Lan can gỗ của lầu các cao bị ánh sáng mặt trời chiếu hơi nóng, Trần Văn Quân nhẹ đặt tay lên thậm chí cảm thấy hơi thân thiết. Đây là vật của đất Bắc, nàng đã cùng chúng nó sinh sống quá lâu, phương Nam có hình dáng như thế nào nhỉ? Đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy đã mơ hồ trong ký ức của nàng, mà nàng cũng đã nhìn thấy vô số chuyện bi thương đau khổ.
Tâm Ma Ninh Nghị đánh lui Hoàn Nhan Tông Hàn, nhóm người phu quân dường như cũng đã bất lực, hiện nay Nhạn Môn Quan bị phá, tất cả thật sự đều là việc làm của ma đầu giết vua phương Nam kia sao?
Trần Văn Quân nhớ tới Thang Mẫn Kiệt, mắt nhìn thành Vân Trung tụ tập nhiều nhóm người, lúc này hắn đang làm gì? Một thành viên Hắc Kỳ điên cuồng như vậy, nhưng hắn cũng chỉ là vì thống khổ mà điên cuồng, nếu Tâm Ma Ninh Nghị ở phương Nam kia cũng điên cuồng giống như vậy – hoặc có lẽ càng điên cuồng đáng sợ hơn nữa – thế thì chuyện hắn đánh bại Tông Hàn và Cốc Thần dường như không quá khó tin.
- Nếu như có ngày người Hán đánh bại người Nữ Chân, Yến Nhiên đã lặc* thì ngài sẽ quay về đâu đây?
(*) Điển cố thời Đông Hán có vị đại tướng Đậu Hiến truy kích Bắc Hung Nô đến biên cương xa xôi hơn ba nghìn dặm, mãi đến núi Yến Nhiên khắc vào đá ghi công.
Lời nói của kẻ điên kia dường như vang bên tai, Trần Văn Quân khẽ thở dài. Trên thế giới có một số việc thật đáng sợ, về việc có phải người Hán thật sự giết tới nơi hay không thì Trần Văn Quân cũng chẳng biết mình nên mong chờ hoặc không, vậy chỉ đành không suy nghĩ, tạm gác vấn đề ra sau đầu. Trong thành không khí túc sát, hỗn loạn dấy lên, có lẽ tên điên kia cũng đang vui vẻ phấn khởi phá hoại.
Trong đầu Trần Văn Quân cơ hồ có thể rõ ràng vẽ ra bộ dạng hưng phấn của đối phương.
Thôi kệ, từ khi nàng đi tới đất Bắc, trông thấy trời đất trần gian đều là hỗn loạn, thêm hay ít đi một người điên thì sao chứ? Nàng chẳng quan tâm nữa.
Không lâu sau, tin thứ hai, ba lần lượt truyền đến Vân Trung. Mặc dù thân phận của kẻ địch còn đáng ngờ, nhưng đến buổi chiều đã có đội ngựa đang chạy thẳng tới Vân Trung, tích trữ quân lương vài nơi, đặt trạm gác đã là chuyện phải làm. Ý đồ của đối phương nhắm thẳng vào Vân Trung.
Giờ Tuất hai khắc, Thời Lập Ái phát ra mệnh lệnh, đóng kín bốn cổng, giới nghiêm thành trì, điều động quân đội. Mặc dù truyền đến tin tức đã bắt đầu hoài nghi phe tấn công Nhạn Môn Quan không phải Hắc Kỳ quân, nhưng tin liên quan 'chó Nam giết tới' vẫn lan tràn trong thành thị.
Trần Văn Quân ngồi trên lầu các nhìn từng ánh lửa bập bùng cháy, biết kế tiếp sẽ là một đêm không ngủ của Vân Trung. . . .
Dưới trời đêm ánh sao thưa thớt, bóng ma của kỵ sĩ lướt nhanh qua lưng núi tối đen.
Xuyên qua rừng hoang, vòng qua hồ nước, chạy nhanh qua đất bùn lầy lội, khi thấy phía trước có ánh lửa tuần tra thì kỵ sĩ càng nấp vào chỗ tối, tránh đi trạm gác. Kỵ sĩ tiền bối tiến lên.
Rừng rậm đêm khuya có quạ đang bay cũng nhanh chóng bị bỏ xa. Kỵ sĩ thúc ngựa chạy xuống sườn núi, đá vụn bắn tung tóe dưới móng ngựa, khi chạy được nửa đường thì móng ngựa đột nhiên mềm nhũn, ngựa tốt mang theo kỵ sĩ lăn xuống chân núi.
Trăng cong như chân mày, bóng dáng con ngựa, bóng dáng con người lăn lông lốc xuống, khe núi trong đêm khuya, bốn phía yên tĩnh lại, chỉ có thôn xóm ở phía xa dường như phát sáng ánh đèn, quạ vỗ cánh trên ngọn cây.
Cứ thế qua thật lâu.
Bóng người lắc lư chui ra từ khe núi, hắn quay đầu tra xét ngựa rơi trong bóng tối, sau đó lau máu trên đầu, ngồi xuống tảng đá gần đó, lục lọi đồ vật trên người.
Hắn kiểm tra vài món vật phẩm, sau đó qua lao cầm máu và băng bó, hắn không có ngựa, trong tối tăm, bóng người chạy nhanh về phía phương xa.
Trong trời đêm chỉ có trăng khuyết như chân mày lặng lẽ chuyển hướng Tây, bóng người thì đi hướng Đông. Hắn xuyên qua rừng hoang, vòng qua hồ nước, lướt qua đất lầy lội, khi phía trước có ánh lửa tuần tra thì nấp vào chỗ tối đen hơn. Đôi khi hắn ngã nhào trên đất, lồm cồm bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo, nhưng vẫn chạy nhanh về phía Đông.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong một thời gian dài ban đầu thì sắc trời gần như không chút thay đổi, dần dà trăng sao cũng lu mờ. Khi đếm đến lúc tối nhất, chân trời phía Đông nổi lên vệt trắng kỳ dị, người chạy nhanh vấp ngã, nhưng vẫn bò dậy lật đật đi tới trước, một thôn trang nhỏ đã đập vào mắt.
Thôn xóm tiêu điều, không có tiếng gà gáy chó sủa, mà dù có thì lúc trước đã bị ăn thị, hắn thừa dịp chút bóng tối cuối cùng lẻn vào thôn, đến sân của một căn nhà đất thứ ba, khó khăn trèo qua tường đất, sau đó gõ cửa phòng thật khẽ theo quy luật.
Có người ở bên trong nhìn thoáng qua, sau đó nam nhân mở cửa ra, dìu người đứng không vững kia. Nam nhân dìu hắn vào trong, đặt xuống ghế, đổ chung trà cho hắn. Trên mặt hắn trầy xước mảng lớn, toàn thân lộn xộn, cánh tay và môi run rẩy, hắn vừa run run vừa lấy ra một tờ giấy bị gấp nhỏ xíu giấu trong thắt lưng, nói câu gì đó.
Nam nhân mở cửa đặt ly nước bên môi hắn, hắn vươn tay cầm lấy, nam nhân mới nhận tờ giấy, ngạo mở ra so sánh chữ và ấn tín trên đó.
- Ta phải vào thành.
Nam nhân mở cửa nói câu đó rồi đi vào buồng trong:
- Ta lấy thuốc trị thương cho ngươi trước.
Nam nhân nhanh chóng lấy thuốc trị thương đi ra, người đưa tin ngồi trên ghế, hai tay nâng chung trà, dường như đã rất mệt mỏi, không nhúc nhích. Nam nhân lại gần lắc nhẹ hắn, chung trà rơi xuống đất vỡ nát.
Nam nhân sửng sốt, sau đó dìu người đưa tin vào buồng trong, đặt xuống giường, đắp chăn lên, vươn tay vuốt mắt của đối phương, sau đó nam nhân thay áo thư sinh nhanh chóng đi ra cửa.
Trời mới tờ mờ sáng, thư sinh trung niên dọc theo đường nhỏ chạy nhanh đi, chốc lát sau ra đường cái, phía trước là một huyện thành nhỏ bờ tường không cao, cổng thành chưa mở nhưng vệ binh đã lên lâu thành. Thư sinh đứng đợi trước cổng một lúc, khi cổng thành mở ra thì muốn đi vào. Vệ binh canh giữ thấy thư sinh sốt ruột như thế thì cố ý làm khó, hắn tốn mất mấy văn tiền lớn mới thuận lợi vào thành.
Thị trấn nho nhỏ, năm ngoái vừa gặp họa chiến tranh xong, chợ bán thức ăn phía Tây thành lộn xộn, thư sinh đi vào một con hẻm nằm ở trong cùng chợ, gõ một cánh cửa.
Nam nhân mở cửa trên mặt có một vết đao, ánh mắt hung ác, không phải người lương thiện, nhưng nhìn thấy người đến thì cho vào. Thư sinh và nam nhân mặt thẹo ở cửa nói hai câu rồi đi ra, tới nơi giữa chợ gõ một cửa phòng khác.
Đây là một tiệm bán thịt, mở cửa là một đồ tể thân hình hơi mập mạp.
Ba người tụ họp, thư sinh lấy ra thư đưa tin mình nhận được:
- Đôi nhi nữ kia đã bị phát hiện ra . . . Chó Kim đang ở trên đường . . .
- . . . dòng dõi trung lương, còn chờ cái gì . . .
- Bên ta có người . . .
- Nhớ chọn người đáng tin . . .
- . . . Cứ như thế đi, chia ra làm việc.
Thư sinh, mặt thẹo, đồ tể thương nghị xong thì mỗi người đi một hướng. Không lâu sau, thư sinh tìm đến một dinh thự trong thành, thông báo tin tức xong nhanh chóng chạy đến chỗ xe ngựa, chuẩn bị ra khỏi thành. Đồ tể thì mang theo vài người giang hồ, một đội tiêu sư đến. Một đoàn hơn ba mươi người bảo vệ một nhóm nam nữ trẻ tuổi ngồi trên xe ngựa chạy ra ngoài huyện, vệ binh chỗ cổng thành tuy định hỏi thăm, ngăn cản nhưng đồ tể, tiêu sư có thế lực ở đây, vì thế vệ binh không hỏi nhiều đã thả họ ra ngoài.
Đến giữa trưa, một đội ngựa lính Kim nhỏ đi vào thị trấn, bắt đầu đóng thành lùng sục, đến buổi chiều mới xác định. Đôi nhi nữ của đại nho Đới Mộng Vi vốn bị người lén giấu trong huyện thành này, sáng hôm nay đã bị người trước tiên hộ tống rời khỏi.
Văn thư truy bắt và người ngựa lập tức xuất phát, cùng lúc đó, đội ngũ hơn mười người lấy thư sinh, đồ tể, tiêu sư dẫn đầu hộ tống hai người nhanh chóng lên Bắc.
Từ sau khi chiến sự ở Tây Nam phát sinh chuyển biến, trong tháng ba, đại nho Đới Mộng Vi, tướng lĩnh Vương Trai Nam lén nhường đường cho Hoa Hạ quân, khiến hơn ba nghìn Hoa Hạ quân tiến nhanh đến dưới chân Phàn thành, sau khi sự tình bại lộ thì thiên hạ đều biết.
Hai người Đới Mộng Vi, Vương Trai Nam lúc trước quy thuận người Nữ Chân, một số thân tộc cũng bị người Nữ Chân điều khiển, giống như Tư Trung Hiển thủ vệ Kiếm Các quy thuận Vu Cốc Sinh của Nữ Chân, lúc chiến tranh thì chẳng có phương pháp vào vẹn cả đôi bên. Đới Mộng Vi, Vương Trai Nam lựa chọn lá mặt lá trái, trên thực tế là đã đẩy người nhà, thân tộc vào chỗ chết, nhưng bởi vì vừa bắt đầu đã làm phòng ngừa, từ trước khi hai người quy hàng đã bí mật đưa một số thân tộc đi nơi khác, nên có thể lưu giữ lại một phần cốt nhục.
Người trẻ tuổi đang được bảo hộ trốn đi là đôi nhi nữ mà Đới Mộng Vi lén bảo vệ. Thư sinh, đồ tể, tiêu đầu hộ tống hai người một đường lên Bắc, nhưng trên thực tế, tạm thời không có bao nhiêu chỗ có thể chứa chấp họ.