Sau khi việc phản loạn của Đới Mộng Vi, Vương Trai Nam bại lộ, Hoàn Nhan Hi Doãn phái đệ tử Hoàn Nhan Dữu Xích đánh thẳng vào huyện Tây Thành, đồng thời quân đội xung quanh đã bọc đánh Vương Trai Nam. Hai người Đới, Vương khó mà đối kháng quân tiên phong của Đồ Sơn Vệ, tuy phố phường, lục lâm thậm chí một phần Hán quân, hương dũng đều bị ủng hộ bởi sự tích của hai người Đới, Vương, đứng ra ủng hộ, nhưng hiện tại chưa có nhiều nơi thật sự an toàn.
Đến gần chạng vạng, mặt thẹo cũng mang theo người từ phía sau bắt kịp, hắn dẫn theo sáu quái nhân bề ngoài khác nhau, trong đó thậm chí có một bà già, một cô bé. Mấy người này trên tay đều dính máu, trên đường đuổi theo sẵn tiện giải quyết mấy tên truy binh, trong số thuộc hạ của mặt thẹo cũng chết một người.
Trên giang hồ hay nói trong lục lâm thì hòa thượng và đạo sĩ, nữ nhân và con nít là khó chơi nhất. Chỉ vì nhân vật như vậy đa số có công phu độc đáo của riêng mình, khó lòng phòng bị. Trong đám người có kẻ biết mặt thẹo, qua vài câu trao đổi thì người ngoài biết mặt thẹo là 'người xóa nợ' lớn nhất mấy chỗ thành trấn xung quanh, dưới tay nuôi nhiều biến thành nhận tiền lấy mạng.
Hơn mười năm nay thiên hạ hỗn loạn, mỗi người đều vùng vẫy giành sự sống vì chính mình, đặc biệt là những người nhận tiền lấy mạng càng nổi tiếng là không nhận lục thân, không ngờ lần này bọn họ cũng gia nhập đội ngũ.
Một đoàn hơn bốn mươi người đi hướng Bắc, chạng vạng mới dừng lại ở ngọn núi gần đó, họ tụ tập lại thương nghị nên đi nơi nào. Hiện giờ đa số nơi không yên bình, tuy hướng huyện Tây Thành còn nằm trong tay Đới Mộng Vi nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh chiếm, bây giờ qua đó rất có thể sẽ bị người Nữ Chân vây hãm. Chủ lực của Hoa Hạ quân cách xa mấy nghìn dặm, mọi người muốn đến đó phải xuyên qua nhiều khu vực lính Kim kiểm soát. Còn về đi phía Đông hay Nam, đưa đôi nhi nữ này đi chỗ Lưu Quang Thế cũng khó mà xác định Lưu tướng quân sẽ đối xử với họ thế nào.
Nghị luận cả buổi, một người nói phía Bắc có người nghe tin của tiền bối Phúc Lộc, đám người mới quyết định tạm hướng Bắc hội hợp với Phúc Lộc rồi mới thương lượng kỹ hơn.
Lúc này mặt trời lặn phía Tây, đoàn người nghỉ tạm trong núi, con trai và gái của Đới gia xuống xe ngựa, cảm tạ tấm lòng tha thiết của mọi người. Nữ nhi của Đới Mộng Vi bề ngoài đoan trang thanh tú, thấy trong số người đi cùng có bà già và cô bé thì toát ra vẻ đau lòng, lại gần hỏi thăm, lại phát hiện cô bé thì ra là một người lùn không thể lớn, bà già là người câm giỏi điều khiển sâu, dùng độc, tay cầm con rắn độc cười u ám với nàng.
Nàng là tiểu thư khuê các, đã bao giờ gặp cảnh tượng như vậy, lập tức bị sợ tới mức lui lại mấy bước, không dám đến gần những sát thủ thoạt nhìn tầm thường này nữa.
Đêm nay bốn phía xem như yên bình, ngày thứ hai mọi người tiếp tục lên đường, đến tối hôm nay thì tập kích bỗng ập đến. Xông tới là người lục lâm hàng Kim cũng nhận tiền làm việc, săn giải thưởng. Mưa tên bay tới, những người này bỗng lao ra từ bốn phía chỗ cắm trại, trận thế khoảng mười mấy người, lao vào chém giết người trong chỗ cắm trại.
Có người đánh nhau, có người bảo vệ xe ngựa di chuyển, kẻ tập kích xua đuổi một con trâu điên bị cắm đuốc lửa lao ra từ trong rừng, nó đụng văng đoàn người, làm xe ngựa giật mình. Trong tiếng ngựa hí dài, xe lật xuống dốc ruộng bên đường, trong một chốc, người bảo vệ, kẻ truy sát đều điên cuồng lao xuống dốc ruộng, vừa xông pha vừa vung đao chém giết.
Huynh muội họ Đới chật vật bò ra từ thùng xe, đầu óc choáng váng trong một chốc không phân rõ bốn phía tối đen. Công tử Đới gia lảo đảo đi lung tung, mặt thẹo võ nghệ cao nhất cầm đao xông tới, trong nháy mắt giết một người, bức lùi một người, bảo vệ công tử kia ra sau lưng mình. Cô nương Đới gia hét lên kêu cứu, bị người khiêng chạy vào rừng.
- Bà già! Nha đầu! Bạch Dạ!
Mặt thẹo cao giọng hô to, gọi mấy thuộc hạ ở gần đó:
- Cứu người!
Có kẻ truy sát thấy đã cướp được cô nương Đới gia liền theo vào trong rừng, trong đám người bảo vệ cũng có mấy người xông vào, bao gồm bà già, cô bé, một sát thủ trẻ cầm đoản đao, bọn họ nhanh chóng đuổi theo.
Trong rừng trình diễn cuộc rượt đuổi chém giết, chốc lát đã chết mấy người. Bà già và cô bé lùn có thủ đoạn giết người đặc biệt nhưng bị giới hạn thân thể, rượt đuổi không có sức bền. Sát thủ trẻ tên Bạch Dạ có thị lực rất tốt, có thể nhìn trong đêm nên mới được ngoại hiệu này, hắn chạy nhanh trong rừng, dọc đường giết hai người, nhìn xung quanh ngày càng ít đồng bạn, hắn ẩn vào bóng tối, tiếng bước chân cũng mất.
Mấy người cướp cô nương Đới gia vừa giết chóc vừa chạy trốn, không biết qua bao lâu, phía trước khu rừng đột nhiên xuất hiện một sờn dốc, người khiêng cô nương Đới gia không kịp dừng lại bị trượt chân lăn xuống. Ba người khác xông tới nâng cô nương lên, dọc theo sườn núi lao về phương hướng khác.
Cuộc rượt đuổi đã đi khá xa, ba người lại chạy vội một lúc, phỏng chừng phía sau không có truy binh, thế này mới dừng lại ở một khoảng trống để nghỉ tạm. Cô nương Đới gia bị té hai lần, mình mẩy trầy xước, thậm chí có một lần kêu la bị đánh xỉu, lúc này nàng tỉnh lại, sau khi bị thả xuống đất thì lén lút định trốn. Một kẻ bắt cóc phát hiện ra liền xông đến tát nàng.
- Còn ả khốn kiếp, dám trốn hả!
- Phải dạy cho bài học!
Mấy người vừa nói vừa tát tai, cô nương Đới gia òa khóc. Ngay lúc này, có một bóng người bỗng lao ra từ bóng đêm, đoản đao từ bên cạnh đâm vào lưng một nam nhân, trong rừng vang vọng tiếng hét thảm, sau đó là tiếng binh khí va chạm kèm theo tia lửa lóe lên.
- Giết!
- Ta biết ngay có người!
- Làm thịt thằng này!
- Giết con nhóc kia!
Tiếng kêu gọi dồn dập như sấm nổ, trước mắt cô nương Đới gia là bóng người giao thác, máu tươi bắn lên mặt của nàng.
Có người ngã xuống, có một bóng dáng chắn phía trước nàng, dường như nói một tiếng:
- Đi!
Bởi vì ngữ điệu không cao, nàng hoài nghi có phải là nghe ảo hay không, bên kia vang lên nhiều tiếng nói:
- Là Bạch Dạ!
- Đều là lấy tiền kiếm ăn, ngươi liều mạng làm gì!
- Lão Bát cho ngươi bao nhiêu tiền? Đầu của con oắt này đáng giá một nghìn lượng!
- Có thể chia đôi tiền, cho ngươi hưởng thụ nữ nhân này trước!
- Tổ cha nó!
Máu phun ra trong bóng đêm có của kẻ bắt cóc, cũng có của sát thủ kia.
Phía trước lại vang lên tiếng quát trầm thấp:
- Đi!
Cô nương Đới gia phản ứng lại, lồm cồm bò dậy, chạy nhanh vào bóng tối phía trước. Khi nàng quay đầu lại chỉ thấy bên kia có một bóng dáng ngã xuống đất, ba bóng người khác vẫn chém giết không ngớt.
Nàng chạy trong rừng một lúc, chốc lát sau lại vòng về. Khoảng đất trống diễn ra trận chém giết nồng nặc mùi máu, bốn bóng người đều ngã dưới đất, máu chảy lênh láng.
Cô nương Đới gia bật khóc, mới phát ra âm thanh thì một bóng người nằm dưới đất động đậy:
- Kêu nàng chạy sao còn trở về?
Cô nương Đới gia khóc thút thít bước nhanh đến:
- Ta không biết đường, ngươi bị sao rồi?
Sát thủ kia trúng mấy nhát đao, lấy một bọc nhỏ từ trong ngực ra, suy yếu nói:
- Thuốc trị thương . . .
Cô nương Đới gia luống cuống tay chân bôi thuốc cho sát thủ trẻ.
Có lẽ vì lâu dài chém giết liếm máu trên lưỡi dao, nên mấy nhát đao trên người sát thủ đa phần tránh chỗ hiểm. Cô nương Đới gia bôi thuốc cho hắn, lại cầm đao cắt quần áo của người chết gần đó làm băng vải, vụng về băng bó. Sát thủ dựa vào một thân cây, qua đã lâu cũng không tắt thở, thậm chí được cô nương Đới gia dìu đứng lên, hai người đều bước chân lảo đảo đi hướng xa hơn.
Đây là một đêm kỳ dị, ánh trăng xuyên qua kẽ lá chiếu ánh sáng lạnh lẽo xuống. Cuộc đời cô nương Đới gia lần đầu tiên cùng một nam nhân dìu nhau, nam nhân bên cạnh nàng không biết đã chảy bao nhiêu máu, cho người cảm giác tùy thời có thể chết đi, hoặc là tùy thời ngã xuống cũng không bất ngờ.
Nhưng hắn không chết, cũng không gục ngã, hai người bước thấp bước cao đi, đi mãi, đi không ngừng, không biết là lúc nào, bọn họ tìm được một hang núi ẩn khuất, thế này mới dừng lại trước hang. Sát thủ dựa vào vách hang, yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nếu có truy binh đuổi theo thì bọn họ đành chịu trận.
Một ngày sau, cô nương Đới gia vẫn thấp thỏm lo lắng sát thủ ở trước mắt. Hắn ngồi dựa vào chỗ đó như tùy thời ngừng thở, thế là nàng ngồi ở một bên khác, yên lặng nhìn chằm chằm hắn, ngực của hắn nhẹ lên xuống theo hô hấp khiến nàng yên lòng một chút.
Đến giữa trưa, đối phương tỉnh lại một lần, lấy một mảnh thịt khô từ trong thắt lưng ra đưa cho cô nương Đới gia, nàng tìm được một dòng suối ở gần đó, dùng lá cây bọc chút nước trong về cho đối phương uống.
Phần lớn thời gian sát thủ kia ngồi yên như đã chết, cô nương Đới gia thì theo dõi tần suất hô hấp của hắn, cứ thế lại qua một đêm, đối phương vẫn sống, động tác cũng nhiều một ít, nàng rốt cuộc yên lòng. Hai người nghỉ ngơi một ngày một đêm trong hang núi, cô nương Đới gia ra ngoài lấy nước, thay thuốc trị thương cho hắn.
Lại là một buổi sáng, nàng lặng lẽ ra hang núi, đi đến dòng suối gần đó. Sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, nàng rốt cuộc có thể sửa sang lại bản thân một chút, rửa mặt, chải tóc rối, nàng cởi vớ giày ra rửa chân bên suối. Đêm hôm kia trong lúc chạy trốn nàng đã đánh rơi chiếc giày thêu bên chân phải, chỉ mang vớ vải đi đường núi một đêm, hiện giờ hơi đau đớn.
Ánh sáng mặt trời từ phía Đông chiếu rừng cây nhuộm màu hoàng kim, cô nương Đới gia ngồi trên tảng đá lẳng lặng chờ bọt nước trên chân khô. Qua một lúc, nàng vén váy đứng lên, nghiêng đầu chợt thấy sát thủ cứu mình đang đi hướng bên này, nhìn thấy bộ dạng chưa mang vớ giày của nàng.
Đối phương vịn cây đi tới, trong ánh nắng, hai người nhìn nhau. Tay cô nương Đới gia cầm làn váy, trong một chốc không có động tác. Sát thủ cúi đầu rồi sau đó ngẩng lên, liếc hướng nàng, lại xoay người đi hướng bên kia dòng suối.
Cô nương Đới gia quay về hang núi không lâu sau đối phương cũng trở về, trên tay cầm một đống lớn cành lá hương bồ.
Cô nương Đới gia ôm chân ngồi sát vách hang, nhẹ giọng hỏi:
- Ta tên Đới Nguyệt Dao, ngươi tên là gì?
Đối phương không có đáp lại, giây lát sau, nói:
- Chúng ta buổi chiều lên đường.
Hắn loay hoay cành lá hương bồ, lót thêm mấy mảnh vải, mất chút thời gian làm một chiếc giày cỏ hơi xấu đặt ở trước mặt nàng, để nàng mang vào.