Lúc Hoàn Nhan Đức Trọng giục ngựa chạy về vương phủ thì đã có mấy người trẻ tuổi tụ tập ở đây, đang ngồi ở sảnh phụ trao đổi tình báo với đệ đệ Hoàn Nhan Hữu Nghi. Các quản gia cũng tất bật triệu tập gia vệ.
Hoàn Nhan Đức Trọng chào hỏi mọi người, kêu người tới cởi giáp cho mình, nói:
- Biến động gấp gấp, trước mắt tình báo còn chưa rõ, chư vi huynh đệ đừng tự mình rối loạn, vẫn chưa thể xác định kẻ xông tới có phải là người Trung Nguyên hay không.
Hoàn Nhan Hữu Nghi đã mặc giáp mềm vào:
- Từ phía Nam giết qua Nhạn Môn Quan, nếu không phải người Trung Nguyên thì còn ai nữa?
- Từ trưa hôm nay Nhạn Môn Quan đã bị đánh chiếm, cảnh báo không kịp phát ra, đội ngựa từ phía Nam giết tới một đường truy sát binh sĩ giữ ải trốn chạy, lục tục phá hai cửa trạm dịch, đến Quan Vân Dịch cách phía Bắc Nhạn Môn Quan bốn mươi dặm mới đốt khói lửa. Người vừa trốn vào thành kia nói không rõ ràng, cũng không biết tình huống cụ thể ra sao.
- Giết ra bốn mươi dặm mới đốt khói lửa được . . . Đám người này binh hùng tướng mạnh, sớm có dự mưu.
Một con cháu quý tộc ở bên cạnh đứng lên nói:
- Chết tiệt, không thể khinh địch.
- Nhưng Nhạn Môn Quan có mấy nghìn thủ quân, tại sao tin tức không truyền tới?
- Trừ phi sau khi cướp ải thì lấy thế sét đánh không kịp bưng tai phá cửa Bắc, chặn đường đi phía Bắc?
- Lấy khinh kỵ tinh nhuệ còn phải đánh cho cực thuận lợi mới được. Nhưng Nhạn Môn Quan đã lâu rồi không gặp họa chiến tranh, đám thương nhân đến ròi đi, quân thủ thành sơ ý cũng không lạ.
- Gần Nhạn Môn Quan có hơn ba nghìn quân thường trú đóng, nếu quân địch từ phía Nam lừa mở cổng thành rồi nhanh chóng giết ra từ hướng Bắc, chặn đường đi thì hơn ba nghìn người đều bị kẹt ở Nhạn Môn Quan, nhất định sẽ liều chết đánh. Đây là con thú bị dồn vào đường cùng đánh trả, kẻ địch cần thật sự tinh nhuệ, nhưng Hắc Kỳ ở vùng Trung Nguyên lấy đâu ra tinh nhuệ như vậy chứ? Nếu nói kẻ địch trực tiếp phá cửa ải phía Bắc thì còn đáng tin một chút.
- Nếu vậy thì thủ quân ít nhất cũng có thể đốt phong hoả đài mới đúng. Ta cảm thấy có khi nào là đám người Lương Sơn giết tới nơi không?
- Lương Sơn và Nhạn Môn Quan cách nhau dù không tới nghìn dặm thì ít nhất cũng là tám trăm dặm.
- Lúc trước đã phỏng đoán rằng đám người này chiếm cứ đường Sơn Đông, cuộc sống khó khăn, giờ phía Bắc của họ bị Lỗ Vương chặn đứng đường đi, phía Nam là đại quân Tông Phụ, Tông Bật về Bắc, sớm muộn gì vẫn phải chết, nếu nói bọn họ nghìn dặm đánh tới để chiếm Nhạn Môn thì ta thấy khả năng cũng cao.
- Tai mắt của Lỗ Vương ở Trung Nguyên chẳng lẽ chết hết rồi sao?
- Hắc Kỳ thật sự lợi hại như vậy?
Đám người trẻ tuổi quen biết Hoàn Nhan Đức Trọng, Hoàn Nhan Hữu Nghi có bậc cha chú hầu hết làm việc dưới tay Cốc Thần, nhiều người từng học trong tư thục của Hi Doãn, thường ngày trong lúc học bài có thương lượng chiến pháp, lúc này mỗi người một câu phỏng đoán tình huống. Tuy rằng khó tin, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Hoàn Nhan Hữu Nghi nhíu mày nói:
- Năm xưa dưới tay Tâm Ma chỉ có mấy nghìn người đã giết hoàng đến Vũ triều nhẹ nhàng như giết gà, về sau từ Tây Bắc đánh tới Tây Nam, đến hiện nay làm những việc này, trong các ngươi có ai từng nghĩ tới không? Nếu đúng là đối ứng với cuộc chiến Tây Nam, hắn cách mấy nghìn dặm xa xôi đánh bất ngờ Nhạn Môn, chơi chiêu này . . .
Hoàn Nhan Hữu Nghi nói đến đây thì giật bộ giáp trên người phát ra tiếng rào rào, mọi người nghe mà lòng sợ hãi. Tuy trước kia họ chưa từng chú ý những việc này, nhưng có liên quan mục đích trưởng bối trong nhà viễn chinh lần này thì họ đều ngầm hiểu. Lúc xuất chinh, Tông Hàn và Cốc Thần định để trận đại chiến này làm làm trận đánh cuối cùng Nữ Chân đẩy ngang thiên hạ, rất trọng thị Tây Nam.
Đám người trẻ tuổi không biết lý do cụ thể tại sao trưởng bối trọng thị Tây Nam, nhưng tùy theo Tông Hàn đá trúng tấm sắt, thậm chí bị đối phương giết nhi tử, Cốc Thần xưa kia bày mưu lập kế mọi việc đều thuận lợi hiển nhiên bị thua dưới mưu kế của ma đầu người Hán ở Tây Nam, mọi người mới có tiêu chuẩn đo lường sự đáng sợ của ma đầu kia.
Nghĩ đến đối phương liên tục đánh gục hai anh hùng khai quốc của Đại Kim, xong rồi còn sắp xếp quân đội cách mấy nghìn dặm tiến hành thế công sắc bén vào đất Kim quốc, đám thanh niên đáy lòng ớn lạnh, da đầu tê dại.
Ý thức đến điểm này, trong sảnh phụ lặng yên tràn ngập bầu không khí nghẹt thở.
Có người lên tiếng:
- Nếu vậy thì Vân Trung Phủ cố gắng nhanh chóng giới nghiêm mới được. Đám người này dùng khinh kỵ nhanh chóng đánh chiếm, có lẽ mục tiêu là Vân Trung.
- Đóng thành giới nghiêm cần có quyết định của Thời lão đại nhân.
- Chỉ e lão đại nhân cẩn thận quá mức . . .
Trong khi đám thanh niên nghị luận, bên ngoài tụ tập gia đinh, tư binh cũng vô cùng náo nhiệt. Hoàn Nhan Đức Trọng và Hoàn Nhan Hữu Nghi đi đến một bên, nhỏ giọng thương lượng chuyện này nên hỏi ý mẫu thân như thế nào.
Mẫu thân Trần Văn Quân là 'phu nhân Hán' trong miệng người ngoài, bình thường hay chăm sóc người Hán phía Nam, mọi người đều ngầm hiểu không nói ra, hai huynh đệ cũng che chở mẫu thân. Nhưng lúc ấy là người Nữ Chân chiếm ưu thế, phu nhân của Hi Doãn bày tỏ tấm lòng lương thiện cũng chẳng ai dám nói gì. Lúc này 'chó Nam' giết qua Nhạn Môn Quan, quan cảm của mọi người dành cho 'phu nhân Hán' sẽ như thế nào? Hoặc nên nói mẫu thân có thái độ thế nào với chuyện này? Hai huynh đệ đều là người con hiếu thảo, hơi rối rắm vì điều này.
Đang băn khoăn ồn ào thì chợt thấy mấy bóng người từ bên kia sảnh phụ đi tới, mọi người trong phòng lần lượt đứng lên vái chào.
Lại đây đúng là Trần Văn Quân.
Hoàn Nhan Đức Trọng và Hoàn Nhan Hữu Nghi đều phản ứng lại, vội tiến lên thỉnh an.
Chợt thấy Trần Văn Quân nhếch cao chân mày phương, quét mắt qua mười mấy người trẻ tuổi trong phòng:
- Được rồi, các ngươi còn ở đây ồn ào làm gì? Tông Hàn nguyên soái dẫn dắt đại quân xuất chinh, binh lực Vân Trung Phủ trống rỗng, nay khói báo động đã bốc lên, tuy chưa xác định tin tức ở phía trước, nhưng các ngươi đã là con cháu huân quý thì nên tranh thủ thời gian chuẩn bị sẵn sàng xuất chiến, chẳng lẽ còn chờ mệnh lệnh hạ xuống thì các ngươi mới bắt đầu mặc quần áo sao?
Lời nói của Trần Văn Quân dứt khoát, sau đó nhìn hướng nhi tử ở bên cạnh:
- Đức Trọng, ngươi hãy kiểm kê số người và vật tư trong nhà, chờ có tin gì lập tức báo tình huống trong phủ cho quân thủ thành, còn ngươi hãy đi chỗ Thời lão đại nhân chờ sai khiến, học làm việc. Hữu Nghi, ngươi dẫn dắt người trông chừng trong nhà.
Hoàn Nhan Đức Trọng nói:
- Rõ!
Hoàn Nhan Hữu Nghi có chút ý kiến với sắp xếp này, kêu một tiếng:
- Nương . . .
Nhưng bị Trần Văn Quân lườm một cái, Hoàn Nhan Hữu Nghi lập tức im miệng.
Trần Văn Quân quét mắt qua người khác:
- Các ngươi cũng về nhà đi, chuẩn bị sẵn sàng, chờ nghe điều khiển. Tất cả hãy nhớ rằng đến lúc đó bên trên bảo làm gì thì các ngươi làm cái đó, không được làm trái một ly. Vừa rồi ta đi tới đây nghe thấy các ngươi thế nhưng dám nghị luận Thời lão đại nhân, nếu thật sự đánh nhau, lên chiến trường thì không được làm chuyện như vậy thêm một lần nào nữa. Tất cả nhớ kỹ chưa?!
Mọi người vội vàng đồng ý, sau đó cáo từ rời đi, ai về nhà nấy làm thống kê tỉ mỉ. Chờ đám người đều rời khỏi, Đức Trọng và Hữu Nghi mới đi tới gần mẫu thân, ba người đi trên hành lang trong ánh hoàng hôn.
Hoàn Nhan Đức Trọng do dự thật lâu, không kiềm được nói:
- Nương, nếu lần này đánh tới thật là người Hán phía Nam . . .
Hai người nhìn mẫu thân đưa mắt hướng về bụi hoa bên ngoài vườn ở phía trước, khẽ thở dài:
- Ta cùng phụ thân của ngươi bên nhau nhiều năm như vậy, dù đúng là người Trung Nguyên giết tới thì có thể làm được gì? Các ngươi hãy đi chuẩn bị, nếu kẻ địch thật sự đến thì hãy dốc sức chém giết, cứ vậy thôi. Được rồi, đi thôi, đi làm việc của nam nhân.
Trần Văn Quân vỗ vai của hai nhi tử. Hoàn Nhan Đức Trọng rời đi trước, Hoàn Nhan Hữu Nghi đi bên cạnh nàng một lúc rồi cũng đi thu xếp và điều động gia vệ.
Trần Văn Quân đi qua sân trong phủ, chốc lát sau đã đến chỗ cao nhìn bốn phía thành Vân Trung, ánh chiều tà từ hoàng kim hóa thành màu đỏ, chân trời phía Tây nuốt trọn mặt trời, trong thành náo nhiệt mà xao động, ánh lửa bập bùng bừng sáng, nàng nhớ lại vùng đất nhà Hán mà mình rời đi từ nhiều năm trước.
Người Hán thật sự giết tới sao?
Mới dạo trước Thời Lập Ái, Thang Mẫn Kiệt còn lần lượt khuyên bảo nàng về vấn đề vị trí, tin Tà Bảo bị giết hồi tháng trước khiến nàng giật mình thật lâu, đến hôm nay tin Nhạn Môn Quan bị công phá mới thật sự khiến người cảm thấy trời đất thật sự thay đổi.
Trần Văn Quân đi đến nơi này đã lâu lắm rồi, lâu đến mức có hài tử, lâu đến mức thích ứng được góc trời này, lâu đến mức tóc mai đã có sợi bạc, lâu đến mức nàng giật mình cảm thấy không còn có ngày về Nam, lâu đến mức nàng từng cho rằng đại thế của thiên hạ này thật sự chỉ là như vậy.