Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1193 - Chương 1193: Liệt Triều 4

Chương 1193: Liệt Triều 4 Chương 1193: Liệt Triều 4

Đến buổi chiều thì bọn họ lên đường.

Sát thủ không cho Đới Nguyệt Dao dìu mình nữa, hai người một trước một sau chậm rãi mà đi, đến ngày thứ hai thì tìm được một thôn trang, hắn trộm hai bộ đồ để họ thay. Lại qua một ngày, hai người nghỉ tạm trong một huyện thành nhỏ, hắn mua giày mới cho nàng. Đới Nguyệt Dao cẩn thận cất giữ giày cỏ xấu xí kia, mang theo bên người.

Nàng không thể giải thích tại sao mình muốn giữ lại chiếc giày cỏ này, trên đường đi hai người không nói chuyện nhiều, nàng thậm chí không biết tên của hắn, đêm bị truy sát dường như có ai kêu tên hắn, nhưng vì quá sợ nên nàng không nhớ, nàng tự nhủ đây chỉ là ý tưởng tri ân báo đáp.

Hai người lại cùng đi mấy ngày, vết thương của đối phương đã lành, thậm chí trộm tiền mua một chiếc xe ngựa, thẳng tiến lên Bắc. Vài ngày sau, bọn họ xuyên qua thung lũng thoạt nhìn không có người, qua đầu bên kia bắt gặp một đội mấy trăm người ngựa, nàng tìm được huynh trưởng, sát thủ tìm được mặt thẹo. Dẫn đầu mấy trăm người là tiền bối Phúc Lộc trong truyền thuyết, dù là tiểu thư khuê các như Đới Nguyệt Dao cũng từng nghe tên vị tiền bối kháng Kim này.

Mặt thẹo mang theo bọn họ đi vào gặp lão nhân tóc trắng kia, giới thiệu họ:

- Đây là Đới cô nương.

- Đây là Bạch Dạ.

Đới Nguyệt Dao thầm nghĩ đúng là cái tên nàng đã nghe vào tối hôm đó.

Bọn họ không thể nói chuyện với nhau nữa, bởi vì bên huynh trưởng đã dẫn nàng đi. Mọi người ở trong núi một đêm, tối đó lại có hai nhóm người lần lượt lại đây, tụ nghĩa kháng Kim. Đới Nguyệt Dao có thể cảm thụ được bầu không khí vui sướng của người trong núi, nhưng nàng không lo lắng về mấy chuyện của nam nhi.

Sáng hôm sau, nàng nghỉ ngơi hồi sức, ăn sáng xong quyết định đi tìm đối phương để chính thức cảm ơn.

Nàng tìm mãi, đến sườn núi, trong một mái che nắng lớn nơi tụ tập của các thủ lĩnh, nàng nhìn thấy đối phương đứng sau lưng mặt thẹo. Chỗ đó hơi đông người, có người chắp tay chào nàng, Đới Nguyệt Dao đành đứng ở một bên, không tiện lại gần.

Bên kia mái che nắng, có người đang nói chuyện với đám người.

- Cục diện hôm nay có tốt cũng có xấu. Tuy Tây Nam đánh gục đại quân Tông Hàn, nhưng tới nay đại quân Tông Hàn đã rút khỏi Kiếm Các, hội hợp với Đồ Sơn Vệ, Kiếm Các thì vẫn nằm trong tay người Nữ Chân. Mọi người đều biết, từ Kiếm Các vào Tây Nam, đường núi hẹp hòi, khi người Nữ Chân rút ra đã châm lửa vừa không ngừng phá hư đường núi. Tuy Hoa Hạ quân ở Tây Nam đánh gục Tông Hàn, nhưng số người vẫn rất ít ỏi, nếu muốn cứng rắn thủ Kiếm Các e rằng lại phải hy sinh nhiều chiến sĩ Hoa Hạ quân.

- Nghĩa là chúng ta đang đối diện trạng huống hai vạn người của Tần tướng quân phải đụng độ binh lực gần mười vạn của Tông Hàn, Hi Doãn, cộng thêm các đội trợ lực của đồng lõa Ngụy quân.

- Nhưng chúng ta cũng có tiến triển, Đới Mộng Vi Đới công, Vương Trai Nam Vương tướng quân đứng lên làm ủng hộ lòng nhiều người, chưa tới nửa tháng, lần lượt có bốn, năm quân đội của Trần Nguy Trần tướng quân, Hứa Đại Tế Hứa tướng quân, Lý Lâm Thành Lý công hưởng ứng, có người đã hội hợp với nhóm người Đới công, có người còn đang trên đường tiến Bắc! Chư vị anh hùng, chúng ta cũng phải nhanh qua đó, ta tin rằng thiên hạ này vẫn có người nhiệt huyết, tuyệt đối không chỉ có bấy nhiêu đó, người về phe chúng ta nhất định sẽ càng lúc càng nhiều, mãi đến khi đánh gục chó Kim, trả lạ núi sông cho ta!

Bên trên nói dứt khoát kiên quyết, mắt của Đới Nguyệt Dao chỉ lo nhìn sát thủ được gọi là Bạch Dạ đứng sau lưng mặt thẹo, nàng không nghe lọt tai bao nhiêu.

Lúc này bỗng có tiếng la ồn ào từ bên ngoài vọng vào.

- Bắt lấy!

- Tổ cha nó, thằng nhãi!

- Tri nhân tri diện bất tri tâm!

- Trúng kế!

Tiếng ầm ĩ truyền đến, không biết phát sinh chuyện gì, Đới Nguyệt Dao cũng nhìn ra ngoài, qua một lúc chợt thấy một đám người lao về hướng này, bị áp giữa đoàn người là huynh trưởng Đới Tấn Thành của nàng, gã bị đánh cho miệng mũi chảy máu.

Có người nhìn thấy Đới Nguyệt Dao, kêu lên:

- Đừng để một đứa khác chạy!

Có người hung hăng đi tới gần, Đới Nguyệt Dao lùi ra sau.

Người trong mái che nắng chưa biết chuyện gì xảy ra.

Có người đi ra hỏi:

- Sao vậy? Có chuyện gì không thể nói đàng hoàng? Tiểu cô nương này có thể chạy được sao?

Đới Nguyệt Dao nhìn thấy một bóng dáng âm thầm đến gần, đứng trước mặt mình, là hắn, tay hắn đặt trên đoản đao.

Đới Tấn Thành bị đẩy ra giữa đại đường, có người tiến lên giao vài thứ cho Phúc Lộc đứng đằng trước nhất và người vừa rồi nói chuyện.

Có người nói:

- Thằng nhãi này đưa tình báo ra ngoài!

- Mật báo, sợ là không phải lần đầu tiên, tình báo chúng ta ở đây tụ nghĩa đều bại lộ!

Mọi người xôn xao, đều hung tợn trừng Đới Tấn Thành bị trói, bao vây ở giữa. Không ai ngờ Đới Mộng Vi nâng cờ xí phản Kim, nhi tử lại là người làm phản đầu tiên. Đới Tấn Thành làm phản không phải điều đáng sợ nhất, nếu bên trong có Đới Mộng Vi hướng dẫn, vậy nhóm Hán quân bị kêu gọi qua hội hợp với hắn sẽ đối mặt điều gì?

Có người rút ra đao, cũng có người đi hướng Đới Nguyệt Dao.

Phúc Lộc ngây người một lúc, chớp mắt một cái đã đến trước mặt Đới Tấn Thành, trầm giọng hỏi:

- Nói! Chuyện là thế nào?!

Phúc Lộc đã lớn tuổi, võ nghệ vào cảnh giới nhập hóa, một tiếng quát to cướp hồn người. Đới Tấn Thành vốn đã thầm hoảng, tiếng quát lớn khiến gã khom người thụt lùi hai bước, trong hoảng sợ phát ra tiếng cười điên cuồng.

- Ha ha ha ha . . . Ha ha ha ha ha ha . . . Cái đám ô hợp các ngươi sao có thể đấu lại nhân vật như Nữ Chân Cốc Thần? Phản Kim quốc, tập kích Tương Phàn, dựng cờ khởi nghĩa, các ngươi cho rằng mọi thứ sẽ như ý muốn của các ngươi sao? Từ năm ngoái người ta đã đào hố sẵn rồi, tất cả đều nhảy vào trong hố. Chuyện thế nào ư? Chuyện là ta không muốn chết cùng các ngươi, hiểu chưa???

Sắc mặt Đới Nguyệt Dao trắng bệch.

Mặt thẹo ở một bên quát:

- Bạch Dạ, ngươi tránh ra cho ta!

Người che ở trước mặt nàng nói:

- Chuyện không liên quan nàng.

- Ai biết được!

- Má nó, hai chó con của Hán gian!

Mặt mũi Đới Tấn Thành vặn vẹo lùi lại:

- Ha ha! Đúng vậy, là ta báo tin, đám ngu xuẩn các ngươi! Hoàn Nhan Dữu Xích đại tướng quân đã đi hướng bên này rồi, tất cả không thoát được! Chỉ có ta có thể giúp các ngươi xin tha! Các ngươi! Chỉ cần các ngươi giúp ta, người Nữ Chân đang trong lúc cần người, các ngươi đều có thể sống. Ta biết các ngươi đều muốn sống, các ngươi chỉ cần giết lão già Phúc Lộc, người Nữ Chân chỉ muốn đầu người của lão . . .

Đới Tấn Thành lùi về phía rìa đoàn người, có người đẩy gã ra phía sau.

Phúc Lộc nhìn gã:

- Ngươi là Hán gian, hay cả nhà các ngươi đều là Hán gian?

- Các ngươi mới là Hán gian! Hắc Kỳ mới là Hán gian!

Đới Tấn Thành giơ tay chỉ hướng đám người Phúc Lộc, bởi vì lớn tiếng mà nước miếng văng tứ tung:

- Tiên quân Vũ triều bị ma đầu họ Ninh giết, các ngươi chẳng làm được gì! Lúc trước Tần tướng công nói muốn chinh Tây Nam, các ngươi cứ cản trở! Các ngươi còn xem như người Vũ triều không? Tây Nam và người Nữ Chân lưỡng bại câu thương thì bên Vũ triều ta mới có cơ hội nổi lên, hoặc là Nữ Chân đánh ngã Hắc Kỳ, đại quân viễn chinh mệt mỏi sẽ phải quay về, Vũ triều chúng ta còn được thở dốc vài năm, từ từ tính chuyện, chưa chắc không thể lại nổi lên!

- Các ngươi mới là chân chính Hán gian! Đồ con lừa! Kẻ thô lỗ không có óc! Ta nói cho các ngươi, từ xưa đến nay luôn là kết giao với xa, tấn công chỗ gần. Với thế lực xa xôi thì mình qua lại, với kẻ địch ở gần thì mình đánh, nếu không sẽ bị nó đánh mình! Chuyện tồi tệ nhất với Vũ triều ta là cái gì? Là Hắc Kỳ đánh bại Nữ Chân! Đám heo ngốc các ngươi! Các ngươi có biết nếu một mình Hắc Kỳ nắm quyền thì bước tiếp theo Vũ triều ta thật sự sẽ biến mất!

Máu và nước miếng hòa lẫn trong miệng mũi của gã:

- Phụ thân của ta đọc sách thánh hiền, biết cái gì gọi là chịu nhục! Nằm gai nếm mật! Ta đọc sách thánh hiền, biết cái gì gọi là quốc gia thiên hạ! Hắc Kỳ chưa diệt thì Nữ Chân không thể thua, nếu không thì ai đi đánh với Hắc Kỳ? Các ngươi đi à? Đám lừa ngốc, ta đều là vì Vũ triều!!!

Trong tiếng gầm rống và gào thét điên cuồng đó, trong núi phương xa truyền đến tiếng cảnh báo, có người nhanh chóng chạy về phía này, phương xa đã phát hiện đội ngũ kỵ binh do Hoàn Nhan Dữu Xích dẫn dắt. Bầu không khí nặng nề bao phủ đại sảnh mái che nắng.

Phúc Lộc nhìn xung quanh, âm thanh hùng hậu khuếch tán ra ngoài:

- Vẫn còn cơ hội! Nếu chúng ta đã trước tiên phát hiện âm mưu của tên chó con này, chứng minh mưu đồ của chó Kim chưa hoàn toàn thành công, hôm nay chúng ta hãy hết sức chém giết, cần phải lấy tốc độ nhanh nhất lên Bắc, báo cho nghĩa sĩ, người làm phản biết âm mưu này, có thể cứu được bao nhiêu anh hùng nghĩa sĩ hay bấy nhiêu!

Đới Tấn Thành hét lên:

- Các ngươi đã bị bao vây! Không có đường đi! Các ngươi đi theo ta là đường sống duy nhất!

Đới Tấn Thành vừa hét xong câu này thì bị Phúc Lộc trừng, một chưởng như sám sét vỗ tới, gã ngã xuống, từ đầu đến chân vỡ vụn các khớp xương.

Mọi người cầm đao thương áp sát Đới Nguyệt Dao.

Sát thủ đứng trước nàng nói:

- Có lẽ chuyện không liên quan nàng.

Mặt thẹo cũng cầm đao đi đến:

- Ả còn sống thì vẫn có người ôm lòng may mắn.

Sát thủ giật mình ngẩn ra.

Phía sau có ánh đao đâm tới, hắn giơ tay ôm Đới Nguyệt Dao ra sau lưng, đao đâm xuyên cánh tay của hắn. Mặt thẹo áp sát, Bạch Dạ bỗng vung đao chém.

Mặt thẹo quắc mắt lên:

- Thứ ăn tây táo rào cây sung!

Một đao đâm vào ngực Bạch Dạ.

Đao của Bạch Dạ khựng lại giữa không trung, nữ nhân ở phía sau níu lưng áo của hắn, khẽ nói:

- Thì ra ngươi tên Bạch Dạ.

Đã có đao dài đâm từ sau lưng nàng.

Máu tươi chảy xuôi, hai người tựa vào nhau lặng lẽ tắt thở.

Không lâu sau, quân tiên phong của Hoàn Nhan Dữu Xích bước vào dãy núi này, đón hắn là ánh đao bất khuất giơ lên khắp núi.

Bình Luận (0)
Comment