Phong thanh hạc lệ, Hải Đông Thanh lượn vòng. *
(*) Phong thanh hạc lệ nghĩa là nghe thấy tiếng gió và chim cò kêu thì ngỡ là truy binh đến. So sánh sự hoảng hốt, lo sợ. Câu này còn thường được bên ta gọi là 'thần hồn nát thần tính'.
Thời xưa chuộng thú săn ưng, có rất nhiều loài chim ưng, nhưng vua của loài ưng là Cắt Bắc Cực, người Trung Quốc hay gọi nó là Hải Đông Thanh do loài chim này cực kỳ quý hiếm, thuở xưa chỉ có nước Tân La (Triều Tiên thời xưa) tiến cống, vì nước Tân La ở phía đông biển nên đặt luôn tên loài chim này là Hải Đông Thanh. Chim này quý nhất là loài lông trắng, vì sự nhanh nhẹn và dũng mãnh nên rất được hoàng gia ưa chuộng. . . .
Trong thung lũng bên dưới nằm la liệt xác chết, máu chảy ra nhuộm đỏ mặt đất. Hoàn Nhan Dữu Xích cưỡi con ngựa chiến màu đen đạp qua từng xác chết, ven đường cũng có người lục lâm mặt bê bết máu nhưng rốt cuộc lựa chọn đầu hàng cầu sống.
Hoàn Nhan Dữu Xích quét mắt qua những người này, chạy lên đỉnh núi.
Từ hơn mười năm trước không ngừng lặp lại chuyện này, khi quân đội đánh tới, người lục lâm dựa vào lòng nhiệt huyết tập kết lại khó thể ngăn nổi giết chóc có tổ chức thế này, trận thế phòng ngự thường bị đánh tan ngay, chỉ có số ít người lục lâm gây tổn thương cho binh sĩ Nữ Chân được.
Nhưng bởi vì mưu đồ của Đới Tấn Thành bị phát hiện trước, tranh thủ cơ hội bỏ trốn trong phút chốc cho đám người lục lâm tụ nghĩa.
Dấu vết chém giết từ lưng núi kéo dài hướng Đông Bắc, xuyên qua ngọn núi, rừng cây, kỵ binh Nữ Chân vẫn đuổi theo không bỏ. Rừng không lớn nhưng vừa đủ để khắc chế kỵ binh Nữ Chân đánh vào, có một số binh sĩ tùy tiện đi vào thì bị người lục lâm trốn trong rừng thiết lập mai phục, tạo thành thành nhiều thương vong.
Khoảnh khắc Hoàn Nhan Dữu Xích trèo qua ngọn núi thì kỵ binh đã bắt đầu đốt đuốc chuẩn bị đốt rừng, một số kỵ binh định tìm đường vòng qua rừng cây, từ bên kia chặn giết người lục lâm chạy trốn.
Trong đất rừng, mặt thẹo nửa người đẫm máu kéo một kỵ binh Nữ Chân xuống dưới đất rồi vung đao giết, sau đó cướp ngựa chiến của đối phương. Nhưng ngựa chiến không bị thuần phục, nó hí vang đá đạp, mặt thẹo trèo lên lưng ngựa lại bị nó hất văng xuống. Ngựa chiến định bỏ chạy, mặt theo lộn cù mèo nhào lên chém mạnh vào cổ con ngựa.
Máu ngựa lại bắn tung tóe lên người mặt thẹo, tanh hôi không chịu nổi. Hắn nhìn xung quanh, gần đó là người phụ nữ ăn mặc như bà già đang chạy tới.
Mặt thẹo phất tay:
- Bà già! Chó Kim trong một chốc không vào rừng được, ngươi hãy bày trận rắn, chúng ta liều mạng với chúng!
Bà già nói:
- Chó Kim định đốt lửa, không thể ở lâu!
Mặt thẹo sửng sốt, sau đó nói:
- Rừng lớn như vậy, đốt bao giờ mới xong, ra ngoài cũng chết, chúng ta hãy tìm người khác trước.
Mặt thẹo xoay người định đi, phía sau một thân cây ở đằng sau lưng hắn có ánh đao chém tới, chớp mắt đã đến trước mặt. Bà già nhào tới, mặt thẹo vội thụt lùi. Trong đất rừng có ba bóng dáng giao thác, ba cây ngón tay của bà già bay lên trời, lồng ngực bên phải của mặt thẹo bị đao phong vụt qua, áo rách toạc, máu chảy ra.
Kẻ vừa lao ra là một thám báo lính Kim vóc dáng gầy gò. Nữ Chân lập nghiệp nhờ vào đánh cá và săn bắt, trong đội thám báo có nhiều người là thợ săn cả đời giết chóc.
Thám báo trung niên này ánh mắt u ám sắc bén, nguy hiểm khó tả. Nếu không phải mặt thẹo phản ứng nhanh nhẹn, nếu không phải bà già trả giá ba ngón tay cản lại, vừa rồi một nhát đao e rằng đã xẻ đôi mặt thẹo. Bây giờ nhát đao không trí mạng, mặt thẹo vung đao muốn đánh lại, thám báo người Kim bước chân cực kỳ nhanh nhẹn kéo giãn khoảng cách, hắn lướt qua một bên định trốn vào nơi khác trong rừng.
Cũng vào lúc này, một bóng dáng lao nhanh đến, thám báo người Kim mắt thấy kẻ địch tăng nhiều thì thân hình bay ngược. Bóng người đâm ra một thương, thương phong biến hóa mấy lần theo thám báo người Kim, đâm thẳng vào tim của hắn rồi rút ra. Cây thương to này thoạt nhìn bình thường, nhưng trong tích tắc bay qua khoảng cách mấy trượng, đâm tới rồi rút về, thật là một đường đâm nhìn bình thường mà trở lại với bản ngã.
Mặt thẹo và bà già vừa nhìn liền nhận ra thân phận của người tới.
- Tiền bối Phúc Lộc, tại sao ngài còn ở chỗ này!
- Ta ở lại mới là tốt nhất.
Phúc Lộc liếc qua hai người:
- Hai vị đi mau.
Mặt thẹo nói:
- Chúng ta ở lại!
Hắn lấy ra bao thuốc trị thương, nhanh chóng băng bó cho bà già bị chặt ngón tay.
- Tiền bối Phúc Lộc, ngài là trụ cột lãnh đạo của lục lâm đương thời, ngài không thể chết. Chúng ta ở đây cố gắng hết sức bám giữ chó Kim một chốc, vì đại cục, tiền bối hãy đi nhanh lên.
Ánh mắt Phúc Lộc nghiêm túc nói:
- Các ngươi mới nên đi. Lúc trước chúng ta nghe nói Hoàn Nhan Dữu Xích lãnh binh tấn công huyện thành Tây, giờ Hoàn Nhan Dữu Xích đến đây, ước chừng mang theo binh mã cũng không nhiều. Đại đội đi nơi nào, do ai dẫn dắt, nếu Đới Mộng Vi thật sự có lòng xấu xa thì huyện thành Tây bây giờ có cục diện như thế nào? Lão Bát huynh đệ, ngươi xưa nay hiểu đại cục, biết tiến lùi, ta ở lại đây đủ để bám giữ Hoàn Nhan Dữu Xích, chưa chắc phải chết. Người chạy khỏi chỗ này càng nhiều thì tương lai bên ta mới thêm một phần hy vọng.
- Nhưng tiền bối là trụ cột tinh thần của lục lâm!
- Nhưng huyện thành Tây có hàng nghìn, hàng vạn anh hùng sắp chết, một lục lâm tầm thường có đáng gì?
Phúc Lộc đi hướng phương xa:
- Người có xương cốt dù không ai chỉ bảo cũng tự biết đứng lên!
Vết thương ở ngực mặt thẹo không nặng, trong lúc băng bó cho bà già thì hai người cũng nhanh chóng chữa vết thương trước ngực.
Thấy bóng dáng Phúc Lộc sắp khuất xa, bà già phất tay:
- Ta bị thương không nhẹ, đi không nổi. Tiền bối Phúc Lộc, ta mai phục trong rừng giúp ngài một chút.
Giọng của Phúc Lộc từ đầu bên kia truyền đến:
- Đa tạ.
Mặt thẹo đứng sững sờ tại chỗ iây lát, bà già đẩy hắn:
- Đi đi, đi truyền tin.
Hắn cắn răng, cuối cùng chắp tay, cao giọng nói:
- Lão Bát này thề với trời, nếu hôm nay không chết phải giết toàn tộc Đới Mộng Vi!
Không biết giọng nói phát ra từ đâu hòa cùng hắn:
- Ta cũng vậy!. . .
- Lão Bát này thề với trời, nếu hôm nay không chết phải giết toàn tộc Đới Mộng Vi . . . !
Tiếng kêu gọi vang vọng trong rừng, Phúc Lộc đầu đầy tóc bạc chạy trong rừng, dọc đường ông đã khuyên nhủ vài nhóm hào kiệt lục lâm cho rằng hy vọng trốn thoát quá xa vời, quyết định ở lại cố gắng giết nhiều chó Kim nhất có thể. Giữa chừng có người quen, như là Kim Thành Hổ đầu vào phe ông, đã ở chung một khoảng thời gian. Cũng có người từng tiếp xúc với Lão Bát, có các vị anh hùng mà ông không gọi ra tên được.
Những người này đều không đáng chết, có thể sống thêm một người thì có lẽ thiên hạ tăng thêm một phần hy vọng.
Cuộc đời của Phúc Lộc, hơn một nửa đoạn đầu sống với thân phận gia phó của Chu Đồng. Tính tình của ông hiền hòa, đối nhân xử thế đều dịu dàng, dù đi theo Chu Đồng tập võ, giết người cũng là Chu Đồng nói giết ông mới ra tay. Người quen xung quanh Phúc Lộc, dù là thê tử Tả Văn Anh cũng có tính quả quyết, cương liệt hơn ông.
Tính tình của Chu Đồng ngay thẳng mạnh mẽ, có nhiều lúc hơi cứng rắn, nói một không hai. Nhớ lại thì nửa đời đầu, Phúc Lộc và Chu Đồng là hai mẫu người hoàn toàn khác nhau. Nhưng mười mấy năm kể từ khi Chu Đồng qua đời, trong hơn một năm nay Phúc Lộc được Ninh Nghị gọi về, đứng lên kêu gọi người lục lâm cùng chống Nữ Chân, ông thỉnh thoảng cần ra lệnh, lắm lúc phải suy nghĩ kỹ đường lui cho mọi người.
Đôi khi Phúc Lộc sẽ nghĩ: Nếu chủ nhân vẫn còn ở thì sẽ làm thế nào?
Bất giác ông dần trở nên giống Chu Đồng năm xưa.
Có ánh lửa nhảy nhót ở bìa rừng, lão nhân tay cầm thương to chạy nhanh tới trước. Kỵ binh ở bìa rừng giơ ngọn đuốc đang châm lửa, đột nhiên có thương phong sắc bén đâm tới.
Kỵ binh còn chưa phản ứng lại thì cổ họng bị đâm xuyên, thương phong thu về. Hai tên kỵ binh ở gần đó cũng phát hiện động tĩnh bên này, giục ngựa lao tới. Thiếu nữ cầm thương tiến lên, Trung Bình Thương bình ổn như núi, trong khoảnh khắc mưa máu bắn tung trên không trung, ngựa chiến không còn kỵ sĩ lướt qua lão nhân.
Lão nhân ngước đầu lên, nhìn thấy Hoàn Nhan Dữu Xích ở trên ngọn núi gần đó. Giây phút này, Hoàn Nhan Dữu Xích cưỡi trên ngựa chiến đen cũng đưa mặt nhìn qua. Trong tích tắc, Hoàn Nhan Dữu Xích ra lệnh.
Đám cung tiễn thủ giương mũi tên cháy lửa tập trung nhìn hướng bên này. Lão nhân tay cầm thương lớn lùi vào rừng cây.
Đốm sáng trên mũi tên bắn lên cao rồi rơi xuống trong rừng, lão nhân cầm thương ẩn sâu vào rừng, phía sau là khói bụi và lửa vươn cao.
Khu rừng không lớn, nhưng muốn đốt sạch cũng cần một khoảng thời gian. Mấy chỗ khác trong rừng cũng có lửa cháy, lão nhân đứng trong đất rừng loáng thoáng nghe tiếng chém giết, tiếng lửa cháy ở gần đó, bên tai ông nghe thấy tiếng chiến đấu mười mấy năm trước ám sát Hoàn Nhan Tông Hàn, tiếng kêu gọi, tiếng Thương Long Phục ngâm khẽ, trận chiến đấu đó chưa từng chấm dứt trong đầu của ông.
Văn Anh ở đó . . .
Phúc Lộc thầm nghĩ.
Hoặc dài hoặc ngắn, con người rồi sẽ chết, chỉ khác nhau là sớm hay muộn.
Trên bầu trời, thanh phong hạc lệ, Hải Đông Thanh lượn vòng.
Trong khu rừng bên dưới, bọn họ đang cùng Chu Đồng, Tả Văn Anh ở đoạn thời gian mười mấy năm trước hiện giờ kề vai chiến đấu trong cùng một trận chiến tranh. . . .
Mặt thẹo cướp được một con ngựa chiến hơi dịu ngoan, hắn một đường chém giết, chạy trốn.
Ngày này đến gần chạng vạng, hắn mới tới gần huyện thành Tây. Khi chạy tới rừng núi gần phía Nam, lòng mặt thẹo chùng xuống, trong rừng có dấu vết kỵ binh trinh sát lính Kim, Hải Đông Thanh bay lượn trên bầu trời.
Mặt thẹo bỏ lại ngựa chiến, cẩn thận xuyên qua khu rừng, nhưng đi được nửa đường thì chung quy vẫn bị hai tên thám báo lính Kim phát hiện. Hắn ra sức giết một người, một tên thám báo khác đang muốn giết hắn thì có người lao ra khỏi rừng cứu lấy mặt thẹo.
Người đến là một võ giả phong trần vất vả:
- Tại hạ là Kim Thành Hổ, hôm qua đến tụ nghĩa, chào Bát gia.
Mặt thẹo chắp tay chào lại.
Hai người đều là giết ra từ thung lũng kia, trong lòng lo lắng trạng huống trong thung lũng, nhưng lo nhất là cục diện của huyện thành Tây, vì thế họ không trao đổi nhiều, đi hướng mé Bắc khu rừng.
Rừng cây bao trùm lưng núi, càng đi về phía trước trong lòng hai người càng lạnh lẽo. Trong không khí phía xa truyền đến xao động lạ thường, ngẫu nhiên xuyên qua khe hở cây thoáng thấy khói bốc lên trời. Mãi khi hai người đi ra bìa rừng, bọn họ vốn nên cẩn thận giấu đi, nhưng mặt thẹo vịn thân cây, gân cốt rã rời không chịu nổi nữa ngã khuỵu xuống đất.
Phương Nam bị chiếm đóng hơn một năm, tùy theo tình hình cuộc chiến Tây Nam mà có cơ hội thay đổi. Đới Mộng Vi, Vương Trai Nam đứng ra hô hào, khích lệ mấy bộ đội nhà Hán khởi nghĩa, còn tụ tập đến chỗ huyện thành Tây, đây là đốm lửa nhỏ mà biết bao người tốn công vất vả lắm mới thắp sáng lên. Nhưng giây phút này, kỵ binh của Nữ Chân đang xé toạc quân doanh Hán quân, đại chiến đã đến gần hồi kết.
Trên chiến trường thấp thoáng cờ xí của Hoàn Nhan Hi Doãn vốn nên cách xa mấy trăm dặm.