lữ xao động bất an, tiêu đội áp hàng đa số cầm lên vũ khí. Dưới vầng mặt trời nuốt chửng chân trời, khói báo động bốc lên phía xa. Các vệ binh lên tường thành.

Chỗ cổng thành cũng có binh sĩ tụ tập lại, nhưng trong một chốc chưa xuất hiện cảnh tượng hoảng loạn. Nếu không tính đến chiến loạn thì Vân Trung là nơi chiến tranh bốn phía, trong thời gian mười mấy năm sau khi Kim quốc diệt Liêu, binh sĩ hoặc là thành quý tộc, hoặc là đều hòa vào phố phường, có thể đến đây chạy thương, áp tiêu thì đa số đã từng dính mạng người, dù lửa chiến đốt tới nơi chưa chắc bốn phía e sợ, huống chi có khả năng là binh sĩ biên cảnh tinh thần căng thẳng quá nên đốt nhầm khói báo động.

Một số người có mối quan hệ đã đi tới cổng thành, muốn hỏi thăm tin tức, càng nhiều người thấy không thể chen vào thì tụ tập ở ven đường tán gẫu, thương lượng.

Có người thổi phồng kinh nghiệm đánh nhau ngày xưa của mình:

- Bọn ta khi đó đốt khói báo động sai là sẽ chết.

- Có thể là gặp loạn phỉ gì đó.

- Đám lính trẻ hiện giờ . . .

Lời nói như vậy kéo dài đến khi kỵ binh đưa tin chạy nhanh từ phía Nam đồng hoang đến, kỵ sĩ nhảy xuống ngựa chiến chạy mệt đến gần như sùi bọt mép vội vã vào thành, tin mới nhất nổ tung trong đoàn người.

Nhạn Môn Quan đã bị chiếm, chó Nam đến.

Tin Nhạn Môn Quan bị đánh chiếm khiến mấy nhóm người ở gần đó xáo động. Nhưng chó Nam đến là có ý gì? Đột nhiên nghe được nửa khúc sau, mọi người cảm thấy buồn cười, nhưng chốc lát sau có tiếng thì thầm khe khẽ truyền đến, có người nhớ tới trong tháng ba, trận thua tơi bời cách xa mấy nghìn dặm.

Vân Trung và Tây Nam cách nhau quá xa, đại quân viễn chinh không thể nào luôn đưa chiến báo về. Nhưng đến tháng bốn, tin thua trận Vọng Viễn Kiều, Bảo Sơn bị giết, hành động rút quân của Tông Hàn rốt cuộc vẫn truyền vào biên cảnh Kim quốc. Đây chỉ có thể xem như tin tức mang tính giai đoạn, thượng tầng Kim quốc xáo động, nửa tin nửa ngờ đè ép tin tức xuống, nhưng vẫn có người từ các loại con đường biết được tin tức như vậy.

Sự tình còn chưa lan đến bản thân, đối với tin tiêu cực xa mấy nghìn dặm, ai đều muốn đứng xem thêm một thời gian. Nhưng mãi đến giây phút này, một số thương nhân, các tiêu sư nhanh nhạy tin tức đã nhớ ra: Nguyên soái Tông Hàn thua thảm ở Tây Nam, nhi tử bị giết. Trí giả Nữ Chân Cốc Thần không địch lại đại ma đầu giết vua tạo phản phía Nam. Nghe nói ma đầu kia vốn rất giỏi khống chế lòng người, chơi đùa chiến lược, lẽ nào phối hợp tình hình chiến đấu của Tây Nam, hắn còn sắp xếp hậu chiêu ở Trung Nguyên, định thừa dịp binh lực Đại Kim trống không thì đánh bất ngờ, trực tiếp xộc thẳng vào nhà lấy Yến Vân?

Cách xa mấy nghìn dặm, ở Tây Nam sau khi hạ gục Tông Hàn liền phát động phản công ở Trung Nguyên, chiến lược hùng vĩ như vậy, lên kế hoạch bá đạo đầy dã tâm như thế, khí phách lớn ắn trời nuốt đất, nếu là ngày xưa thì mọi người căn bản sẽ không nghĩ tới, đám người ở phương Bắc xa xôi còn không biết rõ Tây Nam rốt cuộc là thứ gì.

Nhưng tin tức mơ hồ như vậy, tình hình chiến đấu Tây Nam bị che giấu, giờ truyền tin nói người phía Nam đạp phá Nhạn Môn Quan, nhiều người khó tránh khỏi liên hệ hai chuyện lại.

Trong ánh chiều tà như vẫy màu mực hoàng kim, trong thành Vân Trung đã vang lên tiếng chiêng cahr báo.

Khói báo động dâng lên ở phía Nam đã có một khoảng thời gian. Những năm gần đây thực lực của Kim quốc hùng hậu, mạnh mẽ tuyệt đối ở một phương, tuy vùng Yến Vân xưa nay không thái bình, sau khi Liêu quốc bị hủy diệt thì loạn phỉ, mã tặc khó mà cấm tiệt, nhưng có những người như Tông Hàn, Cốc Thần trấn giữ Vân Trung thì mấy trò hề đó thật là khó mà gây nên sóng gió quá lớn. Mấy lần trước nhìn thấy khói báo động đều không phải là việc lớn gì, hoặc là loạn phỉ mật mưu giết người, đốt lửa lớn, hoặc là dân đói tấn công lương thảo của quân đội, đôi khi chỉ là đốt nhầm khói lửa, không phải việc lạ gì.

Cổng thành Vân Trung Phủ chưa đóng, nhưng các đại tộc đại hộ triệu tập gia đinh, tư binh, tránh cho có kẻ mưu đồ quấy rối thừa dịp loạn gây rối. Nhưng tùy theo tin tức thứ nhất truyền đến, bầu không khí căng thẳng trong Vân Trung Phủ giống như nước ở dưới trang giấy loang ra, các con cháu quý tộc cưỡi ngựa nhanh chóng xuyên qua phố phường trong thành, thương nghị, móc nối với nhau.

Trưởng bối, thân tộc trong gia đình những người này đa phần ở trong quân, bọn họ phải theo dõi gắt gao tình báo trong quân liên quan Tây Nam. Tin tức của tháng ba đã khiến mọi người ăn ngủ không yên, nhưng dù sao trời cao đường xa, lo lắng cỡ nào cũng chỉ có thể đặt trong lòng. Giờ bỗng bị tin 'chó Nam đánh bại Nhạn Môn Quan' đập vào mặt, bọn họ toàn thân run bắn, đa số ý thức được nếu chuyện này là đúng thì không phải việc nhỏ rồi.

Bình dân trong phố phường đa số chưa rõ phát sinh chuyện gì, một số con cháu quý tộc bắt đầu phát đao thương, áo giáp cho tư binh trong nhà.

Bình Luận (0)
Comment