Gió đêm nức nở bên bờ sông ngày hè, cùng với tiếng kèn trên chiến trường giống như đang tấu lên một bài nhạc ngày tàn thê lương cũ kỹ. Hoàn Nhan Hi Doãn cưỡi trên lưng ngựa nhìn quân đội nhà Hán ở phía sau dần tan vỡ ra từng mảnh.
Nhiều bộ đội đã bỏ vũ khí xuống, quỳ đông nghẹt dưới đất. Có người cứng đầu chống cự, có người muốn trốn, nhưng bộ đội kỵ binh không chút thương tình đâm chết hết. Những bộ đội này vốn đã từng đầu hàng Đại Kim, thấy cục diện không ổn, lại được một số người ủng hộ nên mới lần thứ hai dấy lên phản loạn, thật ra lòng quân, gan dạ gì đó đã sớm tan tác rồi.
Dù Hoàn Nhan Hi Doãn mang đến kỵ binh không nhiều, nhưng nhờ có tình báo bố phòng đã dễ dàng đánh cục quân đội mấy vạn người tụ tập ở đây. Điều này lại chứng minh dù Hán quân đông cũng chỉ là loại giặc nhát gan.
Từ xa đến gần, một số Hán quân quần áo lấm lem, đao thương không đầy đủ đang quỳ khóc than, nhưng đa số người thì vẻ mặt chết lặng và tuyệt vọng. Có người gào thét trong vũng máu, tiếng hét khàn đục, binh sĩ bị thương sợ khiến lính Kim chú ý.
Hoàn Nhan Hi Doãn nhìn tất cả điều này, ngẫu nhiên có kỵ binh đến, báo cho Hi Doãn biết tin đã giết tướng lĩnh nào đó của Hán quân, tiện thể mang đầu người đến.
Bảy, tám đầu của tướng lĩnh bị ném dưới đất, người bị bắt sống thì đang trên đường bị áp tới đây. Gần đó có một nhóm người khác đến vái lạy, Đại Nho Đới Mộng Vi đầu tàu cho sự kiện lần này, lão có vẻ ngoài sáu mươi tuổi, khuôn mặt khắc khổ, nghiêm nghị ít cười. Hi Doãn vốn có chút thưởng thức lão, thậm chí sau khi lão phản loạn thì hắn còn từng nói với Hoàn Nhan Dữu Xích rằng Nho gia đáng quý cỡ nào, nhưng giờ thì hắn đã thay đổi quan cảm.
Hi Doãn nhận cái lạy của Đới Mộng Vi, leo xuống ngựa chiến, kêu đối phương đứng lên. Lần trước gặp mặt, tuy Đới Mộng Vi là người đầu hàng nhưng đứng thẳng tắp, còn lần gặp này thì lão luôn khom lưng. Hai người trò chuyện vài câu, bước chậm dọc lưng núi.
- Nói thật ra, Đới công làm ra thanh thế như vậy rồi cuối cùng gửi thư cho ta trở tay bán đứng họ. Nếu chuyện này là người khác làm, nói một câu Đại Kim ta là số trời hướng về, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt thì chắc ta tin. Nhưng Đới công làm lại khiến ta hơi nghi hoặc, trong thư viết giản lược, Đới công có thể chỉ dạy cho ta không?
Đới Mộng Vi hơi khom người, lẽo đẽo theo sau Hi Doãn, hai tay luôn đút trong ống tay áo.
Đới Mộng Vi đưa mắt nhìn đằng trước, bình tĩnh nói:
- Chỉ cần Cốc Thần đồng ý điều kiện đã hứa lúc trước, bọn họ đó là chết có ý nghĩa. Huống chi bọn họ cấu kết Hắc Kỳ, vốn là chết chưa hết tội.
- Đới công thật sự kiêng dè Hắc Kỳ đến mức đó sao? Còn hơn Đại Kim ta?
- Đại Kim là kẻ thù của nhà Hán ta, nhưng khi tới lúc cũng sẽ có ngày rút đi, sau khi đại soái và Cốc Thần về Bắc, Hắc Kỳ bước ra Tây Nam có thể thẳng tiến nhanh chóng nuốt giang sơn Vũ triều ta. Ninh Nghị từng nói muốn diệt Nho gia ta, về sau tuy không có động tác rõ ràng nhưng theo lão hủ thì điều này chỉ là chứng minh hắn cũng không lỗ mãng, một khi ra tay thì gây họa càng sâu. Cốc Thần, Ninh Nghị không diệt Nho được, nhưng hắn có thể khiến thiên hạ chao đảo thêm vài năm, xao động mấy chục năm nữa thì không biết bao nhiêu người chết vì thế.
- Ồ?
- Có lẽ Cốc Thần không đồng ý với cái nhìn của lão hủ, cũng xem thường cách làm này của lão hủ, đây là lẽ thường ở đời. Đại Kim là đất nước mới dâng lên, sắc bén mà có tinh thần phấn chấn, tuy Cốc Thần nghiên cứu Nho học cả đời nhưng lão hủ chưa chắc là cổ hủ. Tuy nhiên, Cốc Thần à, nếu Kim quốc muốn tồn tại trên đời lâu dài thì sớm muộn gì cũng cần biến thành bộ dạng này.
Đới Mộng Vi giấu tay vào ống tay áo, vẫn luôn đi sau Hi Doãn nửa bước, từng bước chân, lời nói đều thong dong, nhưng toát ra hơi thở khó tả, giống như hơi thở sắp chết, hoặc như là tiên tri mơ hồ. Thân hình hơi khòm, khuôn mặt bi khổ, lời nói điềm xấu, hình tượng như vậy mới là chân thực trong lòng lão nhân. Hi Doãn nghe đối phương nói tiếp.
- Thời Tiên Tần đã có cách nói là ngũ đức chung thủy*, về sau lại nói, năm trăm năm chắc chắn sẽ có vương giả nổi lên. Năm trăm năm là quá lâu, quốc gia trong thiên hạ này cách hai, ba trăm năm là xao động một lần, xao động đó hoặc kéo dài mấy chục năm, hoặc trên trăm năm rồi lại tụ thành một. Đây là thiên lý, sức người khó cãi, người may mắn sinh ra ở thời bình thì còn được sống yên ổn vài hôm, nếu không may sinh trong thời loạn, ngài xem người đời có khác gì con kiến không?
(*) Một loại học thuyết thời kỳ Chiến quốc, là quan niệm lịch sử do Âm Dương gia Trâu Diễn chủ trương.
Ngũ đức tức là năm loại đức tính hoặc tính năng của kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, chung thủy ý là năm thứ này vận động tuần hoàn, Trâu Diễn dùng chúng làm căn cứ lịch sử biến động, vương triều thay đổi. Ý muốn ban đầu của ông là lấy nó hăm dọa những kẻ xa hoa dâm dật, những kẻ thống trị cần có 'đức', hy vọng bọn họ làm việc, trị dân theo quy phạm đạo đức của Nho gia, không ngờ bị những quân chủ yêu thích, lấy đó làm cái cớ thống nhất thiên hạ. Tần Thủy Hoàng là người đầu tiên thực tiễn ngũ đức chung thủy.
- Thiên lý tuần hoàn không thể nào sửa đổi, người đọc sách chúng ta chỉ có thể cố gắng kéo dài thời bình một chút, làm ngắn lại thời loạn một ít, đừng làm chuyện dở hơi, đó là công đức cho hàng nghìn hàng vạn người. Cốc Thần, nói câu tận đáy lòng, nếu thiên hạ này vẫn là của nhà Hán, dù lão hủ có chết cũng có thể ngậm cười nơi chín suối. Nhưng nếu nhà Hán thật sự không ngồi vững được, thiên hạ này thuộc về Đại Kim, sớm muộn gì cũng phải dùng Nho gia trị vì, đến lúc đó người Hán cũng có thể chờ mong thời bình đến, bớt chịu khổ.
Lão nhìn Hán quân quỳ trên chiến trường:
- Nhưng Hắc Kỳ thì không được. Ninh Nghị luôn miệng xưng Hoa Hạ, phong cách làm việc cũng xác thực kiên quyết tự cường, khiến người thán phục. Hắn là anh hùng, nhưng không phải vương giả, anh hùng bất khuất không đổi tấm lòng son, nhưng vương giả cần biết tiến lùi, phải hiểu đắn đo. Ngay từ đầu hắn đã lập ra chí hướng diệt Nho, muốn dùng cái gọi là khế ước, công bình, bình đẳng của hắn, mọi thứ làm từ đầu, trong đó càng hợp hiện tượng cứng rắn dễ gãy.
- Hãy ngẫm lại, hắn hạ đại soái Tông Hàn, thực lực vươn ra ngoài sẽ không đơn giản như trong núi, hắn không thể sửa được thiên hạ, thiên hạ cũng không thay đổi được hắn, hắn càng là bất khuất, thiên hạ này càng chìm trong thời loạn lâu hơn. Hắn mang học thuyết truy tìm nguồn gốc đến, dùng kỹ xảo thần kỳ khiến vũ khí của hắn càng lợi hại, chư vị trong thiên hạ đều học theo hắn, đây là khí tượng xu thế đại tranh, nói ra thì nghe phóng khoáng, chẳng qua là thiên hạ kéo nhau cùng chết, dân chúng chịu khổ.
Hi Doãn chắp hai tay sau lưng, cứ cất bước đi, lúc này mới nói:
- Ngôn luận của Đới công thật là mới lạ chưa nghe qua, nhưng xác thực khiến người tỉnh ngộ.
- Cốc Thần anh duệ, không chừng sau này sẽ hiểu được sự bất đắc dĩ của lão hủ, nhưng bất luận như thế nào, hiện nay át chế Hắc Kỳ mới là việc ngươi và ta cần làm, bắt buộc phải làm. Thật ra ngày trước Ninh Nghị nói đến diệt Nho, mọi người đều cảm thấy chẳng qua là nhãi ranh sủa bậy, nhưng Cốc Thần à, bắt đầu từ tháng ba, thế cục của thiên hạ này đã khác, Ninh Nghị binh hùng tướng mạnh, có lẽ chiếm được Tây Nam, cũng ra Kiếm Các được, nhưng về sau mỗi bước đi của hắn sẽ càng thêm gian nan gấp mấy lần. Nho học đã phủ ân trạch lên thiên hạ nghìn năm, trước kia chưa từng có Nho sinh đứng lên tranh chấp với ai, kế tiếp tất cả sẽ bắt đầu đối nghịch, Cốc Thần cứ chờ xem.
Hi Doãn quay đầu nhìn chiến trường:
- Nếu vậy thì các ngươi đúng là có lý do hợp tác với Đại Kim ta. Cũng tốt, ta sẽ cho ngươi gấp đôi thứ lúc trước đã hứa. Nhưng sau khi chúng ta đi, chưa chắc Đới công sống được lâu, chắc hẳn ngài đã suy nghĩ rõ ràng rồi chứ?
- Lão hủ chết không đáng tiếc, cũng tin tưởng Cốc Thần đại nhân. Chỉ cần Cốc Thần giao cho ta sức người, lương thảo, vật tư mà đại quân Tây Nam không mang đi được, ta lệnh cho mấy chục trên trăm vạn Hán nô giữ lại, dùng vật tư giúp nạn thiên tai, để trăm vạn người trên vùng đất nghìn dặm này được sống sót, vậy là ta sẽ thành Phật sống của vạn gia. Lúc này nếu Hắc Kỳ quân muốn giết ta thì cứ giết, vừa lúc cho người trong thiên hạ nhìn thấy bộ mặt của Hắc Kỳ quân, để người thiên hạ biết bọn họ miệng xưng Hoa Hạ quân thật ra chỉ là vì tranh quyền đoạt lợi, không phải là vì phúc lợi của vạn dân. Lão hủ chết dưới đao của bọn họ thật sự là một chuyện tốt.
Hi Doãn lặng im một lúc:
- Lương thảo, đồ quân nhu, quân giới không mang đi được sẽ cho ngươi hết, thành trì mà Đại Kim Tây Lộ quân ta chiếm được cũng cho ngươi, Hán quân lúc này thuộc về dưới trướng Đại Kim ta đều nghe ngươi điều khiển chỉ huy, bên ta bắt hơn tám mươi vạn Hán nô vốn định áp về cũng đưa cho ngươi hết, ta không giết một người, cũng hứa hẹn với ngươi sau khi lùi lại, nếu không có lý do cần thiết, quân đội Đại Kim tuyệt đối không tùy ý tàn sát hàng loạt dân trong thành trút giận, ngươi có thể chứng minh với bên ngoài rằng đây là hiệp nghị giữa ngươi và ta. Nhưng những người hôm nay . . .
Hi Doãn chỉ hướng chiến trường.
Ánh mắt Đới Mộng Vi bình tĩnh nói:
- Hàng binh hôm nay thân là người Hán của Vũ triều ta lại cấu kết loạn phỉ Hắc Kỳ, tội không thể tha, nghĩ tình quăng vũ khí đầu hàng, chọn ra ba giết một để răn đe. Lão phu sẽ làm tốt việc này, Cốc Thần hãy yên tâm.
Hi Doãn gật đầu, nói:
- Tốt.
Hi Doãn nhìn đằng trước, muốn nói gì đó, nhưng hiện giờ hắn không thể nghĩ ra lời nào nữa, phất tay ra hiệu lính dắt ngựa chiến đến.
- Từ hôm nay trở đi, Đới công là Lưu Dự thứ hai, ta không đồng tình với việc làm của Đới công, nhưng phải công nhận Đới công khó chơi hơn Lưu Dự nhiều, Ninh Nghị có kẻ địch như Đới công . . . đúng là hơi xui xẻo.
(*) Lưu Dự, tên tự là Ngạn Du, người Phụ Thành, Cảnh Châu, là viên quan thời Tống, từng được nhà Kim sắc phong làm vua Đại Tề. Sau khi ông ta bán nước hàng Kim, được phong làm hoàng đế thì xa hoa dâm dật, vì có càng nhiều tiền nên cho đào lăng tẩm các hoàng đế Bắc Tống, cũng đào mồ tổ tiên dân chúng, khiến nhân dân Nam Tống vùng lên khởi nghĩa. Sau đó Lưu Dự bị triều Kim giáng phong làm vương, phế bỏ nước Tề, bị bệnh qua đời thọ bảy mươi bốn tuổi. Nước Tề của Lưu Dự thường được gọi là Lưu Tề hoặc Ngụy Tề, tồn tại được tám năm.
- Ta thay mặt trăm vạn Lê Dân phía Nam của Nam Giang cảm tạ ơn không giết của Cốc Thần.
- Chuyện đó không cần cảm tạ ta.
Hi Doãn trả lời một câu như vậy, vừa lúc cũng có thám báo mang đến tình báo. Đó là sự biến đổi thế cục ở một góc chiến trường. Đại quân Đồ Sơn Vệ chia làm mấy đường đang cùng Ngụy quân bọc đánh bên Hán Thủy, vây hãm đường đi của bộ đội Tề Tân Hàn, Vương Trai Nam. Trong đó, sức chiến đấu của bộ đội Vương Trai Nam tụt thấp, Tề Tân Hàn dẫn dắt một lữ đoàn của Hắc Kỳ quân mới là xương cứng, dù bị chặn đường cũng không dễ đánh gục.
Theo tin báo lại thì Đới Mộng Vi đi theo địch, các con đường bốn phía khó đi thông, Tề Tân Hàn bị lừa một lần đã thu nhỏ phạm vi hành động, dựa theo địa hình xây dựng tuyến phòng thủ, dường như định lấy ba nghìn chủ lực phối hợp bộ đội trên vạn người Hán trong tay Vương Trai Nam tử thủ tại chỗ.
Tình huống tương tự từng phát sinh vào mười mấy năm trước, đó là trận chiến phòng ngự Hạ Thôn phát sinh trong thời gian chiến tranh lần đầu tiên thủ vệ Biện Lương, cũng trong trận chiến ấy đúc ra cái khuôn quân hồn của tất cả Hắc Kỳ quân hôm nay. Về trận chiến này, mỗi người trong Hắc Kỳ quân nhớ rõ, Hoàn Nhan Hi Doãn cũng không xa lạ, cho nên hắn tuyệt đối không muốn trận chiến đấu này bị kéo vào tiết tấu dài dòng, nóng nảy.
May mắn Đới Mộng Vi vừa phản, bộ đội của Vương Trai Nam chưa chắc được sự tin tưởng của Hắc Kỳ quân, bọn họ đối mặt không phải Thường Thắng quân của Quách Dược Sư năm xưa mà là Đồ Sơn Vệ do hắn dẫn dắt.
Sau khi Hi Doãn rời đi, Đới Mộng Vi đưa mắt nhìn toàn bộ chiến trường, đó là mấy vạn đồng bào quỳ xuống, quần áo tả tơi, ánh mắt tê dại, nhợt nhạt, tuyệt vọng, đồng bào trôi nổi trong địa ngục, gần đó có quân nhân bị áp đến đang trừng lão bằng ánh mắt hận thù, nhưng lão không dao động.
Kẻ ngốc làm sao hiểu được thiên lý đại đạo? So với sự sống của nghìn vạn người thì cái chết của mấy vạn người có đáng gì?
Giây phút này, lão nhân thành một trong những người nắm quyền lực lớn nhất phía Nam của Hán Thủy.